← Quay lại trang sách

TÁM

Tessa Fairley đứng trong phòng mình ở Pennistone Royal, trầm tư mặc tưởng. Độ gần đây, có nhiều lúc nàng thường tự hỏi cuộc đời mình rồi sẽ ra sao. Vị trí tương lai của nàng trong cửa hàng sẽ như thế nào? Số phận của nàng sẽ đi đến đâu? Nàng không biết.

Chỉ có điều chắc chắn, không thay đổi trong đời nàng là lòng tận tụy và tình thương yêu của nàng đối với đứa con gái ba tuổi, Adele. Mọi việc đều mơ hồ, lơ lửng trên không, ở ngoài tầm với của nàng. Đối với nàng, trong những ngày vừa qua, đời sống của nàng là thế.

Liệu mẹ nàng có để cho nàng giữ chức quản lý điều hành các cửa hàng bách hóa Harte hay không? Liệu nàng có được tự mình điều hành các cửa hàng như nàng ao ước từ lâu hay không? Hay mẹ nàng sẽ để cho nàng cùng cô em gái Linnet điều hành mọi việc? Trong mấy tháng vừa qua, có tin loan truyền rằng hai chị em sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm điều hành cửa hàng, tin này làm cho nàng chán nản, kinh ngạc, đề phòng. Nàng không bao giờ muốn chia sẻ quyền lãnh đạo cửa hàng với cô em gái của mình.

Còn không, liệu nàng có bỏ sự nghịêp, bỏ tham vọng, bỏ giấc mơ thành bà Emma Harte mới, để lấy Jean Claude Deléon hay không?

Nàng cười thầm. Trong vấn đề này có chuyện rắc rối nhỏ là chàng không hỏi nàng có muốn lấy chàng hay không. Nhưng nếu chàng đề nghị và nếu nàng chấp nhận, thì đời nàng và con nàng sẽ có một sự thay đổi rất lớn. Vì chàng sống và làm việc ở Paris, nàng phải vượt biển để sang sống ở đấy với chàng. Nàng có được hạnh phúc ở Pháp hay không?

Tessa cười lớn. Dĩ nhiên nàng sẽ được hạnh phúc. Nàng là bạn của nước Pháp từ lâu, nàng thích Paris, biết thủ đô ánh sáng rất rõ như biết London. Phải, nàng sẽ hạnh phúc. Những năm trước khi gặp Jean Claude, nàng thường sang Paris đều đặn. Bố dượng của nàng, Shan O’Neill có một khách sạn rất sang dành riêng cho gia đình ở Paris. Khách sạn ở trên đại lộ Montaigne, cách xa Champ Elysées.

Rồi còn ngôi nhà ở nông thôn của Jean Claude nữa, hầu như cuối tuần nào chàng cũng về nghỉ ở đấy. Ngôi nhà nằm ở ngoài Paris, gần Fontainebleau là trang viên ở nông thôn xinh đẹp có tên là Clos Fleuri. Vào mùa hè vừa qua, nàng đã đến thăm ngôi nhà và thấy thích ngay, cảm thấy như ở nhà mình. Ngoài những khu đất vườn xinh đẹp ra, ngôi nhà dễ thương, duyên dáng. Khi nàng ở đấy, nàng cảm thấy không khí rất yên tĩnh, dễ chịu. Khung cảnh bình an quanh nhà khiến nàng say mê.

Ngoài những điểm này ra, Tessa say đắm Jean Claude. Ngay khi mới gặp nhau, nàng nhận ra rằng dù sống ở đâu, nàng cũng sẽ được hạnh phúc với chàng. Tessa không gặp người nào giống chàng. Chàng dễ thương, nồng nhiệt và tốt với nàng, lại còn thương yêu bé Adele. Ngoài vấn đề về tình cảm ra, chàng lanh lợi, khôn ngoan và sáng suốt trong công việc. Nhưng mặc dù chàng là nhà trí thức lớn, nhưng không bao giờ làm cho nàng cảm thấy thấp kém. Họ hoà hợp nhau, thông cảm nhau. Với Mark Longden, người chồng cũ, không bao giờ nàng cảm thấy như thế. Gã luôn luôn tìm cách hạ nhục nàng, bằng ngôn từ và bằng thể xác.

