← Quay lại trang sách

MƯỜI BẢY

Owen Hughes lửng thửng đi vào thạch sảnh với vẻ đau khổ, buồn rầu, vì ông tức giận con gái đã tỏ ra lạnh nhạt với ông và lòng bực tức vì không được mời đến nhà thờ dự lễ cưới của con vào buổi sáng.

Ông nhìn quanh phòng, bỗng ông quên mất sự bất bình trong lòng mình, vì cảnh đẹp trong phòng đã đập mạnh vào mắt ông. Căn phòng chiều nay đã được thay đổi hẳn trong mấy giờ vừa qua. Ông nghĩ chắc do Paula và Emily đã biến đổi bộ mặt căn phòng. Thạch sảnh bây giờ trông rất kỳ diệu, như cảnh trong truyện thần tiên.

Niềm vui và hãnh diện của Paula là những ngôi nhà kính, nơi bà trồng phong lan, nhiều thứ hoa được lấy giống từ nước ngoài, rất hiếm có. Ngày hôm trước, bà đã đưa ông đi xem một vòng, ông rất kinh ngạc khi thấy bà trồng rất nhiều loại hoa, tính ra có đến hàng trăm loại khác nhau.

Bây giờ có đến quãng chừng sáu chục loại phong lan khác nhau cắm trong những bình sứ màu kem làm cho thạch sảnh rực sáng, trang trọng. Có những thứ phong lan quí trắng như tuyết, lan trắng có nhụy màu hồng hay hồng đậm, nhiều loại phong lan hồng, toàn hồng hay lốm đốm trắng hay có vân trắng ở giữa. Phần lớn các loại hoa quý hiếm này đều được bày trên bệ lò sưởi, trên tủ và bàn kê quanh phòng, hay là để trong các góc trên các giá gỗ cao thấp khác nhau. Còn những loại khác được trang hoàng giữa các bàn tròn kê trong phòng dùng để làm bàn tiệc cưới.

Các bàn tiệc này được trải khăn bằng lụa hồng phủ đến tận nền nhà, ghế ngồi ăn đều mạ vàng, lót nệm bọc lụa hồng, quanh mép ghế đều có gắn nơ lớn bằng xa tanh hồng. Bàn ghế để ngồi ăn tiệc được kê quanh sàn nhảy nhỏ, sàn được thiết lập ngay giữa thạch sảnh, gần lò sưởi. Đèn đã được bật sáng, ngọn lửa khổng lồ đang cháy bập bùng trong chiếc lò sưởi cao xây bằng đá, toàn bộ khung cảnh rất dễ thương, ấm cúng và niềm nở.

Owen mừng thầm trước cảnh tượng này, vì Paula và Emily đã tổ chức buổi tiệc thịnh soạn cho Evan, ông liền cảm thấy sự tức giận trong người biến mất. Khi ông đi giữa các bàn tiệc để đến thư viện, ông thấy tấm danh thiệp ghi chỗ ngồi của mình để ở giữa chỗ ngồi của Emily và Paula, việc này làm cho ông vui thêm nữa. Đây là chỗ danh dự, dành cho bố của cô dâu.

Marietta được xếp ngồi giữa Robin, bố ông và Shane. Việc này chắc sẽ làm cho bà hài lòng, vì bà thích hai người này, nhất là Shane O’Neill. Ông rất buồn khi thấy vợ cứ đi theo nói chuyện với Shane.

Owen cau mày khi tiếp bước, nghĩ đến chuyện Marietta đã bác bỏ lời phàn nàn của ông vào sáng hôm nay. Hình như bà không quan tâm đến việc Evan và Gideon làm lễ cưới mà không cần đến sự hiện diện của họ. Nhưng thái độ của Marietta đối với ông dạo này thường như thế... bà ra mặt chống đối ông, chắc có nguyên nhân gì đấy. Bà thay đổi nhiều và đã trở nên độc lập rất nhiều. Chắc vì bà đã hưởng được gia tài. Di chúc của bà Dottie, dì của Marietta đã biến bà thành người giàu có, giúp bà sống tự lập được, nên bà đã thay đổi thái độ với ông. Ông không thích thái độ ấy. Vì vô sinh nên dì Dottie đã để lại cho Marietta một căn hộ ở California, tất cả tiền bạc và số vốn đầu tư của mình. Chính bà này còn thuyết phục Marietta đi khám bác sĩ trước khi bà mất.

Ông rất giận khi nghe vợ nói rằng bà sẽ ở lại London và ông không thuyết phục được bà cùng về với mình trong tuần sau. Bà nhất quyết ở lại Anh để chờ cặp song sinh chào đời, mà chắc phải cuối tháng hai hay đầu tháng ba Evan mới sinh. Chắc phải như thế, ông nghĩ, rồi bỗng nghe có ai gọi tên mình, ông bèn dừng lại.

Owen quay lại, ông thấy trước mặt mình là người cung cấp thực phẩm Priscilla Marney, người mà ông đã gặp vào đầu tuần.

Ông cười với bà ta. - Xin chào, thưa cô Marney.

