Chương 6
Thanh tra Mamiya cũng phải trầm trồ kinh ngạc với báo cáo của Kusanagi. Không riêng gì ông, những điều tra viên khác cũng được một phen chấn động. Cảnh sát nhanh chóng điều tra lai lịch của Yajima Tadaki. Kết quả đúng như những gì Yukawa khẳng định, anh ta có khoảng mười năm theo đuổi môn bắn cung, từ hồi còn đi học. Vả lại, khi dò hỏi các cửa hàng bán cung tên trong thành phố, họ nắm được anh ta từng mua vật liệu để làm dây cung.
Gọi là thu hoạch thì chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Chẳng tìm thấy vật chứng nào cho thấy thí nghiệm của Yukawa đã được thực hiện tại khách sạn.
Đương nhiên trong xưởng cơ khí Yajima có đầy đủ dụng cụ để tiến hành thí nghiệm. Mỏ hàn, đồng hồ hẹn giờ, rồi dây điện. Nhưng việc chúng được tập hợp ở đó, không có nghĩa là chúng đã được sử dụng.
Thời gian trôi đi trong vô ích, các điều tra viên vẫn đứng ngồi không yên.
Khoảng một tháng sau vụ án, Kusanagi ghé thăm phòng nghiên cứu của Yukawa. Đây cũng là chuyến ghé thăm đầu tiên kể từ lúc anh chứng kiến thí nghiệm đó.
“Vậy là vụ án rơi vào mê cung rồi à?” Yukawa nói sau khi nghe Kusanagi kể.
“Nói đúng hơn, chúng tôi đã xong nhiệm vụ. Việc còn lại sẽ bàn giao cho phía đội hai.”
“Ra vậy. Tức là một vụ đã thành lừa đảo tiền bảo hiểm à?” Mắt Yukawa vẫn dán chặt vào màn hình máy tính. Kusanagi chẳng hiểu những hình ảnh phức tạp hiển thị trên đó là gì. “Không tìm thấy cây cung đúng không?”
“Chỉ tìm thấy hộp đựng trong nhà kho của gia đình Yajima thôi. Cái quan trọng là cây cung thì lại không cánh mà bay. Chắc tay Sakai đó đã tiêu hủy rồi. Trên cây cung có lẽ vẫn còn dấu vết của mánh khóe.”
“Bởi ông ta biết nếu là các cậu, hẳn sẽ điều tra kỹ đến mức đó.” Vẻ mặt Yukawa đang nói rằng chẳng có gì bất ngờ.
“Điều tôi không hiểu trong vụ này là về Yajima Takako. Có thật chị ta không dính dáng đến vụ tự sát của Tadaki không?”
Cảnh sát đã điều tra cặn kẽ về Takako. Nhưng chẳng tìm thấy nổi một sự việc nào cho thấy chị ta dính líu đến vụ án.
“Không dính dáng trực tiếp đúng không? Nhưng chẳng phải có thể nói là chị ta có công lớn hay sao?”
“Công lớn ư?” Kusanagi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Yukawa. “Ý cậu là sao?”
Yukawa xoay ghế, quay về phía Kusanagi.
“Tôi cho rằng Yajima Tadaki không kể cho vợ nghe về kế hoạch này. Nói vậy, nhưng không phải chị ta không biết gì. Trông bộ dạng của Yajima và Sakai, hẳn chị ta cũng lờ mờ đoán ra được chứ.”
“Chị ta biết chồng sẽ tự sát để lấy tiền bảo hiểm à?”
“Cậu định nói là biết mà sao chị ta không ngăn cản đúng không? Chẳng phải vì chị ta cũng bị dồn đến bước đường cùng, đến mức không làm nổi việc đó hay sao?”
Kusanagi không phản bác được Yukawa. Theo cảnh sát điều tra được, xưởng cơ khí Yajima đang ở trong trạng thái giãy chết.
