CHÍN
Tôi cần nói chuyện với cậu.
Lorne gật đầu, đưa mắt nhìn người chị song sinh. Chàng đang ngồi gần cửa sổ trong căn phòng dưới tầng áp mái, nơi chàng thường ngồi khi còn nhỏ. Phòng này trước kia là phòng dùng cho trẻ con chơi tại ngôi biệt thự Pennistone Royal này, nằm ở tầng trên cùng.
Tesa đứng gần con ngựa gỗ đung đưa cũ, có tên Gallant Lad. Con ngựa này đã được mẹ họ, cô dì chú bác và anh chị em họ trước đây cưỡi chơi, ôm ấp, nâng niu, vui thích. Nước sơn có màu đỏ tươi, màu lục, vàng và trắng bây giờ đã phai mờ, có chỗ nứt nẻ, tróc sơn và cái bờm màu đen thì thưa thớt qua thời gian.
Lorne kiên nhẫn đợi nàng nói. Chàng thường rất kiên nhẫn với bà chị song sinh và thường tỏ ra rất đáng yêu với chị. Hai người chơi với nhau rất thân, chàng nghĩ nàng không phải là con ngáo ộp như nhiều người trong gia đình thường nghĩ. Bỗng chàng thấy bà chị có vẻ trầm tư, nét lo lắng hiện ra trong cặp mắt xám bạc của chị, cặp mắt giống mắt chàng, chàng liền nghĩ đến gã chồng cũ của nàng - sắp thành chồng cũ - Và lòng phân vân không biết Mark Longden có gây chuyện gì rắc rối cho nàng không. Mỗi khi nghĩ đến anh ta, Lorne lại thấy tức, muốn tìm anh ta, nện một trận cho hả giận. Gã đã lừa dối Tessa và hiếp đáp nàng đủ cách, thế mà theo Lorne nghĩ thì gã không bị trừng phạt một cách đích đáng. Thật là đồ đê tiện, chàng nghĩ, dùng từ này để gọi gã, quả xưa thật đấy, nhưng thế mới đúng cho loại người như gã.
- Nào, nói đi! Nói cho tôi nghe nào. Người cổ đại, - chàng dịu dàng nói, dùng cái tên mà chàng đã đặt ra để gọi nàng khi họ còn nhỏ, lúc mới lên năm, lúc ấy nàng đã tuyên bố rằng nàng ra đời trước chàng năm phút, nên nàng phải làm chị và là người thứa kế mẹ họ. Nàng rất khổ khi chàng không chịu để cho nàng quên lời tuyên bố huyênh hoang ấy lúc thiếu thời.
Tessa cười nụ cười đặc biệt mà nàng thường dành cho người em song sinh, rồi lắc nhẹ con ngựa gỗ, mắt nhìn thẳng vào Lorne và nói nhỏ:
- Jean Claude sắp đi Afghanistan để lấy tin tức về chiến tranh cho mạng lưới truyền hình Pháp.
- Thật ư! Tuyệt quá, anh ấy trúng mánh rồi. Anh ấy là phóng viên chiến tranh giỏi... - Bỗng Lorne dừng lại nửa chừng khi thấy nét đau khổ hiện ra trên mặt nàng, rồi chàng vội nói thêm: - Ôi lạy Chúa, Tessa, tôi thật là đồ ngốc. Đương nhiên là chị lo âu rồi, mà ai không lo cho được? Phóng viên chiến tranh là nghề rất nguy hiểm, nhưng xin chị nghe đây... - Lorne cúi người tới trước, vẻ cương quyết khi nói tiếp: - Anh ấy làm việc này lâu năm rồi. Anh ấy rất rành trong công việc, là phóng viên chiến tranh giàu kinh nghiệm, không phải kẻ mới vào nghề bộp chộp đâu. Chị đừng lo.
- Này cậu em, nói thì dễ, làm mới khó. - Nàng khẽ lắc đầu. - Phải ở vào hoàn cảnh đáng lo mới thấy đừng lo là chuyện rất khó.
Chàng gật đầu, mím chặt môi, thông cảm tâm trạng của nàng. - Tôi biết rõ chị rất lo sợ.
- Phải, Lorne à. Tôi yêu cầu anh ấy đừng đi.
- Anh ấy nói sao?
