← Quay lại trang sách

Chương 4 Ảo thuật

Shouta và Rin đang tản bộ trên một bãi bồi dưới cái nắng hè chói chang, ở vị trí ấy có thể nhìn thấy tháp Skytree. Đã nửa năm trôi qua kể từ khi Rin đến ngôi nhà này.

Bản tin thời sự từng xoay quanh vụ mất tích của Rin gây ồn ào trên các chương trinh tivi một thời gian ngắn hồi đầu xuân, đến bây giờ đã chuyển sang những vụ bê bối tiếp theo, chẳng mấy chốc, sự việc ấy đã không còn được ai bận tâm nữa.

Để đề phòng, họ luôn chú ý tránh đi qua dãy nhà tập thề nơi Rin từng sống hay tới gần cảnh sát, tuy vậy, dù cho Shouta và Rin có đi chơi cùng nhau, người khác nhìn vào cũng chỉ mỉm cười nghĩ rằng hai anh em thật thân thiết chứ chẳng ai nghi ngờ.

Và dù có người vẫn nhớ bản tin thời sự đó, phần lớn người xem đều cho rằng chắc hẳn đứa trẻ đã bị bố mẹ sát hại. Đúng như Nobuyo nghĩ, những ánh mắt tò mò nhất định đều đang hướng về cặp vợ chồng trẻ sống trong dãy nhà tập thể nọ.

Khi vừa leo lên con đê, Shouta bỗng nghe thấy giọng nói của những cậu thiếu niên chơi bóng chày vang lên từ phía bờ sông đối diện.

Sau khi gắn rất nhiều xác ve sầu tìm được ở các hàng cây và bụi cỏ ven đường lên chiếc áo may ô của mình, Shouta đứng nhòm vào sân bóng qua tấm lưới thép. Có lẽ đây là vòng sơ khảo của đại hội thể thao toàn khu. Những cậu bé tầm tuổi Shouta đang được chia thành đội để thì đấu. Một đội mặc đồng phục trắng và một đội mặc đồng phục xanh.

Bãi cỏ xanh biếc sáng lấp lánh trải rộng ra cả bên ngoài tấm lưới sắt. Một chú chuồn chuồn đang chao lượn trên ngọn cỏ.

Bụi đất tung bay trong tiếng chỉ huy của những đứa trẻ, xộc đến tận chỗ Shouta.

Shouta lau mồ hôi trên má bằng mu bàn tay trái.

“Anh ơi”.

Vốn không có hứng thú với bóng chày, có vẻ Rin vừa phát hiện ra thứ gì đó trong rừng.

“Gì thế? Sao vậy?”.

Shouta nói như một người anh trai đang hỏi han em gái, đoạn chạy đến bên cạnh Rin.

“Xác ve sầu động đậy kìa”.

Ở chỗ tay Rin chỉ đến có một ấu trùng ve sầu.

Có lẽ nó đã chọn nhầm thời điểm để chui ra khỏi đất. Đã quá trưa rồi mà lúc này ấu trùng ve mới bắt đầu lò dò leo lên thân cây. Chẳng mấy chốc, đàn kiến đã tụ tập quanh đó.

“Cố lên”.

Hai đứa trẻ đồng thanh cổ vũ ấu trùng ve.

“Cố lên, cố lên!”.

Ấu trùng ve leo lên cây an toàn, biến mất khỏi tầm mắt hai người, nhưng Rin có vẻ vẫn lo lắng nên nhìn lên thân cây thêm lúc nữa.

“Nó không sao chứ?”.

“Không sao”.

“Nó sẽ thành ve đúng không?”.

“Ừ”.

Cuộc hội thoại như thế lặp đi lặp lại khoảng hơn ba mươi lần. Cuối cùng, Rin cũng chịu rời khỏi đó. Trận đầu bóng chày đã kết thúc. Hình như đội xanh giành chiến thắng.

Shouta cảm thấy cổ họng khô khốc nên rất thèm ăn kem. Kem hãng Garigari-kun thì quá tuyệt, nhưng ngay cả những que kem rẻ tiền đựng trong ống túi ni lông cũng đã ngon lắm rồi. Vì không có tiền, Shouta lại đi đến cửa hàng Yamatoya.

Cửa hàng rất vắng, không có ai khác ngoài hai người bọn họ. ông Yamato vẫn tập trung giải thế cờ shogi như mọi khi, nhưng không có khách đến mà hai đứa vẫn mở nắp tủ kem để tiến hành “công việc” thì rất nguy hiểm.

Shouta nghĩ, đầu tiên cậu sẽ chỉ dạy công việc một cách căn bản cho Rin. Ở mặt tiền cửa hàng, những quả bóng nảy với đủ loại màu sắc đang treo lủng lẳng. Rin đứng quay lưng về phía chủ cửa hàng, ngẩng lên nhìn những quả bóng nảy ấy.

Shouta tới đứng giữa chủ cửa hàng và Rin để chắn tầm nhìn. Đó là phương thức Osamu dùng để trợ giúp cậu khi ở siêu thị, và hôm nay, tới lượt cậu sẽ trợ giúp Rin. Shouta không quay lại mà ra dẫu vào lưng Rin bằng tay trái.

Ngay bây giờ.

Rin làm động tác cầu may mắn mà cô bé nhớ được nhờ nhìn và học theo trước đó. Lẽ ra mu bàn tay được áp vào môi nhưng cô bé lại áp nhầm lên trán.

Rin lấy quả bóng nảy màu vàng mà mình yêu thích, nắm chặt nó bằng hai tay, ra khỏi cửa hàng và cho Shouta thấy “đã thành công”. Khi Shouta gật đầu tỏ ý “tốt rồi”, định rời đi thì chợt nghe thấy tiếng ông chủ gọi, “Này”.

Nghe tiếng gọi đó, Shouta cứng đờ cả người.

Ông Yamato từ trong phòng chậm rãi đi ra, xuống cầu thang, xỏ dép, lấy hai thanh thạch từ trong tủ kính, đưa ra trước mặt Shouta.

“Cái này ông cho”.

Shouta im lặng nhận lấy.

“Đổi lại, đừng bắt em gái cháu làm thế nữa”.

Ông nói vậy rồi làm động tác cầu chúc may mắn mà Shouta vẫn làm trước khi ăn cắp. Ông ấy biết tất cả.

Shouta quên cả thở, rời khỏi cửa hàng.

Thanh thạch trong tay thật lạnh lẽo.

Shouta biết Rin đang đi theo phía sau mình. Cậu không rõ nên tiếp nhận câu nói “Đừng bắt em gái cháu làm thế nữa” của ông lão ấy như thế nào mới phải.

Chỉ là, cậu biết có thứ gì đó đắng nghét đang trào dâng trong góc trái tim mình hết đợt này đến đợt khác. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy như thế.

Nobuyo cùng với đồng nghiệp Negishi bị gọi lên tầng hai của xưởng giặt là.

“Ông quyết định đuổi chúng tôi sao?”.

Nobuyo hỏi thẳng Koshiji.

“Chúng tôi hiện đang gặp khó khăn, buộc phải giảm bớt nhân sự, nên trong hai cô có lương theo giờ cao, chúng tôi đành phải cắt giảm một người...”.

Koshiji vừa lau mồ hôi bằng chiếc khăn vắt trên cổ, vừa nói với vẻ hối lỗi.

Nobuyo và Negishi liếc nhìn nhau.

Vì xưởng tuyển thêm người mới với lương thẹo giờ thấp, do đó phương án đưa ra là loại một trong hai người thợ lâu năm ở đây.

Đã thế, Koshiji lại không muốn trở thành người xấu nên liền phó mặc quyết định cho hai người họ.

“Vậy hai cô bàn bạc với nhau một chút đi nhé...”.

Nếu từ chối đề nghị này, rất có thể cả hai sẽ cùng bị đuổi. Kể từ sau khi bị thương ở chân, Osamu vẫn lười biếng không chịu ra ngoài kiếm công việc đàng hoàng. Phải gánh vác cho cả một người đàn ông như thế, Nobuyo tự nhủ, lúc này không thể bị đuổi khỏi xưởng được.

