← Quay lại trang sách

MƯỜI SÁU

Gideon Harte tức giận. Chàng muốn nói lên cho hả giận, nhưng chưa kịp thốt nên lời thì đã thấy mẹ, thấy nét mặt bà có vẻ cảnh cáo chàng nên giữ bình tĩnh, chàng đã biết vẻ mặt này của mẹ từ lâu. Chàng đành nuốt giận, bước đến gần Evan. Nàng đưa tay, chàng nắm bàn tay nàng, vẻ âu yếm hơn lúc nào hết.

Khi chàng tìm ra được lời thích đáng để nói với Owen Hughes, thì vợ chàng đã giúp chàng tránh được việc không hay này.

Evan nói: - Thôi bố ơi. Đừng nói đến chuyện này nữa. Tất cả chúng ta đều buồn như bố. Nhưng điều quan trọng là Gideon và con đã đám cưới xong.

- Nhưng đáng ra chúng ta đều tham dự lễ cưới. Gia đình bố phải có mặt ở đấy. Chúng tôi là bố mẹ của con. Tại sao con không mời bố mẹ đến dự vào sáng nay?

Tảng lờ không nghe câu hỏi của bố, nàng nói bằng giọng mệt mỏi: - Sau khi bị ngã, con rất lo sợ, bác sĩ dặn con phải từ tốn, cẩn thận khi làm việc gì, cho nên...

- Bố đâu biết con ngã! Tại sao con không nói cho bố biết?

Lại một lần nữa, nàng tránh không trả lời. - Bố nghe con nói đây. Gideon và con đến giờ phút chót thì quyết định tổ chức lễ cưới sao cho được an toàn. Chỉ làm lễ cưới nhỏ, không có khách, chỉ có hai người làm chứng thôi, không lễ nghi kiểu cách, ồn ào. Chúng con nghĩ rằng chúng ta sẽ ăn mừng tại cuộc tiếp tân ở Pennistone Royal này, ở đây nếu con thấy chóng mặt hay mệt là con có thể đi nằm.

Gideon nhìn vào mặt bố vợ, thấy mặt ông có vẻ bất bình. Chàng nghĩ: đồ lè nhè vô tích sự. Ông ta chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến Evan. Đã từ lâu Gideon biết rằng Owen Hughes không nghĩ đến gia đình Harte và ông ta không có một chút mảy may sung sướng nào khi biết mình có máu mủ của dòng họ Harte. Có lẽ ông ta không thích người trong gia đình này. Ông ta là người rất ích kỷ, Gideon chỉ có cảm tình với bà Marietta thôi. Chàng bất lực nhìn qua bà, bà liền mỉm cười có vẻ ân hận và khẻ nhún vai. Chàng thấy vẻ khó chịu hiện ra trong mắt bà. Bà là người nhạy cảm, giống như Evan.

Owen nói: - Ờ, phải nói là bố rất buồn...

- Con biết, bố à, - Evan thốt lên, biểu lộ sự tức giận của mình. - Mẹ cũng vậy. Và Emily với Winston cũng buồn, nhưng họ thông cảm.

Marietta bước qua phòng khách, nắm cánh tay chồng.

- Anh quá cứng nhắc Owen à. Điều quan trọng là Evan và Gideon bây giờ đã thành hôn rồi. Anh có thể hưởng thú vui đưa con gái anh đi vào tiệc cưới... và bỏ qua lễ cưới đi. Anh hãy vui lên cho bữa tiệc được vui vẻ.

Owen nhìn bà với ánh mắt kỳ lạ, không trả lời, chỉ hất tay bà ra. Gideon nghĩ: cặp vợ chồng này thật kỳ quặc.

Winston mất hết kiên nhẫn như Evan và con trai mình, ông bèn trở nên quyết liệt. Sau khi nhìn Gideon, ông ta nói với Owen: - Tôi nghĩ ý kiến để cho các cô các bà lo liệu với nhau mà hay đấy, cứ để cho Evan đi thay áo quần.

Owen gật đầu, nói với Evan: - Bố sẽ bảo Elayne và Angharad lên giúp con.

- Không, không! Con không muốn họ giúp! - Evan thốt lên mà không suy nghĩ, rồi nàng dịu giọng nói tiếp: - Con đã có mẹ và Emily rồi. Con không cần ai nữa đâu, bố à.

- Nhưng tập tục cổ truyền là cô dâu cần có chị em gái giúp đỡ.

- Con không muốn thế và con không phải là cô dâu bình thường. Ngay bây giờ con không muốn ai đứng gần con để làm ồn.

