MƯỜI HAI
Khi đi nhanh qua thạch sảnh, Linet thấy người đàn bà già nhất và quan trọng nhất trong gia đình Harte, nên nói lớn:
- Chào bà Edwina, cám ơn bà đã đến sớm.
Khi dừng lại trước mặt bà Edwina, Linnet nắm bàn tay bà rồi cúi người hôn lên má bà.
Edwina nhìn Linnet, ánh mắt long lanh và đáp:
- Bà nghĩ ý kiến cháu đề nghị chúng ta nên nói chuyện với nhau là hay nhất, chỉ nói một mình với nhau thôi.
Linnet cười, vòng tay dưới khuỷu tay của Edwina, dẫn bà đến lò sưởi, vừa đi vừa nói: - Bà mặc bộ áo quần tuyệt quá, bà à. Cháu rất thích màu boóc đô, màu này rất hợp với bà.
Edwina sung sướng đáp: - Cám ơn cháu. Mặc áo quần như thế này thoải mái hơn là mặc áo chui. Và cháu đã nói tối nay chỉ là buổi tối bình thường thôi.
- Dạ phải. Trông bà quá tuyệt. Mà thôi, bà muốn uống gì?
- Một giọt sâm banh, nếu cháu có loại sâm banh ngon. Linnet cười và đi vội đến bàn để đồ uống, miệng đáp:
- Dĩ nhiên có chứ. Loại Pol Roger có được không?
- Rất tuyệt, cám ơn cháu. - Edwina đến ngồi vào chiếc ghế bành gần lò sưởi rồi quay qua nhìn Linnet đang rót sâm banh ra ly. Bà nghĩ: cô gái gọn gàng lanh lợi, luôn luôn hoạt bát. Đêm nay Linnet mặc áo sơ mi lụa trắng, tay áo dài rộng, chiếc quần lụa màu đen, chiếc áo len choàng không nút màu đen phủ kín hai vai. Quanh cổ nàng đeo nhiều chuỗi ngọc dài. Đồ giả, bà Edwina nghĩ, nhưng bà biết đôi hoa tai bằng ngọc là đồ thật, vì chính bà đã cho nàng làm quà cưới trước khi nàng lấy chồng. Phải, nàng là cô gái rất thông minh lanh lợi, trong mọi phương diện.
Linnet đem hai ly sâm banh đến bên lò sưởi, đưa cho bà Edwina một ly. Họ cụng ly và Linnet ngồi xuống trước mặt bà dì.
Sau khi uống một hớp sâm banh, Edwina nói: - Thôi tốt rồi, bây giờ chúng ta vào vấn đề. Cháu muốn bàn chuyện gì?
- Cơ bản là chuyện về Jonathan Ainsley, như cháu đã nói với bà qua điện thoại. Sáng nay Jack Figg gọi báo cho cháu biết là ông ta đang ở tại Yorkshire. Tại nhà của ông ở Thirsk. Việc ông ta thình lình đến ngay trước ngày đám cưới của Evan làm cho Jack lo ngại. Jack nghĩ rằng Jonathan là kẻ ném đá dấu tay, có thể gây nên chuyện rắc rối.
- Hắn rất có thể làm thế, - Edwina đáp, mắt hơi nheo lại, rồi bà trề môi trước khi nói tiếp: - Tuy nhiên, Jonathan chắc sẽ không làm điều gì quá điên khùng đâu. Hắn là kẻ hay bắt nạt người khác, mà kẻ hay bắt nạt người khác đều hèn nhát, cháu không biết sao? - Bà nhướng mày thắc mắc.
- Dạ đúng. Rõ ràng ông ta không tự tay mình làm việc này. Vì ông ta là đồ hèn nhát. Ông ta sẽ thuê ai đó làm...
- Linnet dừng một lát, hít vào môt hơi dài rồi nói tiếp bằng giọng trang trọng: - Jack đã khám phá ra rằng ông ta muốn quấy phá đám cưới của cháu bằng cách thuê một đám du đãng đến làm việc ấy. Ai biết chúng đã được lệnh của ông ta sẽ làm gì. Mãi cho đến sau khi đám cưới xong, cháu mới biết chuyện ấy. Jack không muốn làm cháu sợ.
- Và Jack tin là Jonathan sẽ làm như thế vào thứ bảy tới? Có phải cháu muốn nói thế không? - Edwina hỏi có vẻ bối rối.
- Có lẽ không phải thế, nhưng Jack tin Jonathan có thể sẽ đến thăm bố ông ta khi ông ta đang ở đây. Và ông ta sẽ gặp Owen Hughes và gia đình ông ấy nếu họ ở lại tại Lackland Priory. Cháu muốn bàn với bà về chuyện ấy đấy. Theo Jack thì gia đình Owen không thể ở tại nhà của ông cậu Robin được, mà họ nên ở chỗ khác, để tránh một cuộc đụng độ.
- Cháu nói đúng, Linnet à, - Edwina nói, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, bà nói tiếp: - Nhưng bà nghĩ hắn chỉ có thể tỏ ra thô lỗ và mất dạy thôi. - Bà lắc đầu. - Không ai thích hắn. Hắn là đứa rất kỳ lạ, lúc nào cũng gây chuyện xấu và cháu đừng nghĩ là mẹ bà không biết đâu. Emma đã tính toán trước rất kỹ, vì thế mà bà đã sửa lại di chúc cho hợp với tình thế.
Linnet cúi người tới trước, cặp mắt màu lục thông minh chăm chăm nhìn vào mặt bà Edwina. - Bà cố nghĩ về Jonathan như thế nào?
- Bà ấy nói hắn là thằng phản phúc, bà hiếm khi nhận định sai lầm về con người. Cho nên, chúng ta nên vạch ra chương trình hành động trước khi Robin đến. Linnet này, nếu Lackland Priory không thích hợp cho Owen và gia đình anh ta ở lại, thì cháu nghĩ sao? Họ có thể đến ở đâu?
- Ở Allington Hall. Emilly và Winston sẽ rất sung sướng khi họ đến ở với dì và cậu ấy. Dù sao thì con trai của dì, cậu cũng sắp lấy con gái của Owen. Và nếu họ đón Owen và Marietta đến nhà ở lại, thì các cô con nuôi có thể đến với ông Robin. Hay là, thưa bà, bà thử xem có thể để cho họ đến ở với bà tại Niddersley không?
