← Quay lại trang sách

Phần 2: TAM CA- SÁU

Linnet muốn đi ra chơi ngoài đồng hoang, nhưng nàng biết sáng nay không thể đi được. Tuyết đã rơi suốt đêm, dãy đồi hiện ra thành một đường ở chân trời phủ tuyết trắng xóa. Nàng phải xác nhận trời rất lạnh không chịu nổi trên đỉnh đồi, như dân địa phương thường nói về những vùng đất cao ngoài đồng hoang và những vùng hoang mạc trên cao trải dài xuống các khu vực ở Dale. Họ không thể đi qua được những vùng bị tuyết phủ, rồi lại còn gió nữa. Ngoài đồng hoang gió thổi rất mạnh, ngay cả khi thời tiết tốt.

Linnet nhớ khi còn bé, nàng rất thích những cánh đồng hoang ở bên trên Pennistone Royal, ngôi nhà cổ đáng yêu ở Yorkshire, nơi nàng đã sinh ra. Ngôi nhà này là của bà cố Emma của nàng.

Một ngày nào đó, ngôi nhà này sẽ là của nàng. Mẹ nàng đã nói riêng với nàng như thế, đó là một bí mật, không ai biết được.

Khi Linnet còn nhỏ, mẹ nàng thường dẫn nàng lên chơi ở đây, giữa hoa thạch thảo và dương xỉ, dưới bầu trời xanh như màu xanh của hoa thủy cự nhỏ li ti mọc dưới đất. Vùng đồng hoang là nơi lý tưởng của Linnet, là nơi nghỉ ngơi của nàng mỗi khi có chuyện gì làm nàng bực bội. Mẹ nàng thường nói nàng đã thừa hưởng tính thích vùng hoang mạc của bà Emma, có lẽ hơn bất cứ người nào trong gia đình.

- Con rất giống bà cố con, - Paula thường nói với nàng như thế, miệng cười vui. - Bất cứ khi nào có dịp, là con chạy lên đấy, nhất là khi con có chuyện gì rắc rối, lo lắng. Bà cố con cũng thường làm như thế.

Buổi sáng thứ bảy trời lạnh giá ấy, bao nhiêu chuyện lo lắng chiếm lấy tâm trí nàng, khiến cho nàng lúng túng khó xử. Thở dài, nàng đi theo con đường rải sỏi đến đường đi dạo có hoa đỗ quyên, cố sắp xếp trong óc những chuyện lo âu theo thứ tự quan trọng của nó.

Chuyện quan trọng nhất chiếm hết tâm trí nàng là chuyện về Jonathan Ainsley. Mới cách đây một lát, Jack Figg đã điện thoại đến báo cho nàng biết rằng Alinsley hiện đang ở tại nhà y ở Thirsk và sự hiện diện của y trong vùng phụ cận này đã làm cho nàng cảm thấy bất ổn hơn. Jack thường gọi y là kẻ ném đá dấu tay, cho nên khi nghĩ đến việc y có thể làm những chuyện sai trái là nàng bắt buộc phải tìm cách đề phòng.

Chuyện đáng đề phòng hơn hết bây giờ là tình trạng hiện thời của gia đình Evan. Ông cậu Robin đã mời họ đến ở lại với ông trong thời gian chờ đợi đám cưới và Jack lo sợ việc này. Ông ta nói rằng nếu trong thời gian đó mà Jonathan Ainsley bất ngờ đến thăm bố y, thì họ sẽ là mục tiêu dễ nhắm.

- Nhưng y không thể bắn chết họ được, - nàng cãi lại.

- Điều y chỉ có thể làm được là tỏ vẻ thô lỗ với họ và hằn học với bố y thôi. Tôi nghĩ là bây giờ ông cậu Robin đã quen chuyện này rồi.

- Trong thời gian đám cưới, ta không thể bố trí cho họ ở tại đâu đó được hay sao? - Jack hỏi và nàng đề nghị ông ta nói chuyện với mẹ nàng. - Tôi nghĩ họ có thể ở với chúng tôi tại Pennistone Royal, - nàng vội nói tiếp - hay ở với dì Emile và cậu Winston ở Middleham. Allington House là ngôi nhà rộng lớn. Nhưng cứ để cho mẹ quyết định. Ông nên nhớ là nếu mẹ tôi xen vào chương trình của ông cậu Robin, chắc ông ấy không thích đâu.

