← Quay lại trang sách

Chương 3 Đồ bơi

Mưa rơi suốt từ tối qua cuối cùng cũng tạnh, Nobuyo mang đồ đã giặt xong ra ngoài vườn phơi. Sau trận mưa rào, tiết trời chuyển sang xuân, hoa anh đào nở rồi cũng tàn, để trong chớp mắt đã tới mùa đâm chồi lộc non. Ngay cả khu vườn đã rất lâu không hề được chăm sóc, cũng mọc ra rất nhiều những chiếc lá xanh non không rõ tên gọi.

Osamu ra vườn trong bộ dạng còn đang ngái ngủ, vừa hái một quả dâu tây Ấn Độ bỏ vào miệng, vừa ngâm nga bài hát “Sẽ có ngày mai”.

“Hôm qua quán Hobby ồn ào nhỉ? Giai điệu bài ‘Sẽ có ngày mai’ cứ trôi nổi trong đầu tôi suốt”.

Tối qua có một buổi tiệc chào mừng nhân viên mới được tổ chức tại quán rượu trong con ngõ này, những người đàn ông say rượu cứ hát đi hát lại bài ấy với giọng rất to.

“Vì khắp thiên hạ đang là tuần lễ vàng mà”.

Vừa phơi chiếc đệm bị Yuri tè dầm dưới mái hiên, Nobuyo vừa nói.

“Nhưng mà làm nhân viên văn phòng thích thật đấy...”.

Osamu vỗ bốp một cái vào cổ mình.

“Khỉ thật...”

“Muỗi à? Đến giờ vẫn còn sao?”.

Osamu mơ hồ trả lời, đuổi theo con muỗi đã tránh thoát khỏi cú vỗ, đi về phía góc vườn chỗ phơi đồ cũ.

“Ủa?”

“Hử?”

“Mình có biết ở đây từng có một cái ao không?”.

Osamu hỏi. Ở bên hông tường chỗ Osamu chỉ xuống có một cái hõm xếp những tảng đá tròn. Mặc dù đã được lấp bằng đất và ngói vỡ, nhưng khi nhìn kỹ vẫn có thể thấy được những tảng đá được gia cố bởi bê tông.

“Nghe nói ngày xưa ông già nuôi cá chép ở chỗ này đấy”.

Nobuyo nói lại những lời nghe được từ Hatsue.

“Chỗ này không lớn đến mức nuôi được cá chép đâu... Chắc là bà già khoác lác thôi”.

Osamu hất cằm về phía Hatsue đang ngủ trong phòng thờ.

Ngày xưa, Hatsue dậy sớm hơn bất cứ ai trong gia đình, nhưng gần đây, số lần bà ngủ tới tận gần trưa ngày càng tăng. Hôm nay bà cũng chưa chui ra khỏi chăn.

“Nhưng hình như toàn bộ chỗ này từng là đất của ông già đấy”.

Nobuyo đảo mắt nhìn những tòa chung cư cao cấp bao quanh nhà.

“Mà chẳng ai nhớ đâu nên dù có nói gì thì cũng...”.

Hồi chồng Hatsue trúng quả khi đầu tư vào thị trường đậu, nhà bà còn có cả lái xe riêng và biệt thự ở Karuizawa. Câu chuyện mà Hatsue nhớ lại ấy dường như đã quá xa xôi so với tình trạng hiện tại của bà, có gì đó không thực. Không phải do Hatsue lẩn thẩn, nhưng vì có quá nhiều điểm mâu thuẫn nên cả Osamu lẫn Nobuyo dường như đều chỉ nghe một nửa câu chuyện.

“Bệnh đó, mãi cũng không trị được nhỉ...”.

Vừa treo nốt cái đệm vẫn còn vết tè dầm lên dây phơi, Nobuyo vừa nhìn Yuri đang ngồi dưới mái hiên. Yuri ngẩng đầu nhìn Nobuyo, không hề có vẻ hối lỗi nào cả.

“Nhưng mà cái này... có thực là do Yuri?”

Khi Nobuyo quay mặt sang tấm đệm thì chợt ngửi thấy mùi khai nên lại chuyển ánh nhìn ngờ vực sang Osamu.

“Này này, mình nghi ngờ cái gì thế?”.