- Lạy Chúa lòng lành, ta không biết gì về chuyện này, Linnet à! Các cô con nuôi mà cháu mới nói chắc là các cô em gái của Evan chứ gì. Họ được nhận làm con nuôi phải không?
- Dạ đúng. Có chuyện này cháu phải nói thật cho bà biết. Ngày hôm kia cháu có gặp một cô, cháu không chịu nổi cô này. Cô ta tên là Angharad, em út. Theo cháu thì cô ta rất kỳ cục.
- Angharad, - Edwina thốt lên. - Tên hơi khó đọc đấy.
- Tên của người xứ Wales.
- Ồ phải, ta nhớ rồi. - Khuôn mặt nhăn nheo của bà bỗng hiện ra nụ cười tươi vui và cặp mắt già nua sắc sảo sáng lên. - Glynnis Hughes thích tên của người xứ Wales. Bà ấy rất mến xứ Wales, rất thích truyền thuyết của người Celt và tất cả những gì ở đấy. Có một thời ta sống rất gần với bà ấy. Ta thích bà ấy và ta nghĩ... - Edwina dừng nói, lắc đầu. - Ta nghĩ ta là người đã giúp hai người ấy nối lại mối tình của họ.
- Cháu đã nghe câu chuyện về Glynnis và Robin. Về chuyện họ không chịu bỏ nhau. Yêu nhau, gặp nhau suốt năm mươi năm. Evan đã kể cho cháu nghe chuyện ấy vào ngày hôm kia khi cháu ở New York trở về. Mối tình thật lãng mạn, phải không?
Edwina gật đầu. - Đúng thế. Nhưng đầy lo âu và họ trải qua nhiều nguy hiểm, nhiều lần xuýt bị bắt gặp.
- Hai người có thể ly dị vợ và chồng của mình để lấy nhau, làm thế là hay nhất. - Linnet nói, có vẻ giống bà Emma Harte, con người rất thực tế.
- Glynnis không muốn thế, cháu à. - Edwina đáp. - Bà ấy không thích phá tan hạnh phúc gia đình. Bà buộc Robin phải sống với Valerie chứ không muốn sự nghiệp chính trị của ông ấy bị sụp đổ.
- Chuyện ấy tai hại như vậy sao? Làm thế có thể phá hỏng sự nghiệp của ông ấy à? - Linnet ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên. Ông ấy chắc phải từ nhiệm, từ giả quốc hội.
- Lạy Chúa, chuyện như thế bây giờ chắc không xảy ra! Chính trị gia bây giờ có thể làm bất cứ chuyện gì vẫn không sao hết, miễn là họ đừng phạm tôi giết người là được.
- Nay khác, ngày xưa khác, lúc ấy là vào thập niên năm mươi mà. Người ta không được phép làm thế, hay là không được tha thứ khi phạm lỗi lầm như thế. Chỉ một chuyện sơ hở nhỏ nhặt thôi cũng đủ gây tai tiếng và mang hoạ vào thân. Mà thôi, bây giờ trở lại chuyện gia đình Hughes. Ta chắc Emily sẽ để cho họ ở lại tại nhà chị ấy. Ta muốn nói cả gia đình Hughes. Nhưng nếu có gì khó khăn thì các cô gái có thể đến ở với ta tại Niddlersley House.
- Cám ơn bà. Bà thật là người trung hậu. - Linnet ngồi ngửa ra sau, uống sâm banh, cảm thấy hơi thoải mái, nghĩ đến việc Angharad gặp Edwina. Nàng cố nín cười. Chắc bà Edwina sẽ làm cho cô ta sợ đến chết. Hay ngược lại? Cô em gái của Evan có cái gì đấy làm cho Linnet hoang mang. Nàng không xác định được cái ấy là gì, nhưng bỗng trong óc nàng nảy ra một từ: kẻ mưu mô. Phải, đúng cô ta là con người như thế. Nàng cảm thấy cô ta không những chỉ là kẻ thao túng mà còn là người cơ hội và giả dối. Có lẽ cô ta không thành thật trong giao tiếp. Mình phải nói cho Gideon biết chuyện này, hỏi anh ta xem anh nghĩ về Angharad Hughes như thế nào, - nàng nghĩ. Nàng có cảm giác người anh họ của mình không ưa cô em của Evan.
Bỗng Linnet nghe tiếng chân bước vang lên ở phía bên kia thạch sảnh, nàng nghiêng người nói với bà Edwina:
- Ông cậu Robin đến. Ông đến sớm quá. - Nàng để ly xuống, đứng dậy, nói nhỏ với bà dì, giọng nhắc nhở: - Bà cố làm cho ông ấy thông cảm việc họ không thể ở với ông ta được.
Edwina nghiêng đầu, trả lời thật khẽ: - Ta biết cách nói rồi, cháu à. Cứ để đấy cho ta.
- Chào ông cậu Robin! - Chúng tôi ở đây, - Linnet nói lớn và vội vã ra đón ông, mặt mày tươi cười, mắt sáng niềm nở.
Họ gặp nhau giữa thạch sảnh. Sau khi hôn lên má ông Robin, nàng hỏi: Ông cậu uống gì? Scót? Hay sâm banh?
- À, cho ông sâm banh là được rồi. Cám ơn Linnet. Gặp cháu rất tuyệt, trông cháu khoẻ mạnh, xinh đẹp quá.
Khi Robin đến bên lò sưởi, ông nói lớn: - chào chị Edwina, chị đến sớm hơn tôi, hay quá! Lúc nào con chim đến sớm cũng bắt được sâu trước.
Linnet để hai người ngồi với nhau, nàng đi rót sâm banh vào ly thủy tinh cho ông cậu. Robin Ainsley là con trai yêu quí nhất của bà cố Emma, cũng như ông là em trai yêu quí nhất của bà Edwina. Edwina luôn luôn đứng về phía ông, bênh vực em trai hết mình. Mỗi khi bà Paula kể lại chuyện gia đình cho Linnet nghe, bà thường nhắc đến chuyện này. Linnet thích nghe những chuyện như thế, nàng vui thích và rất tự hào mình là con dòng cháu giống của gia đình Harte, nhất là khi biết mình rất giống bà cố Emma, như mọi người trong gia đình thường nói.