Jack đáp rằng Paula là chủ gia đình, ông sẽ gọi điện thoại nói với bà sau khi đã nói chuyện với nàng xong. Và ông nói tiếp trước khi gác máy: - Bà ấy nói sao, mọi người đều phải làm theo như vậy.

Linnet vừa gác máy vừa gật đầu, nghĩ rằng Jack nói đúng. Ngoài việc Jonathan Ainsley ra, Linnet phần nào lo cho Evan, y là người anh họ của Paula và kẻ thù kinh khủng nhất của gia đình. May là nàng bình an vô sự và các thai nhi không có vấn đề gì đáng lo, nhưng việc Evan ngã vẫn làm cho Linnet lo ngại.

Nàng biết Evan là người lanh lợi, đi đứng cẩn thận, nên nàng không hiểu tại sao Evan lại ngồi trệch ra khỏi ghế để ngã xuống đất. Việc này khiến nàng vừa bối rối vừa hoang mang.

Evan và Gideon đến Pennistone Royal vào ngày thứ sáu. Đêm qua, khi nàng và Julian đến ăn tối với họ, Linnet đã nói với Evan về việc cô ấy ngã xuống đất.

Khi Linnet tế nhị hỏi về chuyện này, Evan cười cho qua, không muốn đề cập nhiều đến vấn đề này. Việc làm cho Linnet bối rối là nàng nhớ lại cảnh tượng trong phòng khi nàng đi vào, hình ảnh như khắc sâu vào tâm trí nàng, đó là cảnh Angharad đứng nhìn Evan mà không làm gì để giúp đỡ. Trong mắt của Angharad ánh lên một nét rất kỳ dị khiến Linnet phải sửng sốt, nàng trố mắt nhìn cô ta một hồi lâu, rồi cảm thấy lúng túng khi nhận ra rằng cô em gái nuôi của Evan có vẻ hả hê. Linnet nhận ra cô ta có vẻ độc ác và nàng rất bối rối trước hình ảnh của cô ta khi ấy.

Đúng ra thì phải đến tuần sau Angharad Hughes mới đến London. Việc này khiến Linnet quyết định phải để tâm quan sát cô ta, nàng vừa nghĩ vừa co mình trong chiếc áo khoác ngắn và bước nhanh xuống đồi. Mình sẽ không để sót chi tiết nào về cô ta hết, nàng nghĩ.

Tối qua khi Linnet đến Pennistone Royal, mẹ nàng yêu cầu nàng ở lại cả tuần sau, để nàng có thể giúp việc chuẩn bị đám cưới của Evan. - Evan không thể làm việc nhiều được, cưng à, - Paula nói với nàng. - Cô ấy có thai quá lớn và sau khi cô ấy bị ngã mạnh trong phòng làm việc, Emily và mẹ nghĩ rằng không nên để cô ấy làm việc nhiều.

Linnet liền ở lại ngay. Nàng và mẹ gần gũi nhau từ trước đến giờ, bất cứ khi nào nàng có thể làm nhẹ gánh nặng cho Paula, là nàng cố làm ngay.

Đầu tuần, Linnet có ý định nói với mẹ về việc thay đổi trong cửa hàng ở Kinghtsbridge, nhưng bây giờ nàng nhận thấy chưa đến lúc nói chuyện ấy. Chuyện đám cưới chiếm hết tâm trí của mẹ nàng cũng như của dì Emily, mẹ của chú rể, chàng là người con được dì ấy yêu nhất. Cho nên Linnet muốn nêu vấn đề các cửa sổ trưng bày hàng hóa đã cổ xưa rồi, cần phải đổi mới. Hay là nói đến tầm quan trọng của nhà tắm nước khoáng, hay đề nghị dành cả tầng lầu để bán đồ cho cô dâu. Paula có vẻ như muốn tiếp tục đi theo đường lối cũ, điều này khiến Linnet lo lắng.

Nàng bèn quyết định hoãn lại ngày nói chuyện đối với mẹ, tiếp tục đi về phía con đường đi dạo. Mẹ nàng đã thiết lập đường hoa đỗ quyên này trên ba mươi lăm năm rồi, cho bà Emma Harte. Đường đi dạo có hoa đỗ quyên tại đền thờ Newsam, ngôi đền rất uy nghiêm ở gần Leeds, đã gợi ý cho Paula. Bà vốn là người say mê làm vườn, nên đã học theo cách lập đường đỗ quyên ở đây giống hệt như ở đấy.