- Tùy con thôi, - ông ta nói bằng giọng gay gắt rồi đi ra cửa, vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Winston cười thân ái với Evan. Khi ông đi qua Evan, ông bóp mạnh lên vai nàng. - Hẹn gặp con dưới nhà, bất cứ khi nào con đã chuẩn bị xong, cứ từ từ mà chuẩn bị. Chắc con biết mọi người được mời đến để họ vui chơi cả buổi tối, con đừng vội khi đang trang điểm.

- Cám ơn bố, - nàng đáp, cười với bố chồng, người mà nàng bắt đầu thương yêu, kính trọng và ngưỡng mộ.

Ông rất tốt với nàng, chưa bao giờ nàng thấy có ai ân cần như ông.

Gideon nói: - Bố, con sẽ đến với bố trong lát nữa, - Nói xong, chàng quay qua nhìn Evan và nói nhỏ: - Em yêu, ta vào trong phòng ngủ một lát, anh muốn nói với em chuyện này.

***

Khi hai người ở một mình với nhau trong buồng ngủ kế phòng màu lục, Gideon quàng tay quanh Evan, kéo nàng sát vào người chàng. Chàng thì thào bên tóc nàng:

- Đừng để bố em làm cho em buồn. Ông ấy sẽ quen với thái độ cứng rắn của em thôi.

- Em biết ông ấy sẽ quen và em không buồn gì hết... Chỉ giận ông ấy thôi.

- Bỏ qua hết đi, Evan, đừng giận ai hết. Hôm nay là ngày cưới của chúng ta. Anh rất may mắn... - Chàng đẩy nàng nhích ra, nhìn vào mặt nàng. Chưa bao giờ chàng thấy mặt nàng thanh tú như hôm nay. Trông gương mặt mảnh mai của nàng, bỗng chàng cảm thấy lo sợ. Mặt nàng trắng bạch, còn da thì hơi xanh. Trên thái dương, nổi lên đường gần xanh nhỏ, miệng hơi run, khiến cho nàng trông có vẻ trẻ con, rất yếu đuối. Tim chàng thắt lại. Khi nàng buồn, chàng không thể chịu đựng nổi, chàng thầm nguyền rủa bố nàng.

Chàng cúi xuống, hôn lên trán nàng. - Anh rất may mắn, là người may mắn nhất. Anh rất yêu em Evan và một lần nữa anh sẽ hứa anh sẽ yêu em, che chở cho em suốt đời.

- Ôi Gideon, Gid thân yêu... em cũng hứa như vậy. - Nàng dịu dàng sờ má chàng, vẻ đầy thương yêu. - Em không sao đâu, thật đấy, em rất sung sướng là chúng ta đã nghe theo lời khuyên của Linnet, lặng lẽ làm lễ cưới. Em biết chúng ta làm thế là vì sợ Jonathan quấy quá, nhưng thực ra làm thế là rất khôn ngoan, vì em thường cảm thấy buồn nôn... em thường buồn nôn vào suốt buổi sáng. Em sung sướng là sau bữa ăn sáng em được nghỉ ngơi.

- Nhưng em vừa nói em không sao hết mà! Có chắc là em không cần bác sĩ không? - Mặt chàng lộ vẻ lo lắng, mắt nhìn nàng đăm đăm.

- Không, em không sao thật mà. Cảm giác buồn nôn hiện đến rồi biến mất, em hứa với anh không phải là em sắp ném vào lòng anh cặp song sinh đâu. - Nàng cười. - Nhưng em nghĩ là ồn ào quá em sẽ mệt.

- Vậy thì cứ từ từ mà tiến hành công việc cho thoải mái như bố anh đã nói. Đừng vội, thủng thỉnh mà mặc áo quần. Em cần anh lấy gì cho em không?

Nàng lắc đầu. - Em trang điểm xong thì sẽ nhờ mẹ và mẹ anh đến giúp em mặc áo quần.

- Vậy thì bắt đầu đi. - Chàng dẫn nàng đi đến bàn trang điểm có hình bầu dục kê ở cánh cửa sổ lồi. Khi nàng ngồi vào ghế đẩu, chàng hôn lên đỉnh đầu nàng: - Anh sẽ nói hai bà mẹ vào đây, nhé?

Evan quay người nhìn Gideon, dịu dàng nói:

- Mười lăm phút nữa hãy nói các bà vào. Em cần tỉnh táo để chải tóc và trang điểm. - Nàng cười với chàng. - Chỉ cần một lát yên tỉnh là xong, Gideon à.

Chàng gật đầu, đưa tay vuốt tóc nàng. - Em muốn gì, anh sẽ làm nấy, thưa bà. - Chàng cười, nháy mắt rồi bước đi, đến cửa chàng dừng lại, hôn gió với nàng, rồi bước ra.

