Phần 3: SONG CA- MƯỜI TÁM
Linnet quá hưng phấn, không chần chừ, nàng nhấc điện thoại bấm số máy ở nhà của Evan, muốn báo cho Evan biết ngay sự vui sướng của mình.
Sau nhiều hồi chuông reo, Linnet định gác máy thì bỗng giọng Evan cất lên trong máy.
- Linnet đây! - nàng reo lên, - Tôi rất khoái về những bản phác thảo áo cưới của chị. Chúng tuyệt vời quá! Chị có thì giờ để vẽ năm chục kiểu áo khi nào thế?
Evan sung sướng. - Thấy cô thích là tôi vui rồi, Linnet. Tôi thiết kế cho cô ít ra là mười hai cái. Tôi vẽ để dùng may áo cưới cho cô vào năm ngoái đấy. Nhưng cuối cùng tôi chọn kiểu thích hợp để may áo cưới cho cô, còn bao nhiêu tôi xếp xó một chỗ. Còn những cái kia tôi sáng tạo trong mấy năm qua, vào những lúc rảnh rỗi. Tôi thích những bản vẽ ấy, nên giữ lại. Có một số tôi thấy không đẹp, nên đã liệng đi hết.
- Đừng làm thế, uổng lắm. Lần sau xin chị giữ lại hết những gì đã vẽ, để tôi xem xét đã. Chị quá nghiêm khắc với mình đấy.
- Được rồi, tôi hứa sẽ không bỏ cái nào hết, ngay cả bản phác thảo không ra hồn cũng không. Được chưa?
- Rất tuyệt, cảm ơn chị đã gửi tập tài liệu này đến cửa hàng. Tôi đánh giá cao nó, hy vọng chúng ta sẽ dùng một vài mẫu này may áo trong những ngày không xa. Có lẽ dùng may áo cưới vào tháng sáu sắp đến.
- Dĩ nhiên chúng ta làm được. Tôi sẽ gửi cho cô một bức điện thư ghi tên vài cô thợ may mà tôi đã dùng và đề nghị bản thiết kế nào mà tôi thấy nên lấy ra dùng là tuyệt nhất. Cô thấy sao?
- Vậy chị không đến cửa hàng được à? Có phải chị nói thế không? - Linnet hỏi. - Ngay cả khi bàn thảo với tôi về áo dài dạ hội, cũng không đến à?
- Ôi Linnet, tôi muốn đến lắm chứ. Nhưng bác sĩ Addney cấm tôi đi, - Evan đáp, nàng biết Linnet rất buồn, muốn nàng đến cửa hàng bách hóa Harte - Ông ấy nói tôi phải ở nhà nghỉ ngơi, không được gắng sức làm gì hết, hay là đừng để bị kích thích, căng thẳng. Nhưng Linnet này, cô có thể đến nhà tôi được chứ? Chúng ta sẽ cùng nhau xem các bản vẽ ở đây, vạch kế hoạch chọn thợ.
- Ý kiến rất tuyệt, nhưng khổ thay là hôm nay tôi quá bận.
- Vậy thì thế này nhé. Chúng ta sẽ làm việc này sau, nội trong tuần. Bất cứ khi nào... Mà này, mẹ tôi đang ở đây, bà sẽ đi với tôi đến gặp Emily tại căn hộ ở quảng trường Belgrave. Căn hộ này là của bạn bà, Lavinia Con- stable, bạn bà đã đi Los Angeles. Chắc Gid đã nói cho cô biết chuyện này rồi chứ?
- Rồi, anh ấy nói vào ngày hôm kia. Nghe nói ngôi nhà gần nhà của bà Emma ở quảng trường, nếu thế thì vui biết mấy, phải không?
- Đúng là rất vui, ngôi nhà gần với nhà của Paula và Shane. Ngôi nhà này chỉ cho thuê một năm thôi, Linnet à. Nhưng điểm tuyệt nhất là ngôi nhà mới được tân trang. Mới tinh, chưa có bàn ghế. Cho nên chúng tôi có thể dùng bàn ghế đồ đạc của mình. Gid đã thấy ngôi nhà rồi, anh ấy rất thích. Nếu tôi cũng thích, thì xem như hai vợ chồng đã thỏa thuận, vì anh ấy nghĩ rằng như thế sẽ rất tuyệt, dù chỉ ở tạm thời thôi.
