Chương 37
Phin bỏ đi đã được một tuần. Tôi không thể chịu nổi cuộc sống chán chường vô nghĩa này khi không có cậu ấy ở bên. Khi cậu ấy ở nhà, mỗi lần đi xuống bếp là tôi lại háo hức, vì biết đâu đấy tôi có thể được ngắm nhìn khuôn mặt cậu ấy, thậm chí mỗi sáng thức dậy tôi cũng thấy hân hoan khi nghĩ đến những cuộc gặp gỡ đầy tiềm năng này. Nhưng thiếu cậu ấy, tôi phải ở trong căn nhà tối tăm toàn những người xa lạ.
Và rồi, một tuần sau, tôi nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại và tiếng người í ới ở hành lang. Phin xuất hiện, sau lưng là Sally, giọng khẩn khoản nói điều gì đó với David, người đang đứng khoanh tay trước bụng.
“Tôi đâu có bảo nó đến đâu. Lạy Chúa. Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì tôi cũng không làm như thế. Một mình tôi ăn nhờ ở đậu Toni là đã quá đủ rồi. Lại còn thêm thằng con trai đang tuổi ăn tuổi lớn của tôi nữa.”
David nói. “Thế tại sao cô không gọi tôi?”
“Nó nói là anh biết nó đến chỗ tôi! Làm sao mà tôi biết được? Vả lại, giờ tôi cũng đã gọi rồi còn gì nữa?”
“Tôi nghĩ nó đã bị ai đó giết rồi cơ. Chúng tôi lo sốt vó.”
“Chúng tôi? ‘Chúng tôi’ là những đứa chết mẹ nào cơ chứ?”
“Chúng tôi,” David nói. “Cả nhà chúng tôi. Và làm ơn đừng ăn nói kiểu đó trong nhà chúng tôi.”
“Phin nói là anh đánh nó.”
“Ôi, tôi không đánh nó. Lạy Chúa. Chỉ là một cái tát mà thôi.”
“Anh đã tát nó à?”
“Ôi lạy Chúa lòng lành, Sal, cô không biết một cái gì hết. Cô không biết sống với thằng bé này như thế nào đâu. Nó cục cằn thô lỗ. Nó ăn cắp. Nó chơi thuốc. Nó xúc phạm mọi người trong nhà…”
Sally giơ tay lên. “Đủ rồi,” bà nói. “Nó đang tuổi thiếu niên. Nó là một đứa trẻ ngoan, nhưng giờ nó đang ở tuổi thiếu niên. Đó là những chuyện hết sức bình thường.”
“Thế à, điều đó có thể đúng với cái thế giới quan lệch lạc của cô. Nhưng phần còn lại của thế giới thì không nghĩ thế. Không có lời nào để biện hộ cho những hành động của nó cả. Ở tuổi nó có mơ tôi cũng không dám làm như thế. Đúng là đồ quỷ ám mà.”
Tôi thấy tay Sally nắm lấy vai Phin. Tôi thấy hai má bà hõm lại. Rồi bà nói, “Ngày mai tôi sẽ đi tìm một căn hộ mới. Ở Hammersmith. Hai phòng ngủ. Chúng ta nên bắt đầu chia quyền nuôi con.”
David nhìn bà bằng ánh mắt hoài nghi. “Thế cô định trả tiền nhà như thế nào?”
“Tôi đã đi làm được một thời gian, và tôi cũng có một khoản tiết kiệm.”
“Chà, để xem. Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi không nghĩ cô có thể lo được cho Phin. Cô dễ dãi với nó quá.”
“Tôi không dễ dãi, David, tôi yêu thương các con tôi. Có khi anh cũng nên thử làm thế xem sao.”
Sally ở lại thêm vài tiếng nữa. Không khí trong nhà vô cùng độc hại. Birdie không đi xuống, nhưng tôi nghe thấy tiếng cô ta giả vờ ho, hết thở dài rồi đi đi lại lại trong phòng. Khi Sally rời đi, Birdie phi ngay xuống cầu thang và lao vào vòng tay của David, rồi thì thầm vào tai David những lời sướt mướt, “Anh có ổn không, anh yêu?”
