HAI MƯƠI
Dù người ta nói về Jonathan Ainsley như thế nào thì nói, nhưng không ai buộc y là người thiếu cẩn thận. Y đã được bà Emma Harte huấn luyện chu đáo về đức tính này, bà đã khắc sâu vào óc y tính cần phải chú ý đến mọi việc thật chi tiết và điều quan trọng nhất là đừng bỏ sót bất cứ điều gì.
Vì thận trọng như thế, nên vào lúc sáu giờ rưỡi tối hôm ấy, y đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, mở tập hồ sơ bằng da đen đựng những thông tin mà y đã thu lượm được về gia đình Hughes. Từ khi Evan Hughes được mọi người trong gia đình biết là chắt nội của bà Emma Harte, thì Jonathan Ainsley đã dùng toán điều tra viên người Mỹ có, Anh có, đi điều tra thu thập thông tin về mọi người trong gia đình nàng. Châm ngôn của Jonathan là: Biết càng nhiều càng tốt.
Y nhìn kỹ vào tên Angharad Hughes, đọc hết trang giấy viết về cô ta. Cô ta hai mươi ba tuổi. Bị bỏ rơi khi mới chào đời mấy tháng, được Marietta và Owen Hughes nhận làm con nuôi, được học hành đến nơi đến chốn. Là chuyên gia về đồ cổ thời George, do được bố truyền nghề.
Cô ta sống trác táng khi còn tuổi vị thành niên, thích tình dục với đàn ông đủ mọi lứa tuổi. Y rõ điều này quá, phải không? - Cô ta đẹp, y cũng biết rất rõ điều này và không thân cận với các cô chị, Evan và Elayne, không được bà nội Glynnis Hughes thương yêu, v.v...
Jonathan thở dài, gấp tập hồ sơ lại. Y đã có những thông tin này nhiều tháng rồi. Không có gì nói thêm về cô ta, hay về người nào trong gia đình cô ta nữa. Và dĩ nhiên điều mà y cần biết không có trong hồ sơ.
Tại sao cô ta theo y? Cô ta muốn gì ở y?
Phải chăng gia đình Harte phái cô ta theo y để làm gián điệp?
Hôm còn ở London, y đã hỏi cô ta một trong những câu hỏi ấy: - Cô muốn gì ở tôi? - Y đã hỏi cô ta vào tối cô ta đến uống rượu với y tại nhà y ở quảng trường Grosvenor.
- Không muốn gì hết, - cô ta đáp. - Chỉ muốn gặp anh thôi. Khi tôi gặp anh tại tiệm sách báo trong làng, tôi thấy anh đẹp trai, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như anh. Nhưng khi tôi đến nhà anh ở Thirsk, tôi đã nói như thế với anh rồi. - Cô ta nhún vai và nói thêm:
- Tôi đoán anh muốn ve vãn tôi. Tôi rất... chắc anh biết... tôi thích anh. - Cô ta nhún vai và nhìn y với vẻ khiêu khích và y thấy cặp mắt cô ta ánh lên vẻ dâm dục. Cô ta có cặp mắt đa dâm thật, y phân vân không biết từ ngữ rất xưa này y đã moi ở đâu ra. Rồi gần khuya đêm đó, cô ta đinh ninh y đã biết cô ta sẵn sàng có thể đi theo y... sẵn sàng ở lại châu Âu một thời gian. Dĩ nhiên là nếu y muốn.
Y tin chắc có thể đưa cô ta lên giường lúc nào cũng được. Thực vậy, y biết rất rõ rằng cô ta muốn y làm thế. Nhưng mặc dù y rất thích ngủ với cô ta, y vẫn lưu tâm đến lời nhắc nhủ trong óc rằng, y phải đề cao cảnh giác. Điều y không thích là người đàn bà ngủ với y lại chạy về với gia đình Harte, báo cho họ biết về đời sống tình dục của y, người hợp tác của y và nói về bất cứ cái gì mà cô ta thu thập được về y trong một thời gian.
Cho nên tối đó y để cho cô ta ra về, chiều hôm sau gặp lại cô ta tại nhà mình để uống trà, rồi bốc đồng, y mời cô ta sang Paris với y.
