← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI MỐT

Đứa bé một tay ôm bó hoa, còn tay kia nắm tay bố. Cả hai bố con đi trên hành lang dẫn đến phòng của bà Molly Caldwell ở bệnh viện Leeds.

- Bà ngoại sắp về nhà với chúng ta chưa, bố? - At- lanta lo lắng hỏi, ngước mắt nhìn Dusty. - Chân của bà khá hơn chưa?

- Khá rồi, - chàng khẽ đáp, miệng mỉm cười, muốn làm cho cô bé an tâm. - Nhưng bà còn cần nghỉ ngơi thêm nhiều, bé à.

Cô bé gật đầu, không nói gì nữa và lát sau họ đứng trước cửa phòng bà Molly. Dusty cúi người nói với bé: - Chúng ta không thể ở lâu, không được làm bà ngoại mệt. Nhưng con biết không, bố có chuyện sẽ làm con ngạc nhiên.

- Chuyện ngạc nhiên à? - Chuyện gì thế? - Cô bé háo hức hỏi.

- Nếu bây giờ bố nói thì hết ngạc nhiên rồi, - chàng trêu.

- Xin bố nói đi, - Atlanta van xin, cặp mắt xanh có vẻ buồn trên gương mặt trái xoan.

- Bố nói cho con nghe một nửa thôi, được không? Cô bé cười khoan khoái và gật đầu.

- Sau khi chúng ta thăm bà ngoại xong, cô India sẽ đến ăn trưa với chúng ta.

Cô bé nhoẻn miệng cười, mặt rạng rỡ, bóp mạnh tay bố.

- Con rất sung sướng vì cô India sẽ đến với chúng ta! Còn chuyện gì đáng ngạc nhiên nữa?

- Ồ không được, đừng nóng vội. Con phải đợi mới biết.

- Chàng đáp rồi gõ nhẹ cửa và xoay nắm tay, bước vào lên tiếng chào. - Chúng con đây, Molly.

Molly Caldwell mừng rỡ khi thấy Dusty và cháu ngoại hiện ra trên ngưỡng cửa. - Vào đi, vào đi, - bà thốt lên, khuôn mặt mệt mỏi của bà bỗng hiện lên vẻ sung sướng, mắt long lanh.

Atlanta thả tay bố, vừa đi vừa chạy ào đến. Khi đến giường bà ngoại, cô bé đưa bó hoa cho bà. - Cháu tặng bà ngoại.

- Cháu thật ngoan, - Molly đáp, mắt nhìn mặt bé như để tìm xem có gì thay đổi không. Bà không thấy gì thay đổi. Atlanta vẫn xinh đẹp, hai má hồng hào, khỏe mạnh, cặp mắt xanh trong veo, mái tóc đen uốn quanh trên đầu.

- Cháu thật ngoan, cưng à, - bà nói tiếp, nghiêng người hôn lên má cô bé, kéo bé gần hơn để ôm ghì vào lòng. - Chúng ta nên cắm hoa vào nước phải không?

- Ý kiến rất hay. - Dusty đáp, chàng đóng cửa và đi đến giường. - Có lẽ tôi phải đưa hoa cho y tá cắm?

- Phải, nhờ anh.

Dusty cúi xuống hôn lên má bà Molly, mắt nhìn khắp mặt bà như thế xem bà có khoẻ không. - Bà khoẻ không?

- Khỏe hơn nhiều. Nhân viên ở đây rất tuyệt vời, họ luôn luôn túc trực chăm sóc tôi. - Dựa người ra gối, bà nói tiếp: - Bây giờ nhờ anh đem hoa cho họ cắm vào nước, được không? Cám ơn anh đã mang hoa đến, hoa rất đẹp.

Chàng chỉ cười với bà, không nói gì, lấy bó hoa nơi bà và đi tìm bình cắm với người y tá.

Atlanta đứng sát vào bà ngoại, nắm tay bà để trên vải trải giường. - Cháu mừng vì chân bà khá hơn. Chân bà đau không, bà ngoại? - Bé hỏi, đầu nghiêng một bên, ánh mắt phân vân.

