NĂM
India Standish nhìn chiếc vương miện bằng kim cương trên cái nắp hộp bằng nhung đen để trên bàn ở phòng ăn tại Niddersley House. Nàng thốt lên:
- Tuyệt quá! Cháu rất thích đội vương miện này vào ngày cưới của cháu... - Nàng dừng lại nửa chừng, ngần ngừ một lát mới nói tiếp: - Miễn là bà không cho như thế là quá trớn, bà nội à.
- Có phải cháu muốn nói nó quá vĩ đại, phải không? - Bà Edwina hỏi. Bà công tước thừa kế xứ Dunvale nhìn cô cháu nội duy nhất mà bà rất thích ở bên kia bàn.
- Dạ phải, đại loại như thế, - India đáp. - Mang nó có lạc điệu không? - Nàng nhướng cặp lông mày màu vàng khi hỏi, cặp mắt màu xám bạc nhìn bà nội. - Cháu muốn nói đối với thời bây giờ, nó có lạc điệu không?
Edwina không đáp ngay. Thay vì đáp, bà nhìn vào chiếc vương miện, nghiêng đầu một bên, mặt suy tư. Một lát sau, bà đáp: - Không, ngay bây giờ nó cũng không có gì là vĩ đại hết và bao giờ, bất cứ khi nào, nó cũng không lạc điệu. Nó chẳng có gì quá tỉ mỉ... chỉ có hai dãy kim cương nối nhau bằng những dòng kim cương đan vào nhau, với cái vòng lớn nằm ở phía trước giữa hình ngôi sao bằng kim cương nằm trong một cái vòng nhỏ hơn.
Edwina gật đầu, nhắc cho India nhớ: - Cháu nên nhớ đồ này có từ thời Victoria và nó là của bà Adele Fairley, bà ngoại của ta và là bà sơ của cháu. Vì thế mà bà nghĩ cháu có thể mang nó vào ngày trọng đại trong đời mình. Đó là vật gia bảo.
India đáp: - Vâng, cháu hiểu. Cái này đẹp quá, nội à. Có lẽ cháu mang thử xem sao.
- Ừ, tại sao cháu không thử nhỉ? - Edwina chỉ bức tường ở cuối phòng. - Đằng ấy có gương soi, có nhiều ánh sáng chiếu từ các cửa sổ ở cả hai bên.
India đứng dậy, cúi xuống đưa cả hai tay lấy cái vương miện lên. Nàng bước đến tấm gương, đội cái vương miện lên đầu, nàng thấy nó không có vẻ gì là vĩ đại hết, có lẽ vì mái tóc như mây bao quanh mặt nàng và vì cái vương miện thiết kế đơn giản. Nó vừa vặn, sít sao, rất hợp với nàng. Nàng ngạc nhiên thấy mang nó rất êm ái dễ chịu. Nhưng liệu Dusty có thích nó không? Chàng có thể không bằng lòng khi thấy nàng mang cái vương miện này. Nàng mỉm cười, nghĩ đến chuyện chàng đã cho bố mẹ nàng có tính hợm đời của giai cấp quý tộc, trong khi họ không có tính ấy. Chàng đã từ chối không gặp họ, mãi cho đến lúc gần đây mới bằng lòng gặp bố mẹ nàng. Bây giờ thì chàng yêu họ cũng như họ yêu chàng. Bỗng India hình dung ra cảnh nàng đội vương miện, trùm khăn voan cưới trên đầu và thật không ngờ, nàng thích cái hình ảnh nàng hình dung ra trong đầu. Và nàng nghĩ chắc Dusty cũng thích. Nàng quay lại, nói: - Nội, nội thấy sao?
Câu trả lời của Edwina là tươi cười với nàng.
- Nó rất hợp với cháu và không có vẻ... lạc điệu như cháu nói. Chiếc khăn voan sẽ được giữ một chỗ trên đầu cháu. Bây giờ cháu hãy cho bà biết áo cưới của cháu sẽ như thế nào? Cháu nói Evan đang vẽ kiểu, thiết kế cho cháu.
