← Quay lại trang sách

MƯỜI

Paula ngồi ở bàn làm việc cũ của bà ngoại nơi phòng khách trên lầu, đang lập danh sách các công việc phải làm trong đám cưới, thì có tiếng gõ cửa, khiến bà ngẩng đầu lên.

- Mời vào, - bà nói, mắt nhìn ra cửa.

Cánh cửa bật mở, Margaret đi vào, tay bưng chiếc khay nặng, miệng thốt lên: - Thưa bà O’Neill, bà tưởng tôi quên bữa uống trà của bà hay sao?

- Không quên đâu, Margaret. Chị có bao giờ quên cái gì đâu. - Paula đáp, rồi để bút xuống, đứng dậy đi đến lò sưởi.

Bà giữ nhà đến để cái khay giữa bàn, rồi đứng thẳng người, nhìn Paula ngồi trên ghế nệm dài, chị ta nói: - Tôi làm bánh bích qui gừng bà thích nhất, thưa bà. - Chị ta vừa nói vừa bỏ chanh vào tách sứ và hỏi tiếp: - Tôi rót trà cho bà, hay bà muốn đợi ông O’Neill?

- Được rồi, để tôi, chị Margaret, - Paula đáp, cười với chị giữ nhà, Margaret đã lớn lên ở Pennistone Royal, nên hai người biết nhau rất rõ từ lâu. Paula xem Margaret như người trong nhà, nên không quan tâm đến tính khí kỳ lạ và thái độ thân thương của chị ta. Paula nói tiếp: - Tôi rất vui vì Tessa muốn đến nấu cơm tối, nên chị có thể nghỉ ngơi tối nay.

Margaret lắc đầu, hăng hái đáp:

- Tôi phải giúp cô ấy, thưa bà O’Neill - Tessa cần có người giúp.

Paula cau mày hỏi: - Chị nói sao? Cô ấy làm món cừu hầm rất nhanh. Tại sao nó cần người giúp?

- Chắc bà cần phải biết tối nay nhà ta có đại tiệc.

- Đại tiệc?

Margaret gật đầu ra vẻ quan trọng: - Mười tám pound (1 pound = 0,45kg) thịt cừu hầm! Tessa đã mua chừng ấy thịt. Tôi thấy số thịt quá nhiều, bèn hỏi cô ấy, cô trả lời có nhiều xương cổ và vai. Và quả đúng như thế.

- Tôi biết, - Paula vội đáp, - nhưng ai đến ăn tối mà đông thế? Tôi không biết khách đến là ai.

- Cô Linnet mời ông Robin và bà công tước, còn Tessa thì cho biết Emily và Winston sẽ đến và có lẽ có cả India và ông Rhodes.

- Lạy Chúa! Đông thế à? khoảng mười sáu người à?

- Mười bảy, - Margaret đáp. - Ông nội các cháu thường đến ăn tối với bà phải không?

- Đúng thế. Nhưng chúng tôi thường như thế. Tôi đã chuẩn bị thức ăn nhiều năm rồi. Có lẽ Tessa không mua quá nhiều thịt cừu đâu. - Paula nhướng mày, thích thú trước thái độ của Margaret.

- Tôi thường dự kiến một người nửa pound, vì trong món hầm có nhiều rau - Bà giữ nhà nhìn Paula cười mãn nguyện. Bà biết lời bà có tác dụng lớn khi bàn đến địa hạt của mình. - Cô ấy sẽ làm việc bận rộn.

Paula gật đầu. - Chị nói đúng, Margaret. Vì thế chị phải giúp cô ấy một tay là đúng, trong khi đáng ra chị được nghỉ ngơi. Có lẽ tôi phải đến giúp cho nó.

- Không, không, thưa bà, không cần! - Margaret thốt lên, giọng the thé - Tôi sẽ giúp Tessa nhào bột, thái thịt và xào, còn những người khác chuẩn bị rau để nấu ngay từ bây giờ.

- Những người khác nào? - Paula nhướng mày hỏi.

- Emsie thái hành. Ông Julian cạo cà rốt, Lorne gọt khoai. - Bà ta vừa nói vừa cười sung sướng. Ông Lorne rất dễ thương, có tinh thần trách nhiệm và hay giúp đỡ. Hiếm có người như Lorne. Người đàn bà nào mà lấy ông ấy thì thật đại phước.

