MƯỜI BA
Dusty không còn phân vân về bệnh tình của bà Molly Caldwell nữa, rõ ràng bà bệnh rất nặng, nặng hơn lời bà Gladys Roebotham đã nói.
Vào chiều thứ hai, chàng đứng bên giường bà trong phòng cấp cứu ở bệnh viện Leeds, nhoẻn miệng cười với bà khi bà nhìn chàng, cặp mắt nâu đen nhìn chằm chằm vào mặt chàng. Bà rất xanh, trên người gắn nhiều ống nhựa, nhưng người y tá đã tháo cái ống ở miệng để bà có thể nói chuyện.
Người y tá trước khi ra khỏi phòng để cho hai người nói chuyện với nhau, đã dặn chàng:
- Ông chỉ được phép ở lại hai phút thôi đấy nhé.
Bà Molly thì thào hỏi: - Atlanta như thế nào? - Trông bà như thể muốn nói gì nhiều nữa với chàng.
Chàng liền đưa tay ngăn bà lại và dịu dàng nói với bà:
- Xin bà đừng nói nhiều. Để tôi nói cho bà nghe... At- lanta khỏe. Nó đang ở với tôi bình an vô sự tại Willows Hall. Gladys đã mang nó đến cho tôi, như lời bà dặn.
Mắt Molly sáng lên, bà nhấp nháy, cố thều thào nói:
- Chị ấy rất tốt. Atlanta... có hỏi tôi không?
- Có, có hỏi chứ. Nhưng Gladys đã nói dối với nó rằng bà bị đau chân, cho nên chúng ta cứ nói với nó như thế. Nó nghĩ bà đến đây để chữa chân, vài hôm sẽ về nhà. Và vài hôm bà cũng sẽ về thôi. Sáng nay tôi có nói chuyện với bác sĩ, ông ta khẳng định vài hôm nữa, bà sẽ hoàn toàn bình phục. Bà nhếch miệng cười yếu ớt và bằng giọng nho nhỏ, khó nghe, bà nói: - Dusty, không được để cho Melinda giữ nó. Không bao giờ. - Molly dừng lại một lát như để thở, rồi thì thào nói tiếp: - Anh hãy hứa với tôi đi.
Mặc dù ngạc nhiên khi nghe bà yêu cầu như thế, nhưng chàng vẫn đáp nhanh: - Tôi xin hứa. Đúng là Melinda không đủ sức để chăm sóc nó đâu, mặc dù cô ấy đã có tiến bộ trong nhà thương cai nghiện.
Tảng lờ không nghe câu nói của chàng, Molly nói tiếp:
- Atlanta phải ở với anh bằng mọi giá... anh phải nuôi dưỡng nó.
Chàng nhìn mặt bà và gật đầu, rồi như để làm cho bà an tâm, chàng nói: - Tôi sẽ nuôi dưỡng nó, tôi xin hứa, nó sẽ ở với tôi tại nhà tôi cho đến khi vào trường nội trú. Tôi sẽ chăm sóc nó cho đến khi nó khôn lớn. Nhưng tôi nghĩ bà sẽ làm công việc đó, vài ngày nữa bà sẽ ra khỏi đây và về nhà dưỡng bệnh với Atlanta. Tôi sẽ thuê y tá đến chăm sóc bà và giúp bà hết mọi công việc bà cần.
Molly không trả lời, bà chỉ nhìn chàng một hồi lâu, ứa nước mắt.
Bỗng Dusty thấy lo sợ. Chàng sợ sẽ làm cho bà bị kích động hay buồn phiền. Bác sĩ đã dặn chàng phải cần để cho bà nghĩ ngơi, tỉnh dưỡng.
- Molly, xin bà đừng lo. Tôi sẽ chăm sóc bà, Atlanta và luôn cả Melinda.
- Nó không đáng được anh chăm sóc, - Molly thốt lên nho nhỏ - và nó không được giữ đứa bé.
Dusty nhìn Molly Caldwell, không những chỉ kinh ngạc trước lời bà ta nói, mà còn cảm thấy bối rối. Giọng bà nghe có vẻ tức tối, giận dữ và rõ ràng bà ta bất bình với con gái mình. Chàng nắm bàn tay bà, bóp mạnh rồi nói: Ngày mai tôi sẽ đến thăm bà.
Bà nhìn chàng mỉm cười, nụ cười yếu ớt và mặt bà ánh lên niềm tin yêu.