- Vì Gid đã thích, tôi tin chị cũng sẽ thích và nếu ngôi nhà chỉ xem tạm được thôi, chị cũng nên thuê một năm. Chị không thể sống trong căn hộ dành cho người độc thân của Gideon khi cặp song sinh ra đời, nhà ấy sẽ chật ních khi cả gia đình đông đúc cùng ở.
- Đúng thế. Tôi nghĩ chúng tôi có thể trang bị đồ đạc trong nhà nhanh thôi, có lẽ chúng tôi sẽ tìm được nhiều thứ cần thiết tại cửa hàng bách hóa Harte.
- Phải, tôi sẽ giúp chị việc này, Emily cũng vậy. Chúng tôi sẽ làm cho nhà chị đầy sinh khí.
- Chúng ta phải làm gấp thôi. - Evan cười nói.
- Chị cảm thấy khỏe chứ? - Linnet lo lắng hỏi.
- Rất khỏe, tôi tin tôi sẽ sinh vào cuối tháng hai hay đầu tháng ba, như tôi đã đoán từ trước. - Evan dừng lại một lát mới nói tiếp: - Tôi rất buồn là bây giờ chỉ có India giúp cô. Tôi biết công việc ở cửa hàng rất căng. Khi nào thì Tessa ở Paris về?
- Vài hôm nữa, khi Jean Claude đã đi Afghanistan, anh ấy muốn Tessa ở chơi một thời gian tại nhà anh ấy. Chị ấy có nói với chị là chị ấy có gặp con trai của anh ấy không?
- Không, cô ấy không nói. Nhưng ý kiến ấy thật quá tuyệt, cô nghĩ thế không? Bây giờ hai người đã đính hôn rồi.
- Phải, - Linnet tán đồng, rồi nói thầm, giọng dịu dàng: - Đêm qua mẹ tôi nói là cuối tuần này Tessa sẽ ly dị xong. Cho nên họ sẽ cưới nhau nhanh thôi.
Im lặng một hồi.
Linnet hỏi: - Chị còn đấy chứ, Evan?
- Còn, tôi đây, - nàng đáp. - Tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi nghe tin ấy. Liệu Tessa có rời khỏi cửa hàng bách hóa Harte để đi Paris không? - Giọng nàng hạ thấp phân vân.
- Tôi không biết... - Linnet bỏ lửng nửa chừng, rồi đằng hắng giọng: - Tôi nghĩ chị ấy không nói gì với Paula đâu.
- Có tiếng điện thoại khác reo, Linnet nói: - Evan, lát nữa ta nói chuyện lại nhé. Bây giờ tôi phải trả lời điện thoại đã.
- Tôi sẽ gọi cho cô khi đã xem căn hộ, - Evan đáp rồi cúp máy. Linnet ấn nút điện thoại máy kia. - Ai đấy? Tôi là Linnet O’Neill đây.
- India đây, - người chị họ của nàng đáp. - Cô có rảnh được một lát không?
- Được. Có gì không ổn à, India? Sao chị có vẻ hốt hoảng thế?
- Có lẽ tôi đang gặp chuyện rắc rối. Loại rắc rối đang phát triển.
- Ở đây hay ở tại cửa hàng Leeds? Hay chuyện cá nhân?
- Chuyện cá nhân, - India đáp rồi thở dài. - Bà Caldwell, bà ngoại con bé con của Dusty, không biết cô có nhớ không, đang trở bệnh nặng. Tôi vừa nói chuyện qua điện thoại với Dusty, anh ấy đưa ra câu hỏi rất khó giải quyết. Tôi không biết trả lời với anh ấy như thế nào. Tôi muốn cô góp ý, Linnet à. Tôi đến văn phòng cô được không?
- Đương nhiên được. Hiện tôi đang rảnh.
Lát sau, India đi vào phòng làm việc của Linnet, kéo ghế ngồi xuống, hôn gió cô em họ. - Xin lỗi đã đến làm phiền cô lúc mới mười giờ sáng, nhưng tôi cần có câu giải đáp cho Dusty. Tôi rất lúng túng.
Chồm người tới trước, Linnet nhìn India và nói:
- Nào, chị nói đi, rồi chúng ta cùng giải quyết.