- Anh ấy nói anh ấy phải đi và bảo tôi phải tập cho quen chuyện anh ấy đi... đại khái anh ấy nói như vậy. Anh ấy rất cương quyết và dĩ nhiên tôi phải đồng ý. - Nàng khẽ nhún vai và nói tiếp: - Tôi biết nói sao?
- Đúng là không nói gì được, - Lorne đáp. - Thực vậy, chị không có sự lựa chọn nào. Chị phải nghe theo lời anh ấy. Anh ấy đã năm mươi ba tuổi, anh ấy từng sống theo những gì mình muốn, nhất là khi chuyện gì có liên quan đến nghề nghiệp của anh ấy. Anh ấy sống theo sở thích của mình. Tôi tin là khi anh ấy đã quyết định thì không ai ngăn cản được, chị hay tôi hay bất kỳ ai cũng không ngăn được. Nhưng dù sao đấy là sở trường của anh ấy.
- Đúng thế, anh ấy rất giỏi trong công việc ấy. Trong mấy năm qua, anh ấy trở thành chuyên gia về Trung Đông, về cuồng tín và đấu tranh. Mới ngày hôm kia thôi, anh ấy nói với tôi rằng đấy là triết thuyết chính trị... khích động chiến tranh chống lại dân chủ phương Tây. Anh ấy cần tìm hiểu để viết về chuyện đó. Đấy là một trong những lý do khiến anh ấy muốn đi làm phóng viên chiến tranh ở đấy.
- Tôi biết. Thực vậy, anh ấy đã nói nhiều với tôi về Trung Đông, nhất là vào năm ngoái. Nhưng Tessa này, tin tức khả quan, kể từ tháng chạp. Lực lượng vũ trang Taliban ở Tora Bora đã cáo chung, lực lượng Mỹ tiêu diệt các hoạt động của chúng ở đấy và Kazai đã lập chính phủ mới rồi. Tình hình đã tốt hơn và chúng ta đừng quên anh ấy biết đất nước này, khi người Nga chiếm đóng ở đấy, anh ấy đã sang đấy tường thuật về chiến tranh rồi.
- Tôi biết, anh ấy đã nói nhiều với tôi về chuyện ấy, vả lại tôi đã đọc cuốn Warriors của anh ấy rồi, trong cuốn sách này anh ấy đã tường thuật rất rõ về cuộc chiến ở đấy.
Tessa bước đến cái ghế kê bên cửa sổ. Lorne ngồi nhích sang cho rộng chỗ để nàng ngồi như chàng thường làm khi họ còn nhỏ. Nàng dựa lưng vào Lorne và nói:
- Tôi chỉ sợ anh ấy bị giết.
- Anh ấy cũng có thể bị giết khi đi trên đại lộ Champs Elysées vậy, - Lorne đáp. - Không sao đâu, - chàng bình tĩnh nói tiếp, quàng tay quanh vai nàng, muốn trấn an nàng.
Tessa gật đầu, rồi ngồi thẳng người một chút, đưa tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương. Quay sang nhìn em trai, nàng nói: - Chúng tôi đã đính hôn, - nàng đưa chiếc nhẫn cho anh ta xem.
Lorne nhìn chiếc nhẫn, rồi huýt sáo, mắt long lanh miệng kêu lên: - Tôi mừng quá. Xin chúc mừng. Tôi thật quá mừng cho chị. - Chàng phá lên cười, nhìn nàng với ánh mắt thích thú.
- Tại sao thế? - Nàng hỏi, cau mày nhìn Lorne.
- Khi tôi giới thiệu hai người, tôi không nghĩ là anh chị sẽ... kết hợp nhau vĩnh viễn như thế này.
- Tôi cũng nghĩ vậy! - Tessa khóc, đấm mạnh cánh tay cậu em - Tôi đã nói với Jean Claude vào hôm hẹn nhau lần đầu rằng tôi không tin cậu sẽ kết được chúng tôi, nhất là không làm cho chúng tôi yêu nhau được.
- Thế chị không bằng lòng như thế hay sao?
- Nói bậy! - Nàng cười rồi lấy chiếc nhẫn trên ngón tay, đưa cho anh ta thấy lại. - Nhìn này, Lorne.
- Tuyệt vời và chị cũng thế! - chàng reo lên, rồi lấy giọng trang nghiêm nói tiếp: - Tess à, anh ấy rất tuyệt. Anh ấy rất tuyệt với chị, cũng như chị rất tuyệt với anh ấy. Hai người định khi nào thì làm đám cưới?