Để chai Pol Roger vào xô nước đá lại, Linnet đem ly sâm banh đến cho Robin, ông đang ngồi trên ghế nệm dài rộng nhồi bông.
- Chúc sức khoẻ, - ông Robin nói, nâng ly mời Edwina trước rồi Linnet sau, miệng cười với cả hai.
- Chúc sức khoẻ, - Linnet đáp.
- Uống nhiều vào! - Bà Edwina phụ họa bằng giọng sang sảng, rồi uống một ngụm thật lớn, vừa uống vừa nghĩ rằng bà chỉ uống loại sâm banh này ở Pennistone Royal thôi.
Bà Edwina nhìn ông Robin, chậm rãi nói: - Tôi nhớ mẹ chúng ta rất thích Pol Roger này. Tôi nghĩ vì nó có dính dáng đến người anh của bà là ông Frank.
- Không phải, nó có dính dáng đến Churchill thì đúng hơn, - Robin chỉnh lại. - Churchill là đại anh hùng của mẹ và loại sâm banh mà ông ấy thích là Pol Roger, cho nên bà cũng thích loại này luôn.
- Phải, nhưng không hoàn toàn đúng như thế. - Edwina nhìn người em trai cùng mẹ khác cha với ánh mắt tự mãn rồi nói tiếp. - Anh trai của mẹ quen biết Winston Churchill. Cậu nhớ ông ấy là nhà báo chứ, ông ấy thường viết về Churchill trước khi ông này thành thủ tướng cơ. Chính vì thế mà Emma tích trữ loại Pol Roger cho ông ta uống. Ông nói rằng Winston chỉ thích loại sâm banh này thôi. Tôi nhớ chính Frank cũng thích loại này.
- Chị nhớ hết mọi chuyện, Edwina, chị rất giỏi. Chị nói về chuyện của Churchill rất chính xác. Mẹ đã gặp ông ta trong lúc chiến tranh, tại một nơi bị bom tàn phá thiệt hại rất nặng và bà thường nhắc chúng ta nhớ là ông ấy đã bắt tay bà, cám ơn bà về nỗ lực của bà trong chiến tranh.
- Đúng thế. Khi ấy tôi đang ở tại Ailen, nhưng tôi có nghe chuyện của cậu Winston.
Ba người im lặng một lát, rồi ông Robin đằng hắng giọng, nói:
- Linnet này, khi cháu điện thoại mời ta đến ăn tối, cháu có nói cháu muốn ta đến sớm. Rồi khi đến đây, ta thấy Edwina cũng đến sớm, cho nên ta suy ra rằng chắc cháu có việc gì trong gia đình Harte muốn bàn với chị em ta.
- Không. Việc của gia đình Hughes, ông cậu Robin à. Với ông, cháu chỉ muốn trình bày tình hình đã xảy ra, rồi sau đó bà dì Edwina sẽ có chuyện để nói.
Ông Robin dựa lưng ra chồng gối thêu, nhìn Linnet rồi nhìn Edwina, vẻ mặt bối rối. Khi thấy không ai nói gì, ông quay qua Linnet.
- Được rồi, nói đi. Cháu nói hết những điều cháu muốn đi.
- Ông có biết hiện Jonathan ở đâu không?
Robin lắc đầu. - Hắn đã đến London. Ta nghĩ hắn đã trở lại Paris trước khi quay về Hồng Kông.
- Ông ấy đang ở Yorkshire, thưa ông, tại ngôi nhà mới của ông ấy ở Thirsk.
Rõ ràng Robin không biết chuyện này, ông ngồi thẳng người trên ghế nệm dài và lắc đầu. - Ta không nghe tin gì của hắn hết. Mỗi khi hắn có mặt ở Yorkshire, hắn thường gọi đến cho ta, mặc dù dạo này chúng tôi không tiếp xúc nhau nhiều. Hắn ở đây bao lâu rồi?
- Nhiều ngày rồi. Jack Figg đã điện thoại cho cháu sáng nay, nói rằng ông ấy hiện đang lẩn quẩn quanh đây. Figg rất lo, ông cậu Robin à. Ông ấy nghĩ rằng nếu Jonathan gặp Owen hay Evan, ông ta sẽ gây lắm chuyện phiền phức.
- Hắn không làm thế đâu, Linnet à. Thật đấy, - Robin lắc đầu. - làm sao hắn gặp họ được?
- Gặp ở Lackland Priory tại nhà ông. Ông đã nhất quyết gia đình Hughes phải đến ở lại với ông và Jonathan có thể bất thần đến thăm ông mà không báo trước. Hay ông ta nghe tin họ ở tại nhà ông, ông ta sẽ đến để gây chuyên rắc rối. Bản chất của ông ta là thế mà.
- Ôi, cháu yêu, ta nghĩ cháu đã tưởng tượng quá đáng rồi. Ta đã nói với cháu nhiều lần rằng Jonathan rất ít khi đến thăm ta. Nhất là bây giờ hắn đã biết chắc quyền thừa kế của hắn quá được đảm bảo rồi, chắc hắn nghĩ là không cần đến thăm ta làm gì nữa. Còn về chuyện đụng độ với Owen hay Evan hắn chẳng có lợi gì hết, vậy hắn gây chuyện rắc rối làm gì?
- Vì ganh ghét, tham vọng, tai ác, muốn làm khổ ông,
- Linnet trả lời ngắn gọn. - Hay đến để nhắc lại với ông chuyện ông đã táo tợn có người con khác. Ông cứ suy nghĩ đi thì sẽ thấy chuyện cháu nói rất có thể xảy ra.
- Ta nghĩ cháu đã cường điệu hóa tình hình rồi đấy, Linnet à, - Ông vừa lắc đầu vừa đáp.
