← Quay lại trang sách

BẢY

Dusty rời khỏi bàn làm việc, đến đứng trước lò sưởi đang cháy rực. Chàng thọc tay vào túi quần, quay lưng về phía lửa cho ấm, mặt căng thẳng vì lo âu.

Từ khi Paddy báo cho chàng biết đứa con gái nhỏ của chàng đến với bà Roebotham, chàng suy nghĩ liên miên. Sự thể người đàn bà mang theo vali của Atlanta cho chàng thấy một điều: Đứa bé sẽ đến ở với chàng. Và việc này chứng tỏ rằng Molly Caldwell không khoẻ, chứ không phải Melinda.

- Thưa ông, có bà Roebotham, - Paddy lên tiếng. Anh ta đi nhanh qua cửa dẫn theo người phụ nữ.

Dusty liền bước tới, lên tiếng chào khách: - Chào bà Roebotham. Xin chào! - Dừng lại trước mặt bà, chàng đưa tay, cười, rồi nói tiếp: - Tôi là Russell Rhodes.

Bà ta bắt tay Dusty, chàng thấy bà có vẻ hơi rụt rè. Bà đáp bằng giọng nho nhỏ: - Chào ông Rhodes, tôi rất mừng được gặp ông.

Paddy xin lỗi rồi rút lui. Dusty dẫn người đàn bà đến lò sưởi. Mặc dù chàng chưa bao giờ gặp người đàn bà này, nhưng khi chị ta mới đi vào phòng là chàng đã biết ngay chị ta là người như thế nào rồi. Chị ta vào quãng bốn mươi, người sạch sẽ, mặt không có dấu tích gì của son phấn, bề ngoài gọn gàng nhỏ nhắn, áo quần màu đen bình dị, đơn giản, nhưng không có vẻ hà tiện. Mái tóc hung đỏ dày rậm chải ngược ra sau, buộc lại gọn gàng sau gáy để lộ khuôn mặt thanh tú, xương gò má cao khá hấp dẫn. Chàng thấy cặp mắt chị ta sáng, màu xanh xám, người tuy mảnh mai nhưng rắn chắc, trọng lượng trung bình và trông có vẻ hấp dẫn, có lẽ có tính cương quyết, thật thà và thẳng thắn. Chàng biết ngay chị ta là người tốt.

Chắc là người ở Leeds, chàng nghĩ. Có lẽ là công nhân ở Leeds, cùng giai cấp với mình. Chắc chị ta lớn lên trong ngôi nhà có hành lang rộng xây từ thời Victoria, như mình đã sống. Họ có nhiều điểm giống nhau, nhưng chàng tin rằng chị ta không hay biết gì về điểm này.

- Mời ngồi, bà Roebotham, - chàng nói nhanh.

- Xin gọi tôi là Glardys, mọi người đều gọi tôi thế, thưa ông Rhodes, - chị ta nói, ngồi xuống chỗ chàng chỉ, tréo hai chân vào nhau, để tay trên cái xách trong lòng.

- Tốt, tôi xin gọi Gladys vậy. Bây giờ xin mời chị uống cái gì? Trà nhé? Hay cà phê? Hay uống thứ gì? Có lẽ mời chị ăn cái gì nhé?

- Cám ơn ông, không ăn uống gì hết. Khi tôi mới đến, đầu bếp có mời tôi tách trà rồi, ông Rhodes à.

Chàng gật đầu thông cảm và không dám yêu cầu chị gọi chàng là Dusty. Chàng biết chị ta sẽ không gọi, chàng nghĩ lời đề nghị như thế chỉ làm cho chị bối rối thôi. Có lẽ chị ta quá bàng hoàng trước ngôi nhà này của chàng, quá sợ vì tên tuổi của chàng... chàng trai của xứ Leeds nghèo khổ và thành công vĩ đại. Báo chí ở Yorkshire đã đưa chàng lên tận trời xanh, thường gọi chàng là thiên tài, đã hết lời ca ngợi các họa phẩm của chàng.

Khi chàng ngồi xuống chỗ đối diện với chị, chàng hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra cho Molly Caldwell?

- Bà ấy bị đau tim, - Gladys bình tĩnh đáp, nhưng hai tay chị trong lòng bóp chặt vào nhau.

Chàng đau đớn khi nghe tin ấy. - Có nặng không?

- Chàng hỏi, cúi người tới trước, nhìn thẳng vào chị ta.