Molly lắc đầu. - Không cháu à, chỉ hơi đau một chút thôi. Atlanta nhìn Molly đăm đăm, ánh mắt nghiêm trang,

bé cất giọng nói: - Khi bà ngã, bà không khóc... bà rất can đảm.

- Chà chà, - Molly chỉ nói thế. Bà nghẹn ngào xúc động. Bà yêu cô cháu ngoại nhất đời, bà ước gì sống được để thấy cháu trưởng thành. Nhưng bà biết không thể được. Bà nuốt nước bọt, nhấp nháy mắt cho nước mắt khỏi trào ra, bà nói tiếp: - Cháu ở tại Willows Hall với bố có vui không?

- Vui, bà à. Valetta rất dễ thương, Paddy và Angelina cũng vậy. Nhưng cháu nhớ bà. Về nhà thôi bà. - Bé nói bằng giọng run run, mắt mở to.

- Bà sẽ về khi nào có thể về được, nhưng trong lúc chờ đợi, bà nghĩ cháu nên ở lại với bố, như thế là rất tuyệt. - Molly bóp chặt tay bé, kéo bé đến sát hơn, đến nỗi mặt hai bà cháu gần áp vào nhau.

Bà nói nhỏ qua tóc Atlanta: - Bà muốn nói cho cháu nghe một ít về bố cháu, Atlanta à. Bố cháu là người rất tuyệt, tốt và dịu dàng, nhưng cũng rất cứng rắn. - Ôi cháu yêu, bà mong sao cháu hiểu điều bà nói, - bà nói tiếp: - Nhưng cháu còn nhỏ quá. - Molly cố cười và nói tiếp bằng giọng mạnh mẽ hơn: - Bố cháu rất yêu cháu, chỉ muốn điều tốt lành cho cháu thôi. Cháu hãy nhớ như thế. Hãy luôn luôn nghe lời bố cháu và làm theo lời bố bảo.

Atlanta chớp mắt, đứng sát vào bà hơn, hôn má bà. Bé lên tiếng, giọng thì thào: - Cháu yêu bố cháu. - Bỗng bé có vẻ buồn, sờ má Molly. Molly nắm tay bé, hôn bàn tay, phân vân không biết khi bà chết rồi, chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng Dusty sẽ không để cho bà thất vọng, bà tin tưởng vào chàng. Chàng sẽ chống trả mãnh liệt tất cả mọi áp lực từ Melinda, bà tin chắc như thế.

Atlanta hỏi: - Bà ngoại, bà đến ở tại Willows Hall được không? Và Gladys nữa, được không? Bà ấy đến nữa được không?

- Có lẽ được. Tất cả chúng ta cùng ở với nhau sẽ tuyệt biết bao, phải không?

Atlanta gật đầu, mặt bé sáng lên, cả Indi nữa. Cô ấy rất dễ thương, bà ngoại à! Chúng ta sẽ ăn trưa với nhau, bà đến nhé?

- Bà rất thích, nhưng bà đã nói với cháu rồi, bà phải ở trong bệnh viện một thời gian. Khi nào bà về, chúng ta sẽ ăn với nhau một bữa, bữa cơm đặc biệt, chỉ có ba chúng ta thôi. Cháu, cô India và bà.

- Cháu muốn bà về ngay bây giờ, - Atlanta nói, giọng than vãn, mặt trang nghiêm.

Bỗng cánh cửa bật mở làm gián đoạn câu chuyện giữa hai bà cháu. Dusty hiện ra nơi ngưỡng cửa, miệng cười sung sướng.

- Này bé ngoan, bố đem đến cho con phần ngạc nhiên khác nữa đây, - Chàng nói, bước sang một bên cho Gladys bước tới, - Ai đây con biết không?

- Gladys! - Atlanta reo lên và chạy đến ôm lấy bà ta. Gladys ôm ghì lấy bé. Sau khi hôn lên má bé xong, bà ta thả bé ra và đi đến Molly.

- Chào Gladys thân mến, cám ơn chị đã đến.

- Thấy bà khá hơn như thế này tôi mừng quá, - Gladys đáp. Trong mấy ngày qua, Molly đã khá hơn nhiều. - Tôi rất ân hận là hôm qua không đến được, nhưng tôi bận tiễn Gertrude về Canada.