- Thưa ông, chắc ông quên vụ Evan bị tông xe suýt mất mạng hay sao? Chị ấy đi xe của ông đấy, ông nhớ không? Rõ ràng chiếc xe đã bị phá hỏng. Khi ấy ông rất dễ để tang cho đứa cháu nội duy nhất, người mà hiện sắp sinh cho ông hai đứa chắt nội, và sắp làm đám cưới trong tuần này. Ông Jonathan có thể đích thân hãm hại một trong số chúng ta, hay thuê người làm việc đó. Mẹ cháu có kể cho cháu nghe rằng ngày xưa có lần ông ta đã nhốt Emily trong hầm rượu Pennistone Royal, khóa cửa lại và dì ấy bị lạc trong nhiều giờ. Bà ngoại cháu quá sợ, phải đem dì ấy đi bác sĩ. Dì đã nằm mơ thấy ác mộng. Cháu cam đoan ông ta vẫn nguy hiểm, ông cậu à.
Robin cắn môi, suy nghĩ, mặt lo âu.
Bà Edwina liền cương quyết nói: - Cậu nên nghe lời của Linnet, Robin à. Cháu nó nói rất đúng. Tôi nghĩ là Jonathan đến đây vì Evan sắp làm đám cưới với Gideon. Tôi không tin thằng con trai của cậu. Không bao giờ tin. Và mẹ chúng ta cũng không tin. Bà cho rằng hắn là con quỉ phản phúc. Là người lớn tuổi nhất và đứng đầu trong gia đình, tôi khuyên cậu nên thay đổi kế hoạch, không nên để cho gia đình Hughes ở lại tại Lackland Priory. Họ không thể ở tại nhà của cậu, không thể làm khách trong nhà cậu. Jonathan sẽ bất thần xuất hiện và gây ra lắm chuyện đáng tiếc.
- Làm sao hắn biết họ ở với tôi?
- Ông ta sẽ biết! - Linnet thốt lên. - Cháu thường nói ông ta có gài người để theo dõi rình mò chúng ta, nhưng không ai tin cháu.
- Không phải cô thư ký ác ôn tại nhà hàng Leeds chứ? - Robin hỏi, nhìn Linnet, mắt hoảng sợ.
- Không, không phải Eleanor, thưa ông. Ông đừng có vẻ hoảng hốt như thế. Jonathan không cưới cô ta đâu. Mối tình ấy đã chấm dứt lâu rồi. Có người nào đấy, nhưng cháu chưa biết là ai. Cháu tin chắc như hai với hai là bốn, đã có người nào đấy cho ông ta biết những thông tin về chúng ta.
- Jack không tìm ra được à? - Edwina hỏi, chăm chú nhìn Linnet.
- Không, vì chúng tôi không biết đích xác kẻ nào làm gián điệp. Trong nhiều năm qua chúng tôi đã theo dõi những người đáng nghi ngờ. Nhưng rồi một ngày nào đó, kẻ đó, dù đàn ông hay đàn bà, sẽ bị lật mặt nạ. Trong lúc chờ đợi, thưa ông, Jonathan có lẽ đã biết Owen và Marietta cùng các cô con nuôi sẽ đến Yorkshire vào ngày thứ hai, và ông ta biết họ sẽ là khách quí của ông.
- Linnet này, - Robin nói với giọng khiển trách, - nói đến các cô gái ấy mà dùng từ con nuôi thật không đẹp tý nào đấy nhé. Glynnis rất thương mến chúng.
Edwina cười hô hố và đáp lời ông: - Bà ấy thương khỉ mốc! Bà chỉ lo cho Evan thôi, chỉ để mắt đến đứa cháu ruột của mình, vì nó là máu huyết của cậu, chắc cậu biết rõ chuyện này rồi. Cậu đừng giả vờ không biết chuyện này nữa, Robin. Cả gia đình ai cũng biết chuyện cậu với Glynnis cho đến ngày bà ấy mất. Rõ ràng như thế. Cậu quá rõ về Evan, còn Owen thì cậu đã biết từ khi anh ấy còn nhỏ.
Bây giờ cậu nghe tôi nói đây. - Edwina cúi người tới cho gần ông em và nói tiếp với giọng như ra lệnh - Gia đình Hughes phải đến ở tại nhà của Emily và Winston, tại biệt thự Allington Hall và nếu họ không có đủ phòng cho hai cô gái, thì Angharad và Elayne đến ở với tôi tại Niddlersley. Đấy, tôi kết thúc vấn đề như thế.
- Ồ, chị Edwina, tôi trông đợi ngày được ở cùng với Owen đã lâu. Chị đừng quên là tôi đã phải xa cách con tôi cả đời... đứa con trai của tôi với người đàn bà duy nhất tôi yêu...
- Đừng già rồi mà đa cảm như đồ điên vậy! - Edwina đáp nhanh, nhưng giọng vẫn tử tế. - Bất cứ khi nào cậu muốn gặp Owen, cậu cứ đến Allington Hall mà thăm và khi đám cưới xong, Jonathan trở về Hồng Kông rồi, cậu có thể thăm Owen thỏa thích. Nếu muốn, cậu có thể đi Mỹ với anh ấy khi anh ấy về nhà. Không có gì ngăn cản cậu hết.
- Ôi, tôi không đủ sức khoẻ để đi New York đâu - Robin phản đối.
- Cậu trông còn nhanh nhẹn hoạt bát nhiều, - Edwina khẳng định, vừa vỗ lên tay ông em. - Chúng ta phải ra sức làm sao để đám cưới của Evan và Gideon được hoàn thành tốt đẹp mà không bị ai khuấy phá cản trở. Khi hai vợ chồng đã bình an ở tại Beck House rồi, cậu muốn làm gì với Owen thì làm. Mối quan tâm chính của tôi là lo cho cháu nội gái của cậu. Nó là người duy nhất nối dõi tông đường của cậu, cậu đừng quên như thế.
- Được rồi, - Robin trả lời với giọng vui vẻ. - Tôi thấy chị nói đúng. Lúc nào chị cũng đúng hết, ngoại trừ giai đoạn chị từ bỏ mẹ để sống biệt lập. Nhưng chuyện chị nói tối nay là đúng, Evan là người quan trọng nhất. Chúng ta phải xem nó là hàng đầu.
- Cám ơn cậu, Robin, - Edwina nói, dựa người ra lưng ghế, vẻ rất thoải mái.
Linnet cười với ông, nàng cũng thấy thoải mái, đó là sự dễ chịu nhất trong ngày.
