← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI HAI

Khi Linnet bước vào phòng làm việc của Paula, nàng biết mẹ nàng đã bực tức nàng. Vì tin chắc như thế, nên nàng đi nhanh vào, cất tiếng chào: - Thưa mẹ, - rồi ngồi vào chiếc ghế trước mặt bà, quyết định bắt đầu câu chuyện ngay trước khi Paula kịp nói gì với nàng.

Nhưng Paula ngước mắt khỏi số giấy tờ trải trước mắt trên bàn, nhìn nàng và đáp liền: - Chào Linnet buổi sáng. Mẹ biết...

- Ồ thưa mẹ, con xin lỗi cắt ngang lời mẹ, trước khi chúng ta bàn về tuần thời trang Phục Sinh, con muốn nói chuyện này với mẹ. - Linnet vừa nói vừa lấy trong kẹp hồ sơ ra tờ giấy và nói tiếp: - Con đã viết tờ giấy ghi toàn bộ kế hoạch con đã vạch ra. Con vừa làm xong sáng nay, con muốn đưa cho mẹ xem. - Linnet cúi người tới trước, đưa tờ kế hoạch cho Paula.

Paula liếc mắt nhìn tờ giấy và nói: - Cám ơn con. Tốt, mẹ rất vui khi thấy kế hoạch được viết lên giấy như thế này. Mới cách đây một lát, bố con đã nói cho mẹ biết, hồi sớm bố con nói chuyện với Bonnadell Enloe và bà ta có nói qua về việc con yêu cầu bà ta mở phòng tắm nước khoáng. Con có ý định mời bà ta mở phòng tắm nước khoáng ở tại cửa hàng bách hóa này hay sao? Có phải vì thế mà con gọi cho bà ta không?

Linnet cúi người tới trước, vẻ mặt hăm hở, nàng đáp:

- Dạ. Đúng thế. Con đã nói rõ trong bản kế hoạch.

- Nhưng chúng ta mở phòng tắm nước khoáng ở đâu? - Paula cất cao giọng hỏi.

- Ở chỗ hiện chúng ta đang dùng làm phòng uốn tóc. Phòng này rộng rãi và...

- Thế đưa phòng uốn tóc đi đâu? Không có chỗ nào thích hợp để dời phòng này đến hết, - Paula cắt ngang lời nàng, vẻ chán nản, bực tức.

- Con đã nói rõ trong bản kế hoạch. Con nghĩ là chúng ta không cần có phòng uốn tóc nữa. Công việc này trong thời gian qua không có lợi lộc gì nhiều. Theo ý con, ta nên biến chỗ ấy thành phòng tắm nước khoáng.

Paula dựa người ra lưng ghế, nhìn con gái với vẻ ngạc nhiên.

- Cái gì khiến con tin rằng phòng tắm nước khoáng sẽ có lợi hơn phòng uốn tóc? - Bà hỏi bằng giọng lạnh lùng.

- Phụ nữ thích phòng tắm nước khoáng. Nhất là phụ nữ còn trẻ mà làm việc vất vả. Họ thích được thư giãn tại phòng tắm nước khoáng ban ngày, thích mát xa, sửa mặt, làm móng tay, móng chân và trị liệu những chứng bệnh khác. Con nghĩ nếu chúng ta mở phòng này chắc sẽ thành công.

- Con thật tin như thế ư? - Paula hỏi lại, vẫn với vẻ gay gắt. - Con có xét đến việc tân trang phòng này sẽ rất tốn kém hay không? Số tiền bỏ ra sẽ khổng lồ.

- Không nhiều đâu, thưa mẹ, - Linnet đáp. - Khi ta đã dẹp hết những thiết bị của phòng uốn tóc rồi, như là ghế dài, máy sấy tóc, bồn gội, chúng ta sẽ có khoảng trống rất rộng. Chúng ta chỉ cần làm những buồn bằng gỗ, những nơi nhỏ kín đáo dùng để mát sa và trị liệu. Con đã vạch kế hoạch hết cả rồi, con tin phòng tắm nước khoáng Enloe sẽ hoạt động trong cửa hàng rất tốt như chúng từng hoạt động tốt trong các khách sạn của bố khắp nơi.

