PHẦN VI - Chương 66
Libby ngồi giữ chặt ngón tay cái trên điện thoại. Từ chín giờ sáng, cô đã không rời mắt khỏi tài khoản ngân hàng của mình, cứ mười lăm phút cô lại cập nhật một lần xem số dư có tăng lên không.
Hôm nay là ngày cô bàn giao ngôi nhà trên phố Cheyne.
Phải đến mãi tháng trước họ mới bán được nhà, sau rất nhiều tháng không có ai xem, thế là họ hạ giá nhà xuống, và một loạt các lời đề nghị tới tấp bay đến, sau đó là hai nỗ lực trao đổi hợp đồng không thành công, nhưng cuối cùng có một người mua đến từ Nam Phi, mua không cần trả góp, mọi thỏa thuận đều thành công tốt đẹp, ký tên và đóng dấu chỉ vỏn vẹn trong hai tuần.
Bảy triệu bốn trăm năm mươi ngàn bảng Anh.
Nhưng giờ số dư tài khoản của cô vẫn chỉ là 318 bảng. Chút ít còn sót lại từ tháng lương cuối cùng của cô.
Cô thở dài và quay lại nhìn màn hình máy tính của mình. Dự án thiết kế nhà bếp cuối cùng của cô. Đồ nội thất nhỏ nhắn sơn lại theo phong cách Shaker, tay nắm bằng đồng và mặt bếp bằng đá cẩm thạch. Ngôi nhà đầu tiên của một cặp đôi mới cưới. Nhìn sẽ đẹp lắm đây. Cô ước cô sẽ ở đây để được nhìn thấy dự án hoàn thành. Nhưng cô sẽ không được nhìn thấy căn bếp ấy. Không phải bây giờ. Hôm nay là ngày cuối cùng của cô ở Northbone Kitchens.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của cô. Ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu thực sự của cô. Không phải ngày 19 tháng Sáu, mà là ngày 14 tháng Sáu. Cô già hơn năm ngày so với những gì cô vẫn thường nghĩ. Cũng chẳng sao. Mất năm ngày là một cái giá rất nhỏ so với bảy triệu bảng Anh, một người mẹ, một người bác, và hai đứa em cùng mẹ khác cha. Vả lại giờ cô cũng chẳng cần trèo lên một nấc thang nào đó mà cô vẫn tự tạo ra ở trong đầu, đâu có ai quan tâm nếu cô sớm năm ngày so với kế hoạch cơ chứ?
Cô lại ấn cập nhật thêm một lần nữa.
Ba trăm linh chín bảng. Một khoản thanh toán bằng PayPal tuần trước giờ đã bị trừ khỏi tài khoản của cô.
Đó là một ngày đẹp trời. Cô liếc sang nhìn Dido. “Chị có muốn ra ngoài ăn trưa không? Em mời.”
Dido nhìn lên qua chiếc kính đọc sách của cô ấy và mỉm cười. “Tất nhiên rồi!”
“Tùy thuộc vào số tiền này có chuyển qua được hay không, bữa trưa hôm nay có thể là bánh mì sandwich và Coca-Cola, cũng có thể là tôm hùm và sâm-panh.”
“Tôm hùm nghe được đấy,” Dido nói, trước khi hạ kính xuống và hướng ánh mắt trở lại màn hình máy tính.
Điện thoại của Libby rung lên lúc 11 giờ. Một tin nhắn đến từ Lucy. Bà nói, Hẹn con tối nay! Mẹ đã đặt bàn lúc 8 giờ tối!
Lucy giờ đang sống với Henry trong căn hộ sang trọng của ông ấy ở Marylebone. Có vẻ như mấy người họ không hợp nhau lắm. Henry, người đã sống một mình trong suốt hai mươi lăm năm qua, cảm thấy khó chịu khi phải chia sẻ không gian sống của mình với trẻ con, và mấy con mèo của ông ghét con chó. Lucy đã bắt đầu đi săn nhà. Ở St Albans. Bản thân Libby cũng đã để ý đến một ngôi nhà nhỏ xinh đẹp phong cách George, rộng hơn hai nghìn mét vuông, nằm ngay ở ngoại ô thị trấn.
Cô ấn cập nhật thêm lần nữa.
Vẫn là ba trăm linh chín bảng.
Cô kiểm tra email, phòng trường hợp có thông báo về sự cố hay gì đó. Nhưng cũng chẳng có gì cả.
Số tiền sẽ được chia ba sau khi nộp thuế tài sản thừa kế. Cô đã đề nghị bỏ quyền thừa kế. Đó không phải là nhà của cô. Cô không phải em ruột của họ. Nhưng họ nhất quyết không đồng ý. Cô nói, “Con không cần một phần ba. Mấy ngàn thôi là được rồi.” Nhưng họ vẫn cứ khăng khăng. “Con là cháu của ông bà,” Lucy nói, “Con cũng có quyền như Henry và mẹ thôi.”
