← Quay lại trang sách

MƯỜI CHÍN

Sau khi Linnet và Jack đã rời khỏi phòng điều hành, Paula quay lui với công việc, lấy chiếc kẹp hồ sơ trên chồng giấy tờ ở cuối bàn.

Bà cố đọc trang đầu tiên của bản quyết toán hiện hành, nhưng không sao chú tâm vào công việc được. Hình ảnh của Jonathan Ainsley cứ xen vào óc bà. Bỗng một ý nghĩ hiện ra trong óc bà, bà ngồi thẳng người dậy, tự nhiên nhớ đến bà chị họ Sarah. Bà này thường thân cận với Ainsley, nhưng bây giờ bà ta đã nghiêng theo về phía gia đình. Dùng bà ta làm đồng minh để chống lại Ainsley có lẽ tốt hơn Marietta Hughes chứ? Bà Marietta còn phải phụ thuộc vào con gái, nhưng liệu cô ta có nói thật với mẹ mình không? Và nếu cô ta không biết sự thật thì sao? Ở đây có nhiều yếu tố liên quan nhau và theo Paula nghĩ thì Angharad Hughes không địch nổi với Jonathan Ainsley. Mặc dù y quỷ quái, nhưng y thông minh và là bậc thầy trong việc tỏ ra mình là người hiền lành, tốt bụng.

Bà biết chắc Sarah Lowther Pascal hiện đang đứng về phía gia đình, là người biết hết mọi việc đã diễn ra. Năm ngoái Sarah đã thuyết phục Paula phải chống lại người anh họ, vì bà biết rõ Jonathan là người nguy hiểm, bà biết y đang có ý đồ hãm hại người trong gia đình Harte nếu được.

Đưa tay lấy cuốn sổ đỏ nhỏ ghi tất cả số điện thoại của những người trong gia đình. Paula tìm số máy trực tiếp gọi đến Sarah tại văn phòng ở Paris của bà ta rồi bấm số.

Chỉ mấy phút sau, Sarah trả lời điện thoại. Paula nói:

- Chào Sarah, Paula đây.

- Chào Paula! - Sarah thốt lên. Dì mạnh khoẻ chứ? - Giọng bà ta dịu dàng, ấm áp.

- Tôi khoẻ. Chúng tôi rất ân hận là chị không về dự đám cưới, nhất là Emily. Nhưng chúng tôi thông cảm vì chị đang gặp chuyện không hay. Con gái chị ra sao? Chloe đã khá hơn chưa?

- Rồi, cháu khá rồi, cám ơn dì hỏi thăm. Nhờ có đủ thuốc kháng sinh và nằm nghỉ nên bệnh viêm phế quản của cháu đã bớt nhiều. Nó không có sức khoẻ để đi York- shire, còn tôi thì thú thật không thể bỏ nó mà đi được. Ngoài ra, Yves rất bận công việc. Anh ấy đang chuẩn bị cuộc trưng bày mới và anh ấy luôn luôn tự mình đứng ra lo liệu việc tổ chức. Nhưng tôi tin chắc đám cưới rất tuyệt và mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.

- Nhờ có Linnet, việc đám cưới mới hoàn tất tốt đẹp.

- Paula hít mạnh vào một hơi, rồi kể cho Sarah nghe về chuyện lễ cưới phải tổ chức bí mật vào buổi sáng, rồi nói cho bà ta biết về vụ nổ trong nhà thờ - Cám ơn Chúa không ai bị thương, vì trong nhà thờ lúc đó không có người,

- Paula kết thúc.

Sarah kinh ngạc la lên: - Thế là hắn điên rồi! Tại sao hắn muốn sát hại người trong gia đình? Thật vô nghĩa.

- Vì chuyện xảy ra trong quá khứ, Sarah à. Hắn cho là hắn bị lừa gạt để cướp đi những gì mà hắn cho đáng ra là của hắn. Tờ di chúc không thay đổi. Hắn đã bị ám ảnh.

- Bà của chúng ta đã làm những gì mà bà cho là đúng và làm những gì mà bà nghĩ là tốt đẹp nhất. Di chúc của bà không dính dáng gì đến dì, đến tôi hay đến ai hết. Con cháu của bà không ai tham dự về việc lập di chúc của bà. Tại sao hắn không nghĩ ra được điều đó?