- Chào ông Hughes buổi chiều. Xin ông gọi tôi là Priscilla, hay tốt hơn là Prissy như mọi người thường gọi. Tôi có thể đi lấy cho ông cái gì không? Có lẽ ông muốn uống gì chứ? Những người hầu sẽ phục vụ trong khoảng mười lăm hay hai mươi phút nữa, nhưng tôi có thể xuống bếp mang lên cho ông ly rượu vang.

- Thôi, thôi, Priscilla, cám ơn bà. Tôi mới đến, đang chiêm ngưỡng thạch sảnh.

- Đẹp chứ, phải không? Paula và Emily trang hoàng thật tuyệt.

- Phải, đúng thế. - Ông đáp, lòng tự hỏi không biết tại sao bà ta gọi hai người này bằng tên đầu thôi.

Như thể đọc được tư tưởng của ông ta, Prissy nói:

- Chắc ông ngạc nhiên khi thấy tôi dùng tên móc nôi của họ, nghe có vẻ hỗn hào, nhưng...

- Ồ, không, không phải đâu, - ông vội cắt ngang lời bà ta, nhoẻn miệng cười với bà. Ông thích bà ta.

- Ông biết không, tất cả chúng tôi cùng lớn lên với nhau. Mẹ tôi làm thư ký vào mùa hè cho bà Harte khi nào bà ấy đến Heron’s Nest, ngôi nhà trên bãi biển ở Scarborough. Bà ấy thường đưa các cháu đến đấy ở như: Paula và Philip; Emily với em trai, Sandy, ông này chết rồi; Sarah và Jonathan và người cháu trai của bà là Win- ston. Shane cũng thường đến nghỉ chơi, thỉnh thoảng có Michael Kallinski. Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi cùng nghỉ hè ở đấy và vui đùa với nhau.

- Chắc là vui lắm.

- Rất vui. Chúng tôi đều là bạn bè thân thiết. - Bà ta đáp và nhoẻn miệng cười, rồi nói thêm: - Paula và Emily rất tốt với tôi, họ nhờ tôi cung cấp thực phẩm cho gia đình.

- Bà cung cấp thức ăn rất ngon, Priscilla, bữa ăn vào tối hôm kia rất tuyệt vời. Nó rất ngon, thật đấy.

- Cám ơn ông. Ông thật tốt khi nói thế.

- Vậy là bà biết người em cùng cha khác mẹ Jonathan của tôi... - Ông ta dừng lại nửa chừng, không muốn nói thêm nhiều nữa.

- Biết chứ, chúng tôi là bạn rất thân với nhau, - Priscilla liền thấy mình nói quá nhiều, bèn vội đính chính:

- Tôi muốn nói trước kia chúng tôi là bạn bè với nhau. Lâu rồi tôi không gặp lại anh ấy - Bà ta nghĩ rằng cần phải bảo vệ Jonny và mối liên hệ đặc biệt của họ. Ông ta đã dặn bà đừng để cho bất cứ ai trong gia đình biết về chuyện của họ. Hay là bất kỳ người nào khác cũng không cho họ biết. Bà không muốn làm cho Jonny thất vọng. Bà nghĩ đến buổi hẹn của họ vào thứ tư sắp đến, bỗng bà thấy ớn lạnh. - Thôi bây giờ tôi phải đi làm việc, thưa ông Hughes! Hôm nay tôi bận rất nhiều việc.

- Tôi biết. Và xin gọi tôi là Owen, - ông nói khi bà ta đã quay lưng bỏ đi.

Elayne Hughes đứng trong phòng ăn lớn, tại ngôi biệt thự Pennistone Royal, nơi dùng làm chỗ để trưng bày quà cưới. Quà được sắp trên chiếc bàn ăn dài bằng gỗ gụ và trên những bàn khác được kê thêm để đặt các tặng vật. Cô nhìn vào bức tranh mà cô đã vẽ để làm quà tặng đám cưới của Evan và Gideon, thực ra thì cô đang quan sát bức tranh.

Bức tranh được bày tại một chỗ chính yếu, dựng trên cái giá vẽ kê trên nóc tủ có từ thời George. Cô gật đầu, hài lòng về bức tranh hơn khi cô mới vẽ xong. Cô đã chọn nơi để vẽ rất quen thuộc với Evan, đó là cánh đồng gần nông trại của gia đình ở Kent, Connecticut. Cánh đồng ngô vàng đung đưa trong gió, nổi bật trên những ngọn đồi có màu lục đậm ở vùng Litchfield, phía trên cánh đồng là bầu trời xanh lơ điểm những đám mây trắng lửng lờ trôi và trong một góc cánh đồng có ba nhà kho màu đỏ và hai hầm ủ ngô màu xám. Cảnh tượng trong bức tranh rất quen thuộc là nơi mà họ đã cùng nhau lớn lên. Cô vui sướng thấy bức tranh đã được lồng khung và nhờ cái khung mạ vàng, có chạm hoa văn, mà nó được tăng thêm giá trị, có chất lượng, quan trọng hơn, khiến cô rất hài lòng.