- Dusty nghĩ rằng Molly Caldwell sắp chết. Anh ấy nói có linh cảm như thế hơn một tuần nay rồi và anh ấy không biết có nên dẫn con đến thăm bà ngoại nó hay không.
- Trời đất ơi, thật là vấn đề hóc búa.
- Đúng thế. Tôi phân vân không biết nói sao suốt cả giờ qua. Linnet ngồi dựa người ra lưng ghế, vẻ mặt suy tư. Nàng nhăn mặt, tập trung suy nghĩ một lát, rồi mở mắt, ngồi thẳng lên và nói với India: - Chúng ta hãy phân tích tình hình xem sao... chúng ta giả dụ chị đang lâm vào hoàn cảnh tương tự như thế. Ví dụ Paula sắp chết, liệu Tessa có đưa Adele đến thăm bà ngoại nó hay không.
India cắn môi lắc đầu: - Tôi không biết.
- Được rồi, ta lấy trường hợp khác. Nếu bà Edwina, bà nội chị, sắp chết và nếu chị có con, mà con chị rất gần gũi với bà Edwina, chị sẽ làm gì?
- Chắc tôi phải dẫn nó đến thăm, vì bà Edwina cũng như vì nó.
- Tôi cũng làm như chị. Nhưng Atlanta không được báo cho biết bà ngoại nó sắp chết, phải không?
- Phải, nó không biết, - India đáp. - Tôi nghĩ là Dusty thấy tình cảnh của bà Molly đáng sợ, trông bà rất yếu, ống cao su cắm đầy người. Cho nên anh ấy không muốn Atlanta thấy cảnh ấy mà đâm ra sợ. Tôi có cảm giác anh ấy muốn Atlanta giữ hình ảnh của ngoại nó như trước kia, khi hai bà cháu còn ở với nhau.
- Có phải chị muốn về lại Yorkshire không? Để giúp Dusty giải quyết vụ này?
- Phải, tôi nghĩ làm thế anh ấy sẽ vui lòng, công việc sẽ dễ dàng cho mọi người. Vả lại, hôm nay thứ sáu rồi, ba ngày nữa tôi mới về lại đây, công việc chắc đầy cả bàn.
- Tôi biết bàn tôi cũng thế. Chị có chuyện gì thúc bách à, India?
- Không có gì. Nhưng tôi phải lo giải quyết số áo quần và đồ phụ tùng mà chúng ta đã đặt mua cho mùa xuân. Tôi nghĩ công việc trong ngày lại bận bịu như mọi ngày, chẳng khác gì mấy. Sáng mai tôi định sẽ đi sớm, để gặp Dusty ở Leeds.
- Chuyện thúc bách lắm phải không? Bà Caldwell sắp chết rồi phải không?
- Theo tôi biết thì chưa. Nhưng người đàn bà giúp bà ấy nói với Dusty rằng Molly yếu lắm rồi, bà ta rất muốn gặp Atlanta.
- Vậy thì đi hôm nay đi, India. - Linnet nói. - Trong vài giờ nữa chị sẽ có mặt ở Leeds. Tại sao phí thì giờ như thế? Cầu nguyện Thượng Đế à? Tôi nghĩ điều cực kỳ quan trọng là nên cho đứa bé đến gặp bà ngoại nó và nói cho nó biết tại sao bà ngoại nó nằm bệnh viện. Tôi cũng nghĩ việc để cho bà Molly Caldwell gặp cháu ngoại là điều tối quan trọng, vì để bà có thể chết yên ổn. Và chị nên đến với Dusty, xem như anh ấy là hôn phu của chị rồi.
- Tôi đã định đi với anh ấy, nếu anh ấy đem Atlanta đến thăm bà Molly.
- Làm thế là rất hợp tình hợp lý. - Linnet đáp bằng giọng dịu dàng. - Chúng ta phải luôn luôn cư xử cho thật tốt.
- Phải. Cám ơn Linnet đã góp ý để tôi giúp Dusty có quyết định, - India trả lời, giọng trầm bổng của người Ailen du dương êm ái. Nàng cười với cô em họ rồi nói tiếp: - Tôi biết anh ấy sẽ nghe theo bất cứ ý kiến gì của tôi đưa ra.