- Tôi không biết và thú thực tôi nghĩ là hắn loạn thần kinh, - Paula đáp. - Theo tôi thì hắn bị bệnh tâm thần. Hắn quá tham lam. Hắn có nhiều phần chia trong xí nghiệp của Harte rồi, như tất cả chúng ta, Emily đã thấy thế. Hắn có quy ủy thác do bà ngoại lập cho hắn và hắn là nhà kinh doanh có tài, đã làm ra bạc triệu nhờ tài sản của Emma để lại cho hắn. Vậy tại sao hắn căm thù gia đình như thế?

- Dì vừa nói lý do rồi đấy, Paula... hắn mắc bệnh.

- Và là kẻ bừa bãi. Jack Figg đã có bằng chứng chính xác cho biết hắn dan díu với em gái của Evan, Angharad Hughes. Cô ta gặp hắn trong tiệm báo ở làng Pennistone Royal và theo mẹ của Evan, khi ấy có mặt ở đấy, thì hai người có vẻ... tán tỉnh nhau. Sau đó, Angharad đến thăm hắn ở nhà hắn tại Thirsk, gặp nhau hai lần ở London. Và bây giờ chúng bay đi Paris. Chúng bay riêng, cô ấy ở tại khách sạn George, nhưng cô ta ở đấy là vì hắn, theo tôi thì chỉ có con đường ấy thôi và Jack cũng nghĩ thế.

Bên kia đầu giây im lặng một lát, rồi Sarah lên tiếng:

- Thì ra chính cô ấy.

- Chị nói gì thế?

- Sáng nay hắn gọi cho tôi sớm, mời tôi đi ăn tối vào thứ bảy. Hắn nói muốn tôi gặp người hắn bảo trợ. Tôi không biết hắn nói bảo trợ là bảo trợ cái gì, nhưng vì Yves bận việc, nên tôi đã từ chối.

- Chị có thể đi được không? Chị đi được chứ? Đi giúp tôi đi. Đi để giúp gia đình, Sarah? Chúng tôi cần biết có phải hắn muốn lợi dụng cô ta không, muốn cô ta lấy thông tin của gia đình đưa cho hắn để hắn trả thù chúng ta. Hay hắn chỉ là kẻ trung niên mê đắm sắc dục với một cô gái còn trẻ thôi. Cô ta tóc bạch kim, hai mươi ba tuổi, mặt mày xinh đẹp, thân hình khêu gợi.

- Hai mươi ba, lạy Chúa lòng lành, hắn tuổi bằng bố cô ta!

- Đúng... nếu hắn quan hệ tình dục với cô ta. Nhưng có thể hắn lợi dụng cô ta vì công việc. Linnet tin rằng cô ta là loại đàn bà ham muốn mọi thứ. Ham đàn ông, tiền bạc và cuộc sống sung túc. Có thể hắn âm mưu với cô ta để làm việc gì đấy gian ác. Cô ta ganh tỵ với Evan. Linnet đã nói với tôi rằng hai chị em không thương yêu gì nhau, như thế thì cô ta ghen với chị rồi chứ gì, phải không?

- Có lẽ chỉ vì ganh tỵ thôi. - Sarah đáp, bỗng bà nghĩ đến Shane, nghĩ đến việc bà đã từng yêu ông ta tha thiết và bà ghen với Paula một thời gian khá lâu.

Paula nói: - Vậy chị nói sao, Sarah? Chị có xét lại việc đi ăn tối với hắn vào thứ bảy không? Đi để xem hai người quan hệ với nhau vì lý do gì chứ?

- Tôi sẽ không xét gì hết, mà dứt khoát sẽ đi. - Sarah trả lời rất hăng hái. - Tôi muốn biết ý đồ của hắn ra sao.

Tessa sung sướng khi họ đến Clos Fleuri sau khi đã ở ba ngày tại Paris. Nàng thấy yêu ngôi nhà cổ ở quê xinh đẹp này của Jean Claude, đây là nơi rất lý tưởng cho Adele, vì cô bé có thể chạy khắp nơi và có nhiều ngóc ngách kỳ lạ cho bé khám phá. Elvira cũng thích ở đây, thích chạy theo Adele khắp nơi trong nhà.