Nghe mời, cô ta mừng rơn và nhìn vào mặt cô ta, y biết cô ta sẽ sẵn sàng... lên giường với y. Y phân vân không biết nếu y yêu cầu cô ta lên giường, cô ta sẽ làm trò gì cho y.
Jonathan dựa người ra ghế, đưa mắt nhìn quanh thư phòng, căn phòng y thích nhất trong căn hộ nằm trên đại lộ Foch. Căn phòng đẹp một cách tự nhiên, trang hoàng những thứ sang trọng, rất tuyệt vời. Phòng được nhà thiết kế nội thất giỏi hàng đầu ở Paris trang trí. Phòng được áp ván bằng gỗ sồi trắng, trang hoàng bằng những đồ xưa vô giá, như là hai cái tủ thời Louis XV rất đẹp, chiếc đồng hồ trong tủ đứng của Le Roy, những đồ xưa này hài hòa với những chiếc ghế nệm dài êm ái và những chiếc ghế bành nệm bọc bằng nhung đỏ đậm. Thảm trải nhà thuộc loại Savonnerie, còn tranh treo tường thì có từ thời Ấn Tượng, hai bức vẽ vũ nữ ba lê của Degas. Còn bức của Sisley tuyệt đẹp treo trên lò sưởi xưa chạm trổ. Mỗi khi y nhìn vào bức tranh của Sisley, y lại nghĩ đến những bức của Sisley của bà nội y, hiện treo ở Pennistone Royal, y lại cười mãn nguyện. Bức của y đẹp hơn nhiều, bức này là kiệt tác của Sisley, đáng giá hơn hết.
Khi nghĩ đến Pennistone Royal, mặt y thay đổi, mắt ánh lên vẻ tức giận. Lần này họ lại âm mưu làm hỏng kế hoạch của y nữa. Quả bom gài ở vách phía tây của nhà thờ đã phát nổ, nhưng trong giáo đường không có ai hết. Lần sau bọn trong gia đình Harte này sẽ không quá may mắn như thế đâu. Y sẽ thành công, sẽ làm cho họ bị thiệt hại, kế hoạch đang hình thành trong óc y.
Y đứng dậy, đi đến lò sưởi, đứng xây lưng về phía lò sưởi, củi trong lò đang cháy phần phật, y cố xua đuổi cơn giận ra khỏi đầu và nghĩ đến Angharad Hughes. Y đã mời cô ta đến uống rượu, rồi ăn tối, nhưng y không có ý định đưa cô đi chơi ở ngoài. Y không muốn để cho người ta thấy y đi với cô ta.
Cô ta đẹp, mặc dù son phấn lòe loẹt, nhưng y thấy dưới lớp phấn son ấy, mặt cô ta xinh xắn, nhưng đầu tóc thì quái đản. Tuy nhiên, y muốn gặp lại cô ta, để khám phá những gì có thể có ích cho y không. Và nếu lần này được, thì y sẽ đưa cô ta lên giường, đêm nay. Y biết cô ta sẵn sàng, không phản đối. Nhưng y phải biết cho chắc ý đồ của cô ta, nếu cô ta chỉ muốn hưởng lạc với y thì được, còn nếu cô ta có nhiệm vụ moi thông tin về y thì thôi.
Y sẽ đánh giá cô ta lại khi cô ta đến uống rượu; và sẽ có quyết định. Rồi y sẽ ăn tối với cô ta tại nhà, dù quyết định cuối cùng của y ra sao và nếu cần thì sẽ cho cô ta trở về khách sạn George V, nhưng chỉ cho về sau khi đã hưởng lạc trên giường với cô ta.
Có tiếng gõ cửa, rồi Gaston, người quản gia của y hiện ra trên ngưỡng cửa. - Thưa ông Ainsley, Marie Claire muốn biết ông có thích ăn trứng cá uống rượu khai vị không?
Jonathan lắc đầu. - Cám ơn Gaston, tối nay thì không. Người quản gia cúi đầu chào và rút lui, đóng cửa, quay về khu gia nhân trong căn hộ rộng rãi.
Jonathan không khoái trứng cá, y ghét mùi cá và dĩ nhiên y không muốn Angharad Hughes có mùi cá trên người. Lần vừa rồi, y đã ăn trứng cá với Priscilla vào một lần hẹn hò nồng nhiệt với chị ở Scaborough và sau đó chị ta có mùi cá một thời gian lâu mới hết.
