MƯỜI MỘT
Người đàn ông tra chìa khóa vào ổ khóa của cánh cửa sau nhà. Y quay chìa rồi mỉm cười khi thấy cánh cửa mở ra một cách dễ dàng. Y bước vào nhà, đóng cửa và nhìn quanh.
Trời đã xế chiều, ánh sáng trong bếp lờ mờ tối, nhưng y nhất quyết không bật đèn. Y đi thẳng ra tiền sảnh, cởi áo khoác treo vào tủ rồi đi qua nhiều phòng ở tầng dưới của ngôi biệt thự.
Khi đi qua ngôi nhà rộng thênh thang trống vắng, nhiều lần y muốn cười thật lớn. Y vừa nhìn các thứ chung quanh, vừa cười khúc khích sung sướng và tự hào về hành vi bất chính của mình.
Nếu Paula O’Neill biết y có chìa khóa để vào nhà này, thế nào bà ta cũng lên cơn đau tim. Nhưng y có chìa khóa, hiện chìa khóa đang ở trong tay y. Y bèn bỏ chìa khóa vào túi, miệng vẫn cười một mình. Y cũng có luôn chìa khóa ở cửa sau của biệt thự Pennistone Royal nữa. Nếu bà ta biết chuyện này chắc bà sẽ đau tim nặng thêm. Y cười hô hố, tiếng cười vang khắp ngôi nhà trống trải.
Thời y còn là cậu bé vị thành niên, y khôn khéo biết bao. Lúc ấy, y đã có những chìa khóa làm thêm giống các chìa khóa ở các nhà này. Không có ai khôn ngoan như y, ngay cả bà nội của y, vốn là người rất khôn. Và không ai thay khóa ở Pennistone Royal, cũng như ở biệt thự Heron’s Nest ở Scarborough này.
Đồ đần, y tự nhủ. Anh chị em họ của y đều là một lũ đần, nhất là Paula O’Neill, đáng ra bà ta phải biết chứ. Khóa trong nhà thỉnh thoảng phải thay, phải thận trọng mới được chứ, để đề phòng những người như y. Ngay cả Jack Figg cũng ngốc. Như thể y không biết Figg đã theo dõi mình. Y cười một mình. Theo dõi cho lắm cũng mất tăm thôi.
Đồ đạc trong các phòng đều được đậy vải che bụi, màn kéo ra he hé, khiến cho cảnh tượng có vẻ kỳ ảo, ma quái. Thế nhưng y không sợ sệt chút nào hết. Y không tin vào ma quỷ, và y rất can đảm, không có gì làm y nao núng. Không bao giờ.
Y đi lên cầu thang lầu và nhận thấy ngôi nhà rất sạch, nhờ người chăm sóc nhà luôn đến lau chùi nhà cửa mỗi tuần một lần, kiểm tra hệ thống sưởi và ống nước. Mặc dù ngôi nhà không được người trong gia đình dùng nhiều nữa, nhất là vào những tháng mùa đông, nhưng Paula O’Neill vẫn muốn giữ cho được hoàn hảo. Rõ ràng bà ta thay thế Emma Harte để coi sóc tài sản của gia tộc, mà bà Emma lại là người rất thích nơi này làm chỗ nghỉ ngơi trong những ngày lễ.
Khi đi vào phòng ngủ từng thuộc về y khi còn bé, y không hề nghĩ rằng người em họ của y đã yêu Heron’s Nest như bà nội y. Y không nghĩ đến những kỷ niệm thân thương về bà. Y ít khi nghĩ đến tình cảm.
Jonathan Ainsley kéo rộng màn cửa sổ, đứng nhìn xuống vườn và biển mênh mông ở bên kia vườn. Ngôi biệt thự Heron’s Nest toạ lạc trên mũi đất nhỏ, y luôn luôn nghĩ rằng phòng của y là nơi nhìn được cảnh đẹp nhất so với các nơi khác trong nhà. Bây giờ y vẫn còn nghĩ thế.
