← Quay lại trang sách

Chương 57 & 58

Lucy bước về phía người đàn ông kia.

Anh trai cô.

Anh cả của cô.

Giờ thì cô có thể nhìn thấy điều ấy.

Cô nhìn sâu vào trong mắt anh ta và nói, “Anh đã ở đâu hả, Henry? Anh đã ở đâu?”

“Ồ, em biết đấy, chỗ này chỗ kia.”

Cơn thịnh nộ bắt đầu dâng lên và chuẩn bị nhấn chìm cô. Biết bao nhiêu năm cô đã phải sống một mình. Biết bao nhiêu năm cô không có ai ở bên. Và giờ Henry ở đây, mặt mũi sáng sủa, cao ráo, đẹp trai, nói năng liến thoắng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô đấm vào ngực gã bằng cả hai nắm đấm.

“Anh bỏ con bé ở lại!” cô khóc. “Anh bỏ con bé ở lại! Anh bỏ con em ở lại!”

Gã nắm lấy tay cô và nói, “Không! Chính em mới là người bỏ đi! Chính là em! Anh là người đã ở lại. Người duy nhất ở lại! Ý anh là, em còn hỏi anh đã ở đâu ư? Em đã ở chỗ quái nào thế?”

“Em đã ở…” cô bắt đầu, nhưng rồi cô buông nắm đấm ra và thả tay xuống. “Em đã ở địa ngục.”

Họ im lặng trong giây lát. Sau đó Lucy lùi lại và gọi Marco ra với cô. “Marco ơi,” cô nói. “Đây là Henry. Henry là bác của con. Henry, đây là con trai em. Và kia là Stella, con gái em.”

Marco nhìn mẹ, nhìn sang Henry, rồi quay lại nhìn mẹ. “Con không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến em bé cơ chứ?”

“Henry là…” cô bắt đầu. Cô thở dài và bắt đầu lại từ đầu. “Có một em bé sống cùng với tất cả bọn mẹ khi mẹ và Henry còn nhỏ. Bọn mẹ phải bỏ em bé lại ở đây bởi vì… biết nói thế nào nhỉ, bởi vì bọn mẹ phải làm như thế. Và cũng giống như mẹ, Henry đến đây để gặp em bé, giờ thì cô bé ấy đã trưởng thành.”

Henry hắng giọng và nói, “Ừm.”

Lucy quay sang nhìn anh mình.

“Anh gặp con bé rồi,” gã nói. “Anh đã gặp Serenity. Con bé đã ở đây. Trong ngôi nhà này.”

Lucy khẽ thở dốc. “Ôi Chúa ơi. Con bé có ổn không?”

“Con bé ổn,” gã trả lời, “khỏe mạnh bình thường. Xinh như tranh vẽ.”

“Nhưng con bé ở đâu?” cô hỏi. “Giờ con bé đang ở đâu?”

“Chà, hiện giờ con bé đang ở chỗ một người bạn cũ của chúng ta, Clemency.”

Lucy hít một hơi thật sâu. “Clemency ư! Ôi Chúa ơi. Cô ấy ở đâu? Giờ cô ấy sống ở đâu?”

“Anh tin là Clemency đang ở Cornwall. Đây, nhìn này.” Henry bật điện thoại lên và chỉ cho cô xem một dấu chấm đang nhấp nháy trên bản đồ. “Đây là Serenity,” gã ta nói, chỉ vào dấu chấm. “Số mười hai, đường Maisie, Penreath, Cornwall. Anh đã đặt một thiết bị theo dõi vào trong điện thoại của con bé. Chỉ để đảm bảo chúng ta sẽ không để mất con bé một lần nữa.”

“Nhưng làm sao anh biết Clemency ở đó?”

“A ha,” gã nói, đoạn thoát ra khỏi ứng dụng hiển thị vị trí của Serenity và mở một ứng dụng khác lên.

Gã ấn vào một mũi tên trên một thanh ghi âm. Và bỗng nhiên những tiếng nói bắt đầu phát ra. Hai người phụ nữ đang thì thầm nói chuyện.

“Con bé đang nói đấy à?” Lucy hỏi. “Đấy là Serenity đúng không?”