Priscilla Marney. Phải. Chị ta có thể giúp y biết rõ thêm về cái cô Hughes này. Prissy đã cung cấp thực phẩm cho tiệc cưới vào tuần trước. Và chị ta quan sát việc xảy ra ở đấy. Chị ta có thể báo cho y biết tình hình mà không ai biết chị làm việc ấy. Prissy ghen ghét những người đàn bà khác, nhưng hiện chị ta giận y vì y hủy bỏ cuộc hẹn giữa hai người ở Thirsk. Cuộc hẹn gặp vào ngày hôm qua. Nhưng nếu bây giờ y điện thoại cho chị, nói ngon ngọt với chị, khiến chị tin là y đau khổ khi không gặp được chị, thì chắc có lẽ y sẽ thu nhặt được một vài thông tin hữu dụng.
Quay lại bàn giấy kiểu Pháp, y ngồi xuống, nhấc máy điện thoại, bấm số điện thoại ở Harrogate. Chỉ trong mấy giây là chị ta trả lời, y lên tiếng chào thật ngọt:
- Chào Prissy yêu dấu. Jonathan đây.
- Vâng, tôi nghe đây, - chị đáp, giọng không mấy thiện cảm.
- Anh gọi để nói cho em biết hiện anh nhớ em tha thiết, cưng à. Hôm qua thật anh rất mong gặp em, rất muốn đón em tại nhà anh ở Thirsk.
- Em cũng vậy, - chị đáp, giọng vẫn còn căng thẳng.
- Anh biết em rất buồn, nhưng xin em đừng buồn. Anh sẽ đền bù cho em, anh hứa thật đấy. Tuần sau anh sẽ về Yorkshire, vì thế mà bây giờ anh gọi cho em, anh muốn em đến nhà anh ở Thirsk, chơi với anh cả ngày lẫn đêm, như chúng ta đã dự kiến làm thế vào ngày hôm qua.
Khi chị ta không đáp, Jonathan bèn xổ giọng trầm, dịu dàng nói tiếp: - Này em yêu, anh rất nhớ em, anh phải gặp em trước khi đi Hong Kong. Vui lòng nói vâng với anh đi. Em sẽ làm cho anh rất sung sướng. - Y hy vọng mình có vẻ thành thật và lôi cuốn.
- Thôi được rồi, - chị từ tốn đáp, có vẻ miễn cưỡng. - Nhưng anh không nói khi nào hết, Jonny. Em hy vọng em sẽ đến với anh.
- Anh định vào thứ năm tuần sau. Còn một tuần nữa. Anh sẽ bay đến Yeadon sớm, để chúng ta có thể ăn trưa với nhau, rồi ở với nhau cả buổi chiều và buổi tối. Được không, cưng? Nào, Priscilla, nói được đi. Em biết anh rất yêu em mà!
Khi chị ta trả lời, y cảm thấy chị như đã trút hết sự tức giận, lạnh lùng ra khỏi người và giọng chị trở nên vui vẻ: - Ồ, thế thì tuyệt quá, Jonny! Phải, hôm ấy sẽ rất vui cho em. Em nhớ anh, mong muốn gặp anh. Hôm qua em rất mong được gặp anh, nhưng rồi anh hủy cuộc hẹn, khiến em rất buồn.
- Đừng buồn. Hãy nghĩ đến giây phút hội ngộ... của chúng ta. chỉ có hai ta ở Thirsk. Không có người làm. Chỉ có hai ta làm tình suốt ngày đêm... Prissy, hãy nghĩ đến điều đó.
- Ôi, Jonny, vâng, sẽ rất tuyệt!
- Lạy Chúa, Pressy, em có vẻ đáng yêu và khêu gợi quá, ước gì bây giờ mà có em ở đây với anh... anh sẽ làm cho em hạnh phúc.
- Ôi, Jonny, - chị rên lên, - ước gì em được ở đó với anh.
- Bây giờ ta nên thay đổi đề tài nhé, - Y đáp, rồi phá lên cười, hài lòng vì y đã thắng. Y có thể làm cho chị ta qui phục y. - Em hãy nói cho anh biết đám cưới như thế nào. Ngày hôm kia em không tích cực nói cho anh biết.