Dưới ánh mặt trời nhợt nhạt, chiều nay trông mặt biển hơi lóng lánh. Mặt biển phẳng lặng không một gợn sóng, nước biển có màu lục xám như màu gỉ đồng, khiến y nhớ đến màu lục đậm của viên ngọc bích cũ. Tự nhiên y thọc tay vào túi, mấy ngón tay dài nắm lấy viên ngọc bích to tướng. Y tin rằng viên ngọc này đã mang đến cho y nhiều may mắn, vì viên ngọc đã được một phụ nữ xinh đẹp, có tài thần bí ban phép trong một buổi lễ đặc biệt. Người phụ nữ đó là Jasmine Wu - Jen. Bây giờ y đang nghĩ đến bà ta. Y nhớ bà ta trong suốt thời gian y ở tại Paris và London.
Có nhiều lúc y muốn bà ta bay từ Hồng Kông đến, nhưng rồi vào giờ phút chót y thay đổi ý kiến. Bà ta không hợp với nơi đây. Bà ta quá kỳ quái, quá bối rối. Tốt hơn hết là cứ để bà ta ở yên tại chỗ. Bà ta ở tại ngôi nhà nằm trên đỉnh ngọn đồi cao nhìn xuống thành phố đông đúc, y rất thích ngôi nhà ấy. Và khi bà ta bằng lòng làm vật sở hữu của y, y mua ngôi nhà đó cho bà ta.
Quay người khỏi cửa sổ, y đưa mắt nhìn quanh phòng, ngắm những thứ thuộc quyền sở hữu của y thời y còn trẻ. Y không đem chúng đi khỏi đây, mà thích cứ để yên trên các kệ sách như thế này. Phần nhiều các thứ này đều là đồ lặt vặt. Những viên sỏi và vỏ sò có hình thù kỳ lạ, bất thường mà y đã lượm ở dưới bãi biển, cây đèn thợ mỏ cũ làm bằng đồng, con chim nhỏ nhồi bông ở trong tủ gương, cái thố lớn làm bằng đá cẩm thạch ngũ sắc và trong cái tủ kính khác, một đồng tiền La Mã xưa mà y đã tìm thấy ở ngoài đồng hoang trên Scarborough khi còn vị thành niên, y xem đồng tiền này là vật quí giá nhất của y.
Y vẫn còn thích cái thú đi chơi trên các cánh đồng hoang và dọc theo bờ dốc đá trên biển như thời còn trẻ. Khi lớn lên, y thích lịch sử. Lịch sử giúp cho y dễ hình dung ra những trận chiến và những cuộc xung đột diễn ra trên những ngọn đồi, những cuộc đánh nhau trên biển. Những trận đụng độ đẫm máu, tàn bạo ấy là một phần câu chuyện về sự tranh chấp giành lấy đảo quốc này, nơi xuất thân của y.
Y quay lại cửa sổ và nhìn ra ngoài, nghĩ đến thời quá khứ xa xưa, thời có nhiều cuộc xung đột trên đất nước này và thời xảy ra nhiều cuộc tranh giành xung đột trong các gia đình. Anh em ruột đánh nhau, anh chị em họ chém giết nhau. Các gia đình hoàng tộc ở York và Lancaster đánh nhau đến chết, anh em họ gây chiến với nhau để giành quyền cai trị, giành quyền làm vua nước Anh, quyền hành cao sang nhất.
Bỗng y nghĩ rằng: chẳng có gì thay đổi đưới bóng mặt trời này. Ta đang chuẩn bị để chiến đấu chống lại Paula O’Neill để đạt được những gì ta muốn. Không giành các cửa hàng Harte được nữa. Y biết việc này sẽ không thành công. Nhưng y muốn trả thù bà ta, bằng cách hủy hoại những thứ bà thương yêu. Hủy diệt chồng bà ta, Shane, bạn của y từ lâu... giết các con bà... và dĩ nhiên hủy diệt luôn Adele Longden, viên ngọc nhỏ, đứa cháu ngoại duy nhất của bà.
Y nghĩ đến Mark Longden với sự tức giận, cay đắng, y đã quá mất thì giờ với gã. Không liên kết với anh chàng này được. Jonathan tin rằng chính Mark đã phản bội y vào tháng mười một năm ngoái bằng cách báo cho Jack Figg biết toán du đãng sẽ đến làng Pennistone để quấy phá đám cưới của Linnet O’Neill và Julian Kallinski vào tháng chạp. Kế hoạch của y hầu như hoàn hảo, nếu Mark không mất trí thì y đã thành công rồi.
