Chương 29
Tôi và Phin ngồi trên mái nhà. Phin là người tìm thấy đường lên mái nhà. Tôi còn không biết đến sự tồn tại của nó. Để lên được mái nhà, chúng tôi phải đẩy cánh cửa sập ở trên trần của tầng gác mái, trèo vào một đường hầm lụp xụp, rồi đẩy thêm một cánh cửa sập nữa ra, và thế là chúng tôi leo lên được sân thượng ở trên cùng, nhìn ra bên kia sông, phía trước phong cảnh hữu tình.
Nhưng có vẻ như chúng tôi không phải là người đầu tiên tìm ra được đường leo lên đây. Ở trên mái đã có sẵn vài chiếc ghế nhựa cũ, vài chậu cây đã héo khô, và một cái bàn nhỏ.
Tôi không thể tin được là cha tôi không biết gì về chỗ này. Ông ấy hay phàn nàn về chuyện khu vườn nhà tôi quay ra hướng bắc, làm ông không ngắm được hoàng hôn. Vậy mà ở trên đây chúng tôi lại có một ốc đảo cho riêng mình, muốn ngắm mặt trời lúc nào cũng được.
Hóa ra bên trong hai miếng giấy nhỏ xíu mà Phin kiếm được ở chợ Kensington tuần trước lại có thêm bốn miếng giấy nhỏ hơn nữa ghép lại. Trên mỗi ô vuông bé tí có in hình một cái mặt cười.
“Nhỡ chúng ta phiêu quá rồi làm điều gì dại dột thì sao?” Tôi hỏi, cảm thấy những ngôn từ mình vừa phát ra ngớ ngẩn đến khó tả.
“Thì mỗi đứa mình thử nửa cái thôi,” Phin nói, “để xem sao.”
Tôi gật đầu lia lịa. Thực lòng tôi chẳng muốn thử tí nào cả. Tôi không phải kiểu người như thế. Nhưng như cái câu sến súa mà các cụ vẫn hay nói, giờ nếu Phin có bảo tôi nhảy xuống vực sâu thì tôi cũng nhảy.
Tôi nhìn cậu nuốt mảnh giấy bé xíu và cậu cũng nhìn tôi khi tôi làm theo. Bầu trời xanh vắt như có ai tô màu nước lên. Hôm nay trời nắng nhạt, nhưng ở trên cái ổ này, chúng tôi vẫn cảm nhận được những tia nắng ấm áp chạm lên da mình. Một lúc sau chúng tôi vẫn chưa cảm thấy gì. Chúng tôi nói với nhau về những gì mà chúng tôi nhìn thấy: những người ngồi trong vườn của họ, những con thuyền trôi trên dòng sông Thames, cảnh nhà máy điện bên kia sông. Nửa tiếng trôi qua, tôi cảm thấy thư thái hơn, và tôi nghĩ rằng liều axít này rõ ràng là giả, rằng sẽ chẳng có gì xảy ra cả, rằng tôi sẽ bình an vô sự. Nhưng sau đó tôi bắt đầu cảm thấy máu tôi sôi lên dưới da; tôi ngước lên trên, thấy bầu trời đầy những đường vân trắng dãn nở, rồi dần trở nên sáng rực và đa sắc như xà cừ, càng nhìn tôi càng thấy giống. Tôi nhận ra bầu trời không chỉ một màu xanh, mà là cả triệu những màu sắc hoà quyện với nhau, tạo nên một màu xanh nhạt lừa mắt, còn bầu trời thì nhắm mắt làm ngơ trước sự dối trá ấy, và thực sự bầu trời thông minh hơn chúng ta rất nhiều, mà có khi tất cả những thứ chúng ta vẫn cho là vô tri vô giác thực ra lại thông minh hơn chúng ta bội phần và đang cười vào mặt chúng ta. Tôi nhìn hàng cây trước mặt và tôi nghi ngờ màu xanh của chúng. Có thực sự là lá màu xanh không? Tôi tự hỏi bản thân mình. Hay chúng chỉ là những phân tử nhỏ xíu màu tím, đỏ và vàng đang tiệc tùng với nhau và ngoác miệng ra cười, cười, cười mãi. Tôi liếc sang nhìn Phin. Tôi nói. “Có thật là da cậu màu trắng không?”