- Nặng, nhưng bác sĩ hy vọng cứu chữa được, - chị ta nói nho nhỏ và cố cười cho chàng yên tâm, nhưng nụ cười không làm cho chàng an tâm chút nào.

- Bà ấy ngã bệnh khi nào? Sáng nay à?

- Không. Chiều hôm qua. Thật may là khi ấy tôi đang ở đấy. Tôi đến mỗi tuần ba lần để giúp bà ấy, khi bà đột quỵ thì tôi đang ủi áo quần trong bếp. Tôi liền gọi bác sĩ Bloom. Chính ông cho xe cấp cứu đến. Hiện bà đang ở tại bệnh viện Leeds, họ đưa bà đến đấy.

- Và trước đó, trước khi đi bệnh viện, bà ấy có bảo chị đem Atlanta đến cho tôi à? - Dusty hỏi.

- Ồ không, bà ấy... ờ, bà ấy có ý như thế, - Gladys trình bày. - Tôi biết tôi phải làm gì, ông Rhodes à. Đem Atlanta đến cho ông, Molly đã làm cho tôi nghĩ thế. Nó không còn ai nữa, chỉ có ông thôi. Bà ấy để trong hộc tủ bếp cái phong bì với địa chỉ của ông và tiền taxi ở bên trong.

- Tôi rất mừng là bà ấy đã bảo chị phải làm gì trong trường hợp khẩn cấp. Tôi rất mừng. Chị làm thế là quá tốt, Gladys à. Cám ơn chị.

- Đáng ra tôi đem Atlanta đến cho ông vào tối qua. Nhưng khi họ đưa Molly đi bệnh viện thì đã quá bảy giờ. Quá giờ đi ngủ của Atlanta. Tôi nghĩ tốt hơn là ở lại đêm tại nhà bà Molly, tôi không muốn làm cho con bé hoảng sợ. Cho nên hôm nay tôi mới đem cháu đến đây. Sáng nay, trước khi đến đây tôi có điện thoại đến hỏi bệnh viện Leeds, họ cho biết bà Molly đã khá hơn.

Dusty gật đầu. - Bác sĩ nói với chị như thế nào?

- Bệnh tim của bà không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ Bloom cho biết bà ấy có thể về nhà trong vòng một tuần.

- Tin thật đáng mừng, - Dusty nói, lòng bỗng nhẹ nhõm.

- Nhưng bà ấy đang nằm ở phòng cấp cứu, do một bác sĩ chuyên khoa về tim chăm sóc, ông Rhodes à. Lát nữa trên đường về nhà tôi sẽ ghé vào thăm bà ấy, mặc dù chỉ đứng vẫy tay chào bà thôi.

- Chị thật quá tốt. Sáng thứ hai tôi sẽ đến thăm. À mà này, ông bác sĩ Bloom hiện ở tại Meanwood phải không?

- Dạ phải, ông là bác sĩ tại địa phương của chúng tôi. Ông ở đây lâu năm rồi. Ông ấy chỉ ở cách bà Molly ba đường phố thôi và cũng không xa nhà tôi. Tôi đã viết số điện thoại của ông ấy cho ông đây, ông Rhodes à. Tôi nghĩ ông muốn gặp ông ta. - Vừa nói chị ta vừa lục xắc, lấy ra tờ giấy và đưa cho chàng.

- Cám ơn Gladys, cám ơn chị đã đem Atlanta đến cho tôi. Tiện thể xin hỏi chị, chị nói sao với cháu về sự vắng mặt của bà ngoại nó? - Chàng hỏi, mắt nhìn tờ giấy rồi bỏ vào túi.

- Chính Atlanta chạy vào bếp tìm tôi. Nó nói bà ngoại nó té xuống đất, đau chân, vì bà không đứng dậy được. Cho nên khi xe cấp cứu đến, tôi nói đưa bà ngoại đi chữa chân. Nó tin thế và khi nghe tôi nói sẽ đưa nó đến với ông vào hôm nay, nó rất phấn khởi, chỉ nghĩ đến chuyện đến đây thôi. - Cladys đáp.

Dusty đứng dậy. - Cám ơn những việc chị đã làm. bây giờ tôi phải đi thăm Atlanta ngay, không trì hoãn thêm nữa. Tôi nghĩ trước khi gặp con gái tôi, tôi phải được chị cho biết toàn bộ câu chuyện xảy ra như thế nào đã. Mời chị theo tôi vào bếp, Gladys, mời chị ăn trưa. Rồi chúng tôi sẽ thu xếp xe đưa chị về Leeds, để thăm Molly rồi sau đó đưa chị về nhà.