“Ngược lại, chị ta, bằng một hình thức nào đó đã cố góp sức cho kế hoạch đánh cược mạng sống của chồng mình. Đó chính là chứng cứ ngoại phạm kia.” Yukawa nói tiếp. “Theo lời cậu kể, chị ta đã tạo chứng cứ ngoại phạm ở ba nơi nhỉ.”
“Đúng vậy. Đầu tiên là cửa hàng quần áo trẻ em, tiếp đến là quán cà phê, cuối cùng là cửa hàng đồ ăn dưới tầng hầm.”
“Cậu nghĩ tại sao lại chia làm ba nơi?”
“Đó là vì…”
Kusanagi ngắc ngứ. Anh chưa từng nghĩ theo hướng đó.
“Suy luận của tôi như sau. Chị ta không biết chồng mình định tự sát vào lúc nào. Chắc chỉ biết khoảng thời gian Sakai Yoshiyuki tạo chứng cứ ngoại phạm thôi. Việc này sẽ kéo dài bốn đến năm tiếng đồng hồ, nên nếu chỉ đi một chỗ thì không đủ.”
“Chuyện là thế à?”
“Còn một lý do nữa.”
Yukawa giơ ngón tay trỏ lên. “Chị ta cố chọn khoảng thời gian không có chứng cứ ngoại phạm thật chi tiết. Các cậu ước tính thời gian Yajima Tadaki tử vong từ 5 đến 7 giờ chiều để điều tra chứng cứ ngoại phạm. Nên chị ta không đả động gì đến chuyện ở quán cà phê. Mục đích của chị ta là tạm hướng sự tình nghi của cảnh sát về phía mình. Nếu bị hỏi về chứng cứ ngoại phạm sau 7 giờ tối, chị ta chắc chắn sẽ giấu chuyện ở cửa hàng đồ ăn.”
“Hóa ra chị ta chủ định sau khi đánh lạc hướng cảnh sát chán rồi mới bất chợt nhớ ra chứng cứ ngoại phạm à?”
“Cậu không nghĩ mình đã chui vào cái bẫy chị ta giăng ra à?” Đôi mắt sau cặp kính của Yukawa thoáng lóe lên vẻ nham hiểm.
“Tôi không phủ nhận điều đó.” Kusanagi thẳng thắn thừa nhận. “Nếu không bị chị ta dắt mũi, có lẽ chúng tôi đã nghĩ theo hướng khác. Tôi cảm giác cuộc điều tra sơ bộ đã bị rối tung rối mù.”
Đơn cử như việc tìm nhân chứng. Các điều tra viên định tìm nhân chứng trông thấy kẻ khả nghi ở quanh khách sạn trong khoảng thời gian từ 6 đến 7 giờ tối. Nhưng việc đó chẳng có tích sự gì. Bởi kẻ đồng phạm Sakai đợi đến đêm hôm đó mới ra tay.
“Chúng tôi đã bị chơi một vố đau điếng.”
“Ờ, thì cũng có sao đâu.” Yukawa bình thản nói. “Tôi cầu trời khấn phật cho họ bình an vô sự nhận được tiền bảo hiểm. Dù vụ tự sát đó xảy ra khi chưa đầy một năm, nhưng việc gia đình Yajima mất đi trụ cột là sự thực mà.”
“Nhưng đây là phạm tội.”
“Có lẽ là vi phạm quy định. Nhưng con số một năm thì có ý nghĩa gì?”
Kusanagi không nghĩ ra câu trả lời nào thỏa đáng cho câu hỏi Yukawa đặt ra. Anh chỉ có thể nói đã là luật thì phải tuân theo.
Đúng lúc đó. Điện thoại di động của anh reo vang. Anh lấy ra xem thì thấy Makita gọi. Cậu ta báo tin một vụ án khác.
“Tôi xuất trận đây.”
“Lần tới đừng mang vụ án nào đến đây nữa nhé!”
Bỏ lại câu nói của Yukawa sau lưng, Kusanagi ra khỏi phòng.