Phin nhìn xuống da cậu. Cậu nói, “Không. Nó…” Cậu ấy nhìn tôi cười lớn. “Da tớ có vảy! Nhìn đi. Tớ có vảy. Và cả cậu nữa!” Cậu chỉ tay vào tôi với vẻ mặt thích thú. “Cậu có lông kìa! Ôi Chúa ơi,” cậu nói, “chúng ta biến thành cái gì thế này? Chúng ta là những con thú!”
Trong một phút chúng tôi rượt đuổi nhau trên mái nhà, miệng phát ra những tiếng kêu của thú vật. Tôi vuốt lông mình. Phin lè lưỡi. Cả hai chúng tôi đều tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt trước độ dài của lưỡi Phin. “Cậu có cái lưỡi dài nhất tớ từng thấy.”
“Bởi vì tớ là con thằn lằn.” Cậu rụt lưỡi vào rồi lại thè lưỡi ra. Tôi chăm chú nhìn. Và khi lưỡi cậu thè ra lần nữa, tôi rướn người lại, và bắt lấy nó bằng hàm răng của mình.
“Úi!” Phin nói, lấy ngón tay chộp lấy lưỡi mình và nhìn tôi cười.
“Xin lỗi!” Tôi nói. “Tớ chỉ là một con chim ngu ngốc mà thôi. Tớ tưởng đó là một con sâu.”
Rồi chúng tôi không cười nữa, chỉ ngồi trên chiếc ghế nhựa và nhìn, nhìn, nhìn mãi, nhìn vào vòng xoáy cực quang ở trên trời, tay chúng tôi buông thõng, thỉnh thoảng lại lấy các đốt ngón tay cọ vào nhau, và mỗi lần da Phin chạm vào da tôi, tôi lại cảm thấy như cả cơ thể của cậu ấy đang thâm nhập qua lớp biểu bì của tôi, con người cậu ấy hòa vào trong con người tôi, tạo thành một món xúp đặc biệt của riêng tôi và cậu ấy, và món xúp ấy cứ như đang trêu ngươi tôi, tôi cần phải lao thẳng vào người cậu ấy ngay lúc này, để tôi húp trọn được hết tất cả những gì tinh túy nhất, và cậu ấy để tôi, cậu ấy để tôi cầm tay cậu ấy, và tôi cảm thấy cậu ấy ùa vào trong tôi, như một lần chúng tôi đi thuyền trên kênh, có một người đàn ông mở khóa kênh ra cho chúng tôi xem nước chảy từ bên này sang bên kia.
“Đây,” tôi nói, quay sang nhìn Phin. “Đây. Tớ và cậu. Giờ chúng ta là một.”
“Thật ư?” Phin hỏi, mắt mở to nhìn tôi.
“Ừ, nhìn này.” Tôi chỉ vào tay chúng tôi. “Chúng ta là một.”
Phin gật đầu và chúng tôi ngồi cùng nhau một lúc lâu, bao lâu thì tôi không biết, có thể là năm phút, có thể là một tiếng, hai tay đan chặt vào nhau, mắt nhìn lên trời, chìm đắm trong những mộng mơ của riêng mình, dưới sự tác động của chất hóa học.
“Cú phê pha này cũng không tệ lắm nhỉ,” cuối cùng thì tôi nói.
“Không,” Phin đáp. “Tuyệt là đằng khác.”
“Tuyệt nhất luôn,” tôi nói.
“Đúng,” cậu ấy nói. “Tuyệt nhất luôn.”
“Chúng ta nên lên đây sống,” tôi nói. “Mang chăn ga gối đệm lên và sống ở trên đây.”
“Phải, chúng ta nên làm như thế. Chúng ta nên làm như thế. Ngay bây giờ!”