Muốn xem xem mông Osamu có bị ướt không, Nobuyo vòng ra đằng sau ngửi.

“Thôi đi, đồ ngốc”.

Giọng hai người đùa giỡn vang vọng cả khu vườn.

Đúng lúc đó, Shouta đang xem tivi trong phòng khách bỗng lao nhanh ra ngoài hiên.

“Này, là Yuri. Yuri đang được chiếu trên tivi”.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, và khi lý giải được sự tình, họ vội vã từ mái hiên quay vào trong nhà.

“Kia kìa”.

Shouta chỉ tay vào tivi, trên đó vừa đúng lúc chiếu đến hình ảnh Yuri đang lắc vòng trong một buổi biểu diễn gì đó của trường mẫu giáo.

“Chúng tôi mới hay tin, một cô bé năm tuổi sống tại quận Arakawa, Tokyo đã mất tích từ tháng hai năm nay. Tên của cô bé là Houjou Juri. Juri đột nhiên không tới nhà trẻ, hiệu trưởng nhà trường vì lo lắng nên đã báo cảnh sát và sự việc được phát hiện. Từ đó, cảnh sát đã tiến hành điều tra công khai. Có khả năng Juri thường xuyên bị bạo hành, cảnh sát đang yêu cầu bố mẹ cô bé tự thú và tiến hành thẩm vấn”.

“Vụ án” được truyền đạt bằng giọng tường thuật đầy tính khẩn trương của phát thanh viên và nhạc nền vô cùng đậm chất phim hình sự.

“Cháu là Juri chứ không phải Yuri à?”.

Hatsue lại ngạc nhiên về chuyện này trước tiên. Juri bước vào phòng từ phía sau hai người, khẽ gật đầu.

Trong studio, một nam dẫn chương trình và một nhà bình luận giáo dục đang bàn tới chủ đề tại sao đã qua hai tháng mà bố mẹ Juri không yêu cầu tìm kiếm.

Bố mẹ Juri nói với nhà trường cũng như hàng xóm xung quanh rằng, họ đã gửi cô bé tới nhà họ hàng.

“Có giả thiết chính họ đã giết con mình”.

“Đáng đời”, Nobuyo nghĩ.

“Nguy quá, thật là nguy quá”.

Cuối cùng cũng nhận ra việc mình làm do tùy hứng ấy đã trở nên nghiêm trọng, Osamu cất giọng run rẩy.

“Giờ anh mới nhận ra à?”.

Hatsue đại diện chỉ ra suy nghĩ của mọi người.

Osamu chạy sang bên cạnh, nắm lấy hai vai của Juri và sáp mặt lại gần.

“Yuri, con có thể tự mình đi về nhà từ đây không?”.

Nobuyo đến ngồi cạnh Osamu, nhìn thẳng vào Juri.

“Đến lúc này rồi thì vô ích thôi”.

“Con định thế nào? Trở về à?”.

Osamu, người tạo nên ngọn nguồn của mọi chuyện, để Juri tự đưa ra quyết định.

“Cháu ở đây nhỉ... Yuri”.

Nobuyo vươn tay qua Osamu, chạm vào tóc Juri rồi nói.

Juri vừa nhìn qua nhìn lại khuôn mặt hai người, vừa nghĩ xem nên nói gì, nhưng khi nghe Nobuyo hỏi “Cháu cũng muốn ở đây phải không?”, cô bé liền gật mạnh.

“Nếu để Yuri ở đây luôn thì cũng nên đổi tên cho nó đi”.

Hatsue đang ngồi ngoài hiến ngẩng đầu lên nói với Nobuyo.

“Cũng phải”.

Nobuyo đang cầm kéo cắt tóc, có vẻ hơi gượng tay.

Cô mang ra một cái ghế đẩu dán bìa xanh da trời từ trong bếp ra ngoài hiên, đoạn trải rộng các tờ báo ra xung quanh. Sau đó, cô khoét một lỗ trên cái túi loại dùng để đựng rác, chụp qua đầu Juri.

“Trông giống búp bê cầu thời tiết”.

Shouta nói khiến tất cả mọi người cười vang. Cả gia đình đều tập trung ở phòng khách xem cảnh tượng đó. Juri vừa xấu hổ xoắn đôi chân trần quanh chân ghế, vừa bồn chồn khẩn trương.