- Ồ phải, tha lỗi cho em. Nhưng vì anh hủy cuộc hẹn của chúng ta, nên em buồn, không muốn nói.
- Vậy bây giờ nói đi. Có chuyện gì lạ không? Có chuyện gì anh cần biết không?
- Ờ, em nghĩ có chuyện anh cần biết là sự khôn khéo của Linnet. Linnet đã thay đổi giờ đám cưới. Cặp vợ chồng Gideon và Evan đã làm lễ kết hôn bí mật lúc tám giờ mười lăm phút sáng.
- Ồ, thế à! Sao thế? - Yorkshire làm ra vẻ ngạc nhiên.
- Evan cảm thấy không được khoẻ. Cặp song sinh sẽ ra đời vào cuối tháng hai hay đầu tháng ba. Em và mọi người đều thấy cô ta như sắp sinh đến nơi. Nhưng cô ta chỉ viện cớ không được khỏe thôi, vì thực ra làm lễ cưới sớm chỉ là biện pháp đề phòng. Theo Marietta cho biết thì như thế. Mọi người đều lo sợ rằng tổ chức lễ cưới rầm rộ với nhiều người đến dự sẽ gây chuyện rắc rối cho Evan.
- Ra thế, - Y đáp. - Còn tiệc cưới thì sao?
- Tiệc cưới rất vui, mọi người đều được hưởng một ngày chủ nhật tuyệt vời. Đáng ra anh nên đến dự mới phải, Jonny à, đến dự với các anh chị em họ và với bố anh cho vui.
- Phải, đáng ra anh phải đến dự, - y trả lời bằng giọng rất tự nhiên. - Thế em có gặp bố anh không? - Y thăm dò, để đề cập đến gia đình Hughes.
- Có chứ, ông cụ rất đẹp lão. Marietta Hughes theo săn sóc ông cụ, bà ta rất tử tế với ông.
- Còn mấy cô con gái nuôi của họ thì sao, Pris? Họ như thế nào? Các cô em gái Evan ấy? Họ có đẹp như cô ta không?
- Không bằng. Elayne thì dễ thương hơn, cô ta có nước da ngăm đen, người trung bình, nhưng cô em út là Angharad thì ác liệt hơn.
- Ôi trời đất, cô ta xấu hay sao?
- Không xấu, - Priscilla đáp, giọng nghe như thể chị ta không ưa Angharad. - Nhưng có vẻ lẳng lơ. Tóc cô ta thật khiếp đảm, nhuộm màu bạch kim, uốn chổng lên trời. Mặt thì đẹp nhưng son phấn lòe loẹt. Thân hình cô ta nẩy lửa lắm, Jonny. Cô ta rất khêu gợi. Em cứ tưởng Lorne sẽ chạy theo cô ta, nhưng em lầm. Anh ta không ưa cô ấy. Anh biết không, không ai ưa cô ta hết.
- Tại sao thế? - Y hỏi, muốn biết thêm nhiều về cô ta.
- Em không biết. Em không nói chuyện với cô ta. Em rất bận. Nhưng sau đó, khi em uống trà với Marietta trong bếp, bà ta nói với em rằng không cô gái nào trong gia đình Harte ưa cô ta hết. Cô ta muốn làm bạn với họ, nhưng họ xa lánh cô ta. Marietta nói Evan không chịu được cô ta, Gideon cũng không. - Gideon tố cáo cô ta đã làm cho Evan gặp tai nạn.
- Thế à? Anh không nghe gì về chuyện Evan gặp tai nạn hết. - Thật vậy. Jonathan bóp mạnh ống nghe điện thoại. - Nói cho anh nghe đi.
- Evan đã bị ngã trong văn phòng trước khi đi York- shire để làm lễ cưới. Cô ấy ngồi trật ra ngoài ghế và ngã xuống nền nhà. Cô ta phải đi bệnh viện, vì mọi người sợ cô ta sẩy thai. Hay sẽ gặp chuyện rắc rối.
- Nhưng tại sao Gideon Harte tin rằng việc ấy là do lỗi của cô em gái?