Sau khi India đi rồi, Linnet bèn thu gom những bản phác thảo của Evan trên bàn làm việc. Nàng cẩn thận cho vào hết trong cặp hồ sơ, vừa nghĩ đến đám cưới sắp đến của India. Evan đã thiết kế cho nàng chiếc áo cưới có váy lót bằng vải mỏng màu ngà, kiểu thời Edward. Evan quả là một người có tài.
Linnet thở dài khi buộc dây quanh chiếc cặp hồ sơ, để nó vào phía sau bàn làm việc và quay về bàn giấy của mình.
Nàng ngồi nhìn vào khoảng trống trước mặt một hồi lâu, nghĩ đến Dusty Rhodes và những vấn đề khó khăn mà anh sẽ gặp khi bà Molly Caldwell chết. Bây giờ nàng đã biết nhiều chuyện về Melinda Caldwell rồi. Gideon đã hết sức tìm hiểu về chị ta nhằm bảo vệ cho India.
Rõ ràng chị ta là người nguy hiểm. Chị ta nghiện ma tuý, cho nên có thể trở thành hung hãn rất khó chế ngự, dàn xếp. Rất khó buộc chị ta từ bỏ quyền nuôi giữ đứa con, Linnet tin như thế. Và bà dì Edwina cũng tin thế. Trong buổi tiệc cưới tại Pennistone Royal vào cuối tuần vừa qua, bà đã nói cho Linnet biết bà rất lo cho India.
- Cái cảnh của Mark Longden với Tessa sẽ tái diễn cho mà xem, - Bà Edwina nói bằng giọng gay gắt. - Rồi cháu sẽ thấy. Dusty sẽ gặp rất nhiều chuyện rắc rối đấy.
- Chúng ta có thể làm được gì không? - Linnet hỏi Edwina khi nàng dẫn bà đi khỏi người em gái của bà, mấy chị em đang đứng bên nhau. - Elizabeth, mẹ của Emily, Daisy, Paula và là bà ngoại của Linnet. Hai bà này rất thính tai, luôn luôn muốn biết những chuyện xảy ra trong gia đình, họ tò mò và bép xép. Thực vậy, Linnet sợ hai bà này nghe được, sẽ tuyên truyền khắp nơi.
Edwina là người rất tinh ý, bà nhìn Linnet với vẻ thích thú và nói: - Phải, ta nên tìm góc nào vắng người để nói chuyện. Mấy bà em của ta rất tọc mạch.
Linnet cười, dìu bà đi đến phía đằng kia của Thạch sảnh, rồi bà nói tiếp: - Ta khuyên Dusty tìm một luật sư thượng thặng để giải quyết vụ này. Nếu công ty luật của ông ta có danh tiếng, thì chúng ta sẽ tránh khỏi một vụ ra toà. Tốt hơn là ta nên dùng phương pháp của bà Emma và Paula thường dùng. Chà, nếu làm được thế thì rất tốt, nhưng phải tốn tiền. Giải quyết được như thế là tốt nhất.
- Bà nói bằng giọng cương quyết và khi nói, vẻ gay gắt trên mặt bà dịu xuống.
- Nhưng tiền nhiều khi không phải là giải pháp hay nhất, - Linnet trả lời bà.
Edwina nhìn nàng, vẻ khâm phục. - Cháu nói như người của gia đình Harte chân chính. Ta phải nói thật với cháu như thế này: ta trông mong vào cháu, mong cháu kề vai sát cánh với India, giúp India, vì cháu lanh lợi, mạnh dạn, nghĩa là đề phòng khi không có ta ở một bên.
- Bà sắp đi đâu à, Edwina? - Linnet vội hỏi, nàng dùng tên đầu của bà khi nói, như nàng thường nói với mọi người trong gia đình.
Edwina cười khoan khoái. - Không, ta không có ý định đi du lịch ở đâu hết. Nhưng biết đâu, ta có thể phá rào, dù hành động này gây nhiều điều bất lợi. Bây giờ người ta kết hôn nhiều quá, ta phải làm thế thôi.
Linnet lại cười, nàng ôm ghì bà thật chặt, nghĩ bà tuyệt vời biết bao.
Bây giờ Linnet thấy lời bà Edwina là đúng. Chắc Dusty phải thuê công ty luật nào thật giỏi mới được. Nàng định sẽ nói chuyện với Paula vào cuối ngày, để nhờ bà giới thiệu chàng với các luật sư bà thường thuê, Crawford, Creighton, Phipps và bất cứ ai. Họ làm ăn rất phát đạt.
