BỐN
Gideon Harte đẩy cửa phòng khách của bệnh viện Queen Charlotte ở Chelsea, nơi Evan được đưa đến và vội vã đi vào phòng, mặt căng thẳng, lo âu.
Ba người phụ nữ liền quay mắt nhìn chàng. Chàng chưa kịp nói gì thì Linnet đã vội bước đến phía chàng.
- Gid, Evan không sao! - Nàng thốt lên để trấn an Gideon ngay. - Chị ấy không bị thương tổn gì, - nàng nói thêm, nắm cánh tay chàng một cách tự nhiên mạnh dạn.
- Ơn Chúa, - chàng đáp, lòng mừng rỡ. - Trên đường đến đây, tôi rất lo sợ.
Marietta bước đến với họ, ngẩng đầu hôn lên má Gideon. Chàng quàng tay quanh bà mẹ vợ tương lai, người mà chàng rất mến và hỏi: - Chuyện xảy ra như thế nào, Marietta? Khi Linnet điện thoại đến toà báo cho con, cô ấy nói có mẹ trong phòng làm việc của Evan khi xảy ra tai nạn. - Chàng nhìn bà đăm đăm.
- Mẹ không ở trong phòng, Gideon à, - Marietta vội đáp, vừa lắc đầu. - Khi mẹ đến thì Evan đã ngồi trên nền nhà rồi. Mẹ không biết chuyện xảy ra như thế nào. Mẹ liền chạy đến, quỳ xuống bên nó. Nó cho biết bị tai nạn vì cái ghế. Rồi nó nhờ mẹ gọi bác sĩ. Khi ấy Linnet cùng đến với mẹ, cô ấy gọi bác sĩ rồi chúng tôi đưa Evan đến đây.
Gideon cau mày hỏi: - Cô ấy té ra khỏi ghế à? Có phải mẹ nói như thế không?
- Không phải thế. Evan nói nó đưa tay ra sau, để kéo ghế đến ngồi, nhưng khi ngồi xuống bỗng cái ghế lăn lại và nó té xuống đất. Nhưng theo Linnet nói thì nó khoẻ rồi Gideon à. Vì té xuống, nên nó lo sợ thôi.
- Con hiểu rồi. Cô y tá nơi bàn tiếp khách cho con biết bác sĩ đang ở với cô ấy. Tại sao như thế? Mẹ có biết không, Marietta? Linnet? - Chàng nhìn người này rồi nhìn sang người khác.
- Khi chúng tôi đến thì bác sĩ khám ngay, khám rất kỹ, ông ta nói không bị thương tích gì, tất cả đều tốt. Rồi ông ta quay lại phòng cô ấy. - Marietta nhún vai, lắc đầu.
- Mẹ không biết sao, ông ấy không nói gì hết.
- Con hy vọng ông ấy đi không lâu, - Gideon đáp rồi đưa mắt nhìn cô gái tóc bạch kim ngồi trong góc phòng. Cô ta mặc toàn màu đỏ, chàng thấy quá chói mắt. Chàng chưa gặp cô ta bao giờ.
Marietta thấy chàng nhìn cô gái, bèn lên tiếng:
- Mẹ thật vô ý. Giới thiệu với anh đây là Angharad, con gái út của mẹ, em gái Evan.
Vừa nghe đến tên mình, Angharad liền đứng dậy, đi đến phía chàng, đưa tay bắt và nói: - Chào Gideon. Rất hân hạnh được gặp anh.
Gideon liền mất cảm tình với cô ta ngay. Khổ thay là chàng không có sự lựa chọn nào ngoài việc phải bắt tay cô ta. Nhưng chàng chỉ bắt lấy lệ, rồi thả tay cô ta ra.
- Cô khoẻ chứ? - Chàng hờ hững hỏi. Cô ta nhìn chàng một cách trơ tráo.
Chàng nhìn lại cô ta chằm chằm, bỗng chàng thấy hết cơ sự. Không phải chàng thấy cô ta đẹp, tô son trét phấn đầy mặt thật kỹ lưỡng, mắt lớn tô màu nâu đậm, mà Gideon thấy cô ta cực kỳ kinh tởm. Chàng bước lui một bước đề cao cảnh giác, tự nhủ phải đề phòng loại người như cô gái này.
