Chương IV
Mới đó mà đã mười năm.
“Nhất định em sẽ gặp chị.” Chao ơi, câu nói của Quê buổi chia tay chiều ấy không ngờ lại ứng nghiệm như một định mệnh. Không ngờ Lê My đã gặp Quê trong một cảnh ngộ trớ trêu như thế này ư? Quê tàn tạ đi nhiều quá. Giá như không có cái nốt ruồi ở nhân trung kia, có khi My đã không nhận ra. Mà thà như thế lại đỡ đau khổ cho My hơn. My sẽ coi Quê như hàng trăm cô gái điếm chị đã gặp, sau một buổi hỏi cung, cảnh cáo mấy lời, rồi lại thả thị trở về cái thế giới rác rưởi của thị. Làm sao cưu mang xuể những cô gái coi xác thịt của mình như một thứ hàng hoá để nuôi thân.
Nhưng Lê My không thể thản nhiên thờ ơ khi trót nhận ra cái nốt ruồi giữa nhân trung ấy. Chị đã xin gặp đồng chí trung tá quận trưởng kể vắn tắt về cô gái và xin được đưa cô về nhà mình. Không có hy vọng gì làm biến đổi cuộc đời một con người mà bùn đất đã vấy lên đầy người như thế, nhưng ít ra là My cũng an ủi được chính mình.
Hai người về đến nhà lúc nửa đêm. Quê nhận ra cái ngõ phố dẫn vào khu tập thể nhà Lê My mười năm trước. Con đường được trải một lớp đá dăm, nhiều ngôi nhà lụp xụp trước đây đã được thay bằng những ngôi nhà tầng chồi ra thụt vào như muốn cướp lấy lòng đường.
Suốt đoạn đường dài từ đồn công an về nhà, Lê My hầu như tranh phần nói để cố ý tạo ra một mối liên hệ thân mật và xoá đi những mặc cảm ở Quê. Chị nhắc lại kỷ niệm về chuyến đưa Quê về làng mười năm trước, hỏi thăm ông bố, anh trai và các em Quê. My trách một cách thân tình:
- Cái lúc em bảo: “Tên em không phải thế” là chị giận em đấy. Em định chối bỏ cái tên Quê ư? Cái tên ấy chẳng xấu chút nào. Có nhiều cô gái ở nông thôn ra tỉnh là lập tức thay đổi tên họ liền. Em thấy có buồn cười không nhá, cô bạn chị ở quê tên là Xí, đi học trung cấp lập tức đổi ngay ra Nguyễn Thoa Kim Xuyến. Một đứa khác tên là Nguyễn Thị Tẹt, liền đổi thành Nguyễn Thị Mộng Tuyệt…
Lần đầu tiên từ lúc giáp mặt nhau. Quê cười. Cô úp mặt vào lưng My mà cười khúc khích.
- Trời ơi, cái nhà của chị vẫn như ngày xưa! - Quê kêu lên khi Lê My dựa cái xe đạp trước căn hộ tập thể - Em cứ tưởng chị phải dọn lên ở tít tầng năm tầng sáu từ lâu rồi.
My mở chốt cửa phía trong và bật đèn. Một gian nhà chừng mười lăm mét vuông hiện ra trong ánh điện sáng trắng. Ngoài một chiếc giường đôi kê vuông góc với chiếc giường một là một cái bàn con thấp với mấy chiếc ghế đôn. Kế đến là nơi đặt bếp dầu. Đồ đạc đáng giá nhất trong nhà là một chiếc ti vi Nationan đã cũ và một chiếc đài vef đặt trên nóc chiếc tủ đứng bằng gỗ dán.
My đi lại bên giường, vén màn. Bé Trang đã ngủ say, nó ôm con búp bê chặt đến nỗi mà My gỡ mãi mới được.
- Anh đi đâu hả chị? - Từ lúc vào nhà, Quê trở nên lầm lì, nhưng rồi cô cũng buộc phải lên tiếng.
Lê My không trả lời. Dường như chị không nghe thấy, hoặc giả chị muốn trả lời bằng sự im lặng. Tốt nhất là im lặng. Không thể nói dối một người đã từng gặp bao nhiêu sự lừa dối trên đời. Mà cũng không thể nói thật. Chị không muốn Quê đồng cảm với nỗi bất hạnh của chị.