Dusty cần nhờ các luật sư ấy giải quyết với Melinda, nếu trường hợp rắc rối xảy ra.
Nàng vừa mới nghĩ ra ý này thì chuông điện thoại reo. Nàng nhấc máy, hỏi: - Alô. Ai đấy? Linnet O’Neill đây. - Thì ra mẹ nàng gọi.
- Chào con buổi sáng, - Paula đáp. - Hiện con có bận không?
- Không mẹ à. Con vừa mới xem các hình vẽ áo cưới Evan phác hoạ, kiểu rất đẹp mẹ à. Nếu mẹ rảnh, con sẽ đưa cho mẹ xem. - Bỗng nàng nghĩ rằng có thể đây là cơ hội tốt để nàng trình bày luôn với mẹ về việc thành lập tầng bán đồ cho cô dâu.
- Mẹ rất thích xem, nhưng bây giờ không được con à. Chúng ta đang có vấn đề khó khăn cần giải quyết, vấn đề rất khó khăn. Con đến văn phòng của mẹ được không?
- Mẹ muốn con đến ngay bây giờ à?
- Ngay bây giờ, Linnet.
- Có chuyện gì không ổn ư? - Nàng cất cao giọng hỏi.
- Con đến văn phòng mẹ thì rõ.
- Con sẽ đến ngay, mẹ. - Linnet gác máy vào giá, đứng dậy và đi ngay. Khi ra phòng ngoài, nàng nói cho cô thư ký biết nàng đi đâu, rồi đến phòng ban điều hành cửa hàng, đi nhanh như chạy trên hành lang.
Khi đẩy cửa vào văn phòng của mẹ, nàng phân vân không biết có chuyện gì không hay. Nàng nói với Jonelle, một trong những thư ký của mẹ nàng:
- Bà chủ gọi tôi đến gặp.
Jonelle cười với nàng: - Vào đi, Linnet.
Vừa bước vào căn phòng thoáng đãng, đẹp đẽ, nơi làm văn phòng của bà Emma từ ngày mới mở cửa hàng bách hóa cho đến khi bà mất, Linnet lạnh người khi thấy Jack Figg ngồi bên cạnh mẹ nàng. Paula ngồi ngoài mép chiếc ghế nệm dài, lịch sự trong bộ đồ đen may rất khéo, nhưng trông bà có vẻ căng thẳng, nghiêm khắc.
Linnet cảm thấy lo sợ, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh, bước đến phía họ, lên tiếng chào: - Mẹ..., Jack... Có chuyện gì à?
- Chào Linnet, - Jack đáp, vẻ hơi mệt mỏi, giọng khàn khàn. Mặt ông đỏ và thâm quầng.
Nàng nhìn mẹ, nhướng mày phân vân.
Paula nhìn lại con, cười với nàng, nụ cười có phần gượng gạo, rồi vỗ tay lên ghế nệm dài. - Đến đây ngồi với mẹ. Jack có tin mới muốn nói. Tin mà mẹ xem là rất xấu, nếu không muốn nói là tai hại.
Linnet không đáp, làm theo lời mẹ. Nàng rất nôn nóng muốn biết tin gì mà tai hại.
- Jack, ông nói cho Linnet biết đi - Paula nói, thở dài. Ông ta gật đầu, nhưng ngồi yên không nói gì một lát.
Ông nhìn hai người phụ nữ, mẹ và con, những người thừa kế của bà Emma Harte, người luôn luôn mặc đồng phục cả khi làm việc cũng như khi nghỉ ngơi giải trí. Hôm nay cả mẹ lẫn con đều mặc đồng phục giống nhau, loại bộ đồ đen lịch sự mà bà Emma Harte rất ưa thích, loại thời trang cao cấp và mặc sơ mi trắng. Cả hai đều mang giày cao gót, nhưng không đeo nữ trang ngoại trừ ngọc trai trên tai, đồng hồ ở cổ tay và nhẫn vàng đám cưới đơn giản trên ngón tay đeo nhẫn. Giống như Emma, họ ăn mặc và trang điểm giống bà không sai một ly. Họ thông minh, lanh lợi, tốt và đáng yêu. Nếu có gì xảy ra cho họ, ông không thể nào chịu đựng nổi. Ông thầm nguyền rũa, tức tối, lòng sôi sục căm giận.