Chàng nghĩ cô gái có mái tóc bạch kim này không có ý thức về việc tu tâm dưỡng tính và chàng biết cô ta là loại người có tà tâm. Chàng bỗng hình dung trong đâu đây là loại người xấu tính, nhỏ nhen, nép mình trốn trong góc rình rập, nhìn qua lỗ khóa để tìm thời cơ kiếm lợi cho mình. Chàng ngạc nhiên khi thấy mình có những ý nghĩ kỳ lạ như thế, nhưng chàng tin mình đánh giá Angharad Hughes chính xác. Chàng nghĩ cô ta là loại người độc ác và ý nghĩ ấy làm cho chàng bối rối.
Muốn tránh xa loại người như cô ta, chàng bỏ ra phía cửa, và khi đưa tay lên nắm cửa chàng quay lại nhìn Linnet. - Tôi đi gặp cô y tá ở bàn tiếp khách. Tôi phải găp Evan ngay. - Vừa mở mạnh cánh cửa, chàng thấy ngay vị bác sĩ sản khoa của Evan, Charles Addney, trước mặt mình.
Vị bác sĩ reo lên: - Ông đây rồi, ông Harte! Tôi đi tìm ông đây. Chúng ta đến thăm Miss Hughes chứ?
Gideon gật đầu, bước ra hành lang đóng cửa phòng lại.
- Tôi biết cô ấy không sao. Cô ấy khoẻ chứ?
- Rất khoẻ. Ngoại trừ cái xương cụt bị bầm tím. Tức là cái xương đuôi. Chắc là do bà ấy ngã xuống mạnh quá, nhưng không nguy hại gì, thai nhi khoẻ mạnh bình thường.
Gideon thở dài nhẹ nhõm, rồi hỏi.
- Vậy tôi đưa cô ấy về nhà được chứ?
Vị bác sĩ ngần ngừ một lát rồi quay qua nhìn chàng.
- Dĩ nhiên ông có thể đưa bà ấy về nhà, nhưng phải để cho bà ấy nằm nghỉ hết ngày hôm nay. Tuy không có gì nguy hiểm, nhưng tôi nghĩ bà ấy nên nghỉ hộ sản ngay từ bây giờ.
- Tôi rất đồng ý, - Gideon trả lời. Hai người đi trên hành lang. - Tôi đã cố thuyết phục cô ấy nghỉ hộ sản nhiều tuần trước ngày sinh. Chúng tôi định sẽ đi York- shire vào thứ bảy, nhưng có lẽ ngày mai chúng tôi sẽ lên đường thôi. Cô ấy rất tham công tiếc việc, vấn đề khó khăn là ở đấy... - Chàng nhỏ giọng và dừng lại.
- Tôi biết, tôi đã nói chuyện với bà ấy về chuyện này một hồi lâu. Tôi nói bà ấy nên nghỉ công việc một thời gian. Chắc chắn bà ấy sẽ nghe theo lời ông để đi York- shire rồi đấy. - Bác sĩ Addney cười. - Nhưng bà nói bà sẽ mang theo laptop.
- Dĩ nhiên! - Gideon thốt lên, rồi cười với ông ta.
- Ta đến rồi, - ông bác sĩ nói, dừng lại trước một cánh cửa Gideon đi vào rồi bước vội đến giường, lòng nhẹ nhõm khi thấy Evan giống như hồi sáng, chỉ khác một chút là hơi xanh. Nàng ngồi dựa trên đống gối, trông không có vẻ gì mệt mỏi do việc té xuống đất gây ra hết.
- Gideon! - nàng reo lên. - Đừng có vẻ lo như thế! Em khoẻ rồi. - Nàng tươi cười nhìn chàng, cặp mắt to màu xanh xám chan chứa tình yêu đối với chàng.
- Anh rất lo, - chàng thì thào đáp, cúi người quàng tay ôm nàng và hôn lên má nàng, rồi vuốt mái tóc đen của nàng. - Thực vậy, anh không tự chủ được mình. Nếu có gì xảy ra cho em và con, chắc anh không thể chịu đựng nổi, Evan à. Anh thật yêu em.