***

Khi chàng ra lại ngoài phòng khách, Marietta hỏi:

- Có phải Evan bệnh không?

- Không, không bệnh gì hết. Cô ấy nói chỉ hơi buồn nôn một chút thôi, nhưng khoẻ. Mẹ đừng lo.

- Tôi muốn giết bố nó quá. Ông ta không biết khi nào thì ngậm miệng - Marietta lắc đầu, vẻ chán nản.

- Ông ấy hơi quá trớn, - Gideon đáp, cười với Marietta, chàng rất thích bà. - Nhưng Evan không quan tâm đến ông ấy đâu. Cô ấy bận suy nghĩ đến việc chuẩn bị cho buổi tiệc cưới và nghĩ đến nhiều việc khác, như là chuẩn bị sinh con chẳng hạn.

Mẹ chàng cười. - Phải, tất cả chúng ta đều bận chuẩn bị đón người sắp đến thêm với gia đình, Gid à. Cho nên tất cả chúng ta phải tha thứ cho Owen vì đã nói năng lung tung. Dù sao thì ông ấy đã thất vọng.

- Chính mẹ, bố và Marietta cũng vậy, - Gideon không thể không nói ra sự thật. - Nhưng mẹ nói đúng, chúng ta không nên tức giận làm gì. Evan cần một thời gian để làm tóc và trang điểm, cô ấy muốn ở một mình. Khi nào đã chuẩn bị xong, cô ấy sẽ mời hai mẹ vào được không?

- Được, - Emily đáp. - Và sau đó tất cả chúng ta sẽ họp mặt ở thư viện. Hoa cho đàn ông cắm vào khuy nút ở trên bàn chơi bài tại đấy, đó là hoa cẩm chướng trắng và có cả hoa lan cho những người phụ dâu nữa. Nhưng mẹ tin Linnet đã có sẵn hoa trên tay rồi.

- Con sẽ kiểm soát xem đàn ông đã có đủ hoa để cài vào khuy áo chưa. Linnet xem bên phía các bà các cô đã có đủ chưa. Và nhân tiện xin thưa với hai mẹ, hai người thật quá tuyệt, mẹ... Marietta. Rất tuyệt vời.

- Cám ơn, Gideon, - Marietta đáp, bà đánh giá cậu con rể rất cao, theo bà thì chàng là người rất có phẩm giá. Evan là người may mắn, may hơn bất cứ người nào mà bà biết, vì nàng đã lấy được người trong mộng. Và khi họ đã hạnh phúc bên nhau và hứa hẹn với nhau rồi, thì ai cần lưu tâm đến việc khi nào thì họ cưới nhau, hay cưới như thế nào? Nhiều lúc Owen điên khùng biết bao, bà nghĩ là ông ta có mặc cảm thua kém quá nhiều trước gia đình Harte. Không có lẽ ông ta cảm thấy mình thấp hèn? Bà không biết chắc, nhưng bà biết một việc là ông chuẩn bị để về nhà bất cứ khi nào có thể, sau cuối tuần này. Bà thì có kế hoạch ở lại, dù sao thì đàn bà không dễ dàng gì mà được làm bà ngoại hai đứa bé song sinh.

Emily bước nhanh đến bên con trai mình, nắm tay chàng dẫn đến cửa sổ - Cô ấy không buồn chứ?

- Không, mẹ. Cô ấy không buồn, nhưng lo. Con đã nói cô ấy đừng lo. Nói chung hôm nay là ngày cưới của chúng con, con không muốn làm hỏng ngày hôm nay.

- Không hỏng đâu, con à. - Emily muốn cho qua vấn đề về Owen khi đã biết Evan khỏe mạnh. - Mẹ sung sướng khi con cho là mẹ có vẻ lịch sự. Evan đã may bộ áo quần này cho mẹ đấy. Cô ấy thật khéo tay phải không?

Gideon đồng ý với mẹ, rồi nhìn bộ áo quần của bà, chàng nói tiếp: - Chiếc áo khoác này thiết kế có vẻ cổ điển, phải không?

- Đúng thế! Evan tìm thấy chiếc áo cũ trên gác xép ở đây. Chắc bà ngoại mẹ đã mua cái áo này lâu rồi, định lấy kiểu này để may áo, nhưng rồi không làm.

Emily bước khỏi chàng, từ từ quay người để chàng có thể nhìn khắp phía sau chiếc áo khoác dài với đầy đủ mẫu thiết kế xinh đẹp. Chiếc áo có màu xanh xám, mẫu thiết kế kết hợp giữa màu đỏ và tía, vàng nhạt, vàng cam hồng và lục non. Chiếc áo được may để dùng vào những buổi dạ tiệc, lai áo được viền bằng những dung nhỏ lông chồn nâu và hai cổ tay áo cũng bằng lông chồn.