Jean Claude Deléon người nổi tiếng nhất nước Pháp, nếu không nhất thế giới, đã yêu nàng ngay từ khi mới gặp nàng. Và nàng cũng yêu chàng. Chàng gọi đây là Coup de foudre ( Tiếng sét ái tình), - chúng ta bị sét đánh, - thỉnh thoảng chàng nói, cười dịu dàng với nàng.

Họ yêu nhau vào tháng tám năm ngoái. Trong năm tháng qua, họ đã tìm cách để ở bên nhau nhiều thời gian ở Paris, London, ở Clos Fleuri và ở nhà mẹ nàng tại York- shire. Trong những tháng này, họ trở nên gần gũi nhau, hiểu nhau thấu đáo về mọi mặt. Cả hai đều biết rằng mối tình của họ rất chính đáng.

Nhưng có vấn đề khó khăn khiến nàng bối rối. Nếu nàng lấy chàng thì nàng sẽ làm gì? Nàng luôn luôn làm việc. Người trong gia đình Harte đã có máu làm việc cật lực, nàng không nằm ngoài qui luật đó. Nàng được nuôi dưỡng trong môi trường biết tuân theo kỷ luật, tận tụy với công việc, chịu sự lãnh đạo của gia đình và là người hoàn thành trọng trách, giống như mọi người trong gia đình. Cho nên nếu nàng không làm việc, liệu nàng có chán không?

Đương nhiên nàng sẽ rất chán. Quá chán là đằng khác. Nhất là trong khi Jean Claude làm việc như điên, chàng viết sách, chuyện phim, kịch bản sân khấu, bài vở cho nhật báo và tạp chí. Chàng còn đóng phim tài liệu và diễn thuyết. Chàng làm việc luôn tay.

Chàng nổi tiếng ở Pháp. Chàng là triết gia hàng đầu, là người được các tổng thống và chính trị gia yêu thích nhất và là thành viên của nhóm người ưu tú ở Paris.

Nàng biết rất rõ danh vọng gắn liền với bổn phận. Người em trai song sinh Lorne của nàng là diễn viên nổi tiếng. Danh vọng làm cho anh ta mất nhiều thì giờ, giống như Jean Claude vậy. Nào là phải chuẩn bị để xuất hiện trước báo chí, trước quần chúng, phải đến dự nhiều biến cố quan trọng, nàng nghĩ đây là những việc cần cho công việc của chàng.

Tessa thở dài, ngồi xuống ghế nơi bàn làm việc. Có rất nhiều câu hỏi hiện ra trong óc nàng, nhưng không có câu nào có thể trả lời được.

Nàng nhìn chồng thư tín trên bàn, nàng đã đem số thư này từ London đến. Sau khi đọc thư và điện thư xong, nàng bỏ lại vào kẹp, đẩy kẹp đến cuối bàn, cái bàn giấy kiểu Pháp của nàng. Rồi nàng đưa mắt nhìn phòng khách nhỏ nằm kế phòng ngủ của nàng. Đây là căn hộ ấm cúng của nàng từ lâu, nàng thích những bức tường màu vàng nhạt, thích những tấm màn cửa sổ bằng vải hoa màu vàng đỏ. Đồ đạc của nàng trong căn hộ là những thứ được nàng thích nhất, từ những đồ vật trang hoàng cho đến sách và tranh ảnh, những bức tranh này nàng đã sưu tầm từ nhiều năm qua. Những thứ này làm cho hai căn phòng trở nên hấp dẫn, có cá tính riêng, đã nói lên thị hiếu của những sở thích của nàng. Sự trang hoàng là rõ ràng nhất.

Nhìn đồng hồ, bỗng Tessa thấy nàng phải xuống lầu để tìm Jean Claude và những người khác, hỏi họ cần uống gì trước khi ăn trưa. Mẹ nàng đã nhờ nàng làm gia chủ thay bà, vì bà đã đi West Tanfield với dì Emily.