Kể từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Nobuyo cắt tóc cho người khác. Mái tóc của trẻ con, cô càng chưa từng động vào.

Khi cùng thảo luận về việc cắt tóc của Juri, không hiểu tại sao mọi người lại cho rằng vị chủ mẫu gia đình là Nobuyo sẽ đảm trách, dù cho chính cô cũng hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Từ khi Nobuyo còn nhỏ, mẹ của cô đã đi làm tiếp rượu suốt ngày, chưa bao giờ nấu ăn, cũng chẳng mấy khi chơi cùng cô cả. Từ ngày nhỏ, Nobuyo đã muốn cắt tóc ở tiệm làm tóc gần nhà, nhưng từ khi lên cấp hai, cô đã dành dụm số tiền sinh hoạt vốn không đều đặn mà mẹ cô để lại, đến xa-lông làm đẹp. Người đàn ông đầu tiên của Nobuyo là một nhân viên tạo mẫu tóc cô gặp ở đó. Lúc ấy, Nobuyo mới mười sáu tuổi.

“Hana[16] thì sao? Tôi đã từng muốn đặt tên như thế nếu sinh được con gái đấy”.

Hatsue đề xuất với vẻ đầy chờ mong.

“Trông giống “Hoa” chút nào đâu..

Vì chưa bao giờ nghĩ tên cho trẻ con nên mọi người đều có vẻ gì đó rất háo hức. Nếu có thể, họ rất muốn đặt một cái tên thật phù hợp với đứa trẻ này.

“Rin thì sao?”.

Nobuyo nhớ rằng trong những người bạn học cùng trường tiều học ngày xưa, có một cô bé với nét mặt rất tinh tế, lúc nào cũng buộc một cái nơ trắng lên tóc. Tên của cô ấy là Rin. Bởi mẹ của Nobuyo làm nghề tiếp rượu nên Nobuyo luôn bị mẹ của bạn cùng lớp ghét bỏ. Kể cả các bữa tiệc sinh nhật, cô cũng chưa bao giờ được mời tới dự. Duy chỉ có Rin là không phân biệt đối xử như vậy mà vẫn chơi thân với Nobuyo thật là một cô bé có tấm lòng lương thiện.

“Tên viết như thế nào? Giống ‘cái chuông’[17] à?”.

“Không phải... Như thế này này”.

Nobuyo di chuyển cái kéo, viết ra chữ Hán.

“Rin là hai chấm thủy chứ không phải ba chấm thủy[18]...”.

Hatsue vừa nhìn theo chuyển động của cái kéo, vừa tự mình di chuyển ngón tay.

“Xin lỗi, vì con đã bỏ học cấp ba...”.

Nobuyo thô lỗ cởi túi ni lông ra khỏi Juri rồi xoay người cô bé quay về phía sau.

“Xong rồi đây”.

“Ồ... đáng yêu quá!”.

Osamu vừa nhìn Juri vừa nói.

“Thế này sẽ không bị lộ đâu”.

Họ cắt tóc cho Juri không phải vì mùa mới đã sang, mà để che giấu thân thế cô bé. Họ cũng không chắc nếu chỉ cắt tóc, cô bé sẽ trông khác đi được đến mức nào. Nhưng vì mái tóc, thứ dễ liên hệ hai người với nhau, đã được cắt ngắn trên vai nên quả thực đã tạo ấn tượng rất khác.

“Em soi gương không?”.

Aki nhìn Juri rồi vẫy tay với cô bé.

Juri gật đầu, như thể chạy thi với Aki, đến trước chiếc gương ba mặt trong phòng thờ.

Aki ôm lấy Juri trước đầu gối mình, so sánh mái tóc đen của cô với Juri.

“Tóc nâu này... Thích nhỉ, không cần tốn tiền nhuộm tóc luôn”.

Juri khẽ mỉm cười.

“Chị... còn có một cái tên nữa”.

“... Là gì ạ?”.

Nhìn Aki trong gương, Juri hỏi.

“Sayaka..

Juri suy nghĩ trong chốc lát.

“Tên Rin rất hay”.

