← Quay lại trang sách

Chương 8

Hôm ấy Marco và Lucy ngủ trên bãi biển. Khoảng hai giờ sáng trời tạnh mưa, họ thu gom đồ đạc, rồi đi bộ hai mươi phút qua thị trấn để đến Promenade des Anglais. Hai mẹ con trải thảm yoga trên nền đá ướt, lấy khăn xà rông quấn quanh mình, rồi ngồi ngắm những đám mây xám xịt đuổi nhau qua ánh trăng hồng, cho đến khi mặt trời ló dạng trên đường ranh giới mong manh giữa biển và trời.

Đến tám giờ sáng, Lucy gom hết chỗ xu còn lại ở đáy ví và trong ba lô để mua bánh sừng bò và một cốc cà phê. Họ ngồi ăn trên ghế băng, đầu óc cả hai đều mụ mẫm vì thiếu ngủ và kiệt sức từ đêm qua. Sau đó họ đi bộ qua thị trấn để đón Stella từ nhà Samia, và Samia cũng không buồn mời họ ở lại ăn trưa, cho dù lúc ấy cũng đã là giữa trưa rồi, và nhìn là biết đêm qua hai mẹ con không có giường để ngủ. Bù lại Stella được tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, những lọn tóc mềm mại của con bé đã được chải và buộc lại gọn gàng bằng những chiếc kẹp bông màu hồng. Khi ba mẹ con phải đi bộ lại phía thị trấn thêm một lần nữa, Lucy tự hỏi không biết mọi người có nghĩ là cô và Marco đã bắt cóc Stella hay không.

“Tôi có thể trông con bé thêm một đêm nữa,” Samia nói, tay đặt lên vai Stella. Lucy bắt gặp được khoảnh khắc vai Stella nhún nhẹ, đến nỗi khó mà nhìn thấy được, khi Samia đặt tay lên vai con bé, đầu nó khẽ lắc.

“Cảm ơn mẹ, nhưng con tìm được chỗ để ngủ lại đêm nay rồi.” Marco nhìn Lucy như thể cậu muốn thiêu đốt cô, vì cậu biết là cô đang nói dối. “Nhưng con biết ơn mẹ rất, rất nhiều ạ. Con nói thật đấy.”

Samia nghiêng đầu. Mắt bà nheo lại, im lặng phán xét Lucy. Lucy nín thở, chờ bà buông lời đay nghiến diện mạo của cô, cách cô dạy con, hay đổ tại cô mà người con trai yêu quý của bà bỏ đi. Nhưng thay vào đó Samia chậm rãi tiến tới cái bàn ở giữa hành lang và lấy từ trong túi xách ra một chiếc ví nhỏ. Bà nhìn vào trong ví, kéo ra một tờ hai mươi euro, rồi đưa cho Lucy.

“Tôi chỉ có bằng đây thôi,” bà nói. “Không còn xu nào nữa.”

Lucy nhận tiền rồi vươn người về phía Samia và ôm chầm lấy bà. “Cảm ơn mẹ,” cô nói. “Cầu Chúa phù hộ cho mẹ.”

Giờ thì ba mẹ con cô và con chó đang đi bộ dọc theo bờ Promenade des Anglais, dưới trời nắng như đổ lửa, với một bọc quần áo sạch mà họ mới mang về từ tiệm giặt đồ, và những cái bụng no kềnh vì bánh mì, pho mát và Coca-Cola. Họ đi tới một trong vô số những khu nghỉ dưỡng sắp hàng dài trên các bãi biển ở Nice: câu lạc bộ Bleu et Blanc.

Lucy đã từng ăn ở đây, trong quá khứ. Cô từng ngồi ở những chiếc bàn này với bố của Marco, nhâm nhi những khay hải sản tươi sống, tay cầm một ly sâm-panh hay rượu vang trắng pha với sô-đa, tận hưởng những tia nước lạnh phun ra từ vòi nước tí hon. Giờ thì họ sẽ chẳng nhận ra cô, những người bồi bàn già mệt mỏi trong những chiếc áo thun polo màu trắng và xanh, hợp mốt đến phi lý ấy. Mười hai năm trước, cô đã từng là một vị khách mà ai ai cũng niềm nở đón chào.

Một người phụ nữ ngồi trên hiên trước cửa ra vào của nhà hàng. Cô ta có mái tóc vàng hoe và nước da rám nắng, một kiểu tóc vàng rất riêng mà chỉ phụ nữ ở miền Nam nước Pháp mới có được. Cô ta thờ ơ liếc nhìn Lucy, rồi quay sang nhìn Marco và con chó, trước khi quay mắt lại vào màn hình máy tính. Lucy cố tỏ ra vẻ là cô đang đợi ai đó có hẹn với mình ở bãi biển, tay khum trên trán, mắt hướng về phía chân trời xa xa, cho đến khi người phụ nữ kia bị xao lãng bởi một nhóm năm người tới ăn trưa.

