Chương 26
Ít lâu sau khi mẹ tôi nói với tôi rằng David bảo chúng tôi phải quyên góp tiền cho các quỹ từ thiện, và rằng ông ta sẽ ở với chúng tôi mãi mãi, tôi thấy ông ta hôn Birdie.
Tôi cảm thấy thật kinh tởm, ở nhiều cấp độ.
Thứ nhất, như bạn đã biết, tôi thấy Birdie xấu kinh khủng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh đôi môi mỏng dính của cô ta gán vào cái miệng rộng ngoác của David, rồi cảnh tay David đặt lên cái hông xương xẩu của Birdie, cảnh cái lưỡi gớm ghiếc của Birdie lùa lưỡi của David trong cái động ẩm ướt là hai cái miệng họ. Oẹ.
Thứ hai, tôi là người theo chủ nghĩa truyền thống, và chuyện ngoại tình khiến tôi sốc đến tận tâm can.
Và thứ ba: thú thật, ngay lúc đó tôi không nhận ra điều tồi tệ thứ ba là gì. Bởi vì không phải hệ lụy nào của những gì tôi vừa vô tình nhìn thấy cũng là hiển nhiên. Nhưng chắc chắn tôi đã cảm thấy có một nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng mình, khi tôi thấy cảnh David và Birdie đến với nhau. Giác quan thứ sáu của tôi mách bảo rằng ở bên nhau họ sẽ lộ ra những bản chất mà đáng lẽ ra họ nên chôn vùi.
Chuyện xảy ra vào một buổi sáng thứ Bảy. Hôm đó Sally đi vắng; cô ta có buổi chụp hình cho một phim trường ở đâu đó. Justin cũng đi ra chợ dựng quầy hàng để chuẩn bị bán thảo dược. Mẹ tôi và cha tôi lúc ấy đang ngồi trong vườn đọc báo và uống trà, cả hai vẫn còn mặc đồ ngủ. Tôi ngủ dậy vào lúc tám giờ ba mươi, khá muộn so với mọi ngày. Tôi vẫn là người hay dậy sớm; hiếm có khi nào chín giờ mà tôi chưa lên giường đi ngủ, ngay cả khi tôi bước sang tuổi thiếu niên. Lúc nhìn thấy họ quấn vào nhau trước cửa phòng David, tôi vẫn còn hơi ngái ngủ. Cô ta mặc chiếc váy ngủ vải xô. Ông ta mặc áo chùng cotton màu đen, quanh eo quấn thắt lưng. Chân cô ta bị kẹp giữa hai đầu gối ông ta. Hai háng họ ép lại với nhau. Ông ta đặt tay lên cái cổ họng nhợt nhạt, đầy nốt ruồi của cô ta. Cô ta đặt tay lên mông trái của ông ta.
Tôi lui về phòng ngay lập tức, tim đập mạnh, dạ dày tôi lộn tùng phèo lên hết cả. Tôi đặt cả hai tay lên cổ họng, cố nén cơn buồn nôn và cảm giác kinh hoàng. Tôi thì thào hai tiếng chết tiệt. Rồi tôi nói chết tiệt thêm lần nữa, lần này đàng hoàng hơn. Một lúc sau tôi mở hé cửa ra nhìn và họ đã đi mất. Tôi không biết phải làm gì. Tôi cần phải nói cho ai đó biết; tôi cần phải kể chuyện này với Phin.
Phin vén những lọn tóc vàng ra khỏi mặt. Thật lạ là qua tuổi dậy thì cậu ấy còn đẹp trai hơn nữa. Cậu ấy mới chỉ mười bốn tuổi mà đã cao đến một mét tám mươi hai. Và nếu tôi không nhầm, thì cậu ấy không hề có tí mụn trứng cá nào. Nếu cậu ấy có thì tôi đã thấy rồi, vì ngắm gương mặt cậu ấy gần như đã trở thành thú vui của tôi.
“Tớ cần nói chuyện với cậu,” tôi rít vào mặt cậu gấp gáp. “Có một chuyện rất, rất quan trọng.”