David gật đầu bình thản. “Anh ổn.”
Sau đó ông ta nhìn thẳng vào Phin, mắt nheo lại, và buông những lời báo hiệu cho một cơn ác mộng sắp biến thành hiện thực.
David nói, “Mọi thứ trong nhà sẽ thay đổi từ hôm nay. Mày nhớ lấy.”
Điều thay đổi đầu tiên là Phin bị nhốt ở trong phòng khi không có sự giám sát của David hay Birdie. Không hiểu sao tất cả người lớn trong nhà lại thông đồng với nhau để thuyết phục chúng tôi việc này là hoàn toàn bình thường, thậm chí còn đúng mực và hợp lý là đằng khác. Câu thần chú mà họ hay đọc là vì sự an toàn của Phin.
Cậu ấy được phép ra ngoài để tắm rửa, chăm bón vườn cây, giúp việc trong bếp, học violin, ăn uống và tập thể dục.
Vì từ trước đến nay chúng tôi vẫn dành hầu hết thời gian rảnh rỗi ở trong phòng, nên lúc đầu chúng tôi thấy chuyện Phin bị nhốt trong phòng không đáng sợ như mọi người vẫn tưởng, nhất là khi tôi viết lại thế này. Nhìn lại, tôi thấy cách bọn trẻ con tự biết chấp nhận những tình cảnh tréo ngoe mới lạ làm sao. Nhưng dù thế, ở thời điểm này, khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra, tôi vẫn cảm thấy sốc.
Hôm ấy, không lâu sau khi mẹ Phin đưa cậu ấy trở về nhà, tôi đang ngồi vắt chân trên giường và đọc cuốn sách mà Phin cho tôi mượn từ mấy tuần trước. Tôi nhảy dựng lên khi thấy cậu ấy, vì lúc đấy cũng tối muộn rồi và tôi cứ tưởng cửa phòng cậu ấy đã bị khóa rồi cơ.
“Làm thế nào mà…?” Tôi bắt đầu.
“Justin đưa tớ lên phòng sau bữa tối,” cậu nói. “Vô tình nhưng cố ý quên vặn khóa cửa.”
“Đúng là Justin,” tôi nói. “Cậu định làm gì? Cậu không định bỏ đi đấy chứ?”
“Không,” cậu đáp. “Vô ích thôi. Tuần sau mẹ tớ sẽ chuyển đến căn hộ mới và tớ sẽ sang sống với bà ấy. Rồi tất cả những thứ chết tiệt này sẽ kết thúc.”
Tôi cảm thấy như cậu ấy vừa đấm vào cổ họng tôi. Giọng tôi như vỡ ra khi tôi trả lời cậu, “Nhưng cha cậu… Liệu ông ấy có để cậu làm thế không?”
“Tớ đếch quan tâm đến chuyện ông ấy cho hay không cho. Đến tháng Mười Hai tớ đủ mười sáu tuổi. Và tớ muốn sống với mẹ của tớ. Ông ấy chả làm gì tớ được.”
“Thế còn Clemency thì sao?”
“Con bé cũng sẽ đi cùng tớ.”
“Cậu có nghĩ rằng cha cậu và Birdie cũng sẽ chuyển ra ngoài không? Một khi cậu và Clemency không ở đây nữa.”
Cậu cười cay nghiệt. “À. Không. Không đời nào. Ván đã đóng thuyền cả rồi. Mọi thứ đều theo đúng ý ông ta.”
Một thoáng im lặng xen vào giữa chúng tôi. Rồi Phin nói, “Nhớ đêm hôm trước không? Khi chúng mình ở trên mái nhà ấy? Hôm chúng mình chơi thuốc ấy?”
Tôi gật đầu lia lịa. Làm sao tôi có thể quên được kia chứ.
“Cậu biết là tớ vẫn còn đúng không? Ở trên đấy?”
“Vẫn còn…?”