***
Dusty dừng lại ngoài hành lang, hít vào thật sâu rồi dựa người vào tường. Chàng lo cho Molly. Linh tính báo cho chàng biết bà bệnh nặng, có thể bị bệnh tim hành hạ suốt đời. Mặc dù bác sĩ nói với chàng là bà sẽ về nhà trong một tuần, nhưng bây giờ Dusty không tin chắc bà sẽ bình phục trong thời gian ấy. Trông bà có vẻ kiệt quệ, mất hết sức sống.
Chàng nhớ bà bị lên cơn đau tim vào hôm thứ sáu, nhưng chắc bà không nhớ. Chàng đứng thẳng người, đưa mắt nhìn quanh, lòng tự hỏi không biết có nên tìm gặp vị bác sĩ về tim không, ông William Larchmont, chuyên gia về tim lãnh trọng trách chữa trị cho bà Molly. Chàng lấy làm lạ khi thấy các thầy thuốc trong một số ngành khác thường được gọi là “ông” chứ không gọi bác sĩ. Có thêm gì vào tên Larchmont hay không? Dusty nghĩ chắc không có. Còn bác sĩ Bloom thì sáng nay không bảo đảm gì với chàng hết khi chàng điện thoại đến văn phòng của ông ở Meanwood để hỏi. Ông ta trả lời chàng: - Bà ấy sẽ khỏi và sẽ lành bệnh.
Kéo chặt áo khoác bằng da cừu, Dusty đi qua tiền sảnh, gật đầu chào cô y tá ở bàn tiếp tân, rồi đi thang máy xuống tầng dưới. Chàng đi qua hành lang, đẩy cửa kính và ra ngoài đường. Bỗng chàng ân hận là đã để cho Paddy Whitaker và xe hơi trở về Harrogate. Thời tiết thay đổi khi chàng đến Bệnh viện trung ương Leeds, trời xấu đi nhiều.
Buổi chiều trời trở lạnh, cái lạnh gay gắt thấu xương, không khí ẩm ướt, cái ẩm ướt của miền Bắc ngấm vào từng làn da thớ thịt. Chàng ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời toàn màu chì, nặng trịch, bất biến, không một đám mây để làm cho cảnh vật sinh động hơn. Bầu trời như tấm khăn tang, Dusty nghĩ và tự nhiên chàng lạnh run, bèn kéo cao cổ áo khoác, thọc tay vào túi, chân sải bước, đi nhanh gần như muốn chạy.
Leeds không phải là nơi chàng thích nhất. Đây là thành phố kỹ nghệ ồn ào, ô hợp, năng động, khi lớn lên ở đấy, chàng thấy khiếp sợ và khi được học bổng để vào học trường Đại học Mỹ thuật hoàng gia ở London, chàng sung sướng vô cùng. Chàng liền vào ở trong những nhà cho thuê ở Belsize Park, nằm ở vùng ven Hampstead, chàng thấy quá vui sướng. Và ở tại London chàng không cảm thấy lo sợ gì hết. Phải chăng vì chàng đã lớn? Phải chăng vì thế mà chàng không sợ? Chàng không biết. Không phải, dĩ nhiên chàng biết lý do. London là thành phố được xây dựng rất đẹp, bất cứ cái gì cũng đẹp khiến chàng ngây ngất, sung sướng, hy vọng nhiều vào tương lai của chàng.
Chàng xua đuổi những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu óc, phân vân không biết đi đâu để uống cái gì ấm nóng. Chàng còn dư thì giờ đi chơi trước khi đi đến cửa hàng Harte để đón India. Họ sẽ lái xe thẳng về Willows Hall và nàng sẽ ở lại đêm với chàng. Chàng biết nàng rất thích Atlanta và cô bé cũng thích nàng, nhưng chàng không hăng hái khuyến khích họ gắn bó mật thiết với nhau. Chàng không muốn India phải mang gánh nặng lên vai khi Atlanta không phải là con của nàng, nhưng nàng thì lúc nào cũng phản đối ý kiến của chàng, không cho cô bé là gánh nặng.
