MƯỜI BỐN
Đồng hồ trên tháp chuông nhà thờ bắt đầu đánh. Trong nhà thờ tiếng chuông vang lên đinh tai nhức óc. Evan giật mình khỏi giấc mơ hoa. Tiếng ồn kéo dài mấy giây nữa rồi im bặt, trong nhà thờ trở lại im lặng, nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.
Evan ngồi dựa lưng ra chiếc ghế dài bằng gỗ, đợi Gideon và những người khác trở lại. Họ để nàng ngồi một mình trong nhà thờ, lái xe đến nhà xứ để gặp cha sở. Nàng biết họ chỉ đi trong một lát rồi quay lại ngay, trong lúc chờ đợi, nàng hưởng thú được ngồi một mình thanh thản ở đây. Nhà thờ có bàn thờ rất đẹp, ba cánh cửa sổ gắn kính màu nằm ở trên cao rất đáng chiêm ngưỡng. Kính cửa nhiều màu rực rỡ sáng long lanh dưới ánh mặt trời trông rất kỳ diệu, phản chiếu lên tường đá trắng bạc đủ màu sắc của chiếc cầu vồng. Giáo đường đã được xây dựng từ thời Norman, lâu đã đến chín trăm năm. Nàng biết ngôi giáo đường này được xem là tài sản quí báu của địa phương.
Đưa mắt nhìn quanh, lòng Evan tràn ngập nỗi sung sướng. Hôm qua, những người bán hoa đã làm việc suốt ngày đến tận tối mới xong, dưới sự giám sát của Paula và Emily, để trang hoàng hoa cho đám cưới của nàng. Hoa được cắm khắp nơi trong nhà thờ. Hoa trong các hốc tường, trong các góc, trên tầng cấp lên bàn thờ và trên các bậu cửa sổ, đâu đâu cũng ánh lên sắc trắng và hồng của hoa lan. Hoa cẩm chướng cũng màu trắng và hồng tỏa hương thơm ngào ngạt, còn hoa huệ trắng cao và hoa thường xuân chỉ tô điểm thêm cho mặn mà. Cảnh tượng trong giáo đường khiến nàng ngạc nhiên đến nghẹt thở. Paula và bà mẹ chồng tương lai, Emily, đã làm cho nàng tự hào.
Evan ngồi tựa lưng ra sau, thoải mái, để tư tưởng trôi về quá khứ với bà cố Emma Harte. Chính bà đã tu sửa ngôi nhà thờ có từ thời Norman này để nó được giữ nguyên trạng tốt đẹp và đã cho lắp đặt hệ thống sưởi ở bên trong. Tối hôm trước, Gideon đã nói: - Em sẽ được ấm áp trong nhà thờ. - Chàng biết nàng đang khổ sở vì thời tiết giá lạnh.
Sáng hôm nay, nàng mặc chiếc áo khoác ấm dài đến tận chân, màu xám bạc, cùng màu với chiếc quần và cái áo len tay dài. Thân hình nàng vẫn với dáng vẻ xinh đẹp, mặc dù có vẻ nặng nề ở phần trên. Khi các hài nhi đã chào đời, nàng sẽ được nhẹ nhàng hơn. Nàng rất mong hai đứa bé song sinh ra đời, bố chúng cũng rất nôn nóng.
Evan cười một mình, nàng nghĩ đến gen của mình, gen của chàng. Cặp song sinh sẽ chạy chơi trong gia đình Harte và nàng có vẻ như đã mang trong người gen di truyền của gia tộc.
Evan không biết hôm nay trời có tuyết không. Wiggs, người trưởng nhóm làm vườn ở Pennistone Royal, đã cho biết tuyết sẽ rơi vào cuối tuần này. Không có gì đẹp cho bằng cảnh đám cưới mùa đông có tuyết rơi, nhất là ở nông thôn, mọi vật chung quanh trắng xóa như cảnh thần tiên. Mẹ nàng đồng ý với nàng về nhận xét này.
