Chương 55
Tôi không giết mèo của Birdie. Tất nhiên là không rồi. Nhưng đúng, con mèo chết là do tôi.
Tôi đang pha chế một loại thuốc gì đó với belladonna, một liều thuốc ngủ khác, mạnh hơn liều thuốc tôi đưa cho David và Birdie hôm trước để lẻn vào phòng họ. Một thứ gì đó có tác dụng lâu hơn gây mê tạm thời một chút. Tôi thử nghiệm trước với con mèo, tôi nghĩ rằng nếu con mèo không sao thì người cũng sẽ không sao. Nhưng đáng buồn là con mèo có sao. Coi như đây là một bài học kinh nghiệm. Liều thuốc sau tôi đã làm loãng hơn rất, rất nhiều.
Riêng về cái đuôi của con mèo thì nghe có vẻ hơi cay nghiệt khi nói là tôi cắt đuôi của nó. Tôi giữ lấy cái đuôi. Cái đuôi rất đẹp, rất mượt và đầy màu sắc khác biệt. Lúc đó tôi chẳng có gì, nhớ chứ, chẳng có thứ gì mềm mại, tất cả đều đã bị lấy đi hết. Con mèo cũng đâu cần cái đuôi nữa. Vâng nên đúng, tôi đã lấy cái đuôi của con mèo. Và này, tin giả, tôi không hề ném con mèo xuống sông Thames. Làm sao tôi có thể làm thế được kia chứ? Tôi đâu có được ra khỏi nhà. Sự thật là, cho đến ngày hôm nay, con mèo vẫn được chôn trong vườn thảo dược của tôi.
Còn về chuyện tôi là người đã đẩy Phin xuống sông Thames thì phải nhìn vế ngược lại: nói thẳng ra thì điều đó không đúng. Điều có thể đã xảy ra là Phin đẩy tôi trong lúc hai đứa bọn tôi vật lộn sau khi tôi cố đẩy cậu ấy. Vâng. Rất có thể điều đó đã xảy ra. Cậu ấy nói với tôi là tôi đang nhìn cậu ấy chằm chằm. Tôi nói, “Tớ nhìn cậu chằm chằm là vì cậu rất đẹp.”
Cậu ấy nói, “Cậu kỳ quá. Sao lúc nào cậu cũng quái đản như vậy?”
Tôi nói, “Cậu không biết sao Phin? Cậu không biết là tớ yêu cậu sao?”
(Trước khi bạn cay nghiệt phán xét tôi, làm ơn nhớ rằng lúc này tôi đã dùng LSD. Đầu óc tôi không được tỉnh táo.)
“Thôi ngay,” Phin nói. Cậu ta cảm thấy xấu hổ.
“Làm ơn đi mà, Phin,” tôi cầu xin. “Làm ơn đi mà. Tớ đã yêu cậu kể từ giây phút đầu tiên tớ nhìn thấy cậu…” Và rồi tôi cố hôn cậu ấy. Môi của tôi chạm vào môi cậu ấy và trong giây lát tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ hôn lại tôi. Tôi vẫn nhớ tôi đã cảm thấy sốc như thế nào, trước sự mềm mại của môi cậu ấy, và một chút hơi thở từ miệng cậu ấy truyền sang miệng tôi.
Tôi đặt tay lên má cậu ấy và cậu ấy cố đẩy tôi ra, rồi nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm không giấu giếm, khiến tôi cảm thấy như vừa có một cây kiếm đâm xuyên qua tim mình.
Phin đẩy tôi và suýt nữa thì tôi ngã ngửa ra đằng sau. Thế là tôi đẩy cậu, sau đó cậu đẩy tôi, rồi tôi lại đẩy cậu và cậu lại đẩy tôi, cuối cùng thì tôi ngã xuống nước, và tôi biết là cậu không cố ý. Đó là lý do tại sao mọi chuyện lại trở nên tệ hơn rất nhiều khi tôi nói với cha cậu ấy là cậu ấy cố tình đẩy tôi, và tôi để cậu ấy bị nhốt trong phòng suốt mấy ngày trời mà không nói với ai rằng chuyện đó chỉ là tai nạn không may. Phin cũng không phân bua với ai cả, vì làm như thế cậu ấy sẽ phải tiết lộ chuyện tôi đã hôn cậu ấy. Và, tất nhiên, không có lời thú nhận nào có thể tồi tệ hơn thế.