Ra khỏi phòng với bước chân nặng trĩu, hai người không quay lại nơi làm việc mà đi về phía cổng sau công xưởng. Cổng sau giáp với sân tennis, từ phía tiếng ve kêu râm ran thì thoảng truyền đến tiếng bóng bật nảy vui tai cùng tiếng cười của cả nam và nữ.

Một trận tennis vào ban ngày của một ngày giữa tuần sao? Tâm trạng tốt thật đấy.

Nghĩ tới sự khập khiễng giữa khung cảnh đó và tình trạng hiện tại của bản thân, Nobuyo lại thấy tức giận. Cớ sao cô lại luôn bị kéo về phía không may như thế? Phải chăng cô đã làm sai chuyện gì? Hay đơn thuần chỉ là cô không gặp vận đỏ mà thôi?

Còn đang mông lung suy nghĩ về điều đó, Nobuyo chợt nghe thấy Negishi lên tiếng trước:

“Cô nhường tôi đi”.

“Tại sao tôi phải nhường?”.

“... Thì tôi đang xin cô mà”.

“Cả hai chúng ta đều khó khăn... Có phải riêng mình cô đâu”.

Negishi đã ly hôn với chồng từ mùa xuân năm nay và hiện tại đang làm mẹ đơn thân. Hình như người chồng chỉ tuân thủ lời hứa trả tiền nuôi con có hai tháng. Nhưng kể cả thế, chính Nobuyo mới là người sẽ gặp rắc rối nếu tỏ lòng cảm thông.

“Nếu cô nhường tôi... tôi sẽ giữ im lặng về chuyện đó”.

Không giống mọi ngày, Negishi tiếp tục duy trì thái độ kiên định của mình.

“Cả cô cũng ăn cắp còn gì”.

Nghĩ rằng Negishi đang nói tới việc lấy cắp đồ để quên của khách, Nobuyo đáp trả.

“Không phải... là vụ trên thời sự”.

Nobuyo không hiểu cô ta đang nói chuyện gì.

“Tôi đã nhìn thấy rồi. Cô... đang sống cùng bé gái kia”.

Phải rồi, “bé gái” trong miệng Negishi chính là Rin. Có lẽ cô ta đã nhìn thấy họ cùng ra ngoài mua sắm ở đâu đó. Nobuyo ngạc nhiên vì Negishi lại lợi dụng sự việc ấy để đòi hỏi lợi ích cho mình trong vụ này.

Mặc dù hơn cô ba tuổi nhưng thường ngày, Negishi lại luôn quấn lấy cô như một người chị gái, bản thân Nobuyo cũng nghĩ sẽ gần gũi với cô ta hơn so với các đồng nghiệp khác, nhưng hóa ra làm ơn lại thành mắc oán. Nếu là Nobuyo của ngày xưa thì có lẽ giờ phút này, cô sẽ đấm vào mặt Negishi và nói gì đó. Nhưng cô bây giờ đã khác.

Ngược lại, Nobuyo ngạc nhiên vì bản thân lại dễ dàng tiếp nhận đề nghị của cô ta như vậy. Tại sao nhỉ? Phải rồi. Bởi bản thân cô đã có thứ muốn bảo vệ. Cô đã từng cho rằng mình sẽ không vì thế mà chịu hi sinh điều gì, nhưng sự thật lại trái ngược. Để có thể tiếp tục sống cùng Rin, Nobuyo của bây giờ có thể làm mọi chuyện.

“Được thôi”.

Nobuyo nói.

“Đổi lại, nếu cô nói ra, tôi sẽ giết cô..

Nobuyo nghiêm túc. Không biết là do cảm nhận được sát ý từ câu nói, hay do đã nhẹ lòng khi được ở lại dễ dàng như vậy, Negishi bỏ lại Nobuyo, trở về công xưởng.

Lúc đi ngang qua Nobuyo, Negishi nói nhỏ “Tôi xin lỗi”. Bởi cô ta cũng có thứ muốn bảo vệ giống Nobuyo nên mới phải uy hiếp cô. Vì vậy, Nobuyo không coi khinh hành vi ấy. Ngược lại, cô còn thấy đồng cảm. Nếu hỏi tại sao, thì có lẽ bởi hai người đều là những người mẹ.

Cả nhà đã ra ngoài, chỉ còn lại mình Hatsue. Sau khi kiểm tra lại ngày tháng đã đánh dấu trên lịch, bà ngồi trước gương, cẩn thận dùng lược chải tóc.

Chải xong, bà lấy từ trong ngăn kéo ra một thỏi son đã cũ, quệt một chút vào ngón tay út rồi thoa lên môi.

Ngay khi trang điểm tươm tất và toan đứng dậy, Hatsue cảm nhận được một ánh mắt, liền nhìn về phía bàn thờ. Ở đó, chồng bà mặc bộ vest trắng mùa hè làm từ vải lanh, đang nở nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng.

Chồng mình có hàm răng thật đẹp, quá khác với mình, Hatsue hồi tưởng.

Hatsue lên tàu điện, đi đến Shinjuku rồi đổi sang tuyến Yamate tới Shibuya. Ở đây, bà lại lên một chuyến tàu điện tư nhân, mất khoảng một tiếng rưỡi để đến được Yokohama.

Ra lối cổng phía Tây nhà ga, bà lại bắt xe buýt thành phố, đi chừng mười lăm phút nữa. Chẳng mấy chốc đã tới được ngôi nhà cần tới, Hatsue cũng vã mồ hôi. Bà nghĩ may mà mình có cầm ô theo.

Đó là một ngôi nhà riêng trong khu dân cư yên tĩnh. Dù có hai tầng nhưng trông cũng không quá bề thế. Trong những căn phòng đã được dọn dẹp vô cùng cẩn thận, không có vật dụng nào thừa thãi cả. Một ngôi nhà không hề có thứ mùi gì khó chịu.

Hatsue đi đến một căn phòng kiểu Nhật có đặt một bàn thờ nhỏ, vừa lau mồ hôi đang chảy xuống cổ bằng khăn mùi soa vừa lấy ra từ trong túi chuỗi tràng hạt.

Trong bếp, một cặp vợ chồng trung niên đang bối rối với cuộc ghé thăm của Hatsue, nhưng đống thời cố không để lộ ra sự bối rối đó. Cô vợ vừa pha trà cho Hatsue, vừa thì thầm với chổng:

“Vợ trước của bố... thì có quan hệ gì với anh chứ”.

“Đúng là vậy nhưng... đành chịu thôi”.

Người chồng thật thà tiếp lời như đang xoa dịu sự bất mãn của vợ mình.

“Nhưng mà... nếu bà ta cứ đến suốt như thế thì...”.

Trên bàn thờ có đặt một bức ảnh của chồng Hatsue giống với tấm ở nhà bà. Bên cạnh là ảnh một bà lão. Đây chính là người phụ nữ đã cướp chồng Hatsue. Bà ta đã mất được hai năm rồi.

“Không cần để ý đến tôi... Vì là ngày giỗ của ông ấy nên tôi chỉ ghé qua chút thôi”.

Cảm giác được hai người đó đang bài xích mình, Hatsue quay lại nhìn họ và nói.

Bà hiểu rõ mình chỉ là khách không mời mà đến. Nếu bị nói thẳng ra như thế, bà cũng chẳng bị tổn thương. Bà cố tình giả vờ không nhận ra điều ấy mà đến đây.

Kiểu ngang ngược đó của Hatsue thực sự khiến hai vợ chồng nhà kia phát cáu.

Có lẽ vì nhận được cuộc điện thoại của Hatsue vào buổi sáng nói “Chiều sẽ ghé thăm”, nên người vợ đã chạy đi mua bánh tại cửa hàng bánh kẹo Tây.

Hatsue đang ngả hẳn lưng vào sô pha ở phòng khách, trước mặt là chiếc bánh kem ngon mắt mà bà không thể mua được ở gần nhà, cùng hồng trà đựng trong tách sứ Meissen[20]. Hatsue ăn uống không hề khách khí, còn lấy thêm một tách hồng trà nữa.

“Mọi người vẫn khỏe cả chứ ạ? Từ sau lễ tang của bố, cháu cũng chưa gặp lại.. .”.

Không thể chịu được không khí trầm mặc này, người chồng lên tiếng hỏi.