Trong những tháng mùa hè, ngắm con đường này rất tuyệt, lá đỗ quyên bóng láng chen lẫn trong nhiều màu sắc của những đóa hoa khổng lồ: Màu trắng hoa cà, hồng nhạt sẽ trở thành hồng đậm và màu tía. Vào mùa ấy, hoa nở đầy đường, còn bây giờ là mùa đông, những ngọn lá màu lục đậm lốm đốm những hoa tuyết đông cứng và những khối băng li ti.

Linnet dừng lại, nhìn lên trời. Thời tiết rất xấu, lạnh và âm u. Gió thổi xua tan những đám mây xám xịt, để lộ mặt trời mờ bạc tròn trịa in trên nền trời xanh lơ. Nàng đã quen sự thay đổi đột ngột của thời tiết Yorkshire, nhất là ở xứ Dale, nơi nàng đã lớn lên. Mưa phổ biến trong năm, nhưng hôm nay trời không mưa dầm, thời tiết này làm cho Linnet hài lòng.

Nàng vui sướng rảo bước, hát nho nhỏ trong miệng. Nhưng đồng thời tâm trí nàng lại nghĩ đến gia đình Hughes.

Một mặt, nàng biết rằng nếu Owen và gia đình ông ta không ở với ông cậu Robin, thì chắc Robin sẽ rất buồn và đau khổ. Việc xuất hiện của Evan Hughes và bố nàng, Owen, khiến cho Robin Ainsley tìm ra một sinh khí mới trong cuộc sống. Owen là người con trai bị lưu lạc từ lâu của ông với Glynnis Hughes. Dĩ nhiên trông ông có vẻ sung sướng hơn thời gian nhiều năm về trước. Mặt khác, gia đình Hughes bỗng nhiên gặp nhiều chuyện rắc rối vì Jonathan Ainsley xuất hiện ở Yorkshire. Rõ ràng mọi người đều nghĩ rằng y tức giận, căm thù Owen Hughes, người anh cùng cha khác mẹ của y.

Có lẽ mẹ nàng sẽ nói chuyện với ông cậu Robin để ông hiểu rằng gia đình mới tìm được của ông đang gặp nguy hiểm vì Jonathan đang lởn vởn quanh đây. Thế nhưng Robin Ainsley là người bướng bỉnh, chủ quan về các xét đoán của mình. Ông làm dân biểu trong nhiều năm trời và còn là luật sư, mặc dù ông không hành nghề. Sự nghiệp của ông trong chính quyền đã chứng thực ông là người thông minh, sáng suốt. Vậy liệu ông có nghe Paula, cháu gái của ông hay không? Paula là con gái của Daisy, mà Daisy là em gái của mẹ khác cha của ông và hiện Paula là người rất gần gũi với ông.

Khoan đã, cứ đợi rồi sẽ biết, Linnet tự nhủ. Nàng tin chắc người duy nhất có thể làm cho ông Robin nghe lời là bà chị cùng mẹ khác cha, bà Edwina. Hai người trải qua những năm tháng dài gần gũi nhau. Mẹ nàng thường miêu tả cảnh hai chị em thân mật nhau bằng hình ảnh bàn tay trong bao tay. Mẹ nàng còn nói cho nàng biết rằng, chính bà Edwina là cầu nối cho mối tình của ông Robin với bà Glynnis.

Được rồi, - Linnet thầm nghĩ, rồi nàng quyết định ngay. Khi về nhà, nàng đã điện thoại cho Bà Dì Edwina, nói cho bà biết tình hình hiện tại. Paula tuy là chủ gia đình, nhưng bà Edwina là người cao niên nhất, chín mươi lăm tuổi. Vả lại, bà còn nói năng rành mạch, hợp lý. Nhưng quan trọng hơn hết là bà rất có ảnh hưởng với ông Robin. Linnet tin rằng thế nào ông ấy cũng nghe lời bà ta.

Xem đồng hồ tay, nàng nhận ra bà dì Edwina hiện giờ không có mặt ở Niddersley House. Hôm qua, khi Linnet nói chuyện với India tại cửa hàng Leeds, bà chị họ nói cho nàng biết chị đưa bà Edwina đến ăn trưa tại nhà của Dusty. Ngay giờ phút này, chắc India đang lái xe chở bà nội nàng đến Willows House gần Harrogate.