Hít vào một hơi dài, Jack nhìn Linnet và bình tĩnh nói:
- Tôi có lý do chính đáng để tin Angharad Hughes đã dan díu với Jonathan Ainsley.
Linnet gật đầu. - Tôi không ngạc nhiên khi được tin này, Jack à. Chúng ta đã bàn về chuyện này vào hôm đám cưới rồi.
- Đúng, chúng ta đã đề cập đến rồi.
- Ông tìm ra được điều gì? - Linnet hỏi, cảm thấy ngực mình đau nhói.
- Như cô đã biết, Angharad đến gặp Ainsley tại nhà ở Thirsk vào sáng thứ sáu. Chuỵên gì xảy ra trong cuộc gặp gỡ này, chúng ta không biết được, nhưng cô ta ở lại đấy quãng ba mươi phút, không lâu hơn. Sau đó trong ngày, Ainsley đi London. Angharad đến dự đám cưới, như chúng ta đã biết, nhưng rời Yorkshire ngay vào sáng thứ hai. Cô ta đáp chuyến xe lửa sớm đến King’s Cross, rồi vào ở trong khách sạn của George Thomas, bạn cũ của bố cô ta.
- Còn bố cô ta về London vào thứ ba, cùng với Elayne,
- Linnet nói tiếp. - Tôi tin là Owen Hughes và Elayne đã đi New York vào hôm qua rồi. Phải vậy không?
- Đúng, - Jack gật đầu đáp. - Marietta vẫn còn ở tại khách sạn. Bà ấy ở lại cho đến khi Evan sinh nở xong, bà ấy đã nói với tôi như thế tại buổi tiệc cưới. Tôi chắc mọi người đã biết chuyện này rồi.
- Phải, chúng ta đều biết. Hiện bà ấy đang ở với Evan.
- Linnet nhìn đồng hồ tay. - Tôi tin bây giờ họ đang trên đường đến xem căn hộ ở Belgrave Square, căn hộ này do Emily thu xếp để thuê cho họ.
- Đúng vậy, - Paula lên tiếng. - Người bạn cũ của Emily, Lavinia Constable, vừa được mời làm một việc rất tuyệt, là sang Los Angeles để tổ chức dàn cảnh cho một bộ phim quan trọng, nên đã cho họ thuê nhà này. Bà ta chỉ đi một năm thôi.
- Như vậy là chúng ta biết mọi người trong gia đình Hughes hiện ở đâu kể cả Angharad? - Jack hỏi.
- Cô ta hiện ở tại London với Jonathan? - Linnet hỏi.
- Cô ta hiện ở tại Paris. Vì hắn đang ở tại đấy, - Jack đáp, nhìn nàng đăm đăm. - Nhân viên hoạt động ở Lon- don của tôi đã theo dõi cô ta ngay khi cô ta bước ra khỏi tàu hỏa ở King’s Cross. Chúng tôi biết hết mọi hoạt động của cô ta ở đấy vào hôm thứ hai. Cô ta đăng ký phòng ở khách sạn Thomas nằm cách xa quảng trường Cadogan, rồi đến tiệm uốn tóc ở góc đường gần đấy, sau đó đi mua hàng ở Harvey Nichols quãng chừng một giờ. Tối đó, cô ta đến nhà của Jonathan Ainsley vào lúc bảy giờ và ở lại đấy cho đến mười giờ rưỡi. Rõ ràng họ ăn tối với nhau, hay làm gì đấy với nhau. Chiều thứ ba, cô ta trở lại nhà hắn, và chỉ ở đấy một giờ thôi. Tối đó, cô ta ăn tối với bố mẹ và với George cùng Arlette Thomas tại khách sạn. Elayne cũng có mặt ở đấy. Chiều thứ tư, Angharad lại đi mua hàng và tối đó, cô ta ăn tối với mẹ cô ta, rồi sáng nay bay đi Paris. Cô ta đi rất sớm. Khi đến nơi, cô ta đăng ký lấy phòng ở khách sạn George V. Nhân viên ở Paris của tôi hiện theo sát canh chừng cô ta.
- Vậy là Jonathan Ainsley đã ở Paris, hả?