Hồi sáng sớm, khi nàng nói chuyện với bà giữ nhà Margaret, bà ta nhất mực đòi nấu ăn trưa, vì theo bà ta thì: “Cô sẽ bận rộn nấu bữa ăn tối rồi, cô Tessa à”. Cho nên nàng để cho bà giữ nhà nấu bữa ăn trưa. Mới cách đây một lát, Margaret lên nói cho nàng biết thực đơn bữa trưa. Bà ta nấu xúp khoai trộn tỏi, thịt gà hầm, thịt băm nướng có khoai nghiền phủ lên trên và chả cá cho những ai muốn ăn thứ nhẹ bụng. Rồi còn có xà lách non và pho mát cùng trái cây tươi.

Margaret suy nghĩ một lát và nói thêm: - Còn món thịt cừu hầm thì sao thưa cô Tessa? Cô mua quá nhiều thịt. Trời, thịt đủ cho cả mười người ăn!

Tessa vội đáp thịt có nhiều xương vai và cổ, mọi người chắc sẽ thích món hầm vào ngày hôm sau, vì món này hầm càng nhừ càng ngon.

Margaret tặc lưỡi không nói gì nữa, nhưng khi quay về bếp, bà ta có vẻ không vui. Tessa nghĩ có lẽ bà ta buồn vì nàng đã xâm chiếm địa phận của bà, nhưng nàng nhún vai. Nàng thích nấu nướng và nếu nàng vào bếp thì bà ta sẽ được nghỉ một đêm. Tuy nhiên chắc bà giữ nhà không nghĩ như nàng.

Tessa đi vào phòng ngủ, lấy chiếc áo khoác len màu cỏ non trong tủ. Mặc áo vào, nàng đứng nhìn giường ngủ một lát.

Không ai ngủ với nàng trên giường này. Các chị em của nàng khi lớn lên không ai ngủ, mà ngay cả Mark Longden cũng không. Sau khi cưới xong, mỗi khi nàng và Mark đến ở lại Pennistone Royal, nàng yêu cầu mẹ nàng để cho họ ngủ ở phòng xanh trắng. Khi ấy nàng dùng các phòng riêng của nàng làm nơi để được sống một mình, nghỉ ngơi và làm việc. Trong suốt thời gian nàng lấy chồng, phòng này là nơi ẩn trú của nàng, như thời nàng còn thơ ấu. Căn hộ màu vàng đỏ này là nơi thiêng liêng, không ai được phép chia sẻ với nàng.

Mãi cho đến đêm qua, khi mọi người trong nhà đã đi ngủ, Jean Claude đã đến phòng nàng theo lời mời của nàng. Chàng lên giường nằm với nàng, ôm nàng trong tay thật chặt. Họ yêu nhau đắm đuối và nàng sung sướng khi chàng đến đây với nàng. Chàng là người yêu thật sự, người bạn tinh thần, người đàn ông duy nhất nàng muốn, bất cứ ở đâu nàng cũng muốn có chàng bên cạnh. Chỗ ẩn trú riêng tư của nàng mở rộng cửa đón chàng với sự vui sướng của mình.

Nàng không quan tâm đến sự cách biệt về tuổi tác của họ, nhưng nàng biết chàng quan tâm. Chàng lớn hơn nàng trên hai mươi tuổi, nên chàng thấy bối rối. Thỉnh thoảng nàng mắng chàng về chuyện này, nói chàng đừng ngốc như thế và chàng gật đầu, cười, rồi thay đổi đề tài. Nàng muốn có con với chàng, nhưng chỉ với chàng thôi. Mặc dù họ không đám cưới, nàng vẫn muốn có con. Nhưng bất cứ khi nào nàng định nói thế với chàng, thì nàng lại rụt rè e ngại. Có lẽ cuối tuần này, nàng sẽ nói...

Máy nội đàm vang lên cắt đứt dòng suy tư của nàng.

- Xin chào, ai đấy?

- C’est moi Chérie ( Anh đây, em yêu) Jean Claude nói.

- Lạ thay! - Tessa thốt lên. - Em đang nghĩ đến anh. Chàng cười. - Anh hy vọng em nghĩ những chuyện tốt.

- Em có xuống lầu không, Tess của anh? Anh muốn nói với em chuyện này.

- Em cũng định xuống để tìm anh đây.

- Anh đợi em trong thư phòng.

- Sẽ gặp anh ngay.

Nàng gác máy, ngắm mình trong gương, thích cái áo khoác len màu cỏ non với cái áo len màu kem và chiếc quần cùng màu. Tessa thường mặc màu sáng, nàng nghĩ màu này rất hợp với màu tóc vàng nhạt của mình và nàng thấy Jean Claude cũng thích màu nhạt hơn là màu đậm.