Elayne biết Evan và Gideon thích bức tranh, nhất là Evan, vì cảnh trong tranh nhắc nàng nhớ đến quê nhà. Quê nhà. Không, Connecticut bây giờ không còn là quê nhà của nàng nữa. Mà Yorkshire mới là quê nhà của nàng và dĩ nhiên London là nơi chính yếu, vì ở đây có cửa hàng bách hóa Harte thân yêu tại Knightsbridge. Elayne cảm thấy rằng Evan cho nơi đây mới là nơi chôn nhau cắt rốn của nàng, trong quận xinh đẹp này, trong ngôi nhà cực kỳ mỹ lệ này. Cô mừng cho Evan, người tài ba tốt bụng, lúc nào cũng đáng yêu và khi họ ở bên nhau, nàng luôn luôn che chở bảo vệ cô. Không giống như Angharad, cô em út của họ là người ti tiện, thường cư xử rất xấu với hai người, nói láo về họ với bà nội Glynnis và gây cho họ nhiều chuyện rắc rối với mẹ họ. Tự thâm tâm, Elayne rất ghét Angharad, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Angharad không phải loại người để cho cô muốn đụng đến.

Rời khỏi bức tranh, Elayne chậm rãi đi quanh chiếc bàn, ngắm nhìn những món quà khác. Bố mẹ họ đã cho Evan và Gideon bộ đồ trà bằng bạc rất đẹp, dĩ nhiên đồ cổ có từ thời George. Cúi người gần hơn để nhìn vào tấm thiệp dựng trên bình trà bằng bạc, Elayne thấy có cả tên của Angharad trên đó. Đúng là bản chất của nó. Elayne biết cô ta ganh tị với Evan và với Layne nữa. Angharad nghĩ rằng lúc nào hai chị của mình cũng được dành nhiều ưu tiên hơn và thường cho rằng mình bị xem là đồ xếp hạng bét trên trụ tô tem. Nhiều lúc cô ta rất kỳ cục. Và điều kỳ cục nhất là cô ta nhuộm tóc để có tóc màu bạch kim, son phấn lòe loẹt và áo quần diêm dúa.

Ít ra hôm nay Angharad đã ăn mặc lịch sự, vì cô ta mặc bộ đồ làm phụ dâu. Evan đã thiết kế áo này, chiếc áo dài đơn giản, dài chấm gót có hình chữ A, thân trên bó vào người và hai tay áo dài. Cổ áo theo kiểu ngày xưa, chỉ có nửa cổ, cắt theo kiểu áo dạ hội thời Elizabeth, may bằng loại vải mỏng gợn sóng rất đắt tiền màu ngọc trai xám, được mặc ra ngoài chiếc váy lót cứng, khiến cho phần váy của áo xòe rộng ra. Angharad mặc áo này trông đẹp hơn, nhưng tất cả các cô phụ dâu đều mặc như thế. Cô ta và Natalie, em gái Gideon và Emsie đều làm phụ dâu, còn Adele, con gái của Tessa, làm bé gái ôm hoa. Bé Adele cũng có chiếc áo như các cô phụ dâu. Elayne thấy cô bé rất dễ thương và màu xám nhạt phù hợp với tất cả mọi người.

Quà cưới của Robin, ông nội của Evan và là ông cậu của Gideon, rất đặc biệt, gồm một cái hộp da lớn màu đỏ lót nhung đen, đựng hai chục cái ly uống rượu vang có chân bằng bạc chạm trổ. Bỗng Elayne nghĩ đến Jonathan. Angharad, tin rằng ông ta sẽ đến dự đám cưới, cô nóng lòng gặp lại ông ta sau khi đã gặp ở tiệm bán báo trong làng. Nhưng ông ta sẽ không đến đây. Ông ta không được mời vì ông là con cừu đen của gia đình và là kẻ thù không đội trời chung của bà Paula. Evan đã nói cho Elayne biết chuyện này vào ngày hôm kia, nhưng Elayne không nói cho Angharad biết. Tại cô không muốn làm mất lòng tin của chị. Vả lại, cứ để cho Angharad đợi ông ta và thất vọng, ông ta đáng tuổi bố Angharad. Rõ ràng cô em gái của cô đã ve vãn Jonathan trong tiệm sách báo. Cô ta không những kỳ cục, mà còn điên nữa đó là chưa nói đến việc cô ta hết sức bừa bãi.

- Con đấy à? - Owen reo lên từ ngưỡng cửa. - Bố tìm con khắp nơi, cưng à.

Elayne quay lại cười với bố. - Bố, trông bố tuyệt quá. Mặc bộ đồ màu xanh, cài hoa cẩm chướng trắng, trông bố rất đẹp trai. Mời bố đến xem bức tranh của con. Trông nó có đẹp không bố?

- Dĩ nhiên phải đẹp, - ông ta đáp, vừa cười vừa đi đến phía cô, vừa nghĩ rằng cái áo dạ hội màu xám rất hài hòa với mái tóc đen và đôi mắt to xanh. Những người không biết cô là con nuôi, thường bảo cô rất giống ông, mà thực đúng như thế. Có lần Margaret nói rằng trông hai bố con rất giống nhau, nhưng ông nghĩ nói thế là ngốc. Làm sao mình lại giống người khác được!

