← Quay lại trang sách

MƯỜI LĂM

Chiếc hộp bằng gỗ quí được trang trí bằng những sợi chỉ bạc cuốn tròn, để trên nóc tủ có từ thời nữ hoàng Anne suốt cuộc đời Paula. Trước kia đã nhiều lần bà hỏi bà ngoại chìa khóa ở đâu, bà Emma thường nói chìa khoá mất rồi. Chiếc hộp làm cho mọi người tò mò, vì bà Emma không bao giờ cho biết trong hộp đựng gì.

Nhưng bây giờ không còn tình trạng như thế nữa. Không những hộp đã có chìa khóa, chìa khóa bằng bạc trong cái khiên có gia huy bằng bạc, nhưng mọi người còn biết cái hộp bí mật này đã đựng cái gì. Nó đựng thư của bà Glynnis Hughes, bà nội của Evan, những bức thư gửi cho bà Emma ở tại Pennistone Royal này, được viết trong những năm của thập kỷ năm mươi. Chính những bức thư này đã giải quyết vấn đề gốc gác của Evan. Khi Paula tìm ra được chìa khóa, bà mở hộp, đọc thư mới biết Robin Ainsley, con trai yêu quí của bà Emma, là bố đẻ của Owen Hughes, con bà Glynnis. Và như thế, Evan là chắt nội của bà Emma ở bên Mỹ.

Vừa nghĩ đến Evan, Paula vừa đi qua phòng khách trên lầu để vào phòng ngủ, mắt bà chăm chăm nhìn cái hộp. Bà lấy cái hộp xuống, mang trở lại phòng khách, để trên cái bàn hình bầu dục có từ thời George kê gần cửa sổ và đưa tay vuốt nhẹ cái nắp hộp. Trên nắp có tấm biển nhỏ bằng bạc, được khắc hai chữ viết tắt E. H, tức là Emma Harte. Nhưng hai chữ này cũng có thể ứng với Evan Harte, cho nên có lẽ cái hộp cũ xinh xắn này nên giao cho Evan, hơn ai hết trong gia đình.

Mình sẽ đưa cho cô ta cái hộp này, Paula nghĩ, vừa mở nắp hộp ra, nhìn vào lớp vải lót bằng nhung đã phai màu. Trong hộp không có gì hết, vì Paula đã đưa hết thư từ của bà Glynnis gửi cho bà Emma được buộc bằng sợi dây vải màu xanh cho Evan vào năm ngoái rồi. Cô ấy cũng nên có chiếc ghim có ngôi sao bằng kim cương, Paula nghĩ tiếp. Chiếc ghim này rất hợp với đôi hoa tai có hình ngôi sao bằng kim cương mà Emily đã cho cô ấy để làm quà cưới.

Paula đứng dậy, cười một mình và quay vào phòng ngủ, mở cái hộp bằng gỗ đựng đồ nữ trang để trên bàn trang điểm, lấy ra chiếc ghim có hình ngôi sao làm từ thời Victoria. Chiếc ghim cũng rất cũ được mẹ của Arthur Ainsley cho bà Emma Harte khi Emma lấy ông Arthur vào thập niên 1920, cùng với đôi hoa tai cũng bằng kim cương. Paula cười một mình, vì bà nghĩ đến bà chị họ Emily.

Trước đây lâu năm, Emily đã hỏi bà Emma: “Cháu mượn đôi hoa tai bằng kim cương cũ của bà được không, bà ngoại?”. Bà ngoại lắc đầu đáp: - Emily, bà không tin là kim cương cũ đâu, nhưng dĩ nhiên cháu có thể mượn được. - Sau đó, bà Emma đưa cho Emily đôi hoa tai, vì mẹ của Emily là Elizabeth, người có họ Ainsley.

Evan cũng có máu của Ainsley, cháu nội của ông Robin, nên nàng phải có chiếc ghim để mang với đôi hoa tai, Paula nghĩ, như thế sẽ gọn gàng, hài hòa hơn. Bà còn nhớ rất rõ bà ngoại mình rất thích giữ cho mọi thứ ngăn nắp trong đầu, trong công việc và trong đời sống. Bà Emma gọi việc này là gọn gàng và hài hòa.

Paula bỗng nghe có tiếng cửa mở rồi tiếng gọi của Lorne:

- Mẹ đâu rồi, thưa mẹ? - Paula liền đi ra phòng khách, tay cầm chiếc ghim hoa.

- Con yêu, có chuyện gì thế? - Bà hỏi, mắt nhìn cậu con trai đầu.