- Quê đi tắm rửa qua một chút đi. Có thể đêm nay chị em mình cùng không ngủ… My nói với Quê trong khi chị mở cánh cửa ngách phía sau, nơi tiếp giáp giữa hai dãy nhà, vừa vặn xây được một chiếc bể nước nhỏ và dùng làm nơi tắm, thay quần áo - Đêm nay mình mời Quê về nhà vì nghĩ rằng chị em xa nhau lâu ngày có nhiều chuyện để nói, vả lại Quê cũng cần phải có một chỗ nghỉ ngơi yên tĩnh…
Chị ấy tốt quá. Quê bước vào ngách phòng tắm, nơi Lê My đã đặt sẵn phích nước, xà phòng thơm và bộ đồ ngủ của chị, mà bỗng thấy nghẹn ngào. Xưa nay, với Quê, lòng tốt thật là hiếm hoi, hiếm hoi bởi Quê nghĩ lòng tốt vốn sinh ra không phải để cho cô. Lẽ ra Quê không định tắm, cô chỉ định rửa đi cái thứ gớm ghiếc mà cái lão Khúc Văn Khích vấy lên người mình. Nhưng nghĩ đến lòng tốt của My, Quê đã quyết định phải tẩy rwar mình thật sạch sẽ. ít ra là không để vương trong nhà chị ấy những gì quá gớm ghiếc của mình - Quê nghĩ thế và cởi bỏ tất cả quần áo vắt vào chiếc dây phơi.
Tự ngắm cái thân hình lồ lộ của mình, Quê bỗng thấy xấu hổ. Lâu lắm rồi Quê mới lại có cảm giác xấu hổ. Mọi ngày, trước khi đi hành nghề, Quê vẫn thường ngắm vuốt cái thân hình của mình với thói quen của người bán rau tươi, nghĩa là cô vuốt ve, chăm chút nó, như người ta vẫn thường sắp xếp lại, rảy một ít nước mát lên những mớ rau của mình vậy. Quê cũng tự nhận rằng mình là một thứ hàng rẻ tiền, chỉ hợp với loại khách nhếch nhác, túng kiết, nhưng dẫu sao vẫn phải dùng đến một ít son phấn và loại nước hoa Thanh Hương bán để quảng cáo thu hút khách gửi tiền tín dụng. Bây giờ tất cả những thứ ấy bỗng gây cho Quê một cảm giác ê chề, tởm lợm, tởm lợm với chính mình. Quê hoàn toàn không có ý thích ngắm vuốt, chăm chút cái thân thể của mình nữa, mà cô chỉ cố kì cọ làm sao cho nó sạch sẽ, cố tẩy rửa đi cái phần nhơ nhớp của mình, ít ra là trong buổi tối hôm nay
☆☆☆
Trong khi Quê tắm rửa, Lê My tranh thủ bắc lên bếp một nồi cháo. Chị đổ hết cả soong thịt nạc của bé Trang vào đó, cộng thêm một ít đỗ xanh. Mình thì chẳng cần phải ăn uống gì, nhưng chắc là Quê đói - chị nghĩ thế.
Không hiểu sao câu hỏi ban nãy của Quê cứ trở lại trong đầu. Lê My vén màn lại cho con và bỗng thở dài. Càng lớn con bé càng giống bố. Hình như nó bắt đầu được tạo dựng hình hài từ cái chuyến Lê My đưa Quê về nhà mười năm tước. Nó là kết quả của một tình yêu, là sản phẩm của một đêm yêu đương cuồng nhiệt. Vậy mà không ngờ cuộc đời nó lại bất hạnh. Chỉ sau ngày bé Trang ra đời ít lâu, tình yêu giữa Thuật và My đã bắt đầu rạn nứt.
Giá như Thuật là một người đàn ông chỉn chu và chừng mực, giá như anh không buông thả mình, không quá chạy theo những cám dỗ vật chất… có lẽ hạnh phúc gia đình đã không tan vỡ.
