← Quay lại trang sách

BA

Evan lấy cây bút nỉ nét lớn, viết lên ngoài bìa tập hồ sơ chữ Cô dâu bằng chữ in lớn, nét chữ bay bướm. Rồi nàng đẩy tập hồ sơ sang một bên bàn, tay vừa vỗ vỗ lên đó với vẻ âu yếm, miệng vừa mỉm cười. Nàng không nhớ mình đã bỏ bao nhiêu công sức từ suy nghĩ đến việc thành lập một tầng lầu bán toàn trang phục cô dâu cho đến khi nàng đưa ý nghĩ ấy vào máy tính mới cách đây một giờ và in tất cả ra giấy.

Sau khi đọc những trang giấy đã viết nhiều tuần trước đây, nàng nghĩ nàng đã có bản thiết kế tổng thể và khả thi, nàng cảm thấy sung sướng. Nàng hy vọng Linnet cũng sẽ hài lòng. Có lẽ cô ấy sẽ hài lòng. Nhưng còn Paula O’Neill thì sao? Không biết bà chủ của họ có bằng lòng để cho họ thành lập một tầng lầu chỉ bán toàn trang phục cô dâu khi phải dẹp hết những gian hàng bán các thứ khác hay không.

Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong óc nàng một hồi lâu. Nàng không có câu trả lời. Nàng sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, cái linh cảm sẽ có chuyện rắc rối xảy ra cứ nằm trong óc nàng. Nàng cố xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, cương quyết không nghĩ đến những vấn đề khó khăn ấy vào hôm nay. Linnet thường nói, bằng thái độ tỉnh táo, rằng có nhiều chuyện cần làm hơn là cứ ngồi đấy mà lo sợ.

Evan đứng dậy, đi đến cái bàn làm việc dài ở phía bên kia văn phòng. Trên bàn để nhiều bức ảnh chụp ngôi nhà mà Gideon đã mua ở Yorkshire, nàng rất muốn xem lại những bức ảnh ấy.

Ngồi xuống bàn, nàng nhìn vào những bức nàng đã soạn ra trong mấy ngày qua. Thêm một lần nữa, nàng thưởng thức cảm giác hân hoan, sung sướng dâng lên trong lòng khi nghĩ đến chuyện ngôi nhà trong ảnh là nhà nàng và nàng sắp đến sống ở đấy cùng với chồng con. Nàng rất nôn nóng mong đến ngày dọn đến ở, xây dựng tổ ấm cùng với Gideon. Nàng yêu chàng biết bao.

Khi nàng lật xem những tấm ảnh chụp cảnh đất quanh nhà, nàng nghĩ đến hôm đi xem nhà, vào sáng thứ bảy tháng mười vừa qua, chỉ mới cách đây ba tháng.

Gideon đã lái xe đưa nàng đến ngôi làng nhỏ, xinh đẹp ở West Tanfield. Trên đường đi, chàng nói rằng chàng muốn nàng đi xem một ngôi nhà cổ với chàng.

- Ngôi nhà người ta rao bán này anh rất thích, - chàng nói, - chỉ tiếc một điều là có lẽ nhà đã hư hỏng nhiều, nhưng chúng ta cứ đến xem sao, phải không?

Evan bằng lòng ngay, mặc dù nàng ngạc nhiên khi thấy chàng muốn mua nhà ở Yorshire trong khi họ sống và làm việc ở London, nhất là nếu bất cứ khi nào họ cảm thấy cần đi khỏi thành phố, thì họ có thể đến ở với bố mẹ chàng ở Pennistone Royal. Nhưng nghĩ lại, nàng biết chàng muốn có ngôi nhà riêng của họ, nhất là sau khi cặp song sinh ra đời, vì căn hộ, nơi họ đang sống ở London sẽ chật chội. Cho nên bây giờ nghĩ đến chuyện mua nhà ở Dales, nàng bỗng thấy nôn nao, thích thú, muốn đến xem ngay.

Trên đường đi, nàng còn biết West Tanfield nằm ở giữa Pennistone Royal, toà lâu đài đồ sộ của bà Emma và nay là của Paula, với Allington Hall, tòa nhà của bố mẹ chàng được ông nội chàng là Randolph Harte để lại.

