← Quay lại trang sách

Chương 67

Lucy có căn hộ cho riêng mình thêm một tiếng nữa. Cô dùng một tiếng ấy để đi tắm, để sơn móng tay, để sấy tóc, để chải tóc gọn gàng qua vai, để dưỡng ẩm và để trang điểm. Cô không coi điều gì là lẽ dĩ nhiên. Đã một năm trôi qua kể từ ngày Henry tìm thấy cô ở ngôi nhà trên đường Cheyne, từ ngày anh ấy mang Serenity về với mẹ con cô, từ ngày cả gia đình cô được đoàn tụ. Một năm qua Lucy sống trong căn hộ không tỳ vết với Henry ở Marylebone, cô ngủ trên chiếc giường đôi, trải ga vải cotton mềm mại, cả ngày không phải làm gì cả ngoại trừ dắt chó đi dạo và chuẩn bị những bữa ăn ngon. Mỗi tháng cô và Clemency gặp nhau một lần để uống sâm-panh, tán gẫu về những đứa con của mình, tính cách lập dị của Henry, và tất cả những chuyện khác, ngoại trừ những chuyện đã xảy ra với họ khi họ còn nhỏ. Họ sẽ không bao giờ thân được như trước nữa, nhưng họ vẫn là bạn tốt của nhau.

Marco giờ đã mười ba tuổi và Henry trả tiền cho cậu theo học một ngôi trường tư thục thời thượng ở Regent’s Park, và có vẻ như ở đấy “ai cũng hút vape và chơi ketamine”. Cậu đã mất hoàn toàn giọng Pháp và, cũng như cậu bé hay nói, “tôi tự xem mình là người London.” Stella giờ đã sáu tuổi và đang theo học tại một trường tiểu học rất tốt ở khu Marylebone, ở đấy con bé có hai người bạn thân cùng tên là Freya.

Hôm qua Lucy đi xe buýt sang Chelsea và đứng bên ngoài ngôi nhà. Tấm pano đã được gỡ xuống, và tấm biển bán nhà đã được thay thế bằng tấm biển đã bán. Sớm thôi ngôi nhà này sẽ sống trở lại, với tiếng khoan và tiếng búa khi người ta tháo rời nó ra và lắp ráp lại cho phù hợp với thị hiếu và nhu cầu sử dụng của một gia đình khác. Sớm thôi, ai đó sẽ gọi đây là nhà và họ sẽ không bao giờ biết, không bao nghi ngờ đằng sau những bức tường kia bằng ấy năm về trước, đã có bốn đứa trẻ bị giam giữ, đánh đập, rồi được thả ra thế giới bên ngoài, tổn thương, không hoàn chỉnh, mất mát và lệch lạc. Thật khó để Lucy nhớ lại cô gái năm ấy, thật khó để cô có thể chấp nhận được kiếp người của chính bản thân cô, rằng cô thèm khát sự quan tâm đến nỗi đã ngủ với cả một cặp cha và con. Đôi khi cô nhìn Stella, cô con gái nhỏ bé, hoàn hảo của cô, và cố tưởng tượng con bé ở tuổi mười ba, cho đi cả bản thân mình chỉ để cảm thấy được yêu thương. Chỉ nghĩ đến cảnh đấy thôi cũng đủ làm cô cảm thấy đớn đau khôn xiết.

Điện thoại cô rung lên, như thường lệ, và có lẽ là sẽ luôn như vậy, cô cảm thấy rùng mình vì bất an. Vụ án mạng của Michael vẫn chưa đi đến hồi kết, nhưng hầu hết mọi nguồn tin đều cho rằng, đây là kết quả của những khoản vay nợ chưa trả liên quan đến cộng sự của anh ta trong thế giới ngầm. Cô nhìn thấy tên cô được nhắc đến một lần trên một tờ báo Pháp, không lâu sau khi vụ án làm nóng các trang thông tin:

Rimmer, người đã hai lần kết hôn, được cho là có một đứa con với người vợ trước, một phụ nữ người Anh có tên “Lucy”. Theo quản gia của Rimmer, anh và vợ cũ gần đây đã có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng cô không được coi là nghi phạm trong vụ án này.