- Tốt, - Linnet thốt lên nho nhỏ rồi bước nhanh trên đường đi dạo, vừa đi vừa nghĩ đến kế hoạch phải làm. Sau bữa ăn trưa, nàng sẽ điện thoại đến Willows Hall để nói chuyện với Edwina. Nàng chắc Edwina sẽ rất sung sướng khi tham gia vào việc này. Bà luôn luôn có phong thái của vị tướng nước Anh, thích chỉ huy mọi người, nhất là các chị em ruột thịt của mình.

***

Julian Kallinski đứng bên cửa sổ phòng ngủ tại Pennistone Royal, nơi chàng cùng ở với Linnet, nhìn qua các bãi cỏ. Cỏ trên bãi phủ đầy sương muối, các cành cây trụi lá trĩu nặng những khối băng dài trông như những thạch nhũ nhỏ. Toàn cảnh trông giống như bức tranh thủy mạc, các màu đen trắng cực kỳ đẹp in hình lên nền trời trắng bạc. Chàng thấy Linnet từ đàng xa, đang đi trên con đường trồng hoa đỗ quyên, chiếc áo khoác ngắn nàng thích nhất ôm chặt lấy người nàng. Chiếc áo có màu đỏ nhạt, tuy xa, nhưng chàng rất dễ nhận ra nàng. Chàng nhếch mép cười, mắt sáng lên khi thấy vợ. Vợ, chàng nghĩ, nàng là vợ mình.

Bỗng chàng tự hỏi không biết nếu Linnet không quyết định dứt khoát, nếu nàng không chấm dứt sự bất hòa ngu ngốc của hai người thì chàng sẽ làm gì. Không, không phải sự bất hòa của họ. Mà của nàng. Chàng không bao giờ bất hòa nàng, mà chỉ hoang mang vì thái độ kỳ lạ của nàng và lép vế đối với nàng trong nhiều mặt.

Sau nhiều tháng xa cách, chàng thúc đẩy việc làm cho nàng phải lưu tâm đến chàng, không trả lời không nữa. May thay Julian đã chọn đúng thời điểm để trở lại vấn đề, nên nàng đã quay lại với chàng vui vẻ, thuận thảo. Trong suốt thời gian nàng qui phục chàng cả về tình cảm lẫn thể xác, trong lửa tình hừng hực dâng cao, nàng nói nàng yêu chàng và chỉ yêu chàng thôi, rồi cuối cùng nàng bằng lòng làm vợ chàng.

Nhưng nếu chàng không quyết đoán vì tức tối, nản chí và giận hờn thì sao? Nếu không có từ nào trong số từ này được chàng hay nàng nói ra thì sao? Làm sao chàng tiếp tục cuộc sống được khi không có nàng bên cạnh?

Chắc chắn là sẽ rất khó sống, dù gắng đến mấy chắc cũng khó, hai gia đình của họ gắn bó nhau rất keo sơn.

Chàng và nàng có thể không kết hợp nhau, nhưng họ vẫn thường xuyên giáp mặt nhau suốt đời trong những dịp họp mặt quan trọng của gia đình.

Ba giòng họ, Harte, O’Neill và Kallinski, đã chung sống với nhau hằng ngày rất đằm thắm hơn một thế kỷ rồi, từ ngày Emma Harte, Blackie O’Neill và Davis Kallinski gặp nhau, trở thành bạn bè thân thiết trong những năm đầu thế kỷ hai mươi ở Leeds. Và họ duy trì tình bạn mãi cho đến ngày chết.

Sống lưu đày, Julian nghĩ. Khi ấy chắc mình sẽ sống cảnh lưu đày. Mình sẽ rời nước Anh, sang New York và điều hành xí nghiệp nhánh ở Mỹ của ngành công nghiệp Kallinski. Đấy sẽ là giải pháp duy nhất. Và cuộc đời của mình sẽ trống rỗng, vô vị khi không có nàng, không có Linnet tóc đỏ dễ thương ở bên cạnh mình.

Nhưng chàng đã có nàng. Họ đã cưới nhau mới được năm tuần, như họ đã có kế hoạch lấy nhau từ khi còn ấu thơ... giấc mộng sống đời vợ chồng hạnh phúc cuối cùng đã thành sự thật.

Cười một mình, lòng cảm thấy đầy hạnh phúc, Julian rời cửa sổ, đi đến bàn làm việc trong góc phòng. Khi chàng đi qua chiếc tủ xưa có từ thời nữ hoàng Anne, chàng thấy tấm ảnh đám cưới của mình lồng trong khung bạc. Chàng dừng lại, nhìn tấm ảnh một hồi. Đấy là bức ảnh lớn chụp cảnh gia đình, chàng và Linnet đứng ở giữa, bao quanh hai người là bố mẹ chàng, bố mẹ nàng, bà ngoại Daisy của nàng, bà dì Edwina và hai ông, O’Neill và Kallinski. Rồi anh chị em ruột, anh chị em họ và cô dì chú bác của họ. Ba dòng họ kết hợp nhau thành một.