Có người bảo: Trong những thói hư tật xấu của Thuật, có một phần lỗi tại Lê My. Đúng. Người đàn bà không giữ nổi chồng, là người đàn bà có lỗi. Lê My cũng đã tự nhận rằng chính chị có lỗi. Dường như chị đã cảm nhận thấy những vết rạn nứt từ khi nó bắt đầu manh nha. Đó là thời kỳ bé Trang gần hai tuổi. Dạo ấy toàn ngành dồn sức cho một chiến dịch truy quét tội phạm. Lực lượng triển khai trên khắp các địa bàn. Nhiều ngày phải trực ban hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ. Nhiều tối phải lên đường thực hiện nhiệm vụ đột xuất. Suốt một tháng trời Lê My sụt đi đúng ba cân. Chị theo đuổi một vụ án kinh tế mà đối thủ là một mụ đàn bà đầy mưu mô và thủ đoạn.
Thắng lợi của công việc cũng đồng thời với lúc Lê My phải trả giá cho cuộc sống gia đình. Bé Trang bị cảm lạnh phải đi cấp cứu bệnh viện. Rồi liên tiếp Thuật cáu bẳn. Anh trở thành một kẻ cục cằn, thô lỗ. Có đêm Lê My vừa dắt xe ra khỏi nhà, Thuật đã phóng xe chạy bổ theo. Anh rình rập vì ghen tuông vô cớ. Lê My biết rất rõ những khiếm khuyết của mình: vì đặc điểm nghề nghiệp mà chị đã không có những điều kiện để trở thành một người vợ chu đáo. Nhưng chị càng thuyết phục chồng, càng thanh minh để anh hiểu mình thì Thuật lại càng hoài nghi, càng ích kỷ.
Chiến tranh nóng, rồi chiến tranh lạnh. Có lần Thuật bỏ nhà đi hai ba ngày liền. Anh trở thành một con người khác, lạnh lùng và bất cần cuộc sống gia đình.
Thế rồi tấn bi kịch đã xảy ra.
Suốt đời Lê My sẽ không bao giờ quên được cái cảnh tượng buổi sáng hôm ấy, khi bất ngờ chị từ đồn công an khu vực trở về nhà. Có ai vào nhà mình mà cánh cửa lại khoá trái? Chị sững người trước hai cái khuy cửa trống hoác. Hôm qua, sau một cuộc độc thoại ầm ĩ, Thuật đùng đùng bỏ đi. Anh tuyên bố chuyến này sẽ đề nghị cơ quan bố trí ở hẳn Sài Gòn làm công tác biệt phái. Suốt đêm Lê My chờ Thuật. Cả sáng nay khi đưa bé Trang đi nhà trẻ, chị vẫn hy vọng Thuật trở về. Bây giờ có lẽ Thuật đang ngủ ở trong phòng chăng?
Lê My hé nhìn qua khe cửa. Trời ơi! Trên chiếc giường của vợ chồng chị, hai thân xác đàn ông đàn bà đang nằm sóng sượt bên nhau, không một mảnh vải che, trắng nhầy nhẫy. Hai mắt Lê My sầm lại như có một màng đen vừa đóng sập, hai chân bủn rủn, chị phải níu tay vào khuôn cửa mới đứng vững được.
Vậy là những lời đồn đại về cô Đào kế toán ở cơ quan Thuật lâu nay là đúng. Lê My đã lầm. Chị tưởng rằng sự trái tính đột ngột của Thuật thời gian gần đây là do công việc của chị làm anh không bằng lòng. Nhưng không hẳn. Anh đã bị người đàn bà kia hút mất hồn vía. Anh đã vin vào cái cớ chị hay bỏ bắng gia đình, hay đi hôm về khuya để dồn ép chị về phía tội lỗi, để khoả lấp đi những tha hoá của mình. Sau này, khi bình tĩnh để nhìn nhận lại, Lê My càng hiểu rõ rằng, ở Thuật từ trong bản chất đã tồn tại sẵn một con người ích kỷ và tham lam. Nếu như Lê My có một nghề nghiệp khác, khả dĩ có thể tạo điều kiện cho chị trở thành một người vợ mẫn cán hơn, chu đáo hơn với bổn phận gia đình thì chắc chắn rồi sớm muộn Thuật cũng sa vào con đường tha hoá kia. Chỉ có điều là có thể quá trình sa đoạ ấy sẽ đến muộn hơn, chứ không phải nhơ nhớp và trắng trợn như thế kia…
Vốn là một người đàn bà tự trọng và kiêu hãnh. Lê My đã không thèm làm một động tác gì nữa, ngoài việc bỏ đi, bỏ đi trong một nỗi đau khổ đến cùng cực, căm thù đến cùng cực và khinh bỉ đến cùng cực. Cái hành động điếm nhục tởm lợm nhất ấy, ở một cấp độ bỉ ổi ấy đã khiến chị nhìn nhận những cô gái điếm mà chị bắt được trong việc thừa hành công vụ một cách ôn hoà và khoan dung hơn. So với cô gái trẻ kế toán trưởng chưa chồng ở cơ quan Thuật, ít ra là họ cũng đàng hoàng, thành thật và sòng phẳng hơn. Họ dám thừa nhận đó là một nghề nuôi thân, dám trực diện đối thoại với pháp luật. Cái cô Đào kế toán ấy thì không thế. Cô làm điếm một cách đầy hoa mỹ và có nghệ thuật. Cô bị Thuật lợi dụng, và cũng lợi dụng lại Thuật một cách hết sức sành sỏi. Ngay cả sau này, khi cô ta đã lấy chồng, cô vẫn lợi dụng Thuật.