- Khi nào có thể, tôi thích đám cưới trước tháng sáu. Tôi không muốn vướng phải đám cưới rầm rộ của India ở Ai len.
- Đúng. Tôi hy vọng làm phụ rể được không?
Nàng cười. - Chúng tôi chưa bàn chuyện đó. Anh ấy mới tặng nhẫn cho tôi sáng nay. Nhưng tôi tin thế nào anh ấy cũng nhờ cậu.
Lorne gật đầu. - Khi nào anh ấy bắt đầu nhiệm vụ?
- Trong hai tuần nữa. Anh ấy sẽ đi Paris vào thứ hai, nhưng thứ tư thì anh bay thẳng từ Paris đến Yorkshire. Anh ấy nói anh ấy muốn đến dự đám cưới của gia đình ta.
- Anh ấy biết mối liên hệ khăng khít của gia đình ta hả?
- Chắc thế. Cám ơn, Lorne, vì đã giới thiệu chúng tôi. Cậu lo lắng cho tôi nên mới làm thế.
- Thôi, dẹp chuyện ấy đi, đừng lẩn thẩn nữa. Mà tại sao chị không đeo nhẫn? Coi chừng đấy, cất trong túi như thế có ngày rơi mất đấy.
- Tôi sẽ đeo vào tối nay, sau khi chúng tôi đã báo cho bố mẹ biết. Hai ông bà chưa biết vì họ đi vắng.
- Vậy thì tối nay chúng ta làm lễ ăn mừng.
- Ý kiến ấy... sao Lorne?
- Không được sao? Chị có vẻ không thích thế.
- Tôi lo là sau khi đã lấy Jean Claude, tôi không có việc gì làm. Tôi luôn luôn làm việc. Nghĩa là tôi phải thôi làm việc ở cửa hàng Harte.
Lorne nhìn bà chị, cau mày trầm mặc, lắc đầu.
- Chị vẫn xem công việc ở cửa hàng Harte quan trọng ư?
- Phải. À không. Tôi không biết.
- Chị đã ba mươi hai tuổi rồi, chị đã có nhiều thành công tại cửa hàng. Nhưng chị đừng quên chị đã gặp nhiều gian khổ với Mark Longden. Cuộc hôn nhân không ra gì chỉ mang lại cho chị một con số không.
- Nó cho tôi Adele đấy.
- Dĩ nhiên, tôi biết chị rất thương con bé, tôi biết nó là cục cưng của chị. Nhưng chị còn trẻ, chị phải được hạnh phúc với người mình yêu, để có cuộc sống đầy đủ. Mà có phải lúc nào ta cũng dễ tìm ra người vừa ý đâu? Tôi chưa tìm ra được, nhưng chị đã có đấy. Jean Claude là người hoàn hảo cho chị, chị sẽ là người vợ đảm đang của anh ấy và nuôi dạy Adele nên người. Rồi nếu chị có con với anh ấy thì sao?
- Cậu nói đúng, Lorne à, - nàng đáp nhanh, nhìn ra chốn xa xăm.
- Tôi biết chị, - Tessa à, chị đang nghĩ đến Linnet. Nghĩ đến chuyện Linnet sẽ lãnh đạo cửa hàng bách hóa Harte làm cho chị khổ sở, phải không?
Tessa nhìn chàng. Nàng cắn môi, không nói gì. Hai người im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng chính Lorne lên tiếng: - Chị phải bỏ lòng ganh tị đi mới được. Hai người kèn cựa nhau lâu rồi và sự cạnh tranh này chỉ làm cho chúng ta ghen ghét nhau mà thôi. Và làm cho mọi người buồn rầu.
- Tôi biết... nhưng cô ấy thích làm bà chủ.
- Và có lẽ cô ấy sẽ đạt được nguyện vọng. Chị hãy nhìn thẳng vào sự thật đi. Chị sẽ sống ở Paris với người chồng mới, còn cô ấy sẽ ở đây. Thế nào mẹ cũng trao quyền chỉ huy cho cô ấy.
- Tôi muốn đi đi về về.
- Không được, đừng ngốc. Làm thế không xong đâu. Chị nên suy nghĩ lại, nên quên chuyện giành quyền lực ở cửa hàng, mà nên nghĩ đến hôn nhân của mình. Tôi không tin chị có thể làm cả hai việc cùng một lúc được. Và theo tôi nghĩ, thì chị sẽ được hạnh phúc khi làm bà Jean Claude Deléon hơn là làm bà Emma Harte mới. Vai trò này nên để cho Linnet. Hãy chấp nhận đi.