“Một tem nữa. Một tem thuốc nữa. Gã ở chợ Kensington cho tớ hai tem. Chúng mình mới dùng có một tem thôi.”
Tôi để những thông tin này ngấm vào đầu trong giây lát.
“Ý cậu là…?”
“Tớ đoán thế. Ý tớ là, bọn họ đều nghĩ tớ đã bị nhốt an toàn. Hai đứa con gái thì đang ngủ. Không có ai lên đây nữa. Cậu có thể đi xuống và bảo với mọi người là cậu chuẩn bị đi ngủ, rồi mang một cốc nước lên. Tớ đợi ở đây.”
Và tất nhiên tôi làm y chang những gì tôi được bảo.
Chúng tôi mặc thêm áo len và mang theo chăn. Tôi trèo qua cửa sập đầu tiên, Phin đưa cho tôi cốc nước rồi sau đó cũng trèo lên theo sau. Dù giờ mới là tháng Bảy thôi, nhưng bầu không khí đã ẩm và lạnh. Phin đi tìm chiếc túi nhỏ mà cậu để ở trong một chậu cây. Thực ra tôi không muốn thử thêm chút nào nữa. Tôi thầm mong là nó đã mất đi một phần độc tính trong suốt những tháng vừa qua, khi nó nằm ở ngoài này, tùy thuộc vào các thành phần hóa học trong đấy. Tôi thầm mong là sẽ có một cơn gió ập đến và thổi bay nó đi. Hoặc Phin sẽ đặt nó lại chỗ cũ và nói, “Chúng ta đâu cần thứ đó. Chúng ta có nhau là đủ rồi.”
Chúng tôi phủi lá khô ra khỏi hai cái ghế nhựa và ngồi xuống cạnh nhau.
Phin đặt cái tem vào trong lòng bàn tay cậu.
Bầu trời hôm nay đẹp khác thường. Xanh hoàng gia, hổ phách cháy, hồng son môi. Trước dòng sông bầu trời như tự nhân đôi. Phía xa xa là cây cầu Battersea lấp lánh.
Tôi thấy Phin cũng đang nhìn ngắm bầu trời. Có gì đấy khác so với lần cuối bọn tôi ở trên đây. Phin cũng khác. Trầm ngâm, ít nổi loạn hơn.
“Cậu nghĩ sau này cậu sẽ làm gì?” Phin hỏi. “Khi cậu lớn ấy?”
“Cái gì đấy liên quan đến máy tính,” tôi nói. “Hoặc làm phim.”
“Hoặc cả hai, biết đâu đấy?” cậu ấy gợi ý.
“Ừ,” tôi vui vẻ đồng ý. “Dựng phim trên máy tính.”
“Tuyệt,” cậu nói.
“Còn cậu thì sao?”
“Tớ muốn đến châu Phi sống,” cậu nói. “Làm hướng dẫn viên safari.”
Tôi cười. “Từ đâu mà cậu có ý tưởng đó vậy?”
“Nhà tớ đi tour safari trong một chuyến du lịch. Lúc đấy tớ mới lên sáu. Nhà tớ xem mấy con hà mã giao cấu với nhau. Đó là thứ mà tớ nhớ nhất. Nhưng tớ cũng nhớ anh hướng dẫn viên. Một tay người Anh rất ngầu. Anh ấy tên là Jason.”
Tôi nhận ra có chút gì đấy khao khát ẩn trong giọng Phin lúc này. Nó khiến tôi cảm thấy gần cậu ấy hơn, theo cách mà tôi không biết phải xử lý như thế nào.
“Tớ đã nói với cha mẹ tớ rằng đó là việc mà tớ muốn làm khi lớn lên. Cha tớ nói tớ sẽ không bao giờ kiếm được đủ tiền từ việc lái Land Rover chở khách du lịch. Như thể tiền là thứ quan trọng duy nhất vậy…”
Cậu thở dài rồi nhìn xuống lòng bàn tay mình. “Vậy,” cậu nói, “chúng ta có nên thử không?”
“Chỉ một chút thôi,” tôi nói. “Một tí ti thôi ấy.”