Trước khi đến làng, Gideon cười nói cho nàng biết rằng ngôi nhà mà họ sắp xem trước đây bố chàng và Shane O’Neill đã cùng làm chủ. Winston và Shane bằng tuổi nhau, chơi với nhau rất thân từ khi còn nhỏ và cùng học ở Oxford với nhau. Hai người cùng mua ngôi nhà như là tài sản đầu tư, họ định sẽ tân trang rồi bán để kiếm nhiều lời.

Thế nhưng hai chàng thanh niên độc thân quá mê ngôi nhà trong lúc tu sửa, đến nỗi họ quyết định cùng dọn đến đây ở. Ngôi nhà trở thành nơi nghỉ ngơi ngày cuối tuần của họ cho đến khi Winston cưới Emily Barkstone, mẹ của Gideon. Shane tiếp tục ở trong nhà này một năm nữa, nhưng cuối cùng vì không có bạn tâm đầu ý hợp nên ông cảm thấy cô đơn, bèn đề nghị với Winston nên bán ngôi nhà đi. Winston bằng lòng và thế là ngôi nhà được người ta mua ngay. Trong những năm sau đó, ngôi nhà chỉ đổi chủ có một lần thôi.

Khi đến nơi, họ thấy ngôi nhà nằm dưới chân ngọn đồi nhỏ ở bìa làng. Gideon đậu xe trước mặt nhà và nói tiếp: - Bố nói cho anh biết ngôi nhà được rao bán. Ông nói anh đừng quá lo về tình trạng của ngôi nhà quá, vì ông và Shane đã tu sửa ngôi nhà rất nhiều. Nhưng cứ vào xem rồi biết, cưng à, anh có chìa khóa lấy ở văn phòng môi giới địa ốc đây. Vào xem, rồi quyết định nó có đáng cho ta xây tổ ấm hay không.

Chàng nhảy xuống xe, chạy qua phía bên kia xe để đỡ nàng xuống, rồi dẫn nàng đến chiếc cổng sắt đen trong bức tường đá cổ. Bức tường rất cao, rêu mọc đầy giữa mạch nối các viên đá và nhiều cây cao vươn lên trên tường.

Khi họ đứng trước cổng, nàng đọc tên nhà: Beck House.

- Gid, em thích tên ngôi nhà quá.

Chàng chỉ cười, cùng nàng qua cổng, đi theo con đường dẫn vào nhà. Vừa đi chàng vừa giải thích cho nàng hiểu:

- Ngôi nhà được gọi là Beck House, vì có con suối nhỏ chảy qua đất của ngôi nhà.

Khi nhìn ngôi nhà, Evan bằng lòng ngay và có ấn tượng mạnh; nàng nghĩ dù điều kiện của nó ra sao đi nữa, nàng cũng muốn được sống ở đây. Ngôi nhà quá đẹp.

Nhà tọa lạc trên một thung lũng nhỏ, có những cây sung dâu bao quanh và phía sau nhà là hàng sồi cổ thụ khổng lồ chạy quanh. Nhà xây theo kiểu có từ thời Eliza- beth, thấp và rộng, xây bằng đá ở địa phương. Có ống khói cao, cửa sổ có ô kính nhỏ và mặt tiền một nửa bằng gỗ làm theo kiểu thời Tudor.

Evan thường hình dung trong đầu hình ảnh ngôi nhà vùng nông thôn ở Anh, loại nhà mà bà Glynnis Hughes đã miêu tả cho nàng nghe và bây giờ nàng thấy ngôi nhà này giống y như thế. Nàng thấy ngôi nhà mà nàng đã tưởng tượng đến vào một buổi sáng tháng mười. Khi Gideon tra chìa khóa khổng lồ vào cửa trước, nàng thấy lòng rạo rực khôn xiết.

Khi bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh tiền sảnh, Evan nghĩ rằng không bao giờ nàng quên được cảm giác ban đầu ấy. Nàng vui sướng vô cùng, nghĩ rằng nàng, Gideon và cặp song sinh sẽ sống hạnh phúc ở đây. Nàng thấy ngôi nhà quá tuyệt.