Gã lắng nghe. “Đúng vậy, anh nghĩ đó là Serenity,” gã nói, tay ấn tăng âm lượng.

Một giọng nói nữa chen vào.

“Và đó,” gã nói, “là Clemency. Nghe này.”

58

Clemency đã nhờ Miller đi ra ngoài để hai người họ được ở một mình. Cô ta muốn nói chuyện riêng với Libby. Thế là Miller dắt chó đi dạo. Clemency khoanh đôi chân dài của mình trên ghế xô-pha và chầm chậm bắt đầu.

“Kế hoạch là bọn cô sẽ giải cứu đứa bé. Henry sẽ cho người lớn uống thuốc ngủ mà anh ta bào chế, rồi bọn cô sẽ lấy trộm giày trong thùng ở phòng của David và Birdie, lấy thêm vài bộ quần áo bình thường, lấy cả tiền và bế đứa bé đi, sau đó bọn cô sẽ lấy chìa khóa từ trong túi của cha cô và chạy xuống đường để tìm một chú cảnh sát hay một người lớn nào đó trông có vẻ đáng tin cậy, nói với họ rằng bọn cô đã bị giam giữ trong nhà như tù nhân suốt nhiều năm qua. Sau đó tất cả bọn cô sẽ tìm cách xuống đây với mẹ của cô. Nhưng lúc đó bọn cô chưa tìm ra cách gì để liên lạc với bà ấy cả. Điện thoại công cộng, rồi để bà ấy tự trả tiền, một cái cánh và một lời cầu nguyện chăng?” Clemency cười nhạt. “Như cháu cũng thấy đấy, bọn cô suy nghĩ chuyện này chưa thực sự thấu đáo. Bọn cô chỉ muốn ra khỏi căn nhà đấy mà thôi.

“Và rồi một ngày cha cô thông báo là ông sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật thứ ba mươi của Birdie. Henry gọi bọn cô vào trong phòng. Lúc này anh ta như kiểu lãnh đạo không chính thức của bọn cô, cô đoán vậy. Và anh ta nói hôm đấy tất cả sẽ hành động. Trong bữa tiệc sinh nhật của Birdie. Anh ấy nhờ cô may cho một chiếc túi nhỏ ở trong quần để anh ta giấu mấy lọ thuốc ngủ vào trong đấy. Và rồi tất cả những gì bọn cô cần làm là giả vờ như bọn cô rất hào hứng với bữa tiệc sinh nhật của Birdie. Thậm chí cô với Lucy còn học một bài violin mới cho cô ta.”

“Còn Phin thì sao ạ?” Libby hỏi. “Phin đã ở đâu khi tất cả những chuyện này xảy ra?”

Clemency thở dài. “Hầu hết thời gian là Phin ở một mình. Và Henry không muốn anh ấy tham gia. Hai người đó…” Cô ta lại thở dài. “Mối quan hệ của hai người đó rất độc hại. Henry yêu Phin. Nhưng Phin lại ghét Henry. Tất nhiên thêm vào đó là Phin bị ốm nữa.”

“Ông ấy bị làm sao ạ?”

“Bọn cô không biết. Cô tự hỏi không biết có phải anh ấy bị ung thư hay gì đó đại loại thế hay không. Đó là lý do tại mẹ cô và cô luôn nghĩ, cháu cũng biết đấy, là anh ấy đã qua đời.”

cũng biết đấy, là anh ấy đã qua đời.Clemency tiếp tục. “Hôm bữa tiệc diễn ra ai cũng rất căng thẳng. Cả ba bọn cô. Nhưng bọn cô vẫn cố giả vờ là bọn cô rất háo hức với bữa tiệc ngu ngốc đó. Mà thực ra bọn cô cũng háo hức thật. Đối với bọn cô đó là bữa tiệc của tự do. Ở đầu kia của bữa tiệc là một cuộc sống bình thường. Hay ít nhất là một cuộc sống khác.