Lúc một giờ chiều cô và Dido rời phòng trưng bày.
“Em e rằng hôm nay chúng ta sẽ phải ăn bánh sandwich rồi.”
“Tốt,” Dido nói. “Chị cũng đang thèm bánh sandwich đây.”
Họ đi đến một quán cà phê trong công viên và ngồi ở bàn bên ngoài, dưới ánh mặt trời.
“Chị không thể tin rằng em sắp chuyển đi,” Dido nói. “Cái văn phòng này sẽ, chà, chị định nói là yên ắng, mà em thì cũng không hẳn là một người ồn ào, nhưng nó sẽ… nó sẽ thiếu đi chất của Libby vì không có em ở đó. Và mái tóc đáng yêu của em. Và cả những chồng giấy tờ xếp gọn gàng của em nữa.”
“Chồng giấy tờ xếp gọn gàng của em á?”
“Đúng vậy, chồng…” Cô lấy tay ra hiệu một chồng giấy xếp vuông vắn. “Em biết đấy. Tất cả các góc thẳng hàng.” Cô mỉm cười. “Chị sẽ nhớ em lắm. Chỉ có thế thôi.”
Libby nhìn cô và nói, “Chị có bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ việc không? Sau khi chị được thừa kế căn nhà chị đang ở? Và tất cả những thứ khác? Ý em là, chị chắc đâu có cần phải đi làm, đúng không?”
Dido nhún vai. “Chị đoán thế. Và đã có lúc chị chỉ muốn bỏ hết và dành cả ngày trong chuồng ngựa với Spangles trước khi nó chết. Nhưng xét cho cùng, chị chẳng có gì khác cả. Nhưng em, giờ em có tất cả. Tất cả mọi thứ mà thiết kế tủ bếp không thể bù đắp cho em.”
Libby mỉm cười. Cũng đúng.
Không phải chỉ vì tiền. Hoàn toàn không phải chỉ vì tiền. Mà là vì những người cô thuộc về, vì cái gia đình đã bao bọc cô. Và vì con người thật của chính cô mà cô đã tự khám phá ra, dưới vỏ bọc của những chồng giấy xếp gọn gàng và những tính toán kỹ lưỡng. Nhưng cô thực sự không phải là con người ấy. Cô đã biến mình trở thành như thế để đối trọng với sự không nhất quán của mẹ cô. Để hòa nhập ở trường. Để hòa nhập với nhóm bạn với những giá trị mà cô không thực sự chia sẻ, không đến từ sâu thẳm bên trong cô. Ở cô còn có nhiều thứ hơn là những tình bạn xã giao, và những yêu cầu cấm đoán ngớ ngẩn trên Tinder. Cô là sản phẩm của những con người tốt hơn người cha mẹ ruột mà cô đã tưởng tượng ra, nhà thiết kế đồ họa, hay PR thời trang, với ôtô thể thao và mấy con chó tí hon. Cô thật đúng là thiếu trí tưởng tượng.
Cô lơ đãng ấn cập nhật trên điện thoại.
Cô nhìn thêm lần nữa. Con số đần độn kia đã ngồi yên ở đấy. Con số chẳng có nghĩa lý gì cả. Nó có quá nhiều số không, quá nhiều tất cả mọi thứ. Cô đưa điện thoại cho Dido xem. “Ôi. Chúa. Ơi.”
Dido lấy tay ôm mặt và thở dốc. Sau đó cô quay ra trước quán cà phê. “Phục vụ bàn,” cô nói. “Cho xin hai chai Dom Pérignon hảo hạng nhất của nhà hàng. Và mười ba con tôm hùm. Và làm nhanh lên nhé.”
Tất nhiên là chả có phục vụ bàn nào ở đấy cả và những người ở bàn kế bên đang ném cho họ những ánh mắt kỳ lạ.
“Bạn tôi,” Dido nói, “vừa trúng số rồi.”
“Ồ,” một người phụ nữ nói. “Cô may quá nhỉ!”
“Em biết không,” Dido nói, quay lại nhìn Libby. “Sau đây em cũng chẳng cần quay lại chỗ làm nữa đâu. Hôm nay là sinh nhật em. Và em vừa nhận được mười một nghìn tỉ bảng Anh. Nếu em muốn, em có thể nghỉ cả ngày còn lại.”
Libby mỉm cười, xoáy cái khăn giấy lại và đặt lên khay nhựa. “Không,” cô nói. “Không đời nào. Em không phải kẻ bỏ cuộc giữa chừng. Vả lại, em khá chắc là em vẫn còn để mấy tờ giấy hơi lệch.”
Dido nhìn cô mỉm cười. “Thế thì đi thôi,” cô nói, “ba tiếng rưỡi được sống bình thường. Làm cho xong để còn về, phải không nào?”