- Sẽ không có gì xảy ra cho chúng ta, Gideon thân yêu à. Ba mẹ con em hoàn toàn vô sự. Thật đấy. Và em cũng yêu anh. Các con chắc cũng vậy, khi chúng... chào đời.
Nhìn họ, bác sĩ Charles Addney cảm thấy lòng hân hoan. Cảnh tượng hai người yêu nhau chân thành như thế trông tuyệt vời biết bao. Lòng ông bồi hồi xúc cảm khi biết họ đã cố tìm nhau trong cái thế giới bất định, đầy hiểm nghèo này. Ông nhẹ nhàng đóng cửa, để cho họ hưởng hạnh phúc bên nhau.
- Em làm sao mà ngã xuống đất như thế? - Gideon hỏi. Chàng ngồi bên mép giường, nắm tay Evan, nhìn vào khuôn mặt thân thương trong suốt năm qua và bây giờ đây anh đang yêu tha thiết..
Nàng lắc đầu khẽ cười. - Em không biết, anh yêu à. Em nghĩ chắc em vụng về, sơ ý nên ngã xuống.
- Vụng về à? Em mà vụng về? Không bao giờ. Anh biết em là người rất khéo léo. Mẹ em nói em gặp tai nạn rất xui xẻo, vậy nói cho anh biết chuyện xảy ra như thế nào.
Evan mím chặt môi, nheo mắt, như đang suy nghĩ đến những điều cần nói ra. Nàng không biết tại sao nàng lại ngã xuống mạnh như thế. Nàng đằng hắng giọng và nói;
- Em đang đứng gần bàn làm việc, nói chuyện với Angharad... Ồ, mà anh đã gặp cô ấy chưa? Cô ấy có đi theo mẹ và Linnet đến bệnh viện không?. - Nàng nhướng mày khi hỏi.
- Rồi, anh gặp rồi, - chàng đáp, nhìn nàng gay gắt. - Có phải khi đó có cô ta ở trong phòng với em?
- Phải, cô ta đến cửa hàng để gặp em. Chuyện rất bất ngờ, vì em cứ nghĩ cô ta chưa đến Anh.
Gideon cảm thấy tức giận, chàng ngồi thẳng lên, nhìn Evan chăm chú. - Vậy là có cô ta ở trong phòng. Em đứng sau bàn để nói chuyện với cô ta. Rồi chuyện xảy ra như thế nào?
- Em đưa tay kéo ghế đến phía em, cái ghế dùng để ngồi đánh máy khi làm việc. Em đinh ninh cái ghế ở phía sau, nên ngồi xuống, nhưng cái ghế lăn sang một bên và em ngã xuống.
Gideon gật đầu không nói gì. Chàng không thể không tự hỏi phải chăng chính Angharad đã gây ra tai nạn này. Nhưng cô ta gây ra bằng cách gì? Cô ta đứng phía bên kia bàn làm việc của nàng. Evan đã nói với chàng như thế. Tuy nhiên, chàng không thể không nghĩ rằng cô ta có trách nhiệm trong việc Evan ngã xuống nền nhà.
- Khi em ngã, cô ta có đến giúp em không? - Chàng hỏi lớn.
- Có, cô ta chạy đến, nhưng cô quá hoảng hốt, vì sợ em bị thương nặng, nên đứng yên một chỗ, hỏi em có sao không. Em cảm thấy đau nơi bụng nên co chân và ôm bụng. Rồi Ruth hiện ra, mang nước do em yêu cầu trước đó đến, theo sau mẹ là Linnet. Mẹ liền chạy đến, ngồi xuống bên cạnh em và em nhờ bà gọi bác sĩ.
Nói đến đây, Evan bèn nằm xuống, dựa lưng lên chồng gối, vẻ hoang mang. Nàng nói tiếp:
- Em không biết tại sao em bất cẩn để ngã như thế.
- Em không bất cẩn đâu, em yêu à. Chính em đã nói đây là vụ tai nạn kỳ lạ. Ơn Chúa là em không bị thương tổn gì. Bây giờ em mặc áo quần vào, bác sĩ Addney nói anh có thể đưa em về nhà, nhưng em phải nghỉ ngơi cả ngày. Chiều mai chúng ta sẽ về Pennistone Royal thay vì thứ bảy.