Nhưng cô sẽ không bao giờ thực sự thanh thản được, khi nghĩ về khả năng cô có thể đang bị theo dõi bởi một thám tử trẻ, mặt non choẹt, vừa mới đủ điều kiện để tham gia điều tra và đang muốn tìm mọi cơ hội để chứng tỏ bản thân mình. Cô đoán có lẽ cô sẽ không bao giờ thực sự thanh thản.

Nhưng đó không phải tin nhắn từ một thám tử tân binh, mà là tin nhắn của Libby: ảnh chụp màn hình tài khoản ngân hàng của con bé kèm theo chữ Kerching!

Đây rồi, Lucy nghĩ, và một cơn rùng mình cùng cảm giác nhẹ nhõm chạy dọc qua sống lưng cô. Cuối cùng thì giai đoạn này của cuộc đời cô cũng kết thúc. Đánh dấu bước khởi đầu cho những giai đoạn tiếp theo. Giờ thì cô có thể tự mua được một căn nhà cho riêng mình. Rốt cuộc thì ngày ấy cũng đến. Một nơi cho cô, cho các con và cho con chó của cô. Một nơi chốn vĩnh cửu, không ai có thể cướp từ tay cô được. Và sau đó, cô nghĩ, sau đó cô sẽ có thể tìm ra chính xác thứ mà cô muốn làm với cuộc đời mình. Cô nghĩ cô sẽ muốn học đàn violin. Trở thành một nhạc công chuyên nghiệp. Và giờ trên con đường của cô không còn rào cản nào nữa.

Nửa trước của cuộc đời Lucy ô uế và tối tăm, hết cuộc đấu tranh này đến cuộc đấu tranh khác. Nửa còn lại sẽ là vàng son.

Cô trả lời tin nhắn của Libby.

Mở sâm-panh ăn mừng thôi! Chút nữa gặp con yêu. Mẹ không thể chờ đến lúc được ăn mừng với con. Vì tất cả mọi thứ.

Libby trả lời: Con cũng không thể chờ đến lúc được gặp mẹ! Yêu mẹ.

Mẹ cũng yêu con, cô đáp lại, rồi thêm một hàng dài những cái hôn và tắt điện thoại.

Con gái của cô thật tuyệt vời: một tâm hồn dịu dàng, chu đáo, có chút gì đó pha trộn giữa Stella và Marco, nhưng cũng giống cả cha nó nữa, cái cách con bé tự tìm lối đi, tự đặt ra những quy tắc riêng, và sống đúng với bản chất của mình. Libby đang trưởng thành và thay đổi, để lại đằng sau những cảm xúc và những ràng buộc tâm lý đã giữ chân con bé lại, để cuộc đời cho nó thấy con đường mà nó cần đi, hơn là áp đặt những cột mốc đã được định sẵn lên chính cuộc đời của mình. Con bé đáng giá từng khoảnh khắc tồi tệ mà Lucy đã phải trải qua, từ khi cô đặt con bé xuống cũi, cho đến khi cô quay trở về tìm lại con mình. Con bé là một thiên thần.

Lucy nhấc điện thoại lên và cô lướt qua danh bạ cho đến chữ G. Cô soạn một tin nhắn:

Chú Giuseppe thân mến. Cháu Lucy đây. Cháu nhớ chú rất nhiều. Cháu chỉ muốn chú biết là cháu và các con của cháu vẫn khỏe mạnh và hạnh phúc, cả Fitz cũng thế. Cháu sẽ không quay lại Pháp đâu. Giờ cháu đã có một cuộc sống tuyệt vời mới và cháu muốn an cư lạc nghiệp ở đây. Nhưng lúc nào cháu củng vẫn nghĩ về chú và cháu sẽ mãi mãi biết ơn chú vì đã ở bên cháu khi cuộc đời cháu xuống dốc không phanh. Nếu không có chú chắc giờ này cháu vẫn lạc lối.

Yêu chú, mãi mãi, Lucy.