- Phải, cô ấy đang làm và cháu mới xem bản phác thảo đầu tiên thôi, nhưng cháu thích bản thiết kế của cô ấy. Chúng cháu đã chọn vải rồi, loại vải bóng màu ngà nhạt, nhẹ vì áo sẽ mặc ra ngoài, chiếc váy lót bằng một lớp lưới để cho áo phồng lên, như chiếc áo dạ vũ kiểu cổ. Phần trên thân áo bó sát vào người, hai cánh tay áo lớn rộng thùng thình, cách hai vai một chút. Thực ra đây là kiểu Victoria, nội à, bây giờ cháu mới nhớ. Cháu yêu cầu Evan giữ các chi tiết đơn giản, lượt bớc các chi tiết rườm rà, không thêu thùa.
- Cái áo có vẻ đẹp đấy, cháu à và bà nghĩ cái vương miện sẽ là vật trang điểm tuyệt hảo, vì nó cũng có kiểu từ Victoria. Vậy cháu sẽ mang vương miện vào ngày cưới để làm hài lòng bà già chứ?
India cười nhìn bà nội, rồi quay lại nhìn vào gương, ngắm nghía một lát nữa. Sau đó nàng quay lại nhìn bà Edwina, nói với bà: - Vâng, thưa nội cháu sẽ mang vương miện của bà, cám ơn bà đã nghĩ đến chuyện ấy.
Edwina cười với India, nụ cười cũng đầy thương yêu. - Vương miện của Adele, bởi thế mà bà trân trọng nó. Cháu muốn lấy vương miện hôm nay không? Hay cháu muốn để lại cho bảo đảm?
- Cháu muốn để lại đây, vì bà có tủ két lớn, còn cháu không có tủ két cất đồ quí. Vả lại bây giờ mới là tháng giêng, đến tháng sáu cháu mới làm đám cưới. Cho nên, cháu nghĩ để ở đây cho an toàn trong sáu tháng nữa.
- Bà hiểu. - Edwina ngồi dựa ra lưng ghế, nhìn India đi đến bàn ăn, lấy chiếc vương miện xuống, để lại vào nắp hộp lót nhung đen. Bà thấy India đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng. Nàng có dáng dấp rất quí phái và có màu tóc vàng nhạt của bà Adele Fairley, giống như cô em họ Tessa Fairley. Thực vậy, người lạ thường lầm hai người là chị em ruột.
- Cháu cất vương miệng vào hộp nhé, nội? Hay nội muốn để chú Frome làm việc này?
Edwina cười. - Cháu nên làm việc ấy cho rồi, độ này ông ấy chậm chạp lắm. Ông ta phải mất nửa giờ mới bỏ xong cái vương miện vào hộp, chứ đừng nói đến chuyện cất vào tủ két. Bà thấy ông ta càng lúc càng già.
India nhếch mép cười. - Nội vui quá, chú Frome mà nội cho là già. Chắc chú ấy chưa quá năm mươi đâu.
- Đúng là đã đến năm mươi, - Edwina đáp, miệng cười khúc khích. Nhưng ông ấy chậm chạp vô cùng. Chắc cháu biết rõ là tuy bà đã chín lăm, nhưng làm việc gì bà cũng rất nhanh nhẹn.
- Và rất đáng chú ý! - India nói thêm.
- Cháu biết không, khi bà ra đời, Emma, mẹ bà mới có mười sáu tuổi. Mẹ bà đem bà đến nhà người chị họ là Freda ở Ripon để nuôi nấng bà, dù khi ấy bà còn tấm bé...
- Edwina đột ngột dừng nói, nhìn ra cửa sổ, mắt đăm chiêu, khao khát.
India nhìn bà một lát rồi dịu dàng hỏi:
- Bà khoẻ chứ, bà nội?