Nghĩ đến mẹ, Evan liền nhớ đến buổi nói chuyện của họ vào hôm thứ tư. Chiều hôm ấy, bà Margaret đã gặp nàng với vẻ bối rối lo âu. Sáng đó xảy ra một chuyện làm cho bà hết sức lo lắng, khiến bà phải đến tìm nàng để nói cho nàng biết. Khi nghe mẹ kể xong câu chuyện, chính nàng cũng cảm thấy bối rối bất an.
Sáng đó, Marietta lái xe đi với Angharad đến làng Pennistone, bà muốn mua một vài thứ lặt vặt tại tiệm bán báo ở trong làng.
- Mẹ và em con đang tìm mua vài thứ nhỏ, chọn những tấm bưu thiếp và vài thứ lặt vặt khác, thì bỗng có một người đàn ông đẹp trai đi vào, - Marietta nói với nàng. - Ông ta tìm các tạp chí ở trên giá. Rồi bỗng Angharad thấy ông ta nhìn mình và mẹ không thể nào tin được chuyện xảy ra tiếp theo đó. Hai người liền đến nói chuyện với nhau như thể họ đã biết nhau từ lâu. Mẹ nghĩ là Angharad tán tỉnh ông ta. Mẹ rất tức, vì nó có thái độ rất sỗ sàng với người lạ, cho nên mẹ đến để lôi nó đi và cả hai mẹ con ra khỏi tiệm. Mới đi ra khỏi tiệm vài bước, bỗng mẹ nhớ là mẹ để quên cặp kính trong tiệm, mẹ bèn quay lại để lấy kính. Khi bước vào lại trong tiệm, mẹ nghe người đàn bà ngồi sau quầy gọi người đàn ông kia là ông Ainsley. Mẹ rất kinh ngạc, Evan à. Mẹ lấy kính rồi vội vã bước ra ngay.
Nói đến đây, mẹ nàng dừng lại một lát, nhìn Evan với vẻ lo lắng, rồi lên tiếng hỏi nàng:
- Theo con, người này có thể là Jonathan hay không?
- Rất có thể, - Evan trả lời, lòng bối rối. - Không có ai khác có tên Ainsley, ngoài ông Robin ra.
Bây giờ Evan nhớ khi nàng trả lời mẹ, nàng cảm thấy hết sức chán nản thất vọng. Angharad mà gặp Jonathan Ainsley thì quả là điều bất hạnh. Cô ta không những chỉ là người thích ve vãn đàn ông thôi, mà còn là người rất nông nổi. Từ khi mới mười bốn tuổi, cô ta đã ngủ với trai rồi, không thèm giấu giếm. Evan rất mong đám cưới nàng chóng xong để gia đình nàng trở về London, rồi về New York. Nàng thương bố mẹ và Elayne, nhưng với Angharad, nàng đã ngán từ lâu, thậm chí còn đề phòng nữa. Ngoài ra, nàng biết Gideon không chịu được Angharad và biết Linnet xa lánh cô ta. Nhưng vào chiều thứ tư, vì muốn mẹ được yên ổn, nàng đã tìm cách làm cho bà an tâm, nên nàng nói với mẹ bằng một giọng bình thản, tự nhiên:
- Con tin là Angharad và Jonathan sẽ không gặp nhau lại đâu, mẹ à. Thật vậy. Không thể nào họ gặp nhau lại.
Marietta đồng ý với nàng, vẻ vui mừng hiện ra mặt. Nhưng Evan rất lo khi nghe hai người ấy gặp nhau, chuyện này rất kỳ lạ khiến nàng phải kể cho Gideon nghe. Và vào tối hôm đó, khi Linnet đi thăm cửa hàng ở Harrogate trở về, hai người đem ra nói cho Linnet biết.
