Chương 30
Michael đã ở trong hầm rượu và Lucy cũng đã dọn dẹp được hơn một tiếng đồng hồ. Cô xách cái túi rác để ở cửa chính; trong túi có đầy khăn giấy thấm máu, một đôi găng tay cao su của Joy, và tất cả những dấu vết từ bữa ăn cuối cùng của cô và Michael: mấy chai rượu đã cạn, vài chai bia, khăn giấy, và món panzanella chưa ai động đến. Cô kiếm miếng dán y tế trong phòng tắm của Michael để băng những vết cắt trên lưng lại, lấy ba ngàn euro từ trong ngăn kéo tủ đầu giường của hắn ta rồi cho vào trong túi.
Cô liếc nhìn chiếc Maserati khi cô đi qua lối xe chạy vào nhà. Cô chợt cảm thấy một nỗi buồn kỳ lạ dâng lên trong cô: Michael sẽ không bao giờ được lái chiếc xe đắt tiền nào khác nữa. Michael sẽ không bao giờ nổi hứng lên và đặt vé máy bay đến Martinique (lãnh thổ của Pháp nằm ở phía đông biển Caribbean) nữa, sẽ không bao giờ bật nút chai rượu sâm-panh cổ điển nào nữa, sẽ không bao giờ hoàn thành cuốn sách ngu ngốc của anh ta, sẽ không bao giờ nhảy xuống bể bơi mà vẫn mặc đầy đủ quần áo nữa, không bao giờ được tặng một người phụ nữ nào đó một trăm đóa hoa hồng, không ngủ với ai, không hôn ai nữa…
Và không làm tổn thương ai được nữa.
Cảm giác ấy qua đi. Cô vứt cái túi rác vào một thùng rác công cộng to ở trên bãi biển. Adrenaline chạy dọc cơ thể cô, giữ cho thần kinh cô được vững vàng và tập trung. Cô mua hai túi đầy đồ ăn vặt và đồ uống cho hai đứa trẻ con. Marco nhắn tin cho cô lúc năm giờ chiều. Mẹ đang ở đâu?
Ở cửa hàng, cô trả lời. Sẽ về sớm thôi.
Hai đứa con cô rất hợp tác. Chúng nhìn túi đồ ăn vặt với đôi mắt hoài nghi. “Cả nhà mình sẽ đi Anh,” cô nói với chúng bằng giọng nhẹ nhàng và dí dỏm nhất có thể. “Chúng ta sẽ đi gặp con gái của bạn mẹ, để chúc mừng sinh nhật cô ấy.”
“Chính là em bé đó!” Marco nói.
“Đúng vậy,” cô nói. “Chính là em bé đó. Và chúng ta sẽ ở nhà của mẹ hồi bé. Nhưng trước mắt chúng ta là cả một chuyến phiêu lưu! Đầu tiên chúng ta sẽ đi đến Paris! Đi tàu! Rồi chúng ta sẽ lên một chuyến tàu khác, đến Cherbourg. Rồi chúng ta sẽ lên một con thuyền nhỏ đến một hòn đảo nhỏ tên là Guernsey, và chúng ta sẽ ở lại một hoặc hai đêm trong ngôi nhà nhỏ xinh nào đó. Rồi chúng ta sẽ lên một con thuyền khác để đi đến Anh và lái xe đến London.”
“Cả nhà chúng ta ạ?” Stella hỏi. “Kể cả Fitz ạ?”
“Kể cả Fitz. Nhưng chúng ta cần đóng đồ đạc lại, đúng không? Và chúng ta cần phải đi ngủ nữa, vì năm giờ sáng ngày mai chúng ta sẽ phải có mặt ở ga tàu. Rồi! Vậy nên bây giờ các con phải ăn cái gì đó, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, xếp đồ để rồi còn đi ngủ.”
Cô để hai con ở trong phòng tự ăn rồi sắp xếp hành lý, và đi sang phòng của Giuseppe. Con chó nhảy cẫng lên khi thấy cô và cô để nó liếm mặt mình. Cô nhìn Giuseppe, tự hỏi không biết cô nên nói với ông như thế nào. Ông rất trung thành, nhưng ông già rồi, nên nhiều khi hay bị lẫn. Cô quyết định sẽ nói dối ông.
“Ngày mai cháu đưa bọn trẻ con đi nghỉ mát,” cô nói. “Nhà cháu sẽ đi Malta. Cháu có bạn ở đấy.”
“Ôi chà,” Giuseppe nói. “Malta là một nơi kỳ diệu.”
“Vâng,” cô đồng ý, cảm thấy buồn vì cô phải nói dối một trong những người tốt bụng nhất mà cô từng biết.
“Nhưng nóng,” ông nói, “nhất là thời điểm này trong năm. Nóng lắm.” Ông nhìn xuống con chó. “Cháu có cần chú giữ nó hộ không?”
Con chó. Chết tiệt cô vẫn chưa nghĩ về con chó. Cô hoảng loạn trong giây lát, rồi kịp lấy lại bình tĩnh và nói, “Cháu mang nó đi. Dưới dạng chó hỗ trợ chữa bệnh. Cho chứng rối loạn lo âu của cháu.”
“Cháu bị rối loạn lo âu à?”
“Không ạ. Nhưng cháu nói thế để cháu được mang con chó theo.”
Giuseppe không hỏi thêm nữa. Ông không hoàn toàn hiểu được thế giới hiện đại hoạt động như thế nào. Trong thế giới của Giuseppe, giờ mới chỉ khoảng năm 1987 mà thôi.
“Thế thì tốt,” ông nói, tay vuốt ve đầu con chó. “Chú mày cũng được đi nghỉ mát cơ đấy! Sướng nhé! Cháu đi bao lâu?”
“Hai tuần ạ,” cô trả lời. “Hoặc có thể là ba. Chú có thể cho người khác thuê phòng của nhà cháu, nếu chú cần.”
Ông mỉm cười. “Nhưng chú sẽ đảm bảo khi cháu về cháu vẫn có một phòng ở đây.”
Cô cầm lấy tay ông. “Cảm ơn chú,” cô nói. “Cảm ơn chú rất nhiều.” Cô ôm chầm lấy ông; cô không biết, cô thực sự không biết liệu cô có được gặp lại ông lần nữa. Cô rời khỏi phòng Giuseppe trước khi ông kịp nhìn thấy cô rơi nước mắt.