Chương 7
Libby làm cho một công ty thiết kế nhà bếp đắt tiền. Cô là trưởng bộ phận bán hàng, có trụ sở tại một phòng trưng bày ở trung tâm St Albans, gần nhà thờ lớn. Cô có hai người quản lý bán hàng, và hai người trợ lý bán hàng làm việc dưới cô, và một phó giám đốc kinh doanh, một giám đốc kinh doanh cấp cao, một giám đốc điều hành làm việc trên cô. Vậy là về mặt thăng tiến cô đã đi được nửa chặng đường, chặng đường mà cô đã dành toàn tâm toàn ý để cống hiến trong suốt năm năm vừa qua. Trong đầu, Libby đã tự xây một cây cầu hướng đến cuộc sống mà cô hằng mong muốn khi cô bước sang tuổi ba mươi. Khi cô ba mươi tuổi, cô sẽ trở thành giám đốc kinh doanh, và nếu cô không đạt được mục tiêu đó, cô sẽ chuyển đi nơi khác để được thăng chức. Sau đó cô sẽ cưới một người đàn ông mà cô vẫn đang cố tìm, cả ở trên mạng lẫn trong đời thực, người đàn ông có đường râu rồng và một con chó và/hoặc một con mèo với một tên họ thú vị để cô có thể đặt bên cạnh họ của cô, Jones, một người đàn ông với lương tháng giống cô hoặc hơn, một người đàn ông thích ôm hơn là quan hệ tình dục, một người đàn ông có những đôi giày đẹp, không xăm trổ trên người, có một bà mẹ đáng yêu, và có đôi bàn chân quyến rũ. Người đàn ông ấy phải cao ít nhất một mét bảy mươi tám, nhưng tốt hơn hết là một mét tám mươi hoặc hơn. Người đàn ông ấy không có gánh nặng gì về mặt tinh thần, có một chiếc xe tốt, bụng có múi, nếu không thì chỉ cần bụng phẳng thôi là cũng đủ rồi.
Người đàn ông ấy đến giờ vẫn chưa xuất hiện, và Libby nhận thức được rằng có thể cô đang đặt ra quá nhiều quy tắc. Nhưng cô có đến tận năm năm để tìm anh ta và sau đó cưới anh ta, và thêm năm năm nữa để có một đứa con, thậm chí là hai, nếu cô thích đứa thứ nhất. Cô không có gì phải vội cả. Chưa đến lúc. Cô sẽ tiếp tục quẹt trái, sẽ tiếp tục chăm chút cho bản thân thật đẹp khi đi ra ngoài, tiếp tục chấp nhận những lời mời tham gia các sự kiện xã hội, tiếp tục sống tích cực, tiếp tục duy trì vóc dáng, tiếp tục giữ vững phong thái, tiếp tục đi.
Trời vẫn nóng khi Libby dậy đi làm, mới chỉ tám giờ sáng mà những tia nắng ngũ sắc đã xuất hiện. Cô để cửa sổ mở cả đêm khi ngủ, dù cô biết là phụ nữ không nên làm như thế. Cô đặt một hàng cốc thủy tinh bên bệ cửa sổ, để nhỡ có người đàn ông nào xông vào, thì ít nhất cô còn biết. Nhưng cô vẫn trằn trọc cả đêm, đến nỗi tấm ga trải giường xoắn lại thành một đống dưới người cô.
Mặt trời đánh thức cô dậy sau một giấc ngủ ngắn, chói tia laze qua khe hở bé xíu trên tấm rèm cửa, phút chốc đã hun nóng cả căn phòng. Trong giây lát, cô cảm thấy mọi thứ đều bình thường. Và rồi cô lại không cảm thấy thế nữa. Suy nghĩ của cô quay ngoắt về những gì xảy ra ngày hôm qua. Về lại căn nhà tối om với những ván cửa chạm khắc hình vải lanh gấp, về lại lối cầu thang bí mật, cái chân thỏ, và những bông hồng màu xanh nhạt khắc trên cũi. Điều gì đã xảy ra? Liệu ngôi nhà ấy vẫn ở đó, hay nó đã biến thành cát bụi khi cô tỉnh giấc?
Sáng hôm đó cô là người thứ hai đến công ty. Dido, trưởng phòng thiết kế, đã ngồi ở bàn làm việc, và kịp bật điều hòa lên. Bầu không khí mát rượi làm dịu làn da đang nhễ nhại mồ hôi của Libby, nhưng cô biết chỉ nửa tiếng nữa thôi là cô sẽ thấy lạnh và ước gì cô mang theo một chiếc áo len mỏng.
“Chào buổi sáng,” Dido nói, mắt vẫn dính vào bàn phím. “Thế nào rồi?”