Linnet nghe xong, liền tỏ ra rất ái ngại. - Tôi sẽ cho Jack biết việc này ngay. Rất có khả năng là Ainsley biết Angharad là ai. Chắc có lẽ hai người gặp nhau không phải vì tình cờ đâu. Nhưng có thể họ đã sắp xếp để làm ra vẻ đây là cuộc gặp tình cờ. Theo Jack thì ông ta là kẻ rất gian manh và có lẽ có ai đấy cho ông ta biết thông tin, tôi tin chắc như thế. Mà này, hai anh chị có đồng ý thực hiện theo kế hoạch của tôi không?
Cả hai đều trả lời đồng ý. Kế hoạch của Linnet với hai chữ K và H viết hoa, nàng gọi như thế, đang được thực thi. Sáng nay Evan cảm thấy thoải mái là nhờ kế hoạch của Linnet O’Neill. Nàng nghĩ Linnet là người thông minh nhất, ngoại trừ bà Paula.
Có tiếng động ở phía sau, Evan quay đầu nhìn lại. Nàng thấy Linnet, Julian và Gideon đi vào nhà thờ cùng với cha sở ở làng Pennistone, cha Henry Thorpe. Nàng đưa tay vẫy chào, mặt mày tươi rói.
Cha sở đi trước đến phía chiếc ghế cầu nguyện nơi Evan đang ngồi, cha còn trẻ và đẹp trai. Nàng đứng dậy để chào cha và cha bắt tay chào nàng. Họ nói chuyện với nhau một lát, rồi Gideon lên tiếng bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết: - Thưa cha, chúng ta bắt đầu được chưa?
- Được chứ, Gideon. Tôi đến đây để làm việc đó mà. Thế là trong ngôi nhà đường cổ bình an đầy ngập hoa và ánh mặt trời ban mai, Evan Hughes làm lễ thành hôn với Gideon Harte, trước sự chứng kiến của cha sở và hai người làm chứng. Khi họ thề nguyền với nhau bằng lời lẽ mạch lạc rõ ràng và đeo nhẫn vàng cho nhau, đồng hồ chỉ đúng tám giờ mười lăm phút sáng thứ bảy.
Lễ cưới này đã được Linnet nghĩ ra trước đây một tuần, được diễn ra trong thời khắc hoàn toàn bí mật trước giờ đã được ấn định. Chính Linnet yêu cầu phải giữ hoàn toàn bí mật. - Không để cho ai biết hết. - Nàng đã nói với Jack như thế.
Thế nhưng ông ta nhất quyết phải báo cáo cho Paula biết.
- Bà ấy phải biết, - ông ta nói, giọng hăng hái. - Và cả Shane, Emily cùng Wiston đều phải biết. Bốn người này là những người chủ chốt trong các gia tộc. Tôi cam đoan là họ sẽ kín miệng. Nhưng họ phải biết hết chuyện này. Tuy nhiên, tôi đồng ý với cô, Linnet, không nói cho ai nghe hết. Ngay cả bố mẹ Evan và ông cụ Robin cũng không cho biết. Sau khi xong lễ chúng ta mới cho họ biết và sẽ loan báo cho mọi người trong nhà.
Linnet gật đầu, đáp: - Không có ai hiện diện ở buổi lễ ngoại trừ hai người làm chứng là tôi và Julian. Lễ cưới phải hết sức lặng lẽ để khỏi bị chú ý.
Và buổi lễ đã diễn ra đúng theo kế hoạch.
Sau khi đã làm lễ xong, bốn người theo cha sở vào phòng áo lễ để ký vào sổ kết hôn của nhà thờ. Khi họ ký xong, tất cả đều cảm ơn linh mục đã làm lễ cưới đúng theo kế hoạch của Linnet.
Khi họ ra khỏi nhà thờ, Jack đang đứng đợi ở bên ngoài với nhiều nhân viên của mình. Ông bước đến chúc mừng cô dâu chú rể. Lát sau, ông dẫn Gideon và Evan đến chiếc Land Rover của mình, cùng với Linnet và Julian. Khi họ vào xe rồi, ông quay lại với cha sở, cha đang đứng trên tầng cấp của nhà thờ.
- Cám ơn cha. Không có cha, chúng tôi chắc không làm được việc này.