Hatsue cũng không trả lời câu hỏi ấy mà như thể bị lẩm cẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông.

Bị nhìn chằm chằm, người đàn ông lộ ra vẻ bối rối.

“Đúng là máu mủ thì không thể phủ nhận được... Chỗ này thật giống nhau”.

Hatsue sờ mũi mình. Chồng bà có mũi cao. Cậu con trai ở trước mặt này cũng có cái mũi giống hệt chồng bà. Mà không, Hatsue chẳng biết mình có thực sự nghĩ vậy không nữa. Ít nhất thì cậu con trai này cũng không nghĩ thế. Chẳng qua bà chỉ muốn anh ta cảm thấy có lỗi bằng cách khiến anh ý thức được mối quan hệ máu mủ với cha mình, và người có quan hệ máu mủ ấy với anh đã gây ra bất hạnh cho một người phụ nữ.

Người con trai sờ mũi mình cười khổ.

Một cô gái mặc đồng phục đang cầm theo hộp đàn violin, đi xuống cầu thang từ tầng hai. Hai vợ chồng lộ vẻ như được cứu cánh, nhìn theo cô bé.

Cô gái trông thấy Hatsue thì dừng lại giữa chừng, chào hỏi lịch sự “Bà đến chơi ạ”. Đây cũng không phải lần đầu hai người gặp nhau. Cô bé nói “Con đi đây” rồi đi về phía ngưỡng cửa. Người vợ đứng lên ra tiễn.

“Sayaka, bữa tối thì sao?”

“Có gì thế ạ?”.

“Mẹ làm bắp cải cuộn thịt”.

“Hay quá, con sẽ ăn. Sốt cà chua mẹ nhé, không phải sốt trắng...”.

Cô con gái này tên là Sayaka.

“Đi cẩn thận nhé”.

Người chồng cười nói.

“Để dành cho con một phần bánh nhé mẹ”.

“Mont Blanc[21] nhé”.

Từ cuộc trao đổi này, có thể thấy rõ được sự thân mật trong mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái họ.

Người vợ nhìn theo sau lưng con gái, cười nói “Được rồi”. Cô con gái ra khỏi nhà rồi chạy đi, tiếng bước chân còn vọng lại như đang nhảy nhót.

“Con bé lớn quá rồi nhỉ..

Nhìn ra ngưỡng cửa đã không còn bóng dáng của cô con gái, Hatsue nói.

“Vâng... đã lớp mười một rồi ạ”.

Hatsue quay lại nhìn người đàn ông.

“Thế còn đứa lớn, vẫn khỏe chứ?”.

Nói tới đây, Hatsue dời ánh mắt khỏi người con trai, nhìn sang những bức ảnh gia đình sau lưng anh ta. Ở đó, ảnh của Aki đang cầm bằng tốt nghiệp cấp ba được đặt cạnh ảnh của cô bé vừa nãy.

Cái tên “Sayaka” mà Aki dùng khi làm việc ở cửa hàng chính là tên của em gái.

“Là Aki phải không? Ổ.

Hatsue không bỏ lỡ ánh mắt của người bố đã đông cứng lại trong thoáng chốc.

“Vẫn ở nước ngoài à?”.

Tất nhiên Hatsue biết không phải thế, nhưng vẫn nhắc lại lời nói dối mà hai vợ chồng này đã thưa với bà.

“Vâng... Có vẻ con bé thấy vui khi ở Úc...”.

Người chồng cầu cứu người vợ đang trong bếp.

“Kỳ nghỉ hè nó cũng không về. Bố nó cũng buồn lắm ạ”.

Người vợ ló nửa khuôn mặt ra từ trong bếp rồi lập tức quay lại đứng trước cái bếp ga.

“Ồ, đúng là không gì bằng nhỉ?”.

Hatsue nói “không gì bằng” nhưng không nói rõ là “du học vui không gì bằng” hay “ông bố thấy buồn không gì bằng”.

Hatsue nhìn lại lần nữa những tấm ảnh biểu trưng cho hạnh phúc gia đình được xếp ở khung cửa sổ.

Aki không cười.

Hatsue dường như hiểu được lý do Aki lấy tên của em gái mình khi ở quán.

Giống như một sự trả thù.

Là sự trả thù của Aki đối với cô em gái mà từ lúc được sinh ra, đã cướp đi tình yêu của bố mẹ dành cho cô. Điều đó không có nghĩa là Sayaka hoặc bố mẹ cô đã đặc biệt làm sai điều gì, hay họ đã đối xử tàn bạo với Aki. Vì vậy, dù có biết về sự trả thù ấy, chắc chắn họ vẫn hoàn toàn không hiểu được lý do. Thứ tình yêu méo mó của Aki có phần giống với cảm xúc của Hatsue khi đến ngôi nhà này vô số lần.

Như Aki từng nói, mình và con bé không cùng dòng máu, nhưng lại rất giống nhau.

Hatsue nghĩ vậy. Vì thế mà bà càng cảm thấy yêu thương Aki hơn nữa.

Ngồi lì khoảng tầm một tiếng, cuối cùng Hatsue cũng bắt đầu sửa soạn ra về. Hai vợ chồng tiễn bà ra tận cửa.

“Cái này, cháu có chút ít gọi là...”.

Người chồng đưa bà một cái phong bì đã chuẩn bị trước.

“Vậy à? Thế tôi không khách khí...”.

Hatsue nhận lấy cái phong bì đó như mọi khi. Người vợ biến sắc nhưng Hatsue cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

“Về chuyện của mẹ cháu... cháu xin chân thành tạ lỗi”.

Người chồng khom lưng, cúi đầu thật sâu. Anh ta cảm thấy có lỗi vì hạnh phúc giản đơn của mình lại được tạo nên nhờ phá vỡ hạnh phúc của bà lão trước mắt này. Không giống bố, bản tính anh ta vốn thật thà. Hatsue nghĩ vậy.

“Không phải lỗi của anh mà”.

Hatsue nắm lấy tay của người đàn ông và nói.

Ban đầu, bà đến đây chẳng qua chỉ để gây phiền nhiễu cho họ.

Từ sau khi gặp họ tại ngôi chùa trong đám tang chồng trước, bà vẫn thường xuyên ghé đến, nhận tiền rồi về như thế này.

Hatsue nghĩ rằng đây là tiền bồi thường cho bà.

Thế rồi khi bắt xe về nhà, thỉnh thoảng bà lại đứng cùng trạm xe buýt với Aki, cô con gái đã gặp trong đám tang. Hatsue liền lên tiếng bắt chuyện. Aki ôm niềm bất mãn mà chính cô cũng không hiểu được đối với gia đình mình. Hatsue đã mời Aki về sống cùng bà. Aki chấp nhận lời đề nghị này dễ dàng đến bất ngờ, ngay tháng tiếp theo đã đến sống tại căn nhà ở Arakawa.

Có lẽ Hatsue nghĩ rằng, sẽ hay đây nếu cướp đi một ai đó của gia đình ấy giống như họ đã cướp đi gia đình của bà, để ho cũng phải nếm trải mùi vị bất hạnh tương tự. Hay phải chăng mỗi lần nhìn gương mặt của Aki là một lần bà được thấy hình bóng người đàn ông mình từng yêu.

Là yêu hay hận, chính bản thân Hatsue cũng không biết nữa.

Vừa ra khỏi nhà ấy, Hatsue đã lập tức xem bên trong chiếc phong bì nhận được. Có ba tờ mười nghìn yên.

“Lại ba mươi nghìn thôi à..

Hatsue phun ra mấy lời ấy, đoạn nghĩ, chơi pachinko đã rồi về.

Trong phòng nghỉ phía sau quầy lễ tân của cửa hàng, Aki và Harumi đang ăn gà rán mới mua ở cửa hàng tiện lợi.

Hôm nay hầu như không có khách. Người đồng nghiệp tên Ayu đi ngang qua hai người và nói, “Tôi đến phòng trò chuyện đây”.

Sau khi chào tạm biệt với gương mặt tươi cười, Harumi ngay lập tức thay đổi biểu cảm.

“Cô ta chắc chắn làm dịch vụ bí mật rồi”.

“Tại sao?”.