Edwina ngồi trang trọng, đúng là bà công tước không sai một ly, bà cười thân ái, chúc tụng mọi người với vẻ duyên dáng, lịch thiệp như bấy lâu nay.
Cuối cùng họ đến đầy đủ, bà dựa người ra lưng ghế bành gần lò sưởi, uống sâm banh, nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt trong thạch sảnh.
Tối nay cảnh tượng trông thật tuyệt vời như thời còn mẹ bà, trong phòng trang hoàng đầy hoa cúc và hoa lan trắng, lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, nến lung linh và những ngọn đèn có chụp tỏa ra ánh sáng ấm áp. Cảnh thật nồng ấm biết bao.
Mọi người đi quanh để chào nhau và nói chuyện với nhau vài phút, tiếng nói chuyện rì rầm vang khắp phòng. Không khí hết sức thân mật khiến Edwina thấy vui. Bỗng bà nghĩ chắc mẹ bà sẽ rất tự hào. Hầu hết những người hiện có mặt ở đây đều là con cháu của bà, họ hiện là những người rất thành công trong cuộc sống.
Bà chú ý nhìn Tessa, rồi nhìn Lorne. Cặp sinh đôi này cũng có một phần dòng máu của Fairley và họ đã thừa hưởng dáng vẻ của Fairley. Họ có nước da màu trắng sữa, cặp mắt bạc và mái tóc vàng của bà Adele Fairley xinh đẹp nổi tiếng, mẹ của Edwina. Ông Edwina là bố của Edwina, bà có tên giống bố.
Mắt của Edwina chuyển qua nhìn người đàn ông Pháp, bà tự hỏi không biết mối tình của họ đi đến đâu rồi. Anh ta sẽ đề nghị cưới Tessa chứ? Bà hy vọng thế. Điều tuyệt nhất cho Tessa là nàng lấy được anh ta.
Edwina thích Jean Claude vì anh ta thông minh, duyên dáng, có sức thu hút người khác, và bà biết chắc chắn anh sẽ là người yêu chân thành của Tessa, là người có ảnh hưởng tốt cho cháu bà. Đêm nay trông Tessa xinh đẹp biết bao, một nàng Tessa kiều diễm. Nàng mặc chiếc quần ôm sát người, chiếc áo chẽn ngắn và khoác chiếc áo vét dài đến đầu gối, hơi giống kiểu áo Nehru của Ấn Độ. Áo quần may bằng vải mỏng màu xám bạc và để cho hài hòa với áo quần, nàng mang chuỗi ngọc trai và hoa tai ngọc của Tahiti cũng có màu xám bạc. Edwina nghĩ: trông con bé thật hoàn hảo, không có vẻ gì là người đã bận nấu nướng cả nửa ngày hôm nay. Hồi nãy Linnet đã nói với bà rằng chính Tessa đã nấu bữa tiệc tối nay.
Ánh mắt của Edwina chuyển sang nhìn người khác, lần này bà nhìn Bryan O’Neill, ông ta đang đứng nói chuyện với con trai là Shane. Bà mừng vì Bryan trông có vẻ khoẻ mạnh sau khi bị bệnh viêm phế quản, bây giờ đã hoàn toàn hồi phục, trông ông mạnh khoẻ hơn bao giờ hết. Người cao, vai rộng, tóc bạch kim, không kể đến tài hùng biện, ông ta giống bố như đúc, ông Blackie O’Neill.
Bỗng bà đi ngược dòng thời gian, trở về với quá khứ xa xưa, nhớ đến Blackie với lòng tràn trề thương mến. Ông ta là người bạn thân nhất của mẹ bà cho đến ngày mất. Và ông là người rất tốt với bà khi bà còn trẻ, ngay cả khi bà đối xử rất tệ với ông.
Edwina thở dài, nghĩ rằng bà đã quá bất công với Blackie, người thương yêu bà như con. Trong một thời gian, sau khi nhận giấy khai sinh, bà tin rằng ông ta là bố mình, vì tên của ông nằm trong tờ giấy khai sinh ấy. Nhưng hóa ra Edwin Fairley mới thật là bố mình. Còn Blackie chỉ là cái tên thêm vào tên của ông mà thôi.
Blackie O’Neill thật là một con người tốt, Edwina nghĩ và con trai Bryan của ông ta cũng vậy. Lạy Chúa lòng lành, chắc Bryan ít nhất cũng đã tám lăm tuổi! Trông ông ta không có vẻ đến tuổi ấy.
Bà đưa mắt nhìn Shane một hồi lâu, dân Ailen đen như bố và ông nội, lại thêm một người tốt nữa. Mẹ bà đã có lần nói rằng khi còn trẻ ông đẹp rực rỡ, và bây giờ ông vẫn còn nét đẹp ấy.
Shane là người tuyệt vời nhất. Ông ta luôn luôn chờ đợi Paula, ngay cả khi nàng còn bé. Ông rất kiên trì. Edwina nhớ bà quá đỗi buồn khổ khi sự bất hòa xảy ra giữa Paula và Jim Fairley, rồi cuộc hôn nhân của họ tan vỡ. Lúc ấy bà đã trách Paula, nhưng thực ra không phải lỗi của Paula. Mà lỗi chính là của Jim. Ông ta hoàn toàn là người họ Fairley, ông ta đã thừa hưởng tính cao ngạo của Adele cũng như tật uống rượu của bà ấy. Ông ta đã phải cố bỏ tật nghiện rượu, cũng như Adele và chú của ông là Gerald Fairley. Edwina nghĩ, tất cả đều do di truyền, không làm sao tránh khỏi.
Mặc dù bà Emma có tài xét đoán đúng đắn, nhưng bà vẫn để cho Paula lấy Jim Fairley, vì bà là người công bằng, bà không trách những tội lỗi của người ông đã truyền lại cho cháu nội. Nhưng Emma thường nói, thế nào cuộc hôn nhân cũng không tốt đẹp và nó đã tan vỡ. Jim mắc phải nhiều sai lầm đối với Paula; vả lại, tự thâm tâm, Paula đã đem lòng yêu thương Shane, mặc dù không nhận ra trong một thời gian dài.