- Nhưng em...
- Không nhưng gì hết, Evan. Anh đã quyết định rồi. Bác sĩ cho biết em nên bắt đầu nghỉ hộ sản từ bây giờ. Cho nên anh nghĩ không có cửa hàng bách hóa Harte nào nữa, cho đến sau khi cặp song sinh đã chào đời.
- Ồ, anh đừng nói thế! Em hy vọng sẽ có thêm nhiều cửa hàng Harte hơn. Phải, đặc biệt có thêm một cửa hàng Harte nữa, - Evan đáp, cười với chàng.
- Có lẽ anh hy vọng em ám chỉ đến anh.
- Dĩ nhiên em nói đến anh. Em còn nghĩ đến ai ngoài anh,
Những chuyện nhỏ nhặt hiện về với nàng, những chuyện mà nàng đã quên từ lâu. Thế nhưng mỗi khi hiện về, chúng có rất nhiều ý nghĩa. Bây giờ chúng hiện ra rất rõ trước mặt nàng. Và mỗi chuyện như thế đều được hình thành, giới hạn trong một điều thôi, đó là do sự ganh tỵ, thèm muốn của Angharad mà ra.
Evan nằm dưới tấm chăn lông trong phòng ngủ ở căn hộ của Gideon. Bây giờ nó là buồng ngủ của họ, từ khi nàng dọn đến ở với chàng. Từ khi nàng có thai, họ muốn sống chung với nhau. Ngoài lý do này ra, còn có lý do khác. Nathalie, em gái Gideon, ở Sydney trở về sau thời gian tạm trú ở đấy, mà căn hộ Evan đang ở là của cô, nên nàng bắt buộc phải dọn đi để trả nhà.
- Mà tại sao em không đến ở với anh chứ, anh là chồng tương lai của em kia mà? - Gideon đã hỏi thế, rồi chàng nói thêm: - Đến ở với anh, làm người yêu của anh, chúng ta sẽ được hạnh phúc.
- Lời lẽ dễ thương biết bao!
- Đúng. Nhưng lời ấy không phải của anh, Evan à. Mà là của Christopher Marlowe, được viết từ thế kỷ thứ 16. Thế nhưng, lời lẽ này đã phản ảnh rất trung thực tình cảm của anh.
Và của mình nữa, nàng nghĩ, vừa kéo tấm chăn đắp kín hai vai cho ấm. Cả bác sỹ Addney lẫn Gideon đều khuyên nàng phải nghỉ ngơi cả ngày lẫn đêm và nàng thấy lời khuyên của họ rất đúng. Nàng bình an vô sự, không bị thương tổn gì, nhưng nàng đã trải qua một cú sốc quá nặng. Nghỉ ngơi là phương thuốc tuyệt vời nhất như họ đã nói.
Angharad.
Cái tên nằm lơ lửng trước mặt nàng.
Evan không thể nào quên được giọng nói khinh bỉ ghê tởm của Gideon khi chàng nói đến em gái nàng. Và nàng biết tại sao chàng có vẻ khinh bỉ cô ta như thế. Với mái tóc nhuộm màu bạch kim và áo quần toàn màu đỏ, trông cô ta loè loẹt và hơi hạ cấp. Nhất là khi so sánh cô ta với mẹ họ, hai người tương phản nhau rất lớn.
Nàng không thể nào không nghĩ đến chuyện Angharad và Elayne được nhận làm con nuôi vì do sự thôi thúc của tình thế, sau khi mẹ nàng đã cắt bỏ dạ con. Bà nội nàng thường hỏi tại sao bố mẹ nàng không đợi cơn khủng hoảng về tình cảm ấy lắng xuống? Nàng nghĩ bà nội nàng là người luôn luôn có ý kiến rất đúng.