Cha cười rồi nói đùa: - Nếu ông muốn chuyện này hợp pháp thì không được. Tôi sung sướng được giúp đỡ mọi người. Hẹn gặp lại tất cả vào buổi tiếp tân.
Jack cười, gật đầu chào cha rồi quay lại xe, lái ra khỏi ngôi làng im lìm vắng vẻ. Ông nhẹ người khi thấy không có gì bất ổn xảy ra, vì Gideon và Evan đã cưới nhau yên ổn tốt đẹp. Ông rất lo buổi đám cưới sẽ xảy ra những chuyện bất trắc, nhưng bây giờ lễ đã làm xong, bình an vô sự.
Khi họ về đến Pennistone Royal, không khí ở đây có vẻ rất bí mật. Trên đường từ nhà thờ về nhà, Gideon đã dùng di động gọi cho Paula, chàng nói: - Việc xong rồi! Chúng tôi đã làm lễ thành hôn! Công việc êm đẹp, không có gì trở ngại. - Vì thế khi họ về nhà chỉ hơn mười phút sau, Paula và Shane đã chạy ra đón chào họ.
Paula hôn Evan và Gideon, Shane cũng làm thế, cả hai vợ chồng đều chúc mừng họ. Paula đi trước vào nhà, đến phòng ăn điểm tâm bà nói: - Margaret đã chuẩn bị bữa sáng cho bảy người, nhưng bà ấy không biết các cháu đi đâu. Không ai biết hết. - Bà nhìn con gái, mỉm cười âu yếm và nói: - Linnet, mẹ rất sung sướng vì chính con đã nghĩ ra kế hoạch này và con đã thực thi hoàn hảo. Con thật khéo léo, tài tình.
- Cám ơn mẹ, nhưng con cảm thấy hơi khó chịu. Con đã làm cho Evan mất vui trong lễ cưới tuyệt vời này. - Khi nàng nói, nàng nhìn người chị họ, mỉm cười xin lỗi Evan.
- Tôi không cảm thấy có gì mất vui hết! - Evan nói.
- Tôi cảm thấy sung sướng được làm thành viên trong gia đình và dù sao thì lễ cưới này rất tuyệt vời, có cô và Julian làm chứng cho Gideon và tôi.
Gideon nói: - Cô ấy nói đúng đấy, Linnet. Việc chính là chúng tôi đã thành vợ chồng, nhờ kế hoạch của cô mà chúng tôi khỏi trở thành mục tiêu bị tấn công. Thật ơn Chúa.
Họ ngồi nơi bộ bàn tròn ở cửa sổ lồi trong phòng điểm tâm và chỉ một lát sau, Margaret dọn ra thịt heo xông khói, chả trứng, bánh mì nướng và hai bình trà và cà phê lớn, cùng với mứt trái cây nghiền và bơ.
Khi Margaret rút lui, Jack nói với Paula và Shane:
- Trong làng mọi người còn ngủ, tất cả đều vắng lặng. Tôi đã nói với cha sở như bà yêu cầu, Paula à. Cha sẽ điện thoại thông báo cho một số dân làng chủ yếu, nói rằng đám cưới tổ chức gọn nhẹ vào sáng sớm hôm nay vì tình trạng thai nghén gần ngày sinh của Evan. Cha sẽ thu xếp với Hội phụ nữ để ngày mai sẽ mở tiệc trà đặc biệt tại phòng hội của nhà thờ để họ khỏi thất vọng. Chắc bà biết họ rất thích đám cưới của nhà Harte.
- Cha làm như vậy là quá tốt, - Shane nói. - Ta nên gửi đến cho họ vài thùng sâm banh để dùng trong buổi tiệc. Em thấy sao, Paula?
- Ý kiến rất tuyệt, anh yêu. Sáng mai em sẽ cho Joe mang sâm banh đến nhà xứ. Gideon nhìn Paula, chàng cười. - Cháu cá là dì rất buồn khi không mời bố mẹ cháu ăn sáng ở đây?