- Vì cô ta thình lình đến thăm Evan tại cửa hàng bách hóa, rồi hai người cãi cọ nhau. Em nghe mọi người đều tin cô ta đến đấy để gây sự, để làm cho Evan đau khổ. Margaret nghe Marietta nói với Emily rằng Angharad luôn luôn ganh tị với Evan và bây giờ cũng thế. Ganh tị vì Evan lấy Gideon, vì là người trong gia đình Harte và vì Evan có đủ thứ.
- Ôi trời đất, làm sao có chuyện trục trặc máy móc như thế? - Y nói, dùng thành ngữ ở Yorkshire mà họ rất thích nói.
- Chuyện ấy không chắc, chỉ có thể thôi! - Priscilla đáp - Bố của Evan và cô em gái đã về New York rồi, nhưng em nghĩ chắc bố anh có nói cho anh biết họ đã về sớm hơn dự định.
- Dĩ nhiên, - Jonathan đáp. Bố y không cho y biết tin tức trong gia đình, nhưng y không để cho Priscilla biết chuyện này. Y hỏi: - Còn cô em khủng khiếp ra sao? Cô ta đâu rồi?
- Cô ta ở London với mẹ, nhưng em nghĩ là cô ta sẽ không được đón tiếp nồng nhiệt, vì Evan và Gideon không thích cô ta. Wiggs, người làm vườn, nói với em rằng Gideon muốn cô ta về Mỹ luôn. Ồ, mà Jonny này, nhân tiện báo cho anh biết tin này, Tessa đã đính hôn với một nhà văn Pháp.
- Anh biết rồi, - Y đáp, cười khúc khích, nhận ra rằng những gì mà Angharad đã nói cho y nghe về chuyện gia đình đều hoàn toàn đúng. - Anh chỉ tiếc là không đến tham dự tiệc cưới được, - Y vội nói tiếp. - Nhưng em nhớ là chúng ta lẻn đi hú hí với nhau vài giờ vào dịp cuối tuần hay hơn.
- Ôi Jonny, đừng trêu em như thế... anh làm cho em nóng người lên, khó chịu đây này.
- Được rồi, thôi. Priscilla, hẹn tuần sau, hãy ngoan lên nhé. - Chị ta trả lời bằng một tiếng thở dài.
- Thứ hai anh sẽ gọi cho em, em yêu, - Jonathan nói và họ cúp máy.
Jonathan đứng dậy, đi đến lò sưởi, đứng nhìn bức tranh của Sisley. Miệng y nở nụ cười thỏa mãn, nhưng y không thấy bức tranh, mà thấy Angharad Hughes, thấy trong óc. Như vậy là họ không thích cô ta hả? Không ai hết, hay hình như thế. Có lẽ cô ta là người rất hợp cho mình. Cô ta chỉ là người chạy theo lợi lộc thôi, cố tìm người đàn ông giàu lớn tuổi để làm lão già dại gái. Tốt, sao ta không làm ra vẻ như thế? Y sẵn sàng đóng vai trò ấy.
Y bỗng cảm thấy lòng nao nao hưng phấn. Y mong cô ta đến. Y muốn nhìn mặt cô ta lại, hỏi xem cô ta suy nghĩ như thế nào về gia đình Hughes và Harte. Có lẽ cô ta sẽ trả lời rất thú vị, rất xứng đồng tiền bát gạo. Dĩ nhiên rượu sâm banh sẽ làm cô ta mềm môi. Nhưng cô ta có vẻ là người rất hợp với lòng y, cô ta có thể hữu ích cho y, nhất là nếu y hỏi cho đúng chỗ. Việc hỏi cho chính xác là chìa khóa thành công phải không? Hỏi cho chính xác là cách sẽ đem lại cho ta những câu trả lời chính xác.
Một giờ sau, khi Angharad Hughes bước vào thư phòng, Jonathan ngạc nhiên thích thú. Trong vài lần gặp cô ta, cô ta ăn mặc xấu xí. Nhưng tối nay cô ta mặc rất hợp thời trang, chiếc áo dài bằng len đen, đi giày cao gót đen và bít tất dài có ren màu đen. Đôi bít tất dài khó coi, còn áo thì cắt quá thấp, nhưng như thế là đã cải tiến nhiều rồi. Cô ta cố gắng cải tiến vì y, hay có vẻ như thế.