- Ồ không cần phải làm thế, thật đấy. Sau khi chào tạm biệt với Atlanta, tôi xin phép về ngay. Cháu rất dễ thương, khôn trước tuổi rất nhiều, ông Rhodes à.

- Phải, tôi biết. Cháu rất đáng yêu. - Chàng đáp, vừa đưa chị ra khỏi phòng. - Tôi rất cám ơn chị, Gladys, tôi sẽ không để cho chị ra về mà không ăn gì và không có xe đưa chị đến bất kỳ đâu chị muốn. Tiện thể xin chị số điện thoại của chị để dễ bề liên lạc.

Chị ta gật đầu. - Vâng, tôi sẽ đưa cho ông. Tôi ở không xa nhà bà Caldwell, chỉ cách hai con phố thôi. - chị ngần ngừ một lát rồi nói tiếp nho nhỏ: - Cám ơn ông đã cư xử rất tốt.

Chàng cười, không nói gì, rồi dẫn chị đi qua tiền sảnh về phía nhà bếp. Chàng thấy chị ta nhìn quanh, nhìn những bức tranh của chàng. Nhưng chị không nói gì và chàng cũng không.

***

- Bố! Bố! Bố! - Atlanta reo lên khi thấy Dusty, bé chạy đến phía chàng miệng cười thật tươi. Mới ba tuổi nhưng bé cao, mảnh mai, chàng gọi bé là: “Hạt đậu nhỏ nẩy mầm nhanh” và bé đi đứng với vẻ rất duyên dáng, tự tin.

Khi bé đã nằm trong vòng tay của Dusty, chàng mới thấy cô bé giống mình, tóc đen tuyền và mắt xanh nhạt. Chàng thấy bé không có nét gì của Melinda hết. Sau khi đã ôm ghì con hôn lên má bé, chàng để Atlanta xuống đất, nhìn bé cười sung sướng. - Chúng ta sẽ nghỉ vui chơi cuối tuần với nhau trong khi bà ngoại chữa chân.

- Bà ngoại có đau nơi chân không, bố? - Atlanta hỏi, ngước mắt nhìn chàng. Không đợi chàng trả lời, bé lắc đầu và nói tiếp: - Bà không khóc.

- Không, bố nghĩ là bà không đau, con à. - Chàng đáp, rồi quay qua nói với Gladys: - Mời chị ở lại ăn chút gì nhé, đã mười hai giờ rưỡi rồi. Chắc chị đói bụng.

Gladys chưa kịp trả lời, Atlanta đã nhìn chị và nói:

- Gladys, Valetta đã làm mì sợi rồi. Mì có trộn xốt cà chua.

- Atlanta, chắc tôi không ở lại ăn được đâu, và...

- Ôi, xin vui lòng, vui lòng ở lại, - Atlanta cắt ngang lời chị, nhìn Dusty và nói tiếp: - Bố, xin bố mời Gladys ở lại.

Dusty cười, nhìn Atlanta và nói: - Bố sẽ ăn trưa với India, bạn con đấy, rồi chiều nay cô ấy sẽ đưa con đi chơi. Vậy tại sao con không ăn trong bếp và Valetta sẽ làm món ăn con thích nhất, rồi tất cả chúng ta sẽ lái xe một vòng đi chơi?

Atlanta gật đầu. - Con đến gặp Indi chứ? Con thích cô ấy.

- Cô ấy chưa đến, nhưng dĩ nhiên con sẽ đến chào cô ấy. Cô ấy có đưa bà nội đến thăm bố.

- Ô. Bà ấy có giống bà ngoại con không? - Cô bé hỏi, nhìn bố.

Dusty cố nín cười, rồi đáp: - Không. Hai người không giống nhau. Thật vậy, họ rất khác nhau. Nhưng bà nội cô ấy cũng dễ thương như bà ngoại của con vậy.

- Ôi lạy Chúa. - Atlanta chạy đến Gladys, nắm tay chị ta. - Bà sẽ thích Indi cho mà xem. Cô ấy kể chuyện và đọc sách cho cháu nghe.

- Ôi, đừng đi, Gladys. - Cô bé cầu khẩn, níu chặt tay chị ta.

- Tôi phải đi thăm bà ngoại cháu. - Gladys đáp, rồi chị thấy nước mắt sắp trào ra trên mặt Atlanta, chị vội nói: - Thôi được rồi, tôi sẽ ở lại ăn với cháu. - Chị cố cười rồi nhăn mặt nói tiếp: - Tôi đói bụng rồi đây.