“Đúng vậy nhỉ!”.

Sau khi hoàn tất nghi thức tiếp đón Rin như một thành viên mới trong gia đình, Nobuyo cùng mọi người dẫn cô bé ra ngoài mua sắm.

Ngôi nhà trong thoáng chốc liền trở nên yên tĩnh.

Osamu được cử ở nhà trông nhà, vừa bê nguyên cả hộp sữa đầy trong tủ lạnh ra uống, vừa nhìn ngắm tòa chung cư bên cạnh qua cửa sổ phòng bếp.

Trên ban công của chung cư, một lá cờ hình cá chép đang bay phấp phới trong làn gió. Một cậu bé, có lẽ tầm tuổi Shouta, mặc bộ đồng phục màu xanh mới toanh đang luyện tập chơi bóng cùng với bố ở bãi đỗ xe.

“Hai mươi tư, hai mươi lăm, hai mươi sáu...”.

Ông bố có lẽ là người có kinh nghiệm chơi, đang thực hiện những cú tâng bóng đẹp mắt cho cậu bé xem.

“Ba mươi”.

Ông bố cùng cậu con trai đồng thanh hét lên.

“Bố giỏi quá!”.

“Phải không?”.

“Bố tâng thêm một lần nữa đi”.

Ông bố lại bắt đầu tâng bóng.

Osamu để hộp sữa rỗng lên bàn, lấy cái túi của cửa hàng tiện lợi, thổi khí vào trong.

“Một, hai, ba, bốn..

Nhất định không chịu thua ông bố đó, Osamu vừa khéo léo tâng cái túi đã được thổi phồng ấy vừa di chuyển tới tận phòng khách rồi nằm ườn ra chiếu.

“Shouta”.

Gã thử gọi.

“Bố giỏi quá”.

Rồi gã bắt chước giọng trẻ con, thì thầm.

“Anh trẻ con quá đấy”.

Osamu ngạc nhiên, quay sang hướng phát ra tiếng nói. Aki đang nằm trên cái chiếu trong phòng thờ, vừa cười vừa nhìn Osamu. Hình như cô ấy không cùng đi mua sắm với mọi người.

Osamu bắt đầu tung cái túi ni lông hướng lên trần nhà.

“Này, anh làm lúc nào... với chị Nobuyo ấy?”.

Có lẽ nghĩ rằng hiếm có cơ hội chỉ riêng hai người với nhau, Aki hỏi Osamu một câu mà thường ngày cô vẫn thắc mắc.

“Hả? Cái gì cơ?”.

Osamu dường như có chút chấn động.

“Hai người đến khách sạn tình nhân à? Một cách bí mật”.

“Bọn anh... làm thế... rồi chứ”.

Osamu tính thể hiện rằng đó là chuyện nhỏ đối với một người đàn ông trưởng thành, nhưng biểu cảm lại thành ra có chút lúng túng.

“Thật không?”.

Aki nhổm nửa người dậy, quay về phía Osamu.

“Ừ”.

Osamu nói rồi cười với Aki.

“Bọn anh kết nối với nhau không phải ở chỗ này, mà ở chỗ này cơ”.

Osamu chỉ vào đũng quần, rồi chỉ vào ngực mình.

“Nói dối”.

Aki buông một câu.

“Vậy em nghĩ kết nối bằng gì?”.

Osamu có chút nghiêm túc.

“Bằng tiền. Thường là vậy”.

Aki nói, kèm theo biểu cảm như đã lĩnh hội được điều gì đó.

Trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời, không biết cô ấy đã thấy những loại người lớn nào nữa.

“Bởi vì bọn anh đâu bình thường”.

Osamu vui vẻ nói, sau đó lại bắt đầu tâng cái túi hướng lên trần nhà.

Aki nhìn cảnh tượng đó trong thoáng chốc, rồi cũng nằm ngửa ra, khẽ mỉm cười.

Bốn người Hatsue, Nobuyo, Shouta và Rin đi đến một cửa hàng bách hóa tống hợp trước nhà ga. Họ đi qua công viên rồi men theo con dốc dẫn tới nhà ga. Lúc này, nhìn về hướng cụm các tòa nhà, có thể trông thấy rất rõ tháp Skytree. Shouta vừa đi song song với Rin, vừa quay lại nhìn Hatsue và Nobuyo đang đi chậm hơn một chút

“Chú đã cứu em đúng không?”