- Áo này dành cho các bà quí tộc đài các, - Gideon thốt lên. - Kiểu cắt thật đẹp, mẹ à. Evan cũng may áo dài cho mẹ nữa phải không?

- Phải. Mẹ yêu cầu cô ấy may cái áo cho mẹ đơn giản thôi, màu xám nhạt cô ấy đã nghĩ ra kiểm may cho mẹ cái áo dài lụa này đấy. - Emily cười, mắt long lanh. - Cái áo giống như cái áo len dài, dễ thương, rất dễ mặc.

- Tôi thấy mình không được may mắn như thế đấy, - Marietta lên tiếng. - Evan không thiết kế áo quần cho tôi. Tôi ước gì nó may cho tôi một bộ.

- Nhưng trông chị rất xinh đẹp! - Emily reo lên. - Chỉ có những ai tóc vàng như chị mới có thể mặc màu vàng nhạt và màu nâu thôi. Tôi rất thích thấy chị chọn mặc quần dày và áo khoác dài, Marietta à. Dù nhà đã có hệ thống sưởi ẩm và lò sưởi, nhưng Pennistone Royal vẫn là nơi lộng gió vào mùa đông.

- Thôi, thưa hai mẹ, bây giờ con phải đi có việc riêng, - Gideon lên tiếng. - Chắc bố con sẽ phân vân không biết con ở đâu. Vả lại, con muốn nói chuyện này với Jack Figg. Hẹn sẽ gặp lại hai mẹ sau.

***

Khi Gideon đã ra ngoài và đóng cửa lại, Marietta bình tĩnh nói: - Emily, tôi xin lỗi vì Owen khó chịu...

- Marietta, đừng xin lỗi như thế! - Emily thốt lên, cắt ngang lời Marietta. - Ông ấy thất vọng vì không được đưa con gái đi giữa nhà thờ. Các ông bố thường thích như thế.

Marietta cúi đầu, đến đứng gần lò sưởi, nhìn lửa cháy bập bùng trong lò. Bà im lặng, nét mặt trầm tư. Emily hiểu tâm trạng của Marietta, bà bối rối vì thái độ khó chịu của chồng, nên Emily nghĩ rằng sự im lặng là phương cách tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt. Bà nói gì cũng chỉ làm cho Marietta buồn thêm mà thôi.

Emily đi qua phòng khách màu lục và trắng, đứng ngắm mình trong tấm gương soi có khung mạ vàng rất đẹp để trên cái tủ từ thời vua George. Bà thích vẻ ngoài của mình hôm nay, cảm thấy hài lòng trước mái tóc mới cắt, đã được người thợ làm tóc biến thành màu vàng mật ong.

Emily là người của gia đình Harte điển hình - tóc vàng, mắt xanh lục, da sáng đẹp, nhưng mái tóc lúc trẻ có màu vàng nhạt thì cách đây mấy năm đã biến sang màu vàng đậm và bây giờ đã xuất hiện những sợi bạc rồi. Giải pháp hay nhất là làm cho tóc có màu vàng mật ong, cho nên bà quyết định làm tóc theo màu đó.

- Tôi nghĩ Evan là người rất may mắn, nó gặp Gideon và cưới nhau, - bỗng Marietta lên tiếng, khiến cho Emily chợt tỉnh khỏi sự mơ mộng.

Emily quay người nhìn Marietta và gật đầu. Bà đáp:

- Gideon cũng may mắn. Evan trẻ đẹp, tất cả chúng tôi đều vui mừng khi thấy cô ấy đem lòng yêu thương Gideon.

Mặt Marietta hiện ra vẻ đăm chiêu, hình như bà muốn nói cái gì đấy, nhưng ngần ngại không tiện nói ra.

Emily nhìn bà, đợi một lát mới hỏi: - Marietta, có phải bà muốn nói gì với tôi đấy không? Trông bà có vẻ bối rối.

- Không, tôi không muốn, nhưng Owen... ờ, ông ấy đã nói với tôi về việc Gideon và Evan có bà con, là anh em họ với nhau. Vấn đề này không quan trọng với tôi, nhưng tôi cần làm cho ông ấy hết nói. Vì vậy... ờ, tôi phân vân không biết... bà có thể giải thích... - giọng bà nhỏ dần rồi ngừng lại.