Nhưng sau đó, một hôm Jim bị tai nạn chết trong trận lở tuyết ở Chamonix. Và cuối cùng, Paula lấy Shane, sống cuộc đời hạnh phúc, mãn nguyện với ông. Hạnh phúc của bà với Shane biểu lộ trong mọi việc bà làm, Edwina nghĩ rằng Paula là người rất bình an tự tại trên đời.
Ý nghĩ ấy hiện ra trong đầu bà không bao lâu thì Paula đã đứng ngay trước mặt bà, bên cạnh Shane, khoác tay vào cánh tay ông, người nghiêng sát vào ông. Ông nhìn xuống bà cười, rồi kéo bà vào mình với thái độ âu yếm.
Như mọi khi, Paula rất lịch sự, bà mặc chiếc áo dài đến tận mắt cá, may bằng vải casơmia màu ngọc bích và mang đôi giày da lộn cùng màu. Đấy là màu phản ánh của màu tím độc đáo trong cặp mắt bà, nét hấp dẫn nhất nơi bà.
Edwina hơi cúi người tới trước một chút, nhìn cô cháu gái cho kỹ, trông nó có vẻ mệt mỏi, Edwina nghĩ. Nó trông không như mọi khi, đầy sinh lực. Nó bệnh ư? Hay nó lo lắng chuyện gì? Có lẽ lo về thằng Jonathan Ainsley chết tiệt ấy chứ gì? Phải, có lẽ nó lo, chứ không đau ốm gì. Không, nó không bệnh hoạn gì. Nó không thể mắc bệnh. Người có dòng máu Harte rất khoẻ, tất cả chúng tôi sống rất thọ...
- Bà suy nghĩ gì thế, thưa bà Edwina? - Lorne nói, và đến gần bà. - Cháu rót thêm rượu cho bà nhé?
- Ồ, ta quên mất, Lorne thân mến, ta không muốn chỉ say ngà ngà thôi.
Lorne cười, mắt sáng long lanh vẻ tinh nghịch. Chàng lấy cái ly thủy tinh của bà, đi đến bàn để rượu. Edwina nhìn theo Lorne, nghĩ đã đến lúc chàng phải lấy vợ.
Lát sau, Lorne trở lại bên bà, đưa ly rượu cho bà. Chàng chạm ly và chúc: - Chúc bà sức khoẻ.
Bà nhìn Lorne qua miệng ly, cười nói: - Uống đi. - Rồi bà uống một hơi dài.
- Bà suy nghĩ gì đấy, thưa bà dì?
- Ta đang nghĩ đến mẹ cháu đấy, - Edwina thú nhận.
- Mẹ cháu không giống như mọi khi, Lorne à. Hay ta tưởng tượng ra thế?
- Không, bà không tưởng tượng đâu. Cháu đồng ý với bà, - chàng đáp, để cánh tay trên lưng ghế, cúi xuống gần bà. Bằng một giọng nho nhỏ, Lorne nói tiếp: - Cháu nghĩ mẹ cháu bị thời tiết làm cho mỏi mệt và cháu nghĩ hiện bà đang bị thế. Trông mẹ cháu có vẻ hơi... kiệt sức, phải dùng từ ấy mới đúng tình trạng của bà. Cháu đã hỏi mẹ cháu và cả bố cháu, để xem có gì không ổn phải không, cả hai đều nói không có gì. Thực vậy, cả hai đều có vẻ sửng sốt khi nghe cháu hỏi câu ấy.
- Có thể mẹ cháu lo về chuyện Jonathan Ainsley đang có mặt ở Yorkshire? - Edwina hỏi, nhìn thẳng vào mặt chàng.
- Cháu nghĩ mọi người ở đây đều thường cường điệu về ông ta. Cháu nghĩ ông ta chỉ là cái bóng ma ám ảnh mọi người chứ không có gì đáng sợ. Nhưng bà đã hỏi thì cháu xin trả lời: Đúng, có lẽ mẹ cháu lo sợ về ông ấy.
Edwina gật đầu rồi reo lên: - Ồ, Jack đáng yêu kia kìa. Linnet không nói gì về chuyện ông ta đến dự tiệc hết. Ông ấy là người ta thích nhất, Lorne à.
- Mọi người đều thích ông ấy, - Lorne cười đáp. - Nhất là các bà. Cháu định sẽ nhờ ông ấy dạy cho vài chiêu để làm các bà mê cháu.
- Ta cam đoan là cháu cũng nổi tiếng như ông ấy, - Edwina mắng chàng rồi nói tiếp: - Ta thấy Emsie ở đằng kia, thế còn Desmond ở đâu rồi?
- Cậu ấy ở trường nội trú, thưa bà.
- Ồ phải, nhớ rồi. Mà này, mẹ cháu gọi cháu kìa, - Edwina nói. - Lạy Chúa, mẹ cháu có vẻ như sắp tuyên bố điều gì quan trọng.
Khi Paula đi qua thạch sảnh, đến phía cầu thang, mọi người trong phòng đều biết bà có chuyện gì quan trọng sắp nói với họ. Tất cả những thông báo của gia đình thường được tuyên bố ở tại chân cầu thang. Chuyện này là một truyền thống từ thời bà Emma.
Shane đi theo sau vợ và khi bà ra dấu gọi Lorne, chàng vỗ nhẹ lên tay bà Edwina rồi vội vã đến với mẹ và bố dượng. Linnet và Emsie cũng bước đến cầu thang, họ đứng gần bố mẹ và anh trai.
- Chúng ta có một tin rất tuyệt vời, - Paula lên tiếng, đưa tay nắm tay Shane, nhích đến gần ông hơn. - Shane và tôi xin báo cho mọi người biết là Tessa đã đính hôn với Jean Claude! - Khi Paula nói xong, Tessa và Jean Claude bước tới cầu thang, đứng cười với số người hiện diện, trong khi đó mọi người đều lên tiếng chúc mừng họ.
Shane nói lớn qua tiếng ồn ào trong phòng: - Chúng ta hãy nâng ly mừng Tessa và Jean Claude, chúc cô dâu và chú rể hạnh phúc suốt đời.
Mọi người nâng ly chúc mừng. Khi sự chúc tụng đã lắng xuống, Tessa bước tới trước một bước, kéo theo Jean Claude với mình.