- Chúng ta nói chuyện một lát được không? - Lorne hỏi, vừa bước đến lò sưởi, ngồi xuống ghế nệm dài.

- Đương nhiên được. Lorne, sao trông con có vẻ lo lắng thế? Chuyện của con không sao chứ?

- Không sao, thưa mẹ, nhưng con lo cho mẹ thôi. Dạo này trông mẹ có vẻ mệt mỏi nhiều.

- Đúng thế đấy, Lorne à, từ trước Giáng sinh kia. Nhưng bây giờ đám cưới xong xuôi rồi, mẹ tin chắc mẹ sẽ khoẻ hơn. Chuyện đám cưới thật đáng lo.

- Vì ông anh họ chết tiệt của mẹ phải không?

- Chỉ một phần. Có nhiều việc nữa cần phải giải quyết với Emily. Dì ấy muốn đám cưới của Gideon phải được hoàn hảo và vì lý do cần thiết nên sáng nay dì ấy không được tham dự. Mẹ rất buồn trước sự kiện này.

- Vì dì ấy không thấy cảnh Evan đi giữa giáo đường phải không? Không chứng kiến cảnh chị ấy với Gideon đứng trước bàn thờ phải không? Có phải mẹ muốn nói thế không?

- Phải, đúng thế. Nhưng dì ấy thấy cần phải làm lễ bí mật, nên đã được hỏi ý kiến ngay trước khi sắp làm lễ. Và dì muốn buổi tiếp tân phải thịnh soạn, rực rỡ. Mẹ đã nói dì ấy sẽ thấy Evan và Gideon ra sàn khiêu vũ đầu tiên và dì nói rằng dì muốn thấy tận mắt cảnh ấy diễn ra tại buổi lễ.

Lorne lắc đầu nhìn mẹ, rồi bằng giọng bình tĩnh, chàng nói:

- Có thật mẹ tin là Ainsley nguy hiểm không?

- Mẹ rất tin... có người khác gây rối thay cho ông ta. Ông ta rất khôn nên không đời nào để bị bắt tại trận. Chúng ta đừng quên ông ta là người trong gia đình Harte, dù ông ta ra sao đi nữa.

- Thật bậy, - Lorne lẩm bẩm rồi nói tiếp: - Mới cách đây một lát Jack có dặn con là thường xuyên đề cao cảnh giác. Ông ấy nói rằng con có thể bị tấn công vì con là con trai của mẹ và con là mục tiêu dễ bị tấn công và vì con là diễn viên, rất dễ nhận ra.

- Con phải nghe lời Jack, - Paula cất cao giọng đáp. - Ông ấy nói đúng đấy. Có lẽ con nên thuê một vệ sĩ. Nhiều diễn viên có tiếng tăm đều thuê vệ sĩ, chắc con biết rồi.

- Con sẽ không làm thế, mẹ à. Nhưng dù sao con cũng cảm ơn mẹ đã lo cho con. Con sẽ đề cao cảnh giác, canh chừng khi đi đâu như Jack đã khuyên. Nhưng chắc Ainsley sẽ không phá được buổi tiếp tân đâu, ta có thể dự đoán như thế. Ở Pennistone Royal hệ thống an ninh rất cẩn mật, con ruồi cũng không bay qua lọt. - Chàng cười. Bỗng mắt chàng nhìn thấy chiếc ghim bằng kim cương, chàng bèn hỏi: - Mẹ đang cầm cái gì đấy? Chiếc ghim danh tiếng của dòng họ Ainsley à?

Paula cười. - Ừ. Hôm nay mẹ sẽ cho Evan, vì cô ấy là hậu duệ của Arthur Ainsley. Emily cũng đã cho Evan đôi hoa kim cương, đôi hoa tai mà bà ngoại mẹ đã cho dì ấy cách đây lâu lắm rồi. Đôi hoa tai đi đôi với chiếc ghim, cả bộ rất hoà hợp, bây giờ cho Evan cái này để cô ấy có trọn bộ.

- Mẹ và dì Emily thật tốt, truyền lại cho con cháu bảo vật của gia đình. Đây là truyền thống quí báu lâu đời.

Bây giờ con muốn biết chương trình chiều nay ra sao. Lễ tiếp tân bây giờ được tổ chức ở đây, có gì thay đổi không.

- Không có gì thay đổi, Lorne à. Lúc ba giờ, thay vì từ phòng khánh tiết màu đào ở nhà thờ đến, thì Evan và Gideon sẽ đến từ... trên lầu... - Paula cười, bà không bao giờ mất được tính hài hước.