Nàng nhớ rất rõ buổi sáng hôm ấy, khi đi qua những căn phòng rộng lớn trống trải, không có bàn ghế, nhưng bầu không khí rất thoáng đãng, đầy ánh sáng mặt trời và trong làn không khí thanh khiết ấy, những hạt bụi nhỏ bay lên. Nàng liền nghĩ đến ngôi nhà cổ xưa, rộng lớn, với xà nhà bằng gỗ đen sẫm, với cửa sổ có song và lò lửa khổng lồ bằng đá. Đây là nhà bếp của gia đình, trung tâm của ngôi nhà, loại nhà bếp bất cứ phụ nữ nào cũng thích. Nàng lại sung sướng khi thấy phòng tiếp khách ở tầng dưới rất cân đối và thoáng đãng, còn những phòng ở trên lầu thì ấm cúng, dễ chịu.

- Đây là một ngôi nhà hoàn hảo dành cho gia đình, - nàng đã nói với Gideon. - Ngôi nhà rất thích hợp cho chúng ta và đã có một thời thuộc gia đình ta, phải không?

- Đúng thế, - chàng đáp rồi hôn lên má nàng, mặt chàng rất vui. Rồi chàng hỏi: Vậy, chúng ta mua nhà này chứ?

- Phải, mua, - nàng đáp, rồi nhăn mũi. - Nếu nhà không quá hư.

Gideon phá lên cười thật lớn. - Anh nghĩ nhà không hư gì nhiều đâu, nhất là bên trong. Phía ngoài thì chỉ cần sơn lại phần gỗ một lớp, sửa lại đôi chút bức tường đá, như thế sẽ làm tăng thêm vẻ đẹp của ngôi nhà. Bố nói ngôi nhà xây rất kiên cố, sườn nhà tốt và ông nói đúng.

Họ quyết định mua ngôi nhà khi đứng giữa căn phòng sẽ trở thành phòng khách của họ và ba tuần sau, ngôi nhà thuộc về họ.

Evan lấy lên mấy tấm ảnh để xem lại, những tấm ảnh này nàng đã xem rất nhiều lần. Bên trong ngôi nhà đã được tân trang, sửa chữa lại, tường và cửa được sơn quét, nền nhà được trùng tu và đánh bóng, các ống khói được thợ thông ống khói địa phương lau chùi và cửa sổ được chùi rửa sạch sẽ.

Beck House đã được chuẩn bị xong, chờ đợi hai vợ chồng dọn đến. vào tuần sau, trong khi họ ở tại Yorkshire chuẩn bị cho đám cưới, nàng, Gideon và mẹ chàng, Emily, sẽ đến giám sát việc treo màn, lót thảm và kê bàn ghế.

Đồ gỗ trang hoàng trong nhà hầu hết là đồ cổ, đều là quà tặng của Emily và Paula. Cả hai bà lùng sục khắp các tầng áp mái ở nhà họ để tìm những thứ có giá trị này.

Evan đã gửi qua máy tính những bức ảnh chụp những thứ đẹp nhất sang cho bố nàng ở New York xem và ông gửi thư điện tử phúc đáp nàng ngay, nói rằng ông nghĩ những đồ đạc trong nhà rất tuyệt. Ông quả quyết rằng những thứ này đều có từ thời George và cho biết ông rất nôn nóng muốn tới xem khi đến Anh vào tuần sau.

Evan ngồi dựa ra lưng ghế, đọc bức điện thư mới đây nhất của bố, lời lẽ trong thư rất âu yếm, khiến nàng cảm thấy hân hoan sung sướng, vì mối liên hệ của hai cha con đã trở lại thắm thiết bình thường. Xem như thể giữa hai bố con không có gì xung khắc xảy ra. Nàng mừng vì ông không đả động gì đến chuyện nàng lấy một người trong dòng họ Harte. Mới đầu, ông không thích sự kết hợp này và ông tỏ ra đau khổ khi thấy nàng cương quyết lấy Gideon.

***

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ làm Evan ngẩng đầu lên khỏi những tấm ảnh, nhưng nàng chưa kịp hỏi tiếng nào thì Ruth Snelling, cô thư ký mới của nàng, đã thò mái đầu tóc vàng vào cửa.

- Evan, cô cần gì không? - Cô gái hỏi nhỏ, miệng mỉm cười. Như thường khi, cô ta đã để lộ sự quan tâm của mình với bà chủ, cô ta đã lo lắng cho nàng ngay từ hôm mới đến làm việc đầu tiên ở cửa hàng bách hóa Harte.