- Ồ chị ta về rồi à?

- Phải, chị ấy đã bình phục và chúng tôi đã sửa xong hết các hàng rào nhà tôi rồi.

Molly đáp: - Chị em không nên cãi cọ nhau. Tôi mừng vì hai chị em đã hòa thuận.

- Rất hoà thuận.

Dusty kéo ghế đến gần giường, ngồi xuống và nói:

- Đấy là ý kiến của India. Cô ấy nói rằng nếu tôi nhờ Glady và Atlanta đến cửa hàng đón cô ấy, thì bà và tôi sẽ có vài phút nói chuyện riêng với nhau.

- Ý kiến thật hay, tôi sung sướng được có vài phút nói chuyện riêng với anh. - Molly đáp, dựa người ra chồng gối. - Tôi rất mừng vì anh đã đưa Atlanta đến gặp tôi. Tôi rất mong được thăm nó. - Bà cười với chàng, nụ cười ấm áp và nói tiếp: - Nó rất thương mến anh, từ bao giờ nó đã thế rồi. Nó được sung sướng với anh, nó mến India, theo nó cho biết thì như thế.

- Molly, bà chưa nói bà có đi dự đám cưới được hay không?

- Nếu bà đến dự được, cả hai chúng tôi sẽ rất mừng. Tôi sẽ lo liệu hết cho bà, tạo thuận lợi từ đi lại cho đến mọi thứ.

Im lặng một lát.

Molly nhìn chàng đăm đăm, nét mặt khó hiểu.

Dusty nuốt nước bọt, nín thở, đợi câu trả lời của bà. Cách đây mấy hôm, chàng không nêu vấn đề này lên, vì chàng cứ tưởng bà sắp qua đời. Nhưng chàng không ngờ hôm nay bà khoẻ như thế này. Sáng hôm nay khi đến đây, chàng nghĩ có lẽ bà thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, hay ít ra thì chưa đến lúc đó.

Cuối cùng Molly đằng hắng giọng và nói: - Nếu đi được, tôi sẽ đến dự. Tôi rất mừng vì anh đã tìm được người vợ hiền để sống đến lúc đầu bạc răng long. Tôi cũng rất sung sướng khi biết Atlanta sẽ có người mẹ khi tôi không còn trên cõi đời này để chăm sóc nó. Anh hãy nhớ là Melinda không được giữ nó, Dusty à. Tôi đã nói với anh như thế khi mới vào bệnh viện Leeds.

- Đúng, bà đã nói thế, nhưng bà không nghĩ đến chuyện Melinda sẽ chống đối tôi hay sao? Tôi nghĩ là cô ta sẽ không để cho tôi bảo trợ Atlanta, cô ta sẽ quyết liệt chống lại.

- Anh nói đúng. Nhưng nếu anh có luật sư giỏi, anh sẽ thắng, có lẽ không cần ra tòa cũng thắng. - Bỗng mặt Molly nhuốm buồn, bà thở dài, nghĩ đến người con duy nhất của mình, người thiếu phụ vong thân, bị mọi người xa lánh. Bà nghĩ đời chị ta coi như hỏng bét, phí phạm. Bà cố lấy lại bình tĩnh, nói bằng một giọng nặng trĩu buồn phiền: - Anh rất dễ chứng minh nó là người không xứng đáng làm mẹ, cho nên nếu tôi... chết, thì anh phải làm như thế thôi. Tôi muốn nói là khi tôi chết.

- Không xứng vì cô ta nghiện ma túy, nghiện rượu phải không? - Dusty hỏi rồi lắc đầu nói tiếp: - Bà không tin trung tâm cai nghiện sẽ thành công ư?