Aki chưa từng nghe những lời đồn như vậy.

“Nếu không thì làm gì được đặt trước như thế”.

Harumi nói một cách chắc chắn. Cô ta tự tin rằng xét về diện mạo hay phong cách, bản thân mình đều nổi trội hơn.

“Cậu đang khó chịu”.

Aki nói.

“Khó chịu chứ. Sayaka không khó chịu sao?”.

“Hoàn toàn không”.

Aki giơ tay lấy miếng gà rán trên tay Harumi, bỏ vào miệng.

“Sayaka này, tại sao cậu lại làm việc ở đây?”.

Harumi rướn cổ nhìn chằm chằm vào mặt Aki. Mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi cô.

Aki đến làm ở đây không phải vì tiền. Cô hoàn toàn không có ý định sống trong giới phục vụ tình dục như Harumi.

“Tại sao à?”.

Những cô gái làm việc ở đây hầu hết đều là do sa đà vào các cấu lạc bộ tiếp viên nam hoặc bị rượt đuổi bởi các băng nhóm. Vì vậy, họ cần nhanh chóng có tiền. Do không cần tiếp xúc với khách đến mức phải gọi là “mại dâm” nên họ có thể hoạt động mà không hề có cảm giác hạ mình. Aki thì không như vậy, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ ngợi về đáp án cho câu hỏi “tại sao” này.

“Thay cho việc cắt cổ tay?”.

Nghe Harumi hỏi, Aki im lặng.

“Trêu ngươi bạn trai của cậu?”.

“Không phải đâu”.

Aki phủ định. Sự phủ định ấy càng khiến Harumi nghĩ rằng đó chính là lý do.

“Nếu vậy, càng phải khiến bản thân bị vấy bẩn...”.

Harumi nói rồi lại nhét đầy một miệng gà rán.

Có phải vì mình muốn trêu ngươi ai đó nên mới làm việc ở đây không?

Aki suy nghĩ.

Tại sao cô lại dùng cái tên “Sayaka” của em gái?

Cô cũng thử đặt ra câu hỏi đó cho chính mình, nhưng rồi chẳng nghĩ sâu hơn nữa. Bởi anh Tư đã đến cửa hàng.

Anh Tư lúc nào cũng vào ô số bốn và chỉ định Aki.

Aki trình diễn trong năm phút qua chiếc gương hai chiều. Mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ có thế.

Chẳng phải anh ta có hứng thú với chính Aki thay vì Sayaka, mà Aki cũng chẳng định mời anh ta hẹn hò ngoài cửa hàng để nhận được nhiều thù lao hơn.

Hôm nay cũng thế. Khi chuông báo hết năm phút, nếu là mọi khi, Aki sẽ kết thúc bằng câu chào tạm biệt “Anh có hài lòng không ạ? Mong anh lần sau lại ghé qua”.

Tuy nhiên hôm nay, không biết là do bị ảnh hưởng bởi cầu nói “Phải bị vấy bẩn” của Harumi lúc nãy, hay vì chợt có hứng thú với người đàn ông mà cô chỉ biết gọi là “anh Tư” này, lần đầu tiên, Aki mời anh ta vào phòng trò chuyện.

Người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát rồi chỉ viết một từ “Vui?” vào bảng trắng cho Aki xem.

“Phòng trò chuyện ạ? Vui lắm. Sayaka muốn thấy mặt anh Tư”.

Đó không phải những lời thật lòng. Cô không nghĩ mình muốn thấy mặt của đối tượng mà bản thân vẫn phải thực hiện hành vi thủ dâm cho anh ta xem qua gương.

“OK”.

Anh ta viết lên bảng trắng.

Ngoài dự đoán của Aki, đề nghị của cô lại dễ dàng được chấp nhận.

“Có thế chứ! Vậy anh muốn làm gì? Ôm, ngủ cùng, hay gối lên đùi?”.

Người đàn ông lại viết lên bảng trắng: “Gối lên đùi”. Dịch vụ này có chi phí là hai nghìn yên trong năm phút.

“Gối lên đùi ạ? Em hiểu rồi”.

Aki nhắc lại rồi hướng về phía trước gương, nở một nụ cười công nghiệp.

Đi đến phòng riêng, Aki cài đặt thời gian cho dịch vụ gối lên đùi.

Anh Tư đã bỏ mũ ra nhưng lại nằm quay lưng về phía Aki, vì thế cô vẫn chưa thấy rõ mặt anh ta như thế nào.

Có lẽ anh Tư tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Phong cách quần bò, áo khoác trùm đầu mỏng này quá sơ sài so với một nhân viên văn phòng.

Chuyện anh ta thỉnh thoảng trốn việc bán hàng để đến cửa hiệu cũng có khi chỉ là lời nói dối mà thôi.

Nhưng dù anh Tư có nói dối, cũng chẳng vấn đề gì. Chính bản thân cô cũng nói dối mình đang là sinh viên đại học. Đều là những người giả dối, làm một cuộc giao dịch tình ái giả dối vốn chẳng thể gọi là tình yêu qua gương chỉ trong năm phút. Những người đàn ông trả tiền để truy cầu loại giả dối này vốn có rất nhiều trong xã hội.

Anh Tư im lặng.

Aki cũng im lặng, xoa tóc anh ta.

“Chỗ này... thật thoải mái”.

Aki vừa vuốt ngược mái tóc đã được hớt ngắn của anh Tư vừa nói.

“Hè năm nay, anh có dự định gì không?”.

Người phá vỡ bầu không khí im lặng trước là Aki.

Người đàn ông lắc đầu.

“Đi biển chẳng hạn?”

Anh ta chỉ vào Aki.

“Em sao? Em cũng không có dự định nào”.

Aki nói, rồi như thể nhớ ra điều gì, cô chợt “A” lên một tiếng, bàn tay đang xoa tóc người đàn ông cũng dừng lại.

“Hôm trước, em gái em được mẹ mua cho một bộ đồ bơi. Nó rất vui, ở nhà cứ mặc suốt, đi tắm cũng phải mặc đồ bơi vào... À, em ngày xưa cũng giống thế”.

Aki chợt hoài niệm. Hồi ẩy, mối quan hệ giữa cô và em gái vẫn còn rất tốt. Em gái làm bất cứ thứ gì cũng giỏi hơn cô. Cả việc học cũng vậy. Lúc Aki vừa vào tiểu học và bắt đầu học violin, em gái đã luôn đi theo cô đến các buổi tập. Khi em gái lên tiểu học và bắt đầu học chung, nó đã ngay lập tức chơi giỏi hơn cô. Cuối cùng, Aki bỏ cuộc. Bởi mẹ nói với cô rằng không thể trả tiền học cho cả hai.

Người đàn ông vẫn tiếp tục im lặng, lắng nghe câu chuyên của Aki.

“Ở đây anh có thể nói chuyện trực tiếp mà”.

Khi Aki rướn người và sắp sửa thấy mặt người đàn ông, bàn tay đang cầm mũ của anh ta chợt lọt vào tầm mắt cô. Các khớp ngón tay đang nắm lại ấy đầy rẫy vết thương, vẫn đang rỉ máu.

“Anh bị sao thế? Chỗ này này”.

“Đánh”, người đàn ông cử động bàn tay.

“Đánh gì ạ?”.

Anh ta chỉ vào chính mình.

Phải chăng có điều gì khiến anh ta khó chịu? Hay do anh ta không thể tha thứ cho sự vô dụng của chính mình?

“Em cũng thế. Cũng từng tự đánh mình”.

Aki nắm lấy bàn tay đầy vết thương của người đàn ông bằng cả hai tay.

“Đau lắm nhỉ? Chỗ này chắc đau lắm”.

Tay của người đàn ông khẽ run lên. Aki có cảm giác thứ bản thân đang chạm vào không phải là tay của người khác.

Đúng lúc ấy, chuông báo kết thúc giao dịch của hai người vang lên.

Người đàn ông phản ứng lại với âm thanh đó, nhổm dậy khỏi đùi Aki như thể vừa tỉnh khỏi giấc mơ.

Vệt nước mắt của anh ta còn đọng lại trên bắp đùi trắng nõn của Aki. Khi cô nhìn chằm chằm vào giọt lệ đó, người đàn ông liền tỏ vẻ hối lỗi dùng ống tay áo khoác lau đi.