Chàng phải phấn đấu để tin India, để hiểu nàng nhiều hơn nữa. Vì chàng thiếu hiểu biết về nàng nên đã nảy sinh nhiều vấn đề khó khăn. Nàng là người tốt, thông minh, lanh lợi và ôi, chàng yêu nàng biết bao. Yêu sắc đẹp của nàng, yêu phong cách của nàng. Và nhất là cách nàng xử sự rất hoàn hảo với mọi người, khi nói chuyện với chị nấu bếp, với bà giữ nhà, với Atlanta, với chàng hay với bà nội của nàng, nữ công tước thừa kế xứ Dunvale. Đối với ai nàng cũng cư xử rất tử tế, bặt thiệp như nhau.
Chàng mỉm cười, làm tan biến nét cau có trên mặt. Chàng mến thương bà Edwina, bà nội của India. Tính bà kỳ quặc, có lẽ vì là người có kỷ cương. Tuy nhiên bà là người tốt, suy nghĩ chín chắn và chính bà đã xóa đi khoảng cách giữa chàng với bố mẹ nàng, vì họ được xếp vào hàng ngũ quí tộc.
Một hôm, vào một buổi tối, bà đã nói: - Thật là chuyện hoàn toàn vô nghĩa, phi lý. Trong đầu anh... - Đến đây thì chàng đưa tay ngăn bà lại với vẻ ngang ngược.
- Xin bà nghe đây! - Chàng nói lớn. - Tôi không xấu hổ về quá khứ của tôi, hay về giai cấp mà tôi xuất thân. Tôi xuất thân từ giai cấp công nhân vùng ngoại ô của Leeds. Tôi không mạo danh mình là giai cấp cao sang. Tôi tự hào về việc đó, tự hào về việc mình đã làm. Tôi không chút mảy may bị ấn tượng về chức tước, về giai cấp quí tộc, tôi nghĩ thái độ quỵ lụy trước những thứ đó là... vô nghĩa, phi lý, tôi xin dùng đúng từ bà đã dùng.
- Tôi hiểu. Vậy ta phải đối xử với những thứ đó ra sao?
- Edwina hỏi, nhìn chàng qua bàn ăn ở Willows Hall, ngôi nhà có lối kiến trúc của Palladio mà chàng rất tự hào.
- Tôi nghĩ ta phải đẩy những nhà quí tộc và có chức tước vào quá khứ. Cho họ vào thời quá vãng với sự hợm hĩnh và những bất công của giai cấp. Những thứ này đã có từ nhiều thế kỷ rồi. Nước Anh bây giờ phóng khoáng, không còn là nước Anh đầy nguyên tắc. Người ta chỉ trọng ai có tài năng, từ Tony Blair cho đến người trung bình đều bình đẳng. Trong thế kỷ mới này, mọi người đều như thế đấy.
Edwina hiểu chàng hoàn toàn, hầu hết lời Dusty nói ra đều xuất phát từ sự giáo dục của chàng, mặc dù chàng không muốn xác nhận điều này. Dù chàng tin vào cái gì, thì quá khứ của chàng vẫn còn sờ sờ ra đấy... phải, ít ra cũng còn hiện hữu một ít. Bà nói cho chàng nghe những suy nghĩ của mình rất thẳng thắn và chàng kiên nhẫn lắng nghe.
- Có lẽ bà đúng, - Dusty nói khi bà nói xong, không quan tâm lo lắng đến vấn đề chàng cay đắng nữa. - Chúng ta hãy tiếp tục câu chuyện.
Bà công tước xứ Dunvale, Edwina, là con gái đầu lòng của Emma Harte, không phải là người phân chia giai cấp. Bà nói:
- Này ông bạn trẻ, hãy nghe tôi nói nhé. Mẹ tôi, Emma Harte sinh ra trong cảnh nghèo khổ tại một ngôi làng nghề xay xát trên cánh đồng hoang ở Yorkshire. Khi bà biết mình có thai, bà đến Leeds, ở đây bà được người bạn cũ là Blackie O’Neill giúp đỡ. Khi ấy ông ta làm thợ hồ ở các kênh đào tại Leeds và chuyên nghề lát gạch, được Abraham Kallinski giúp. Ông này là người Do Thái làm nghề sản xuất áo quần và là dân tị nạn, trốn khỏi những vụ hành quyết người Do Thái ở Nga. Khi bà mang thai tôi, bà mới mười sáu tuổi, tôi là đứa con ngoại hôn. Edwin Fairley lấy bà có thai, ông là con trai của địa chủ Fairley tại Fairley Hall, mẹ tôi làm người hầu hạ ở đấy. Khi tôi mới được sáu tháng, mẹ tôi đem tôi đến ở với người chị họ của bà, Freda, ở Ripon để đi làm, kiếm tiền, kiếm nhiều tiền nuôi nấng tôi đầy đủ. Emma nói tiền bạc làm cho người ta được bình an, tiền bạc là sức mạnh và bà nói đúng. Có phải tiền bạc luôn luôn có mãnh lực không?
