PHẦN III - Chương 49
Đã chín giờ tối. Lucy và hai đứa trẻ chuẩn bị đi ngủ trong phòng của cha mẹ cô ngày xưa. Ánh nến nhảy múa trên những bức tường. Stella đã ngủ, con chó nằm cuộn tròn dưới chân con bé.
Lucy mở một lon rượu gin pha tonic. Marco mở một lon Fanta. Họ cụng ly ăn mừng vì đã tới được London.
“Thế,” Marco khẽ nói. “Mẹ có muốn kể cho con nghe về em bé ở trong điện thoại của mẹ không?”
Cô thở dài. “Lạy Chúa.” Cô lấy tay vuốt mặt. “Mẹ không biết nữa. Tất cả chỉ là…”
“Mẹ kể cho con đi. Đi mà.”
“Ngày mai,” cô nói, cố kìm cái ngáp. “Ngày mai mẹ sẽ kể cho con nghe. Mẹ hứa đấy.”
Vài phút sau Marco cũng đi ngủ, và giờ chỉ mình Lucy còn thức, trong căn nhà xuống cấp mà cô đã thề là cô sẽ không bao giờ quay trở lại. Cô cẩn thận nâng đầu Marco ra khỏi đùi mình và đứng dậy. Từ cửa sổ cô nhìn mặt trời lặn qua những tấm kính trên khu chung cư bóng loáng ở phía bên kia sông. Những căn hộ đó không có ở đây hồi cô sống trong ngôi nhà này. Nếu khu chung cư ấy được xây sớm hơn, cô tự hỏi, biết đâu đấy lại có ai đó nhìn thấy bọn cô, có ai đó biết được hoàn cảnh của cô, ai đó cứu vớt cô và giải thoát cho cô khỏi số phận đáng thương của mình.
Khoảng đâu đó sau ba giờ sáng cô ngủ thiếp đi, mấy tiếng trước đầu óc cô nhất quyết không chịu ngưng hoạt động, nhưng giờ đột nhiên, cô thấy mình đang mơ.
Và rồi, cũng đột nhiên như vậy, cô tỉnh giấc. Cô ngồi thẳng dậy. Marco cũng ngồi dậy. Điện thoại cô báo là sáng nay cả ba mẹ con cô đều dậy muộn.
Trên đầu cô có tiếng bước chân.
Lucy đặt một tay lên người Marco, tay kia đặt ngón trỏ lên miệng.
Ngôi nhà im lặng, và cô bắt đầu thư giãn. Nhưng rồi cô lại nghe thấy âm thanh ấy, đích thị là tiếng bước chân, và tiếng ván sàn kêu cót két.
“Mẹ ơi…”
Cô siết chặt tay Marco và từ từ đứng dậy. Cô rón rén tiến về phía cửa. Con chó tỉnh dậy và ngẩng đầu lên, duỗi mình, nhảy ra khỏi người Stella và đi theo cô ra cửa. Tiếng móng nó khua lạch cạch trên sàn gỗ và cô bế nó lên. Cô nghe thấy tiếng nó đang gầm gừ trong cổ họng, cô suỵt cho nó im lặng.
Marco đứng ngay đằng sau cô và cô nghe thấy tiếng cậu thở dốc, nặng nề.
“Lùi lại,” cô khẽ nói.
Tiếng gầm gừ trong cổ họng Fitz ngày một rõ hơn. Thêm một tiếng cọt kẹt nữa ở trên đầu và thế là Fitz sủa.
Tiếng cọt kẹt ấy dừng lại.
Và sau đó là những tiếng bước chân, chắc chắn và chậm rãi, đi xuống chiếc cầu thang gỗ dẫn ra bốn phòng ngủ trên tầng áp mái. Cô ngừng thở. Con chó lại bắt đầu sủa và cố gắng thoát ra khỏi cánh tay cô. Cô đóng chặt cửa lại và lấy thân mình chặn cửa.
Lúc này Stella đã tỉnh giấc, mắt mở to nhìn cánh cửa chằm chằm. “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Không có gì đâu, con yêu,” cô thì thầm sang bên kia phòng. “Không có gì cả. Fitz ngốc ấy mà.”
Cánh cửa ở chân cầu thang tầng hai kêu cọt kẹt, và sau đó đóng sầm lại.
Adrenaline chảy rần rật khắp cơ thể cô.
“Có phải đứa bé đấy không mẹ?” Marco thì thầm, giọng khẩn khoản, mắt mở to kinh hãi.
“Mẹ không biết,” cô trả lời. “Mẹ không biết đấy là ai.”
Bắt đầu có tiếng bước chân ở dưới chân cầu thang, và rồi phía sau cánh cửa có tiếng ai đó thở. Con chó im lặng, cụp tai lại, răng nhe ra. Lucy bước ra khỏi cánh cửa và mở he hé. Rồi con chó nhảy ra khỏi tay cô và hích toang cánh cửa. Có một người đàn ông đang đứng ở bên ngoài, con chó hết sủa rồi lại quay sang cắn gấu quần ông ta. Người đàn ông cúi xuống nhìn con chó, cười mỉm, rồi đưa tay ra cho nó ngửi. Fitz ngừng sủa, bắt đầu đánh hơi bàn tay của ông ta, và để ông ta vuốt ve trên đỉnh đầu.
“Xin chào, Lucy,” người đàn ông nói. “Chó xinh thế.”