Paula cố nín cười, giữ vẻ mặt bình thản. Cả gia đình điều biết Margaret thương yêu Lorne khi chàng còn nhỏ, dưới mắt bà ta, chàng rất hoàn hảo. Rồi bây giờ việc chàng trở thành diễn viên lại thêm một điểm nữa vào sự toàn hảo đó của chàng. Margaret là người rât hâm mộ Lorne, mỗi khi chàng về nhà là dịp cho bà ta nuông chiều, khen ngợi. - Đúng, Lorne rất đặc biệt, - Paula nói nhỏ và cuối cùng bà nhoẻn miệng cười. Bà nói thêm: - Nhưng chị quên ông Deléon rồi và cả Linnet nữa. Hai người này đâu rồi?

- Cô Linnet luôn luôn bận gọi điện thoại về công việc kinh doanh, chắc thế. - Margaret tươi cười trả lời. - Bà biết cô ấy rất giống bà Harte, bận kinh doanh suốt hai mươi bốn giờ một ngày, làm việc bảy ngày một tuần, giống bố cô ấy như đúc.

Paula bật cười, hỏi tiếp: - Còn ông Deléon?

- Ông ta ngồi uống cà phê ở nhà bếp, nói chuyện với cô Tessa, trông ông ta rất ngưỡng mộ cô ấy.

- Và chắc Adele ở với Elvira?

- Dạ phải, bà Paula. Họ đang uống trà trong phòng trẻ con. - Margaret rời khỏi lò sưởi, nói tiếp: - Tôi khỏi phải giúp Tessa xào thịt. Cô ấy là học trò xuất sắc của tôi, cô ấy rất thông minh.

- Đúng thế, Margaret. Chị đã dạy cho nó cách nấu nướng. Cám ơn chị về việc ấy. Và khi nó xâm nhập vào địa hạt của chị, chị không phiền hà gì chứ?

- Dạ không, thưa bà O’Neill. Tôi rất vui khi cô ấy hầm thịt để ăn tối, Joe chắc cũng vui, vì thế nào cũng còn lại rất nhiều. Nhưng dù sao thì đấy cũng là cách nấu của tôi. - Bà ta cười thêm lần nữa, gật đầu chào bà chủ rồi đi ra.

Một lát sau, Paula thấy cửa buồng ngủ của họ mở và chồng bà đi ra. Shane tươi cười nói với vợ:

- Mấy hôm nay bà Margaret thật quá kỳ cục! - Ông vừa cười vừa đến gần lò sưởi. - Mọi khi bà ta có vẻ như bạo chúa, rồi bỗng bây giờ mềm như bún. Bà biến từ người hay chấp trách đến kẻ dễ dãi bình dị khiến anh thấy bà ấy rất lạ.

- Em không mấy quan tâm đến chuyện ấy, Shane, - Paula đáp, cười âu yếm với chồng. - Em không biết chị ấy sẽ gọi em ra sao... bây giờ chúng ta rõ hết rồi. Em không quan tâm. Chị ấy giống như một thành viên trong gia đình, bố mẹ chị làm việc cho bà ngoại đến hết đời. Chị ấy giống như người xưa còn sót lại tận tụy với nhà ta, chị ấy cảm thấy mình như một người trong gia đình chúng ta.

Và anh nên nhớ rằng, chị ấy đã lớn lên với em. Thực vậy, chị ấy chỉ lớn hơn em bốn tuổi.

Shane gật đầu thông cảm, đưa tay lấy bình trà rót cho mình một tách. - Nhưng anh nghĩ chị ấy chắc không biết gì về việc Winston và Emily đến ăn tối. Khi anh và Winston ăn trưa tại nhà hàng Drum and Monkey, anh ấy không nói gì về chuyện họ đến ăn tối hết.

- Khi Emily và em đến làm việc ở Beck House, chị ấy cũng không nói gì với em về việc này. Nhưng hiện giờ Emil quá say mê Evan và quan trọng hơn là say sưa với tình hình của Evan... chị ấy trông ngóng các hài nhi ra đời.

- Nhưng tối nay chúng chưa ra đời, phải không?

- Ồ Shane, đừng đùa như thế, chắc anh hiểu ý em rồi. Chị ấy thích quanh quẩn bên Evan và hãy nhớ Gideon là đứa con yêu quí nhất của chị ấy.

- Em không nên để cho Toby và Nathalie nghe em nói thế. - Ông dặn, vừa uống trà và đưa tay lấy bánh qui gừng.