- Ở nước này vấn đề anh chị em họ lấy nhau hoàn toàn hợp pháp. Ngay cả anh chị em họ hệ thứ nhất cũng có thể lấy nhau rồi, - Emily nói. - Nhưng thực tế thì Evan và Gideon không phải anh em họ hệ thứ nhất. Chúng là anh em họ hệ thứ hai rồi. Marietta, phả hệ của hai người này như thế này: Emma Harte, bà ngoại tôi, có người anh là Winston. Trong gia đình chúng tôi gọi ông ấy là Win- ston đệ nhất. Bà cười rồi nói tiếp: - Winston đệ nhất có người con trai, ông ấy đặt tên là Randolph và Randolph có con trai, đặt tên theo bố mình là Winston. Ông Win- ston ấy, Winston Harte đệ nhị, là chồng tôi... bố của Gideon. - Emily nhìn Marietta đăm đăm, rồi hỏi: - Bà hiểu phả hệ rồi chứ?

- Dĩ nhiên là hiểu.

- Bây giờ tôi nói qua Evan. Bà cố nội của cô ấy là Emma Harte, vì con trai của bà Emma là Robin Ainsley. Như bà đã biết, Robin đã dan díu với bà Glynnis, nhạc mẫu của bà trong những năm chiến tranh và làm cho bà ấy có thai.

- Tôi biết chuyện ấy rồi, nhưng Evan có nói rằng bà Emma là bà cố của Gideon. Chắc là bà cố cô, phải không?

- Bà vừa là cố cô vừa là cố ngoại, - Emily đáp. - Theo bên cha, Winston đệ nhất, thì bà Emma là bà cố cô của Gideon. Nhưng bà cũng là cố ngoại của Gideon, vì Emma là bà ngoại của tôi.

- Thế nhưng có phải bà giữ chuyện này theo tập tục của gia đình không? - Marietta cười hỏi. - Tôi tin là tôi không thể giữ được như thế.

- Nếu bà lớn lên theo tập tục này thì bà có thể giữ được chứ, như chúng tôi vậy. Nhưng chắc bà biết không có gì phải lo hết, vì cặp song sinh sắp chào đời rồi. Chúng hoàn toàn khoẻ mạnh, không có khuyết điểm nào về tính di truyền vì Gideon và Evan có bà con với nhau hết.

- Ồ, tôi biết, Evan đã đi thử nghiệm, mọi thứ đều bình thường. Thật... - Bà dừng lại, lắc đầu. - Owen chỉ lo tào lao. - Bà lại ngừng một lát, rồi tâm sự: - Nhiều lúc ông ấy làm cho tôi nổi điên.

- Tôi có thể nhìn thì biết rất rõ, - Emily đáp với vẻ thương xót, rồi cố không nói ra ý nghĩ của mình. Cổ bà hơi bừng đỏ.

Marietta bật cười, rồi tâm sự thêm: - Vì thế mà tôi rất sung sướng khi ông ấy sẽ trở về Mỹ sau cuối tuần này! Nhưng tôi còn ở lại. Tôi muốn ở đây để đợi các cháu ngoại của tôi ra đời.

Emily nhìn Marietta cười thân ái, rồi bước đến nắm cánh tay bà với vẻ thân thương. Bà nói: - Tôi rất sung sướng khi bà ở lại đây để đợi cặp song sinh chào đời và tôi muốn bà biết rằng bà được chúng tôi đón tiếp niềm nở ở tại Allington Hall bất cứ khi nào bà muốn đến.

Bỗng Marietta kinh ngạc, bà nói: - Bà thật tốt, xin cám ơn bà. Hôm qua Evan nói với tôi rằng nó với Gideon đợi cho đến khi sinh con xong mới dọn đến Beck House. Nó nói còn rất nhiều việc làm chưa xong.

- Đúng thế, - Emily gật đầu, đáp - Nhưng theo ý tôi thì Evan nên đi London cho đến khi thời tiết tốt hơn. Tôi không biết tại sao hai người lại nghĩ đến chuyện lên Beck House để nghỉ cuối tuần. Evan có vẻ không chịu lạnh nổi, giống như bà ngoại tôi. Emma thường kêu ca bà lạnh cóng khi ở đây. Ở đây lạnh hơn ở miền Nam rất nhiều. Tôi muốn hai vợ chồng nó đến Pennistone Royal để nghỉ cuối tuần trong khi công việc trùng tu Beck House chưa hoàn tất. Winston tình nguyện giúp họ.

- Phải, ông ấy rất tốt. Emily chỉ cười.

Marietta hỏi: - Bà lớn lên cùng với ông ấy à?