Lorne cười theo mẹ và gật đầu đáp: - Lễ tiếp tân với rượu sâm banh sẽ diễn ra ở các phòng khách màu đào và xám, rồi sau đó sẽ có buổi tiệc chiều lúc bốn giờ ba mươi ở thạch sảnh. Tiệc xong, sẽ khiêu vũ và liên hoan.

- Đúng vậy, con yêu. Bây giờ đám cưới đã xong, mẹ cảm thấy nhẹ cả người. Mẹ sẽ vui chơi giải trí. Mẹ cảm thấy như đã cất được gánh nặng trên vai, Lorne à.

Con rất mừng, thưa mẹ. Mẹ lo lắng quá nhiều, lúc nào cũng lo. Bây giờ con xuống bếp, xin Margaret cái bánh xăng uých để ăn, rồi trốn vào phòng, nghỉ ngơi một lát. Nếu mẹ cần gì con, con sẽ xuống sớm.

- Con sẽ là thanh niên đẹp trai nhất ở buổi tiệc, con à.

- Ngoại trừ bố, - Lorne đáp. Chàng đứng dậy, đi ra cửa. Trước khi ra khỏi phòng, chàng nhìn mẹ và nói. - Mẹ có gì cần con giúp không?

- Không có gì, Lorne. Nhưng mẹ cám ơn con vì đã hỏi.

- Nếu mẹ cần, cứ gọi con một tiếng.

- Ồ, có việc này hỏi con. Con có chắc là Desmond sẽ vui vẻ trong bữa tiệc không? Nó thường rất bảnh bao, nhưng gần đây nó có vẻ... lôi thôi.

- Con trai bây giờ như thế, nhưng con sẽ đến để xem chừng nó ra sao. - Lorne đáp rồi ra ngoài và đóng cửa.

Paula ngồi xuống ghế nệm dài thêm một lát, nghĩ đến Lorne, bà thấy may mắn biết bao. Con trai bà không gây phiền phức cho bà. Chàng quá tốt với mọi người, bà thường lo có người sẽ lợi dụng lòng tốt của chàng, nhất là phụ nữ. Bà thở dài, đứng dậy, đến bàn làm việc, cất chiếc ghim vào hộp và đậy nắp lại. Bà sẽ tìm cái hộp khác nhỏ hơn có lót nhung để bỏ cái ghim vào và đem đến phòng Evan làm quà cho nàng, với tờ giấy ghi tiểu sử các món quà này trong gia đình Harte.

- Chàng thanh niên yêu dấu ơi, cậu biết đối với tôi cậu muốn gì sẽ được nấy, - Margaret nói, cười với chàng thanh niên bà yêu mến nhất. Chàng đang đứng dựa vào cách cửa sổ lớn trong nhà bếp, trông cực kỳ xinh trai. - Cậu thấy đấy, ở đây chúng tôi rất bận, nhưng tôi sẽ làm cho cậu cái xăng uých thịt gà. Nhưng cậu phải đem đi đâu mà ăn, vì ở đây nhân viên cung cấp thực phẩm vào ra đông lắm. Tuy vậy, tôi sung sướng vì mẹ cậu đã gọi họ đem bữa ăn đến, vì người ăn sẽ quá đông, tôi nấu không nổi.

- Phải, người ăn sẽ rất đông, Margaret thân yêu. - Lorne đáp, cúi người hôn lên trán bà. - Bà phải cẩn thận lo sức khoẻ đấy. Thỉnh thoảng tôi thấy bà làm việc quá nhiều.

Margaret cười. - Làm việc nhiều là tập quán của gia đình này, Lorne à. Bà cố cậu đã đưa ra tiêu chuẩn làm việc cho mọi người và vì bà nghiện làm việc, hay cậu muốn gọi sao thì gọi, nên bà cũng muốn mọi người làm việc như bà. Emma là loại người tham công tiếc việc.

Lorne cười hả dạ, bỗng chàng nghe có ai gọi tên mình, bèn quay lại. Trước mặt chàng là bà cung cấp thực phẩm, chàng biết người này từ lâu. Chàng bèn lên tiếng chào; - Chào Prissy! Chàng cười với Priscilla Marney, người thường cung cấp thực phẩm dùng trong các buổi đại tiệc, tiếp tân của mẹ chàng. - Bà khoẻ không? Samantha khoẻ chứ?

- Nó rất khoẻ và tôi cũng vậy. Trông cậu tuyệt vời quá, Lorne. - Hơi nhích chân, bà ta nói tiếp: - Tôi nôn nóng muốn được xem bộ phim sắp đến của cậu đấy.