Người đàn bà cho xe chạy chậm lại khi đến cuối con đường chính và rẽ vào đám đất cạnh đấy, đậu xe dưới gốc cây cổ thụ già. Chị bước ra khỏi xe, khóa cửa, đưa mắt nhìn gốc cây. Rễ cây già cỗi nhô lên mặt đất xù xì như những ngón tay u sần cố bám sự sống. Chị thấy cảnh tượng chẳng có gì thay đổi như hồi chị còn nhỏ, mới đến đây lần đầu với mẹ chị. Cảnh vật luôn luôn làm cho chị say mê.
Rời khỏi xe, băng qua con đường chính, chị thấy cả vùng ở trước mặt chị chiều nay hoang vắng. Bỗng cơn gió lạnh từ ngoài biển thổi đến mặt chị. Vào một ngày lạnh như hôm nay, ít ai đi đâu hết, ngay cả những người có nuôi chó cảnh cũng không dẫn chó đi dạo chơi trên sườn núi đá như thường lệ, mặc dù họ rất tận tụy với chúng.
Khi chị đi đến bờ núi đá, chị thấy ngôi nhà từ đằng xa, nằm trên mũi đất nhỏ. Chị liền đi nhanh về phía ngôi nhà, dọc theo con đường cao trên bờ Bắc Hải. Phía dưới chị, sóng vỗ sủi bọt quanh những tảng đá, nhưng phía ngoài xa, biển im lặng, bằng phẳng, lóng lánh như gương trong ánh mặt trời nhợt nhạt, có màu xám xanh vì phản ánh bầu trời màu than chì.
Con đường dẫn thẳng đến cổng sau ngôi nhà, chị phải mất đúng chín phút để đến đấy. Khi còn nhỏ, đi với mẹ như thế này, chị mất gấp đôi thời gian.
Người chị nhỏ nhắn, mảnh khảnh, mái tóc đen dày loăn quăn buộc ra sau thành kiểu đuôi ngựa, mắt màu đen dưới cặp lông mày đen cong vút. Chị có vầng trán rộng, mũi cao thanh tú và cái cổ dài. Mặc dù chị không đẹp theo nghĩa cổ điển, nhưng có nét hấp dẫn, khêu gợi.
Khi còn nhỏ, bạn bè gọi chị là Gypsy, vì chị có nước da đen sẫm, mái tóc đen tuyền giống người phụ nữ Romany đi khắp nơi từ hội chợ này qua hội chợ khác, những phụ nữ sống trong đoàn người ngựa đi lang thang, đoán tướng số bằng cách xem chỉ tay, nhìn vào những quả cầu bằng thủy tinh hay nhìn vào những ngọn lá chè.
Nhưng chị không phải dân sống lang thang. Chị là người pha trộn giữa người Ailen và Scotland. Khi chị lớn lên, mẹ chị thường nói rằng chị là người Celt thật sự, nhưng có tổ tiên xa xưa là dân Ailen Đen, nguyên là hậu duệ của những thủy thủ bị đắm tàu khi đại hạm đội của Tây Ban Nha tan vỡ trên bờ biển Ailen vào thời đại Elizabeth.
Cùng với vóc dáng hấp dẫn của mình, chị ăn mặc cũng rất hấp dẫn: lịch sự, đắt tiền, màu sắc sặc sỡ. Chị không dùng màu nhạt, mà thường dùng màu sắc tươi sáng sặc sỡ, nhất là màu sắc của cầu vồng như đỏ, da cam, tía, vàng, xanh, tím, những màu thích hợp với chị, khiến ở đâu chị cũng nổi bật hơn mọi người.
Chiều nay chị mặc toàn màu tía, từ chiếc áo khoác có thắt lưng bằng len màu tía với cổ áo và cổ tay áo bằng lông hải ly cho đến đôi bốt da và chiếc quần cũng màu tía. Thêm vào màu sắc sặc sỡ ấy, chị mang đôi găng len màu đỏ và vấn khăn quàng casơmia màu đỏ, chiếc khăn bay phất phới trong gió khi chị bước đi.
Tên của người đàn bà này là Priscilla Marney, chị lớn lên ở gần Scarborough, nhưng dạo này chị sống ở Harrogate, nơi đây chị đang điều hành một cơ sở kinh doanh do chị thành lập và công việc làm ăn rất phát đạt.