Bây giờ, Tessa ngồi ở bàn trang điểm trong phòng ngủ, vừa trang điểm vừa nghỉ đến mấy ngày sắp tới. Người con duy nhất của Jean Claude sẽ đến nghĩ cuối tuần ở đây, trước khi Jean Claude bay đi Afghanistan để làm nhiệm vụ và Tessa trở về London.

Tessa mong muốn được găp Philippe Deléon. Anh ta đã ba mươi mốt tuổi, là họa sĩ, sống ở miền Nam nước Pháp, không lập gia đình, sống đơn côi. Theo bố anh nói thì anh là họa sĩ có tài, đang bắt đầu được người ta biết đến tên tuổi. Nàng đã nói chuyện với anh qua điện thoại nhiều lần, anh có vẻ dễ thương. Nàng mong sao anh sẽ thích nàng. Hôm qua, khi nghe nàng nói thế, Jean Claude đã cười, chàng đáp: - Trời ơi, em yêu, nó không thích em sao được? Em đừng lo chuyện đó. - Sau lần đó, họ không nói gì đến con trai của Jean Claude nữa. Tessa biết anh đã được mẹ nuôi nấng trong một thành phố nhỏ có tên là Bealieusurmer, nằm giữa thành phố Nice và Monte Carlo. Trong dịp nghỉ học, anh đến Paris để thăm bố.

Tessa lấy lược chải tóc rồi đi đến tủ treo áo quần. Mấy giây sau, nàng mặc xong chiếc áo lụa trắng, quần len trắng, áo khoác casơmia trắng với hai ve áo phía trước có hình thêu tay. Mang đôi giày cao gót màu be, nàng đi đến cửa sổ, vén màn, nhìn ra ngoài.

Trời đêm rất sáng, mặt trăng tròn vành vạnh trôi lững lờ trên bầu trời đen như mực. Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống những bãi cỏ phủ đầy băng tuyết và những hàng cây trụi lá. Mất hết, nàng nghĩ. Khu vườn có vẻ biến mất, trông rất ma quái dưới ánh trăng. Bỗng nàng thấy người run run khi nhìn vào cảnh ma quái ấy. Nàng liền thả tấm màn xuống, quay về bàn trang điểm. Sau khi xịt nước hoa vào người, nàng đeo hoa tai bằng ngọc, mang chiếc nhẫn đính hôn vào tay. Nhìn chiếc nhẫn một lát, nàng vừa nghĩ đến Jean Claude và chuyến đi Afghanistan sắp đến của chàng.

Nhiệm vụ tường thuật về cuộc chiến tranh này của chàng làm cho nàng lo sợ biết bao. Nàng chỉ nghĩ đến súng đạn, đến chết chóc và sự tàn phá. Nàng không dám nói với chàng nàng rất lo sợ, vì nói ra sẽ làm cho chàng buồn và nàng không muốn chàng buồn. Nàng muốn chàng ra đi với sự thanh thản trong lòng. Nàng không muốn chàng lo lắng cho nàng trong thời gian đi xa - Chàng cần tập trung vào công việc đang làm - nhưng vẫn còn nhiều lúc nàng thấy lo sợ hoảng hốt. Nàng đã gánh chịu nhiều mất mát trong đời rồi, nàng không thể chịu nổi sự mất mát khác nữa.

Bố nàng, Jim Fairley, đã qua đời khi nàng còn tấm bé. Ông bị chết trong trận lở tuyết ở Chamonix. Ông ngoại của nàng, David Amory, cũng bị chết trong trận lở tuyết ấy. Rồi Patrick, em trai cùng mẹ khác cha của nàng, chàng trai rất dễ thương, đã chết vì bệnh ung thư máu vào lúc còn tuổi vị thành niên. Và ngay cả cuộc hôn nhân đổ vỡ của nàng với Mark Longden cũng có thể nói là một sự mất mát, vì theo nàng, cái gì thất bại đều là mất mát.

Nàng thở dài, cắn mạnh môi dưới. Nàng phải can đảm, mạnh mẽ, có ý nghĩ lạc quan, phải giữ bình tĩnh. Sẽ không có chuyện gì xảy đến cho Jean Claude hết. Chàng chỉ đi tối đa một tháng thôi và chàng là phóng viên chiến tranh đầy kinh nghiệm, biết cách tránh đạn. Chàng nói không bao giờ chàng dấn thân vào chốn nguy hiểm, chàng sẽ mặc áo chống đạn như những phóng viên và nhiếp ảnh gia chiến tranh khác và chàng rất muốn sống... để về cưới nàng.