- Vài tháng nữa nó sẽ xuất xưởng và vào tháng ba tôi bắt đầu diễn tập một vở kịch ở West End.

- Khi nào trình diễn, chúng tôi sẽ đến xem. Sam và tôi là khách hâm mộ cậu bậc nhất, - Priscilla nói.

Lorne cười, bỗng chàng nhận thấy dạo này bà ta có vẻ ít quan tâm đến dung nhan hơn trước. Thường thường Priscilla ăn mặc rất sặc sỡ, dùng toàn màu tía và đỏ thật tươi. Vì là diễn viên, nên chàng đánh giá cao lối trang điểm như người lên sân khấu của bà ta. Với dáng người cao và màu da của dân du cư Gipsy, chàng nghĩ bà ta là người có vẻ rất hấp dẫn. Thế nhưng, hôm nay trông bà có vẻ chừng mực, đơn giản. Mái tóc đen dài được chải ra sau, búi lại thành búi tó gọn gàng, mặc bộ đồ đen và áo sơ mi trắng như thương gia.

Lorne đáp: - Nếu bà đến gặp tôi khi vở kịch khai trương, tôi sẽ biếu bà vé vào xem.

- Cám ơn Lorne, cậu thật rất tốt. - Bà ta nhìn đồng hồ trên tường. - Có trễ giờ không nhỉ? Có thay đổi giờ làm lễ không? Chắc cậu phải đến nhà thờ gấp mới kịp chứ?

- Tôi nên đi thôi, - Lorne đáp rồi rời khỏi cửa sổ, không muốn đứng lại để nói gì thêm. Chàng tin chắc bà cung cấp thực phẩm không biết gì về lễ cưới bí mật đã diễn ra hồi sáng nay. Chính chàng cũng không biết, mãi cho đến khi gặp bố mẹ và những người lúc ăn sáng mới hay.

Margaret vội bước đến, đưa dĩa bánh cho chàng.

- Lấy bánh theo mà ăn, bánh xăng uých thịt gà đấy, ngon lắm. Hẹn gặp lại cậu sau. - Hầu như bà ta đẩy chàng ra khỏi bếp.

Lorne đi theo hành lang dẫn đến phòng ăn điểm tâm. Mẹ chàng tin rằng Margaret không biết gì về lễ cưới bí mật, nhưng chàng không tin thế. Chàng nghĩ mẹ chàng đánh giá chưa đúng bà quản gia. Cái cách Margaret giục chàng đi khỏi bếp khi Priscilla bắt đầu nói đến thời gian, chứng tỏ bà ta đã rõ chuyện này. Nhưng nếu Priscilla Marney có biết chuyện này thì cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao thì đến ba giờ bà ta cũng biết. Vả lại bà ta đã làm việc cho gia đình lâu rồi. Mọi người đều thích Prissy và bà là người cung cấp thực phẩm tuyệt nhất ở Yorkshire.

Phòng điểm tâm có một người ngồi, đó là Desmond, em trai cùng mẹ khác cha với chàng, cậu đang ngồi ăn tô xà lách trái cây.

- Kìa Des, em ở đâu cả buổi sáng? Anh không thấy em đâu cả. - Lorne nói và đi vào phòng đến ngồi xuống bên cạnh cậu bé.

Desmond càu nhàu: - Làm bài tập chứ đi đâu. Bố cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện làm bài ở nhà.

- Cần giúp đỡ gì không?

- Không, nhưng cám ơn anh đã hỏi. Em nghĩ chúng ta phải đi thay áo quần để dự đám cưới. Thật chán.

Lorne bật cười, sau một lát chàng nói: - Des này, mặc áo quần có sao đâu? Mặc bộ com lê, thắt cà vạt trong vòng hai giờ không có gì khó khăn hết. Dù sao thì hôm nay ta chỉ mặc com lê bình thường thôi, khỏi mặc com lê buổi sáng, thật may. Anh ghét đội mũ nồi, mặc áo đuôi tôm, hầu hết các lễ cưới đều yêu cầu ta mặc như thế.

- Ôi, lạy Chúa, em cũng vậy! - Desmond thốt lên. - Mẹ muốn em mặc bộ có màu xanh nước biển. Anh mặc gì, Lorne?

- Bộ màu xanh nước biển. Mẹ muốn chúng ta đều mặc như thế. Bố và các ông cũng đều mặc thế.

Desmond nhăn mặt. - Ước gì em khỏi phải đi. Em ghét đám cưới.