Từ buổi sáng ấy, Lê My dã thiết lập một quan hệ băng giá với chồng. Tình yêu, trong đó có một phần tình nghĩa do Thuật đã giúp Lê My có một vị trí công tác bây giờ, dường như đã chết. Chết tình yêu nhưng chị vẫn cố giữ lấy cái vỏ hôn nhân, vẫn cố tìm cách níu giữ lấy gia đình, bởi My nghĩ đến con, đến thân phận đàn bà. Xưa nay Lê My luôn là người phụ nữ cũ kỹ trong quan niệm gia đình. Bố Lê My là một nhà giáo. Lời giáo huấn của ông đối với con gái là một câu nói có phần cổ hủ: “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phủ tử tòng tử”(1).. Điều luật ấy ràng buộc con người đàn bà, bắt họ phải qui phục, nhẫn chịu, nó giống như một tôn giáo, vừa bắt người ta phải qui phục, nhưng đồng thời lại mang lại cho người ta một niềm an ủi, một sự ve vuốt của định mệnh. Lê My đã cam chịu cùng chung sống với một người chồng mà chính mình đã bắt quả tang anh ta phản bội những điều linh thiêng nhất trong quan hệ vợ chồng. Chị cam chịu ngay cả trong những lần chung đụng. Những lần ấy, mặc dù cố quên đi nhưng chị vẫn thấy vẩn lên một cảm giác tởm lợm, như thể bị ép buộc chứ không phải đang ân ái.
(1) Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con
Tình trạng băng giá kéo dài cho mãi tới khi bé Trang lên ba tuổi. Những chuyến đi vào Sài Gòn của Thuật ngày một mau hơn. Công ty dịch vụ của anh đang làm ăn phát đạt. Anh buôn hàng toa thuốc tây từ ngoài bắc vào, chở hàng ngàn chiếc catsét, xe cúp từ trong nam ra. Thủ trưởng nhân viên ra vào toàn bằng máy bay, ăn ngủ toàn loại khách sạn sang trọng nhất Sài Gòn. Nhưng rồi bỗng có một công văn của công an thành phố Hồ Chí Minh gửi ra cơ quan Thuật: Họ đã bắt quả tang một ổ điếm trá hình trong khách sạn X, trong đó có một khách làng chơi là Bùi Đức Thuật.
Bây giờ Lê My không còn đau khổ và căm uất như cái buổi sáng nọ nữa, mà chị thực sự ê chề. Sự ê chề ấy còn tăng lên đến mực nhục nhã khi Thuật dẫn xác từ Sài Gòn ra. Anh đã bị bọn điếm đổ cho bệnh lậu, phải tiêm Lanhcôxin vài vạn đơn vị một ngày.
Bốn tháng Thuật dưỡng bệnh tại nhà là thời gian hàng ngày Lê My phải tự mổ xẻ với những lời giáo huấn của bố. Cái câu “Xuất giá tòng phu” ấy bây giờ đã mang một ý nghĩa khôi hài. Mỗi mũi tiêm Lanhcôxin cho chồng lại như tiêm thêm vào người chị sự ghê tởm và khinh bỉ. Có thể sống cùng những người mà ta thương hại, thậm chí căm ghét, nhưng không thể sống với những kẻ mà ta ghê tởm và khinh bỉ. Dường như đó không còn là đồng loại nữa mà đã thuộc một giống loại khác, không thể đồng cảm, không thể đối thoại và càng không thể đối xử như một con người mà ta phải có nghĩa vụ kính trọng. Vợ chồng mà như thế thì thôi, sống với nhau làm gì?