- Cuối cùng, tôi được gửi vào trường nội trú, một trường rất tốt và sau đó học xong chương trình phổ thông tại Thụy Sĩ. Lúc tôi về lại Anh quốc, tôi bắt đầu bước vào xã hội thượng lưu, vì mẹ tôi đã là người thành đạt. Nhà doanh nghiệp Emma Harte. Bà có tiền, có địa vị xã hội, đủ sức để đưa tôi vào xã hội thượng lưu. Tôi gặp Jeremy Standish, công tước xứ Dunvale, ông ta yêu tôi ngay tức khắc. Yêu say đắm từ đầu đến chân, ông ta nói thế. Và chúng tôi thành hôn. Tôi có một con trai, Anthony, nó là bố của India. Nếu có bất cứ người nào đứng vào hàng ngũ quí tộc, thì chính họ là giới quí tộc ở Dunvale, chứ không phải gia đình Harte, tôi cam đoan với anh như vậy, Dusty.
Bà cười và chàng cười với bà, chàng ngồi dựa người ra lưng ghế, nhìn bà chăm chú, lòng phân vân tự hỏi không biết bà yêu ông công tước có như ông yêu bà không. Rồi bỗng chàng hỏi bà chuyện ấy, chính chàng cũng ngạc nhiên khi nghe mình hỏi bà câu ấy. Bà trả lời chàng ngay không một chút do dự.
- Tôi mến thương ông ấy, Dusty à. Jeremy là người trong mộng của tôi. Tôi một mực tôn thờ ông ấy. Có lẽ làm thế là sai lầm, nhưng tôi vẫn tôn thờ ông. Ông lớn hơn tôi nhiều, lớn hơn trên hai mươi tuổi và tôi nghĩ đấy là lý do khiến tôi yêu ông ấy nhiều. Khi còn trẻ, có nhiều lúc tôi cảm thấy tôi cần có hình ảnh của người bố và Jer- emy là hình ảnh ấy. Ông che chở, khoan dung, độ lượng, tốt và đối xử như là người cha thân yêu. Anh đừng hiểu lầm tôi, hôn nhân của chúng tôi là do tình yêu mà có, chúng tôi rất yêu nhau, hôn nhân của chúng tôi cực kỳ thắm thiết. Chúng tôi yêu nhau hết mình. Thực vậy, chúng tôi ngạc nhiên là đã không có nhiều con hơn. Chúng tôi làm tình mãi mà cũng không có thêm con được.
Những lời thẳng thắng của bà đã làm cho Dusty sửng sốt một lát. Chàng nghĩ cái bà già chín mươi lăm tuổi này nói với chàng về tình dục như thế thì việc này có vẻ lố lăng. Nhưng rồi chàng nhìn kỹ vào mặt bà với cặp mắt của nhà họa sĩ quan sát, chàng nhận thấy vượt ra ngoài tuổi tác cao niên hiện ra bởi những nếp nhăn trên mặt, bà đã có một thời trẻ đẹp. Một thời với sắc đẹp kiều diễm như India bây giờ.
Chàng vừa đi, vừa suy nghĩ về cuộc đời, rồi bỗng tự hỏi không biết có nên ghé và cửa hàng bách hóa Harte hay không, để uống trà trong tiệm giải khát. Rồi chàng quyết định không vào đấy. Chàng liền vào quán cà phê đầu tiên chàng trông thấy.
Dusty ngồi vào bàn, gọi bình trà, dựa người vào góc phòng đợi người hầu bàn đem trà đến.
Bỗng khung cảnh, mùi vị trong quán ập đến làm chàng ngán ngẩm, mùi vị mà chàng đã ngửi trong thời gian thanh xuân: mùi xoong chảo bị cháy, mùi bắp cải trong nước sôi, mùi thịt heo xông khói chiên và mùi khí đốt bốc ra từ trong lò hòa với mùi ẩm thấp, mùi nước rửa chén bát, mùi dơ dáy, nghèo khổ. Mùi đường phố hôi hám.