Nghe Shouta hỏi, Rin bèn gật đấu.

“Em thích cả cô lẫn bà chứ?”.

Rin lại gật đầu.

“Vậy thì... em có thể chịu đựng được cuộc sống ở đây không?”.

“... Được ạ”.

Lần này cô bé nói chắc chắn.

“Vậy từ hôm nay, anh sẽ gọi em là ‘Rin”’.

Shouta nói vậy rồi đưa Rin chiếc kẹp cà vạt từng nhận được từ Nobuyo. Chiếc kẹp cà vạt có gắn viên đá quý giả.

“Vâng”.

Rin giơ thứ bảo vật ấy lên trời xanh. Viên đá quý màu cam trông thật đẹp. Cô bé cất nó thật cẩn thận vào trong túi váy.

Nobuyo cũng hơi chần chừ, bởi vừa mới có thông báo kia mà đã đưa Rin ra ngoài thì quả thật quá liều lĩnh, thế nhưng...

“Ngược lại, càng thoải mái công khai mới càng không bị nghi ngờ chứ”.

Hatsue đã nói thế nên cô quyết tâm đi. Chắc hẳn hôm nay thời tiết rất đẹp. Nobuyo nghĩ vậy.

Dù sao thì cô chẳng giết người cũng chẳng khiến ai bị thương. Sống một cuộc đời chui lủi hay làm những điều tương tự không phù hợp với tính cách của cô.

Shouta và Rin đi phía trước, đã thực sự trở thành anh em.

“Trẻ con nhanh thật”, Nobuyo nghĩ.

“Chúng ta còn từng nghĩ rằng có nên bảo con bé trở về không, nhỉ...”.

Hatsue vừa tóm lấy khuỷu tay Nobuyo vừa nói.

“Dù sao chúng ta... cũng đã được con bé lựa chọn...”.

Hai người nhìn nhau cười.

“Con người không thể lựa chọn bố mẹ mà. Thường là vậy”.

“Nhưng... tự mình lựa chọn như thế này, không phải sẽ mạnh mẽ hơn sao?”

“Chọn cái gì?”.

Hatsue quay sang hỏi.

“Cái gì à... sự gắn bó ấy. Sự gắn bó”.

Nobuyo cố ý nói kiểu nửa đùa nửa thật. Bởi đó là những lời thật lòng nên nếu cứ nói thẳng ra, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

“Ta cũng, lựa chọn các con đó”.

Nghe được những lời của Nobuyo, Hatsue cũng thay đổi giọng điệu.

Có bao nhiêu phần là thật?

Nobuyo khó đo lường được suy nghĩ thật sự của Hatsue, nhưng cho dù đó chỉ là một câu nói đùa, cô cũng thấy vui. Lần này, Nobuyo huých khuỷu tay vào Hatsue.

“Thôi dừng lại đi, kẻo con lại khóc vì cảm động bây giờ..

Shouta và Juri bắt đầu chạy xuống dốc.

“Ngã đấy, Yuri”.

Nghe vậy, Rin bất giác quay lại.

“Không phải Yuri. Là ‘Rin’”.

Nobuyo vừa cười vừa cao giọng nói. Hatsue cũng mở to cái miệng móm mém và cười vang. Mọi người đều vui vẻ.

Nếu niềm vui này có thể kéo dài mãi mãi thì thật tốt. Họ nghĩ.

Nếu người này thực sự là mẹ mình thì thật tốt.

Nobuyo lẩm bẩm trong lòng.

Giống như mối quan hệ giữa Rin và Nobuyo, Hatsue và Nobuyo cũng là mối quan hệ mẹ con “lựa chọn” lẫn nhau.

Khoảng tám năm trước, Nobuyo làm tiếp viên tại một quán rượu ở Nippon. Osamu ban đầu là khách quen của quán, lại không biết từ khi nào đã vào sau quầy nhận yêu cầu của khách. Họ bắt đầu sống chung trong căn hộ mà Nobuyo đang ở một mình sau khi chạy trốn khỏi người chồng bạo lực. Osamu và Hatsue thì gặp nhau ở quán pachinko.