- Cám ơn Ruth, tôi khỏe. Nhưng có lẽ nhờ cô lấy cho tôi chai nước, nước lọc đừng có ga nhé.

- Vâng ạ. Tôi sẽ quay lại ngay.

- Khoan đi đã. Ruth. - Evan kêu lên. - Tôi có cái này muốn gửi cho Linnet. Nhờ cô ghé vào văn phòng và đưa cho cô ấy được không? - Evan nói xong liền đứng dậy đi qua phòng, đến lấy tập hồ sơ đưa cho cô thư ký.

Ruth tươi cười cầm tập hồ sơ. - Hẹn gặp cô trong lát nữa, - cô thư ký nói rồi biến mất thật nhanh.

Evan cười với mình. Cô gái rất năng nổ, không nề hà công việc. Từ khi cô ta đến làm cách đây mấy tuần, công việc rất trôi chảy, Evan tự nhủ nếu không có Ruth, không biết nàng xoay xở công việc như thế nào. Khi ngồi lại vào ghế và nhìn vào máy tính để xem có bức thư điện tử nào nữa không, Evan nghĩ, mình đang có thai hai đứa gần ngày sinh, làm việc quá khó khăn. Sáng nay không có bức điện thư nào nữa, nàng mừng. Độ gần đây, nàng thấy chán làm việc, mà chỉ muốn được sống trong cảnh yên lặng, êm ả ở Pennistone Royal thôi.

Paula cứ nhất quyết bảo nàng ở đấy cho đến khi đám cưới, còn khoảng mười ngày nữa và nàng sung sướng làm theo lời bà. Evan cảm thấy thoải mái khi ở trong ngôi nhà đồ sộ ấy, trong suốt năm qua, nàng đã đến nghĩ cuối tuần ở đấy. Bà cố nàng đã mua ngôi nhà này vào thập niên 1930, cho nên nàng muốn ở đấy là vì nàng cảm thấy có sự hiện diện của bà Emma Harte trong nhà. Bây giờ không những vì thế mà nàng đã quen thuộc với ngôi nhà, mà mọi người ở đây đều làm cho nàng cảm thấy như ở nhà mình. Còn bà Margaret, bà quản gia thì luôn luôn lo lắng cho nàng, lúc nào bà ta cũng có vẻ che chở nàng như bà mẹ che chở con.

Emily không ngại việc nàng không ở tại Allington Hall, bà luôn nói rằng bà hoàn toàn thông cảm chuyện Evan muốn ở một nơi quen thuộc như Pennistonc Royal. Mẹ của Gideon là người dịu dàng nhất mà Evan từng gặp trên đời và nhiều lúc bà rất vui, lại thường trực tính như Linnet.

Khi Evan nói chuyện này với Paula, bà cười và gật đầu, mắt sáng long lanh. - Cả hai đều giống Emma. Chị ấy có tính thẳng thắn và đặc biệt là Linnet, nó thừa hưởng tính thẳng thắn của bà Emma. Bà ngoại tôi thường nói những gì bà nghĩ trong đầu và Linnet cũng vậy.

- Còn bà thì thấy sao nói vậy, - Evan đáp và hai người cười sung sướng với nhau.

Winston Harte, bố của Gideon cũng dễ thương như Emily. Cả hai người đều làm cho Evan cảm thấy vững tâm ngay khi nàng bắt đầu đi chơi với Gideon. Họ tỏ thái độ chấp nhận nàng sẽ làm vợ con trai mình. Nàng ao ước hai người sẽ là bố mẹ chồng hiền từ dễ thương của mình và bây giờ Nathalie, em gái Gideon, đã từ Úc trở về, nàng mong sao cô ta cũng là cô em chồng đáng yêu. Cô ấy xinh đẹp, duyên dáng, hai người hợp nhau ngay khi mới gặp.

Người duy nhất có vẻ lạnh nhạt là anh trai của Gideon, Toby. Có lần Linnet đã nói cho nàng biết rằng Toby ghen tỵ với Gideon một cách quá quắt. - Và khi cuộc hôn nhân của anh ấy với cô diễn viên bị tan vỡ trong nháy mắt, tôi nghĩ anh ấy rất bực bội vì Gid thương yêu chị.