Dusty không thể chịu đựng nổi. Quá nhiều kỷ niệm đau đớn ập đến, chàng liền vụt đứng dậy, cô hầu bàn quay mắt nhìn chàng không chớp. Không nói một tiếng, chàng ném năm bảng lên bàn rồi đi ra thật nhanh, không quay mắt nhìn lại. Cổ họng chàng nghẹn ngào.
Chàng đi về phía City Square, bước thật nhanh, thở thật sâu, cố xua đuổi quá khứ ra khỏi đầu, những ngày thơ ấu làm cho chàng đau đớn. Nhớ lại thời ấy, chàng thấy cả gánh nặng đè lên người mình.
Khi ra ngoài trời chàng cảm thấy nhẹ nhõm biết bao. Trời ẩm ướt và lạnh như cắt.
***
Dusty không chần chừ, chàng băng qua đường, đi nhanh vào quảng trường City Square. Khi chàng đến chỗ có những pho tượng ở giữa quảng trường, chàng dừng lại, đứng nhìn, nghĩ rằng bây giờ trông những pho tượng nhàm chán làm sao. Khi chàng còn nhỏ, những pho tượng này có vẻ đẹp rực rỡ, vươn cao trên chàng. Bây giờ trước mắt chàng, trông chúng thấp xuống.
Những nữ thần mặc áo quần sơ sài đứng trên bệ cầm đuốc đưa lên, những ngọn đuốc buổi tối có điện chiếu sáng trông có vẻ hết sức lố lăng khi đi đôi cùng với pho tượng ở giữa quảng trường. Edward, hoàng tử Đen, người mặc giáp cưỡi ngựa đen, con trai yêu dấu của Edward đệ tam, là chiến sĩ như bố, nhà vua vĩ đại nhất của nước Anh. Tại sao những nữ thần này lại có mặt ở đây?
Dusty đứng chăm chú nhìn, không để ý đến ngọn gió lạnh như cắt bỗng đột ngột thổi đến. Chàng đã bị pho tượng làm cho mê hoặc, pho tượng mà khi còn nhỏ chàng nghĩ là quá đẹp.
Thời gian làm cho quan niệm thay đổi. Hiện tại dần trôi.
Quá khứ còn nguyên ở đấy.
Kỷ niệm ào về, những kỷ niệm đã bị xua đuổi từ lâu. Bây giờ chàng sống trong lòng những kỷ niệm đó... tại trong lòng thành phố quê hương này.
***
- Ai ngồi trên lưng ngựa thế, bố? - Dusty hỏi, ngước mắt nhìn bố, chú bé giật tay bố khi thấy Will Rhodes không trả lời.
Will nhìn xuống con trai, đứa con duy nhất yêu dấu, ông cười và đáp bằng giọng dịu dàng như thường lệ: - Đấy là tượng của Edward, hoàng tử Đen. Ông ta là một hoàng tử rất can đảm.
- Tại sao người ta gọi ông ấy là hoàng tử Đen?
- Vì ông mặc áo giáp đen. Bố nghĩ đấy là lý do người ta gọi như thế, Russell ạ.
- Con ngựa của ông ấy quá bự, phải không?
- Phải, đúng thế và đen như than.
***
Than đá. Bụi đen.
Hít bụi đen này vào phổi năm này qua năm nọ. Bệnh do nhiễm bụi than.
Chết.
Dusty quay khỏi pho tượng Edward, vị hoàng tử Đen ngồi trên lưng con ngựa đen như than. Băng qua con đường chính đến khách sạn Queen.
Vừa đi chàng vừa nghĩ đến bố mình. Will Rhodes là thợ mỏ, làm việc ở hầm mỏ tại Castleford suốt nhiều năm trời, suốt cả đời ông. Ông làm việc dưới hầm mỏ khi còn rất nhỏ.
Và cũng chính hầm mỏ đã giết ông. Ông làm việc dưới hầm mỏ để nuôi vợ con, người vợ thân yêu, Alice và đứa con trai yêu dấu, Russell. Cậu con trai không hề xuống hầm mỏ. Will không cho phép cậu xuống, không bao giờ. Cậu con trai là một họa sĩ lớn. Cậu con trai mà người bố đã đặt hết kỳ vọng vào, chàng có tài và tài năng của cậu sáng như ánh trăng rằm giữa mùa hè.
Bố chàng chết khi còn tre, mới bốn mươi tuổi. Ông sống được đến tuổi ấy cũng thật đáng ngạc nhiên.