Chúng tôi đi bộ ra cuối khu vườn, đến chỗ cái băng ghế uốn lượn đang đắm mình trong nắng mai. Dưới hàng cây xum xuê đầy lá và hoa, không ai từ trong nhà có thể nhìn thấy chúng tôi. Chúng tôi quay mặt vào nhau.
“Tớ vừa chứng kiến một cảnh,” tôi nói. “Một cảnh rất, rất kinh khủng.”
Phin nheo mắt nhìn tôi. Tôi đoán chắc là cậu ấy lại đang nghĩ tôi chuẩn bị nói tôi thấy con mèo liếm đĩa bơ, hay cái gì đó trẻ con và ngớ ngẩn tương tự như thế. Tôi đoán chắc là cậu không tin tôi có thể truyền đạt một thông tin gì đó thực sự gây sốc.
“Tớ thấy cha cậu. Và Birdie…”
Nét mặt thiếu kiên nhẫn của cậu bỗng chốc thay đổi, và cậu nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Họ đi ra từ phòng của Birdie và Justin. Và họ đã hôn nhau.”
Cậu khẽ giật mình trước những lời tôi vừa nói. Tôi vừa gây ra được một tác động gì đó. Cuối cùng, sau hai năm liền, Phin đã phải thực sự nhìn vào mắt tôi.
Tôi thấy cơ hàm của Phin co giật. “Mẹ kiếp, cậu đang đùa tớ phải không?” Cậu hỏi, giọng như đang gầm lên.
Tôi lắc đầu. “Tớ thề,” tôi nói. “Tớ chứng kiến tận mắt. Vừa mới đây thôi. Khoảng hai mươi phút trước. Tớ thề.”
Tôi thấy mắt Phin ngấn nước, nhưng rồi tôi lại thấy cậu cố nuốt nước mắt lại. Nhiều người nói với tôi rằng tôi không biết đồng cảm với người khác. Có lẽ đúng. Tôi không hề nghĩ đến việc nghe tin này Phin có thể sẽ cảm thấy buồn. Sốc. Có. Thấy bị xúc phạm. Thấy kinh tởm. Nhưng buồn thì tôi chắc là không.
“Tớ xin lỗi,” tôi nói. “Tớ chỉ…”
Cậu lắc đầu. Mái tóc vàng tuyệt đẹp của cậu rũ xuống mặt và rồi rẽ ra hai hướng, để lộ ra nét mặt buồn rầu, cố tỏ ra mạnh mẽ đến não lòng. “Không sao đâu,” cậu nói. “Tớ mừng là cậu đã kể cho tớ nghe.”
Cả hai chúng tôi im lặng. Tôi không biết phải làm gì. Mọi sự chú ý của Phin đều dồn về tôi. Nhưng tôi đã làm tổn thương cậu ấy. Tôi nhìn đôi bàn tay to, rám nắng của cậu đan vào nhau đặt trên đùi, tôi muốn cầm tay cậu lên và vuốt ve, rồi đặt tay cậu vào môi mình mà hôn, để giúp cậu quên đi những nỗi đau. Tôi cảm thấy ham muốn xác thịt từ sâu thẳm trong tôi bỗng nhiên trỗi dậy, khiến cho tôi khao khát cậu đến đau đớn, quằn quại. Tôi vội quay mặt đi, chuyển ánh nhìn từ tay cậu xuống khoảng trống giữa hai đôi bàn chân trần của mình dưới đất.
“Cậu có định nói với mẹ cậu không?” cuối cùng tôi hỏi.
Phin lắc đầu. Tóc cậu lại rủ xuống và che đi khuôn mặt cậu, không để cho tôi thấy.
“Bà ấy sẽ chết mất,” Phin đáp.