- Anh hiểu tâm trạng của em. Có nhiều người trong gia đình đến dự và thường xảy ra nhiều cuộc cãi nhau, đánh lộn nhau nữa. Nói tóm lại, như em đã nói, chán lắm. Nhưng em hãy nghĩ đến chuyện này. Em được rời khỏi trường nội trú để về nhà nghỉ cuối tuần là nhờ chuyện này.

- Đúng, - Desmond đáp rồi nhe răng cười với anh trai. Cậu rất thương mến anh mình. Cậu nói tiếp: - Anh đã có cô nào mới chưa, Lorne? - Khi hỏi, cậu nhướng mày, cặp lông mày màu đen, rồi toét miệng cười khoái trá. Desmond hoàn toàn là dân Ailen Đen. - Em cá là mẹ luôn luôn giục anh phải ổn định cuộc sống cho rồi.

- Em nói đúng, bà giục luôn. Vả lại, Desmond à, anh không thể ổn định cuộc sống khi không có vợ bên mình.

Cậu em gật đầu, rồi cúi người gần chàng, hỏi:

- Lorne, em đi theo anh trong buổi lễ cưới được không? Nếu em không cẩn thận, em thường bị các dì các cô và các chị em họ ăn tươi nuốt sống.

Lorne lại bật cười, chàng cười mãi cho đến khi hai anh em ăn xong. Khi chàng bằng tuổi Desmond, chàng cũng gặp cảnh như cậu em, nên chàng hiểu rất rõ tâm trạng của em trai.

Người đàn ông đậu xe trên đỉnh đồi, sát vào đám cây. Y biết xe của y đã được đám cây che kín, người dưới làng nhìn lên sẽ không thấy được. Đây còn là chỗ rất thuận lợi cho y. Y có thể thấy con đường chính mà không bị ai trông thấy. Bước ra khỏi xe, y lấy gói thuốc lá trong túi áo vét tông, rút một điếu gắn vào môi, bật máy lửa, tay kia úp quanh điếu thuốc che gió để thắp.

Dựa người vào nắp đậy máy xe, y hít mạnh khói thuốc vào phổi để thưởng thức, đồng thời hưởng thú tắm nắng buổi chiều ấm áp. Khi nhìn xuống làng Pennistone Royal, y ngạc nhiên không thấy xe đậu đâu cả. Trong một đám cưới sang trọng như thế này, thế nào cũng có nhiều xe hơi chứ. Y nhìn đồng hồ, trề môi, phân vân không biết có phải lễ cưới làm trễ không hay là xe hơi đậu trong sân gần bên quán rượu. Khổ một nỗi là đứng ở đây, y không thấy sân quán rượu. Quán Puck & Drake nằm ngoài tầm mắt của y.

Y gật đầu. Chắc là đám cưới đang tiến hành, mọi người đang ở trong nhà thờ đang nghe cha sở giảng. Y cười ranh mãnh. Chúng sẽ náo loạn lên cho mà xem. Y lại cười.

Y vừa nghĩ xong và nụ cười chưa tắt trên môi thì quả bom mà y đã gài trong nhà thờ vào đêm trước phát nổ. Rất đúng giờ. Tiếng nổ quá lớn khiến cho y cảm thấy màng nhĩ như bị rách toang, khói bốc lên nghi ngút, cùng với gạch đá và các mảnh vỡ khác.

Người đàn ông vội quay người, không đợi để xem gì nữa, y nhảy lên xe, mở máy, lái chạy qua đồi, xuống phía bên kia, về phía Ripon. Sứ mệnh đã xong y lẩm bẩm trong miệng rồi phá lên cười.

Jack Figg mở cửa phòng khách màu đào ở Pennistone Royal, đứng nhìn căn phòng một lát. Đây là chỗ ông thích nhất trong ngôi nhà xưa đồ sộ này và bây giờ khi nhìn quanh một lượt, ông ngạc nhiên thấy căn phòng không thay đổi gì nhiều trên năm mươi năm nay.

Hiện không có người nào trong phòng này hết, vì cả gia đình đang ở trên lầu để thay áo quần, còn khách thì chưa ai đến. Jack nhìn đồng hồ, thấy mới hai giờ kém mười. Còn hơn một giờ nữa khách mới đến dự tiệc cưới, còn quá sớm nên chưa ai tới.

Ông thủng thỉnh đi đến lò sưởi xây bằng đá cẩm thạch trắng. Ánh nắng mùa đông chiếu vào qua nhiều cánh cửa sổ cao làm cho những bức tường sơn màu lụa đào óng ánh sắc vàng, khắp phòng tràn ngập ánh sáng mờ ảo lung linh. Ông luôn cho rằng đây là phòng đẹp nhất trong tất cả các phòng trong nhà, phòng được thiết kế để có màu đào và kem, bàn ghế có từ thời nhiếp chính rất lịch sự và tranh thì toàn là tranh ấn tượng rất tuyệt mỹ.