“Cô và Lucy biểu diễn bài violin tặng Birdie, để làm người lớn phân tâm trong lúc Henry nấu ăn và thật lạ là sự tương phản giữa cha cô và Birdie với những người khác lại có thể rõ ràng đến như vậy. Như cháu cũng biết đấy, tất cả bọn cô nhìn ai cũng rất ốm yếu. Nhưng Birdie với cha cô, trông bọn họ thực sự mãn nguyện và tràn đầy sức sống. Cha cô ngồi, tay vắt lên vai Birdie, đôi mắt ông ấy hiện rõ sự thống trị hoàn toàn và tuyệt đối.” Clemency bấu tay vào tấm đệm dưới đùi. Ánh mắt cô ta đanh lại đầy khó nhọc. “Như thể,” cô ta tiếp tục, “như thể ông ấy đã ‘cho phép’ người phụ nữ của mình được có bữa tiệc này vậy, từ trong sâu thẳm trái tim ông, như thể ông đang nghĩ: hãy nhìn vào những niềm vui do chính tôi tạo nên. Nhìn đi, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn và mọi người vẫn sẽ tôn thờ tôi.”

Giọng cô ta bắt đầu nức nở, Libby lấy tay chạm nhẹ vào đầu gối Clemency. “Cô ổn chứ?” Libby hỏi.

Cô ta gật đầu. “Cô chưa kể với ai chuyện này bao giờ,” cô ta nói. “Kể cả mẹ cô, chồng cô, con gái cô. Rất khó nói. Cháu biết đấy. Kể về cha của cô. Về con người ông. Và về chuyện đã xảy ra với ông ấy. Bởi vì dù có chuyện gì đi chăng nữa, ông ấy vẫn là cha cô. Và cô yêu ông ấy.”

Libby nhẹ nhàng chạm lên tay Clemency. “Cô chắc là cô vẫn ổn để tiếp tục kể chứ?”

Clemency gật đầu và duỗi thẳng vai. Cô ta tiếp tục. “Bình thường các đĩa thức ăn sẽ được đặt ở giữa bàn để mọi người tự lấy, nhưng tối hôm đó Henry muốn phục vụ cả nhà, như thể ở trong nhà hàng vậy. Bằng cách ấy anh ta có thể đảm bảo đĩa của người nào được đặt đúng vị trí của người ấy. Sau đó cha cô nâng cốc chúc mừng, ông đưa cái cốc đi quanh bàn, đến từng người một, và ông ấy nói, ‘Tôi biết cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng với tất cả chúng ta, đặc biệt là những người đã trải qua mất mát. Tôi biết đôi khi chúng ta cảm thấy việc giữ được đức tin là rất khó khăn, và thực sự nó là như thế, nhưng thực tế là chúng ta vẫn ở đây, sau tất cả những gì đã xảy ra, qua nhiều năm, và chúng ta vẫn là một gia đình, và giờ, chúng ta còn là một gia đình lớn hơn,’ ông vừa nói vừa xoa tay lên đầu cháu. Và rồi ông quay sang Birdie và nói…” Clemency dừng lại để lấy hơi. “Ông ấy nói, ‘Tình yêu của anh, cuộc sống của anh, mẹ của con anh, thiên thần của anh, lý do sống của anh, nữ thần của anh. Chúc mừng sinh nhật em yêu. Anh nợ em tất cả mọi thứ,’ và rồi họ hôn nhau, và nụ hôn của họ vừa lâu vừa ướt át, không những thế họ còn hôn thành tiếng và cô nhớ cô đã nghĩ rằng…” Cô ta dừng lại một lúc, ánh mắt cô ta nhìn Libby rất đáng thương. “Cô nghĩ: Tôi thực sự thực sự hy vọng hai người chết quách đi cho rồi.

“Phải mất đến hai mươi phút liều thuốc mới bắt đầu có tác dụng. Ba hay bốn phút sau đó tất cả người lớn trong nhà đều bất tỉnh. Lucy ôm lấy cháu từ trong lòng Birdie và bọn cô bắt đầu hành động. Henry nói với bọn cô là bọn cô chỉ có khoảng hai mươi phút, cùng lắm là nửa tiếng, trước khi thuốc bắt đầu hết tác dụng. Bọn cô đặt bốn người lớn xuống sàn bếp, rồi cô lục áo choàng của cha cô để tìm cái túi da. Ở trên cầu thang cô cứ cứ dò dẫm dò dẫm mãi cho đến khi cô tìm được cái chìa khóa mở cửa phòng của cha cô và Birdie.