Ông đến đứng trước bức tranh, nhìn một lát rồi gật đầu.

- Đây là một trong những kiệt tác của con, - ông nói, cười với cô.

Bỗng Angharad tuôn vào phòng ăn, hớt hải hỏi:

- Bố! Bố! Bố có thấy mẹ ở đâu không? Ông nội đang tìm mẹ con. - Cô ta đi nhanh đến phía Owen và Elayne, xuýt vấp chân lộn nhào, mặt mày ửng đỏ, hơi bối rối.

- Bình tĩnh đi, Angharad! - Owen ngạc nhiên khi thấy cô ta hấp tấp, luống cuống như thế. - Chắc mẹ con không ở đâu xa, có lẽ bà ấy còn ở trên lầu với Evan.

- Ồ, nhân tiện hỏi bố, tại sao chúng con không được giúp chị ấy mặc áo quần? - Angharad hỏi, cô ta quên mất chuyện đi tìm Margaret. - Việc em gái cô dâu giúp chị chuẩn bị làm lễ cưới là truyền thống lâu đời mà.

- Đúng thế. Nhưng hoàn cảnh của chị con không được bình thường, phải không? - Owen đáp. - Evan có thai đã quá lớn. Chị con cảm thấy không được khỏe và bụng quá bự.

Angharad cười, gật đầu, rồi với vẻ hằn học:

- Trông như chị ấy sắp đẻ bốn con cá voi chứ không phải cặp sinh đôi.

Owen tảng lờ không để ý đến câu nói của cô ta, nhưng Elayne thì không thể chịu được, cô thốt lên: - Tại sao cô xấu tính với chị Evan như thế? Cô là đồ vô ơn, ti tiện. Chị ấy lúc nào cũng đối xử tốt với cô, thế mà cô cứ nói xấu chị ấy mãi.

- Chà chà, Elayne, đừng nổi nóng vào ngày đám cưới của chị ấy. Bây giờ chị ấy đã trở thành kẻ trưởng giả học làm sang rồi, chị ấy sẽ rất đau khổ khi thấy chị thiếu bình tĩnh, chị ấy sẽ cho chị là đồ bần tiện cho mà xem.

- Không, chị ấy không như thế, - Elayne đốp lại. - Chị ấy không thay đổi gì hết, chắc cô biết rồi.

- Thôi các con, đừng cãi nhau nữa. Hôm nay đừng cãi nhau và nhất là đừng cãi nhau ở đây. Tại sao ông nội muốn gặp mẹ con? - Owen hỏi Angharad.

- Làm sao con biết! - Cô ta đáp, giọng gắt gỏng. - Ông ấy muốn nói về chuyện muốn ngồi bên cạnh bố trong buổi tiệc, ông muốn mẹ con kiểm tra xem sao.

- Ồ, bố hiểu rồi. Bố tin là ông cụ không muốn đổi chỗ. Ông ấy được xếp ngồi bên cạnh Margaret. Khi bố đi vào thạch sảnh, bố để ý thấy danh thiếp xếp chỗ ngồi như thế. Bây giờ con vui lòng đến gặp ông, nói cho ổng biết như thế. Lát nữa bố và chị con sẽ đến với con. Bố muốn xem các quà cưới thêm chút nữa. Bố không biết quà trưng bày ở đây, mãi cho đến khi Gideon nói, bố mới hay.

- Được rồi, nhưng bố nhanh lên đấy. Con không muốn ngồi lâu với ông Robin đâu.

Owen nhìn Angharad bỏ đi, tự hỏi tại sao ông bắt đầu ngờ vực cô ta. Elayne nói đúng, nó xấu tính thật, ông nghĩ. Và không phải chỉ có chừng ấy thôi. Mà nó còn quanh co, không ngay thẳng, đúng như mẹ mình thường nói, Glynnis bao giờ cũng nói đúng.

Khi bước vào thư viện, Linnet biết ngay Jack đã nói cho Shane biết chuyện bom nổ ở nhà thờ. Nàng gần gũi với bố nên biết rõ các phản ứng trên mặt ông. Nàng thấy ông bối rối. Ông đứng với Jack và Winston ở lò sưởi.

Đi vội đến với họ, nàng hỏi ngay: - Bố, Jack đã nói cho bố biết vụ nổ ở nhà thờ rồi phải không?

Shane cúi nhìn nàng. - Phải, Linnet à. Bố chỉ biết cám ơn Chúa đã giúp con tiên đoán được vụ việc. Nếu con không nghĩ ra việc thay đổi giờ hành lễ, thì chắc đã có người bị thiệt mạng.

- Chính Jonathan đã làm việc này, nhưng chúng ta không chứng minh được - Linnet đáp. - Thật đáng tiếc.

- Đúng như vậy, - Shane tán đồng ý kiến của nàng. - Tuy nhiên, bố nghĩ bây giờ chúng ta khỏi lo về Jonathan.

Hắn đã hoàn thành kế hoạch hắn vạch ra... với mục đích làm cho chúng ta lo sợ.