Và mấy tiếng tiếp theo trôi qua như một giấc mơ. Chúng tôi ngắm nhìn bầu trời cho đến khi đủ thứ sắc màu biến thành một màu đen duy nhất. Chúng tôi nói những điều vô nghĩa về ý nghĩa của cuộc sống này. Chúng tôi cười khúc khích cho đến khi chúng tôi phát nấc cả lên.
Đến một lúc nào đấy Phin nói, “Khi tớ chuyển đến Hammersmith, thi thoảng cậu phải đến thăm tớ đấy nhé. Cậu phải đến và ở lại với tớ.”
“Chắc chắn. Chắc chắn rồi.”
Rồi một lúc sau tôi nói, “Cậu sẽ làm gì nếu bây giờ tớ hôn cậu?”
Và Phin cười lăn cười bò cho đến khi cậu ấy ho sặc sụa mới thôi. Cậu ấy cười gập cả người lại, và tôi thì quan sát cậu ấy với nụ cười mù quáng, cố gắng lý giải xem phản ứng của cậu có nghĩa là gì.
“Không,” tôi nói. “Thật đấy! Cậu sẽ làm gì?”
“Tớ sẽ đẩy cậu xuống khỏi cái mái nhà này,” cậu nói, miệng vẫn mỉm cười. Rồi cậu xòe ngón tay ra và nói, “Bụp.”
Tôi tự làm mình cười. Ha ha. Hài hước quá đi.
Rồi cậu nói, “Nào, hãy ra khỏi đây.”
“Và đi đâu?”
“Tớ sẽ chỉ cho cậu thấy. Đi theo tớ.”
Và tôi đi theo cậu ta. Ngớ ngẩn, lúc đó tôi mới thật ngớ ngẩn làm sao. Tôi đi theo cậu ấy xuống tầng áp mái, rồi trèo cửa sổ trốn ra khỏi nhà, một hành động liều mạng, đáng sợ, điên rồ, đầy thách thức, khiến tôi kinh hãi, buồn nôn.
“Mày đang làm gì vậy,” tôi cứ tự hỏi, ngón tay bám vào những viên gạch trơ trụi, ống quần của tôi rách toạc ra trên những gờ tường. “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Lối bí mật của tớ!” Cậu ấy nói, nhìn tôi với đôi mắt mở to. “Chúng mình đi ra bờ sông đi! Không ai biết đâu mà sợ!”
Đến lúc chân chúng tôi chạm được đến bãi cỏ, mình mẩy tôi đã sây sát chảy máu ở ba chỗ khác nhau, nhưng tôi không quan tâm. Tôi lần theo bước chân của cậu trong bóng tối, đến chỗ cánh cổng mà trước đó tôi còn không biết đến sự tồn tại của nó ở ngay cuối khu vườn. Bỗng nhiên, giống như trong Narnia, chúng tôi bước vào khu vườn của ai khác, Phin nắm lấy tay tôi và kéo tôi qua hai góc phố, qua bóng tối mờ ảo trên đường Đê Chelsea, qua bốn làn xe, và đến bờ sông. Ở đây cậu ấy buông tay tôi ra. Trong một khoảnh khắc chúng tôi đứng im lặng, vai kề vai, ngắm những con sâu vàng sâu bạc nhảy múa trên mặt nước. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào Phin, trong bóng tối, dưới ánh sáng lập lòe, trông cậu ấy đẹp hơn bao giờ hết.
“Đừng nhìn tớ chằm chằm như thế nữa,” cậu ấy nói.
Mắt tôi lại càng dán chặt vào cậu ấy hơn.
“Tớ nghiêm túc đấy,” cậu ấy nói. “Đừng nhìn nữa.”