Julian nhìn chăm chú vào ông nội mình, ngài Ronald Kallinski. Ông đã cố vượt qua tử thần để đến dự đám cưới của họ. Nhưng buồn thay, ba ngày sau đó ông đã qua đời trong giấc ngủ, ngay khi Julian và Linnet đến Barbados để hưởng trăng mật.

Bố chàng và bố mẹ nàng, nhất là ông nội O’Neill đã nhất quyết nói rằng hai người đừng trở về Anh để dự đám tang.

- Chắc ông cụ không muốn thế, Jules à, - bố chàng đã nói với chàng như thế, gọi tên chàng gọn lại, bằng giọng cương quyết. - Ông nội rất sung sướng khi nhìn thấy con và Linnet lấy nhau, ông quá vui khi biết ba dòng họ kết nối nhau bằng con đường hôn nhân. Tại buổi tiếp tân, ông đã nói với bố rằng: “Món hầm trộn ba thứ thật tuyệt”. Và cuối cùng ông có thể ra đi. Ông chết bình an trong giấc ngủ, ông là người sung sướng. Gia đình sẽ lặng lẽ chôn cất ông và bố sẽ vạch chương trình làm lễ kỷ niệm ông. Hai con sẽ có mặt ở đây để dự lễ ấy.

Julian nói với bố, chàng muốn giúp sức trong chương trình kỷ niệm và Michael Kallinski đồng ý họ sẽ cùng nhau làm. Bố chàng nói thêm: - Con nên nhớ ông đã trên chín mươi rồi. Ông sống thế là quá thọ rồi và ông đã sống một cuộc đời tuyệt vời. Ông bệnh, ra đi là chuyện tất nhiên vì ông mệt mỏi nhiều. Như bố đã nói, ông sung sướng vì hai con lấy nhau. Cho nên, các con hãy hưởng trăng mật cho thoải mái, chào tạm biệt con.

Linnet rất xúc động, nàng giúp chàng giải khuây trong mấy ngày đau buồn. Cuối cùng, sau khi bàn bạc với nhau, họ nghe theo lời khuyên của gia đình, ở lại Barbados.

Rời khỏi cái tủ, đến ngồi vào bàn, Julian nghĩ đến tuần lễ đang đến. Chàng sẽ có mặt ở văn phòng ngành công nghiệp Kallinski ở Leeds, chàng sẽ rất nhớ sự hiện diện của ông nội chàng tại đấy. Suốt sáu tháng qua, hay quãng ấy, ngài Ronnie, mọi người đều gọi ông như thế, đã lấy các văn phòng ở Leeds để làm trung tâm đầu não của mình, vì ông không còn đủ sức để đi London.

Dĩ nhiên ở đâu cũng có ảnh hưởng của ông, từ họa phẩm Hậu ấn tượng tuyệt vời cho đến những tác phẩm điêu khắc của Barbara Hepworth ở hành lang cho đến không khí mát lạnh ở các tầng trên. Ngài Ronnie một mực yêu cầu máy lạnh phải hoạt động liên tục, bất kể giờ nào trong năm. Ông thích làm việc trong môi trường giá lạnh, vì thế mà nhiều phụ nữ làm việc cho ông thường gọi Kallinski House là nhà ở Bắc Cực hay “Iceland”.

Cánh cửa phòng bật mở, Julian nhìn ra, chàng mỉm cười, nụ cười xóa tan vẻ ưu tư trên mặt chàng. Chàng vùng dậy.

Nàng về rồi, người đẹp Linnet của chàng.

Nàng vội bước nhanh về phía chàng, vừa cười đáp lại và khi đến gần, nàng ôm chầm lấy chàng.

- Anh khoẻ chứ? Em thấy anh có vẻ buồn. - Nàng thì thào bên má chàng.

- Anh khoẻ. Anh chỉ nhớ ông nội thôi.

- Em biết. - Linnet nhích đầu lại, nhìn vào mắt chàng, đôi mắt xanh đậm gần thành màu tím, như mắt mẹ nàng.