- Em có cảm tưởng như thế... - Paula dừng lại, nhìn chồng với vẻ ưu tư, cặp mắt màu tím bỗng hiện ra vẻ bối rối. Rồi bà ngồi dựa người ra ghế nệm dài, lắc đầu.

Shane quay qua nhìn bà, hỏi: - Như cái gì? Nói đi.

- Ngày hôm kia Tessa nói một chuyện rất buồn cười. Nó nói Toby không còn chơi thân với nó nữa, nó không được tin gì của thằng đó nữa. Đấy, rắc rối thế đấy, nghe rất buồn.

Hai đứa này khi còn nhỏ rất thân thiết, cho nên anh không ngạc nhiên khi thấy thằng ấy không liên lạc với nó nữa. Vả lại chuyện xảy ra không làm cho anh ngạc nhiên, Paula à. Cả hai đều đang sống trong cảnh ly dị, thằng đó thì tự do, còn con gái mình thì đang dan díu với người đàn ông khác trước khi việc ly dị hoàn tất. Theo anh nghĩ thì Toby đang hoang mang, bị rối loạn tinh thần. Anh tin khi nào nó cũng dễ thương với Tessa.

- Khi thấy vợ cứ im lặng, Shane nói: - Phải không?

- Cũng có thể như thế, - Paula đáp rồi khẽ cười với ông. - Nhưng em nghĩ chuyện này không xuôi đâu. Chúng rất giống nhau trên nhiều mặt.

Cúi người qua bàn xa lông, Paula nói tiếp: - Em rất ủng hộ anh chàng Jean Claude. Em nghĩ Tessa cần người lớn tuổi, người thương yêu và che chở cho nó, nhưng em nghĩ mối tình của chúng chắc sẽ không đi đến hôn nhân được.

- Vì sự nghiệp của nó phải không? - Shane hỏi. Khi Paula không trả lời gì, ông nhìn bà chăm chăm. - Paula à, chắc em biết lý do rồi. Nó nhiều tham vọng, lúc nào cũng muốn lãnh đạo cửa hàng bách hóa Harte. Có lẽ nó xem việc này quan trọng hơn lấy Jean Claude.

- Điều anh nói đúng đấy, nhưng em nghĩ đến Jean Claude, có lẽ anh ta không muốn lấy vợ, Shane à.

- Điều em nghĩ cũng giống như anh, nhưng anh nghĩ như thế này... Tessa có thể yếu đuối, cần che chở, nhưng nó có tính cương nghị, thậm chí còn cứng rắn, chắc em biết nó mang dòng máu của Harte trong người chứ.

- Anh nói đúng và dạo này em thấy nó càng tỏ ra mình là người của dòng họ Harte nhiều. Trước kia nó cứ nhất mực cho rằng nó là người của họ Fairley thôi. Sự thể đã hoàn toàn thay đổi.

- Mặt khác, anh nghĩ rằng...

- Con xin cắt ngang được không? - Linnet hỏi, nàng hiện ra nơi ngưỡng cửa, rồi không đợi bố mẹ trả lời, nàng đi vội vào phòng. Sau khi hôn lên má Paula, nàng cúi xuống ôm bố. - Con xin phép vài phút thôi, - nàng nói tiếp. - Con biết bố mẹ như đôi uyên ương thích được ở với nhau trong những giây phút đặc biệt này.

- Được rồi, - Shane đáp, nhìn con gái, mắt chan chứa tình thương yêu.

- Con đoán Margaret đã báo cho bố mẹ biết chuyện con mời bà dì Edwina và ông cậu Robin đến ăn tối... bà ấy là người ba hoa, - Linnet nói.

- Bà ấy chỉ nói qua thôi, - Paula đáp, - nhưng mẹ không biết lý do tại sao con mời họ. Chẳng lẽ con mời vì thân mật thôi.

- Dạ không, mời có lý do, mẹ à, - Linnet đáp. - Con muốn nói riêng với bà Edwina trước khi ông Robin đến. Con phải nói rõ lý do để bà ấy đả thông tư tưởng cho ông cậu biết.

- Đã thông tư tưởng về chuyện gì? - Paula hỏi.

- Về chuyện gia đình Hughes ở lại tại biệt thự Lackland Priory trong thời gian đám cưới. Chuyện ấy không ổn đâu, sẽ gây nhiều rắc rối.

- Tại sao lại rắc rối? - Shane hỏi.