- Ồ, khoẻ. Bà khoẻ, India à. Bà hy vọng còn khoẻ lâu. Ít ra cũng khoẻ cho đến khi cháu đã thành hôn với Dusty.
- Bà đứng dậy và nói tiếp: - Bây giờ chúng ta đi đến Willows Hall để ăn trưa với Dusty chứ?
- Dạ, chúng ta nên đi đi, - India đáp rồi để cái vương miện vào hộp da đen đã sờn mòn và đậy nắp lại. Vừa đậy nắp và buộc dây hộp, India nhìn bà nội, nàng nói: - Cháu đem hộp cất vào tủ két nhé?
- Đương nhiên. Nếu cháu đem cất thì sẽ nhanh hơn. Nào, ta đi, bà dẫn cháu đến tủ két rồi chúng ta lên đường. Cháu đến đón bà như thế này thật tốt. Cháu biết đấy, nếu không có cháu, Rupert sẽ lái xe đưa bà đến nhà Dusty. Anh ấy lái xe không thạo vì ít khi lái.
- Không sao đâu, thưa nội. Cháu muốn đến đón bà để thăm bà và ở chơi với bà một lát.
Họ đi qua tiền sảnh rồi đi dọc theo hành lang đến căn phòng có chiếc tủ két thật lớn. Khi đi trên hành lang, India nói với bà Edwina: - Bà nên mặc áo khoác thật ấm vì trời hôm nay rất lạnh và chắc tuyết sẽ rơi lại.
- Ừ, bà sẽ mặc. Bà có cái áo khoác có chần bông rất đẹp của Paula cho, dĩ nhiên nó là của cửa hàng Harte.
Khi họ đi xe đến Follifoot, India nghĩ đến Dusty Rhodes, nghĩ đến chuyện nàng yêu chàng ngay khi mới gặp nhau, rồi sau đó, nàng quyết định phải lấy chàng. Họ gặp nhau tại buổi tiệc “cocktail” dành cho các họa sĩ trẻ tại phòng triển lãm Artemis ở Khensington và hai người yêu nhau ngay lập tức, sau đó chàng đưa nàng đi ăn trưa, rồi về xưởng vẽ của chàng ở trên Đường Đê. Ở đây, họ uống trà rồi lên giường làm tình ngay, yêu nhau ngay.
- Thưa ông Rhodes, tôi xin lỗi phải quấy rầy ông, có một bà tên Roebotham đến gặp ông. Bà ta đi với Atlanta, - Paddy Whitaker nói từ ngưỡng cửa xưởng vẽ.
Dusty ngẩng đầu lên, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Atlanta à?
- Vâng, thưa ông Rhodes, - người quản gia đáp. - Hiện họ đang ở tại nhà bếp. Chắc ông biết Atlanta thích Angharad.
Mặc dù chàng “Russell Rhodes” (họa sĩ vĩ đại nhất thế giới), rất lo sợ trước tin tức bất ngờ này, nhưng chàng vẫn cố giữ nét mặt bình thản. Mọi người thường gọi Dusty như thế, cẩn thận để bút vẽ xuống, nhưng bỗng chàng cảm thấy hồi hộp, bất an. Chàng cố giữ vẻ bình tĩnh như không có gì xảy ra. Chàng suy nghĩ mông lung. Rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra cho bà ngoại của đứa bé, vì thế Atlanta mới đến đây.
Quay người khỏi giá vẽ, Dusty hỏi: - Có chuyện gì không ổn hay sao? Bà Roebotham nói gì?
- Dạ không, nhưng bà ta có mang theo vali của At- lanta. Còn bà ta thì có vẻ bồn chồn lo lắng. Thế nhưng bà ấy không nói gì với tôi hết. Bà nhắc lại nhiều lần bà muốn nói chuyện với ông và chỉ với ông thôi.