Một lần nữa, Evan rất bực mình khi nghĩ đến màu đỏ chói mắt ấy. Mặc dù Angharad xinh đẹp thật đấy, nhưng hôm nay trông cô ta quá tệ, tệ nhất là mái tóc. Nhuộm tóc như thế hoàn toàn không phù hợp với cô ta. rồi áo quần cô mặc khi đến cửa hàng, khiến cho mọi người đều bối rối. Và cô ta còn ti tiện nữa.
Bỗng nàng nhớ đến chuyện xảy ra vào dịp lễ Giáng sinh trước đây lâu rồi, khi còn ở tại Connecticut. Khi ấy nàng lên bảy hay gần thế, còn Angharad khoảng ba tuổi rưỡi, cô ta ghen ghét nàng, luôn luôn kèn cựa với nàng. Bà nội Evan mua cho nàng con chó Lab màu nâu sôcôla rất đẹp với cặp mắt màu lục kỳ lạ để làm quà Giáng sinh.
Con chó được đặt tên là Hudson, tên của một dòng sông.
Hôm ấy, khi bà nội Evan đang đứng nấu nướng để ăn mừng lễ Giáng sinh nơi cái bàn dài bằng gỗ sồi trong bếp, thì nàng chạy vào, mặt mày hớt hải, vừa khóc vừa nói:
- Nội ơi, nội. Con Hudson biến mất rồi, con không tìm thấy nó!
Bà Ghynnis đang nhồi con gà tây, nấu nước sốt lòng gà, sốt táo và các thức ăn ngon lành khác.
Bà quay đầu lại nhìn Evan và nói: - Nội thấy nó chạy theo Angharad cách đây mấy phút. Cháu đến nhà tắm nắng xem có nó không. Có lẽ nó đang chơi với quả bóng tennis ở đấy.
Evan chạy theo hành lang về phía nhà tắm nắng. Khi cô bé đến cửa phòng, bé kinh ngạc thấy Angharad đẩy con chó con ra ngoài trời tuyết, rồi khóa cửa lại.
- Angharad! Em làm gì thế? - Evan hét lớn, chân chạy nhanh vào nhà tắm nắng, giày gõ lóc cóc trên nền gạch nung. - Hudson sẽ chết ngoài trời mất. Chó con không chịu nổi trời lạnh như thế này đâu. Nó chỉ mới chín tuần tuổi.
- Em xấu quá. - Bé Evan vội xoay khóa mở cửa, chạy ra ngoài để tìm con chó. Bé không thấy nó đâu hết, nước mắt chảy đầm đìa.
- Hudson, Hudson, mày ở đâu? - Bé lớn tiếng gọi. Bé nghĩ chắc nó không đi đâu quá xa.
Angharad bước ra, đứng trên thềm nhà tắm nắng.
- Tôi không phải đồ xấu. - Nó hét lớn vào mặt Evan.
- Tôi ghét con chó. Tôi ghét chị. Chính con chó mới xấu. Nó đái trong phòng tôi. Thế đấy, thưa cô nương! - Nói xong nó đi vào trong, đóng mạnh cửa nhà tắm nắng và khóa lại.
Evan không chú ý đến em gái. Cô bé lo tìm cho ra con chó. Bỗng cô thấy có dấu chân nhỏ trên tuyết, bèn đi theo dấu chân, kéo áo len chặt vào hai vai, người run lập cập trong gió buốt lạnh, lòng ân hận đã không dừng lại lấy áo khoác dài để mặc.
Không lâu sau, Evan tìm ra Hudson. Con chó rúc vào trong đống tuyết sát bức tường của hành lang và kêu ăng ẳng. Cúi xuống đống tuyết để bế con chó lên, cô bé gần té xuống bên cạnh nó. Hudson ướt lạnh, run rẩy vì hoảng sợ và khi cô ẳm nó lên rồi, con chó vẫn kêu ăng ẳng.
- Bé Hudsy, tao đến đây rồi, mày sẽ bình an vô sự, - Evan dỗ dành con chó. - Tao sẽ làm cho mày ấm, - cô nói thì thào trên lông ướt của nó, bọc nó trong áo len của mình. Ôm con chó nhỏ sát vào người mình cho nó ấm thêm, cô vội vã quay về nhà tắm nắng.
Evan vặn nắm cửa, nhưng cửa đã bị Angharad khóa rồi. Con bé đứng bên kia cửa, thè lưỡi và cười.