Linnet nhìn bố. - Nhưng ông ta muốn giết chúng ta phải không?

- Mục đích chính của hắn là thế. Tuy nhiên, hắn rất khoái khi đã dọa được chúng ta, cho nên bố nghĩ làm xong việc này, hắn đã khoái trá lắm rồi. Thú vui nhất đời của hắn là làm cho gia đình Harte nơm nớp lo sợ.

Jack nhìn Linnet và nói tiếp:

- Hắn sẽ không quay về đây trong một thời gian.

- Ông muốn nói ông ta không về Yorkshire phải không? - Linnet cau mày hỏi, cặp mắt xanh lục bỗng lộ vẻ rất bối rối.

- Hắn đã về London. Tôi nghĩ hắn sẽ ở đấy, không về lại Yorkshire nữa. Có thể hắn đã đi Paris rồi. - Jack lắc đầu rồi nói tiếp. - Tôi có tin này lạ nói cho cô biết, Linnet. Sáng hôm qua, trước khi Jonathan ra đi, hắn có người khách đến thăm.

- Ai thế? - nàng hỏi, nheo mắt nhìn vào mặt Jack. Ông nhìn nàng với vẻ mặt như hiểu biết ý nghĩ của nàng.

- Không phải Angharad chứ? Chắc ông muốn nói cô ta rất muốn đến Thirsk để cặp Jonathan phải không?

- Cô ta đã làm thế.

- Ông khám phá ra điều này khi nào?

- Mới cách đây một lát. Hôm qua, người nhân viên của tôi có nhiệm vụ theo dõi Jonathan, đã thấy một phụ nữ đầu trùm khăn, mang kính râm đến thăm hắn và anh ấy đã ghi số xe của chị ta. Sau đó anh ta kiểm tra để xem xe hơi ấy là của ai. Rồi khi anh ta nghe bom nổ ở nhà thờ, anh ta nghĩ rằng tốt hơn là nên nói cho tôi biết về người đàn bà đó. Chiếc xe hơi được đăng ký tên Winston. - Khi nói điều này, ông nhìn qua Winston và ông này gật đầu.

- Vậy chị ta mượn xe của ông à? - Linnet hỏi.

- Thực ra là xe của chuồng ngựa, Linnet à? - Winston đáp. - Chị ta từ nhà của Edwina điện thoại đến cho Emily, hỏi mượn chiếc xe để đi ngắm cảnh. Emily đã đồng ý. Chính tài xế của Edwina đã đưa cô ta đến Allington Hall.

- Tốt, tốt, tốt. Cô ta không bỏ lỡ cơ hội, phải không?

- Linnet hỏi. - Nếu Jonathan bằng lòng thì... nó sẽ gặp ông ta ở London, như thế sẽ có lợi cho họ hơn. Các ông nghĩ sao? Ba người chắc biết rõ Jonathan. - Nàng nhìn quanh từ Jack sang bố và Winston, gặp ánh mắt của họ đang nhìn mình.

- Hắn sẽ gặp cô ta để lấy thông tin từ cô ấy, - Jack đáp với giọng quả quyết.

- Hay hắn quan tâm đến cô ta vì cô ta là đàn bà, - Winston nói tiếp.

- Đúng vậy, - Shane tiếp lời. - Hắn có máu ham gái, gái càng trẻ càng tốt.

- Jack à, ông nên cho người theo dõi cô ta, - Linnet nói.

- Tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, người đẹp à. Đã có người theo dõi cô ta rồi.

Shane bước tới, quàng tay ôm con gái vào lòng.

- Đừng lo, con yêu, ít ra đừng lo trong dịp cuối tuần này. Jonathan Ainsley đã đi khỏi đây, bố tin không có gì xảy ra nữa đâu.

- Khi ông ta không có mặt ở đây, vẫn thường có chuyện xảy ra. Bố có nghĩ như thế không?

- Đúng, - Shane đáp, ghì con gái mạnh hơn. - Tuy nhiên, bố đã nói hồi nãy, hắn ngầm phá hoại công việc của ta, thế là đủ cho hắn rồi.

- Ôi, bố, con hy vọng như thế.

Nàng là người luôn luôn vui vẻ, yêu đời, không hề kêu ca, thế mà bây giờ có vẻ chán nản đến nỗi Shane phải nhìn xuống nàng, để tay dưới cằm nâng mặt nàng lên. Ông nhìn vào mặt nàng và nói: - Nào, hãy vui lên đi, Linnet. Con là người trong dòng họ Harte và O’Neill, con lại lấy chồng có họ Kallinski. Con là hiện thân của ba dòng họ. Hôm nay con phải đóng vai của người gồm ba dòng họ ấy. Không có gì làm cho ta nhụt chí, con yêu à. Con phải là người tuyệt vời nhất trong tất cả chúng ta.

- Nàng gật đầu, hít vào một hơi dài.

Shane cúi người hôn lên trán nàng. - Đúng là con gái của cha... con gái của chúng tôi.