Có lẽ Thuật đã cảm nhận thấy điều đó. Anh là một người thông minh và dễ nhạy cảm. Lê My càng tỏ ra chăm sóc, dịu dàng với anh bao nhiêu thì anh lại càng nhận ra sự cách bức của mình với chị bấy nhiêu. Cái tốt của Thuật là anh đã biết đọc thấy sự cao thượng và nhân hậu của Lê My. Anh biết, có hối hận, có muốn làm lại bây giờ cũng quá muộn rồi.
Một năm sau họ chia tay nhau. Một cuộc chia tay lẽ ra phải bắt đầu từ bốn năm trước. Cái chính là vì Lê My muốn cố níu giữ lại. Nhưng buồn thay, dù chị cố muốn tuân theo những lời giáo huấn xưa cũ, cũng không thể được.
☆☆☆
Từ phòng tắm ra, Quê trở thành một cô gái khác lạ. Trong bộ đồ ngủ màu tím hoa cà, mái tóc vén cao hở chiếc cổ và một khoảng ngực trắng nõn, cô hoàn toàn đã lấy lại vẻ trẻ trung của một cô gái hai mươi sáu tuổi.
- Kìa chị. Chị nấu cái gì mà trào hết ra bếp rồi - Quê kêu lên, chạy lại nồi cháo đang bị trào vung. Rồi cô quay lại bên giường. Lê My đang nằm ôm con, thiếp đi trong cái dáng mệt mỏi.
Ôi, cái dáng ôm con của người mẹ, như một biểu tượng bất hủ của tình mẫu tử, bỗng làm tim Quê nhói đau, bỗng làm cô trào nước mắt. Cô đứng lặng nhìn ngắm hai mẹ con Lê My mà lại chạnh nghĩ đến mình. Chỉ một chiếc giường nhỏ, chỉ một căn phòng hẹp, đơn giản thế thôi mà hầu như cả cuộc đời Quê cũng không bao giờ vươn tới được. Cũng một thân phận đàn bà mà biết bao người sống trong nhung lụa, biết bao kẻ sinh con như sinh hạ những ông hoàng bà chúa. Cái bà thím ngày Quê từ làng ra làm con sen giặt giũ và hầu hạ khi bà ta sinh con đó. Suốt ngày bà ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nằm ườn trên giường, ôm con và ngủ. Ba tháng sinh đẻ bà ta tăng hơn chục ký, nhanh như mức tăng trọng của giống lợn lai ngoại. Như thế mới đáng một kiếp người. Ngay cả với chị Lê My kia, dù trong cái dáng ngủ vạ vật vì quá mệt mỏi vẫn toát lên một niềm hạnh phúc, một nhịp sống yên lành. Còn Quê? Còn cái thằng cu Tẩm của Quê? Tìm đâu một mảnh giường tìm đâu một góc yên tĩnh?
Quê bỗng nhớ tới thằng cu Tẩm cồn cào. Giờ này chắc nó đang nháo nhác tìm mẹ. Nó đã quá quen thuộc với cảnh những buổi tối Quê đi vắng. Nhưng lâu lắm rồi Quê không ngủ xa nó một đêm nào, không về muộn quá mười hai giờ đêm. Có thể nó sẽ hốt hoảng, gào khóc đi tìm mẹ. Có thể nó sẽ lang thang trong góc công viên, săm soi các gốc cây, ghế đá quanh bờ hồ. Trời ơi, Quê như nhìn thấy đôi mắt đẫm ướt hoà với mũi dãi chản tràn trên gương mặt nó. Quê như thấy cái dáng bé nhỏ lũn cũn của nó đi thất thểu trên đường. Nó có thể bị lao vào một chiếc xe phóng như bay trên con đường vắng. Và kìa, một mụ đàn bà có bộ mặt gớm ghiếc, đôi mắt cú vọ to lồi, cái mũi diều hâu nhọn hoắt từ một góc phố khuất đi ra. Mụ ta khoác một cái bị cói thật to, to và dài hơn cả người mụ. Trong chiếc bị cói ấy hình như đã có hai đứa trẻ. Chúng nó khóc thút thít và thở khò khè, khản đặc như không còn hơi sức. Đúng rồi, thôi chết rồi, mụ ta là một mẹ mìn…
Quê bỗng hốt hoảng kêu lên. Cô chợt nảy ra cái ý định bỏ trốn. Cứ bỏ mặc Lê My với lòng tốt và cái nồi cháo đang sôi của chị. Ngay bây giờ cô phải về với thằng Tẩm.
