Chương 27
Libby, Dido và Miller khóa cửa nhà lại và đi đến một quán rượu. Đó chính là quán rượu mà Libby thấy từ trên mái nhà. Lúc này quán đông nghịt, nhưng họ tìm được một cái bàn cao trong vườn bia và kéo thêm được hai cái ghế từ mấy bàn khác.
“Hai người nghĩ đó là ai?” Dido nói, tay lấy ống hút khuấy ly gin pha với tonic.
Miller trả lời, “Không phải một ai đó vô gia cư. Ở đấy không có đủ đồ. Hai cô biết đấy. Nếu anh ta thực sự sống ở đó, thì sẽ phải có nhiều thứ hơn.”
“Vậy anh nghĩ người đó chỉ thỉnh thoảng mới qua à?” Libby nói.
“Tôi đoán là như thế.”
“Và vậy là đã có ai đó ở đấy khi tôi đến hôm thứ Bảy?”
“Tôi cũng đoán thế.”
Libby rùng mình.
“Cô xem,” Miller nói, “đây là những gì tôi nghĩ. Ngày cô sinh rơi vào khoảng tháng Sáu năm 1993?”
“Mười chín tháng Sáu.” Cô thấy ớn lạnh khi cô nói ra ngày sinh của mình. Làm sao có ai biết được? Nhiều khi là bịa đặt cũng nên. Có phải cán bộ công tác xã hội đã nghĩ ra ngày sinh cho cô không? Hay mẹ nuôi cô? Cô cảm thấy những gì cô vẫn cho là chắc chắn bắt đầu trượt khỏi tay mình.
“Đúng rồi. Vậy anh chị cô sẽ phải biết ngày sinh nhật của cô, vì lúc cô ra đời họ cũng là thanh thiếu niên cả rồi. Và nếu họ biết là căn nhà được ủy thác cho cô khi cô tròn hai mươi lăm tuổi, thì có khả năng họ muốn quay lại căn nhà đấy. Để gặp cô…”
Libby thở gấp. “Ý anh là, anh nghĩ đó có thể là anh trai tôi?”
“Đúng, tôi nghĩ đó có thể là Henry.”
“Nhưng nếu anh ấy biết đó là tôi, và anh ấy đã ở đấy, trong cùng một nhà, thì tại sao anh ấy lại không xuống để gặp tôi?”
“Chuyện đó thì tôi không biết.”
Libby nâng ly rượu lên, định đặt lên môi, rồi lại đặt xuống. “Không,” cô nói dứt khoát. “Không hợp lý chút nào.”
“Có thể anh ấy không muốn làm em sợ?” Dido gợi ý.
“Anh ấy đã có thể để lại giấy nhắn cho em?” cô nói. “Anh ấy có thể liên hệ với văn phòng luật sư và nhờ họ nhắn là anh ấy muốn gặp em? Nhưng thay vào đó, anh ấy lại trốn trên gác mái như một kẻ lập dị.”
“Cũng có thể anh ấy lập dị thật thì sao?” Dido nói.
“Anh có thêm thông tin gì về anh ấy không?” Libby hỏi Miller. “Ngoài việc anh ấy là anh trai tôi ra?”
“Thực sự là cũng không có gì,” Miller nói. “Tôi biết anh ấy học ở trường Portman House School từ lúc anh ấy mới lên ba cho đến năm anh ấy mười một tuổi. Giáo viên nói anh ấy là một cậu bé thông minh, nhưng hơi kiêu ngạo. Anh ấy không thực sự có ai là bạn. Và năm 1988 anh ấy chuyển đi, được trường St. Xavier’s College ở Kensington mời học nhưng cuối cùng lại không đi. Và đó là lần cuối người ta nghe tin về anh ấy.”
“Tôi không hiểu nổi,” Libby nói. “Ẩn náu trong nhà, chui vào trong đường hầm, rồi lách qua cả bụi rậm, trốn ở trên nhà, trong khi anh ấy biết tôi đang ở dưới nhà. Anh có chắc đó là Henry không?”
“Ồ, không, tất nhiên là không rồi. Nhưng có ai mà biết cô sẽ ở đó nữa nhỉ? Ai mà lại biết cách lẻn vào trong nhà?”
“Một trong những người khách sống ở nhà của cha mẹ tôi,” cô nói. “Có thể đó là một trong số họ.”