- Tôi biết cháu rất thích chuyện đó. Nhưng tôi phải về, cưng à. Dịp khác tôi sẽ gặp bạn Indi của cháu. - Chị cố cười rồi nhăn mặt nói tiếp: - Tôi đói bụng rồi đấy.

- Như chim! - Atlanta cười nói. - Bà thường nói như thế. Đói bụng mổ như chim.

Dusty lên tiếng: - Thế là yên rồi nhé. Hai người đồng ý nhau rồi nhé. Cả hai ngồi vào bàn đi, Valetta sẽ dọn mì sợi ngon lành ra và dọn bất cứ cái gì hai người muốn. Được không, Valetta?

- Dạ được, thưa ông Rhodes - Chị đầu bếp đáp, cặp mắt đen ánh lên vẻ tươi cười. Vẫy chiếc thìa gỗ trong tay, chị đầu bếp quay lại với xoong chảo của mình, chị trộn các thức ăn trong cái chảo. - Tôi sẵn sàng phục vụ đây.

Khi Dusty dẫn cô bé và Gladys Roebotham đến bàn ăn ở tận cuối nhà bếp rộng, xây theo kiểu gia đình, bỗng chàng nghe tiếng xe hơi chạy trên đường vào nhà rải sỏi. Chàng bèn hôn lên đỉnh đầu tóc đen của At- lanta, thì thào nói: - Uống nước đi cưng, bố sẽ quay lại ngay.

- Vâng, thưa bố, - cô bé vâng lời đáp, ngồi xuống ghế. Bé bưng ly nước uống một hớp. - Uống chắp chắp như vịt, - bé nói, cười với Gladys.

***

Dusty đi qua tiền sảnh ra cửa trước để đón India và bà nội nàng trên thềm nhà. Khi mở cửa bước ra hành lang, chàng thấy họ đang đi về phía mình.

Chàng nghĩ tốt hơn là nên ra đón để đưa họ vào nhà. Bà công tước thừa kế xứ Dunvale là người rất khó tính, miệng lưỡi rất chua chát. Bà một mực đòi người ta phải giúp đỡ mình và chàng biết bà có nguồn gốc từ đâu ra. Chàng kính phục ý chí và lòng sắt đá của bà. Dù sao thì bà cũng đã chín mươi lăm tuổi, già yếu rồi. Chàng không muốn làm cho bà mất lòng tin nơi mình.

India vẫy tay chào Dusty và chàng vẫy lại. Chàng phân vân không biết nàng sẽ phản ứng ra sao khi nghe tin Atlanta sẽ ở lại đây ít ra là một tuần. Chàng sẽ nói cho nàng biết hết cơ sự khi họ đang uống rượu khai vị tại phòng khách. Bà nội nàng thích uống trước bữa ăn, việc bà nhất mực đòi “một giọt Sherry” luôn luôn làm cho chàng thích thú. Chàng sẽ nói ngay cho India biết về chuyện bà Molly Caldwell, để khỏi có sự hiểu lầm. Cách đây mấy tháng, nàng đã buộc tội chàng là “lừng khừng”, bây giờ nàng không muốn bị nàng gán cho chàng cái tội ấy nữa.

Theo chỗ chàng biết thì India thích Atlanta như nó thích nàng, cho nên sự hiện diện của bé chắc không gây khó khăn gì. Trong nhà đã có Angelina, bà giữ nhà và chị bếp Valetta coi sóc con bé trong lúc chàng vẽ vào buổi sáng; buổi chiều chàng sẽ ở với nàng. Vì India điều hành các cửa hàng ở phía Bắc, nên nàng sẽ có mặt tại cửa hàng ở Leeds suốt tuần và nàng vẫn ở tại Pennistone Royal, nên chỉ ở chơi cuối tuần với chàng tại Willows Hall thôi. Chàng nghĩ đứa bé sẽ không gây phiền phức cho họ, không cản trở mối liên hệ của họ. Rồi bỗng chàng nhớ đến Gladys Roebotham, chàng nghĩ có thể nhờ đến chị ta. Rõ ràng Atlanta đã gắn bó với chị và Gladys hình như cũng cảm mến con bé. Có lẽ chàng có thể nhờ chị ta đến đây chăm sóc bé trong tuần tới.

- Xin lỗi, thưa ông, - Paddy nói từ tiền sảnh. Dusty quay người nhìn người quản gia.