- Xin cám ơn tất cả. Nếu quí vị ngạc nhiên khi nghe lời tuyên bố này, thì chính tôi cũng ngạc nhiên! Trước bữa ăn trưa hôm nay tôi mới được Jean Claude yêu cầu thành hôn với anh ấy, và xin thú thật tôi rất sửng sốt. Nhưng chỉ trong một lát thôi, sau đó tôi trả lời bằng lòng ngay tức khắc. - Nàng quay qua nhìn Jean Claude, vẫn nắm tay chàng, nàng nói tiếp: - Em nghĩ em là người may mắn nhất trên đời khi có anh.
Jean Claude quàng tay quanh vai nàng, kéo nàng sát vào người chàng, hôn lên má nàng, rồi nhìn quanh khắp mọi người trong gia đình, chàng nói: - Tôi xin cám ơn lời chúc của quí vị. Tôi cũng là người may mắn! - Quay qua nhìn Shane và Paula, chàng nói tiếp: - Con xin hứa với bố mẹ, con sẽ trân trọng Tessa, sẽ luôn luôn chăm sóc cô ấy. Con muốn bố mẹ tin tưởng Tessa sẽ được hạnh phúc với con.
- Vâng, chúng tôi rất tin. - Paula đáp. Shane bước tới bắt tay Jean Claude.
Sau đó mọi người đến ôm hôn nàng và bắt tay chàng. Linnet, Emsie và Lorne đến ôm hôn Tessa trước và sau đó bắt tay Jean Claude. Những người khác trong phòng bao quanh hai người, hôn Tessa, chúc nàng và Jean Chaude được trăm năm hạnh phúc.
Cuối cùng, Tessa nói tiếp: - Cám ơn tất cả, bây giờ tôi phải xuống bếp ngay, nếu không, chúng ta sẽ không có bữa ăn đêm nay!
- Để anh đi với em, - Jean Claude nói.
- Không, không, mình em làm được rồi, đã có Margaret giúp. Vả lại, Jean Claude này, anh phải ở lại đây để làm quen với gia đình em... những người có mặt ở đây. Xin báo cho anh biết, gia đình em là một gia đình lớn đấy!
Bryan O’Neill chậm rãi đi qua căn phòng, tìm cô cháu nội yêu quí nhất của mình, Linnet.
Khi thấy ông, Linnet cười xin lỗi Lorne rồi vội vã đi đến gặp ông nội. - Cháu thấy ông muốn gặp cháu. Ông cần gì thế?
- Ông chỉ còn sống vài năm thôi, nên ông muốn được bế con của cháu, - ông đáp nhỏ rồi nắm cánh tay nàng, dẫn nàng đến góc phòng. Hai người ngồi xuống ghế, Bryan cúi người tới trước, nói tiếp với Linnet: - Tessa sẽ không bỏ tham vọng khi đã lấy Jean Claude đâu. Ông đã quá biết tâm địa của nó. Nó sẽ đi đi về về hai nơi để điều khiển cửa hàng Harte. Lúc nào nó cũng muốn đứng đầu cửa hàng, Linnet à, chắc cháu biết.
- Dạ cháu biết, ông nội à. Ông nói đúng, Tessa tin rằng chị ấy có thể ở Paris để điều khiển công việc ở đây. Nhưng chúng ta đừng quên rằng mẹ cháu vẫn còn là chủ ở đây, bà không chịu về hưu đâu. Bà chỉ mới hơn năm mươi một chút thôi.
Bryan cười, nắm bàn tay Linnet, miệng thì thầm: - Bàn tay nhỏ có năng lực. Giống như bàn tay của Emma. Ông nhớ rất rõ hai bàn tay của bà ấy, khi ông còn bé, mới biết đi chập chững, bà ấy đã dùng đôi bàn tay ấy chăm sóc ông. Nhưng chắc cháu biết hết chuyện này rồi. Cháu phải thận trọng trong công việc, phải mở mắt canh chừng... tuy Tessa rất dễ thương, rất ngọt ngào với cháu, nhưng nó vẫn là người kình địch của cháu. Cháu hãy nhớ như thế.
- Cháu nhớ, thưa ông. Chúng ta đều biết chị ấy có thái độ như thế là vị chị là con đầu lòng, là chị cả.
- Đúng. Nhưng Emma không phải là người giao quyền hành cho người con đầu. Bà ấy chỉ giao quyền lãnh đạo cho người nào có tài tổ chức, có tài điều khiển và ông nghĩ mẹ cháu chắc cũng sẽ làm như bà ấy. Dù sao, mẹ cháu cũng đã được bà Emma Harte huấn luyện chu đáo.
Linnet gật đầu, nghiêng người tới trước: - Cháu có những ý kiến mới mẻ để canh tân cửa hàng cho hợp với xu thế hiện nay. Cửa hàng cần đổi mới cho nên cháu định sau khi đám cưới xong, cháu sẽ nói với mẹ cháu nên đổi mới cửa hàng.
- Đúng. Nhưng nên đợi một thời gian, Linnet à, - Bryan đáp. - Trước Giáng sinh, mẹ cháu đang có nhiều chuyện cấp bách cần phải giải quyết, bây giờ cứ để yên như thế. Đúng không?
- Dạ đúng. Mà kìa, Evan đang tìm chúng ta. Nào, ta hãy đến xem chị ấy cần gì. Chị ấy có vẻ lo lắng.
- Ông thì thấy Evan sắp sinh đến nơi, - Bryan đáp, vẻ lo ngại, - Cháu có nghĩ là Evan có thể ráng được đến sau đám cưới không?
Linnet bật cười. - Chắc được chứ, phải không?
Bryan cười theo, nhưng không nói gì thêm khi hai người đi đến chỗ Evan, bỗng thấy cô ta đứng dừng lại. Nàng ra dấu gọi họ đến. Mặt ông nhìn ông Robin Ainsley ngồi ở bên kia phòng, người sắp lên chức ông cố rồi. Việc này làm cho Jonathan bực mình tức giận là phải, Bryan nghĩ, lòng phân vân không biết con cừu đen này của gia đình vạch kế hoạch gì để hãm hại mọi người trong ngày thứ bảy sắp đến. Ông cầu trời sao hắn không có ý định ấy.