Khi bố Dusty sắp chết, chàng biết. Vì ông đã nói với chàng những lời rất kỳ lạ. Đấy là loại... linh cảm. - Con hãy chăm sóc mẹ con, con nhé. Chăm sóc Alice của bố. - Will có vẻ rất tỉnh táo khi nói lời này, ông nói rất bất ngờ, nhưng chắc ông biết tử thần đang gõ cửa nhà ông. Ông chỉ bệnh và chết trong một tháng vì bệnh bụi than trong phổi. Chất bụi đen đã cướp đi sinh mạng của Will Rhodes. Ông còn quá trẻ chưa đáng phải chết.
Dusty nuốt nước bọt khi chàng đến gần khách sạn. Mỗi khi nghĩ đến bố, chàng thường nghẹn ngào. Chàng rất thương bố, nhưng chàng không bao giờ nói với bố chàng như thế, đây là điều chàng rất ân hận từ khi bố mất. Người ta thường nói với người mình thương yêu là mình thương họ còn chàng đã không nói, không bao giờ nói với ai hết. Mãi cho đến khi chàng nói với India Standish, vị hôn thê của chàng, người sắp thành vợ chàng vào tháng sáu ở Ailen tại Clonloughelin. Công nương India Standish cô gái trong mộng của chàng.
***
Khi chàng bước vào hành lang khách sạn, khách sạn sang nhất ở Leeds, họ bao vây lấy chàng với vẻ thành kính. Tất cả đều muốn giúp chàng, muốn làm vừa lòng chàng. Chàng là vị anh hùng của họ, chàng trai địa phương làm nên sự nghiệp vẻ vang. Rất vẻ vang. Chàng có danh tiếng và sự giàu có. Chàng là người nổi tiếng và có mọi thứ.
Chàng cười và cám ơn họ, thái độ cực kỳ lễ phép, rồi tìm cách đi vào phòng. Vào phòng rồi, chàng cởi chiếc áo khoác bằng da cừu ra.
Người bồi phòng đến ngay tức khắc theo yêu cầu của chàng. Dusty ngồi xuống ghế nệm dài, nhìn quanh. Lâu rồi chàng không ở trong khách sạn, bây giờ chàng thấy khách sạn đã được tân trang lại. Quang cảnh chung quanh vui tươi dễ chịu, đẹp mắt và không khí trong phòng rất ấm cúng. Dusty bắt đầu vui vẻ lên, chàng nhận thấy chàng sung sướng biết bao khi đứng trong quảng trường City Square, nhưng vì chàng bị mất hút trong quá nhiều kỷ niệm nên không chú ý gì đến cảnh vật trong đó.
Quá khứ bất di bất dịch. Nó luôn luôn ở đấy. Bạn luôn phải mang theo quá khứ của mình. Có người xem quá khứ như hành lý; chàng thì không. Quá khứ là tổng cộng thành quả của chàng. Nó làm cho chàng nên người.
Dusty lại nghĩ về bố mình.
Khi Will chết, chàng được mười sáu tuổi. Ngay sau khi chàng mới bước chân vào Trường Cao đẳng Mỹ thuật Leeds. Ít ra bố chàng cũng đã chứng kiến được sự kiện này và ông rất tự hào về cậu con trai của mình. - Con khỏi phải xuống hầm mỏ, con à. - Will đã tươi cười nói vào hôm đầu tiên chàng vào học. - Con sẽ đi đâu đó để làm việc khác. - Còn mẹ chàng thích hội họa đã tuyên bố rằng: - Đúng vậy, nó sẽ vào Đại học Mỹ thuật hoàng gia ở London khi nó được mười tám tuổi.
Bây giờ Dusty vẫn còn nhớ lại rất rõ nụ cười hãnh diện sung sướng hiện ra trên mặt bố chàng, nhớ ánh mắt long lanh vui mừng trong cặp mắt xanh của bố. Chàng có cặp mắt và mái tóc đen của bố, nhưng chỉ giống bố có thế thôi. Dusty có đôi vai rộng hơn bố và mắt chàng có góc cạnh sắc sảo, còn Will Rhodes có thân hình mảnh dẻ, nét mặt thanh tú, đều đặn. Dusty lai bên mẹ rất nhiều, có thể hình giống như hai ông cậu song sinh là Ron và Ray, hai người này có thân hình vạm vỡ, vai rộng và vẻ đẹp kín đáo.