Paula bỗng hiểu rõ tình thế. Có lẽ là Jonathan, bà nghĩ. Chính y là nguyên nhân gây chuyện rắc rối. Bà thấy đau nhói nơi ngực vì thất vọng. Bà ngồi bình tĩnh, nhưng lòng buồn rầu khi nghĩ đến người anh họ tàn ác, có tính bạo lực khi họ còn nhỏ.

Linnet nói: - Sáng nay Jack Figg đã báo cho con biết rằng Jonathan Ainsley hiện đang ở tại nhà ông ta ở Thirsk, Jack nghĩ là ông ta có thể bất thần đến thăm bố và đụng đầu với ông Owen Hughes. Jack nói rằng việc giáp mặt nhau như thế có thể sinh ra chuyện nguy hiểm.

- Lạy Chúa, có thể xảy ra chuyện như thế thật! - Shane góp ý.

Paula không nói gì.

- Mẹ, mẹ không nói chuyện với Jack à? Ông ấy nói ông ấy sẽ gọi cho mẹ.

Paula lắc đầu. - Hôm nay mẹ ở tại Beck House cả ngày với dì Emily. Mẹ đoán máy di động của mẹ tắt cho nên Jack không gọi cho mẹ được. Nhưng mẹ có thể nói chuyện với ông cậu Robin dễ. Ông ấy sẽ nghe lời mẹ.

- Nhưng mẹ đã quá bận công việc tổ chức đám cưới và tiếp tân rồi. Con nghĩ bà dì Edwina là người thích hợp nhất có thể thuyết phục ông cậu nên để cho họ ở chỗ khác thì hay hơn.

- Mẹ hiểu, - Paula đáp.

- Con ước chi chiều nay đến được Beck House. - Linnet lắc đầu. - Nhưng Julian và con có nhiều việc khác phải làm. Con có cần nói ra đây việc gì không?

- Không cần, con à.

Shane lên tiếng: - Nhưng họ sẽ ở đâu?

- Con nghĩ là họ có thể đến ở tại nhà dì Emily và cậu Winston... dù sao thì con trai họ cũng sắp cưới con gái của ông Owen. Và ở Allington Hall có rất nhiều phòng. Các cô con nuôi cũng có thể ở đấy luôn.

- Con nuôi, - Shane đáp, - Bố nghĩ chắc con muốn nói đến các em gái của Evan.

- Các em gái nuôi, bố à, - Linnet chữa lại.

- Linnet, con hãy cẩn thận khi nói đến họ trước mặt người khác đấy, - Paula cảnh giác con. - Con không được tỏ ra bất kính.

Shane nói xen vào: - Con có vẻ không thích họ thì phải. Bố không biết họ đã đến đây rồi.

- Họ chưa đến, - Linnet đáp. - Mà không, có một người đã đến. Đó là Angharad. Con thấy cô ấy kỳ cục lắm, bố à.

- Bố hiểu rồi. Nhưng mẹ con nói đúng đấy, Linnet à, hãy cẩn thận khi nói đến các cô gái ấy trước mặt mọi người. Nói tóm lại, trước mặt bất cứ ai.

- Vâng, thưa bố. - Linnet nhìn qua mẹ và nói tiếp: - Con hy vọng mẹ không phiền lòng khi thấy con tìm cách giải quyết vấn đề khó khăn này.

- Không, không phiền gì hết.

- Con trở thành bà Margaret Thatcher rồi, phải không, Linnet? - Bố nàng hỏi đùa.

- Tất cả phụ nữ ở Yorkshire đều đang trở thành Margaret Thatcher hết, bố à. Họ đều muốn làm chủ và điều khiển, chắc bố biết rồi.

Shane lắc đầu cười. - Con thật chứng nào tật ấy! Paula nhìn chồng rồi nhìn qua con gái, bà cười thích thú. Bà quyết định sẽ không lo nghĩ gì về Jonathan Ainsley hết, không nghĩ đến chuyện rắc rối mà ông ta có thể gây nên. Ít ra hôm nay cũng không nghĩ đến. Bà cũng không muốn tiếp xúc với Robin. Bà nói với giọng bình thản, vô ưu: - Mẹ tin Jack nói đúng, sắp xếp cho họ ở lại đâu đấy là tốt, Linnet à và rất cám ơn con đã lo thu xếp việc này. Vì con đề xướng, nên mẹ để cho con làm tiếp việc này. Cứ tiến hành đi, bàn với Edwina và Robin, mẹ sẽ rất sung sướng khi thấy con làm việc này.