- Phải, Linnet. Hắn đi trên chiếc phản lực riêng vào sáng thứ tư. Hắn hiện đang ở tại căn hộ của hắn ở đại lộ Foch.
- Như thế rõ ràng giữa họ đã có gì diễn ra rồi. - Linnet lên tiếng khẳng định. - Theo tôi thì khi cô ta đến gặp Jonathan tại nhà ông ta ở Thirsk hôm thứ sáu, chắc họ đã hẹn gặp nhau ở London. Họ hẹn hò nhau có lẽ vì ông ta không có nhiều thì giờ để ở với cô ta tại đấy.
- Đúng! - Jack tán đồng. - Hắn vừa đem hành lý ra xe và chuẩn bị ra đi thì cô ta lái xe đến. Nhưng như tôi đã nói, cô ta không ở lại đâu, có lẽ nửa giờ thôi.
Paula nói chen vào: - Điều khiến cho họ muốn gặp nhau có lẽ do hứng cảm của cả hai người. Tôi nghĩ chắc là do sự cấp bách khiến họ phải hẹn gặp nhau. Hắn thì phải vội vã đi London, còn cô ta sẽ về lại đấy, cho nên họ hẹn nhau. Và trong lúc gặp nhau ở London, hắn mời cô ta đến Paris và chắc cô ta rất sung sướng khi được đến đấy. - Paula dừng lại, nhìn thẳng vào Jack - Theo tôi thì tình thế như thế đấy. Anh nghĩ sao?
- Tôi nghĩ bà nói rất đúng, Paula. - Jack nhìn Linnet rồi nhìn qua Paula - Tôi xin hỏi hai mẹ con một câu. Họ gặp nhau là chuyện cá nhân phải không? Có phải vì tình dục không? Hay là hắn dùng cô ta để lấy thông tin về Evan và Gideon? Hay về Owen và Marietta? Hay về cả gia đình Harte? Nói tóm lại, hắn quan tâm đến việc gì?
- Có lẽ vì cả hai.. vừa hưởng lạc vừa công việc, - Linnet đáp. - Chắc chắn là cô ta sẽ rất có ích cho y. Cô ta sẽ trở thành tên gián điệp nằm trong lòng gia đình chúng ta và gia đình Owen. Đừng quên là y ghét tất cả chúng ta... Linnet dựa lưng ra gối. Nàng không thể chịu đựng được cô ta. Cô ta là người lố lăng, thô bỉ. Tessa và India cũng không chịu nổi cô ta. Trong thời gian Angharad ở tại York- shire, cô ta đã cố len lỏi, làm thân với họ, nhưng không thành công. Ngay cả Evan cũng tìm cách xa lánh cô ta. Linnet thấy Natalie và Emsie cũng làm ngơ, mỗi khi thấy Angharad xuất hiện gần đấy, là họ đi mất.
Paula đáp: - Cô ta rất có ích cho hắn và rất nguy hiểm cho chúng ta, Jack à. Chúng ta hãy coi chừng việc này, cô ta đã biết hết chuyện xảy ra trong gia đình mình, và có lẽ biết chuyện trong gia đình chúng ta nữa. Vì Evan và Marietta thường gặp nhau luôn. Và dĩ nhiên hai mẹ con sẽ chuyện trò tỉ tê với nhau, cảnh ấy thường xảy ra trong mọi nhà.
- Mẹ này, Evan không thích Angharad! Chị ấy đã nói với con như thế. Thực vậy, chị ấy không thân cận cô ta, ngay từ khi còn nhỏ hai người đã không gần gũi nhau rồi. Nếu mẹ muốn biết ý kiến của con, thì con xin nói ngay là Evan ghét cô ta. Con nghĩ dùng từ này hơi quá đáng, nhưng con nghĩ chị ấy ghét cô ta. Gideon cũng không chịu đựng nổi cô ta. Con biết anh ấy buộc tội cô ta về việc Evan bị ngã. Anh ấy nói với con như thế.
- Có phải Gideon tin rằng chính cô ta đẩy Evan ngã không? Đại loại như thế ư? - Paula hỏi, mắt nheo nheo.