Cả hai chúng tôi đứng dậy và nhảy xuống đường hầm ở trên tầng gác mái qua cánh cửa sập. Tôi cảm thấy tường ở hai bên đường hầm đang đập thình thịch, như thể chúng tôi đang đi trong cơ thể của ai đó; tôi cảm thấy như thể chúng tôi đang đi trong cổ họng, hay có khi đến thực quản rồi cũng nên. Suýt nữa thì chúng tôi ngã từ cửa sập xuống dưới hành lang, và bỗng nhiên tôi cảm thấy như mình đang đứng nhầm chỗ, như Doctor trong Doctor Who mở cánh cửa TARDIS ra và không biết mình đã đi về đâu.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Chúng ta xuống dưới rồi,” Phin nói. “Xuống thế giới bên dưới rồi.”
“Tớ muốn đi lên.”
“Đi lấy gối đã,” Phin nói. “Nhanh.” Cậu kéo tay tôi vào phòng ngủ của cậu, chúng tôi lấy mấy cái gối và khi chúng tôi chuẩn bị trèo lại lên hầm, David xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Ông ta vừa mới tắm xong, người vẫn còn ướt, nửa dưới quấn khăn, nửa trên để trần. Tôi nhìn chằm chằm vào núm vú của ông ta. Chúng nhìn như miếng da lộn tối màu.
“Hai đứa đang làm gì vậy?” ông ta hỏi, mắt nhìn Phin dò xét, chuyển sang nhìn tôi, rồi quay lại nhìn Phin. Giọng ông ta ồm ồm như tiếng sấm. Dáng người ông ta cao và rắn chắc đến tuyệt đối, sừng sững như một pho tượng. Tôi thấy máu mình lạnh ngắt trước sự có mặt của ông ta.
“Bọn con đang đi lấy gối,” Phin nói. “Để đi lên.”
“Đi lên đâu?”
“Đi lên,” Phin nhắc lại. “Đây là ở dưới.”
“Ở dưới?”
“Ở dưới,” Phin nói.
“Hai đứa mày đang bị cái quái gì vậy?” David nói. “Nhìn tao này.” Ông ta tóm chặt lấy hàm Phin và nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy. “Mày đang phê đúng không?” Ông ta hỏi, hướng mắt sang nhìn tôi. “Chúa ơi, cả hai đứa chúng mày. Chúng mày chơi cái quái gì đấy? Cần sa? Thuốc? Cái gì?”
Sau đó không lâu chúng tôi được lệnh phải đi xuống nhà, cha mẹ tôi bị triệu tập, cả mẹ Phin nữa, David thì vẫn chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh người, còn mắt tôi thì vẫn dán vào hai đầu núm vú nhìn như da lộn của ông ta, và tôi bắt đầu cảm thấy bữa sáng của mình trào lên ở trong ruột. Chúng tôi đứng ở phòng khách, xung quanh là những bức tranh sơn dầu vẽ chân dung, bóng của những con thú đã chết bị đóng ở trên tường, và bốn người lớn chất vấn, chất vấn và chất vấn.
Thế nào? Cái gì? Ở đâu ra? Lấy tiền ở đâu ra mà mua? Bọn họ có biết tuổi thật của các con không? Nguy hiểm chết người. Các con còn nhỏ tuổi quá. Các con nghĩ cái quái gì vậy?
Và chính xác tại thời điểm đó, Birdie bước vào phòng.
“Có chuyện gì thế?” cô ta hỏi.
“Ồ, biến đi,” Phin nói, “không liên quan gì đến cô.”
“Sao mày dám nói chuyện với người lớn như thế hả,” David nói.
“Cái loại đó,” Phin nói, tay chỉ Birdie, “không phải là người lớn.”
“Phin!”
“Cô ta không phải là người lớn. Cô ta không phải là người nữa kìa. Cô ta là một con lợn. Nhìn đi. Nhìn da cô ta đi, hồng như da lợn, mắt cũng ti hí như mắt lợn. Cô ta là một con lợn.”
Cả căn phòng há hốc miệng. Tôi giương mắt lên nhìn Birdie và cố tưởng tượng cảnh cô ta là lợn. Nhưng với tôi cô ta trông giống một con mèo già hơn, một con mèo gầy giơ xương, lông thì loang lổ và mắt đầy gỉ.
Rồi tôi quay sang nhìn Phin, thấy mắt cậu đang dán chặt vào cha cậu, rồi tôi thấy cậu ngoác miệng ra cười và tôi nghe thấy cậu nói, “Vậy, thế hóa ra cha là người mà lại đi hôn lợn à.”