“Không sao mà”.

Aki túm cánh tay đó, ôm lấy người đàn ông. Cô dồn sức lên hai cánh tay đang ôm lưng anh ta, kéo về phía mình. Dù vậy, anh ta vẫn không nhúc nhích. Aki cảm thấy nhịp đập của trái tim người đàn ông như truyền đến từ ngay phía ngoài lớp áo khoác.

“A... a...”.

Anh ta cố gắng nói gì đó. Aki chăm chú lắng nghe.

“A... a...”.

Có vẻ người đàn ông không thể phát âm một cách suôn sẻ. Dù vậy, Aki nghĩ cô hiểu được anh ta đang muốn nói gì.

“Ừm... ấm áp nhỉ”.

Aki nói, vẫn ôm chặt người đàn ông.

Đã lâu lắm rồi cô mới lại được cảm nhận sự ấm áp của con người như thế. Người đàn ông đã không còn run rẩy. Aki vẫn chưa hiểu rõ tại sao bản thân lại dùng cái tên Sayaka khi làm việc ở đây, thế nhưng cô lại nhận thức rõ ràng rằng, đang ôm thật chặt người đàn ông này không phải Sayaka, mà chính là Aki.

Nhà tại Arakawa cứ đến tháng tám hằng năm gió đều không thể thổi tới, vì thế vào ban ngày, mọi người chẳng ai ở được trong nhà. Dù đã tới sống được gần mười năm, nhưng chỉ có cái nóng nơi đấy là Osamu không tài nào thích ứng. Mặc dù sau khi bị thương, tinh thần làm việc của Osamu đã chẳng còn, nhưng nếu cứ thế thì tinh thần làm bất cứ điều gì khác cũng không khơi dậy nổi.

Hai tuần sau người ta mới chuyển khoản tiền trợ cấp của Hatsue. Hai mươi ngày sau mới đến ngày lương của Nobuyo. Cho tới lúc đó, nếu nhà thiếu tiền, đem bán mấy chiếc cần câu cất trong tủ tường dạo nọ chắc cũng đủ để xoay xở vượt qua. Shouta có lẽ cũng hoàn thành ‘công việc” một mình được rồi. Osamu mông lung suy nghĩ như vậy.

Hôm nay, hiếm thấy Nobuyo lại xong việc và trở về vào buổi trưa. Cô vừa cởi quần áo vừa kêu “Nóng quá, nóng quá” rồi bắt đầu vào bếp, đổ nước sôi vào mì soumen.

Osamu vẫn đang nằm lăn ra ngoài phòng khách, nhìn Nobuyo trong tình trạng chỉ mặc mỗi đồ lót.

Khi gã gặp Nobuyo lần đầu tiên, cô mới hai mươi tư tuổi, gã cũng chưa đến bốn mươi, vẫn còn mơ mộng. Mặc dù bây giờ đã sống chung thế này, nhưng nếu họ không gặp nhau, liệu rằng hai người sẽ cho nhau một cuộc đời ra sao?

Chờ khi mì soumen nổi lên trên mặt nước sôi, Nobuyo lấy bát thủy tinh từ trong chạn bát, bỏ mì, thả đá vào rồi mang đặt lên bàn ở phòng khách. Gia vị cũng chỉ có hành.

Hai người ngồi đối diện nhau, lẳng lặng húp mì, âm thanh xì xụp lớn chẳng thua gì tiếng ve rền rĩ ngoài kia.

Ngồi khoanh chân suốt khiến chân phải bị thương không còn cảm giác. Osamu xếp bằng, dựng đầu gối nhô cao và xoa bóp cổ chân phải.

“Đau à?”

Nobuyo hất cằm về phía chân Osamu rồi hỏi.

“Những hôm bị thế này... là trời sẽ mưa cho xem”.

Osamu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ở phía khu vườn. Từ vị trí này, gã chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trời rất nhỏ.

“Cái chân tiện lợi phết nhỉ? Sao anh không đi kiếm tiền nhờ dự báo thời tiết chẳng hạn?”

Nobuyo chọc ngoáy rồi cầm theo cái bát trống không đi vào bếp lần nữa. Osamu vẫn cặm đôi đũa trong tay, nhìn theo bóng lưng ấy. Nobuyo đứng trong bếp, bộ đồ lót đen đỏ lòe loẹt có thể nhìn xuyên thấu khi ngược sáng. Ve ngoài vườn đồng loạt ngừng kêu, dường như đã bay đi đâu hết cả rồi.

“Mùa hè quả nhiên là mùa của mì soumen mà”.

Nobuyo vừa cố gắng để không làm đổ nước đá trong bát, vừa quay trở lại phòng khách.

“Đúng vậy...”

Ánh mắt Osamu đang nhìn Nobuyo vội lảng sang chỗ khác. So với hồi còn đôi mươi, giờ bụng và mông cô đã to ra đáng kể. Ngay cả lúc đi làm, cô hầu như vẫn để mặt mộc và lúc nào trông cũng như đang ngái ngủ, thế nên gần đây, gã còn không ý thức được rằng cô là một người đàn bà, nhưng hôm nay, trông cô lại thật quyến rũ.

Ánh nắng đang chiếu rọi trong vườn đột nhiên u ám hẳn.

“Gì thế kia, hôm nay mình trang điểm à?”

Vừa vươn đôi đũa tới bát mì soumen mới, Osamu vừa nói.

“Ở bách hóa tổng hợp đấy... người ta mời chào...”.

“Ồ...”.

Nobuyo lấy ra từng món đồ trang điểm từ trong chiếc túi giấy bên cạnh mình.

“Cái này... cái này... cả cái này nữa...”.

“Này này”.

Osamu đang nói dở “Tiền nong có ổn thỏa không thế’ thì Nobuyo đã cười ngăn gã lại, “Em bị đuổi việc rồi”.

“Bị phát hiện à?”.

Osamu nghĩ rằng chuyện biển thủ đồ để quên của khách đã lộ ra.

Nobuyo không nói ra sự thật.

“Hay chúng ta lại mở quán rượu đi? Ở khu vực Nishi-Nip- pori ấy”.

Osamu nói, như thể muốn động viên Nobuyo.

“Nếu có thể thuê Aki thì chắc cũng xoay xở được thôi nhỉ?”.

“Không đâu, một mình mình cũng vẫn được mà. Nếu mình trang điểm giống như hồi xưa ấy”.

“Anh đang an ủi em đấy à?”.

“Đâu có”.

Trời đột ngột đổ mưa như thể ánh mặt trời ban nãy chỉ là ảo ảnh. Vừa bắt đầu mưa, ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt, những giọt mưa ấy đã chảy thành dòng, lá cây ngoài vườn rung lên mãnh liệt.

Tấm ván trắng tinh ở mái hiên đã thấm đẫm nước mưa trở nên đen sì. Tiếng mưa mang theo mùi bụi đất xộc vào trong phòng.

“Nhìn kìa..

Osamu hít mạnh thứ mùi ấy, lần nữa sờ vào chân phải.

Gã muốn khen cái chân của mình một chút, vì nó biết được trời sẽ mưa còn sớm hơn cả lũ ve.

Nobuyo vẫn đang phồng má ăn mì soumen, liền đưa mắt nhìn chằm chằm khu vườn.

Osamu trộm liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Nobuyo. Quả thực rất đẹp.

Binh thường Osamu cũng chẳng nghĩ thế bao giờ, nhưng đôi khi trong một khắc tình cờ, gã lại cảm thấy Nobuyo mang một thần thái cao quý khác hẳn vẻ gợi tình. Và lúc này cũng vậy.

“Tự nhiên em thấy mệt quá...”.

Vẫn nhìn mưa rơi như trút ngoài vườn, Nobuyo nói.

“Cả cái đó cũng mới mua à?”.

Osamu chỉ vào áo lót của Nobuyo.

“Anh biết à?”.

Nobuyo bừng tỉnh, ngay lập tức khôi phục vẻ mặt thường trực, hào hứng khoe dây áo lót với Osamu.

“Một nghìn chín trăm tám mươi yên... không nhìn thấy dây áo luôn này”.