Và rồi cậu ấy đẩy tôi, bằng cả hai tay, đẩy tôi thật mạnh xuống làn nước đen ngòm, và lúc này tôi đã ở dưới nước, hai bên tai tôi nổi đầy bong bóng, quần áo tôi bỗng nặng trĩu, dính chặt vào da thịt tôi. Tôi cố hét lên, nhưng thực tế tôi chỉ uống thêm nước mà thôi. Tay tôi sờ soạng cố tìm bờ kè nào đấy để bám vào, còn chân tôi thì giãy đạp trong hư vô, nặng trịch, nhớp nháp. Và rồi mắt tôi mở to ra và tôi thấy những khuôn mặt: những khuôn mặt đen ngòm tập hợp lại với nhau, kéo đến vây quanh tôi. Tôi cố nói chuyện với họ, cố nhờ họ giúp tôi, nhưng họ đều quay mặt đi. Nhưng rồi tôi cũng nổi được lên, cổ tay tôi đau nhói, và mặt Phin hiện ra, kéo tôi qua những bậc thang đá để lên bờ sông.
“Đồ điên,” cậu ta nói rồi phá lên cười, như thể tôi là người tự nhảy xuống dòng sông Thames, như thể đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch.
Tôi đẩy cậu. “Đồ khốn nạn!” Tôi gào lên, chất giọng còn-chưa-vỡ của tôi nghe the thé khó chịu. “Cậu là đồ chó chết khốn nạn!”
Tôi lao qua người cậu ta, lao qua cả bốn làn xe, khiến ai đó phải hú còi, và đứng trước cửa nhà.
Phin đuổi theo tôi và tiến lại gần tôi trên thềm cửa, thở hổn hển.
“Cậu đang làm cái quái gì thế?”
Đáng lẽ ra lúc ấy tôi nên dừng lại ở đó, tôi nên làm như thế. Tôi nên hít một hơi thật sâu, đánh giá tình hình và đưa ra một quyết định khác. Nhưng lúc đó máu tôi đã sôi lên vì tức giận, không chỉ vì tự nhiên tôi bị đẩy xuống dòng sông Thames lạnh cóng, bẩn thỉu, mà còn vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của Phin suốt bao nhiêu năm qua, chỉ khi nào cần cậu ấy mới đoái hoài đến tôi, còn không thì lạnh nhạt, dửng dưng. Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy khô ráo và đẹp đẽ, còn tôi thì ướt nhẹp và xấu xí, rồi tôi quay lại, và giơ ngón tay lên ấn thật mạnh vào chuông cửa.
Mắt cậu ấy nhìn tôi không rời. Tôi có thể đoán được lúc này cậu đang quyết định xem có nên bỏ chạy hay không. Nhưng chỉ một giây sau cửa đã mở, và David xuất hiện. Ông ta nhìn tôi, quay sang nhìn Phin, rồi lại nhìn tôi, vai ông ta rướn lên, còn hai hàm răng thì cắn chặt lại, như một con thú hoang sắp sửa sổ lồng. Rồi từ từ, giọng ông ta gầm lên như sấm, “Đi vào nhà ngay.”
Lúc đó Phin quay mặt đi và bắt đầu chạy, nhưng cha cậu không những cao hơn, mà còn khỏe hơn; ông ta tóm được cậu trước khi cậu kịp chạy đến góc phố và ghì cậu xuống vỉa hè. Tôi vừa nhìn họ vừa hếch cằm lên phòng thủ, tiếng hai hàm răng tôi va lập cập vào nhau vang lên trong hộp sọ còn non nớt của tôi, hai tay tôi ôm lấy người.
Mẹ tôi xuất hiện trước cửa. “Chuyện quái gì đang xảy ra thế?” Bà hỏi, ngó qua đầu tôi. “Con đã làm cái quái gì vậy?”
“Phin đẩy con xuống sông,” tôi lắp bắp qua hàm răng vẫn va vào nhau lập cập.
“Ôi Chúa ơi,” bà nói, kéo tôi vào trong nhà. “Lạy Chúa. Vào đây. Cởi quần áo ra. Chuyện quái quỷ gì thế…”
Tôi không đi vào để thay quần áo. Tôi đứng đó và nhìn David kéo cậu con trai đã trưởng thành của ông ta trên vỉa hè, như một con thú vừa bị bắn hạ.
Thế là hết, tôi thầm nghĩ, thế là hết.