- Mở cửa ra! - Evan ra lệnh, đấm tay lên khung cửa kính.
- Không, không mở. - Angharad thè lưỡi lần nữa rồi bỏ chạy khỏi cửa.
Evan đành phải chạy vòng ra phía sau nhà, cửa mở thẳng vào bếp. Cô bé run rẩy chạy vào bếp mang theo luồng gió lạnh thấu xương khiến cho bà Glynnis quay lại. Bà sửng sốt nhìn cháu.
- Trời này mà cháu ra ngoài không có áo khoác ấm sẽ bị cảm lạnh chết đấy, - bà khiển trách cô cháu, rồi bỗng bà dừng nói khi thấy Evan ẳm con chó trong tay. Bà còn nhận ra cả người lẫn chó đều run cầm cập.
- Lạy Chúa tôi, Hudson sao thế? Trông nó ướt hết kìa. - Glynnis thốt lên, cau mày lo lắng. - Này, đưa nó cho nội. Evan, để bà vấn nó trong khăn tắm cho ấm. Còn cháu cởi áo len ướt ra rồi đến đứng trước lò sưởi. Cháu sẽ ấm và khô ráo trong nháy mắt.
- Vâng, thưa nội, - Evan đáp, tuân theo lệnh bà, đưa con chó cho bà rồi cởi áo len ướt để lên trên lò sưởi.
Khi con chó đã khô ráo, được vấn trong khăn tắm và nằm vào giỏ của nó, Glynnis nói:
- Evan, cháu nói cho bà nghe chuyện gì xảy ra được không?
Evan thở dài. - Cháu không phải đồ hớt lẻo.
- Bà biết. Nhưng tại sao con chó ở ngoài trời?
- Cháu thấy nó ngoài đống tuyết, - Evan đáp, tránh câu hỏi.
- Đương nhiên là Hudson không mở cửa được, cho nên phải có ai đẩy nó ra ngoài, rõ ràng vấn đề là như thế. Có lẽ con bé có tên Angharad đã làm thế, phải không?
Evan im lặng.
- Chính Angharad đấy, - Elayne đáp, cô bé đang đi vào nhà bếp. - Cháu thấy nó đẩy Hudson ra ngoài tuyết, bà nội à. - Elayne nhăn mặt. - Nó luôn luôn ganh tỵ với chị Evan và với cháu nữa.
Glynnis gật đầu. - Bà biết. Được rồi, Elayne, cháu đi gọi nó đến đây cho bà. Mau lên.
Elayne chạy đi.
Glynnis nhìn Evan, ánh mắt nghiêm khắc. - Bà biết cháu không muốn đôi co với nó, nhưng lần này Angharad đã quá tay.
Thấy Evan im lặng, bà Glynnis nói tiếp: - Cháu hiểu rồi chứ?
- Dạ, hiểu rồi, thưa nội.
Mấy phút sau, Elayne quay lại bếp, kéo theo Angharad. Elayne đã năm tuổi, nên cao hơn và khoẻ hơn, cô bé có thể chế ngự được Angharad. Angharad vùng vằng đi theo và có vẻ rầu rĩ.
Khi hai cô bé đến trước mặt bà Glynnis, bà bình tĩnh nói:
- Angharad, việc mày làm rất tàn ác, đẩy con chó bé bỏng yếu đuối ra ngoài trời giá lạnh. Con Hudson sẽ chết trong đống tuyết ấy thôi. Mày là đồ tàn ác. Mặc dù mày là đứa xấu tính, nhưng chưa bao giờ tao nặng lời với mày như thế này. Tuy nhiên, bây giờ mày đáng để tao phải dùng lời lẽ như thế để nói với mày. - Bà Glynnis cúi người nhìn vào mắt đứa bé: - Nào, bây giờ mày nói cho tao nghe tại sao mày làm một việc tàn ác như thế?
- Con chó đái trong phòng con, - Angharad đáp.
- Ồ, thật vậy à? Tao rất ngạc nhiên vì mày luôn luôn đóng cửa phòng. Chúng ta lên lầu xem nhé? Tất cả chúng ta đi.