Tiếng kêu của Quê đã làm Lê My choàng tỉnh. Chị ngơ ngác như người vừa qua một giấc mơ quái đản.
- Ấy chết. Mình ngủ quên đi mất - Chị dụi mắt, nhìn Quê như người có lỗi - Mình đoảng quá. Cháo đã chín rồi đấy. Để mình lấy cho Quê ăn nhé. Ăn một ít cháo cho nó đỡ mệt.
Quê một mực từ chối, sợ làm phiền chị, nhưng Lê My quyết ép cô bằng được. Đợi My thay quần áo xong, hai chị em cùng ngồi ăn. My ăn một cách qua quýt, chiếu lệ. Riêng Quê lại ăn thật ngon lành. Có đêm nào đi hành nghề xong, Quê dám bỏ tiền ra ăn một bữa tối như thế này đâu?
Đến lúc đi nằm, Quê một mực từ chối không chịu ngủ chung giường với hai mẹ con My.
- Em bẩn tưởi nhớp nhúa lắm, không đáng được ngủ chung với chị đâu. Thôi, để một mình em ngủ chiếc giường một này.
- Đừng khách khí thế, Quê. - My tỏ ý không bằng lòng - Mình muốn nằm chung với Quê để hai chị em dễ nói chuyện. Vào đây. Gối của Quê đây. Nào, mau lên để tắt đèn.
Quê ngoan ngoãn nằm xuống bên Lê My, như một người em gái.
- Bây giờ khuya lắm rồi. Cả hai chúng mình mỗi người phải ngủ ít nhất hai tiếng để lấy sức. Mai Quê cứ ở nhà. Cháu Trang đi học buổi sáng, trưa sẽ về nấu cơm hai cô cháu cùng ăn. Bây giờ, trước khi đi ngủ, mình muốn Quê kể cho nghe qua về mười năm đã qua của Quê. Cái gì đã dẫn Quê đến tình cảnh như hiện nay? Hãy coi mình như một người chị, đừng giấu giếm. Nằm với Quê ở đây mình không còn là một công an nữa rồi. Mình muốn hiểu cảnh ngộ Quê, thế thôi…
Quê im lặng. Mười năm mà chỉ kể trong một tiếng đồng hồ thôi sao? Có những con người mười năm là cả một chặng đường bằng lặng. Họ sống suôn sẻ, họ thăng tiến, phát đạt. Cuộc đời họ hệt như đã có một đường ray bắc sẵn, tàu khởi động là vèo đến ga đích. Nhưng cuộc đời Quê, chao ơi, một quãng đường đời ngắn ngủi mười năm thôi mà biết bao gian truân cay cực. Chị My làm sao mà hình dung ra nổi, dù nghề nghiệp của chị đã khiến chị từng trải hơn nhiều người.
- Chuyện của em vớ vẩn lắm chị ạ. Chị nghe làm gì. - Quê nói và bỗng ngáp dài. Dường như chỉ chớm nghĩ đến quãng đời mười năm qua, chính cô cũng phát ngán lên với chính mình.
- Cứ kể đi… Chị muốn nghe mà - My chợt thay đổi cách xưng hô. Chị nằm xoay người ôm lấy ngang lưng Quê. Tấm lưng của cô gái mềm nhẽo nhưng mát rười rượi.
- Không. Chị sẽ buồn đến không ngủ được đâu. Mà thôi, để em kể cho chị một câu chuyện vui nhé. Chị có tin rằng em đã từng có tình yêu không?
- Có chứ. Ai cũng có tình yêu. Cũng như chị, chị cũng đã có một thời yêu… Kể đi Quê, chị bắt đầu nghe đây này.