Y đứng dậy khỏi ghế khi Gaston đưa cô ta vào và rút lui. Y bước đến chào cô ta.
Khi hai người gặp nhau ở giữa phòng, cô ta lên tiếng:
- Chào!
- Rất sung sướng được gặp lại cô, - Y đáp với giọng tự nhiên, vừa đưa tay ra bắt.
Cô ta bắt tay y, rồi bước đến, nhón chân hôn lên má y.
- Em cũng rất sung sướng được gặp lại ông! - Cô ta đáp, liếc mắt đưa tình! - Chắc ông cho em táo bạo quá phải không?
- Không hẳn. - Y đáp, nhoẻn miệng cười. - Có lẽ hơi liều một chút đấy, nhưng con gái thường rất mạnh dạn. - Y đưa cô ta đến gần lò sưởi và nói tiếp: - Tôi đoán chắc cô muốn uống sâm banh, hay cô muốn thứ gì khác?
- Em muốn nhiều thứ, nhưng dĩ nhiên bây giờ sâm banh thì tuyệt rồi. - Angharad đáp, vừa ngồi xuống chiếc ghế dài lớn bọc nệm êm ái và vỗ tay vào chỗ bên cạnh. - Tại sao ông không ngồi xuống đây?
Jonathan thích giữ khoảng cách với cô ta một lát, nên y lắc đầu đáp: - Tôi sẽ ngồi đối diện với cô... để có thể ngắm cô rõ hơn.
- Vậy ông thích những gì ông đã thấy chứ?
- Tôi thích trang phục của cô tối nay. Trông cô rất đẹp.
- Em biết ông thích gì, ông thích đẹp và thời trang.
Em không rành về áo quần. Ông phải giúp em mới được. Ông bằng lòng không? Em muốn ông dạy cho em biết.
- Về áo quần ư?
Cô ta nhìn Jonathan, vẻ thán phục và nói: - Phải, thế ông nghĩ em nói ông dạy về cái gì?
Y đang phân vân không biết trả lời sao, bằng lòng hướng dẫn cho cô ta hay không, thì bỗng cửa phòng mở và Gaston xuất hiện. Người quản gia bưng vào cái khay, đặt trên bàn dùng để thức uống, rồi mở nút chai Dom Perignon, rót ra hai ly uống sâm banh bằng thủy tinh, bưng khay đựng hai ly đến lò sưởi.
- Cám ơn, Gaston, - Jonathan nói. - Khi nào cần anh, tôi sẽ rung chuông gọi.
- Dạ, thưa ông.
- Khi trong phòng chỉ còn hai người, Jonathan đứng dậy, bước đến ghế nệm dài, cụng ly với Angharad. - Chúc những ngày hạnh phúc! - Y nói, rồi bước lui, ngồi xuống ghế bành lại.
- Và những đêm hạnh phúc! - Cô ta đáp, nháy mắt với y.
Jonathan phải hết sức tự chế để giữ vẻ mặt trang nghiêm và nhớ đến lần cô ta đến bất ngờ tại nhà y ở Thirsk, lần đó y đã có suy nghĩ không được tốt về cô ta. Lần ấy cô ta cũng biểu lộ tính dễ dãi, cũng nói năng như thế này, mà cũng phải, cô ta mới hai mươi ba tuổi. Phải chăng lớp trẻ bây giờ thường có cách ứng xử như vậy? Y nghĩ đến Jasmine Wu - jen, đến phong cách cao quí, lịch lãm của bà ta, rồi xua đuổi ý tưởng ấy sang một bên. Đêm nay y không muốn để những kỷ niệm ấy làm hỏng những giây phút sung sướng trước mắt.
Angharad nói: - Em đã nói với ông ở London rồi, em rất thất vọng khi không thấy ông đến dự đám cưới. Em đã tìm ông khắp nơi. Tại sao ông không đến?
- Tôi bận việc cấp bách ở London. - Y cau mày. - Tôi đã nói cho cô biết vào hôm thứ hai, khi cô đến uống rượu với tôi rồi.
- Hôm đó ông không nói có việc cấp bách, mà chỉ nói ông có hẹn gấp thôi. Có phải ông hẹn với đàn bà không?