Khi họ dừng lại bên Evan, nàng nói. - Tôi hơi mệt nên dừng lại để nghỉ một chút. Bà dì Edwina muốn nói gì với cô đấy, Linnet à. Xin cô đến cho bà ấy nói chuyện.
- Vâng, nhưng bà ấy có khỏe không?
- Khoẻ, rất khỏe. Bà có ý kiến gì đấy muốn nói với cô. Linnet cười, đi đến phía Edwina. Thấy Linnet đi về phía mình, mắt Edwina sáng lên.
Lát sau, Linnet đến bên ghế của bà, nàng hỏi: - Bà có ý kiến gì đấy, thưa bà?
Edwina kéo Linnet vào gần mình và đáp: - Ta nghĩ ra một ý có thể giải quyết chuyện rắc rối do thằng chết dịch Jonathan Ainsley gây nên. Gideon và Evan có thể trốn đi làm đám cưới ở chỗ khác. Ngay bây giờ.
- Ý hay đấy, - Linnet đáp, - nhưng cháu nghĩ không thể thực hiện được ý kiến này, vì Evan rất khó đi đứng, khó di chuyển.
- Phải, cháu nói đúng. Ta đã quên phứt chuyện này. Chà... thằng chết tiệt. Đáng ra hai đứa nên trốn đi để kết hôn từ lâu mới phải. Nếu làm thế, bây giờ chắc mọi người khỏi lo chuyện Jonathan có thể làm liều vào hôm thứ bảy sắp đến.
Linnet không đáp. Nàng đang nghĩ ra một biện pháp mới trong đầu. - Cháu sẽ trở lại ngay bây giờ, thưa bà, - nàng nói nhỏ rồi đi tìm Jack Figg, nàng muốn nói cho ông ta nghe ý kiến mới nảy ra trong óc mình. Ý kiến rất hay, chưa bao giờ nàng tin vào kế hoạch của mình như thế này.
Linnet tìm thấy Jack đang nói chuyện với Julia, hai người rất vui mừng khi thấy nàng đến. Chồng nàng quàng tay ôm quanh nàng, kéo sát vào mình, còn Jack cười toe toét với nàng.
- Trông cô tối nay quá đẹp, - Jack nói rồi quay qua Julian, ông ta nói tiếp: - Anh là người thật may mắn, tôi nói thật đấy.
- Tôi biết, - Julian đáp, cười với ông, người mà chàng đã quen biết từ khi còn nhỏ đến giờ.
Linnet đáp: - Cám ơn lời khen của ông, Jack. Nhưng xin nói cho ông biết, tôi vừa nghĩ ra một giải pháp. Chúng ta hãy đến đằng kia cho vắng người, tôi sẽ nói cho hai người nghe.
Jack gật đầu, ba người bèn đi đến cửa thư viện, ở đây chỉ có ba người, còn những người khác đang đứng ở gần lò sưởi.
- Chúng ta không nên vào trong thư viện, - Linnet đề nghị, - mọi người thấy vắng chúng ta, họ sẽ nghi. Chúng ta nên đứng đây thôi. Chuyện tôi sắp nói chỉ vẹn vẻn trong vòng một phút thôi.
- Anh lắng nghe đây, - Julian đáp nhỏ. Jack nói: - Được rồi, cô nói đi.
- Mới cách đây mấy phút, bà Edwina bỗng nói với tôi rằng Gideon và Evan nên trốn đi để kết hôn. Để tránh bị thằng cha Jonathan Ainsley chết tiệt quấy phá, có thể hãm hại họ. Tôi nói với bà rằng bây giờ quá trễ rồi, họ không thể đi đến Gretna Green được, hay đến bất cứ nơi nào để làm việc ấy. Và dĩ nhiên bà thông cảm tình thế này. - Linnet dừng lại, nhìn Julian rồi nhìn qua Jack và nói: - Tôi cũng đang có một ý kiến mới... đột xuất.
- Vậy nói cho chúng tôi nghe đi, Julian giục.
Bằng giọng nho nhỏ, nàng trình bày kế hoạch vừa nảy ra trong óc nàng mới cách đây vài phút. Nàng cốt cho Jack Figg chú ý đến kế hoạch nàng đưa ra.
Khi nàng trình bày xong, Jack gật đầu, mặt đăm chiêu. Lát sau, ông ta nói: - Cô có tin họ sẽ làm theo ý kiến cô đưa ra không?
- Thú thật tôi không biết, Jack à. Nhưng Gideon và tôi là bạn bè thân thiết từ lúc còn nhỏ. Tôi hy vọng anh ấy sẽ nghe lời tôi.
- Chúng ta hy vọng như thế, - Jack đáp, rồi bỗng nụ cười vui vẻ hiện ra trên mặt ông. - Linnet, cô thật thông minh. Rất thông minh.
- Cô ấy thông minh từ lâu, - chồng nàng nói theo. - Tôi biết rõ Gideon thế nào cũng bằng lòng và anh ấy sẽ nói những người khác làm theo kế hoạch này.
- Bây giờ chúng ta trở lại với mọi người, - Linnet đề nghị, rồi đi ra giữa thạch sảnh. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau để bàn công việc này, Jack à. Ông ở lại đêm nay chứ?
- Bố mẹ cô buộc tôi phải ở lại, - ông ta đáp rồi nói thêm: - Họ không muốn tôi lái xe nếu tôi uống vài ly.
- Và ông phải uống là cái chắc. Ông phải uống để chúc mừng Tessa và Jean Claude, - Linnet trả lời ngắn gọn.
- Phải. Và còn chuyện khác nữa đang hình thành nên phải làm, - Jack đáp, nheo mắt nhìn Linnet rồi nhìn qua Julian.
Julian cười, ánh mắt hiểu biết.
Linnet không nói gì. Mặt nàng đăm chiêu khó hiểu như mặt bà Emma Harte trước kia mỗi khi có chuyện gì cần che giấu ý nghĩ và tình cảm của mình. Châm ngôn của Emma là: - “Tỉnh táo suy nghĩ, đắn đo khi nói”. Và bây giờ châm ngôn của Linnet cũng như thế.