- Cái gì đấy Paddy?

- Tôi đã để chai rượu Sherry hảo hạng trong phòng khách rồi, không biết ông có cần gì nữa không?

- Không cần gì nữa, cám ơn anh. Nửa giờ nữa là ăn trưa rồi. Ồ, Paddy này, anh gọi cho bà Roebotham chiếc xe được không? Xe đưa bà ấy về nhà, trên đường về, dừng lại ở bệnh viện Leeds cho bà ấy thăm bà Caldwell. Và nhờ anh nói với bà ấy tôi sẽ vào chia tay bà trong vài phút nữa.

- Xin tuân lệnh, thưa ngài, - Paddy đáp rồi nhẹ nhàng bước đi.

Một lát sau, India và bà nội đến trước mặt Dusty, chàng lên tiếng chào họ.

- Chào bà công tước buổi sáng.

- Chào anh, Dusty, từ “bà công tước” nghe khách sáo quá. Tôi thường nói với anh như thế rồi. Xin hãy gọi tôi là Edwina.

- Không được đâu, thưa bà, - chàng đáp, vừa cười. - Gọi thế quá vô phép.

Bà ta cười rồi đề nghị: - Tại sao không gọi tôi là bà dì Edwina? Hay bà nội cũng được. Nhưng có lẽ anh có bà nội ở nhà rồi, phải không?

- Dạ không, bà ấy chết rồi. - Chàng quay qua cười với India rồi hôn lên má nàng. - Chào em yêu, - chàng thì thào bên tóc nàng rồi dẫn hai bà cháu vào nhà.

Lát sau, chàng mời bà Edwina ngồi vào chiếc ghế bành gần lò sưởi, còn India đến ngồi vào chiếc ghế nệm dài, đợi chàng rót rượu Sherry vào ly, đem đến mời họ.

- Chúc quí bà sức khoẻ, - chàng nâng ly nói, rồi ngồi xuống ghế nệm dài bên cạnh India.

- Chúc sức khoẻ, - India đáp lại và bà nội nàng chúc chàng. India nhìn sửng vào mặt Dusty, nàng nói:

- Trông anh có vẻ hơi buồn. Có việc gì thế?

Chàng nhìn nàng một lát, vẻ trầm ngâm, nhưng chàng bỗng nhớ nàng hiểu chàng rất rõ, trước đây không có ai hiểu thấu lòng chàng như thế.

Vì đã có ý định sẽ nói cho nàng biết sự thật, nên chàng đáp:

- Việc bà Caldwell. Chiều hôm qua bà ấy bị bệnh tim hành hạ, người phụ nữ giúp bà ấy sáng nay đã đem At- lanta đến đây.

- Ôi, thật đáng buồn! - India thốt lên. - Em muốn nói về bệnh tim hành hạ bà ấy. Hôm nay tình trạng của bà Caldwell như thế nào?

- Bệnh nặng nhưng không nguy đến tính mạng. Bà ấy sẽ nằm viện quãng một tuần và theo bà Roebotham cho biết, bác sĩ chẩn đoán nói không sao. Anh sẽ gọi bác sĩ để hỏi sau. Atlanta phải ở lại đây với anh vài ngày. Cho đến khi bà ngoại nó bình phục.

India cười với chàng. - Đừng lo lắng như thế, Dusty, cháu bé sẽ ở với chúng ta và em rất sung sướng khi có nó ở đây. Có nó ở cuối tuần tại đây rất vui. Chúng ta sẽ cùng nhau vui chơi. Bây giờ nó ở đâu rồi?

- Đang ăn trưa với bà Roebotham dưới bếp, nhưng nó rất mong được gặp em.

- Em cũng thế. Bà nội này, bà sẽ thấy cháu bé con của Dusty. Cháu rất dễ thương.

Edwina gật đầu, nhấp tí Sherry. Dĩ nhiên Atlanta dễ thương và chắc có lẽ India sẵn sàng thương yêu đứa bé, nhưng Edwina không thể không nghĩ rằng con bé mới ba tuổi là điều rất tốt. Bé còn nhỏ, dễ uốn nắn. Rõ ràng bà già nghĩ rằng thế nào cuối cùng Dusty và India cũng phải nuôi dạy con bé, cô bạn gái của Dusty đang chữa trị bệnh ma túy nặng, còn mẹ chị ta thì mắc bệnh tim bất trị. Bà ta không thể sống lâu, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm về con gái của mình? Nghiện ngập ma túy khó mà dứt cho được.