Tôi gật đầu, như thể tôi biết ý cậu là gì. Nhưng thú thật là tôi chẳng biết gì cả. Tôi mới mười ba tuổi. Mà tôi cũng chỉ vừa bước sang tuổi mười ba thôi. Tôi kinh tởm khi thấy David và Birdie mặc quần áo ngủ hôn nhau say đắm. Tôi biết một người đàn ông đã có vợ hôn người phụ nữ khác không phải vợ của mình là sai. Nhưng ngoại trừ những cảm giác trên, tôi không thể suy luận thêm điều gì. Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu biết chuyện ấy, những người khác sẽ cảm thấy thế nào. Tôi cũng không hiểu tại sao Sally lại muốn chết khi biết chồng bà ta hôn Birdie.
“Thế cậu có định kể cho em gái cậu nghe không?”
“Tớ đếch kể cho ai hết,” Phin gắt lên. “Lạy Chúa. Và cậu cũng thế. Nghiêm túc đấy. Đừng kể cho ai hết. Đừng kể cho ai trừ khi tớ bảo cậu, được không?”
Tôi gật đầu thêm lần nữa. Việc này vượt quá khả năng giải quyết của tôi, và tôi vui vẻ làm theo sự dẫn dắt của Phin.
Tôi cảm thấy khoảnh khắc đó như đang rớt ra khỏi đầu tôi. Tôi dám chắc Phin chuẩn bị đứng lên và đi vào trong nhà, và chắc cậu sẽ chẳng bảo tôi đi cùng đâu, tôi sẽ bị bỏ lại đây một mình, trên cái băng ghế này, nhìn về phía sau ngôi nhà, trong khi lòng tôi vẫn rối tung lên như mớ bòng bong, tất cả những nhu cầu, những ham muốn, những khao khát còn đang nóng hổi. Và tôi biết, dù chuyện mới chỉ xảy ra cách đây ít phút thôi, chúng tôi sẽ phải quay trở lại trạng thái bình thường, quay trở lại với cung cách lịch sự kín đáo của cả hai.
“Hôm nay mình đi đâu chơi đi,” tôi nói không kịp thở. “Làm cái gì đấy.”
Phin quay lại nhìn tôi. Cậu ta nói, “Cậu có tiền không?”
“Không. Nhưng tớ có thể kiếm được một ít.”
“Tớ cũng có thể kiếm được một ít,” cậu nói. “Tớ gặp cậu ở sảnh lúc mười giờ nhé.”
Sau đó Phin đứng dậy và bỏ đi. Tôi nhìn cậu ấy đi, nhìn cột sống cậu nổi lên dưới áo phông, nhìn cả bờ vai rộng và đôi bàn chân to của cậu chạm xuống dưới đất, và cái đầu xinh đẹp nhưng cũng không kém phần bi kịch treo trên cổ cậu.
Tôi tìm thấy một nắm xu trong túi chiếc áo hiệu Barbour của cha tôi. Tôi lấy hai bảng từ trong ví của mẹ tôi. Tôi chải tóc mái và khoác chiếc áo khoác thể thao kéo khóa mà mấy tuần trước mẹ mua cho tôi từ một tiệm bán đồ giá rẻ trên đường Oxford, và cái áo này đẹp hơn những thứ tôi có từ Harrods hay Peter Jones gấp cả trăm lần.
Phin ngồi trên cái ngai vàng ở dưới chân cầu thang với một quyển sách bìa mềm trong tay. Tới tận ngày hôm nay, đây vẫn là hình ảnh mà tôi luôn nhớ về Phin—ngoại trừ trong trí tưởng tượng của tôi, cậu ấy hạ quyển sách xuống, ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt cậu sáng rực lên khi thấy tôi, và cậu ấy mỉm cười. Thực tế là cậu ấy còn chẳng buồn quan tâm đến sự có mặt của tôi.
Phin chậm rãi đứng dậy, rồi thoáng nhìn quanh nhà. “An toàn rồi, đi thôi.” Cậu chỉ tay ra hiệu cho tôi đi theo cậu ra cửa chính.
“Mình đi đâu thế?” Tôi hỏi, vừa đuổi theo cậu vừa thở hổn hển.