“Và, lạy Chúa, cô cảm thấy bị sốc. Henry đã nói trước cho bọn cô biết là bọn cô nên trông đợi những gì, nhưng kể cả thế, nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trong phòng; những món đồ tuyệt đẹp của Henry và Martina vẫn được giữ lại và tích trữ, những món đồ cổ, nước hoa, mỹ phẩm, trang sức và rượu. Henry nói, ‘Nhìn đi. Nhìn tất cả những thứ đồ này đi. Trong khi chúng ta chẳng có gì. Đây là tội ác. Em đang chứng kiến một tội ác.’

“Năm phút đã trôi qua trong khoảng ba mươi phút mà bọn cô dự kiến. Cô tìm thấy tã lót, quần áo trẻ em, bình sữa. Sau đó cô nhận ra là Phin đang đứng sau lưng mình. Cô nói, ‘Nhanh lên! Tìm lấy bộ quần áo mà mặc. Anh cần phải giữ ấm. Ngoài kia trời lạnh lắm.’

“Anh ấy nói, ‘Anh không nghĩ là anh làm được. Anh yếu quá rồi.’

“Cô nói, ‘Nhưng bọn em không thể để anh ở lại đây được, Phin ơi.’

“Anh ấy đáp, ‘Anh không thể! Anh không thể làm được. Được chứ?’

“Lúc đấy gần mười phút đã trôi qua và bọn cô không thể dành thêm thời gian để thuyết phục anh ấy được nữa. Cô nhìn Henry cho tiền mặt vào trong một cái túi. Cô nói, ‘Chúng ta có nên để chỗ đấy lại làm bằng chứng không? Cho cảnh sát thấy?’

“Nhưng anh ấy đáp, ‘Không. Chỗ này là của anh. Anh sẽ không để nó lại.’

“Trong lúc đấy cháu đang đang gào khóc. Henry hét lên, ‘Vì Chúa! Dỗ cho con bé im miệng lại!’

“Và rồi có tiếng chân ai bước lên cầu thang đằng sau bọn cô. Một giây sau cửa mở và Birdie xuất hiện. Trông cô ta điên rồ, các động tác hầu như không ăn khớp với nhau. Cô ta loạng choạng bước vào phòng, dang tay về phía Lucy, nhắc đi nhắc lại, ‘Đưa em bé đây cho tôi! Đưa nó cho tôi.’

“Và rồi Birdie lao tới,” Clemency nói. “Sà ngay đến chỗ cháu. Và âm mưu của Henry lúc này đã bại lộ. Anh ấy hét ầm lên vào mặt tất cả mọi người. Phin chỉ đứng đó, trông có vẻ như sắp ngất đến nơi. Còn cô thì đông cứng lại, thật đấy. Bởi vì cô nghĩ rằng nếu Birdie tỉnh rồi thì tất cả mọi người cũng đã tỉnh. Rằng bố cô cũng đã tỉnh. Và mọi người sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và bọn cô sẽ bị nhốt trong phòng cho đến hết đời. Tim cô đập loạn lên. Cô cảm thấy sợ vô cùng. Và rồi, cô không biết, cô cũng không hoàn toàn chắc chắn điều gì đã xảy ra, nhưng đột nhiên cô thấy Birdie ngã ra sàn. Cô ta nằm trên sàn và có gì đó như máu rỉ ra từ trong khóe mắt của cô ta. Như những giọt lệ đỏ vậy. Và tóc của cô ta, ở ngay đây.” Clemency chỉ tay lên trên tai mình. “Nó sẫm và bết lại. Rồi cô quay sang nhìn Henry, anh ấy đang cầm một chiếc ngà.”

Libby nhìn cô ta đầy thắc mắc.

“Nhìn nó giống như một chiếc ngà. Một chiếc ngà voi. Hay gạc của con hươu. Đại loại vậy.”

Libby nghĩ về video nhạc pop mà Phin đã cho cô và Miller xem. Cô nghĩ về những chiếc đầu động vật thấp thoáng trên các bức tường và những con cáo nhồi bông đứng trên những chiếc bàn bằng gỗ gụ khổng lồ như thể chúng vẫn còn sống.