Phát hiện ra Hatsue có ý định ăn cắp bi của người bên cạnh, Osamu cảm thấy thích thú với việc đó. Gã bắt đầu đến chơi nhà Hatsue.

Hatsue sống một mình. Người con trai duy nhất do bà một tay nuôi dưỡng, sau khi kết hôn cũng cùng sống chung một thời gian, nhưng vì Hatsue và cô con dâu ghê gớm không hợp nhau nên chưa đầy một năm họ đã ra riêng.

Về sau bà cũng không nhận được tin tức gì từ cậu con trai. Hatsue chỉ nghe đồn rằng, cậu ta được thuyên chuyển đến làm việc tại Hakata và đã đưa cả nhà đến sống ở đó.

“Osamu” là tên thật của con trai bà, còn tên của con dâu là “Nobuyo”. Thời điểm quyết định đến sống ở nhà Hatsue, hai người cũng quyết định dùng cái tên đó.

Rin không phải là Rin. Nobuyo không phải là Nobuyo. Và Osamu cũng không phải là Osamu. Bao gồm cả Aki, hầu hết những người sống trong gia đình này đều có hai cái tên.

Nhóm Nobuyo đi đến gian hàng bán quần áo trẻ em tại trung tâm thương mại.

Vì Juri đã lấy tên Rin và quyết định sống cùng như một thành viên trong gia đình, nên Nobuyo không muốn đề cô bé mặc lại quần áo cũ của Shouta nữa mà sẽ mua những bộ đồ phù hợp hơn.

“Đã đến lúc chuyển hết sang quần áo mùa hè rồi”.

Vừa đưa tay với lấy quần áo mùa hè treo trên giá xuống, Nobuyo vừa lấm bẩm.

Trong góc của gian hàng bán quần áo có bày cả đồ bơi.

“Rin đã đi biển bao giờ chưa?”.

Nghe thấy câu hỏi của Nobuyo, Rin lắc đầu.

“Còn anh thì sao?”.

Hatsue hỏi Shouta.

“Đã từng ạ. Có lẽ”.

Shouta trả lời như thế, nhưng cậu không hẳn có ký ức về một mùa hè như vậy.

“Có lẽ à?”.

Hatsue cười.

“Vậy đi không? Mọi người cùng nhau đi biển”.

Nobuyo giơ tay với lấy chiếc áo tắm dành cho bé gái rồi nhìn Rin.

“Vậy đi xem phao thôi”.

Shouta chạy đi, dường như rất vui mừng.

Ở phòng thử đồ, Nobuyo thử mặc cho Rin bộ đồ bơi màu xanh da trời. Trên ngực chiếc áo ấy có gắn một cái nơ trắng rất đáng yêu. Lúc đó, Hatsue đã ôm một đống quần áo trẻ em từ ngoài gian hàng vào đây, tháo chúng khỏi mắc áo rồi nhét cả vào trong túi xách.

“Cái này vừa với anh còn chỗ này vừa với Rin đấy”.

“Bà đừng cho vào như thế’.

Nobuyo khẽ phàn nàn với Hatsue.

“Vậy thì mặc về thôi chứ?”

Hatsue về khoản này không hề có cảm giác tội lỗi, giống hệt Osamu.

Bỏ cuộc với Hatsue, Nobuyo mặc thử cho Rin một bộ đô bơi màu vàng.

“Đúng là Rin vẫn hợp với màu vàng nhỉ?”

“Bởi vì tóc màu nâu đấy”.

Nhìn Rin trong gương, Hatsue cũng đồng tình.

“Vậy thì cái này nhé?”.

Nobuyo nhìn Rin. Rin từ nãy tới giờ trông có vẻ xấu hổ, lúc này lại lắc đầu thật mạnh.

“Ổ?... Cháu không thích sao?”.

Nobuyo ngạc nhiên hỏi.

“Vâng”.

“Tại sao?”

“Cô sẽ không đánh cháu chứ?”.

“Hả?”.

“Chốc nữa... cô sẽ không đánh cháu chứ?”.

Ra là vậy. Không phải cô bé đang xấu hổ.