Tôi nhìn cậu giơ tay lên bắt taxi và ra đứng ở lề đường. Một chiếc taxi dừng lại và chúng tôi nhảy vào.
Tôi nói, “Tớ không có đủ tiền trả taxi. Tớ có mỗi hai bảng và năm mươi xu thôi.”
“Đừng lo,” cậu ấy đáp lạnh lùng. Cậu rút từ trong túi một cuộn giấy bạc đầy những tờ mười bảng Anh, và nhướng mày với tôi.
“Chúa ơi! Cậu lấy ở đâu ra thế?”
“Từ quỹ đen của cha tớ.”
“Cha cậu có quỹ đen á?”
“Đúng vậy. Ông ấy nghĩ không ai biết cả. Nhưng tớ biết mọi thứ.”
“Vậy ông ấy có phát hiện ra không?”
“Có thể có,” cậu nói. “Mà cũng có thể không. Nhưng mà có thế đi chăng nữa ông ấy cũng chẳng có cách nào tìm ra ai đã lấy cả.”
Xe taxi thả chúng tôi trên đường Kensington. Tôi ngước lên nhìn tòa nhà trước mặt chúng tôi: một mặt tiền dài, với hàng chục cửa sổ hình vòm ở trên dòng chữ “CHỢ KENSINGTON” bằng đồng. Tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ cửa ra vào, thứ nhạc metallic, ầm ĩ, náo loạn. Tôi đi theo Phin vào bên trong, và tôi kinh hãi khi thấy những hành lang quanh co, nối liền nhau như những cái hang thỏ, mỗi hành lang lại có một vài quầy bán đồ nho nhỏ, ở trước mặt tiền là những người đàn ông mặt lạnh, và những người phụ nữ tóc nhuộm đủ bảy sắc cầu vồng, mắt viền đen, mặc đồ da rách te tua, môi trắng bệch, áo voan cắt tua rua, quần tất lưới, khuyên tai, giày đế xuồng, khuyên mũi, khuyên mặt, xích cổ chó, tóc vuốt ngược ra đằng sau, rèm che, váy lót lưới, oxy già, vải kẻ ca rô màu hồng, bốt cao cổ đến tận bắp đùi bằng nhựa tổng hợp, bốt cổ ngắn, áo khoác bóng chày, râu quai nón, tóc phồng tổ ong, váy dạ hội, môi đen, môi đỏ, kẹo cao su, người ăn bánh cuộn thịt xông khói, người uống trà từ những chiếc cốc hoa lá, ngón út sơn đen giơ lên, người ôm một con chồn sương đeo xích da đính đá.
Mỗi quầy hàng lại bật một thứ nhạc của riêng mình; vì thế mỗi lần đi từ quầy này sang quầy khác là chúng tôi lại được chuyển kênh, cảm giác như đang nghe nhạc trên sóng radio vậy. Vừa đi Phin vừa giơ tay ra sờ nắm thử những món hàng: nào là chiếc áo khoác bóng chày cổ điển, chiếc áo phông bowling bằng lụa với chữ “Billy” thêu ở sau lưng, một cái giá đựng đĩa than, chiếc thắt lưng bằng da đính đá.
Tôi không chạm vào cái gì cả. Tôi sợ chết khiếp. Hương trầm bay sang từ cửa hàng nhỏ tiếp theo mà chúng tôi đi qua. Người phụ nữ ngồi bên ngoài trên chiếc ghế đẩu, da trắng, tóc bạc trắng, ngước lên nhìn tôi trong chốc lát với đôi mắt màu xanh băng giá và tôi ôm chặt lấy trái tim mình.
Cửa hàng tiếp theo có một người phụ nữ đang ngồi bế con. Tôi không thể tưởng tượng nổi đây lại là nơi thích hợp cho trẻ con.