Paula cười to. - Thực ra thì đúng thế. Emily rất muốn có mặt ở đây để chúc mừng cháu và Evan. Nhưng thú thật, cuối cùng dì ấy thấy việc dì ở lại Allington Hall với bố mẹ Evan là rất hay. Rồi ta sẽ báo cho họ đến sau, nhưng tốt nhất là làm sao cho vấn đề được đơn giản. Evan cần nghỉ ngơi để có sức tiếp khách. Ngay khi tôi điện thoại báo cho Emily, chị ấy sẽ nói cho bố mẹ Evan biết về việc lễ cưới được tổ chức sớm hơn.
- Và ngoài ra, - Shane nói xen vào, chúng ta phải bắt tay vào việc ngay. Khi ăn xong, Paula và tôi phải điện thoại báo cho nhiều người trong gia đình biết Gideon à, mời họ đến nhà lúc ba giờ chứ không đến nhà thờ dự lễ vào lúc hai giờ, vì lễ không tổ chức vào giờ ấy nữa.
- Bố mẹ sẽ giải thích lý do tổ chức lễ cưới vào lúc sáng sớm như thế sao? - Julian hỏi, nhìn Paula rồi nhìn Shane.
- Chúng ta phải giải thích như thế thôi, - Jules, - Shane đáp. Đây là điều hợp lý nhất để trình bày. Evan có thai quá lớn rồi, tại sao chúng ta không lo cặp song sinh sẽ ra đời sớm hơn? Tôi nghĩ mọi người đều tin câu chuyện của chúng ta.
- Và nếu họ không tin, thì quá bậy, - Linnet lên tiếng.
- Dù sao thì nói thật với họ lý do ta thay đổi cũng chẳng hay ho gì. Lý do này khiến cho ta có vẻ như hoang tưởng.
- Cô hoang tưởng thật đấy, - Lorne từ ngưỡng cửa nói, rồi chàng đi vào, trông rất lịch sự trong chiếc áo len trắng tay dài, cổ lọ và chiếc quần cưỡi ngựa. Chàng cười chào mọi người rồi nói tiếp: - Linnet, khi cô nói đến từ “hoang tưởng”, tôi nghĩ là cô muốn nói đến Jonathan Ainsley. Tôi thấy mọi người quá chú ý đến ông ấy, quá tin ông ấy sẽ làm điều sai trái. Tôi nghĩ ông ta là bóng ma chứ không có gì đáng sợ hết.
- Có lẽ anh nói đúng, - Linnet đáp, cười với chàng trai. - Nhưng anh không biết rằng ông ta đã rắp tâm quấy phá đám cưới của tôi với Julian vào tháng trước. Jack, nói cho anh ấy biết đi.
Jack Figg gật đầu, nhìn Lorne. Lorne kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Shane. Jack lên tiếng: - Nhân viên của tôi và tôi đã phá một băng du đãng định vào làng để quậy phá đám cưới. Chúng định đến gây thiệt hại cho nhà thờ và mọi người trong nhà thờ, may thay chúng tôi đã ngăn chặn được.
- Làm sao ông tìm ra được? - Lorne nhướng mày hỏi.
- Chúng tôi được tin mật báo, nguồn tin có thể tin cậy được. - Jack đáp - Tin do người được tôi lồng vào trong nhóm chúng gửi đến. Nhưng tôi không tiện nói tên người ấy ra.
Gideon chồm người qua bàn, hỏi Paula và Shane:
- Dì và cậu có muốn cháu gọi điện thoại giúp không? Cháu đồng ý là Evan nên nghỉ ngơi vài giờ, vì cô ấy sẽ bận cả một ngày dài và cả buổi tối nữa. Nhưng cháu hoàn toàn rảnh.
- Anh hết rảnh rồi đấy, - Linnet trêu. - Anh sẽ có rất nhiều việc để làm.
- Phải, đúng thế. Vậy thì quá tuyệt, - Gideon đáp, cười toe toét.