Priscilla vừa đi vừa nghĩ đến công việc làm ăn của mình, lòng lo sợ không có chị vào hôm thứ bảy bận rộn này, số nhân viên sẽ không làm đúng theo ý muốn của mình. Nhưng chị không gặp Jonathan tại Yorkshire này đã lâu rồi và chị rất ân hận là lần sau cùng gặp y, chị không cố gắng đi đến chỗ kết hợp với y.
Hôm qua bỗng y đột ngột gọi điện đến cho chị, y hết sức dễ thương, khiến chị cầm lòng không được, không thể từ chối lời mời của y, như thường xảy ra trước đây.
Hai người quen biết nhau bao lâu rồi nhỉ? Thỉnh thoảng chị suy nghĩ đến điều này.
Chị nhớ như đã lâu đến bốn mươi năm. Nghe ra khó mà tin cho được, nhưng thực ra đúng như thế. Khi nghĩ đến thời gian lâu như thế, bỗng chị thấy mình cau mày ngạc nhiên. Thực vậy, chị đã biết y hầu như cả đời. Bây giờ nhớ lại, chị thấy chuyện này thật đáng chú ý biết bao.
Họ gặp nhau khi còn nhỏ, lúc mẹ chị đến làm thư ký vào mùa hè cho bà Emma Harte, trong những tháng trời nắng nóng bà phải đến làm việc ở Heron’s Nest. Khi những ngày nghỉ hè đến, bà Harte đem cả bầy con cháu đến ở tại nhà nghỉ hè ở Scarborough. Ở đây, bà dạy họ chăm sóc cho nhau những gì họ có thể làm được.
Họ thường gọi ngôi nhà mùa hè này là “Trại lính của Emma”. Người nào cũng nghĩ rằng bà nội, bà ngoại của họ rất nghiêm khắc, muốn tất cả đều phải vâng lời. Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình, nhưng tất cả đều thương bà, họ đều gọi bà như thế và tuân lệnh bà vô điều kiện.
Lúc ấy, cô nữ sinh Priscilla để ý đến Jonathan ngay và y đáp lại tình cảm của cô liền. Hai người gắn bó nhau mật thiết đến nỗi cô ta trao thân cho y ngay khi mới mười bốn tuổi và y không lớn hơn cô ta mấy. Họ cùng nhau khám phá tình dục, họ ra sức khám phá. Bất cứ lúc nào họ cũng nói đến chuyện đó. Họ nghĩ họ đã sống rất tuyệt vời.
Trong những năm tiếp theo, thỉnh thoảng hai người gặp nhau và thỉnh thoảng ngủ với nhau. Jonathan lấy Arabella Sutton rồi ly dị và không lấy vợ lại. Priscilla lấy chồng hai lần. Người chồng đầu, Conner Mallone chết vì bị xe cán ở Manchester, khi đi làm ăn ở đấy. Người chồng thứ hai Roger Duffield, hiện đang ly thân với chị.
Roger xin chị trở về với anh ta, nhưng chị nhất mực không chấp nhận lời yêu cầu đó. Chị không được hạnh phúc với anh ta và mới đây chị tin rằng chị nên ở một mình cho tự do thì hơn. Cô con gái của chị với Conner là Samantha, hiện đã hai mươi tuổi, đồng ý với chị về điểm này, khuyến khích chị nên “sống tự do một mình” như chị đã muốn.
Priscilla biết chị sẽ không có tương lai gì với Jonathan, nhưng ngựa quen đường cũ, chị thích lén lút gặp y để làm tình tại Heron’s Nest này, nơi hai người đã làm tình lần đầu tiên. Việc này làm cho chị thích thú và chị biết y cũng thích như vậy. Và còn một việc nữa mà cả hai đều đánh giá cao, đó là mối liên hệ về tình dục của họ rất lâu, lâu hơn bất cứ người nào mà họ đã dan díu.
Khi còn cách nhà vài bước, Priscilla lấy điện thoại di động bấm số máy của Jonathan. Y trả lời bằng giọng cộc lốc: - Alô?
- Em đây. Em chỉ còn cách cổng sau vài giây thôi.
- Anh đã mở cửa nhà bếp rồi. Anh đang ở trên lầu, - Y đáp rồi tắt máy.