- Phải và tôi đã yêu anh ấy như điên năm lên mười sáu tuổi. Nhưng anh ấy không để ý đến tôi. Anh ấy đi chơi với Shane, chạy theo tán tỉnh con gái. Tôi rất đau đớn vì thái độ của anh ấy.

- Vậy làm sao mà cuối cùng hai người lấy nhau?

- Chuyện xảy ra vào hôm làm lễ rửa tội cho Tessa và Lorne tại nhà thờ Fairley, đã hơn ba mươi năm rồi. Trời đất, lâu quá rồi... thời gian như “bóng câu qua cửa sổ”. Hôm ấy có chuyện rắc rối xảy ra cho Shane, bà ngoại tôi cho biết chuyện rất nghiêm trọng và Winston cũng vậy. Sau đó, chúng tôi đi dạo chơi, thương hại nhau mà đi. Thật khó nói chuyện xảy ra như thế nào, nhưng bỗng nhiên anh ấy hôn tôi. Trời đất ơi! Chuyện như thế đấy! - Emily lắc đầu. - Tôi không thể tin được, không thể tin bỗng nhiên chúng tôi ôm nhau hôn. Thế là chúng tôi ở bên nhau từ khi ấy.

- Câu chuyện thật đáng yêu, - Marietta nói và vội vàng quay đi, mặt bỗng lộ vẻ buồn buồn.

Emily hỏi: - Bà khỏe chứ?

- Ồ, khoẻ, tôi chỉ nhớ lại... chuyện tương tự như thế đã xảy ra cho tôi từ lâu. Nhưng nó không có kết cục sung sướng như bà.

- Thật đáng tiếc. Bà nói cho tôi nghe được không?

- Tôi không biết... có lẽ được. Phải, tại sao không? - Marietta ngồi xuống ghế nệm dài, kể chuyện mình cho Emily nghe. Emily ngồi gần Marietta, lắng nghe bà kể câu chuyện rất buồn của mình.

***

Evan muốn bố và các em gái ra về cho rồi.

Mẹ nàng sẽ ở lại để đợi cặp song sinh ra đời, việc này rất tuyệt vời đối với Evan. Mẹ nàng vui vẻ, dịu dàng, đáng yêu. Còn bố nàng và các em gái thì cộc cằn khó chịu.

Ồ không, Elayne không thế, cô ta rất lặng lẽ, dịu dàng, giản dị và đáng yêu như thuở nào, nhưng Angharad là mối đe dọa.

Còn về phần bố nàng, dạo này ông khó chịu, nóng nảy, nếu không thích cái gì là nổi nóng, càu nhàu. Chuyện ông phàn nàn đầu tiên là về biệt thự Allington Hall. Ông tức giận là vì trong biệt thự có chuồng nuôi ngựa đua, chuồng ngựa đẹp nhất ở Anh, lúc nào cũng có nhiều ngựa. Nàng thích cảnh ổn ào tấp nập ở biệt thự Allington Hall, nhất là những ngày họ làm việc trong tuần, khi mọi việc đều trôi qua rất nhanh và nàng cũng chia sẻ niềm tự hào của Gideon và sự kích thích của chàng khi có con ngựa nào thắng lớn.

Bố nàng không thích không khí ở đây, nhân viên trong chuồng ngựa thật bực mình, ông đã nói với nàng như thế vào lần đầu tiên đến đây để gặp chàng rể tương lai, vào tháng chín năm ngoái. Vì vậy nàng không ngạc nhiên khi thấy ông tức tối vì ông và Marietta được bố trí ở lại tại đây trong thời gian đám cưới của nàng, thay vì ở tại Lackland Priory với ông cụ Robin.

Evan cố xoa dịu ông, nàng phân trần: - Bố à, con xin nói cho bố biết Jonathan đã trở về Yorkshire, mọi người đều nghĩ rằng đưa bố mẹ đến Allington Hall để ở là khôn ngoan. Nếu Jonathan bất chợt đến thăm bố ông ta, gặp bố ở đấy, thế nào cũng xảy ra nhiều chuyện không hay.

- Sao lại không hay! Bố có thể giải quyết được việc này, giải quyết với ông ta, - bố nàng hung hăng trả lời và nàng chỉ nhỏ nhẹ nói rằng mọi người đã quyết định như thế. Nàng nói nàng không thể làm gì khác hơn, ông ta cũng không thể đổi quyết định, trừ phi ông muốn ở khách sạn tại Harrogate. Rồi nàng nói thêm: - Việc này tùy bố chọn lựa.