- Thành công tạm thời. Tôi biết nó rất rõ, không sớm thì muộn, nó sẽ theo con đường cũ. Bạn bè của nó rất xấu, Dusty à, mà chắc anh biết rồi. Khi nó hết bệnh, nó quay về với bạn bè xấu ngay. Chỉ vài ngày thôi là nó dùng ma túy lại liền. - Molly dừng lại một lát mới nói tiếp: - Nó là con tôi, tôi thương nó, nhưng tôi không thể giúp nó được và tôi nghĩ không ai giúp nó được. Cho nên tôi chỉ còn cách nghĩ đến con nó thôi, cháu ngoại tôi, con anh, Dusty à. Làm thế là tuyệt nhất cho Atlanta, tôi nghĩ như thế đấy. Xin anh hứa với tôi là anh sẽ chiến đấu để giành quyền một mình nuôi giữ Atlanta.

- Tôi đã hứa với bà rồi và bây giờ tôi xin hứa lại, - Dusty nói cho bà an tâm. - Tôi biết Melinda là người bỏ đi. Giá mà tôi có thể giúp cô ta được... tôi sẽ giúp liền.

- Không ai có thể giúp nó được, anh đã đối xử rất tuyệt với nó. Và cả với tôi nữa, cho nên tôi rất cảm ơn anh. - Molly cúi người tới trước, nắm chặt bàn tay của chàng. - Dusty, tôi muốn anh ghi nhớ điều này và xin anh đừng quên. Melinda rất vô tâm, thiếu trách nhiệm, ích kỷ và vô kỷ luật. Khi nó say rượu hay say ma tuý thì nó không tự kiềm chế mình được. Xin anh đừng để cho con bé ở riêng với mẹ nó... đừng bao giờ. - Molly thổn thức khóc.

Dusty quàng tay ôm quanh bà, kéo bà đến gần, muốn bà được yên tâm, làm cho bà hiểu rằng chàng quá biết về bản chất của Melinda. Lời của bà Molly rất chân thành, chàng sẽ không bao giờ quên lời bà vừa yêu cầu.

- Xin bà đừng lo, Molly, bà hãy tin cậy vào tôi, - chàng nói vừa vuốt lưng bà, ôm bà vào lòng.

Mấy phút sau, Molly bớt khóc rồi nín hẳn. Bà gắng sức để nhích người ra khỏi chàng, nhìn vào mặt chàng và thì thào nói: - Tôi xin lỗi. Tôi không muốn khóc lóc như thế này, nhưng vì tôi quá lo cho Atlanta, nó yếu đuối, không tự vệ được.

- Nhưng nó có tôi, tôi sẽ không để xảy ra chuyện gì cho nó. - Molly gật đầu, đưa tay lấy khăn giấy ở bàn ngủ để lau mắt.

- Tôi hoàn toàn tin anh, xin anh tha lỗi cho tôi.

- Không có gì để tha lỗi hết! - Dusty muốn thay đổi đề tài làm cho bà vui, nên chàng nói tiếp: - Hôm qua tôi đã nói chuyện với Gladys, yêu cầu chị ấy hôm nay đến đây với chúng tôi, chị nói chị sẽ giúp tôi giữ bé. Tin này thật quá tuyệt.

- Rất tuyệt, - Molly đáp. - Bây giờ bà chị của chị ta đã về Canada rồi, mà tôi thì đang nằm bệnh viện, chị ấy sẽ rảnh tay để giúp anh. Chị ấy thương Atlanta, mà con bé rất sung sướng khi ở với chị ấy, nó thường ở với Gladys. Chị ấy và nó rất hợp nhau.

- Tôi cũng nghĩ như thế, - Dusty đáp. - Nhưng bà chưa cho biết bác sĩ nói sao. Hiện bà khỏe phải không?

- Bác sí Bloom không dứt khoát, ông ấy không nói gì nhiều, - bà đáp. - Nhưng ông ấy là bác sĩ đa khoa, nên giao tôi cho vị bác sĩ chuyên về tim. Mà theo ông này thì tôi đang bình phục. Ông bác sĩ Larchmont này rất tốt. Tôi thấy như thế đấy.

Dusty cảm thấy người bớt căng thẳng. - Như thế là quá tuyệt vời rồi! Tôi rất mừng vì thấy bà đang bình phục. Thú thật, tôi rất lo cho bà.

- Tôi biết. Nhưng mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Anh đừng lo.

