Chương 38
Vào sáng thứ Tư, sau hai đêm ngủ tại B&B (khách sạn), và chuyến hành trình đầy sóng gió qua phần còn lại của eo biển Anh, Lucy tới Portsmouth, thuê một chiếc ôtô và lái đến London.
Cô rời Anh vào mùa đông, nên trong tâm trí cô ở đây lúc nào cũng lạnh, cây cối lúc nào cũng trơ trụi, và mọi người lúc nào cũng trùm kín mít để chống lại thời tiết khắc nghiệt. Nhưng giờ nước Anh đang phải trải qua một mùa hè nắng nóng kéo dài, và trên phố da ai cũng rám nắng, nét mặt rạng rỡ, trên đeo kính râm, dưới mặc quần soóc, bàn ăn tràn ra vỉa hè, trẻ con đứng vây quanh đài phun nước, ghế phơi nắng đặt ngoài các cửa hàng.
Mắt Stella dán chặt vào cửa kính đằng sau xe hơi, với Fitz nằm trên đùi. Con bé chưa bao giờ rời khỏi Pháp. Trước giờ nó còn chưa bước ra khỏi Côte d’Azur nữa kìa. Cả cuộc đời ngắn ngủi của con bé nằm gọn trên những con phố ở Nice, giữa ngôi nhà Xanh, căn hộ của bà nội và trường mẫu giáo.
“Con thấy nước Anh thế nào?” Lucy hỏi, đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu.
“Con thấy thích ạ,” Stella nói. “Ở đây có nhiều màu sắc.”
“Màu sắc ấy hả?”
“Vâng. Cây cối xanh tươi hơn.”
Lucy cười và Marco chỉ cho cô đường đi tới cao lộ trên Google Maps.
Ba tiếng sau, những con phố chính tồi tàn ở London bắt đầu xuất hiện.
Cô thấy Marco quay mặt ra phía cửa sổ, mong được nhìn thấy tháp Big Ben, cung điện Buckingham, được ăn gà rán Dixie và mua đồ điện tử ở những cửa hàng đồ cũ.
Cuối cùng thì họ cũng lái tới bên kia sông và hôm nay là một ngày nắng đẹp rực rỡ: dòng sông phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như những viên kim cương; ngôi nhà ở trên đường Cheyne sáng lên trong nắng.
“Đến nơi rồi,” cô nói với Marco. “Chính là ở đây.”
“Ở đâu cơ ạ?” cậu hỏi, đoạn thở dốc.
“Đây,” Lucy nói, tay chỉ số mười sáu. Cô nói nhẹ nhàng, nhưng trái tim cô quặn lên vì đau đớn khi nhìn thấy ngôi nhà này.
“Ngôi nhà có tấm ván ở trước cửa ấy ạ?” Marco nói. “Đây đúng không ạ?”
“Ừ,” cô nói, vừa liếc nhìn ngôi nhà, vừa đảo mắt tìm chỗ để xe.
“To thật đấy,” cậu nói.
“Ừ,” cô nói, “hẳn là thế rồi.”
Nhưng vì một lý do kỳ lạ nào nó, qua đôi mắt của người trưởng thành, giờ cô lại thấy ngôi nhà nhỏ đi. Hồi bé cô cứ nghĩ nó là một căn biệt thự. Giờ cô chỉ thấy một ngôi nhà. Một ngôi nhà đẹp, nhưng vẫn chỉ là một ngôi nhà.
Họ không tìm được chỗ đậu xe nào gần nhà nên cuối cùng họ phải để xe ở đầu bên kia phố King’s Road, cạnh World’s End, và chỗ này bắt cô phải tải một ứng dụng đỗ xe trên điện thoại di động.
Ngoài trời khoảng ba mươi độ, nóng như ở miền nam nước Pháp.
Đến khi họ quay về ngôi nhà thì cả ba mẹ con đều mồ hôi nhễ nhại, còn con chó thì thở hổn hển.
Tấm phản bằng gỗ trước nhà bị khóa lại. Họ đứng thành hàng và quan sát ngôi nhà.
“Mẹ có chắc là đúng nhà không đấy?” Marco nói. “Làm sao mà lại có người sống ở đây được cơ chứ?”
“Hiện tại thì không có ai sống ở đây,” cô nói. “Nhưng chúng ta sẽ đi vào bên trong và chờ những người khác tới.”
“Nhưng làm sao mình vào được bên trong ạ?”
Lucy hít một hơi thật sâu và nói, “Đi theo mẹ.”