Muốn cho bố khỏi bực mình vì chuyện trong nhà có chuồng ngựa đua, nàng đã trình bày cho ông hiểu lai lịch của chuồng ngựa. Nàng nói cho bố biết chuồng ngựa do ông nội của Gideon, Randolph Harte, lập nên và ông nội chàng đã trở thành nhà nuôi ngựa, huấn luỵên ngựa đua nổi tiếng nhất ở nước Anh. Chính Randolph chịu trách nhiệm chăm sóc bầy ngựa đua của Blackie O’Neill, bầy ngựa này được nuôi ở đây, kể cả con ngựa cái nổi tiếng có tên Emerald Bow. Con ngựa này là quà của Emma Harte tặng cho Blackie và Randolph đặc biệt huấn luyện nó để tham dự cuộc đua giải quốc gia tại Aintree. Đây là cuộc đua ngựa vượt rào lớn nhất thế giới, đường đua rất khó khăn, với nhiều chướng ngại vật nguy hiểm, kể cả con suối nhỏ Beecher danh tiếng và trong cuộc đua này, ngựa phải nhảy qua con suối này hai lần.

Khi con Emerald Bow thắng giải quốc gia, ba họ đều sung sướng. Họ tự hào về con ngựa cái can đảm đã nhảy qua con suối khó khăn một cách rất dễ dàng thoải mái. Nó đã thắng cuộc đua vượt rào và chứng tỏ cho mọi người thấy nó là con ngựa đua tuyệt vời nhất.

Bây giờ Randolph Harte đã chết, chuồng ngựa do đại tá Humphrey Swale điều khiển. Ông ta là cựu sĩ quan của quân đội Anh, là người huấn luyện ngựa cực kỳ giỏi, ông ta đã làm việc với Randolph trong những năm cuối đời của ông cụ và được ông cụ chọn làm người thay ông để tiếp quản chuồng ngựa đua.

Winston, Toby và Gideon đều thích chuồng ngựa như ông cụ Randolph, nhưng vì họ bận điều hành các tờ báo của gia đình và mạng lưới truyền hình, công việc bận bịu hàng ngày, nên họ phải để cho đại tá đích thân điều khiển các chuồng ngựa. Đại tá đã duy trì được sự thành công và lợi nhuận của thời Randolph còn sống.

Evan nhớ lại cảnh nàng dẫn bố vào xem thư phòng của Allington Hall vào buổi chiều trong tuần qua. Nàng rất thích căn phòng này, là nơi rất dễ chịu. Các bức tường của gian phòng được sơn màu lục đậm, trải thảm len màu lục kẻ ô vuông, ghế nệm dài và ghế bành được bọc da mềm êm ái và trang hoàng những thứ đồ cổ tuyệt mỹ được sưu tầm khắp nước. Những thứ đáng tự hào nhất trong thư phòng là những chiếc cúp sáng long lanh và những giải vải đủ màu sắc khen tặng chuồng ngựa đua ở đây là một chuồng ngựa tuyệt vời nhất ở Yorkshire, hay là nhất cả nước Anh. Nhưng bố nàng không quan tâm đến những thứ gì trong phòng hết, từ lối trang hoàng cho đến những họa phẩm của Stubbs, những đồ cổ hay chiến lợi phẩm. Ông chỉ một mực phàn nàn rằng ngựa và việc đua ngựa làm cho ông chán ngán.

Evan đành thở dài, nàng nghĩ bố nàng dạo này đã thay đổi nhiều biết bao. Hay có lẽ ông không thay đổi gì. Có lẽ bây giờ nàng đã nhìn ông với con mắt khác trước, có lẽ với con mắt sáng suốt hơn... cho nên bây giờ thái độ của ông đã làm cho nàng bực mình.

Nàng ngồi thẳng người trên ghế đẩu, cố xua đuổi những lo âu buồn phiền ra khỏi óc và nhớ đến lời của Gideon đã nói với nàng hồi nãy. Chàng đã nói đúng. Hôm nay là ngày cưới của họ, nàng không nên bực tức người nào hết. Hôm nay phải là ngày vui vẻ hạnh phúc, là ngày quan trọng nhất của đời nàng. Nàng không phá hỏng ngày đẹp hôm nay. Nàng cũng không được để cho bố nàng hay Angharad làm hỏng ngày này.

Evan cúi người tới trước, nhìn mình trong gương. Nàng xanh xao mệt mỏi, cần phải làm sao cho mặt mình trông xinh đẹp trở lại, để làm đẹp lòng chồng. Nghĩ thế, nàng bèn lấy các thứ trang điểm, kem đánh mặt, phấn hồng, kem tô mắt, son môi, làm cho khuôn mặt trở lại với nhan sắc thường có của nàng. Rồi nàng chải mái tóc mây màu đen ra khỏi mặt và trán, quấn ra sau tai, kẹp lại cho ngay thẳng và trông nàng bây giờ trẻ trung tươi đẹp hơn nhiều.