Chúng tôi dành cả tiếng đồng hồ đi lang thang khắp các ngóc ngách của cái chốn kỳ lạ này. Chúng tôi mua bánh cuộn thịt xông khói và hai tách trà đậm đặc từ một quán cà phê quái dị ở tầng trên cùng và ngắm mọi người đi qua đi lại. Phin mua cho mình một chiếc khăn trắng đen, loại mà những người đàn ông ở sa mạc Sahara vẫn hay đội, và mấy đĩa than nhạc mà tôi chưa nghe đến bao giờ. Cậu ấy cố thuyết phục tôi để cậu ấy mua cho tôi chiếc áo phông màu đen in hình rắn rết và dao kiếm ở trên. Tôi từ chối, mặc dù một phần nào đó trong tôi cũng cảm thấy thích nó. Cậu ấy thử một đôi giày da lộn màu xanh với đế cao su dày mà cậu gọi là giày nhà thổ. Cậu ngắm mình trong chiếc gương soi toàn thân, tay vén lọn tóc xoăn ra khỏi mặt, và vuốt ngược nó ra đằng sau, biến mình thành chàng thơ của những năm 1950, hao hao giữa Montgomery Cliff và James Dean.
Tôi mua cho mình một chiếc cà vạt dây có cái đầu cừu bằng bạc. Hai bảng tất cả. Nó được thả vào trong chiếc túi giấy bởi một người đàn ông trông như cao bồi cuồng nhạc rock.
Một tiếng sau, chúng tôi trở về với trạng thái bình thường của buổi sáng thứ Bảy, của những gia đình đi mua sắm, của những người lên xuống xe buýt.
Chúng tôi đi bộ khoảng một dặm đến công viên Hyde Park, rồi tìm một băng ghế và ngồi xuống.
“Nhìn này,” Phin nói, mở lòng bàn tay phải ra cho tôi xem.
Tôi nhìn vào và thấy chiếc túi nhỏ trong suốt nhàu nát. Bên trong có hai miếng giấy nhỏ xíu hình vuông.
“Cái gì thế?” Tôi hỏi.
“Axít đấy,” Phin trả lời.
Tôi không hiểu.
“LSD,” cậu nói.
Tôi đã từng nghe tới LSD. Nó là một loại thuốc, có liên quan gì đó đến dân hippi và những thứ gây ra ảo giác.
Mắt tôi mở to. “Cái gì cơ? Nhưng làm thế nào cậu…? Mà tại sao?”
“Cái gã ở cửa hàng bán băng đĩa ấy. Hắn bảo với tớ là hắn có hàng. Tớ còn chẳng phải hỏi. Chắc hắn nghĩ tớ già hơn tuổi thật.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh giấy hình vuông bé tí xíu trong cái túi cũng bé tí xíu nốt. Đầu óc tôi quay cuồng, mải mê suy nghĩ về những hệ lụy. “Cậu không định…?”
“Không. Ít nhất không phải hôm nay. Nhưng có thể một lúc nào khác? Khi chúng mình ở nhà. Cậu muốn thử chứ?”
Tôi gật đầu. Tôi sẵn sàng thử cái gì cũng được, miễn là điều đó cho tôi thêm thời gian để được ở bên Phin.
Phin mua sandwich cho cả hai đứa ở một khách sạn sang trọng nhìn ra công viên. Chúng được bày trên đĩa có viền bạc, cộng thêm một con dao và một cái dĩa. Chúng tôi ngồi cạnh khung cửa sổ vòm cao và tôi tự hỏi không biết từ ngoài nhìn vào trông chúng tôi như thế nào: một anh chàng cao ráo, đẹp trai, nhìn nửa người lớn, mà cũng nửa trẻ con, đi cùng một người bạn có khuôn mặt bé tí, non choẹt, mặc chiếc áo khoác thể thao nhăn nhúm.
“Cậu nghĩ mấy người lớn ở nhà đang làm gì?” Tôi hỏi.
“Tớ đếch quan tâm,” Phin nói.
“Nhỡ họ gọi cảnh sát thì sao?”
“Tớ có để lại lời nhắn rồi.”
“Ồ vậy hả,” tôi nói, ngạc nhiên trước hành động ngoan ngoãn này. “Cậu viết gì?”