Đứng trước lò sưởi, ông nhìn bức tranh vẽ phong cảnh của Sisley, bức này bà Emma đã treo ở đây hơn năm mươi năm, rồi đưa mắt nhìn hai bức khác của Sisley và hai bức của Monet được treo trên các tường. Năm bức tranh này đã được treo ở đây. Emma đã nói bà thích treo chúng ở đây.

Jack nhận thấy Paula không thay đổi gì hết. Bà chỉ sửa chữa lại các thứ ở đây khi chúng bị sờn mòn, hư hỏng, cho nên sự trang hoàng trong phòng từ đầu vẫn còn y nguyên.

Khắp nơi đều có hoa. Nhiều bình thủy tinh cao cắm đầy hoa huệ, hoa tử đinh hương nhập ngoại và những cành mimôda. Những tô sứ cắm hoa cẩm chướng, uất kim hương và hoa lan được Paula ưa thích thì được cắm trong những chậu sứ đẹp tuyệt vời. Nhưng không có hoa hồng. Emma đã ra lệnh như thế, nên Paula phải tuân lệnh.

Ông đi đến một cánh cửa sổ, nhìn ra hành lang và khu vườn phủ đầy tuyết ở bên ngoài, ông nghĩ đến Paula. Gần đây, bà có vẻ mệt mỏi, nhưng sáng nay, khi ông cùng bà đi quanh trong thạch sảnh, giúp bà để thiệp vào chỗ ngồi ở các bàn, bà có vẻ khá hơn. Thực vậy, bà được thoải mái hơn, tâm trí nhẹ nhàng hơn. Được thế là vì sáng nay lễ cưới bí mật đã hoàn thành tốt đẹp vào lúc tám giờ mười lăm phút, ông nghĩ như vậy.

Paula rất lo sợ Jonathan Ainsley, Jack cũng lo sợ ông ta quấy phá, ông muốn làm gì để cho bà khỏi lo. Nhưng ông không biết làm gì. Trừ phi ông đi tìm Ainsley và giết ông ta, khi ấy có lẽ bà mới bình yên được. Nhưng dĩ nhiên ông không thể làm việc ấy được. Jack quyết phải tìm ra cách để ngăn chặn công việc tàn ác của y. Ông phải nghĩ ra cách gì để làm.

Từ lâu Jack đã trở thành một thành viên trong gia đình này. Ông nghĩ đến gia đình này như nghĩ đến gia đình mình vậy và chắc có lẽ mọi người trong gia đình cũng xem ông như người trong nhà. Vì thương mến mọi người trong nhà, nên bất cứ khi nào ông có thể làm nhẹ được gánh nặng trên vai họ là ông làm ngay, nhất là Paula, vì ông gần gũi bà từ lâu rồi.

Ông thở dài. Ông phải làm gì để giúp bà ngay tức thì. Ông nghĩ phải tăng cường thêm an ninh, phải gặp Lorne để nói với chàng nên thuê tài xế là cựu cảnh sát, như vậy Lorne mới có người bảo vệ. Chàng là diễn viên có tiếng, là người trong gia đình Harte, mặc dù họ chàng là Fairley, chàng trẻ và đẹp trai, cho nên chàng là mục tiêu tấn công. Jack đã nói như thế với Lorne rồi, nhưng chắc ông phải tự mình tiến hành công việc bảo vệ, vì Jack biết Lorne không muốn thế.

Khi ông quay lại, đi về phía bộ cửa đôi thì gặp Linnet, nàng vẫy tay chào ông. Nàng đi nhanh đến nói với ông:

- Tôi đến lấy các thứ ấy.

Jack gật đầu, rút trong túi ra một chiếc phong bì lớn. Nàng lấy chiếc phong bì rồi hỏi:

- Đây là micrô và tai nghe phải không?

- Phải. Nhớ đừng để cho micrô bị kẹt sau nhánh hoa mà cô sẽ đeo trên ve áo, - ông đáp. - Và cô phải móc đế micrô và nhét dây của nó vào trong thắt lưng. - Vừa nói ông vừa quay người, kéo áo vét tông lên, để cho nàng thấy ông móc đế máy vào thắt lưng quần của ông như thế nào. - Thấy rõ chưa?

- Rồi, tôi biết cách làm rồi. Tôi cũng đã biết cách đeo tai nghe.