Nàng đi nhanh qua phòng ngủ, ra hành lang, xuống chiếc cầu thang rộng, uốn cong, đến thư viện, lòng phân vân không biết chàng muốn nói chuyện gì với nàng.

Thạch sảnh rộng lớn vắng hoe, nhưng lửa trong lò sưởi cháy phần phật và trong phòng có nhiều chậu lớn trồng hoa cúc đủ màu vàng đậm, vàng nhạt và cổ đồng cùng với lan trắng khiến cho căn phòng rộng thênh thang trở nên ấm cúng. Mẹ nàng thường chưng bày cây cảnh trong thạch sảnh rất đẹp mắt, theo truyền thống vốn có từ thời bà Emma xa xưa. Làm vườn là sở thích của Paula, nhiều cây trong nhà đều do bà trồng trong nhà trồng cây. Bà thích chưng bày cây cảnh trong các phòng, khiến cho mọi người thích thú.

Đôi bốt cao gót màu kem của Tessa phát ra tiếng kêu rắc rắc khi nàng đi qua thạch sảnh và đi đến thư viện. Khi nàng đi vào, Jean Claude quay người, vội bước ra đón nàng, hôn lên má nàng.

Má chàng lạnh khi áp lên má nàng. Nàng hỏi:

- Anh vừa đi dạo ngoài trời về phải không?

- Mais Oui, chérie ( Phải rồi, em yêu). Anh cần không khí trong lành. Cho đầu óc sáng suốt, - chàng đáp, rồi nắm tay nàng, chàng dẫn nàng đi qua căn phòng dài. - Chúng ta ngồi đây, gần cửa sổ hành lang, - chàng nói nhỏ. Khi họ đang ngồi xuống, chàng nhìn vào mặt nàng, mắt dò tìm, như thể cố xem tinh thần của nàng có được ổn định không.

- Chuyện gì thế? - Tessa liền hỏi, nàng cau mày nhìn chàng lại - Trông anh có vẻ căng thẳng, lo lắng. - Nàng thấy chàng lo thì đúng hơn.

- Không, không lo. Có lẽ căng thẳng. Tess này, anh sẽ... nói một chuyện với em. Nói thẳng. Anh không muốn dùng từ hoa mỹ để nói chuyện này.

Nàng sửng sốt nhìn chàng, ánh mắt đăm đăm.

- Chuyện gì thế? Anh muốn nói gì? Anh có vẻ như muốn nói với em chuyện gì... khó nói. Về chuyện chúng ta à?

- Không, không em à. Điều anh sắp nói không phải về chúng ta. Anh vừa được giao một nhiệm vụ quan trọng cho mạng lưới truyền hình của Pháp, anh muốn nói... anh sẽ đi khỏi Paris trong một thời gian, có lẽ trong nhiều tuần. Có thể một tháng. Anh ghét xa em trong thời gian này, Tessa à, nhưng đây là nhiệm vụ quan trọng, anh phải đảm nhận.

Bỗng nàng thấy nhẹ người, reo lên: - Em hiểu rồi, thế là quá tuyệt. - Nàng khẽ cười rồi hơi nhăn mặt, nói tiếp:

- Em tưởng anh sẽ tuyên bố cái gì khủng khiếp như là chia tay em, như là chuyện tình đã chấm dứt... chúng ta chia tay nhau.

Nghe nàng nói, chàng vô cùng kinh ngạc, bàng hoàng vì thấy nàng thiếu tin tưởng ở chàng, Jean Claude nhìn nàng phân vân rồi dịu dàng nói: - Không bao giờ có chuyện như thế xảy ra. Em đừng lo lắng về chuyện như thế. Chuyện này nhắc anh nhớ, anh có cái này cho em. - Chàng vừa nói vừa lấy trong túi ra cái hộp da nhỏ và đưa cho nàng.

Tessa lấy cái hộp, mở nắp ra, nàng tròn xoe mắt khi thấy trong hộp chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương sáng lóng lánh.

- Jean Claude! - Nàng kinh ngạc thốt lên. - Nhẫn đẹp quá. Ôi lạy Chúa, thật tuyệt vời, Jean Claude.