“Nào, nào,” cô xuỵt xuỵt.

Cô ôm con chó vào trong vòng tay và đẩy Stella lên trước. Tim cô lúc này đang đập loạn nhịp, trong khi chân cô thì vẫn cố di chuyển một cách bình tĩnh nhất có thể, sải bước trên nền sàn gỗ dẫn từ nhà hàng ra khu nhà tắm. Mắt cô hướng thẳng về phía trước. “Đi tiếp thôi,” cô xuỵt xuỵt với Stella khi cô dừng lại một cách khó hiểu ở giữa đường. Và cuối cùng thì họ cũng tới, khu nhà tắm u ám, ẩm thấp.

“Dành riêng cho khách của câu lạc bộ Bleu et Blanc,” những tấm bảng đóng đinh trên bờ tường gỗ viết. Nền bê tông dưới chân ướt nhoẹt, dính đầy cát, còn không khí bên trong thì hôi mùi ẩm mốc. Lucy chỉ cho Stella đứng sang phía bên phải. Nếu họ có thể đi từ cửa ra vào đến phòng tắm mà không bị phát hiện, thì ở đây họ sẽ ổn thôi.

Và rồi họ bước vào. Trong phòng tắm chẳng có ai cả. Suốt tám ngày giờ cô với Marco mới được cởi quần áo ra. Cô ném quần lót của mình vào sọt rác. Cô chẳng bao giờ muốn mặc lại nó thêm một lần nào nữa. Cô lôi từ trong ba lô ra một chai dầu gội và dầu xả, thêm một cục xà bông, và một cái khăn tắm. Cô kéo con chó vào, lấy dầu gội chà lên bộ lông của nó, dưới đuôi, sau dây xích cổ, sau tai. Con chó đứng yên không nhúc nhích, như thể nó biết là nó cần phải làm như thế. Sau đó cô chuyển nó cho Stella đang đợi ở ngoài cửa. Con chó rũ lông, bắn nước tung tóe lên người Stella, còn Stella thì đứng cười khúc khích. Và rồi cuối cùng thì Lucy cũng được đứng dưới dòng nước ấm, để nó chảy qua đầu, xuống mắt và tai cô, rồi xuống dưới cánh tay, xuống chân và giữa những kẽ ngón chân, từ từ cảm nhận một tuần địa ngục vừa rồi tan chảy cùng với bụi, bùn và muối. Cô gội đầu, ngón tay luồn qua luồn lại từng kẽ tóc cho đến khi tất cả sạch bong kin kít. Sau đó cô đưa chai dầu gội sang buồng bên kia cho Marco. Cô nhìn đống bọt xà bông của cả hai chảy qua cái kẽ ở giữa họ, xám xịt, buồn bã.

“Marco, con phải kì sau gáy kỹ vào,” cô nói. “Ghét đóng thành mảng ở đấy. Và ở dưới nách nữa. Kì nách kỹ vào.”

Xong xuôi, họ ngồi xuống cạnh nhau trên một băng ghế gỗ, người quấn khăn tắm. Qua kẽ hở giữa những mảnh gỗ, họ có thể nhìn thấy dòng người đi qua đi lại ở phía bên kia, cùng những mảnh trời xanh lấp lánh, và ngửi thấy mùi hương ấm áp của gỗ phơi dưới nắng, và mùi tỏi chiên. Lucy thở dài. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, gần như là vậy, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để làm điều tiếp theo.

Họ mặc quần áo sạch, dùng lăn khử mùi, Lucy bôi kem dưỡng ẩm lên mặt, rồi thoa kem chống nắng cho hai đứa con. Cô lôi lọ nước hoa nhỏ trong túi đồ trang điểm ra, xịt vào khe ngực và phía sau tai. Cô xoắn những lọn tóc còn ướt thành một cuộn ở phía sau đầu và kẹp lại bằng cái kẹp tóc bằng nhựa. Cô nhìn mình trong gương. Gần bốn mươi tuổi. Vô gia cư. Độc thân. Không một xu dính túi. Đến cô cũng không phải là chính cô. Tên cô cũng là tên giả. Cô chỉ là một bóng ma. Một bóng ma còn sống, một bóng ma biết thở.

Cô chuốt mi, thoa lên môi chút son bóng, chỉnh cái mặt dây chuyền vàng của mình vào chính giữa phần khe ngực cháy nắng. Cô nhìn các con cô. Chúng mới xinh xắn làm sao. Con chó nhìn cũng xinh. Cả nhà đều sạch sẽ, thơm tho. Ai cũng được ăn no. So với mấy ngày qua, được thế này là tốt lắm rồi.

“Rồi,” cô nói với Marco, tay nhét đống quần áo bẩn vào ba lô và kéo khóa lại. “Giờ thì mình đi gặp bố con thôi.”