☆☆☆
… Gần một năm sau ngày chị đưa em về nhà, em trở thành cô gái đẹp trong làng. Cái tuổi mười bẩy bẻ gẫy sừng trâu, ở nông thôn, những cô gái đẹp thường được nhiều người mai mối, để ý lắm. Chính em cũng đã quên đi cái khách sạn Tương Lai. Em tưởng như không có nó trên đời. Năm ấy dược mùa. Em là một lao động giỏi trong đội thuỷ lợi 202, công điểm khá nhiều, nên gia đình em cũng tạm ổn định.
Có một anh chàng vừa đi học trung cấp nông nghiệp về làng. Một trí thức trẻ, hai mươi hai tuổi, lại đẹp trai, thổi sáo rất hay. Trong khi chờ phân công công tác, anh ấy xung phong vào đội thuỷ lợi cùng với em. Chúng em cùng đi đắp đê sông Đáy, cùng đi làm công trình trạm bơm Ngoại Độ. Vui ơi là vui. Suốt ngày dầm nước, vác từng tảng đất to bằng nửa chiếc bàn mà đêm về vẫn rủ nhau ra đầu đê đàn hát. Sao những đêm trăng quê ngày ấy sáng và đẹp đến thế…
Anh ấy tên là Long, con một gia đình nề nếp, khá giả. Long phát hiện ra em ngay từ buổi làm thuỷ lợi đầu tiên. Suốt buổi chỉ nhìn thôi mà không nói. Ôi, đôi mắt. Cho đến bây giờ em vẫn thấy đôi mắt ấy nhìn mình. Cái nhìn ngờm ngợp khó tả thế nào ấy. Người em như bị đốt nóng lên bởi cái nhìn ấy. Em vác những tảng đất cắt kéo băng băng. Có lúc em run lên vì sung sướng và vì sợ hãi. Nếu như Long biết được em đã bị… ở khách sạn Tương Lai có lẽ em sẽ chết mất.
Dễ có đến hơn một tuần chỉ nhìn nhau như thế mà Long chẳng hề nói gì. Em phấp phỏng chờ đợi, có lúc đến tuyệt vọng. Bỗng một buổi chiều Long bảo:
- Tối nay tôi có câu chuyện muốn nói với Quê. Bẩy giờ tối Quê chờ tôi ở gốc cây gạo ngoài đầm nhé.
Em chạy một mạch về căn nhà chúng em ở trọ, úp mặt lên gối mà khóc. Khóc vì quá hạnh phúc. Khóc vì thương Long nữa. Nếu em nhận lời yêu Long tức là em đã lừa dối Long ngay từ giây phút đầu. Em không đủ nghị lực để nói hết với Long tất cả sự thật về mình.
Đã quá bẩy giờ rồi. Trăng mười sáu lên khỏi ngọn tre, sáng vằng vặc. Chị em trong đội đã sang làng bên xem phim cả. Em cồn cào muốn vùng dậy chạy ngay ra ngoài cây gạo bờ đầm. Ngoài đó hẳn Long đang cháy lòng vì chờ đợi. Nhưng rồi em không đủ sức để đi ra đó. Thà như cứ lẩn trốn. Thà như em phụ bạc Long ngay từ bây giờ.
Chừng tám giờ tối Long bỗng xuất hiện. Anh mặc bộ quần áo còn mới nếp hồ, đội mũ mềm hệt như một anh tân binh vào ngày trả phép.
- Quê! Quê làm sao? - Anh đến bên giường, mặt mày ủ rũ và giọng nói thì như muốn khóc.
Em ngồi vục dậy, ngơ ngác như kẻ mất hồn.
- Quê ốm à? để tôi đi tìm thuốc cho Quê nhé - Anh nói và toan đi. Em vội vàng níu anh lại:
- Không, em không làm sao đâu. Không cần thuốc gì cả.
- Thế thì sao? Tôi đợi Quê đến lún đất ngoài đồng.
- Anh định nói chuyện gì? - Em bỗng trở nên đáo để.
- Chuyện của tôi và… - Anh ngập ngừng và quay nhìn quanh. Nhưng mà ở đây không tiện. Chúng mình ra ngoài ngõ đi.
Không hiểu sao lúc ấy em bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ lùng. Em vội vã chải lại tóc và theo anh ra ngõ.