- Đừng quên là người trong gia đình Harte thường nói về người thân yêu đã qua đời rằng... họ ở mãi trong tim tôi.

- Phải, anh nhớ.

- Và đúng như thế.

- Phải, Linnet à, anh cũng nghĩ như vậy đấy. Anh cảm thấy ông nội ở mãi trong tim anh... Câu cách ngôn ấy của gia đình em rất đúng.

Nàng cười, sờ ngón tay lên mặt chàng. - Anh biết không, có điều này rất kỳ lạ. Mặc dù em không biết mặt Emma, nhưng em cảm thấy bà trong tim em. Thỉnh thoảng em nghĩ là có bà ở bên cạnh em, thương yêu em, hướng dẫn em, canh chừng em. - Nàng nghẹo đầu sang một bên.

- Anh có thấy thế là ngốc không, Jules?

- Không có gì ngốc hết. Anh không phải loại người quá kiêu ngạo để phủ nhận thứ tình cảm ấy. Chúng ta không biết gì nhiều về thế giới này lẫn thế giới tâm linh... Anh sung sướng khi biết em cảm thấy bà đang canh chừng em.

Linnet nhón chân để hôn lên môi chàng, rồi hỏi:

- Sáng nay anh đã găp Gideon và Evan chưa?

- Rồi, - chàng đáp và dẫn nàng đến chiếc ghế nệm dài gần cửa sổ. - Chúng ta ngồi đây một lát. Anh có nhiều chuyện muốn nói với em. Trước hết là Emily đã đến rồi, Gideon và anh đã uống cà phê với bà ấy rồi bà ấy đưa mẹ em đi Beck House ở West Tanfield. Sau đó Gideon lái xe đưa Evan đến đó, anh ấy mời chúng ta đến uống trà tại nhà và xem cho biết. Em thấy sao?

- Ý kiến rất tuyệt! Em muốn xem nhà cửa của họ trang hoàng ra sao. Như vậy tức là chúng ta ăn trưa một mình hay sao? Chỉ hai chúng ta thôi sao?

- Không phải, - chàng đáp, mắt bỗng có vẻ bí mật.

- Ồ thế thì có ai đến mà em không biết?

- Ông anh Lorne thân yêu của em.

- Ôi lạy Chúa! Quá tuyệt vời. Ồ xin lỗi, Jules, có phải anh nói chỉ có chúng ta ăn với anh ấy thôi không?

- Không, cưng à. Anh lúc nào cũng say mê Lorne. Nhưng hiện anh ấy không đến một mình, mà đi với người chị song sinh và ông bạn người Pháp của chị ấy.

- Có Tessa và Jean - Claude ở đây à? - Linnet tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Đúng thế và Tessa nói chị sẽ nấu cho mọi người ăn, cho nên chúng ta sắp được ăn tiệc rồi đấy. Chàng cười. - Chị ấy sẽ nấu món đặc biệt, món tủ của mình.

- Ôi lạy Chúa, không phải món gà nấu rượu vang chứ?

- Không, chị không làm món đó nữa, ít ra thì chị đã nói với anh như thế. Chúng ta sẽ có món thịt bê hầm.

Linnet cười. - Được rồi, chúng ta sẽ xuống bếp để xem sao. Và trong lúc chờ đợi, em sẽ nói cho anh nghe chuyện Jack Figg đã gọi cho em khi em rời nhà đi dạo một vòng.

- Có chuyện gì quan trọng à?

- Chuyện ông Jonathan Ainsley chết tiệt đang ở tại nhà ông ta ở Thirsk đấy. Jack rất lo về chuyện này.

- Anh không trách ông ta, - Julian nói nhỏ, vừa đi theo Linnet ra khỏi phòng. - Ổng ta quả là mối đe doạ rất lớn. Anh tin ông ta là người rất nguy hiểm. Có chuyện này anh chưa nói cho em biết, khi bố anh và ông ta còn nhỏ, ông ta đã đánh bố một trận. Bố phải đi nhà thương, khâu nhiều mũi trên đầu.

- Em biết chuyện đó rồi, Jules à. Mẹ đã nói cho em biết nhiều chuyện về tính bạo ngược của Ainsley khi ông cùng lớn lên với họ. Ông ta sẽ gây chuyện khủng khiếp cho mội người trong chúng ta cho mà xem.

Julian nheo mắt nhìn nàng. - Chắc anh phải thuê một cựu cảnh sát để làm tài xế cho em. Em cần có người bảo vệ.

Linnet không trả lời.