Lát sau, nàng đứng dậy, đến mở cửa ra phòng khách, nói với mẹ và mẹ chồng: - Con chuẩn bị xong rồi, thưa hai mẹ. Hai mẹ vào giúp con mặc áo được chứ?

Hai bà vùng đứng dậy, vội vã đi đến bên nàng, cả hai cùng đồng thanh reo lên: - Trời, con đẹp quá!

Mấy giây sau, Evan mặc vào chiếc áo dài, dây kéo ở phía sau được kéo lên, rồi nàng từ từ quay quanh để cho Marietta và Emily xem chiếc áo cưới tuyệt mỹ do chính nàng vẽ kiểu và may. Họ đều há hốc mồm kinh ngạc.

Cái áo cắt theo kiểu thời đế quốc Pháp, kiểu thời trang lúc ấy do hoàng hậu Josephine mặc. Cổ áo vuông, thắt lưng rất cao và ống tay áo hẹp mà dài. Áo được may nhiều lớp vải the, xòe ra ở dưới thắt lưng rất rộng, nên che được cái bụng có thai của nàng rất kín.

Mẫu mã cái áo đẹp rồi, nhưng màu sắc mới làm cho họ sửng sốt. Màu sắc biến đổi từ nhiều màu khác nhau từ màu xanh sang màu lục, mỗi màu như thế nhạt hơn màu tiếp theo, từ màu xanh đậm biến thành màu xanh da trời, màu xanh da trời biến sang màu xanh ngọc lam, màu xanh ngọc lam biến thành màu nhạt hơn, màu lục nhạt. Hiệu quả của sự biến màu này thật là gợi cảm.

Khi Evan từ từ quay lại, lớp the quay theo nàng như rán màu trên biển trông rất đẹp mắt và Emily dịu dàng nói: - Evan, áo trông như chiếc áo dài của bà ngoại, có một chuỗi màu sắc pha trộn nhau đẹp kỳ lạ. Cái áo mà Linet và con đã dùng theo kiểu thời trang cổ điển vào năm ngoái đấy. Có phải cái áo ấy đã gợi ý cho con không?

- Dạ phải, thưa mẹ, - nàng cười đáp. - Con rất thích màu sắc của cái áo dạ hội ấy. Và con may mắn khi tìm được loại vải the có màu xanh nhạt này tại phòng trưng bày vải Renaud Brantes. Rất may, con nghĩ thế.

- Thật là ngoại lệ, Evan à, - Marietta nói, toàn là màu sắc của đại dương, - Giọng bà nhỏ, hầu như không nghe được. Bà đứng nhìn sửng Evan, thấy con gái mình thật quá đẹp. Nhìn một lát, bà nói tiếp: - Nhưng ta thấy cũng giống màu của đuôi con công, phải không?

- Trời, đúng rồi, - Emily đáp, còn Evan gật đầu tán đồng.

- Con mặc áo khoác chứ? - Marietta hỏi, bà lo nàng lạnh.

- Dạ mặc chứ. - Evan đi đến tủ, mở cửa, lấy cái áo khoác trong móc ra. - Áo cũng may bằng vải the, ba lớp. - Evan đưa cái áo cho mẹ. - Nhờ mẹ cầm dùm con. - Marietta cầm cái áo, Evan chuồi tay vào áo khoác dài đến tận nền nhà, rồi đến gần tấm gương soi dài có thể quay từ sau ra trước, nàng quay tấm gương để soi rõ vào hai vai. Áo có mẫu rất đơn giản, phía sau màu sắc rất sinh động, còn phía trước gồm những ô vải thẳng. Cổ áo, măng sét áo, lai áo đều viền những dung vải cuộn tròn với màu sắc thay đổi hài hòa, lập lại màu xanh và lục nơi chiếc áo dài.

- Áo đẹp quá con gái yêu, - Marietta nói: - Nhưng mẹ hy vọng áo đủ ấm. Emily nói ngôi nhà lộng gió.

- Con đủ ấm, - Evan trấn an mẹ. - Thật đấy, vải the lụa này may nhiều lớp rất ấm. Bây giờ con chỉ còn đeo hoa tai bằng kim cương của mẹ Emily và chiếc ghim có hình sao bằng kim cương của dì Paula nữa là xong.

- Hoa tai, ghim giờ đều là của con, - Emily chỉnh lại. Bà đi đến gần Evan, hôn lên má nàng. - Evan, con là cô dâu đẹp tuyệt vời, mẹ rất sung sướng và tự hào được có con làm con gái mới của mẹ.