← Quay lại trang sách

Chương 3

Vụ việc xảy ra một tuần trước. Sở cảnh sát Tokyo nhận được tin báo về vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn tại Setagaya. Tuy nhiên, sau khi điều tra kỹ càng, họ nhận định đó không phải tai nạn giao thông đơn thuần. Bởi ngay trước khi gây tai nạn, hung thủ đã đột nhập vào căn biệt thự cách hiện trường tai nạn vài phút đi bộ.

Ấy là tư gia của gia đình Morisaki. Một nhà ba người sinh sống tại đó. Chủ hộ là Morisaki Toshio, giám đốc một công ty buôn bán hàng hóa nhập khẩu, người vợ Yumiko, và cô con gái độc nhất Remi hiện đang theo học trường nữ sinh. Nhưng vào đêm xảy ra vụ việc, Morisaki Toshio đang ở Singapore vì vướng bận công việc.

Theo lời khai của Yumiko, tầm hai giờ sáng, một tiếng động nào đó khiến chị ta choàng tỉnh giấc. Dỏng tai lên nghe ngóng, chị ta cảm giác có người ở ban công.

Ban công này nối liền ba căn phòng ở tầng hai. Phòng của Remi cách phòng ngủ của vợ chồng họ một phòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa trượt, chị ta đoán ai đó đang đột nhập vào phòng con gái mình. Do đó, chị ta không do dự, đưa tay xuống gầm giường.

Ở đó giấu một khẩu súng săn.

Khẩu súng thuộc sở hữu của Morisaki Toshio. Thời đại học, anh ta sinh hoạt trong câu lạc bộ bắn súng, đến khi ra trường rồi vẫn tận hưởng việc săn bắn như một thú vui.

Đương nhiên là họ không kè kè khẩu súng dưới gầm giường quanh năm suốt tháng. Vợ chồng ấy duy trì thói quen đặt nó ở đó mỗi bận Toshio đi công tác dài ngày. Có vẻ Yumiko đã được chồng chỉ dạy cho cách sử dụng súng cơ bản để tự vệ trong những tình huống bất trắc. Và chị ta đã răm rắp làm theo lời căn dặn của chồng.

Chị ta cầm súng lao vào phòng Remi đúng lúc một người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, toan làm gì đó với con gái mình. Yumiko lập tức hét lên. Tiếng thét của chị ta khiến hắn hốt hoảng, vội tìm đường thoát thân. Yumiko đã kéo cò súng, nhưng là sau khi người đàn ông nhảy khỏi ban công.

Hắn đến bằng ô tô tải hạng nhẹ. Hắn lao xe vút đi, trên đường tẩu thoát thì tông vào một cư dân sống gần đó.

Hung thủ nhanh chóng bị tóm gọn. Đó là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, tên Sakamoto Nobuhiko, trú tại quận Koto. Hắn phụ việc trong cửa hàng thi công đồ điện của gia đình. Chiếc xe tải hạng nhẹ là phương tiện kinh doanh của cửa hàng.

Trong vòng hai tháng trở lại đây, Sakamoto luôn lẽo đẽo bám theo Remi. Thế nên, khi cảnh sát hỏi có nhận thấy điều gì khác thường không, Remi lập tức nói ra tên hắn. Địa chỉ nhà Sakamoto cũng nhanh chóng sáng tỏ. Hắn đã gửi hết lá thư này đến lá thư khác cho Remi, trên mỗi phong thư đều viết địa chỉ rõ ràng. Trong vô vàn lá thư bị quẳng đi, lá thư duy nhất còn sót lại quả là món quà cho tổ điều tra.

Điều tra viên tức tốc tới nhà Sakamoto. Lúc đó hắn ru rú trong phòng, chẳng chịu ra. Khi điều tra viên hỏi hắn có phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt, thì hắn liền ngoan ngoãn thừa nhận hành vi phạm tội.

Quả là một vụ án đơn giản, ở thời điểm đó, ai cũng nghĩ vậy.

Xe ô tô của Kusanagi lăn bánh qua cánh cổng đại học Teito sau khi anh chia tay Makita khoảng nửa tiếng đồng hồ. Anh tấp xe vào chỗ trong cùng của bãi đỗ xe, rồi đi vào bên trong khu học xá nhuốm màu thời gian. Đó là học xá của bộ môn Vật lý, khoa Khoa học tự nhiên. Phòng nghiên cứu số mười ba tọa lạc ở tầng ba.

Kusanagi leo cầu thang, khi bước lại gần căn phòng đó, anh nghe thấy giọng nói như tiếng hiệu lệnh từ đâu vọng tới. Giọng đó đang nói “Hây dô, hây dô!” thì phải. Lại còn vọng ra từ phòng nghiên cứu số mười ba.

Kusanagi nghiêng đầu, gõ cửa. Nhưng chẳng có ai đáp lại. Nói đúng hơn, tiếng gõ cửa đã bị giọng nói kia át đi.

Anh bèn mở cửa ra. Một cảnh tượng khó tin hiện ra trước mắt. Tất tần tật bàn ghế được kê sát vào tường, ở khoảng trống chính giữa căn phòng, một đám sinh viên đang chơi kéo co. Họ chia làm hai đội, gộp lại cỡ chừng hơn hai chục người.

Yukawa Manabu ở ngay đằng trước. Anh khoác áo blouse trắng, ngồi trên ghế gấp, chăm chú quan sát đám sinh viên.

Trước con mắt chứng kiến của Kusanagi, đội bên phải đã giành chiến thắng. Ai nấy trông đều mệt nhoài, có người còn thở hổn hển.

Kusanagi vỗ vào vai Yukawa. Vị phó giáo sư trẻ quay người lại, cười toe toét. “Chào!”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Cậu nhìn thì biết. Đang kéo co.”