“Ở trên đấy có máu, một vệt máu. Và nó ở trong tay Henry. Và tất cả bọn cô ngừng thở. Vài giây. Kể cả cháu cũng thế. Và ngôi nhà hoàn toàn im lặng. Bọn cô đang cố nghe tiếng của những người khác. Bọn cô đang cố nghe tiếng thở của Birdie. Lúc trước cô ta thở phì phò. Nhưng giờ thì cô ta ngừng hẳn. Một giọt máu nhỏ xíu từ trên tóc cô ta rơi xuống thái dương, rồi xuống mắt cô ta…” Clemency dùng ngón tay để miêu tả trên chính khuôn mặt mình. “Cô nói, ‘Cô ta chết rồi sao?’

“Henry đáp, ‘Im đi. Im ngay đi, để anh nghĩ.’

“Cô đến bên cạnh để kiểm tra nhịp tim của cô ta và Henry đẩy cô ra. Đẩy cô mạnh đến nỗi cô ngã cả ra đằng sau. Anh ấy hét lên, ‘Để cô ta ở đấy! Để yên cô ta ở đấy!’

“Rồi Henry chạy xuống nhà. Anh ta nói, ‘Ở yên đây. Cứ ở yên đây.’ Cô nhìn Phin. Anh ấy đang toát hết cả mồ hôi. Cô nghĩ là anh ấy chuẩn bị ngất đến nơi. Nên cô dìu anh về giường. Rồi Henry quay trở lại. Trông anh ấy xám xịt. Anh ấy nói, ‘Điều gì đó đã xảy ra. Có điều gì đó không đúng. Tôi không hiểu nổi. Tất cả những người khác. Họ chết cả rồi. Tất cả bọn họ.’”

Những lời cuối phát ra từ miệng Clemency như những tiếng thở đầy khó nhọc. Mắt cô ta đẫm lệ, tay cô ta đưa lên miệng. “Tất cả bọn họ. Cha cô. Cha mẹ của Henry. Và Henry cứ nói đi nói lại, ‘Tôi không hiểu, tôi không hiểu. Tôi có cho uống mấy đâu. Mỗi một tí, còn chẳng đủ để giết chết một con mèo nữa là. Tôi không hiểu.’

“Và rồi đột nhiên, toàn bộ kế hoạch này, nhiệm vụ giải cứu tuyệt vời này, đáng lẽ ra nó phải giúp bọn cô tìm lại được tự do, nhưng giờ thì nó đã bẫy tất cả bọn cô lại. Làm sao bây giờ bọn cô có thể chạy xuống đường và đi tìm một chú cảnh sát thân thiện được cơ chứ? Bọn cô đã giết bốn người. Bốn người liền.”

Clemency ngừng lại một lúc để lấy hơi. Libby để ý thấy tay cô ta đang run lên. “Và giờ bọn cô phải chăm sóc một đứa trẻ con và tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ chỉ là… Chúa ơi, cháu làm ơn đi ra vườn với cô được không? Cô cần hút một điếu thuốc.”

“Vâng. Tất nhiên là được rồi ạ,” Libby nói.

Sau vườn của Clemency toàn những khung giường sứt mẻ và những chiếc xô-pha bằng mây đan. Buổi sáng giờ cũng đã muộn rồi và mặt trời đã di chuyển lên đến quá đầu, nhưng đằng sau nhà có nhiều bóng râm, không khí mát mẻ. Clemency rút một bao thuốc lá ra từ dưới ngăn của chiếc bàn uống nước. “Kho chứa bí mật của cô đấy,” cô ta nói.

Đằng sau bao thuốc có ảnh của một người bị ung thư khoang miệng. Libby cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó. Tại sao, cô tự hỏi, tại sao người ta lại hút thuốc? Khi mà người ta biết rõ hút thuốc có thể gây ra những bệnh chết người. Mẹ cô cũng hút thuốc. “Những chàng trai của bà,” bà gọi thuốc lá như thế. Những chàng trai của tôi đâu rồi?

Cô quan sát Clemency cầm một que diêm ở đầu cây thuốc lá, hít vào một hơi, rồi thở ra. Ngay lập tức, tay cô ta ngừng run. Cô ta nói, “Cô nói đến đâu rồi nhỉ?”