← Quay lại trang sách

Chương 69

Cậu ấy còn sống. Phin còn sống. Trái tim tôi xoắn lại, nhịp tim tôi khuấy động, và tôi cảm thấy chóng mặt. Cậu ấy vẫn đẹp như tất cả những lời nguyền rủa. Nhìn cậu ấy ở đó với làn da rám nắng, với đôi bốt cổ cao, nụ cười toe toét tự mãn, ngồi trên một chiếc xe jeep ở châu Phi, không quan tâm tới bất cứ điều gì trên thế giới này cả. Tôi cá là cậu ấy chẳng bao giờ nghĩ về tôi đâu, tôi cá là cậu ta chẳng nghĩ về ai trong chúng tôi cả. Đặc biệt là cháu, Serenity. Đặc biệt là cháu. Cậu ta đã chẳng quan tâm gì đến cháu khi cháu còn ở trong ngôi nhà của chúng tôi. Giờ cậu ta cũng sẽ chẳng quan tâm gì đến cháu đâu.

Rõ ràng là Lucy đã nói dối khi bảo là hai đứa chúng nó nói về cháu suốt khi hai đứa nó sống ở bên Pháp. Phin không phải là người ưa trẻ con. Cậu ấy không phải là “người đàn ông của gia đình”. Cậu ấy sống hướng nội. Cậu ấy là một con người cô độc. Lần duy nhất tôi kéo được cậu ấy ra khỏi chính con người của cậu ấy là lần đầu tiên chúng tôi thử chơi thuốc. Cái khoảnh khắc chúng tôi nắm tay nhau, khi tôi cảm nhận được cậu ấy nhập vào trong tôi và tôi biến thành Phin. Nhưng cậu ấy không biến thành tôi, tất nhiên rồi, ai lại muốn trở thành tôi cơ chứ? Nhưng tôi biến thành cậu ấy. Tôi vẫn thường viết ở khắp nhà, bất kỳ lúc nào tôi có thể, như những tiếng hét im lặng vào trong những ngóc ngách và những góc khuất. “TÔI LÀ PHIN”

Nhưng làm sao tôi có thể trở thành Phin được nếu Phin cứ ở đó để liên tục nhắc nhở tôi rằng tôi không phải là cậu ấy? Mỗi lần cậu ấy hững hờ hất tóc mái, mỗi lần cậu ấy nhún vai, hướng mắt cậu nhìn vào khoảng không và nghiền ngẫm, rồi từ từ lật từng trang của một cuốn tiểu thuyết hợp thời.

Tôi bắt đầu với một liều tình dược. Đáng ra nó phải làm cậu ấy yêu tôi. Nhưng nó không có tác dụng. Tất cả những gì liều thuốc ấy làm là khiến cho cậu ấy thu nhỏ dần lại. Làm cho cậu ấy yếu hơn. Xấu đi. Và cậu ấy càng yếu thì tôi càng khỏe. Vậy nên tôi tiếp tục đưa thuốc cho cậu ta uống. Không phải để giết chết cậu ta, tôi chưa bao giờ có ý định đó, mà chỉ làm cậu ta mờ nhạt đi một chút để tôi có thể tỏa sáng. Và đêm hôm đó, đêm sinh nhật tuổi ba mươi của Birdie, khi Lucy nói với tôi rằng, Phin mới chính là cha của đứa bé, tôi đã lên phòng để giết cậu ấy.

Nhưng khi cậu ấy bảo tôi cởi trói cho cậu ấy, tôi nói, “Chỉ khi nào cậu để tôi hôn cậu.” Và tôi hôn cậu ấy. Tay cậu ấy vẫn bị trói chặt vào cái ống nước, cơ thể của cậu ấy sắp vỡ vụn đến nơi, còn tôi thì hôn cậu ấy, hôn lên môi, hôn lên mặt. Cậu ấy không chống cự. Cậu ấy để tôi làm thế. Tôi hôn cậu ấy suốt một phút dài. Tôi chạm ngón tay lên môi cậu ấy, tôi lướt tay qua tóc cậu ấy, tôi làm tất cả những gì tôi đã ao ước được làm kể từ giây phút đầu tiên cậu ấy đặt chân vào trong nhà tôi khi tôi mới mười một tuổi, khi tôi còn chưa biết là sẽ có ngày tôi muốn hôn ai đó.

Tôi đợi cậu ấy đẩy tôi ra. Nhưng cậu ấy không làm như thế. Cậu ấy phục tùng.

Sau đó, khi tôi đã hôn cậu ấy đủ, tôi cởi trói cho cậu ấy khỏi chiếc máy sưởi và tôi nằm xuống bên cạnh cậu.

Tôi vòng tay qua cơ thể ấm áp của cậu ấy.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, Phin đã biến mất.

Tôi đã đi tìm cậu ấy kể từ ngày hôm đó.

Và giờ cậu ấy đã được tìm thấy.

Tôi biết gấu bự của Libby sẽ tìm thấy cậu ấy.

Và anh ta đã làm được.

Tôi ngước lên nhìn Miller; tôi ngước lên nhìn cháu.

Tôi nặn ra nụ cười Bác Henry vui tính thuyết phục nhất có thể và tôi nói, “Còn chỗ cho một người nữa chứ?”