- Đến giờ rồi, quí vị ơi, - Winston lên tiếng, vươn thẳng người lên. - Họ đến rồi, các cô phụ dâu, những người dẫn khách vào chỗ ngồi và cả chú rể nữa.

- Con nên đến giúp các cô cài hoa. - Linnet cười vui vẻ với bố rồi đi vào thư viện.

- Chào Adele thân mến, - nàng nói, khi thấy cô bé ba tuổi. - Trông cháu xinh quá.

- Cám ơn dì Linnet, - cô bé trả lời. - Mẹ cháu nói cháu sẽ ôm bó hoa nhỏ.

- Đúng rồi, cưng, hoa đây. - Linnet để bó hoa nhỏ vào tay cô bé, rồi hôn lên đỉnh đầu tóc vàng nhạt.

Angharad bước đến bên cạnh Linnet, lấy nhánh hoa lan nhỏ màu xanh lục và hỏi: - Tôi cài nhánh hoa này ở đâu? - Giọng cô ta the thé cao, khiến Adele phải nhích đến gần Linnet hơn, có vẻ hơi sợ. Linnet nắm bàn tay cô bé.

- Ngay dưới vai cô, phía bên trái. - Linnet chỉ vào nhánh hoa của mình đã ghim vào ve áo khoác. - Nhưng cao hơn nhánh của tôi một chút.

Angharad gật đầu nhìn quanh, rồi thốt lên: - Ồ, có cái gương trên tường kia kìa. Nào, Elayne, đến đây. - Họ đi qua phòng.

Emsie bước đến, thì thào bên tai Linnet:

- Chị con nuôi ấy quá thô lỗ.

- Suỵt. Có người nghe em nói, em sẽ lãnh đủ đấy.

- Chị nghe thì có, - Emsie đốp lại, cười vui vẻ với Linnet rồi hỏi: - Trông em có được không?

Linnet không nín được cười. - Này em, bây giờ chắc em quá biết dung nhan của em rồi. Em thường ít khi quan tâm đến vẻ ngoài, mà luôn luôn ở dưới chuồng ngựa, chăm sóc cho ngựa. Công việc sẽ ra sao?

- Em đã quyết định rồi, - Emsie đáp, quay đầu nhìn Natalie, em gái Gideon. - Em sẽ làm việc tại một trong những tờ báo của chúng ta như Natty làm.

- Thật ư? - Linnet nhướng mày ngạc nhiên, rồi trêu cô ta: - Chị cứ tưởng em quyết định làm người cưỡi ngựa đua chứ.

- Em không bao giờ nói thế! - Cô gái mười bảy tuổi đỏ mặt chống chế. - Chắc chị biết rồi.

Linnet cười và nói với Natalie: - Này người đẹp, lấy hoa đi, hay tôi cài vào áo cho chị. Còn Emsie cũng thế, nếu em muốn, chị cài giúp cho luôn.

Natalie vội đến ôm ghì lấy nàng. Hai người là bạn bè thân thiết nhau từ nhỏ, trông họ giống chị em ruột chứ không phải là chị em họ. Natalie Harte có mái tóc đỏ giống bà Emma, cũng như Linnet, mắt cũng xanh lục và nước da sáng xinh xắn.

Bước khỏi Linnet, Natalie nói: - Tôi đoán mẹ đang ở với Evan và Margaret.

- Phải, họ ở trên lầu. Vào quãng hai giờ bốn lăm họ sẽ xuống. Tôi nghĩ chúng ta nên chụp một vài tấm ảnh với cô dâu và chú rể, cùng các cô phụ dâu và các chàng phụ rể, sau đó tất cả chúng ta vào phòng tiếp tân. Chị nghĩ sao?

- Chúng tôi đã bố trí ba nhiếp ảnh viên rồi, Linnet à, như cô mong muốn. Một người trong phòng khách màu vàng kem, một người trong phòng khách nhỏ màu xám. Tôi để phòng khách màu đào dùng làm phòng tiếp tân như cô đã nói. Người nhiếp ảnh thứ ba được bố trí trong phòng vườn. Như thế, mọi người có thể di chuyển từ phòng này sang phòng khác, nơi nào cũng có sẵn nhiếp ảnh viên, họ sẽ chụp ảnh ngay mọi người.

- Cám ơn chị đã tổ chức chu đáo như thế, Natalie. Natalie nhìn đăm đăm vào Linnet, không nói tiếng nào một lát. Rồi nàng hạ thấp giọng hỏi: - Có phải cô có mang tai nghe và micrô không?

- Nói nhỏ đấy nhé. Phải, tôi có mang để tiếp xúc liên lạc với Jack.

- Ra thế. Nhưng tại sao? - Natalie hỏi vẻ ngạc nhiên.

- Để biết mọi việc có diễn ra suôn sẻ hay không, thế thôi. - Linnet nói dối rồi quay qua Emsie. - Này Emsie, xem kìa, cô thật vô ý, để nhánh hoa lộn đầu xuống dưới kia kìa. Đến đây, tôi sửa lại cho.