- Việc ấy không liên can đến cô.
- Phải. Nhưng hẹn với ai thế?
Jonathan lắc đầu, hơi bực mình, rồi bỗng y ngạc nhiên khi thấy mình buột miệng trả lời:
- Không hẹn với ai hết, mà có việc cấp bách.
- Thế thì tuyệt, - cô ta đáp, tréo hai chân lên nhau, cười với y, rồi uống một hớp sâm banh. Cô ta nhìn y qua miệng ly, nói tiếp với đôi môi còn để trên vành ly. - Nếu ông đến dự đám cưới, em sẽ đưa ông đến chỗ yên tĩnh để em... được gần với ông... và có thể hôn ông. Khi ấy ông có... hôn lại em không?
Jonathan kinh ngạc khi nghe cô ta hỏi, bèn đưa ly lên uống một hớp, ngồi yên trong ghế bành đưa mắt nhìn cô ta, vẻ trầm ngâm. Cặp chân cô ta thật tuyệt, dài và đều đặn, chiếc áo bó sát vào người làm nổi bật bộ ngực đồ sộ và thân hình đẹp đẽ. Bỗng cô ta chuyển động người ngồi lõm xuống trong lớp gối ở ghế nệm dài, và đột ngột kéo chiếc váy lên. Y nín thở, vì nhận ra cô ta không mặc đồ lót, hay chỉ mặc rất sơ sài.
Jonathan đứng dậy, đi đến bàn để rượu, rót thêm rượu vào ly, quay về ghế, vừa đi vừa hỏi:
- Đám cưới có vui không? Cô có vui không?
- Không, em không vui gì hết! - Cô ta đáp với giọng gắt gỏng, ngồi thẳng lên một chút, vuốt váy cho thẳng.
Vẻ mặt cô ta bỗng thay đổi, căng thẳng, hậm hực, cặp mắt nâu lộ vẻ gay gắt. - Cô không vui vì không có tôi, phải không? - Y dợm hỏi, muốn cô ta nói hết lý do khiến cô ta không vui.
- Không hẳn. Dĩ nhiên em rất buồn vì không có ông đến rồi, nhưng em biết em sẽ gặp ông ở London. Ông đã mời em đến đấy để uống với ông. Em không vui là vì... không có ai lưu tâm đến em. Bố mẹ em thì bận bịu với Evan, còn Elayne đối xử với em rất ti tiện. Mọi người lạnh nhạt và... thương hại, tất cả đều hợm mình.
- Cô nghĩ về gia đình tôi như thế phải không? - Jonathan hỏi, mắt nheo nheo nhìn cô ta.
- Ông cũng nghĩ về gia đình ông như thế, phải không?
- Cô ta vặn hỏi lại.
Y không đáp, nhìn cô ta đăm đăm.
Cô ta nói tiếp: - Em nghe người ta xầm xì về ông. Em nghe họ nói ông là con cừu đen, phải không?
Jonathan cười mỉm, nụ cười từ từ nở trên khuôn mặt gầy, đẹp trai và cặp mắt xám xanh long lanh.
- Angharad, tôi cũng có nghe như thế. Nhưng chú ý làm gì đến lời đồn.
Cô ta cười, lại dựa người ra lưng ghế khiến chiếc váy kéo lên và y thấy chiếc nịt bít tất màu đỏ. Bỗng y quay mắt nhìn chỗ khác.
- Em hy vọng ông là con cừu đen. Em thích cừu đen.
- Thật à? - Y để ly xuống, cúi người tới trước, nhìn cô ta chăm chú. - Tại sao thế?
Cười thầm, cô ta ngồi thẳng dậy, nhìn lại y. Cô ta thè lưỡi liếm môi dưới với vẻ khiêu khích, rồi dịu dàng đáp: - Vì em là con cừu đen trong gia đình em. Ờ, họ không gọi em thế, nhưng họ thường nói em là... con gái hư.
- Cô có hư không?
- Ông thấy sao? Dĩ nhiên là em hư và em thích thế, thích làm gái hư, thích bày trò độc địa.
- Trò ấy như thế nào? - Y hỏi, giọng thích thú, nhướng cặp lông mày màu vàng vẻ phân vân.