- Cám ơn mẹ, con sung sướng được mẹ bằng lòng. Được rồi, bây giờ con xin phép đi thay áo quần khác cho phù hợp với bữa ăn tối. - Nàng đứng dậy, hôn gió bố mẹ rồi vội vàng bước đi.

Khi còn lại hai vợ chồng, Shane nói. - Anh thấy nó giống hệt bà Emma trong sinh hoạt hằng ngày. - Ông đứng dậy, đến đứng trước lò sưởi. - Nó lại còn thông minh lanh lợi.

Paula cũng đứng dậy, đi đến bên ông, quàng tay ôm ông, gục đầu lên ngực chồng. Ông là người yêu, là sự sống của bà.

- Anh không nói em cũng biết nó thông minh lanh lợi và rất nhanh nhạy trong công việc. Đúng, nó giống bà ngoại em. Thỉnh thoảng em thấy thật kỳ lạ... - Paula dừng lại, rồi bình tĩnh nói thêm: - Em cảm thấy như thể em đang nghe bà ngoại em nói. Như là bà ngoại em đã hiện thân vào trong con gái của em.

- Có lẽ đúng thế, - Shane đáp. Ông vốn là người tin vào chuyện thần bí, nên ông nghĩ câu trả lời của mình chẳng có gì kỳ quái hết.

Paula nói nhỏ: - Luôn luôn có bóng ma của Jonathan Ainsley lơ lửng trên đầu chúng ta. - Giọng bà nhỏ dần rồi chấm dứt, bà ôm chặt ông thêm, lòng lo sợ.

- Đừng tưởng tượng quá nhiều những vấn đề đơn giản, - Shane đáp, ông muốn làm cho bà bớt lo. - Ông ta có nhà ở Yorkshire này, cho nên thỉnh thoảng ông ta về ở là chuyện bình thường.

- Nhưng tại sao bỗng nhiên bây giờ lại đến, trong lúc gia đình ta sắp có cái đám cưới khác? Ông ta muốn gây rối, muốn ám hại ai, như ông ta đã làm khi Linnet và Julian đám cưới trong tháng trước?

- Ồ, đấy chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, - Shane vội đáp. Nhưng ông không khỏi tự hỏi phải chăng Paula đúng và mình sai. Bỗng ông thấy lo, định sẽ nói chuyện với Winston về vấn đề này sau. Câu chuyện của hai người bị gián đoạn vì khi ấy có tiếng gõ cửa. Họ chưa kịp cất tiếng hỏi ai thì Tessa đã vào phòng, theo sau nàng là Jean Claude.

Paula và Shane vội dời nhau ra, Paula nói: - Mẹ nghe tối nay con nấu món cừu hầm tuyệt lắm. - Bà vừa nói vừa cười, ra dấu cho hai người đến gần. - Jean Claude, anh khoẻ chứ? - Bà hỏi, bước gần đến phía chàng, miệng tươi cười, mắt ấm áp.

Shane đi theo, đưa tay bắt tay người Pháp. Sau khi chào hỏi nhau xong, Tessa nói: - Con hy vọng chúng con không làm phiền bố mẹ.

- Không có gì phiền hết, - Paula đáp. - Ta đến ngồi gần lò sưởi. Khi họ đã an vị, Tessa nhìn mẹ rồi nhìn Shane và nói bằng giọng hăm hở: - Chúng con đã đính hôn rồi.

- Tuyệt vời quá! - Paula thốt lên với vẻ ngạc nhiên. Và mắt bà lộ vẻ hân hoan sung sướng. - Xin chúc mừng Tessa... Jean Claude.

- Cám ơn bà, - Jean Claude đáp và nói thêm: - Tôi rất sung sướng khi được bà chấp thuận.

- Vợ chồng chúng tôi đều chấp thuận! - Shane lên tiếng. - Rất bằng lòng. Xin chúc mừng.

Tessa tươi cười đưa tay cho họ xem chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương.

- Nhẫn đẹp quá! - Paula nói, vẻ hạnh phúc hiện ra trên mặt bà. Nhìn Tessa rồi nhìn qua Jean Claude, bà nói tiếp: - Tôi rất sung sướng. Thế là tối nay chúng ta có dịp rất tuyệt vời để ăn mừng. Bữa ăn tối sẽ là bữa tiệc có rất nhiều người trong gia đình tham dự. Tôi rất thích được chào đón anh đến với gia đình, Jean Claude à. Thật tuyệt vời khi anh trở thành một thành viên trong gia đình của chúng tôi.