Vào nhà bếp rồi, Priscilla khóa cửa, đi ra tiền sảnh. Ánh sáng ở đây lờ mờ tối, nhưng chị không dám bật đèn lên. Người chăm sóc nhà ở không xa đây, Jonathan sợ bà ta sẽ thấy ánh đèn nếu họ bật sáng. Ngôi nhà đã được khóa cẩn thận suốt cả mùa đông.
Priscilla lấy cây đèn pin trong túi, bật sáng để rọi đường đi lên cầu thang gác. Khi lên đến đầu cầu thang, chị thấy Jonathan đã đứng trên hành lang, chị liền nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Jonathan cười lại với chị và bước đến ôm ghì chị vào lòng. Hai người ôm chặt lấy nhau một hồi lâu.
- Pris thân yêu, thật sung sướng được gặp lại em, trông em quá tuyệt vời. - Y nói, buông chị ra một chút để nhìn vào chị. Quả đúng vậy, chị có dáng dấp rất tuyệt vời, ăn mặc chải chuốt rất đẹp. Y thích những phụ nữ diện sang.
- Cám ơn anh và anh cũng vậy, Jonny à, đẹp rực rỡ. Chắc cả Hong Kong đều ngưỡng mộ anh.
Y không đáp, nắm cánh tay chị dẫn đi dọc theo hành lang, hỏi chị: - Em có thể đi ăn tối với anh chứ?
- Ôi lạy Chúa, Jonny, em không biết... - Chị dừng lại nửa chừng lắc đầu. - Nhân viên của em sẽ không có em, công việc rất bận rộn.
- Em gọi về báo cho họ biết không được à? - Y đẩy cửa phòng của y và dẫn chị vào trong.
- Được.
- Vậy thì gọi ngay bây giờ đi... để chúng ta được thảnh thơi thoải mái, - y nói, nhìn chị chằm chằm rồi nháy mắt.
Chị làm theo lời đề nghị của y, dùng di động gọi về văn phòng của mình để nói chuyện. Người phụ tá của chị đáp: - Mọi việc ở đây đều tốt đẹp, Priscilla à. Chị không cần có mặt ở đây đâu. Chúng tôi lo liệu được rồi.
Khi chị báo cho Jonathan biết tin tức, mặt y lộ vẻ sung sướng. Y cười và nói: - Em đoán thử anh sẽ đưa em đi đâu? Đến đại khách sạn ở Scarborough nhé.
- Lạy Chúa lòng lành! Ý định quá tuyệt vời. Độ này thức ăn ở đấy ra sao? - Chị ta hỏi.
- Anh không biết thực phẩm ra sao. Nhưng cần gì thứ ấy? Anh chỉ muốn đưa em đến đó để nhớ lại thời xa xưa. Em còn nhớ chúng ta thường cùng nhau lẻn đến đấy để uống trà thơm chứ? Chúng ta không được phép đi với nhau đến khách sạn, nhưng chúng ta đã phá luật, phải không?
- Phải và khi trở về chúng ta lại còn phá thêm luật ở đây nữa. - Chị nhìn chiếc giường, mặt đỏ bừng.
Jonathan nhìn theo ánh mắt của chị, mặt y lộ vẻ hiểu biết tâm trạng của chị - Chúng ta có vội không? - Y hỏi, mắt ánh lên vẻ thích thú.
- Em luôn luôn vội cho anh, cũng như anh vội cho em. - Chị đáp bằng giọng nho nhỏ. - Mà tại sao ta không vội? Chúng ta chỉ gặp nhau trong chốc lát thôi. - Chị bước đến ôm y vào người, áp mặt vào mặt y, hôn lên môi y.
Y hôn lại chị và lập tức nổi hứng, như mỗi lúc y ôm Priscilla vào lòng. Y phân vân không biết phải chăng y có phản ứng này là vì chị là người đầu tiên y làm tình. Không thành vấn đề, vì y không có thì giờ để suy nghĩ. Y muốn chị nằm dưới y ngay trên chiếc giường chật hẹp ấy. Y muốn làm những việc mà y đã làm với chị khi hai người còn vị thành niên, hóc môn của họ chạy rần rần khiến họ vội vàng cởi áo quần của nhau ra.
