← Quay lại trang sách

Chương 35

Sáng hôm sau Lucy rời ngôi nhà Xanh khi trời vẫn còn tối. Hai đứa trẻ con im lặng, sợ sệt. Cô nín thở khi đưa tiền cho người phụ nữ bán vé tàu đi Paris, như thể cô ta biết hết những bí mật sâu kín nhất của cô. Cô lại tiếp tục nín thở khi họ lên tàu, và cô nín thở lần nữa khi nhân viên soát vé bước lên toa và kiểm tra vé của ba mẹ con cô. Mỗi lần tàu giảm tốc là một lần cô nín thở, mắt liếc xung quanh xem có ánh sáng xanh nào lóe lên không, hay mũ kê-pi màu xanh đậm của hiến binh Pháp. Đến Paris, cô chọn một góc yên tĩnh nhất, trong quán cà phê yên tĩnh nhất để ngồi đợi tàu đi Cherbourg với hai con và con chó. Và rồi mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu: nỗi sợ hãi vớ vẩn từng giai đoạn, từng thời điểm. Đến giờ ăn trưa, khi họ bước lên chuyến tàu tiếp theo, cô lại tưởng tượng ra cảnh Joy ở nhà Michael, bà bắt đầu tự hỏi không biết hắn ta đang ở đâu, và cô cảm thấy adrenaline chạy dọc cơ thể mình nhanh và mạnh đến nỗi có thể giết chết cô. Trong đầu cô hình dung ra xung quanh nhà Michael, cô cố tự nhớ xem mình có quên gì không, hay còn dấu hiệu cảnh báo rõ rành rành nào mách bảo Joy phải chạy vào hầm rượu tìm ngay lập tức. Nhưng không, cô chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn, là cô không để lại bất kỳ dấu vết hay manh mối nào cả. Cô đã tự câu giờ cho mình. Ít nhất là thêm một ngày nữa. Có thể là ba hay bốn ngày cũng nên. Mà đến lúc đó, liệu Joy có thể kể lại với cảnh sát điều gì mà khiến họ nghi ngờ cô cơ chứ, người phụ nữ tử tế tên là Lucy, mẹ của con trai Michael? Không, bà sẽ kể cho họ nghe về những mối quan hệ mờ ám của Michael với thế giới ngầm, những người đàn ông trông có số má thỉnh thoảng đến nhà để bàn chuyện “làm ăn”. Bà sẽ dẫn họ đi theo một hướng hoàn toàn khác, và đến lúc họ nhận ra đó là ngõ cụt, thì lúc đó Lucy đã cao chạy xa bay.

Tối hôm đó, khi tàu đến ga Cherbourg, nhịp tim của cô đã dần ổn định, và cô đã lấy lại được vị giác để ăn cái bánh sừng bò cô mua ở Paris.

Ở bến xe taxi, ba mẹ con ngồi vào ghế sau một chiếc Renault Scenic cũ nát và nhờ tài xế chở đến Diélette. Con chó ngồi trên đùi cô, cằm tựa lên cánh cửa sổ mở hờ. Giờ cũng đã muộn rồi. Cả hai đứa trẻ con đều lăn ra ngủ.

Diélette là một thị trấn cảng nhỏ bé, xanh tươi và nhiều đồi núi. Chỉ có khách du lịch Anh, chủ yếu là các gia đình có con nhỏ, đến đây để bắt chuyến phà muộn sang Guernsey. Lucy nắm chặt cuốn hộ chiếu trong lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi của cô. Hộ chiếu của cô là hộ chiếu Pháp, nhưng cô là người Anh. Trên hộ chiếu của cả hai đứa con cô đều không có họ cô. Màu da của Stella cũng khác màu da của cô. Trên lưng họ đeo những chiếc ba lô khổng lồ bẩn thỉu, và lúc này cả ba mẹ con đều đã thấm mệt, nên trông họ có vẻ không được khỏe. Và họ dùng hộ chiếu giả. Lucy chắc chắn, cam đoan đến một trăm phần trăm là họ sẽ bị chặn lại, kéo sang một bên để tra hỏi. Cô đã phải lên kế hoạch cho chuyến hành trình về London dài và ngoắt ngoéo hơn bình thường để đánh lạc hướng và tránh để lại dấu vết, nhưng bây giờ, khi cô phải đưa hộ chiếu cho nhân viên hải quan ở bến phà, tim cô lại bắt đầu đập mạnh, đến nỗi cô cảm tưởng như anh ta có thể nghe thấy được nhịp tim cô. Anh ta lướt qua cuốn hộ chiếu, nhìn ảnh, ngước lên nhìn cô, rồi lại nhìn tấm ảnh thêm lần nữa, đưa cuốn hộ chiếu lại cho cô, ra hiệu cho họ đi.

Và giờ họ đã lênh đênh trên biển, giữa bọt sóng xám xịt, cuộn trào của Eo biển Anh, để nước Pháp lại phía sau.

Cô đặt Stella lên đùi, ngồi ở phía cuối phà, để con bé có thể ngắm nhìn quê hương duy nhất của mình lần cuối, ngắm nhìn đất nước nơi con bé được sinh ra dần biến thành một vòng hoa cổ tích ở cuối chân trời.

“Tạm biệt, nước Pháp,” Stella vừa nói vừa vẫy tay. “Tạm biệt, nước Pháp.”