- Tôi hiểu. Tôi sẽ lên nhà với anh ngay, Paddy. - Dusty bước nhanh qua xưởng vẽ, nhìn đồng hồ tay rồi hỏi:
- Thế buổi ăn trưa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Paddy vẫn đứng trước ngưỡng cửa, gật đầu đáp:
- Angelina đã dọn bàn trong phòng ăn, còn Valetta đang nấu trong bếp. Mọi thứ đều ngon lành như mọi khi. Tôi đã ướp lạnh chai rượu vang trắng rồi, đó là chai Pouilly Fumé. Không có vấn đề gì bất ổn, ít ra bữa trưa sẽ không có gì trở ngại, thưa ngài.
- Tôi biết. Cám ơn Paddy. Luôn tiện xin nhờ anh việc này, anh làm sao cho phòng ăn thật ấm. Bà công tước độ này yếu lạnh, Lady India nói với tôi như vậy.
- Lửa đang cháy phần phật trong lò sưởi và tôi đã mở máy sưởi ở giữa phòng một lúc rồi, nhưng chỉ để số thấp thôi.
- Thế là tốt. - Dusty dừng lại ở cửa, rồi nghĩ rằng hôm nay chắc chàng không trở lại xưởng làm gì, nên tắt hết đèn xưởng. Sau khi lấy áo khoác bằng da cừu trên giá, chàng khóa cửa và đi với Paddy đến ngôi nhà xây theo kiểu của Palladio nằm trên đỉnh đồi chỉ cách đấy vài mét.
Khi vào trong nhà rồi, Dusty nói: - Tôi phải gặp bà Roebotham trước rồi sẽ chào Atlanta sau, để xem tình hình như thế nào. Anh đợi vài phút để tôi rửa ráy xong, rồi mời bà ta đến thư phòng để gặp tôi.
- Tôi sẽ làm theo lời ông. Và trong lúc chờ đợi, tôi sẽ mời bà ấy dùng trà. Chắc bà ấy chưa ăn uống gì. Nhưng có lẽ bà ấy biết ông sẽ tiếp bà ấy trong một lát nữa thôi.
- Ý kiến rất hay, - Dusty đáp rồi vội vã đi qua tiền sảnh lát đá cẩm thạch và vào thư phòng rộng rãi. Việc đầu tiên chàng làm là đi vào phòng tắm ở bên cạnh thư phòng, rửa sơn ở hai tay, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi chải mái tóc đen, dày.
Chàng nhìn mình trong gương, bỗng thấy vẻ mệt mỏi hiện ra trên mặt mình, lại còn cả nét lo sợ nữa. Hít vào một hơi dài, cố lấy lại bình tĩnh, chàng quay ra thư phòng, sửa lại áo len cho ngay thẳng khi đi đến bàn làm việc. Chàng lấy áo vét bằng vải tuýt trên lưng ghế, mặc vào, rồi ngồi xuống bàn, suy nghĩ mông lung.
Chàng nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra cho bà Molly Caldwell, mẹ của Melinda, nếu không thì tại sao người lạ đến đây với đứa bé? Chắc Melinda gặp chuyện gì rắc rối nên mẹ cô ta đã đến bệnh viện cai nghiện để thăm con gái. Nhưng nếu chuyện xảy ra như thế, tại sao bà Caldwell không điện thoại cho chàng hay? Bà ấy thường làm như thế, bà muốn cho chàng biết hết mọi việc có liên quan đến con của chàng. Bà là người tốt.
Chống hai cùi tay lên bàn, Dusty đưa hai tay lên đầu. Chàng thì thào tự hỏi: Tại sao chuyện này xảy ra hôm nay mà không xảy ra vào hôm khác? India đang trên đường đến đây ăn trưa, mang theo bà nội nàng, nữ công tước thừa kế xứ Dunvale, chàng muốn mọi việc xảy ra tốt đẹp.