Như đã từng cởi áo quần của chị trước đây nhiều năm, y giúp chị cởi áo khoác, áo len và bốt. Một lát sau y cởi áo quần của y, rồi leo lên giường với chị. Chị đang nằm đợi y.
Năm dài bên cạnh chị, gã cúi đầu hôn lên má chị, ôm chị sát vào lòng. Lát sau, y đưa tay thoa lên bụng chị, miệng thì thào bên tai chị: - Anh nhớ lần đầu anh sờ em như thế này, em co rúm cả người. - Tay y để giữa hai chân chị, thoa nhẹ và nói tiếp: - Nhưng chẳng bao lâu sau, anh làm cho em phải rên, xin anh đừng dừng tay phải không? Bây giờ em cũng sắp nói thế, phải không?
- Ồ phải, phải, chắc em sắp nói thế, - chị hổn hển đáp trong khi y tiếp tục kích thích chị. Y lại cúi người hôn lên ngực chị, mút núm vú chị khiến chị bị kích thích nhiều hơn, lửa dục phừng phừng nổi lên trong người chị. Bỗng chị nghĩ mình đã ngoài năm mươi rồi, làm sao còn cảm giác như thế này được nhỉ? Cảm giác hừng hực, ướt và thích. Vì mình trở lại thời mười bốn tuổi, bỗng chị nghĩ, rồi mở mắt nhìn vào mặt Jonathan, khi ấy y đã nằm trên người chị, hai tay ôm dưới mông chị.
- Như thế này em có cảm thấy giống như thời anh còn trai trẻ không? - y hỏi, chuồi vào trong chị.
- Giống, Jonathan... giống như thời ấy.
Họ ngồi nơi quầy rượu của đại khách sạn ở Scarboroughe, nhấm nháp rượu Martini không pha chế và nhớ lại thời thanh xuân. Họ thường không có cơ hội để ăn uống với nhau như thế này, mà luôn luôn vội vã chia tay nhau để lo công việc riêng của mình. Cho nên họ rất sung sướng được như thế này vào buổi tối thứ bảy trong tháng giêng giá lạnh, được ăn uống những thứ đắt tiền, ngồi với nhau chứ không vội chia tay nhau sau khi đã làm tình thỏa thuê.
Họ nói với nhau về mối quan hệ độc đáo của họ, về cuộc sống của họ trong một lát, rồi bỗng Priscilla nói qua chuyện khác: - Các anh chị em họ của anh lúc còn nhỏ thật đáng yêu, Shane và Paula cũng thật tốt.
Jonathan kinh ngạc khi nghe chị nói đến gia đình mình với giọng thương mến, y bèn đáp lại với giọng hơi gay gắt: - Đàn bà trong gia đình Harte thường vơ vét hết của cải mà họ muốn, bất luận thứ gì. - Miệng y sít lại khi nói, còn mắt thì trừng trừng, gay gắt.
Priscilla liền nhìn y, cau mày hỏi: - Anh sao thế? Anh nói năng có vẻ kỳ lạ đấy, Jonny. Chẳng lẽ anh không bằng lòng việc Emily lấy người anh họ là Winston Harte hay sao?
Không muốn để cho tình cảm của mình đối với Priscilla suy giảm, y cố cười vui vẻ và nói với giọng bình thường:
- Với anh chuyện ấy không quan trọng, Pris à. Chuyện anh em họ lấy nhau đã có truyền thống rồi, phải không?
Nhiều người anh em họ của anh đã lấy nhau. - Y nhún vai, rồi cố gắng hết sức, y mỉm cười, nói tiếp với giọng rất dịu dàng: - Thật may là họ đều có vẻ hạnh phúc. Bà nội anh nếu còn sống chắc bà rất sung sướng.
- Nói đến chuyện đám cưới, anh có đến ăn cưới của Gideon vào thứ bảy sắp đến không? - Chị hỏi.
- Chắc là không, anh phải gặp đối tác người Pháp và vợ ông ta tại Paris vào cuối tuần sau. Công việc đã chiếm hết thì giờ của anh. Nhưng anh sẽ trở lại Yorkshire, anh hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp nhau.
Chị nhìn y, cặp mắt đen ánh lên vẻ sung sướng.
- Ồ thế à, Jonny, em thích vậy. Khi nào anh trở lại?
- Vào tối chủ nhật hay sáng thứ hai.