Tessa nhìn em trai, không đáp.
- Paddy, làm ơn cho tôi nói chuyện với bà công tước Dunvale. Tôi biết bà ấy đang ăn trưa ở đấy. Tôi là Linnet O’Neill.
- Chào cô O’Neill. - Paddy Whitaker vui vẻ đáp. - Tôi sẽ nối đường dây đến phòng ăn cho cô.
- Tôi không muốn quấy rầy bữa ăn của họ.
- Không, không sao, họ ăn xong rồi. Chỉ một lát thôi. Cô O’Neill.
Chính India nhấc máy nghe ở phòng ăn của Willows Hall. Nàng lên tiếng - Chào Linnet. Tôi nghe nói cô muốn nói chuyện với bà nội.
- Chỉ vài phút thôi, India à. Hy vọng tôi không gọi đến vào lúc bất tiện.
- Không, không có gì bất tiện hết. Chúng tôi ăn xong rồi, đang đợi uống cà phê. Để tôi báo cho bà biết, bà đang nói chuyện với Dusty.
Linnet đợi mấy phút nữa mới nghe giọng sang sảng nổi tiếng của bà: - Tôi đây, Linnet. Tôi có hân hạnh gì được cô gọi đến thế? Hiếm khi cô gọi cho tôi.
- Ôi lạy Chúa, bà Edwina, đừng nói thế, tội cho cháu.
- Thôi, đừng nói lung tung, mất thì giờ.
- Vâng, thưa bà, - Linnet đáp, nàng vội nói. - Cháu muốn nói với bà về ông cậu Robin và gia đình của Evan, chuyện rất cần kíp.
- Sao? Có gì không ổn hay sao?
- Không. Nhưng sẽ có. Ngày mai cháu đến gặp bà để nói chuyện được không. Cháu sẽ lái xe đến.
- Hôm nay sẽ hay hơn, cháu à. Nếu chuyện gấp thì hôm nay ta gặp nhau có hay hơn không? Hay cháu có thể nói với tôi trên điện thoại cũng được.
- Cháu thích nói chuyện trực tiếp với bà thôi. Cháu có ý kiến như thế này, mời bà đến dùng cơm tối được không. Tối nay Tessa nấu món cừu hầm ngon lắm.
- Nghe tuyệt đấy, nhưng tôi nghĩ không thể ăn được đâu, - Edwina đáp, mặc dù bà rất muốn biết cô cháu này muốn nói chuyện gì.
- Bà khỏi cần phải ăn nhiều, chỉ ăn chút ít như con gái làm mẫu thôi.
Edwina cười, - thôi được, tối nay tôi rảnh, nhưng...
- Cháu sẽ mời ông Robin, thưa bà và chúng ta sẽ làm một công hai việc - Linnet nói, cắt ngang lời bà. - Xin bà vui lòng nhận lời cho. Chuyện này rất quan trọng.
- Chuyện gì mà quan trọng vậy?
- Chuyện rắc rối lắm, không thể nói đầy đủ trên điện thoại, nhưng đại khái như thế này... Cháu cần bà nói cho ông ấy thông cảm về chuyện gia đình Hughes ở lại tại nhà ông ấy. Họ không thể ở được đâu.
- Tại sao không?
- Vì Jonathan Ainsley bất ngờ xuất hiện ở York- shire, ông ta có thể gây chuyện rắc rối cho mọi người.
Nhất là ông Owen Hughes. Ông ta rất tức và ganh tỵ với ông Owen. Ông ta xem ông ấy là mối nguy hiểm... vì ông ấy là anh em cùng cha khác mẹ, rồi còn di chúc của ông cụ Robin nữa.
- Phải, Linnet, cháu nói rất đúng. - Bà già im lặng môt lát, hít vào một hơi rồi nói tiếp bằng giọng kẻ cả quen thuộc: - Tối nay tôi sẽ đến. Và cháu phải bảo đảm là có Robin ở đây. Cháu lúc nào cũng đúng đắn như bà cố của cháu. Mong sao tôi nói cho ông em tôi thông cảm.
- Cám ơn bà đã đồng ý, - Linnet nói, bỗng giọng nàng trở nên vui vẻ. - Cháu cho người đến đón bà nhé?