“Tớ viết con và Henry đi ra ngoài chơi, một lát sau chúng con về.”
Con và Henry. Trái tim tôi lỡ một nhịp.
“Kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra ở Bretagne đi?” Tôi hỏi. “Tại sao nhà cậu lại chuyển đi?”
Phin lắc đầu. “Cậu không muốn biết đâu.”
“Không, tớ muốn biết mà. Chuyện gì đã xảy ra?”
Cậu thở dài. “Tại cha tớ. Ông ấy lấy đồ không phải của mình. Rồi ông ấy phân bua, như cậu cũng biết đấy, ôi, tôi tưởng đáng lẽ ra chúng ta chia sẻ mọi thứ với nhau chứ, nhưng đây là một vật gia truyền. Đáng giá khoảng một nghìn bảng Anh. Ông ấy đem lên thành phố bán, rồi giả vờ là ông ấy thấy có người lẻn vào trong nhà và ăn trộm nó. Tiền bán được ông mang giấu đi. Người cha trong gia đình ấy phát hiện ra qua lời người ta truyền tai nhau. Lanh tanh bành lên hết cả. Ngay ngày hôm sau gia đình tớ bị tống cổ ra khỏi nhà.” Cậu nhún vai. “Còn mấy chuyện khác nữa. Nhưng đó là lý do chính.”
Tôi bỗng hiểu tại sao cậu lại không cảm thấy tội lỗi khi ăn trộm tiền của cha mình.
David tuyên bố là ông ta kiếm được rất nhiều tiền từ mấy lớp thể dục, nhưng thực sự, ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền từ việc dạy mấy học viên hippi trong hội trường nhà thờ hai lần một tuần cơ chứ? Có lẽ nào ông ta cũng đã bán thứ gì đó mà nhà chúng tôi không biết không? Ông ta đã tẩy não mẹ tôi, để mẹ tôi cho ông ta quản lý tài chính của gia đình tôi. Có khi ông ta đang rút tiền trực tiếp từ tài khoản ngân hàng của chúng tôi cũng nên. Hoặc có khi đó là tiền mà mẹ tôi vẫn nghĩ ông ấy mang đi ủng hộ cho các quỹ từ thiện để giúp đỡ người nghèo.
Tất cả những hoài nghi mơ hồ của tôi về David Thomsen bắt đầu liên kết lại thành một thứ gì đó rõ rành rành và có thật.
“Cậu có thích cha cậu không?” Tôi hỏi, tay loay hoay với cọng cải xoong ở trên đĩa.
“Không,” cậu ấy trả lời ngắn gọn. “Tớ khinh bỉ ông ta.”
Tôi gật đầu, cảm thấy yên tâm.
“Thế còn cậu thì sao?” Phin hỏi. “Cậu có thích cha cậu không?”
“Cha tớ nhu nhược lắm,” tôi trả lời, trong lòng biết rõ điều này là đúng.
“Đàn ông ai cũng nhu nhược cả,” Phin nói. “Đó chính là cốt lõi của mọi rắc rối trên thế giới này. Vì nhu nhược nên mới không biết yêu thương đúng cách. Vì nhu nhược nên mới không dám nhận là mình sai.”
Tôi nghẹt thở trước sức mạnh của lời tuyên bố này. Và ngay lập tức tôi biết đây là điều đúng đắn nhất từ trước đến nay mà tôi từng được nghe. Sự nhu nhược của đàn ông là gốc rễ của mọi điều tồi tệ.
Tôi nhìn Phin lấy hai tờ mười bảng ra từ trong cuộn tiền của cậu ấy để trả cho hai cái bánh sandwich đắt đỏ. “Tớ rất xin lỗi nhưng tớ không có tiền để trả lại cho cậu,” tôi nói.
Cậu lắc đầu. “Cha tớ sẽ lấy đi tất cả những gì cậu có và làm đời cậu tan nát. Đây là điều tối thiểu mà tớ có thể làm cho cậu.”