Đứa nhỏ này, sau mỗi lần được mẹ mua quần áo cho thì đều bị đánh. Có lẽ bà mẹ đó mua quần áo về cho con để đánh cô bé lúc về sau. Chỉ vì thấy Nobuyo định mua quần áo cho mình mà cô bé theo phản xạ nhớ đến nỗi đau ấy và cảm thấy bất an.

Cô bé thực sự rất đáng thương. Nobuyo bỗng muốn khóc.

Cô muốn khóc thay cho cô bé dù rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc này.

Nobuyo dịu dàng chạm vào vai Rin. Bờ vai ấy khẽ run lên.

“Không sao đâu. Cô sẽ không đánh cháu đâu”.

Nobuyo cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

“Một, hai, nấm hương mùa hè này, con trai khỉ đột này, rau xanh, lá cây, đậu phụ thối”.[19]

Khi hai người lặp lại đến lần thứ ba bài hát số đếm mà Nobuyo đã dạy cũng là lúc Rin bước ra khỏi bồn tắm.

Chắc hẳn Rin đang rất vui nên cô bé vẫn mặc luôn cả bộ đồ bơi màu vàng mới được mua cho để đi tắm. Ra khỏi bồn, cô bé còn chơi đùa với mồi giả từng ăn cắp được ở cửa hàng đồ câu.

“Đó là cái gì thế?”

Nobuyo đang trong bồn tắm, lên tiếng hỏi.

“Mồi dùng để câu cá ạ”.

Rin cho Nobuyo xem mồi giả có hình con bạch tuộc.

“Trông như thật ấy nhỉ?”.

Nobuyo nhận lấy con bạch tuộc, thả tõm vào trong nước nóng rồi để nó bơi dập dềnh trước mắt Rin. Tám cái chân cử động nhịp nhàng sang hai bên.

“Chỗ đó, sao lại thế ạ?”.

Rin chỉ vào vết bỏng trên bắp tay trái của Nobuyo.

“À, chỗ này hả? Đây là do cô bị bàn là ‘xèo’ một nhát...”.

Nobuyo sờ những vết bỏng của mình bằng tay phải. Những vết thương cũ đã hình thành ngay sau khi cô bắt đầu làm việc ở xưởng giặt là.

“Cháu cũng có”.

Rin cho Nobuyo xem cánh tay trái của mình.

Trên cánh tay Rin cũng có những vết bỏng tương tự. Vết sẹo có hình lá liễu thon dài, giống hệt của Nobuyo. Có lẽ đó là vết tích để lại khi cô bé bị mẹ trừng phạt.

Trước kia, khi bị hỏi “Sao thế?”, rõ ràng Rin đã nói dối rằng “Cháu bị ngã”. Nhưng lúc này, lán đầu tiên cô bé thùa nhận đây là vết bỏng.

“Vậy à? Giống nhau thật nhỉ?”.

Hai người đặt hai cánh tay cạnh nhau, so sánh vết thương. Rin đột nhiên vươn ngón tay chạm vào vết sẹo của Nobuyo, dịu dàng vuốt ve.

Nobuyo ngừng thở. Trong làn nước nóng, cô thấy trái tim mình đập nhanh. Lần đầu tiên cô có cảm giác này.

“..Cảm ơn cháu... Đã không còn đau nữa rồi... Không sao đâu...”.

Nobuyo nói vậy nhưng Rin lại lắc đầu, vẫn tiếp tục xoa vết thương cho cô.

Có lẽ Rin đang sờ vết thương của chính mình, vết thương ấy sẽ mãi là nỗi đau không thể nào lành lại.

Vì thế, Rin đã chạm vào vết thương của Nobuyo. Mặc dù hiện tại Nobuyo cảm thấy cơ thể rất nóng, nhưng cô lại không nỡ nói ra câu “Đến lúc ra ngoài rồi”.

“Swimmy bơi, dưới đáy đại dương tăm tối, rất sợ hãi, rất cô đơn, rất buồn bã...”.

Shouta đang gối đầu vào chiếc phao bơi đã được bơm phồng lên, đọc cuốn sách giáo khoa quốc ngữ cũ kỹ. Là truyện “Swimmy”. Osamu thì dựa vào tấm chăn đã gấp lại, vừa một tay cầm bia vừa nhắm mắt lại nghe giọng đọc diễn cảm của Shouta.