- Không, vì Evan nói Angharad không đụng đến chị ấy. Tuy nhiên, Gid tin là cô ta đã làm gì đấy để cho Evan quá xúc động, bức xúc đến nỗi không ngồi được ngay vào ghế. Anh ấy tin rằng nếu chỉ có Evan một mình trong phòng, tai nạn ấy sẽ không xảy ra.
- Vậy chúng ta nhất trí là hai người ấy đã liên kết nhau... nhưng để làm gì? - Jack hỏi. - Chúng ta phải tìm cho ra nguyên nhân. Làm sao đây? Ai có thể giúp chúng ta? - Ông ngồi dựa lưng ra ghế, tay thoa cằm, suy nghĩ.
- Tôi thấy chỉ có một người có thể giúp chúng ta đó là Margaret. - Paula đáp. - Hai người chị của Angharad đều không thích cô ta, chỉ còn người mẹ thôi. Bà ta là người duy nhất để Angharad tâm sự, chuyện trò.
Linnet hỏi: - Với hoàn cảnh như thế này, ông có nghĩ là cô ta sẽ cảnh giác, không nói gì với mẹ cô ta không? Dù sao thì cô ta cũng không nói cho mẹ cô ta biết việc mình đang âm mưu với Jonathan Ainsley để làm những việc bất chính, phải không?
- Đương nhiên là không! - Jack thốt lên. - Nhưng Paula này, bà có ý kiến rất đúng về Marietta. Có lẽ Angharad sẽ đến thăm mẹ, nhất là cô ta đã dan díu với Ainsley. Có lẽ cô ta đến để khoe cô ta đã chài được hắn, vì rõ ràng cô ta xem hắn là một đám ngon lành. - Jack vùng đứng dậy, đi đến cửa sổ, đứng nhìn xuống xe cộ chạy tấp nập trong khu Knightsbridge. Nhưng ông không quên chuyện đang bàn, trí óc ông suy nghĩ rất căng để hình dung ra những việc mà Angharad sẽ làm. Nguyên nhân gì khiến cho cô ta về khoe với mẹ? Vì ác tâm ư hay vì ganh tỵ với Evan? Ông nghĩ có lẽ vì tất cả.
Một lát sau, ông ta quay lại, nhìn Paula và Linnet.
- Này nhé. Nếu cô ta âm mưu với Ainsley để làm việc xấu xa, thì chắc cô ta sẽ không nói cho mẹ mình biết đâu. Nếu cô ta dan díu với hắn, có lẽ cô ta mới nói cho mẹ biết. Cô ta sẽ không giấu được đâu. Cô ta sẽ cảm thấy mình không thua kém gì Evan.
- Vậy chúng ta phải làm gì? - Linnet hỏi. - Trong lúc chờ đợi, chúng ta làm gì?
- Kéo Marietta về phe chúng ta. - Paula đề nghị, cặp lông mày đen nhướng cao.
Jack cười, đây là lần đầu tiên ông cười trong sáng nay.
- Tôi nghĩ việc này không khó, phải không, Paula? Chúng ta chỉ có việc là giải thích cho bà ấy hiểu rõ tình thế, nói cho bà ta biết rằng Evan và cặp song sinh có thể gặp những chuyện rất nguy hiểm. Tôi nghĩ chắc bà ấy sẽ không muốn có gì không hay xảy đến cho đứa con ruột và các cháu của bà, phải không?
Paula lắc đầu. - Không người đàn bà nào muốn những chuyện nguy hiểm như thế.
Linnet nói: - Ta phải nói cho Marietta biết là nếu Angharad đã dan díu với Jonathan Ainsley thì cô ta sẽ rất nguy hiểm. Tôi tin là bà ấy sẽ giúp chúng ta. Có lẽ bà biết Angharad đã đi Paris và có lẽ bà cũng sẽ sang đấy để thăm cô ta.
- Chỉ có Marietta mới có thể thấu đáo được tình hình, - Jack nói. - Chúng ta phải tìm cho ra chuyện này là chuyện gì.
- Ta phải nói cho Evan và Gideon biết về chuyện của Angharad và Jonathan. Không nên để họ không hay biết gì hết. - Paula lên tiếng. - Có lẽ chúng ta mời họ đến uống trà chiều nay và mời luôn cả Marietta nữa.
Linnet gật đầu. Nàng không dám nói gì hết. Bỗng nàng có linh tính sắp có chuyện không hay đang chờ họ trước mặt.