Dựa người ra lưng ghế, Dusty nhắm mắt một lát để hình dung ra khuôn mặt của bố.
Will tươi cười, sung sướng khi con trai duy nhất của ông thi đậu vào Trường Cao đẳng Mỹ thuật ở Leeds. Cũng như Alice, ông nghĩ rằng thế nào cậu con trai có tài năng của họ cũng có học bổng để vào trường Đại học Mỹ thuật hoàng gia ở London. Và quả thật chàng đã thành công, nhưng tiếc thay, khi ấy bố chàng đã ra người thiên cổ.
Tiếng tách sứ kêu lách cách trên đĩa làm cho Dust bừng tỉnh giấc mơ. Chàng gật đầu với người bồi phòng, hỏi trà đã uống được chưa. Khi người bồi phòng rót ra và để tách trà trước mặt chàng, chàng cám ơn anh ta.
Dusty nhấp trà, thưởng thức trà thơm ngon, bỗng chàng phân vân không biết những người biết mình sắp chết thường có báo cho người thân yêu của họ biết hay không, báo để cho người còn sống tiếc thương. Hay chuẩn bị cho họ, nếu không muốn nói là báo trước sự ra đi của mình.
Bố chàng trước khi qua đời một tháng đã dặn chàng phải chăm sóc mẹ. Rồi mẹ của bố chàng, bà nội, một năm sau cũng sang bên kia thế giới. Thật bất ngờ, bà đã nói với Dusty rằng chàng không được quên mình là ai, xuất thân từ đâu và đang làm gì. - Và cháu luôn luôn phải ở bên cạnh mẹ cháu, cháu à. Phải ở gần mẹ cháu, chăm sóc mẹ cháu. Mẹ cháu là người rất can đảm, rất tốt, bà chưa từng gặp người nào như mẹ cháu. Russell, cháu đừng quên điều ấy nhớ ở gần mẹ cháu.
Phải chăng người ta biết mình sắp chết? Chàng không biết. Nhưng mẹ chàng biết, chắc có lẽ bà biết, vì bà đã nói với chàng như thế. - Dusty, mẹ sắp chết, - bà nói với chàng như thế cách đây mười năm. Khi thấy chàng tái mặt ngập ngừng đi về phía bà trong phòng khách, bà can đảm nhoẻn miệng cười và nói tiếp: - Mẹ vô phương cứu chữa, con yêu dấu à. Mẹ bị ung thư. Ung thư tàn phá sức khoẻ của mẹ, mẹ yếu quá rồi. Con nên biết chuyện này, mẹ không giấu giếm con làm gì.
Chàng đến ngồi trên ghế nệm dài với mẹ, cầm tay bà, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của mẹ, nhìn cặp mắt xanh xám, hiền từ của bà. Chàng nghẹn ngào không thốt được nên lời. Bà đã làm việc như tôi mọi để nuôi chàng ăn học, để chàng thi đậu vào trường đại học ở London. Mặc dù đã có được học bổng quí giá của trường, nhưng chàng cũng cần nhiều tiền để chi trả nhiều thứ và mặc dù đã làm việc vào cuối tuần để có thêm tiền, nhưng chàng vẫn cần tiền. Và mẹ chàng đã cung cấp cho chàng không một lời than vãn. Chỉ có Chúa mới biết tại sao bà làm thế. Nhưng thật nhờ trời, chàng thành công rực rỡ ngay sau khi mới ra trường và chàng đã tạo cơ hội cho mẹ được sống thoải mái đầy đủ. Chàng đã mua cho bà ngôi nhà nhỏ ở Leeds, nhất quyết không cho mẹ đi làm nữa và bà đã làm theo lời chàng, nghỉ ngơi hưởng hạnh phúc do chàng mang đến. Nói tóm lại, bà rất hãnh diện về Dusty và chàng rất sung sướng vì đã thực hiện được ước vọng của bà về chàng.
- Dusty, con là người tuyệt vời nhất - trước đây mẹ chàng thường nói với chàng như thế. - Con đừng quên mình là ai. Con là con trai yêu quí của Alice và Will Rhodes. Và con nên nhớ là con có đủ hết các thứ: tài năng, trí thông minh và dáng vẻ với chữ V hoa. Chúng ta đừng quên con rất đẹp trai. Vấn đề này rất quan trọng trên đời, con đừng để bất kỳ ai làm con mất lòng tin về điều này.