Trăng sáng đến mức có thể đọc sách được. Em không dám nhìn Long, nhưng biết rằng đêm nay Long đẹp vô cùng. Chúng em, cùng im lặng đi bên nhau, không ai dám lên tiếng trước. Lần đầu tiên trong đời em được - hưởng những phút im lặng thần tiên. Giá như cứ im lặng như thế mãi, cứ đi bên nhau như thế cho đến suốt sáng.
Và rồi không biết vô tình hay cố ý mà cả hai cùng đi tới gốc cây gạo ngoài bờ đầm. Đó là một bãi cỏ rất đẹp, trải xuống tận mép đầm, cạnh đó là những bụi duối già mọc quanh nền của một ngôi điếm cổ đã bị phá huỷ.
- Quê giận tôi phải không? - Long vụng về phá tan sự im lặng.
- Có gì mà giận anh.
- Thế sao bẩy giờ tối nay không ra?
- Ra để làm gì?
- Quê không đoán ra ư? Ôi, vậy mà tôi nghĩ rằng Quê sẽ biết. Tôi nhầm chăng? - Anh nói và bỗng thở dài.
-Nhầm đấy. Quê không nghĩ gì cả đâu mà. Thậm chí tối nay mệt quá, Quê đi nằm và ngủ quên đi mất…
- Thế thì… xin lỗi… - Người anh run bắn lên. Anh luống cuống cầm lấy tay em, gương mặt méo xệch đi đến thảm hại. - Chính tôi mới nhầm… Mong Quê hãy quên đi nhé.
Em biết, nếu em im lặng gật đầu, nếu em rút tay ra lúc ấy thì coi như hết. Nhưng bàn tay của Long như có dòng điện. Chỉ cần một chút tiếp xúc là người em đã ran lên. Nếu như ánh mắt của Long trước đây chỉ đốt cháy tâm hồn em, thì bàn tay Long giờ đây đã đốt cháy tất cả. Em bỗng đổ gục vào người Long, đu hai cánh tay lên cổ Long, kéo gương mặt anh về sát mình.
- Ôi, anh ngốc lắm. Em yêu anh mà…
Đó là mối tình đầu tiên, những cái hôn đầu tiên mà em không thể nào quên được. Long như được em đánh thức tất cả tiềm lực của người con trai hai mươi hai tuổi nhưng chưa hề được yêu bao giờ. Và em cũng vậy, cho đến giờ, chưa lần nào em có được tình cảm cuồng nhiệt đến thế.
Đêm ấy, chúng em cùng ngủ lại dưới những bụi duối già bên bờ đầm.
Nhưng tai hoạ cũng bắt đầu từ đêm ấy. Em có mang. Long sung sướng và quyết tâm chuẩn bị lễ cưới. Khi em có thai được ba tháng thì lễ ăn hỏi và lễ cưới được gấp rút chuẩn bị. Chỉ còn năm ngày nữa. Em phấp phỏng và hồi họp chờ đợi.
Nhưng, tất cả những điều đó đã không xảy ra. Một người bà con của Long từ thành phố về đã tung cái tin ở khách sạn Tương Lai ra khắp làng. Em trở thành cô Thị Mầu gian giảo và lừa lọc. Mẹ Long đến nhà em, chỉ thiếu nước nhảy thốc lên bàn thờ mà chửi rủa. Rồi anh em bên họ hàng nhà Long kéo đến, kẻ gậy gộc, người đao búa bắt em phải mang cái bụng đi khỏi làng ngay. Anh Hai em lại lên cơn, vác con dao bầu đuổi em khắp ngõ.
Thế là em ra đi. Lang thang ở Hà Nội ba ngày rồi em ngược tàu lên Phú Thọ, đi bộ lên Tuyên Quang. Ở đó em có một bà chị họ làm ở lâm trường…
- Trời ơi, thế đứa con của em đâu? - Lê My bỗng vục ngồi dậy, nước mắt đầm đìa trên mặt. Chị nhìn Quê như lần đầu tiên trong đời chị bắt gặp một nỗi đau mà chị chưa từng biết.
- Con ư - Quê bỗng lặng đi. Cô quay mặt ra ngoài. Rồi như không chịu nổi, cô bỗng bưng mặt oà khóc - Thôi, chị đừng hỏi nữa, chị đừng làm khổ em nữa.