Cưới. Từ cưới nhảy múa trong óc nàng. Nàng chưa ly dị xong với Mark Longden và đã đính hôn với người khác, chuẩn bị làm đám cưới, chuẩn bị cuộc đời mới với chàng. Nàng tin rằng Jean Claude yêu nàng tha thiết như nàng yêu chàng vậy. Nàng biết lần này hôn nhân sẽ bền vững tốt đẹp, vì nàng biết rõ con người của Jean Claude. Chàng là nhà văn thông minh, là triết gia nổi tiếng. Chàng lại còn là người tốt bụng, đáng yêu, rộng lượng, có lòng vị tha và có trái tim cương quyết. Tâm hồn chàng dịu dàng, đáng mến.

Mark Longden đã giết chết linh hồn nàng, hủy hoại tinh thần nàng, cũng như đánh đập nàng. Hiện hắn ở tại Úc, nhờ mẹ nàng đã dàn xếp với các luật sư của hắn, khiến hắn không thể về Anh trong một thời gian rất lâu. Hắn không trở về được, nếu hắn muốn có số tiền mà Paula đã cho để hắn chịu ly dị với nàng.

Chỉ còn hai tuần nữa thôi là việc ly dị sẽ hoàn tất. Nàng sẽ kết hôn với Jean Claude bất cứ khi nào nàng muốn. Chàng nôn nóng đám cưới sớm chừng nào hay chừng ấy và nàng cũng nóng lòng như thế. Nghĩ đến chuyện được sống mãi bên cạnh chàng, lòng nàng sung sướng vô cùng. Nàng quay khỏi bàn trang điểm, đi qua phòng ngủ, thực ra phòng này được dùng như phòng trang điểm. Nàng đi qua cánh cửa mở rộng vào phòng Jean Claude, phòng mà nàng đã ngủ chung với chàng. Nàng nhìn quanh.

Ngay lúc ấy, chàng từ phòng thay quần áo đi ra, đang mặc chiếc áo vét tông thể thao bằng tuýt. Thấy nàng, mặt chàng sáng lên, chàng reo: - Tessa, em đẹp quá!

- Merci beaucoup, monsieur - Khi chàng dừng trước mặt nàng, nàng rướn người lên hôn má chàng, - em đi xem Adele đang làm gì.

Jean Claude cười, mắt sáng long lanh. - Mới cách đây một lát, bé ngồi trong bếp với Elvira.

Tessa cười, lách người ra khỏi phòng. - Em xuống lầu gặp nó, - nàng nói, - chắc nó mệt rồi. Con nít mà bận rộn cả ngày như thế, làm sao mà không mệt!

- Lát nữa anh sẽ xuống với em, - Jean Claude đáp, chàng đi đến chiếc bàn nhỏ ở trong góc phòng. - Anh gọi điện thoại có việc một lát, nhưng không lâu đâu.

Adele gần tròn bốn tuổi và trong mấy tuần qua, nó lớn lên trông thấy, có vẻ cao so với tuổi của nó. Gương mặt dễ thương, mắt xám bạc, tóc vàng nhạt, trông bé giống mẹ như đúc. Bé vừa đẹp lại vừa dịu dàng, ngoan ngoan. Mọi người đều yêu bé và Lourdes, chị bếp của Jean Claude, rất thương bé. Vì đợt nghỉ cuối tuần này lâu ngày và có nhiều khách, nên chị phải đi từ nhà ở Paris đến đây để nấu nướng và Hakim đã theo chị. Mặc dù Gérard làm quản gia ngôi nhà Clos Fleuri, nhưng Jean Claude muốn có thêm người giúp sức, nên Hakim tình nguyện làm giúp.