Không muốn bàn nhiều về chuyện của Toby, vì sợ làm thế có vẻ bất trung với Gideon, Evan chỉ gật đầu. May thay, Linnet bỗng nhận ra nàng trễ một buổi họp, nên vội vàng chạy đi. Vấn đề không đề cập đến lại.

Evan đứng dậy, quay lại bàn làm việc để xem những bức ảnh mà Gideon đã chụp các quà cưới của họ. Mọi người đều gửi tặng quà, không những giá rất đắt mà còn đẹp nữa.

Như Gideon đã vui vẻ nói với nàng: - Chúng ta không nên dẹp bất cứ món quà gì này lên gác xép để chúng bị quên lãng ở đấy. Chúng ta có thể dùng hết các thứ này. - Nàng đồng ý, cười với chàng.

- Chào! Chị khỏe chứ?

Evan giật mình khi nghe tiếng hỏi, nàng không nghe cửa mở. Nàng ngạc nhiên khi nhìn ra cửa. Angharah, cô em gái hai mươi ba tuổi của nàng, đang đứng nơi ngưỡng cửa. Cô ta mặc toàn đồ rực rỡ, từ chiếc khăn quàng cổ dài bằng casơmi cho đến đôi bốt bằng da. Không những thế cô còn nhuộm tóc, hiện nhuộm màu bạch kim.

Evan sa sầm nét mặt, phải mất một lát sau nàng mới nói lại được. - Cô làm gì ở đây? Mẹ đã nói với tôi tuần sau cô mới đến mà.

- Tôi muốn đến sớm hơn để xem London trước khi đi lên phía Bắc.

Evan bước đến hôn lên má cô em, vẻ thân ái, rồi nói:

- Trời, đừng đứng như thế, vào đi chứ.

Angharah làm theo lời Evan, cô ta giương cặp mắt nâu hau háu nhìn quanh phòng. - Phòng này tuyệt quá. Nhưng lúc nào chị cũng cố tạo một nơi làm việc tuyệt vời hơn người khác.

Evan tảng lờ không chú ý đến lời nói chua cay của cô ta, nàng đáp nho nhỏ: - Trong phòng ấm, cô nên cởi áo khoác và khăn quàng treo vào tủ phía sau cô. - Nàng nặng nề bước đến bàn làm việc để lấy ảnh cất đi trước khi Angharah trông thấy. Nàng biết cô ta rất tọc mạch. Nhưng Evan không dọn kịp, cô em đã đến bên cạnh nàng. Evan bèn quay lại nói với Angharah đang đứng trước mặt mình:

- Cô đến ghế nệm dài mà ngồi cho khoẻ. Cô muốn uống gì không? Cà phê hay trà?

Angharad lắc đầu, cứ đứng yên như trời trồng ở giữa phòng, nhìn Evan đăm đăm. Một lát sau cô ta thốt lên: - Tôi không ngờ chị to như thế này! To quá cỡ! - Rồi cô ta cười, nụ cười the thé chói tai, rất khó nghe. - Trông chị có vẻ như sắp sinh ra các chú voi khổng lồ, chứ không phải là sinh hai đứa con!

Evan nhăn mặt, không trả lời và tự nhiên nàng để hai tay lên bụng, như muốn bảo vệ bào thai. Nàng hiểu rõ giọng nói của Angharad, đấy là giọng ganh tỵ. Cô ta không bao giờ che giấu ý nghĩ của mình qua cách nói, tính này cô ta đã có từ khi còn là một đứa trẻ. Bất cứ khi nào có dịp để làm cho Evan đau khổ là cô ta không ngần ngại, cô ta luôn luôn ganh tỵ với nàng.

Evan hít vào một hơi thở sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

- Tôi nghĩ chắc cô ở tại khách sạn George với mẹ.

- Phải. Lát nữa mẹ sẽ đến gặp tôi ở đây. Mẹ và tôi sẽ đi ăn trưa với chị. Chị nghĩ sao?

- Được, được chứ. - Evan vội trả lời, mặc dù nàng bực mình vì mẹ nàng không báo trước cho nàng biết. Nàng bận nhiều việc phải làm trong ngày, không có kế hoạch đi ăn trưa. Nàng muốn hoàn tất kế hoạch công việc trước khi nghỉ hộ sản.