Bỗng chàng nghĩ đến Melinda Caldwell, cô ta đã báo hiệu cho chàng thấy nhiều chuyện rắc rối sẽ xảy đến cho chàng ngay từ hôm chàng gặp cô ta, nhưng khi ấy chàng không biết cơ sự không hay sẽ xảy đến cho mình. Là người mẫu thượng thặng, cô ta trẻ, đẹp, vui vẻ, cười luôn miệng. Chàng bị bề ngoài tươi trẻ ấy lôi cuốn. Rồi chẳng bao lâu sau khi gặp nhau, cô ta nhanh chóng vươn lên đỉnh cao danh vọng, xuất hiện thường xuyên trên trang bìa tạp chí. Cô ta kiếm ra nhiều tiền và chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. Trong vòng mấy tháng, cô ta đã dan díu với rất nhiều người, bỏ người này đi với người khác. Và sau đó không lâu, chàng khám phá ra cô ta đã ngủ với nhiều người, thật là liều lĩnh. Rồi bỗng nhiên cô ta trở về với chàng, ăn năn hối lỗi, dễ thương, xin chàng tha thứ. Họ ở với nhau hai tháng thì một hôm bỗng cô ta trở nên hung bạo một cách lạ thường, dùng lời lẽ nhục mạ chàng. Chàng nghĩ mình không thể nào chịu nổi cô ta, không biết làm gì hay nói gì với cô ta, chàng đành bỏ đi. Chẳng bao lâu sau đó, cô ta nói với chàng cô ta có thai. Sau khi đứa bé chào đời, chàng nhất quyết đi thử DNA và đứa bé đúng là con chàng thật. Thế nhưng chàng không thể sống chung với cô ta được. Chàng chia tay hẳn với Melinda, nhưng bằng lòng bảo trợ giúp đỡ cô ta và đứa bé.
Sau đó, khi Melinda đã nghiện ma tuý, chàng giúp đỡ mẹ cô ta, Molly Caldwell, bà đã đem Atlanta về ở với mình. Và chàng đã cố giúp Melinda. Nhưng cô ta không muốn được giúp đỡ, vấn đề rất đơn giản.
Chàng ngẩng đầu, thở dài. Chàng không muốn có chuyện gì rắc rối xảy ra.
Nhưng chàng biết chuyện rắc rối đang xảy đến và sắp giáng xuống đầu chàng.
Chàng chống tay ngồi thẳng dậy. Chuyện xấu sắp đến với chàng, linh tính báo cho chàng như thế và chàng luôn luôn tin vào linh tính của mình.
Khi India lái xe ra khỏi Niddersley House và quẹo trái vào đường Knaresborough, nàng lên tiếng:
- Bà nói về bà Emma cho cháu nghe đi, nói về bà cố của cháu đi. Bà đã hứa nói cho cháu nghe lâu rồi mà chưa nói.
- Có rất nhiều chuyện đáng nói, bà không biết bắt đầu ở đâu, - Edwina đáp, ngồi dựa người ở ghế xe. - Cháu có thích chiếc xe này không, India? - Bỗng bà hỏi sang chuyện khác. - Bà đã cho bố cháu chiếc xe này đấy.
- Vâng, bố cháu có nói. Cháu thích chiếc Aston Mar- tin của cháu. - India liếc mắt nhìn nhanh sang bà nội và hỏi: - Nội có được thoải mái không?
- Rất thoải mái. Cám ơn cháu đã hỏi, - Edwina đáp, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Vậy, trở lại chuyện của Emma Harte đi. Cháu thường nghĩ đến chuyện này, nên cháu muốn hỏi bà cho biết.
- Thường nghĩ đến bà ấy là điều rất tốt, India à. Nhưng chắc cháu đã nghe bố cháu nói nhiều rồi. Bố cháu rất tận tụy với bà ấy.
- Dạ phải và cháu cũng nghe mẹ cháu nói nhiều nữa. Bố cháu thường nói ông ấy như một trong những cận vệ của pháp quan La Mã.