Osamu giơ tay chạm vào chỗ đó.

“Ừ.. nó được làm tỉ mỉ thật đẫy”.

Osamu nói, đoạn dùng đũa khuấy tung bát mì soumen lên. Nobuyo nuốt đống mì trong miệng xuống, tiến lại gần hôn Osamu, rồi lại làm như không có chuyện gì, bắt đầu xì xụp ăn mì.

Osamu nuốt mì soumen trong miệng nghe “ực” một tiếng. Quan sát vẻ mặt ấy của Osamu, Nobuyo đặt đũa xuống, lấy mu bàn tay lau miệng rồi cứ thế đẩy Osamu ra chiếu. Cô nhoài người, nằm đè lên Osamu mà hôn, từ gáy, trán, tới hai tai của gã.

Trong tình cảnh đó, Osamu cũng vòng hai tay ôm lấy lưng Nobuyo. Dù cách một lớp áo lót, gã vẫn cảm nhận được trọn vẹn vẻ đẹp từ da thịt cô. Khi thay đổi tư thế để nằm đè lên trên, Osamu chẳng may đá chân vào cái bàn. Mì soumen trên bàn bị đổ, tràn cả xuống lưng Osamu.

“Lạnh quá!”.

Osamu nhảy dựng lên.

Nhận ra cửa ngoài hiên đang mở, Nobuyo đành đi đóng nó lại. Osamu vừa dùng tay vơ chỗ mì soumen bị đổ ra lúc nãy cho lại vào bát, vừa nhìn Nobuyo. Nobuyo quay lại, cầm tay Osamu kéo về phía phòng thờ.

Tiếng mưa rơi càng thêm xối xả và lúc này còn xuất hiện cả sấm chớp rền vang.

Chuyện ân ái đã lâu mới làm này mau chóng kết thúc.

Tuy vậy, Osamu cũng phải thở dốc, mồ hôi nhễ nhại.

Lần cuối cùng hai người tiếp xúc thân thể như vậy đã là từ bao giờ nhỉ?

Để hứng chút gió trời, Osamu vẫn trần truồng ra ngồi ngoài hiên, vừa hút thuốc vừa suy ngẫm.

Vốn dĩ Osamu khá kém cỏi trong chuyện đó với phụ nữ. Nhưng thế không có nghĩa là gã hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Hồi cấp ba, khi bị đình chỉ học vì tội ăn cắp, gã đã nói dối tuổi của mình và tới một nhà thổ. Một người bạn đồng khóa cùng tham gia ăn cắp với gã nhưng lại không bị tóm đã mời gã tới đó, coi như để chuộc lỗi. Khi ấy, Osamu mười bảy tuổi.

Gã hoàn toàn không nghĩ rằng mình thoải mái. Một người phụ nữ hơn tuổi đã nhìn của quý của gã như thể đang cười cợt, từ đó gã tránh xa phụ nữ. Hồi gã và Nobuyo vẫn còn mối quan hệ giữa khách với tiếp viên, họ cũng chỉ ân ái có một lần. Dạo ấy, gã đưa Nobuyo đã say rượu về căn hộ, rồi cứ thế chui vào chăn ngủ cùng cho tới sáng. Sáng hôm sau thức dậy, Nobuyo leo lên người gã. Mọi chuyện cũng kết thúc rất nhanh chóng.

Nobuyo, từ trải nghiệm bị người chóng bạo lực trước kia giày vò, nói “Thế là thừa nam tính rồi” như một câu cửa miệng, Osamu cũng tự phụ “Đã không còn ở độ tuổi đó nữa đâu” rồi đánh trống lảng khỏi cái chuyện mà gã có cực kỳ ít kinh nghiệm này.

Dù sống cùng nhau như vợ chồng tạm thời, hai người cũng không hề có quan hệ xác thịt.

Thỉnh thoảng Nobuyo cũng phô bày tư thế như đang đòi hỏi, nhưng Osamu đều giả vờ không nhận ra.

Từ khi đến sống ở căn hộ này, Hatsue thường xuyên ở nhà, rồi Shouta và Aki, số thành viên trong gia đình lần lượt tăng lên, vì thế đối với Osamu, việc trở thành một người bố thuận lợi hơn nhiều so với trở thành một người đàn ông hay một người chồng.

Hôm ấy, hai người làm chuyện nam nữ đã lâu không làm, chính bản thân Osamu lại là kẻ ngạc nhiên và vui vẻ nhất

“Anh cao hứng cái gì chứ?”.

Nobuyo nằm sấp trên chiếc đệm trải ra ở phòng thờ, lên tiếng.

Có vẻ như Osamu vừa hát bằng giọng mũi mà chính gã cũng không nhận ra.

“Chỉ là... mình này...”.

Osamu quay lại.

“Tôi làm tốt nhỉ...”.

Nobuyo cười khổ.

“Tốt đúng không?”.

“Chắc thế...”.

“Gì chứ?... Mình chưa thỏa mãn hả?”.

“Em còn chưa ra mồ hôi nữa kia”.

Nobuyo nói với vẻ bất mãn.

Osamu hơi ủ rũ, tuy vậy, gã vẫn cảm thấy vui vẻ.

Nobuyo cướp lấy điếu thuốc của Osamu, hút một hơi. Bởi lâu rồi không hút nên cô liền bị sặc. Lúc ấy, cặp mông cô đong đưa trên đệm.

Trả lại điếu thuốc cho Osamu, Nobuyo nói.

“Vậy tới chiến một lần nữa không?”.

“Mình nghĩ tôi bao nhiêu tuổi chứ? Để tôi chìm đắm trong dư âm một chút đã”.

“Cái dư âm đó cũng kéo dài quá rồi...”.

Vì mồ hôi vẫn không ngừng chảy xuống, Osamu đứng lên đi lấy khăn tắm. Vừa lau mồ hôi vừa quay trở lại, Osamu chợt phát hiện ra trên lưng Nobuyo có vết gì đó trông như nốt ruồi, gã liền đưa mặt lại gần.

“Lưng mình dính hành kìa”.

Có lẽ lúc nãy khi mì soumen bị đổ, nó đã dính vào.

“Ơ? Ở đâu?”.

Nobuyo cố với tay ra sau lưng để lấy miếng hành xuống nhưng không tới.

Ném cái khăn tắm sang bên cạnh đệm, Osamu dùng đầu lưỡi liếm đi hành lá trên lưng Nobuyo.

“Đừng, nhột quá...”.

Nobuyo chếnh choáng, nảy người lên. Phản ứng đó lại khiến Osamu bị kích thích lần nữa, liền ôm lấy Nobuyo từ phía sau lưng, bắt đầu liếm mút cả những chỗ không có lá hành.

Đúng lúc đó, tiếng của Shouta và Rin vang lên phía trước nhà. Dừng cử động để nghe ngóng, hai người vội vã tách nhau ra, ngay lúc ấy, Shouta cũng mở cửa kính ra vào, “Cháu về rồi đây”.

Osamu nhanh chóng mặc quần lửng, cầm theo chiếc khăn lúc nãy rồi lao đến ngưỡng cửa.

“Các con về rồi à? Khổ quá, dính mưa rồi...”.

Shouta và Rin ướt như chuột lột đứng thẫn thờ, Osamu liền trùm khăn tắm lên đầu hai đứa trẻ để chúng không nhìn thấy Nobuyo.

“Mẹ cũng dính mưa... nên ướt sũng”.

Nobuyo lúng túng, dùng cái chăn mùa hè bọc lấy thân thể từ đầu trở xuống, giả vờ rằng họ cũng bị ướt mưa.

“Cô chú đang làm gì thế?”.

Shouta đưa mắt qua lại giữa hai người và hỏi.

“Mưa ấy mà... mưa, nhỉ”.

Osamu vừa quay về phía Nobuyo vừa nói.

“Sấm sét khủng khiếp thật”.

Nobuyo phối hợp.

“À mà... cái con ve sầu... vẫn chưa lột xác ấy...”.

Rin bắt đầu kể lại chuyện ấu trùng ve mà cô bé đã phát hiện ra ở gần sân bóng lúc nãy. Osamu vừa lơ đãng nghe, vừa soàn soạt lau đầu hai đứa trẻ bằng chiếc khăn tắm.