Bà Glynnis mặt hầm hầm dẫn ba đứa cháu đi lên lầu, vào phòng ngủ của Angharad và Elayne.
- Nào, bây giờ mày chỉ chỗ con chó đái cho tao xem. Angharad ngần ngừ một giây rồi chạy đến chỗ ướt nho nhỏ hiện ra trên tấm thảm có màu sáng. Nó chỉ vào đấy.
- Đây! Chỗ này!
- Chỗ này có vẻ không phải nước đái, - Glynnis nói. Bà quì xuống ngửi vào chỗ ướt, rồi ngẩng mặt nhìn Angharad. Bà nói tiếp: - Chỗ này không có mùi nước đái. Tao nghĩ đây là nước.
- Đúng là nước đấy, nội à, - Elayne lên tiếng. - Tối qua nó làm đổ nước lên đấy.
- Tao đã nghĩ đây là nước mà, - bà Glynnis đứng lên.
- Angharad, bây giờ mày học được thói nói láo rồi đấy.
Được rồi, con gái mắc tội nói láo thì chỉ có một cách duy nhất là trừng phạt thôi. Mày sẽ bị nhốt một mình trong phòng để suy ngẫm hành vi của mình, để thấy việc nói thật có ý nghĩa và quan trọng ra sao. Con gái nói láo không ở chung với người tốt được.
- Con không nói láo! - Angharad hét lên, quắc mắt nhìn Elayne.
- Tao tin mày nói láo, - bà Glynnis nói tiếp, nhìn vào mặt cô bé. - Và không phải lần đầu đâu. Mày phải ở trong phòng cho đến khi bố mẹ mày ở New York trở về với ông nội, rồi chúng ta sẽ hay sau.
Bà đi ra khỏi phòng, ra dấu cho hai cô bé kia đi theo. Sau khi để cho hai cô bé đang đi ra ngoài, bà quay lại nhìn Angharad. - Tao không khóa cửa phòng này, nhưng mày liệu hồn nếu đi ra đấy.
Khi ba bà cháu về lại nhà bếp rồi, bà Glynnis dọn cho Evan và Elayne những tô xúp thịt gà hầm với rau và bánh xăng uých nhân thịt gà. Họ răm rắp ngồi ăn trưa, im lặng không nói tiếng nào. Và bà Glynnis cũng không nói một tiếng.
Xế chiều hôm đó, khi Evan chơi với con chó ở cuối bếp, cô nghe bà nội nói chuyện với mẹ, bà nói:
- Marietta, Angharad có mầm ác độc trong người. Nó lật lọng, nói láo và có tính ác. - Thấy Marietta định lên tiếng phản đối, bà nói tiếp giọng cương quyết: - Nó là đứa bé bị bỏ rơi... chúng ta không biết gì về dòng giống của nó. Con phải chấp nhận sự thật ấy, Marietta à.
- Con không phủ nhận điều ấy, Marietta đáp bằng giọng trầm trầm. - Nhưng nó đẹp và có lẽ nó sẽ dịu dàng. Và rất dễ thương.
- Phải, có thể nó sẽ như thế khi con nuông chiều nó, chịu thua nó, - bà Glynnis mạnh dạn đáp.
Marietta không trả lời.
Evan tiếp tục trốn trong góc, không muốn hai người biết có cô bé ở trong bếp.
Nhớ lại chuyện cũ, Evan quả quyết một lần nữa là Angharad có tính ghen tỵ và tàn ác. Nàng nghĩ đến chuyện cô ta hôm nay đến cửa hàng là nhằm mục đích gây sự với nàng. Nếu hai người không cãi nhau thì chắc nàng không bị ngã như thế.
Evan hơi run, nàng kéo chăn đắp kín người. Nàng mừng vì đã không nói cho Gideon biết chuyện hai chị em cãi nhau. Nàng chắc chàng đã thấy Angharad có nét gì đấy khiến chàng không thích. Giọng chàng nói đã để lộ cho nàng thấy cảm giác khinh bỉ của chàng và ngoài ra chàng rất có tài nhận xét về tâm địa của con người. Evan tin rằng Angharad sẽ không bao giờ làm cho chàng tin tưởng.