- Cô sẽ mặc đồ gì, Linnet?

- Cái váy dài có áo ở trên và khoác ra ngoài cái áo khoác lụa dài. Tôi chọn mặc như thế để đeo thứ này, - nàng nói, chỉ vào chiếc phong bì.

- Giỏi quá. Không ai như cô cả, Linnet.

- Tôi hy vọng thế, - nàng đáp lại. Nhìn ông với ánh mắt khâm phục, nàng nói thêm: - Jack, trông ông bảnh quá. Rất bảnh.

- Cám ơn cô đã khen, Julian đâu rồi?

- Trong phòng ngủ của chúng tôi trên gác, đang thay áo quần. Bây giờ tôi phải lên để thay đồ. Tôi đã hứa đến giúp Evan thay áo quần. - Linnet nhìn vào cái đồng hồ có cổ xe trên bệ lò sưởi và nói: - Lạy Chúa, hơn hai giờ rồi! Tôi phải nhanh tay thôi.

- Đúng, người đẹp... - Jack ngừng nói vì điện thoại di động của ông reo. Ông lấy máy trong túi ra, lên tiếng: -

Alô? - Jack à, Peter đây.

Giọng người nhân viên của ông có vẻ căng thẳng, lo lắng. Jack hỏi:

- Có chuyện gì không ổn sao?

- Bức tường phía Tây trong nhà thờ Pennistone Royal bị chất nổ làm thủng một lỗ.

- Ôi lạy Chúa!

Jack cố nói nhỏ, nhưng Linnet nghe tiếng than của ông và thấy mặt ông cau lại. Nàng đứng yên nghe ông nói chuyện tiếp.

Peter nói tiếp: - Có ai đó đặt chất nổ hay quả bom nhỏ ở đây. Jack à, nếu trong nhà thờ có người, thế nào cũng bị chết.

- Tôi cũng nghĩ thế. Anh đã báo cho cảnh sát trong làng biết chưa?

- Cha sở báo rồi.

- Còn anh không sao chứ, Peter? Tôi nghĩ là anh đậu xe phía bên kia nhà thờ.

- Tôi không sao. Chuck cũng thế, anh ấy đang ở ngoài đường.

- Al ở đâu?

- Trên bờ sông... để tìm bọn du đãng. Nhưng không thấy tên nào hết.

- Anh có biết cha sở ở đâu không?

- Cha đang đứng gần tôi đây, xem chỗ bị thiệt hại. Cha đang đứng với ông từ. Ông muốn nói chuyện với cha không?

- Muốn, anh đưa máy cho cha.

- Ngay bây giờ đây.

Tiếp đó, cha Henry Thorpe lên tiếng:

- Chuyện gì thế này, ông Figg? Chắc ông biết rồi chứ?

- Không, tôi không biết, thưa cha, nhưng tôi nghi chuyện này do kẻ nào đấy thù hằn muốn hãm hại gia đình. May là không ai bị thương tích gì.

- Rất may. Bây giờ ông muốn tôi phải làm gì?

- Tôi biết cảnh sát sẽ đến. Khi họ đã tìm khắp nhà thờ, biết chắc ở đây... không có gì đáng ngại, thì cha nên cho người dọn dẹp sạch sẽ, bịt lỗ hổng lại bằng ván hay vải bạt, để giữ cho thú vật khỏi ra vào.

- Tôi sẽ cho làm như thế.

- Cha có thể để cho ai đấy coi sóc việc này được không? - Jack hỏi. - Tôi nghĩ nếu cha không đến đây dự tiếp tân vào lúc ba giờ thì có vẻ kỳ lạ đấy.

- Dĩ nhiên tôi sẽ đến. Tôi nghĩ tôi phải có mặt chứ.

- Cha này?

- Cái gì đấy, ông Figg?

- Tôi nghĩ nếu chuyện này đừng nói ra ở buổi tiếp tân thì sẽ hay hơn, cho nên ta cần giữ bí mật, không nói cho ai biết chuyện này. Chuyện này sẽ làm cho bà O’Neill bối rối vô cùng. Ta không nên nói để cho cô dâu chú rể khỏi nghĩ họ là mục tiêu trong vụ tấn công này.

- Tôi hiểu và tôi sẽ không nói một tiếng. Thế nhưng, tiếng nổ quá lớn, có một số dân làng ở gần đây đã nghe, tôi phải nói với họ như thế nào?

- Không nói gì hết. Cha nói với họ cha không biết chuyện gì đã xảy ra. Cha cứ lập lờ thôi, làm ra vẻ bàng hoàng, nói càng ít càng tốt.