“Nào... phòng tắm, phòng tắm. Đi vào phòng tắm nào”.

Osamu đẩy lưng hai đứa trẻ, dẫn chúng vào phòng tắm. Còn lại Nobuyo vẫn đang trùm chăn, cô liền bật cười.

Đúng vậy.

Nobuyo nghỉ việc để lựa chọn những khoảnh khắc này.

Những sự cố vô vị và ngớ ngẩn. Khi Shouta và Rin thành người lớn, cô sẽ nói chuyện ngày hôm nay cho chúng biết. Rồi cả bốn người sẽ cùng cười thật to.

Mình không sai.

Nobuyo nghĩ thế.

Không ngờ đến tối, mưa đã tạnh.

Bước ra khỏi phòng tắm, Osamu làm ảo thuật cho Shouta và Rin xem tại phòng khách. Đây là trò ảo thuật cần cả thủ thuật và mánh khóe mang tên “chiếc khăn biến mất”, nhét chiếc khăn vuông vào trong một cái bọc hình ngón tay rồi giấu đi. Tuy vậy, độ khéo tay của Osamu cũng chỉ đủ để lừa trẻ con mà thôi.

Vừa lẩm nhẩm trong miệng ca khúc của Richard Clayderman, Osamu vừa vo tròn rồi nhét một chiếc khăn vuông màu đỏ vào chính giữa một cái khăn mùi soa trải rộng.

“Nhìn đây, nhìn đây. Chiếc khăn này sẽ biến mất trong tay bố đấy. Nào, cậu bé, cô bé, hãy nhìn cho kỹ nhé!”

Nghe vậy, hai đứa trẻ gí sát mặt vào chiếc khăn mùi soa đến mức chạm trán vào nhau. Ở trong bếp, một dịp hiếm có, Hatsue và Nobuyo đang cùng chuẩn bị bữa ăn.

Gọi là bữa ăn nhưng Hatsue chỉ đang thái cà chua lạnh làm đồ nhắm để mình uống bia và Nobuyo cũng chỉ đang luộc ngô mà thôi, chẳng ra tấm ra món gì.

“Cháu về rồi đây”, giọng vui vẻ hiếm có của Aki vang lên ngoài cổng.

“Về rồi à? Có bị dính mưa không?”.

Nobuyo quay sang cất tiếng hỏi.

“Vâng, em không sao”.

Trên lối vào, Aki đi ngang qua Hatsue đang cầm đĩa cà chua hướng về phía hiên nhà.

Nhìn gương mặt ửng hồng của Aki, Hatsue cong môi dưới, chạm vào bờ vai trần của cô.

“Sao thế? Có chuyện gì vui à?”.

“Vâng”.

Aki thành thực gật đầu.

“Ồ...”.

Hatsue liền ngạc nhiên cất tiếng.

“Cháu sẽ kể cho bà nghe sau”.

Aki chạm vào khuỷu tay của Hatsue và nói.

“Cái này à?”.

Từ phòng khách, Osamu dựng ngón tay cái lên với Aki.

“Nói sao nhỉ...”.

Aki mở tủ lạnh, lấy trà lúa mạch ra rồi một hơi uống cạn.

“Gã đàn ông ấy thế nào?”.

Vừa lấy đũa đâm thử vào mấy bắp ngô trong nồi, Nobuyo vừa hỏi.

“Khách của em. Ở cửa hàng”.

“Đẹp trai không?”.

“Đẹp...”.

“Ồ... thế nào?”.

“Ít nói”.

“À, đàn ông ít nói lại được đấy. Đàn ông nói nhiều thì đừng” Nobuyo cầm đũa chỉ vào Osamu.

“Cái gì? Mình gọi tôi hả?”

Osamu lần nữa xen vào cuộc hội thoại của hai người.

“Đâu có”.

Aki cũng tiếp lời Nobuyo, cười nói “Đâu có”.

Nghe thấy Nobuyo bảo “Ngô chín rồi”, Aki liền thay cô bê nồi ngô đi đổ nước sôi. Hơi nước trắng xóa lan ra khắp gian bếp.

“Lần tới em đưa tới đây được chứ?”.

“Tới đây? Anh ta hả?”.

“Vâng... Không được sao?”.

“Thế nào nhỉ... Chỗ này...”.

Nobuyo định nói gì đó rồi lại thôi.

“Nhưng mà... nếu là một người đàn ông tốt, chị sẽ ăn anh ta đấy”.

“Thôi, dừng đi nhé”.

Hai người cùng cười vui vẻ.

“Một, hai, ba!”.

Osamu cùng đếm ngược với hai đứa trẻ, thổi hơi chiếc khăn mùi soa, đồng thời gã cũng gạt ánh mắt của tụi nhỏ, giấu cái bọc ngón tay xuống dưới mông.

Hai đứa trẻ nhòm vào khăn mùi soa.

“Ô kia, biến mất rồi”.

“Giỏi quá”.

Rin sửng sốt.

“Hay không. Nó đâu rồi ấy nhỉ?”.

Nobuyo mang những bắp ngô đang bốc hơi nóng đi tới, cầm lấy cái bọc ngón tay Osamu vừa giấu lúc nãy.

“Đây này”.

Nobuyo lấy ra từ cái bọc ngón tay chiếc khăn vuông màu đỏ đáng lẽ đã biến mất, cho bọn trẻ xem.

“Đồ ngốc, mình thôi đi”.

Osamu thực sự tức giận.

Ngồi trên một chiếc ghế trong bếp nhìn hai người hòa hợp như thế, Aki càng nghĩ rằng một lúc nào đó cô sẽ đưa anh Tư tới đấy.

“Ơ? Chỉ có thế thôi?”.

Khi biết được thủ thuật, Shouta khá thất vọng.

“Như thế thì cháu cũng làm được”.

Nghe Shouta nói, Osamu càng giận dữ.

“Được rồi. Vậy thì tiếp theo bố sẽ cho các con xem màn trình diễn tuyệt vời hơn nữa đây”.

Nói đoạn, Osamu chỉ tay về phía phòng trẻ em. “Nào Rin, lấy cho bố bộ bài ra đây”.

“Vâng”.

Rin đứng phắt dậy, đi về phía phòng trẻ em. Nhìn theo bóng lưng ấy, Shouta chợt nhớ tới sự cố lúc trưa.

“Hôm nay... cháu đã cho em ấy làm việc đó, và rồi bị nói...”

“Hả? Việc gì?”.

Osamu đang mải chú ý tới bộ bài nên hơi mất tập trung.

“Việc này...”.

Shouta làm động tác cầu chúc may mắn, đưa tay trái chạm lên môi.

“Ai nói?”.

“Ông lão ở cửa hàng Yamatoya”.

“Này, con thấy chưa? Ở dưới cùng của cái màu đỏ ấy”.

Osamu lại nói với Rin.

“Cháu đang tìm”.

Có vẻ như Rin không thấy bộ bài đâu cả.

“Chuyện đó đối với Rin, có lẽ còn hơi sớm”.

Osamu mô phỏng động tác ăn cắp rồi đứng dậy, đi về phía phòng trẻ con.

Chỉ còn lại một mình, Shouta bất lực gặm nhấm “cảm giác tội lối” đang bén rễ trong lòng

Một chiếc bọc có hình ngón tay đang làn lóc trên chiếu. Shouta nhặt nó lên, túm phần vải đỏ đang thòi ra ngoài, rút cả cái khăn ra.

Hatsue đặt hương chống muỗi xuống cạnh mình, ngồi ngoài hiên uống bia với đổ nhắm là cà chua lạnh.

“Bà già, cẩn thận cảm đấy”.

Vừa nói, Osamu vừa lấy bia, ngồi xuống cạnh Hatsue.

“Ồ, pháo hoa phải không nhỉ?”

Nhắc mới nhớ, lúc nãy gã có nghe thấy một vài tiếng nổ lác đác ở phía xa. Khi ở trong nhà gã còn không biết, nhưng ra ngoài này đã có thể nghe rõ tiếng pháo hoa từ hướng những tòa chung cư.