Edwina cười sung sướng một lát. - Bố cháu nói thật đấy. Bố cháu và Paula, Emily và người em trai đã quá cố, Sandy và Winston đều cảm thấy như họ có bổn phận phải bảo vệ, che chở bà ấy bằng mọi cách. Ta phải xác nhận như thế và thỉnh thoảng ta trêu bố cháu, hỏi nó phải chăng nó và những người khác có lúc muốn thủ tiêu bà, như những cận vệ của pháp quan La Mã thời xưa thường muốn giết lãnh tụ của họ không. - Edwina lại cười giòn tan.
India cười theo bà nội rồi hỏi:
- Bố cháu trả lời sao?
- Bố cháu hoảng sợ vì ta đã có ý nghĩ như thế. Ta nghĩ rằng lời trêu chọc của ta trở thành nhạt nhẽo. Bố cháu và các người anh chị em của nó đều rất tận tụy với bà ấy.
- Còn bà thì không, phải không ạ? - Khi thấy Edwina không trả lời, India giục: - Bà đã sống xa cách với bà ấy một thời gian khá lâu. Cháu nghe bố cháu nói thế.
Edwina thở dài nho nhỏ, bà im lặng một hồi mới đáp.
- Phải, bà đã sống xa cách với mẹ bà. Bà xa cách bà ấy ngay trước khi bà sang học ở Thụy Sĩ và sau đó, mẹ bà và bà không sống gần gũi nhiều năm.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy bà?
- Chuyện dài lắm, India à và mỗi khi nhắc đến chuyện này là bà buồn thúi ruột. Bà hứa bà sẽ nói cho cháu biết đầy đủ chi tiết vào một dịp khác. Bây giờ bà chỉ nói một lời là bà hoàn toàn sai lầm. Người sai lầm là bà chứ không phải mẹ bà và khi bà nhận ra mình sai lầm, bà đã cố đền bù những sai lầm của mình. Bà và mẹ bà sau đó trở nên gần gũi nhau, tận tụy với nhau lâu dài.
- Bà có vẻ ăn năn hối hận nhiều, - India dịu dàng nói, giọng đầy thương cảm.
- Đúng thế, ngay bây giờ bà vẫn còn ăn năn. Điều mà bà luyến tiếc nhiều nhất là thời gian khi bà đã trở thành thiếu nữ, bà không hiểu mẹ bà, không được sống cùng mẹ bà. Bà lấy ông nội Jeremy của cháu, sống với ông tại Clonloughlin. Bà sống rất hạnh phúc với ông nội cháu. Bà và ông ấy tận tụy hết mình với bố cháu, đứa con duy nhất của chúng tôi và bà không hề nghĩ gì đến mẹ bà. Không nghĩ đến một thời gian khá dài.
- Bố cháu nói rằng ông đi tìm bà ấy, mà không nói cho nội biết.
- Đúng thế. Chính cậu của bà, anh trai của Emma, Winston, nói cho bà biết rằng giây phút họ gặp nhau thật đáng nhớ và cảm động. Ông ấy nói Emma và Anthony mến thương nhau ngay. - Edwina quay qua India, kết thúc bằng giọng nho nhỏ: - Bà rất sung sướng là bố cháu đã không cần đến bà, tự mình đi tìm gặp bà ngoại. Hai người gần gũi bên nhau cho đến hết đời bà ấy và họ đã được hạnh phúc trong mối quan hệ bà cháu.
- Hồi nãy bà nói Emma gửi bà đến Ripon để sống với người chị họ của bà ấy, bà Freda. Có phải chuyện ấy làm cho bà buồn thúi ruột không?
Edwina lại im lặng, như thể suy nghĩ để tìm câu trả lời và khi bà nói bà đã nói thành thật. - Không, không phải. Bà khi ấy còn bé và bà được chăm sóc cẩn thận, được thương yêu, nơi ấy lại là vùng quê xinh đẹp đáng sống. Freda là một thiếu phụ dễ thương. Khi bà lớn lên, bà biết rõ rằng mẹ bà đã làm việc tốt cho bà. Hồi ấy còn nghèo, mẹ bà phải làm việc vất vả để nuôi sống gia đình, không thể chăm sóc bà được. Ở Armley cũng không có ai có thể chăm sóc bà. Phải, đấy là quyết định đúng, nhưng sau này có nhiều lúc ta giận bà ấy đã làm như thế. Nhưng lúc đó ta còn quá nhỏ, không hiểu được những chi tiết chung quanh vụ này. Sau này, ta mới hiểu.