Bà Molly Caldwell rất ấm lòng khi thấy cháu ngoại của mình vui vẻ hòa hợp với India Standish. Người thiếu nữ rất xinh đẹp sắp thành hôn với Dusty Rhodes. Nhưng bà thấy vẻ đẹp bề ngoài này không quan trọng bằng lòng tốt của nàng. Molly sung sướng là vì bà thấy India vừa dịu dàng lại vừa tốt bụng. Và rõ ràng nàng yêu mến Atlanta, tình cảm giữa nàng và bé rất chan hòa.

Bà cảm thấy vui mừng và lạc quan. Gladys và At- lanta đã trở về với India. Bỗng nhiên căn phòng nhỏ bé trong bệnh viện của bà đông đúc, vì Dusty là người đã tạo nên cảnh ồn ào vui vẻ này. Bà lén quan sát chàng, cố nhìn chàng cho rõ hơn.

Rõ ràng là chàng đẹp trai rồi. Làn da ngăm đen khỏe mạnh, mặt có góc cạnh như đẽo gọt, tạc nên từ đá xưa cũ lấy ở ngoài đồng hoang. Heathcliff, bỗng bà nghĩ, chàng có vẻ mặt như Heathcliff trong tác phẩm của Emily Bronte. Khuôn mặt đầy nam tính, được tạc từ đá cứng bằng những nét đục tài tình, trông có vẻ tự nhiên, huyền bí, dũng mãnh và nước da ngăm ngăm của dân chuyên sống kiếp giang hồ. Chính đôi mắt đã nói lên sự thông minh, trí tuệ sáng suốt, tình cảm nhân hậu của chàng. Cặp mắt có màu xanh lơ như hoa thủy cự ngoài đồng dưới những đồi hoang, xanh hơn cả bầu trời phía trên. Màu xanh của đôi mắt rất độc đáo, màu xanh siêu nhiên.

Và chàng là người có tài năng là món quà của thượng đế. Tài năng trong hội họa như chàng thật hiếm có trên đời này. Molly Caldwell đã xem nhiều tác phẩm hội họa, bà ngưỡng mộ nhiều thiên tài trong nhiều trường phái. Nhưng tác phẩm của Dusty làm cho bà mê mẩn sửng sốt. Bà yêu tác phẩm của chàng trước khi gặp chàng, trước khi chàng quen biết Melinda rồi trở thành bố của cháu ngoại bà.

Con bà bây giờ thì hết hy vọng trở lại con người lành mạnh, không còn hy vọng gì nữa. Melinda đã đi vào con đường tự hủy hoại mình, chị ta đã theo con đường này lâu rồi, trước khi Dusty Rhodes tình cờ gặp phải chị ta và đã rơi vào cái bẫy tình dục của chị trong một thời gian ngắn. Chàng đã khôn ngoan nhanh chóng thoát ra được. Chàng là người có chí hướng, chàng muốn sử dụng tài năng của mình, có tham vọng lớn cần thực hiện cho kỳ được. Cho nên chàng chỉ sống với Melinda hư hỏng trong một thời gian ngắn ngủi thôi.

Sau đó, khi biết mình có con với chị ta, chàng đã làm một việc đứng đắn, dám đối diện với thực tế, quay về với Melinda. Nhưng chàng không ở lâu nổi với đám người điên cuồng, loạn thần kinh ở quanh chị, đám bạn bè điên khùng của chị. Chàng đành bỏ chị để ra đi lại, chàng phải tự cứu mình, chấp nhận lời khuyên hay ho của người đời là chàng không thể nào cứu được chị.

Dusty là người bố tốt, cần cù, có trách nhiệm, quan tâm và thương mến. Bà nhìn chàng ôm cháu ngoại bà ngồi trên đầu gối mình, vừa nói chuyện với India. Bà âm thầm tự nhủ chàng phải giữ Atlanta. Ánh mắt chàng chan chứa tình yêu thương bao la. Nhìn cảnh ấy, bà Molly sung sướng vô ngần, mặt bà tràn trề vẻ hạnh phúc. Bà quay mắt nhìn Gladys, chị gật đầu, hiểu rõ tâm trạng của bà, đồng thời chị nhận thấy rằng tại căn phòng này, trong giây phút này, tràn ngập tình thương yêu bao la.