- Ồ, bà dì edwina và ông cậu Robin kia kìa! - Natalie bỗng thốt lên, vẻ háo hức. Đưa nhánh hoa phong lan cho Linnet, nàng hỏi: - Cô ghim cho tôi trước đã, được không? Để tôi đi đón bà Edwin? Tôi rất mến thương bà và bà cần được săn sóc.

- Như công tước Warwick mặc áo giáp ngồi trên lưng ngựa chiến cần sự săn sóc vậy, - Linnet đáp. - Bà ấy là chỉ huy phó của Warwick đấy. Trông bà như thể sắp dẫn đoàn quân tấn công vào quân của Lancastrie vậy.

Emsie cười, còn Natalie phải cố gắng để giữ cho mặt mình nghiêm trang. Thỉnh thoảng Linnet có vẻ rất buồn cười.

- Trời ơi, bà đi lối này, - Emsie lên tiếng. - Mau lên, Linnet, cài nhánh hoa cho em. - Emsie thấy có ai kéo áo mình, cô cau mày và nhìn xuống. - Adele, có chuyện gì không ổn à?

- Mẹ cháu đâu rồi?

- Dì đoán mẹ cháu đi với bà ngoại cháu đến thạch sảnh rồi. - Cô nắm chặt bàn tay của cô bé, nói tiếp: - Lát nữa chúng ta sẽ đi tìm mẹ cháu.

Adele cười níu chặt tay cô: - Tốt, Emsie.

Edwina reo lên: - A, Adele, hôm nay trông cháu đẹp như tranh. Một bức tranh tuyệt mỹ.

- Cám ơn bà cố Edwina. Bà cũng đẹp.

Edwina cười khi nghe cô bé nói thế. - Trẻ con thường nói thật, - bà nói rồi nói thêm: - Chào các cô buổi chiều. Hai cháu mặc áo dài trông duyên dáng và đẹp quá. Linnet, cháu nên thường mặc màu xanh nhạt như thế.

- Cũng như bà thường mặc màu tía vậy, thưa bà, - Linnet đáp.

Jack Figg cảm thấy mình như một thành viên của gia đình họ và họ cũng nghĩ ông như người trong gia đình, thế nhưng ông là người ngoài.

Jack Figg ý thức rất rõ điều này, nhưng nó không làm cho ông nao núng chút nào. Ông quan tâm đến họ trong mọi cách khác nhau, thương người này nhiều hơn người khác. Nói tóm lại, bây giờ họ là gia đình duy nhất của ông, với tất cả những người bà con ruột thịt đã chết nằm dưới lòng đất.

Trước ba giờ một chút, ông đứng trong phòng khách xám, vui vẻ nhìn hai cô tóc đỏ mà ông thích nhất, Linnet và Natalie, như hai “thượng sĩ thường vụ” bận rộn sắp hàng những người trong gia đình để chụp ảnh kỷ niệm đám cưới, người nhiếp ảnh đang đứng đợi để chụp ảnh họ.

Jack Figg nhìn hai người phụ nữ chăm chú, khi thấy hai người sắp mọi người vào hàng, ông nhận ra họ cố sắp xếp người đứng sao cho có sự phối hợp giữa màu sắc của áo quần. Cả hai đều cầm mẫu màu sắc trên tay và tham khảo ý kiến nhau, bước lui lại nhìn ngắm toàn thể mọi người.

Khéo léo biết bao. Có ai đấy, có lẽ Evan, có con mắt về y phục và có khiếu mỹ thuật về màu sắc, đã tạo ra cái nền màu sắc cho đám cưới, nhất là để chụp ảnh. Ông nhìn họ rất chăm chú, ông thấy cái nền màu sắc thành hình. Rất giỏi, ông nghĩ, nghĩ được sự phối hợp này là rất giỏi.

Tất cả đàn ông trong gia đình đều mặc comlê màu xanh nước biển đậm, áo sơ mi trắng và cà vạt xanh nhạt. Người nào cũng cài hoa cẩm chướng trắng vào khuy nút như Jack và dĩ nhiên ông cũng mặc comlê xanh nước biển. Ông đã được báo trước để mặc màu ấy.

Bốn cô phụ dâu lớn, Natalie, Emsie, Elayne và Angharad đều xinh đẹp trong áo dài dạ hội bằng vải mỏng màu xám ngọc trai; bé Adele cũng mặc màu ấy, trông bé rất dễ thương. Các cô cài nhánh hoa lan màu lục trên vai bên trái; Adele ôm bó hoa phong lan cũng màu lục.

Linnet mặc bộ đồ lụa màu xanh nhạt với áo khoác dài đo cắt rất khéo và mặc váy dài, còn bà chị Tessa mặc áo dài rộng màu xám xanh nhạt, cổ áo có đường gờ màu xanh bao quanh. Người chị họ India của họ chọn áo dài thắt ngang lưng kiểu Nehru và quần chật may bằng lụa dày có màu xám xanh như màu áo dài của Tessa.

Tuyệt, ông nghĩ. Màu xanh nước biển đàn ông, màu xám cho các cô phụ dâu, màu xanh nhạt hay xám xanh cho ba người này. Sự phối hợp màu sắc rất tuyệt.