Chàng nhớ tất cả những điều họ đã nói với chàng. Bố chàng, bà nội và mẹ chàng. Nhờ tình thương và lòng tận tụy của họ, nhờ sự hy sinh của họ mà chàng có được địa vị hôm nay. Nhờ họ tin tưởng chàng, tin tài năng của chàng, tài năng mà có lúc đã làm chàng bối rối. Chàng không biết tài năng từ đâu đến, có nhiều lúc chàng lắc đầu, ngạc nhiên khi nghĩ đến tài năng của mình. Đấy là phần cốt lõi quan trọng của chàng, phần mà chàng phải cố tìm hiểu...
Chàng đã bốn mươi hai tuổi, người đã chín chắn. Phải, cái tuổi bất hoặc và chàng sắp lấy vợ. Chàng phải mang lại hạnh phúc cho nàng. Chàng phải là người chồng tốt. Chàng phải tin nàng, tin xét đoán và lý lẽ của nàng. Từ khi nàng trở lại với chàng, sau trận cãi nhau kịch liệt và chia tay nhau, chàng cố để làm như thế. Chàng đã nói chàng yêu nàng... lần đầu tiên chàng yêu.
Chàng có đứa con, con của chàng với Melinda. Molly đã buộc chàng hứa phải nuôi nấng đứa bé. Bà đã căn dặn chàng đừng để Melinda giữ đứa bé - lời căn dặn của bà ta có đúng không? Phải chăng vì Melinda bị ma túy hành hạ? Hay vì có lý do gì khác nữa.
Molly đã chuẩn bị cho chàng. Báo chàng biết bà ta sắp chết.
Bà biết bà sắp chết, như bố chàng, bà nội và mẹ chàng. Họ đã chuẩn bị cho chàng. Để khi bà chết chàng khỏi ngạc nhiên quá. Nhưng khi người ta có người thân chết, cho dù bạn đã biết trước, cũng không ai khỏi ngạc nhiên sửng sốt.
Bà Molly Caldwell sắp chết. Bà biết quá rõ điều đó. Và bây giờ chàng cũng nghĩ thế.
Dusty dựa người vào lưng ghế nệm, hít vào thật sâu. Cơn buồn bã ào đến xâm chiếm chàng, cuống họng chàng nghẹn ngào vì xúc cảm. Molly Caldwell là người mẹ tốt, là bà ngoại tuyệt vời, bà không đáng phải gánh chịu đau khổ vì con gái gây nên như thế này. Melinda đã làm cho bà điêu đứng từ nhiều năm nay...
Bỗng Dusty ngồi thẳng dậy. Nếu Molly chết, chắc Melinda sẽ hài lòng. Chị ta sẽ không cho phép chàng quyền bảo trợ Atlanta. Chị ta sẽ giành lấy quyền chăm giữ đứa bé, dùng việc này như là vũ khí để chống lại chàng. Đấy là phương pháp chị ta sẽ sử dụng. Chàng nghĩ đến Tessa Fairley và cuộc chiến đấu của nàng với người chồng cũ, Mark Longden. Phải chăng chàng sẽ gặp hoàn cảnh như vậy.
Có lẽ như vậy, chàng tự đáp. Nhưng chàng sẽ có cách khác để giải quyết trường hợp xảy ra chuyện rắc rối như thế. Tiền sẽ giải quyết được mọi chuyện. Và Melinda dạo này đã mất hết thanh danh rồi. Vì nghiện ma túy và lăng nhăng với quá nhiều người cô ta vào ra trung tâm cai nghiện thường xuyên, như thế có đáng làm mẹ hay không?
Dusty ngồi yên lặng suốt nửa giờ nữa, nghĩ đến những chuyện tồi tệ có thế xảy đến khiến chàng phải chống trả.
Trong khi suy nghĩ, một chuyện quan trọng nảy lên đầu chàng, đêm nay chàng phải nói thật toàn bộ câu chuyện khó khăn của mình cho India nghe, trình bày cho nàng hiểu suy nghĩ của chàng về tình hình trước mắt, về quá khứ của mình với Melinda. Và chàng phải nói cho nàng biết về thời thơ ấu của chàng. Nàng thường muốn biết nhiều về những năm tháng xa xưa của chàng, nhưng chàng không nói.
Đêm nay chàng sẽ nói. Chàng có bổn phận phải nói cho nàng biết. Nàng sắp thành vợ chàng rồi, không còn chuyện gì bí mật nữa.