Hôm qua Libby đã tâm sự với Dido là cô cần một ngày nghỉ để đi gặp luật sư và bàn về chuyện thừa kế. Cô chưa kể gì về chuyện cô được nhận nuôi, hay chuyện cô được thừa kế một ngôi nhà. Cô chỉ nói là cô có một người họ hàng lớn tuổi, và bà ấy gợi ý rằng bà sẽ cân nhắc để cô được thừa kế vài trăm bảng. Dido rất phấn khích khi nghe về chuyện Libby có khả năng được thừa kế vài trăm bảng, và Libby không chắc cô có thể đối diện được với phản ứng của Dido nếu cô kể cho Dido nghe sự thật. Nhưng bây giờ, khi cô đã ở đây, và chỉ có hai người bọn họ, giữa buổi sáng thứ Ba, và phải đến tận cuối tuần cô mới gặp được người bạn thân nhất của cô, April, và cô chẳng có ai khác để tâm sự cả, cô lại nghĩ có khi cô nên kể cho Dido nghe, vì Dido hơn cô tận mười hai tuổi, biết đâu chị ấy lại có ý kiến gì đấy sáng suốt hay hữu dụng để giúp cô lý giải được cái tình huống dở khóc dở cười này.
“Em được thừa kế một ngôi nhà,” Libby nói, đoạn đổ thêm nước vào máy pha cà phê Nespresso.
“Ha ha,” Dido nói, rõ là cô không tin những gì Libby nói.
“Không. Thật đấy. Nó ở Chelsea, cạnh sông.”
“Chelsea, London á?” Dido nói, miệng há hốc.
“Đúng rồi.”
“Như trong Made In ( nơi sản xuất)á?”
“Đúng rồi,” Libby nhắc lại. “Ngay cạnh sông. Nhà to lắm.”
“Em đang đùa chị phải không?”
Libby lắc đầu. “Không ạ,” cô nói.
“Ôi Chúa ơi,” Dido nói. “Vậy có nghĩa là giờ em đã trở thành triệu phú?”
“Em đoán vậy.”
“Và em vẫn ở đây, trong cửa hàng Northbone Kitchens, vào một buổi sáng thứ Ba, tỏ ra mọi chuyện vẫn bình thường?”
“Em vẫn đang cố thấm đây.”
“Chúa ơi, Libby, nếu chị mà là em, chị sẽ đợi nó thấm bằng cách ngồi nhâm nhi rượu vang trong vườn biệt thự St Michael.”
“Mới có chín giờ kém hai mươi thôi mà chị.”
“Vậy thì uống trà. Và gọi trứng Benedict ăn sáng. Em còn ở đây làm cái quái gì thế?”
Libby cảm thấy những sợi chỉ đang bó chặt cô lại bỗng nới lỏng ra, đứt đoạn trước ý nghĩ cô không cần phải ở đây nữa, và những nấc thang vững chắc mà cô bấy lâu vẫn bằng sống bằng chết bám trụ nay đột nhiên tan biến trước đống tiền vàng, và mọi thứ không còn như trước nữa.
“Em mới biết ngày hôm qua thôi! Em đã kịp bán đâu,” cô nói. “Có khi em còn không bán được nữa.”
“Ừ, phải, vì chẳng ai lại muốn có một căn nhà ở Chelsea nhìn ra sông Thames cả.”
Khoảng sáu đến bảy triệu bảng. Đó là ước tính mà luật sư trả lời cô ngày hôm qua khi cô lấy đủ dũng khí để hỏi. Trừ đi, ông nói, những khoản phí mà cô sẽ phải trả cho văn phòng luật của ông. Và sau đó cô sẽ phải nộp thuế tài sản thừa kế. Cô sẽ còn cho mình khoảng ba triệu rưỡi bảng, ông nói. Tầm đó.
Ông đập tay cô. Chắc ông nghĩ cô cũng xì tin như những người trẻ mà ông vẫn đọc trên báo. Lúc đấy cô không cảm thấy thoải mái cho lắm.
“Hiện trạng nhà bây giờ không được tốt cho lắm,” Libby nói, “đã thế còn có tiền sử xấu nữa.”
“Tiền sử gì?”
“Vâng. Có vài người chết ở đấy. Có chút gì đấy mờ ám. Vài người họ hàng xa.” Suýt nữa thì cô buột miệng kể về đứa bé bị bỏ lại trong cũi nhưng may là cô kịp ngưng mình lại.
“Không đời nào!”
“Vâng. Em vẫn hơi sốc. Vậy nên giờ em sẽ vẫn cố tỏ ra bình thường.”
“Em sẽ vẫn tiếp tục bán tủ bếp ở đây? Trên đất St Albans?”
“Vâng,” Libby nói, cảm thấy trạng thái cân bằng của cô bắt đầu trở lại, trước cái ý nghĩ sẽ chẳng có gì thay đổi. “Em vẫn sẽ tiếp tục bán tủ bếp ở St Albans.”