“Aki, em lau tóc cho Rin nhé”.

Nobuyo nói rồi đi vào phòng thờ.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Rin liền đến phòng khách. Aki lau tóc của Rin bằng khăn bông.

Nobuyo lấy bộ đồ nỉ của Rin được giấu trong ngăn kéo tủ phòng thờ, mang ra vườn.

“Trong làn nước buốt giá buổi sáng, trong ánh nắng lấp lánh ban trưa, cả đàn cá đều đang bơi, cùng đuổi cổ con cá lớn”.

Khi Shouta đọc xong cuốn sách giáo khoa, Osamu liền vỗ tay “Giỏi lắm, giỏi lắm”.

“Nhưng mà... con cá lớn... chẳng lẽ không đáng thương sao?”.

“Không đâu. Bạn bè của đàn cá nhỏ đều bị nó ăn thịt mà?”.

“Đúng vậy, nhưng...”.

“Khi ăn cá ngừ ấy, phần thịt từ giữa bụng trở xuống, đem nướng qua lửa một chút...”>

“Chú lại thế rồi!”.

Tỏ vẻ chán nản với cách đối đáp của Osamu, Shouta đặt cuốn sách giáo khoa xuống cạnh phao bơi. Lúc này, nhìn về phía dây phơi, có thể thấy một ngôi sao đang toả sáng lấp lánh trong ánh chiều tà.

“Này... Rin... ra vườn đi”.

Nobuyo vẫy tay gọi Rin.

Shouta đoán rằng lại sắp có nghi thức gì đó, liền nhổm dậy khỏi phao bơi.

“Đốt đi nhé?”.

“Vâng”.

Nghe Nobuyo hỏi, Rin gật đầu thật mạnh.

Nobuyo cho giấy đã bén lửa vào trong thùng dầu hỏa vừa được chuyển từ hiên đến, bỏ quần áo của Rin lên trên.

Cái nơ trắng gắn trên ngực áo nỉ mau chóng bắt lửa, co rúm lại rồi hóa đen thui.

Nobuyo vừa vòng hai tay ôm Rin thật chặt vừa nhìn ngọn lửa.

“Rin bị đánh... không phải bởi cháu có lỗi đâu”.

Nobuyo nói chuyện với Rin thật chậm rãi.

“Vì yêu nên mới đánh, cũng chỉ là lời nói dối thôi”.

Nobuyo chợt nhớ tới những chuyện bản thân từng trải qua vào ba mươi năm trước. Giọng điệu ấy đâu đó thật giống với mẹ cô.

“Nếu như là yêu ấy, thì sẽ làm thế này”.

Nobuyo ôm Rin thật chặt, chặt đến mức má áp má.

Cô cảm thấy một dòng nước mắt khẽ lăn qua má mình. Dòng nước mắt được ánh lửa đang bùng cháy trên bộ quần áo cũ phản chiếu, thật ấm nóng. Rin ngoảnh lại nhìn khuôn mặt Nobuyo, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau đi hàng lệ ấy.

Đứa trẻ này thật đáng yêu, hay thật đáng thương... tẩt cả đều không phải.

Khi ôm chặt đứa trẻ này và được đứa trẻ ấy ôm, Nobuyo cảm thấy tùng tế bào cấu tạo nên cơ thể mình đều đang biến đổi.

Và, Nobuyo quyết định sẽ không bỏ rơi cô bé.

Nobuyo thề với lòng mình như vậy.

[16] Nghĩa là “hoa”.

[17] 鈴: cái chuông, âm Hán Nhật đọc là “rin”.

[18] 凛: âm Hán Nhật cũng đọc là “rin”, có bộ hai chấm thuỷ, thực chất là bộ băng (冫), còn Nobuyo viết thành bộ ba chấm thuỷ (氵).

[19] Bài hát để dạy trẻ số đếm ở Nhật Bản. Mỗi ừ chứa phần đồng âm với các số đếm theo thứ tự. Ví dụ “summer” (mùa hè) ứng với “san” (số 3), “shiitaka” (nấm hương) ứng với “shi” (số 4), “gorilla” (khỉ đột) ứng với “go” (số 5) v.v.