Bỗng Angharad đi đến bàn làm việc của Evan, cô ta nhìn vào những tấm ảnh chụp ngôi nhà Beck House, rồi nhìn sang các bức ảnh chụp đồ đạc trong nhà. - Đồ đạc có từ thời George, - Cô ta cất cao giọng nói, mắt nhìn vào các tấm ảnh, rồi lấy lên một tấm, nhìn đăm đăm. Mấy giây sau, cô ta quay qua hỏi Evan: - Đồ này chị lấy từ đâu?

- Từ trên gác xép của tòa nhà Pennistone Royal. Đấy là nhà trước đây của bà Emma Harte, bây giờ là của Paula O’Neill, cháu ngoại bà. Hiện Paula là chủ của tôi, bà cho Gideon và tôi cái chạn để bát đĩa này, đó là đồ cũ thải ra.

- Thải ra. Ai mà thải đồ như thế này? Cả một kho tàng đấy. Chị đã định giá cái chạn này chưa?

- Chưa, chúng tôi không làm thế. Tối đợi bố đến xem. Tôi đã gởi cho bố một số ảnh rồi. Dù sao thì bố cũng là người rất rành về đồ cổ thời George.

- Đúng thế. Bộ tôi không làm việc với ông ấy à? Chị gửi ảnh cho ông khi nào?

- Cách đây ba hay bốn tuần rồi, - Evan đáp và nhìn chằm chằm cô ta.

- Tôi phân vân không biết tại sao ông ấy không đưa cho tôi xem các bức hình ấy. Angharad cau mày, môi mím chặt.

- Có lẽ bố xem rồi dẹp một bên mà không lưu ý đến, - Evan đáp, lòng phân vân không biết tại sao bố họ không đưa cho cô ta xem. Cô ta làm việc với ông trong phòng trưng bày đồ cổ ở Connecticut. Cô ta được ông bảo trợ.

- Nhà chị đây phải không? - Angharad hỏi, cúi người trên bàn để nhìn những tấm ảnh chụp ngôi nhà.

- Phải, đúng thế. Nhà có tên là Beck House.

- Tuyệt quá. Nhà rất đẹp. - Angharad nói nhỏ, không quay đầu lại, mắt chăm chú nhìn các bức hình chụp các phòng trong ngôi nhà và hình chụp đồ đạc mà bà Emily và Paula đã tìm ra và cho họ.

Một lát sau, cô ta đứng thẳng lên, quay mắt khỏi các tấm hình, rồi nhìn Evan, ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Tốt, chị có sự nghiệp thành công vẻ vang rồi đấy, phải không? Nhưng Evan này, lúc nào chị cũng được mọi người nuông chiều, thương mến. Khi còn ở nhà, chị luôn luôn được mọi người chiều chuộng. Mẹ, bà nội Glynnis, nhất là bố và ông nội. Chị là người được họ thích nhất. Elayne đứng hạng nhì. Còn tôi cuối cùng.

- Không phải như thế đâu, - Evan dịu dàng đáp. - Cô không phải cuối cùng... và dĩ nhiên tôi không đứng hàng đầu. Bố xem ba chúng ta như nhau.

- Thật khôi hài. Evan, chị đang nói với tôi đấy nhé, chứ không phải với Elayne. Tôi thấy mọi việc quá rõ. Tôi là con nuôi, vì vậy tôi không phải là máu mủ... Tôi không có máuHughes chảy trong huyết quản, không phải như chị. Không. Chị là của quí, là cục cưng.

- Ồ Angharad, đừng nói thế. Elayne cũng là con nuôi và bố thương cả hai như thương tôi.

- Tại sao chị cứ tin vào trò hề của ông ấy?

Evan lắc đầu, đi đến cái ghế của nàng, bỗng nàng cảm thấy đau đớn, cần phải ngồi. Chuyện cũ rích như trái đất. Angharad cứ nói đến chuyện này mãi, cô ta tin rằng mình là người thấp nhất trong cái tháp tô tem của gia đình. Mỗi lần nghe thế, bà nội họ tức tối, còn cô ta thường khóc lóc, than thở. Bố họ chỉ tảng lờ không hay biết, trong lúc mẹ họ tặc lưỡi xót thương, nâng niu và ôm ấp Angharad, nuông chiều cô ta, khiến cho Elayne, một cô bé con nuôi khác, cảm thấy lạc lõng bơ vơ.