“Ở phía sông Sumida nhỉ... Ngày xưa năm nào tôi cũng đi xem nhưng mà... có một lần gặp phải trận mưa tầm tã... từ đó tôi không đi xem nữa”.

Hai người cùng ngẩng lên nhìn bầu trời không thấy một chùm pháo hoa nào bắn lên.

“Có nhìn thấy không? Pháo hoa ấy”.

Đang chơi trò lật tìm cặp bài với Shouta và Rin bằng bộ tú lơ khơ Rin vừa đem ra, Nobuyo chợt lên tiếng hỏi.

“Chỉ có mỗi tiếng thôi”.

Osamu quay về phía phòng khách, trả lời.

“Sao lại chỉ có tiếng thôi chứ?”

Shouta vừa cầm lấy bắp ngô vừa nói.

“...Bắn kiểu starmine[22], hiện lên chữ ‘ngài XX’. Ngày xưa chồng tôi từng làm thế đấy, ông đã trúng lớn ở thị trường đậu...”.

Tự rót bia vào cố cho mình, Hatsue lại bắt đầu khoe khoang chuyện ngày xưa, một câu chuyện mà Osamu đã nghe không biết bao nhiêu lần.

“Ồ... xa hoa đấy nhỉ?”.

Nếu là mọi khi, gã sẽ cười phì vào cái chuyện xưa chẳng biết thật hay bịa này, nhưng hôm nay gã cũng không để ý.

“Ngài Shibata Osamu, viu... đoàng... tạch tạch tạch”.

Nghe chuyên của Hatsue, Osamu cũng thử bắn pháo hoa của riêng mình. Hôm nay là một ngày đặc biệt.

“Vừa có pháo hoa bắn lên hả?”.

Hatsue nhìn sang sườn mặt vui vẻ của Osamu bên cạnh mình.

“Ờ... Nhưng mà không phải starmine. Nó chỉ nổ ‘đoàng’ một phát thôi”.

“Vậy à? Thật đáng mừng...”.

Lúc này, tiếng pháo hoa đã trở nên to và rõ ràng hơn.

“Ồ... sắp sửa kết thúc rồi...”.

“Đã kết thúc rồi sao?”

Nobuyo hỏi. Coi đó là dấu hiệu, mọi người ra ngoài hiên.

Khi Osamu bảo Rin “Lại đây, lại đây”, cô bé vừa gặm bắp ngô được xiên bằng chiếc đũa dùng một lần, vừa ngồi lên đùi Osamu.

“Hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì hết”.

Aki cười nói.

“Chỉ có tiếng thôi, chỉ có tiếng thôi”.

Osamu cũng cười.

Sáu người ngẩng đầu lên nhìn khoảng nhỏ trời đâm ở hướng các tòa chung cư, như những con cá dưới đáy đại dương tối tăm đang ngẩng lên nhìn ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh trên mặt nước.

Cánh đồng lúa vừa đơm bông lay động trong gió tựa mặt nước rập rờn sóng trắng. Xe lửa xuyên qua hẩm, lao vun vút như đang lướt đi trên biển lúa.

Shouta đứng ngay trước toa đầu tiên, đang ăn trứng luộc.

Những người lớn cầm trên tay món gà rán, đã bắt đầu uống bia. Rin cởi đôi xăng đan mới, ngồi co chân bên cạnh Nobuyo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ô tô... hòm thư... sông... xe đạp”.

Rin kể tên từng thứ cô bé nhìn thấy và chỉ cho Nobuyo.

“Tiếp theo là?”.

“Tiếp theo là mây. Trông giống hình con cá”.

Rin chỉ lên bầu trời.

“Thật à? Không phải là giống cá voi sao?”.

Nobuyo cũng ngẩng lên nhìn đám mây đó.

“Giống con cá”.

“Tiếp nữa là?”.

“Đường ray”.

“Kia là?”.

“Trông giống tháp Skytree”.

“Đúng nhỉ?”.

Đây là chuyến đi biển đầu tiên của mọi người trong gia đình.

Cũng không phải vì họ sống dư dả gì. Nobuyo đang thất nghiệp, Osamu không có tâm trạng làm việc, còn Aki dù đang đi làm nhưng vừa có người yêu, vẫn như trước chẳng đóng góp gì cho gia đình.

Gần đây, hầu hết các cửa hàng đều có lắp đặt camera chống trộm, những cửa hàng mà bọn Shouta có thể tiến hành “công việc” ngày một ít đi. Thu nhập chính lúc này chỉ còn mỗi khoản tiần trợ cấp của Hatsue. Nhưng nhìn thấy bọn trẻ mặc đồ bơi mới mua trong phòng tắm hay thổi phồng phao bơi, Hatsue đã đề xuất chuyện này.

“Năm nay có khi là năm cuối cùng rồi”.

Hè năm tới, không chừng Aki sẽ bắt đầu sống cùng với người yêu. Nobuyo cũng tán thành đề xuất của Hatsue.

Xuống ở ga cuối, mọi người lại lên xe buýt. Osamu nãy giờ vẫn uống bia suốt, đến khi xe tới bờ biển, gã mới ngừng lại.

Khoảnh khắc bước xuống bãi cát trắng xóa dưới ánh mặt trời, Shouta và Rin liền nhảy tưng tưng kêu “Nóng, nóng” mà chạy vụt ra biển.

“Cẩn thận đấy”.

Aki cũng đuổi theo hai đứa trẻ.

Osamu tách khỏi năm người, đi đến một bãi đất nằm xa bờ biển, nhìn ngắm khắp xung quanh.

Có một tấm bạt, trên bạt chỉ có ô và hành lý, chắc chủ nhân của chúng đang đi tắm biển hoặc đi ăn đá bào ở các nhà gần đấy. Osamu xác nhận rằng họ chưa quay lại, liên nhổ cái ô đang cắm trên bãi cát rồi chạy đi.

“Hê. Đợi ô này”.

Osamu nói, đoạn cắm chiếc ô xuống bên cạnh chỗ mọi người đang ngồi.

“Cái này có thể giúp tránh nắng”.

Không biết đó là đồ Osamu ăn cắp về, Hatsue ngẩng lên nhìn chiếc ô.

“Thế chứ. Anh phải đối tốt với người già đấy”.

Từ tiền vé tàu tới tiền bia, tất cả đều do Hatsue chi trả, vậy nên Osamu cũng biết ý hơn. Mọi người ngồi lên tấm bạt, chuẩn bị đi bơi.

Aki cởi áo ngoài, bắt đầu bôi kem chống nắng. Shouta đang thổi phao, không rời mắt khỏi hai bầu ngực trắng muốt.

“Shouta, thổi phanh lên nào”.

Osamu cởi áo sơ mi màu xanh kiểu Hawaii ra, chỉ còn mỗi cái quần lửng.

“Vâng!”.

Shouta hít một hơi thật mạnh rồi lần nữa nghiêm túc thổi phao bơi.

Trên biển có rất nhiều người chơi lướt sóng, nhưng khi họ lướt ra xa bờ, không gian phút chốc đã yên tĩnh lại.

Vừa dập dềnh giữa những con sóng trong tình trạng chân không chạm đáy, Osamu và Shouta vừa đợi những đợt sóng lớn xô tới.

“Shouta, con có thích ngực không?”.

Osamu lên tiếng hỏi từ sau lưng Shouta.

“Không hẳn...”.

Shouta trốn tránh.

“Điêu. Lúc nãy con vừa nhìn còn gì”.

Bị phát hiện rồi.

Shouta lập tức đỏ mặt rồi im lặng.

“Có sao đâu... Đàn ông ai cũng thích ngực hết mà. Bố cũng vậy”.

Osamu nói, giúp Shouta đỡ bối rối. Shouta cũng cười.

“Dạo gần đây, buổi sáng con có chào cờ không?”.

Osamu chạm vào đũng quần Shouta trong nước.

“Vì sao ạ?”.

Shouta vặn mình, tránh khỏi bàn tay của Osamu.

“Có chứ?”.

“Mọi người đều như thế ạ?”.

Shouta quay lại nhìn Osamu.

“Mọi người đều vậy. Đàn ông ai cũng vậy đó. An tâm chưa?”.

“Vâng. Cháu cứ tưởng mình bị bệnh”.

Shouta nói với