Chàng tươi cười nhìn nàng. - Em có thích không? Nàng gật đầu sung sướng. - Thích chứ. Em yêu nó. Và yêu anh!

Chàng lấy cái hộp trên tay nàng, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay nàng. Chàng nhận thấy tay nàng run run. Chàng nói:

- Theo em thì anh có cần hỏi ông Shane để cầu hôn em không? Hay làm như thế quá xưa rồi?

Nàng cười to, vừa phấn khởi vừa sung sướng khi nghe chàng hỏi. - Anh khỏi cần hỏi ông ấy. Hay hỏi mẹ. Em là đàn bà ly dị chồng, nhưng chưa hoàn toàn ly dị.

- Khi ly dị xong rồi, em có muốn làm vợ anh không, Tessa? - Giọng chàng nghiêm trang, mặt nghiêm nghị.

- Rất muốn, Jean Claude à. Em rất muốn. Chàng cúi người hôn lên môi nàng rồi nói tiếp:

- Em sẽ làm cho anh hạnh phúc. Rất hạnh phúc, em yêu à.

- Và em cũng hạnh phúc. - Nàng đưa tay, nhìn chiếc nhẫn. - Chiếc nhẫn đẹp quá Jean Claude. Cảm ơn anh.

- Chỉ là viên đá cũ ráp lại cho vừa tay em thôi. - Chàng cười thoải mái. - Anh nghĩ kim cương là đá của em.

- Tại sao không? - Nàng vui vẻ hỏi, rồi bỗng nàng lấy lại sự nghiêm trang, nói tiếp: - Nhưng anh chưa nói anh đi đâu. Anh nhận nhiệm vụ ở đâu?

- Ở Afghanistan.

Nàng sửng sốt kinh ngạc nhìn chàng. Nàng không nói được nên lời một lát mới hổn hển nói tiếp: - Không, không thể ở đấy. Anh sẽ sang đấy để làm phóng viên chiến tranh. Anh có thể bị thương. Trời, thậm chí còn có thể bị giết!

- Không, không thể thế được. Anh sẽ bình an. Trước đây anh đã làm việc này nhiều lần rồi. Anh là phóng viên chiến tranh mà, Tessa. Em đừng quên thế. Anh đã nếm mùi nguy hiểm từ lâu rồi.

- Nhưng Jean Claude, dù anh nói gì thì làm phóng viên chiến tranh cực kỳ nguy hiểm, - nàng phản đối.

- Anh công nhận. Tuy nhiên, anh có kinh nghiệm, và anh không nông nổi. Anh không xông xáo vào nơi không an toàn và anh đã đến đó vào thời người Nga chiếm đóng Afghanistan. Anh biết rõ địa hình.

- Em sẽ rất lo sợ, - nàng khóc, mặt tái mét, mắt đỏ hoe. Nàng run run.

- Anh biết, nhưng thời gian sẽ qua nhanh. Chỉ một tháng thôi. Và ơn Chúa, ta có điện thoại di động. Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau hàng ngày.

- Xin anh đừng đi...

Chàng đưa tay lên. - Tess của anh, em đã biết anh là ai rồi, biết anh làm gì rồi. Anh phải đi. Anh không có sự lựa chọn trong vấn đề này. Đây là nghề nghiệp của anh, cho nên em phải biết chấp nhận mới được. - Bỗng giọng chàng trở nên cứng rắn, quả quyết. Giọng không cho phép ai cãi lại.

- Anh phải đi ư? Anh đi thật ư? - Nàng hỏi nho nhỏ.

- Phải.

- Vậy thì em phải chấp nhận thôi, - nàng đáp, nhấp nháy mắt vì nước mắt đã ứa ra.

Jean Claude thấy nước mắt, bèn quay tay ôm nàng vào lòng. - Sẽ không có gì xảy ra cho anh đâu. Anh hứa thế, - chàng trấn an nàng. - Anh sẽ bình an trở về với em. Chúng ta sẽ cưới nhau ngay khi em đã ly dị xong và chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời.

Tessa không đáp. Nàng quá nghẹn ngào không nói gì được. Khi chàng ôm nàng sát vào lòng, nàng âm thầm cầu nguyện cho chàng bình an vô sự, sẽ nguyên vẹn trở về với nàng.