- Chị là công chúa của ông ấy! - Angharad nói lớn. - là người tuyệt nhất, thông minh nhất, lanh lợi nhất, xinh đẹp nhất. Chị được xem là cô gái vàng đối với chúng tôi. Nếu chúng tôi không giỏi giang kịp như chị, thì chúng tôi phải bị loại ra ngoài danh sách của ông. Hay được ông xếp vào loại danh sách tồi. Chị muốn sao là ông ấy nghe theo vậy.

- Cô thật quá ngốc, - Evan đáp, cố giữ bình tĩnh. - Không phải như thế đâu. - Lời phản đối của nàng không được cô ta lưu tâm đến.

- Chị vẫn là ví dụ điển hình. Nhưng bây giờ thì chị phải biết điều ấy. Evan, người vinh quang. Chắt nội của bà Emma Harte nổi tiếng. Con người tài ba và thông minh đủ để leo lên vị trí hàng đầu của cửa hàng bách hóa Harte. Quá dễ dàng, quá đẹp và quyến rũ, nàng ta đã làm cho hoàng tử duyên dáng của gia đình Harte say mê, chàng Gideon đẹp trai, giàu có. Rồi bây giờ nàng ta làm cho Gideon hài lòng hả dạ là sinh hạ người nối dõi tông đường cho gia đình chàng. Nhưng trời ơi, tuyệt thay, không sinh hạ một người thừa kế thôi, mà Evan sinh hai. Bố chàng mê mẩn nàng Evan tuyệt diệu, người sắp sinh cho ông hai đứa cháu nội trai.

- Thôi, cô đừng làm thế. - Evan van lơn, bỗng nàng đâm giận cô em gái, rất tức giận. Nàng cảm thấy cơn giận quay cuồng như đám mây bao quanh nàng.

- Đừng làm gì? - Angharad hỏi, giọng lạnh lùng.

- Đừng gây gổ nhau như thế này. Như cái kiểu khi chúng ta còn nhỏ, cuối cùng sẽ chẳng ai thắng hết.

- Tôi không làm chuyện gì như thế, - cô ta đáp lại, mặt đỏ gay. - Tôi chỉ nói cho chị biết sự thật thôi. Nghe chuyện đám cưới quái quỷ của chị, Elayne cũng đau mắt như tôi. Bố luôn mồm nói đến chuyện sẽ đưa chị đi vào giữa lối đi trong nhà thờ, và luôn nói về chị. Cô dâu của tất cả mọi cô dâu.

- Vậy tại sao cô đến đây? - Evan hỏi, bừng bừng nổi giận. - Nếu cô không thích thì tại sao cô không tẩy chay đám cưới của tôi?

- Mẹ muốn đến đây.

- Đừng ban cho tôi ân huệ gì hết. - Evan hét lớn, bước lui một bước, đưa tay tìm tay ghế, chiếc ghế ngồi đánh máy nàng thích. Khi bàn tay chạm phải tay ghế, nàng liền ngồi xuống, nhưng chiếc ghế có bánh xe lăn lui, nàng ngã xuống thật mạnh trên nền nhà. Evan thét lên và ôm bụng.

Bị sốc mạnh, Angharad đứng sửng. Cô ta nuốt nước bọt, thì thào hỏi: - Evan, chị có sao không? Chị khoẻ không, Evan?

Evan rên rỉ, co hai đầu gối lên, tay vẫn ôm bụng. Mặt mày trắng bệch, không trả lời.

- Evan, nói gì đi, - Angharad van xin, bước đến gần nàng. - Chị có đau không?

- Tôi không biết - Evan đáp nho nhỏ. - Đi tìm cô thư ký giúp tôi... Ruth.

Nhưng ngay khi đó, Ruth đi vào phòng, tay bưng cái ly và chai nước, theo sau cô gái là Linnet và Marietta Hughes.

- Ôi lạy Chúa! - Marietta thốt lên khi bà thấy con gái ngồi bệt trên nền nhà. Rồi bà không chú ý đến những người khác, chạy vượt qua Ruth và Linnet tới trước.

- Có sao không con? Lạy Chúa, chuỵên gì thế này? - Marietta quỳ xuống bên cạnh nàng, hốt hoảng lo sợ.

- Gọi bác sĩ giúp con. Con sợ hư thai, - Evan rên rỉ, nước mắt chảy xuống hai má.