“Cái đó tôi biết rồi, nhưng để làm gì?”

“Một thí nghiệm vật lý đơn giản, có tên ‘cách kéo co bất bại’. Được rồi.” Yukawa vừa vỗ tay bồm bộp vừa đứng dậy. “Khách khứa đông đủ rồi, chúng ta đọ sức thêm một ván nữa nhé! Mọi người đứng vào hàng rồi cầm dây lên!”

Hả, lại nữa ư, đám sinh viên miệng cằn nhằn, nhưng tay vẫn cầm dây đứng vào vị trí.

Yukawa quay mặt về phía Kusanagi. “Mất công đến đây rồi thì tội gì không chơi. Cậu đoán giúp tôi xem đội nào sẽ thắng.”

“Hả, khó thế!”

“Cứ phán đoán bằng trực giác và kinh nghiệm của cậu đi!”

“Ờ.” Kusanagi quan sát hai đội, ngầm so sánh. Tạng người hai bên hầu như tương đồng. Dù vậy, nhớ tới kết quả ban nãy, anh liền chỉ tay vào đội bên phải. “Vậy, tôi chọn đội này.”

“OK, vậy nếu đội này thắng, tôi sẽ mời mọi người nước ép. Ngược lại, nếu họ thua, cậu phải mời đội kia nước ép.”

“Ờ, được đấy.”

“Cậu có lời khuyên nào dành cho họ không?”

“Lời khuyên ư?”

“Ờ. Ví dụ như giạng chân rộng ra, hay là ngả người về phía sau chẳng hạn.”

“À, phải rồi.” Kusanagi nhìn đám sinh viên rồi ngẫm nghĩ. Anh nhớ lại lời dặn dò của giáo viên chủ nhiệm trong ngày hội thao xưa, khi anh thi môn kéo co. “Việc quan trọng đầu tiên chắc là hạ thấp hông.”

“Ồ, vậy ra cậu khuyên họ hạ thấp hông à?” Yukawa khoanh tay trước ngực, nói với vẻ trầm trồ.

“Đúng vậy. Chủ yếu là hạ thấp hông xuống, và đứng thật chắc. Vì đứng thẳng thì không kéo mạnh được.”

“Ra vậy. Phiền cậu làm mẫu cho mọi người xem nhé! Để còn biết hạ đến mức nào.”

“Đến mức nào ư, ờ thì, càng thấp càng tốt.”

Kusanagi hạ hông thấp đến mức chạm cả sàn, rồi tạo dáng như đang kéo co.

“Đã hiểu chưa hả, các cô cậu sinh viên? Giờ các em hãy làm tư thế giống của cậu ta đi! Đừng có phí phạm lời khuyên đấy! Nào, hạ hông xuống, và cầm dây lên!”

Mấy vận động viên đội bên phải cười khổ, răm rắp làm theo lời của Yukawa. Chẳng rõ tại sao, họ trông có vẻ ỉu xìu.

“Thế lời khuyên cho đội còn lại là gì?” Yukawa hỏi.

“Không có gì cả. Cứ làm gì tùy thích.”

“Thế thì cứ làm tư thế ngược với tư thế của đội kia đi!” Yukawa lệnh cho đội bên trái nâng hông cao lên một chút. Trong mắt Kusanagi, tư thế đó không chắc chắn gì cả. Thế này thì thắng thua rõ mười mươi rồi, anh mở cờ trong bụng.

“Nào, vậy cuộc thi bắt đầu. Hai đội vào vị trí! Chuẩn bị… một, hai, ba, bắt đầu!”

Trận đấu bắt đầu với tiếng hô của Yukawa. Hai đội đều ra sức kéo sợi dây. Nhưng bất ngờ làm sao, đội bên phải lập tức bị lôi xềnh xệch về đằng trước.

“Hạ hông thấp xuống, hạ xuống nữa đi!” Kusanagi lớn tiếng ra lệnh.

Nhưng anh có la hét bao nhiêu cũng tốn công vô ích, đội bên phải bị hạ gục dễ dàng.

Yukawa quay đầu lại, mỉm cười. “Đừng có quên tiền nước ép đấy!”

“Chắc lại do cậu xúi bẩy chứ gì? Nên họ mới cố tình thua.”

“Cậu nghĩ thế à?”

“Không phải sao?”

“Thế tôi hỏi cậu một câu nhé, sao cậu nghĩ nên hạ thấp hông?”

“Thì bởi tư thế đó ổn định hơn. Ổn định và dễ đứng chắc.”

Nhưng Yukawa lắc đầu.

“Ngược lại thì có. Khi kéo co, nâng hông cao sẽ giúp cậu đứng chắc chắn hơn.”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Thử nghĩ mà xem, khi kéo một vật ở chỗ thấp, chân sẽ giẫm xuống đất mạnh hơn khi kéo ở chỗ cao đúng không? Nói một cách chuyên môn thì là lực pháp tuyến tăng lên. Kết quả là lực ma sát đạt cực đại. Tức là giúp ta đứng chắc. Nếu tư thế của đối thủ không thay đổi, thì chúng tôi chỉ cần nâng cao người là cầm chắc phần thắng rồi. Cậu hiểu chưa hả,” Yukawa nói.

Kusanagi nghiền ngẫm lại lời giải thích đó trong đầu. Nhưng chỉ thấy một cơn đau đầu lâm râm ập tới. Anh lắc đầu nguầy nguậy. “Tôi không định tham gia hội thao nữa đâu.”

Yukawa cười không thành tiếng. Anh đập bộp một cái vào vai Kusanagi, rồi nhìn đám sinh viên.

“Các em thu dọn phòng ốc giúp tôi nhé! Tôi và cậu ta đi đàm đạo vật lý một chút.”