- Nội à, cháu thật kính phục bà, vì bà đã nhận mình có lỗi, nhận trách nhiệm về những việc mình đã làm và bà đã ăn năn hối lỗi. Nhiều người không nhận ra mình có lỗi.
- Bà chỉ nói lên sự thật thôi, India à. Vào tuổi cháu mà cháu thông cảm cho bà, thì quả cháu là người rất tế nhị. Bà rất tự hào về cháu. Thôi, nói về chuyện quá khứ và chuyện Emma như thế đủ rồi. Bây giờ cháu hãy nói về chương trình của cháu cho bà nghe đi.
- Cháu xin hỏi nội thêm câu nữa rồi thôi, - India yêu cầu. - Sau đó cháu sẽ nói về chương trình của cháu và bất cứ cái gì mà bà muốn biết.
- Được rồi. Thêm một câu hỏi nữa thôi nhé. Cháu hỏi đi.
- Mọi người đều nói Linnet giống bà cố Emma. Có thật không? Bà chắc biết rõ hơn bất cứ ai trong gia đình.
- Phải, cô ấy giống hệt bà cố Emma. Khi bà đã lớn và sống với mẹ, bà thấy Linnet giống Emma như đúc. Nhưng không phải chỉ giống bề ngoài thôi đâu, Linnet còn giống bà ấy cả các mặt khác nữa. Bà nghĩ đấy là do di truyền mà có. Linnet đã thừa hưởng nhiều phong cách của mẹ bà, nhiều lúc trông cô ấy giống như mẹ bà vậy. Ngoài các đặc điểm này ra, cá tính của cô ấy cũng giống của Emma. Linnet thường ăn nói cộc lốc, Linnet nói sao làm vậy và Emma Harte cũng như thế.
Edwina ngồi thẳng người lên, nhìn cháu gái. - Thỉnh thoảng khi bà ở bên Linnet, bà cảm thấy như mình là đứa bé đang ở với mẹ. Có lẽ nói thế chắc cháu không tin, nhưng sự thực là thế đấy. Cứ mỗi khi gặp cô ấy, là bà nhớ lại thời ấy, bà ngược thời gian sống lại thời ấy. Bà phải công nhận chuyện này thật kỳ lạ.
- Cháu nghĩ cũng lạ thật, nhưng mỗi lần cháu đi qua bức chân dung của bà cố Emma trong cửa hàng, cháu nghĩ cháu đang nhìn Linnet, hay là cháu đang nhìn người đàn bà mà khi Linnet lớn hơn sẽ giống như thế.
Edwina thoáng cười và lát sau bà nói:
- Bây giờ thì cháu cho bà biết chương trình của các cháu đi. Đứa con gái nhỏ của anh ấy ra sao? Khi cháu và anh ấy làm đám cưới rồi, nó có đến ở với các cháu không?
- Cháu nghĩ chắc nó không đến đâu, nội à... Dusty nói chắc nó ở với bà Caldwell, bà ta là bà ngoại nó. Anh ấy không muốn lôi nó đến ở với chúng cháu tại Willows Hall.
Vả lại, anh ấy đã hứa với Melinda, mẹ của con bé, rằng anh không bắt Atlanta khỏi cô ta.
- Bà thông cảm biện pháp của anh ấy. Chắc cháu cũng đồng ý với biện pháp của anh ấy phải không? Dĩ nhiên con bé nên ở với mẹ nó thì hơn. - Khi Edwina nói câu này, bà cảm thấy trong lòng dâng lên mối lo sợ. Bà thấy có cái gì bất ổn đang ngấm ngầm trong tương lai.