- Thôi, không cần. Tôi có tài xế rồi. Chỉ cần cho tôi biết giờ nào, tôi sẽ đến đúng giờ ấy.
- Bà nên đến trước giờ uống khai vị. Vào quãng sáu giờ ba mươi được không thưa bà? Đến sớm để chúng ta nói chuyện một chút trước khi ông cụ Robin đến. Chỉ có bà và cháu thôi. Ôi, đây là một buổi tối tình cờ, thưa bà.
- Tôi không khi nào tình cờ mà đến đâu. Tôi sẽ mặc áo quần hẳn hoi để đi ăn tối như mọi khi.
- Tôi có thể nói riêng với chị được không, chị Gladys?
- Dusty nói, vừa đi qua nhà bếp đến khu vực ăn uống nhỏ, nơi Gladys Roebotham vừa ăn xong với Atlanta.
- Dạ được, thưa ông Rhodes, - Gladys đáp, chị đứng dậy đi khỏi cái bàn ăn nhỏ. - Tôi sẽ quay lại trong vòng “ba cái vẫy đuôi của con cừu”. - Chị ta nói với cô bé, bé cười, vỗ tay vui thích khi nghe chị nói những lời này.
Dusty cười với con gái một cách yêu thương, rồi quay qua nói với Gladys: - Lâu rồi tôi không nghe ai nói như vậy. Trước đây mẹ tôi thường nói. - Nói xong, chàng cười, nhìn Atlanta. Bé trông đẹp như tranh.
Gladys cười với chàng và nói: - Thật buồn cười là thành ngữ thường lấy thú vật để miêu tả cuộc sống. Atlanta nghe những câu này chắc cô bé rất thích thú.
- Cháu rất thích. - Chàng dẫn Gladys đi qua nhà bếp, ra ngoài hành lang nhỏ dẫn đến vườn sau.
Gladys nói: - Ông Rhodes, ông muốn nói chuyện gì thế?
- Tôi muốn biết chị có bằng lòng đến giữ con bé giúp tôi được không? Chỉ đến canh chừng Atlanta khi cần thôi. Nó có vẻ rất mến chị và chị cũng rất tốt với nó.
Mặt Gladys bỗng có vẻ bối rối, chị chậm rãi đáp:
- Thực tình tôi rất thích làm việc đó, nhưng hiện tôi đang bận một công việc rất khó thu xếp. Tôi có người bà con đang ở lại tại nhà tôi, người ấy không được khoẻ, nên suốt thời gian trong ngày, tôi không thể đi khỏi nhà lâu được. Tôi rất tiếc thưa ông Rhodes.
- Tôi cũng vậy, - Dusty đáp, cố nở miệng cười, nhưng lòng buồn rười rượi. Trong bữa ăn, chàng tin rằng Gladys sẽ làm việc ấy được, chị ta sẽ gỡ rối cho chàng.
Gladys thấy vẻ mặt thất vọng của chàng, liền nói:
- Nhưng có lẽ sau đó, tôi có thể giúp ông được. Nghĩa là nếu Molly còn nằm bệnh viện và Atlanta đến ở đây với ông.
- Nếu được thế, tôi rất cám ơn chị. Tôi muốn cám ơn chị lần nữa vì đã chăm sóc Atlanta và rất tận tình với cháu. Bây giờ xin mời chị về lại nhà bếp ăn cho xong bữa.
Và khi nào chị ăn xong, Paddy sẽ gọi xe cho chị về. Chỉ trong năm phút thôi là tài xế lái xe đến đây, anh ta sẽ đưa chị đi đến bất cứ nơi nào chị muốn.
- Cám ơn ông rất nhiều, ông Rhodes, ông thật quá tốt. Nếu tôi ghé thăm bà Caldwell một lát, ông có nhắn gì không?
- Có chứ. Xin nhờ chị nói với bà ấy rằng tôi chúc bà chóng bình phục và nếu bà ấy cần gì, cứ gọi bệnh viện yêu cầu họ phục vụ. Chị hãy nói với bà ấy tôi sẽ đến thăm bà vào ngày thứ hai.
- Bà ấy sẽ rất sung sướng khi nhận được tin nhắn của ông. - Gladys đáp, cười với chàng, nghĩ rằng ông ta dễ thương biết bao, dù Melinda Caldwell đã khốn nạn làm cho ông điêu đứng. Ông quả là nhà quí tộc.