Jack đưa mắt nhìn qua những người đàn bà khác. Paula, người ông thương nhất, mặc áo khoác ngoài bằng nhung màu tím và chiếc áo dài bằng vải the tím dưới áo khoác. Emily chọn áo khoác rộng màu xanh xám, điểm những đốm nhỏ màu trắng nhạt; còn mẹ cô dâu, Margaret, mặc áo gấm thêu kim tuyến vàng trên quần lụa màu nâu đậm.

Nhìn những hàng người đứng chụp ảnh, ông thấy có người khác mặc gấm thêu kim tuyến vàng nữa là Eliza- beth, con gái thứ hai của bà Emma Harte, trong khi Daisy, con gái của bà với Paul McGill, thì mặc áo màu đỏ tươi.

Bà Edwina, con đầu của Emma, mặc áo màu tía theo sở thích của bà. Jack mỉm cười thích thú. Xin Chúa ban phước lành cho bà, ông nghĩ, bà luôn luôn như chiến hạm cũ khổng lồ phăng phăng lướt sóng ngoài đại dương. Ông thương mến Edwina, người có cá tính rất cương trực mà ông từng biết.

Cuối cùng, ông nhìn vào nhóm người khác mặc màu tím đậm và màu vàng. Sally, nữ công tước Dunvale, mẹ của India, mặc áo khoác bằng gấm thêu kim tuyến vàng ra ngoài quần dày rộng bằng lụa màu vàng và em gái bà ta, Vivienne, mặc áo khoác bằng nhung màu tía và áo dài màu tía đậm như màu áo của bà Edwina.

Cảnh màu sắc hài hòa rất đẹp mắt với màu xanh đậm, màu xám ngọc trai và màu xám, hòa hợp với màu cứng như tím, tía và đỏ tươi, những màu này được màu vàng làm trung hòa.

Giữa nền màu sắc này là cô dâu trong chiếc áo cưới bằng the với màu xanh nhiều cung bậc, như nước biển ngoài đại dương. Nàng đẹp biết bao. Jack không thể nào nín cười châm biếm mình. Ông là người chủ trương theo chủ nghĩa tình dục khác giới rất cương quyết, có lẽ đã học hỏi về màu sắc của Emma Harte rất nhiều. Mãi cho đến hôm nay ông mới nhận ra điều này!

Bức ảnh gia đình sẽ rất đặc biệt, Jack nghĩ, lòng khen thầm Evan đã có con mắt tinh đời. Chắc nàng đã hướng dẫn các phụ nữ trong việc chọn màu sắc, có lẽ còn đưa ra đề nghị quyết liệt nữa.

Công việc sắp xếp chỗ đứng hoàn tất, Linnet và Natalie đứng vào chỗ của họ và khi người nhiếp ảnh vui mừng sắp bấm máy thì Shane bước tới.

- Khoan, đợi một chút! - Ông nhìn người nhiếp ảnh và nói lớn, rồi quay nhìn Jack. - Anh đứng làm gì ở đây, Jack? Đến đây với chúng tôi chứ. Chúng tôi muốn có anh trong tấm ảnh đặc biệt này.

- Nhưng tôi...

- Không nhưng gì hết, Jack. Anh là người trong nhà. Đến đây đứng với tôi và Paula.

Jack làm theo lời ông ta, không nói lời nào. Ông quá xúc động trước hành động này của Shane.

Sau đó một hồi lâu, khi phòng tiếp tân đang hoạt động sôi nổi thì Angharad đi quanh tìm Jonathan Ainsley trong số khách đến dự. Cô ta đã mê mẩn Jonathan, đợi ông ta đến, nhưng ông không đến. Cô ta hết sức thất vọng.

Jonathan là người đẹp nhất từ lâu cô ta mới cặp. Cô ta thích ông ngay và rất muốn gặp lại ông ta. Dĩ nhiên ông ta lớn tuổi, nhưng cô không lưu tâm đến vấn đề này. Tuổi tác không thành vấn đề, chỉ có chuyện tình dục hấp dẫn mới đáng kể. Và tiền bạc. Cô ta nghĩ đến Evan, mắt liếc nhìn nàng. Sự ganh tỵ cuồn cuộn dâng lên trong lòng cô ta, bỗng Angharad mong sao Evan gặp nhiều chuyện không may. Như chuyện sinh nở sẽ gặp nhiều khó khăn, hay là cặp song sinh sẽ xấu xí. Cô ta chỉ mong sao nàng gặp chuyện không hay. Ước gì tai hoạ đổ xuống đầu bà chị... ơ, bà chị nuôi. Evan luôn luôn có đủ các thứ, như thế là bất công, cầu trời các con chị ta xấu xí và cuộc hôn nhân bất hạnh, Angharad nghĩ, vừa hằn học nhìn Evan, lòng thầm nguyền rủa chị nuôi của mình.

Chỉ có Linnet mới nhận thấy vẻ mặt cay cú, ác độc của Angharad khi ấy. Lòng nàng thắt lại, đau đớn, quay mặt không dám nhìn cô ta, linh cảm như báo cho nàng hay sắp có điều xấu xảy ra.