Cô ta vỗ vào nệm ghế. - Qua đây ngồi, em sẽ nói nhỏ cho ông nghe. Hãy yên lặng để em chỉ cho ông thấy.
Vì Jonathan đã quyết định đưa cô ta vào giường trong đêm nay, nên y thấy không có lý do gì mà không bắt đầu công việc này sớm hơn một chút, cho nên y sang ngồi bên ghế nệm dài với cô ta.
Lập tức cô ta nắm tay y đưa lên môi, liếm lòng bàn tay của y rồi thả ra. Sau đó, cô ta nhìn y, cúi gần thì thào nói: - Vào tối thứ hai, ông hỏi em cần gì ông, em không nói. Bây giờ em nói nhé?
Jonathan gật đầu, tò mò muốn biết. Y còn nhận thấy cô ta rất khêu gợi về tình dục. Y thấy nhục dục từ người cô ta tỏa ra hừng hực và khi cô ta không nói gì, y giục:
- Rồi, hãy nói đi, em muốn gì ở tôi?
Cô ta im lặng một lát nữa mới nói: Em muốn mọi thứ ở ông, tất cả... Và ông cũng có thể có tất cả của em. Em sẽ bỏ tất cả những người đàn ông khác để theo ông.
Y nhìn thẳng người cô ta, cặp mắt thông minh bây giờ trở nên lưu manh tính toán. Y dịu dàng hỏi:
- Em bỏ hết mọi người vì tôi phải không?
Cô ta kinh ngạc nhìn y, không hiểu - Em không có ai hết để bỏ, chỉ có bạn trai thôi. Ông muốn nói đến ai thế?
- Cô ta trả lời liền, thật bất ngờ, rồi cô ta reo lên: - Họ... có phải ông muốn nói đến họ không? Đến bố em, các chị em?
Y gật đầu, mắt không rời khỏi cô ta.
Cô ta cười to, lắc đầu và nói: - Họ chẳng có nghĩa lý gì với em hết. Họ đã bỏ em từ lâu rồi. Vả lại, họ chỉ quan tâm đến Evan thôi. Chị ấy là con đẻ của họ, còn em chỉ là con nuôi.
- Con nuôi, Angharad, thật là kỳ cục khi gọi mình như thế.
- Đấy là danh từ do Linnet gọi em, gọi chúng tôi. Cô ta gọi em và Elayne là con nuôi. Em nghe cô ta nói thế.
- Gọi thế là không tốt, nhưng người trong gia đình Harte đều như thế cả. Còn em, em nghĩ sao?
- Em không cần nghĩ sao hết.
- Tôi muốn biết em nghĩ sao khi bị gọi là con nuôi?
- Em luôn luôn nghĩ mình là con nuôi. Vấn đề này không quan trọng, em hoàn toàn độc lập. Em nhớ em đã sống độc lập từ lâu rồi. Em cóc cần họ từ lâu.
- Anh hiểu... - Giọng y nhỏ dần và dừng lại. Cô ta nhìn y với cặp mắt nẩy lửa, mặt họ lộ vẻ thèm khát, khiến y sửng sốt. Bỗng nhiên cô ta trở nên hoàn toàn mềm yếu.
Angharad nói bằng giọng nho nhỏ: - Khi gặp nhau ở tiệm báo trong làng, em muốn ôm anh để hôn. Anh có cảm thấy như thế không?
- Dĩ nhiên anh rất mê mẩn em. Em không nhớ anh đã ve vãn em hay sao? - Y cười, nhớ lại cảnh lúc ấy.
- Nhớ. - Cô ta cúi xuống hôn lên môi y.
Jonathan ngạc nhiên sửng sốt, nhưng tự nhiên hôn lại cô ta, không chặn lưỡi cô ta chuồi vào miệng y và đưa tay luồn vào háng y. Mặc dù cô ta kích thích y, nhưng y nắm tay cô ta giữ lại, rồi nhích người ra khỏi cô ta.
- Đừng vội như thế, - Y nói.
Không nói một lời, Angharad đưa hai chân gác ngang qua lòng Jonathan, nắm tay y và kéo váy lên, thì thào nói:
- Anh xem thì biết em muốn anh biết dường nào.