Khi Tessa đi vào ngôi nhà bếp cũ, đẹp tuyệt vời, Adele đang ăn bữa ăn nhẹ và nói chuyện với Elvira rất hăng hái. Tessa nhận thấy Lourdes và Hakim đang nhìn bé, mặt tươi cười, đầy thương mến. Nàng sung sướng khi thấy người làm cho Jean Claude đều thương yêu Adele, ngay khi họ mới gặp bé. Tất cả mọi người, cả ở Paris lẫn ở đây, đều làm cho bé cảm thấy thoải mái, họ đón bé rất nồng nhiệt và Adele đáp lại tấm thịnh tình của họ rất đẹp. Không phải tất cả mọi người đều nói được tiếng Anh, nhưng chỉ vài ba tiếng Pháp dịu dàng cũng đủ làm cho bé hiểu lòng tốt của họ và qua giọng nói cùng vẻ mặt của họ, Adele biết họ nói những điều tốt lành với bé.

Khi bé thấy Tessa đi vào phòng, bé reo lên: - Mẹ! - Và nhảy xuống ghế. Nhưng Elvira nắm tay bé giữ lại. Chị vú em dịu dàng nói: - Adele, em phải ăn cho xong bữa.

Tessa bước đến chiếc bàn ăn lớn, kiểu bàn dùng cho cả gia đình, nàng vừa đi vừa gật đầu chào Hakim và Lourdes. Nàng ngồi xuống bên cạnh Adele. - Chào con gái yêu!. Đêm nay con ăn gì đây?

- Cá, mẹ à, cá. Một chút cá với khoai nghiền và petits pois... nghĩa là đậu.

Tessa cười. - Mẹ biết, con đang học tiếng Pháp, phải không?

Adele gật đầu. - Lourdes dạy cho con tên của... thực phẩm. Mới bắt đầu, pommes de terre nghĩa là khoai tây. Viande, là thịt và con đã nói cho mẹ tiếng gì là đậu rồi, và crème caramel, nghĩa là kem sữa bột ngô và lait...

- Là sữa, - Elvira cắt ngang và nói tiếp: - Nào Adele, ăn cho xong bữa, hãy ngoan lên.

- Ồ, em ăn xong rồi, cám ơn. - Bé quay qua mẹ, nói với mẹ: - Tối nay mẹ không có cá, mà có viande thịt cừu non. Jean Claude thích thịt cừu. Lourdes nói với con như thế. Jean Claude đâu rồi, mẹ?

- Đây, ma petite, - chàng lên tiếng đáp từ ngưỡng, cửa rồi đi vào bếp. Chàng âu yếm đặt tay lên đầu Adele, cúi xuống hôn lên đầu bé, rồi ngồi xuống bên cạnh Tessa. Chàng nhìn Hakim đang cho đá vào xô để ướp lạnh rượu, hỏi: - Con trai tôi đến chưa?

- Đến mười lăm phút rồi, thưa ông. Gerard đã đem vali cậu ấy lên lầu.

- Tốt, Jean Claude nói rồi quàng tay quanh Adele, và hỏi bé: - Sao, bữa ăn ngon không, bé cưng của tôi?

- Rất ngon. Merci. - Bé cười với chàng.

Chàng cười lại rồi nhìn Tessa với vẻ âu yếm, chàng nói:

- Thì ra bé đang học tiếng Pháp. Anh thấy tuyệt quá.

- Khi nào cháu găp Philippe? - Adele hỏi, nhìn thẳng vào mặt Jean Claude.

- Chắc là sắp rồi đấy. Tôi nghĩ anh ấy sẽ xuống trong vòng quãng mười lăm phút nữa để uống khai vị với chúng tôi trước khi ăn tối.

- Ồ, tuyệt vời! Mẹ cháu nói anh ấy sẽ là anh cả của cháu.

- Dĩ nhiên... Mẹ cháu nói thế đấy.

Adele tuột xuống khỏi ghế, đứng trên nền nhà. Elvira nghiêm nghị nói: - Nhưng em chưa ăn tráng miệng.

- Cám ơn Elvira, em không muốn ăn tráng miệng. - Bé nắm tay Jean Claude và nói tiếp: - Chúng ta đến phòng nhỏ được không? Để cháu xem cuốn băng cô gái Lọ Lem? Vui lòng đi với cháu, Jean Claude.

- Tại sao không - chàng đáp, đứng dậy, nháy mắt với Tessa, nắm tay Adele.

Cô bé quay đầu, nói với giọng trẻ thơ: - Cám ơn, Lourdes... merci beaucoup. - Nói xong, bé và Jean Claude rời khỏi nhà bếp.