- Chúng ta hẹn gặp nhau lại ở đấy chứ? - Chị hăm hở hỏi, nắm tay y - Em thường thích chúng ta gặp nhau ở Heron’s Nest... Cảnh tượng gặp nhau trong bóng tối thật thú vị, vì chúng ta sợ bật đèn thì bà chăm sóc nhà sẽ thấy. Nhưng dù sao gặp nhau ở đấy cũng rất thú vị, vì chúng ta được sống lại thời thanh xuân. Gặp nhau ở Heron’s Nest, chúng ta có lại những ngày cũ.
- Anh biết tâm trạng của em. - Y cúi người nói nhỏ vào tóc chị: - Em là một cô gái nghịch ngợm, Pris à, nghịch và có kinh nghiệm trước tuổi rất nhiều... ôi, phải, em là cô gái nghịch ngợm đáng yêu.
Chị cảm thấy đỏ mặt, rồi dịu dàng đáp: - Còn anh thì rất nguy hiểm. Anh là người nguy hiểm, nhưng em thích những gì anh đã làm cho em.
Jonathan ngồi thẳng dậy, nói nho nhỏ: - Lần sau chúng ta đừng gặp ở nhà ấy nữa. Như em nói, gặp ở đấy rất nguy hiểm. Anh muốn biết em có muốn gặp anh ở nhà anh không? Nhà ở Thirsk? Nhà vừa làm xong.
- Ôi, thế thì tuyệt quá! - Chị reo lên, mặt rạng rỡ tươi cười. Chị sung sướng khi nghĩ đến cái ngày gặp nhau ấy.
- Vậy là em sẽ đến nhé. Vào thứ tư. Thứ tư cho chắc, vì anh còn phải từ Paris trở về. Đến sớm vào buổi tối để chúng ta còn đi ăn tối sau khi đã vui chơi một chút và có lẽ em sẽ thích ở lại đêm với anh, được không? - Y hỏi rồi nhìn chị chằm chằm, nhướng mày dò hỏi.
Priscilla ngồi dựa vào ghế, nhìn lại y. Chị không tin chị lại gặp may như thế này. Y mời chị đến nhà, rồi còn yêu cầu chị ở lại đêm. Đây là bước ngoặt mới trong mối liên hệ của họ. Có thể họ tiến xa hơn nữa không? Chị nhìn y đăm đăm, lòng phân vân thắc mắc, mặt y rất đẹp, đôi mắt sáng thông minh. Và áo quần nữa. Áo quần của y rất đắt tiền. Chiếc áo vét tông kiểu thể thao bằng vải casơmia và chiếc quần may bằng vải gabacđin màu đen rất đẹp chúng rất đắt tiền, chị nghĩ. Mọi thứ trên người y đều đắt tiền, y ăn nên làm ra và thành đạt trong cuộc sống mà. Chị có thể chia sẻ cuộc đời với y được không?
- Sao, Prissy, em có ở lại đêm không? Hay không được?
- Jonny, được chứ! Em thích thế. Em rất thích ở lại.
- Anh rất tiếc không đến dự đám cưới được, - bất ngờ y nói. - Nhưng như anh đã nói, anh không có mặt ở Yorkshire. Vả lại, anh không thích đám cưới tổ chức vào buổi sáng, anh thích những đám cưới tổ chức buổi chiều thôi.
- Ôi, anh lầm rồi, Jonathan, Gideon và Evan sẽ đám cưới vào buổi chiều. Lúc hai giờ.
- Lạy Chúa, tại sao anh mắc phải sai lầm như thế này nhỉ? Nhưng, hôm ấy anh vẫn còn ở Paris.
- Thế là anh không đến dự buổi tiếp tân ở Pennistone Royal được rồi, - chị nói. - Thật uổng. Anh sẽ mất buổi tiệc sau bữa trưa.
- Đành vậy thôi, - Y đáp và cười thầm. Bây giờ y biết thêm một chuyện nữa, là buổi lễ tiếp tân và buổi tiệc chiều sẽ được tổ chức tại đống đá của bà nội y chứ không phải tại nhà của bố chàng trai. Chị biết rất nhiều chuyện.
Y phải đãi chị thêm vài bữa nhậu và nhiều bữa làm tình nữa để thu nhặt thêm tin tức mà chị biết.