Cậu cười sặc sụa.
“Cô ta là một con lợn và cha là người hôn lợn. Cha có biết điều đó không, khi cha hôn cô ta, cha có biết cô ta là lợn không?”
“Phin!” Sally nhăn mặt.
“Henry thấy cha hôn Birdie. Tuần trước. Đó là lý do tại sao bọn con lấy hết tiền của cha để đi chơi mà không hỏi. Vì con giận cha. Nhưng giờ con biết tại sao ông ta hôn cô ta rồi. Bởi vì…” Giờ Phin cười lớn đến mức cậu không nói nổi thành lời. “… Ông ta muốn hôn một con lợn!”
Tôi cũng muốn cười, bởi vì tôi và Phin là một, nhưng giờ tôi không cảm nhận được điều ấy nữa, sợi dây gắn kết mãnh liệt ấy đã biến mất, và giờ tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được chỉ là một nỗi khiếp sợ lạnh lẽo, kinh hoàng.
Sally chạy ra khỏi phòng; Phin đi theo Sally, rồi đến lượt David, người đến giờ vẫn không mặc gì ngoài chiếc khăn tắm. Tôi nhìn Birdie bằng ánh mắt khó xử.
“Xin lỗi,” tôi nói vì một lý do kỳ lạ nào đó.
Cô ta trố mắt ra nhìn tôi, rồi cũng bỏ đi.
Giờ chỉ còn tôi, mẹ tôi và cha tôi.
Cha tôi đứng dậy. “Đấy là ý tưởng của ai?” ông hỏi. “Chơi thuốc ấy.”
Tôi nhún vai. Tôi thấy cảm giác phê pha trong tôi dần biến mất. Tôi có thể cảm nhận cơ thể tôi đang trôi về với thực tại. “Con không biết.”
“Là nó đúng không?”
“Con không biết,” tôi nhắc lại.
Ông thở dài. “Sẽ có hậu quả đấy, anh bạn trẻ,” ông nói cộc cằn. “Chúng ta sẽ phải thảo luận về vấn đề này kỹ càng hơn. Nhưng giờ, con phải uống nước và ăn cái gì đi đã. Cái gì chắc bụng ấy. Bánh mì nướng thì sao, Martina?”
Mẹ tôi gật đầu, và tôi bẽn lẽn đi theo bà xuống bếp.
Tôi nghe thấy tiếng người ở trên nhà: những nguyên âm vô hồn của Sally, tiếng David gầm lên, tiếng Birdie rên rỉ. Tôi nghe thấy tiếng bước chân, tiếng cửa đóng vào rồi mở ra. Mẹ tôi và tôi liếc mắt nhìn nhau khi mẹ tôi bỏ bánh mì vào lò nướng cho tôi.
“Có thật không?” Mẹ tôi hỏi. “Những gì Phin vừa nói về Birdie và David ấy?”
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi hắng giọng nhưng không nói gì cả.
Một lúc sau chúng tôi nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm. Tôi nhìn ra hành lang và thấy Justin, vừa đi bán hàng từ chợ phiên thứ Bảy về, tay cầm một đống túi vải bao bố. Không lâu sau, ông ta cũng góp giọng vào bản giao hưởng của những tiếng hét ở trên nhà.
Mẹ đưa bánh mì cho tôi và tôi ăn trong im lặng. Tôi nhớ lại cảm giác kinh hãi kỳ lạ tuần trước, khi tôi thấy David hôn Birdie, cái cảm giác như sắp có thứ gì đó thối tha xổng ra và xâm chiếm thế giới này, như thể hai người đó là hai cái chìa khóa, và họ tự mở khóa cho nhau. Rồi tôi nghĩ về cảm giác được Phin cầm tay ở trên mái nhà, và nghĩ rằng chúng tôi cũng là hai chiếc chìa khóa đang tự mở khóa cho nhau, nhưng tất cả những thứ mà chúng tôi mở ra đều tốt đẹp và đáng được ghi nhận.
“Chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo hả mẹ?” tôi hỏi.
“Mẹ không biết,” mẹ tôi nói. “Nhưng sẽ không có gì tốt đẹp cả. Không có gì tốt đẹp cả.”