- Bây giờ tôi phải đi tiếp ông trung sĩ Lyons. Ông ấy đến điều tra. Chắc tôi không nên nói với họ về chuyện có kẻ thù hằn, chắc ông muốn như thế chứ?

- Dĩ nhiên tôi muốn thế, thưa cha. Tôi nghĩ làm thế là khôn ngoan. Hẹn lát nữa gặp cha. Trong lúc này, trong làng đang có một số nhân viên an ninh của tôi. Nếu cha trả máy điện thoại lại cho Peter, tôi sẽ dặn anh ấy giúp cha bằng mọi cách. Và xin cha nhớ, khi đến đây cha đừng nói gì về chuyện này hết.

- Ông khỏi lo, ông Figg, - cha sở nói, giọng cương quyết. - Tôi đưa máy điện thoại lại cho Peter đây.

Một lát sau, Peter nói: - Tôi nghe đây, Jack. Tôi nghĩ có lẽ đây là quả bom. Có lẽ có người đã gài bom vào ban đêm và định giờ nổ vào lúc hai giờ mười phút.

- Tôi nghĩ đúng như thế, Peter. Nếu chúng ta không thay đổi kế hoạch thì khi ấy trong nhà thờ sẽ có rất đông người của gia đình Harte. Anh hãy đi theo cảnh sát, để cho họ biết nếu họ cần anh, anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Tôi tin họ sẽ không cần. Anh cứ tiếp xúc với họ.

- Tôi sẽ làm theo lời ông.

Jack tắt máy, nhìn Linnet khi ấy đang đứng bên cạnh ông. Ông nói nhỏ: - Bức tường phía Tây của nhà thờ Pennistone Royal bị nổ thủng một lỗ. Không ai bị thương tích gì, nhưng tôi nghĩ chắc cô sẽ hiểu thôi. Peter, nhân viên an ninh của tôi có mặt ở đấy, nói rằng quả bom được cài vào ban đêm, định giờ cho nổ khi đám cưới sắp cử hành. Khoảng hai giờ mười phút.

Linnet tái mặt, nàng liền nói: - Chắc là do Ainsley gài. Không có ai ngoài ông ta hết.

- Nhưng chúng ta không thể chứng minh được. Còn cảnh sát chắc sẽ không tìm ra được bằng chứng cụ thể, họ sẽ chỉ tìm được những gì còn lại của quả bom thôi. Chắc chắn là như thế.

- Chúng ta có thể làm gì được không?

- Không làm gì được, Linnet à. - Jack lắc đầu, đáp. - Cảnh sát sẽ quan sát mọi thứ, kiểm soát nhà thờ để bảo đảm mọi người bình an vô sự, rồi viết báo cáo. Dù sao thì nhà thờ và dân làng không ai bị thiệt hại gì là tốt.

- Nhưng Ainsley vẫn có thể tìm cách để làm hại Evan và Gideon.

- Hiện lão ta sẽ không làm đâu. Lão sẽ nằm yên chờ đợi thời cơ. Có lẽ lão sẽ rời khỏi Yorkshire, về Paris hay Hong Kong. Lão đủ khôn để biết rằng chúng ta đề cao cảnh giác. Lão quá biết rằng chúng ta nghi ngờ lão.

- Chính mẹ tôi cũng thường nói như thế. Jack à, ta không nên nói cho bà biết chuyện gài bom trong nhà thờ. - Nàng nhìn ông, ánh mắt lo âu.

- Ý kiến của cô quá đúng, chúng ta không nên nói. Chúng ta giữ kín chuyện này cho đến ngày mai, bằng lòng chứ?

Linnet gật đầu, cắn môi.

- Trông cô còn tái mét, người đẹp à. Và lo lắng nữa. Cô phải làm ra vẻ tỉnh bơ như Emma Harte trước khi đến dự buổi tiếp tân mới được. Và có điều này cô nên nhớ là không nên nói gì hết với Evan và Gideon.

- Không đời nào tôi nghĩ đến chuyện ấy! Tôi không ngốc đâu, Jack. Nhưng tôi có thể nói cho Julian biết.

- Được thôi. Nhưng dặn anh ấy đừng nói cho ai biết. Chúng ta đừng làm hỏng buổi tiệc cưới, phải không?

- Đúng. Tôi đã làm hỏng lễ cưới của họ bằng cách yêu cầu họ làm lễ bí mật rồi.

- Cô đã cứu mạng họ, Linnet. - Jack đáp, vẻ nghiêm nghị. - Cô đừng quên chuyện ấy.