- Mẹ không nghĩ như con, Linnet. Mẹ nghĩ là tiền bỏ ra để tu sửa phòng ấy sẽ rất lớn. Vả lại, mẹ không tin việc con dẹp phòng uốn tóc là đứng đắn. Và nếu lập phòng tắm nước khoáng thì ai sẽ điều hành phòng này? Cửa hàng bách hóa của ta điều khiển à? Hay là công ty Enloe.

- Con không biết. Con chưa nghĩ đến chuyện này. Nhưng nếu chúng ta để cho Công ty Enloe điều khiển thì có lẽ đơn giản hơn. Vì thế con mới gọi đến cho Bonnadell vào hôm thứ sáu. - Linnet cười. - Bà ấy nói chuyện với bố nhiều không?

- Không, bà ta nói ít thôi. Sáng sớm hôm nay, bà ta nói với bố con về chuyện gì đấy, rồi nhân tiện nói sang việc con gọi đến cho bà ta. Mẹ nghĩ là bà ta rất quan tâm đến ý kiến thành lập phòng tắm nước khoáng tại Cửa hàng bách hóa Harte ở Knightsbridge, - vì bà ta sẽ có lợi, nhưng...

- Ồ mẹ, thế là quá tuyệt rồi!

- Nhưng mẹ vẫn không thích ý kiến ấy, Linnet, - Paula đáp, thái độ vẫn khăng khăng. - Mẹ phải suy nghĩ cho thật kỹ vấn đề này. Mẹ không tin ý kiến của con đúng. Và nếu Công ty Enloe điều hành phòng tắm nước khoáng, chúng ta sẽ chia chác ra sao, con hãy nói cho mẹ biết. Tiền dành cho Cửa hàng bách hóa Harte như thế nào? Mẹ nghĩ là con phải nghiên cứu cho thật kỹ vấn đề này...

Chuông điện thoại bỗng reo lên lanh lảnh, cắt ngang lời của Paula, bà liền nhấc máy trả lời: - Paula O’Neill đây.

- Chào Paula, tôi Sarah đây. Xin lỗi vì gọi cho dì trễ. Tôi phải tiếp hai nhà cung cấp hàng hóa, không ngờ họ ngồi nói chuyện lâu quá. Nhưng bây giờ thì rảnh, tôi gọi để nói cho dì biết chuyện, như đã hứa với dì.

- Tôi đoán chắc chị và Yves đã ăn tối với ông anh họ của chúng ta vào thứ bảy.

- Không, Paula, chúng tôi không ăn tối đó, vì Jonathan yêu cầu thay đổi vào tối chủ nhật. Dĩ nhiên tôi bằng lòng, vì tôi đã hứa với dì tôi sẽ đi ăn với hắn, thì ra đi ăn vào chủ nhật tiện lợi hơn cho Yves. Vì thế... chúng tôi đã gặp hắn ở tiệm Relais Plaza tại Plaza Athenee vào tối hôm qua. - Sarah dừng lại một lát để hắt hơi mới nói tiếp: - Xin lỗi dì. Chúng tôi gặp để uống rồi ăn và...

- Cô gái tôi hỏi có đi với Jonathan không? Có phải cô ả đúng là kẻ được gọi là người hắn bảo trợ hay không? - Paula cắt ngang lời người chị họ, nôn nóng muốn biết sự thật.

- Đúng cô gái là Angharad Hughes người được hắn bảo trợ, vì thế tôi mới có chuyện để nói với dì!

- Tôi rất muốn nghe chị nói đây. Nhưng chị có ngại gì khi tôi mở máy khuyếch đại không? Hiện có Linnet ở đây với tôi... Linnet, chào dì đi con.

Linnet cầm máy điện thoại của mẹ đưa và nói: - Chào dì Sarah. Cám ơn dì đã giúp mẹ cháu. Mẹ cháu rất lo về Jonathan và rất buồn, nhất là về chuyện nhà thờ bị đặt chất nổ.

- Tôi có thể mường tượng ra sự thiệt hại của nhà thờ, Linnet. Thật Jonathan là mối nguy hiểm cho gia đình. Hy vọng lần sau cháu đến Paris, chúng ta sẽ gặp nhau. Bây giờ dì nói chuyện với mẹ cháu được chưa?

- Mẹ cháu đây. - Linnet trả lại máy cho Paula.

- Rồi, chị Sarah, bây giờ nói đi. Tôi mở máy khuyếch đại được chứ?

- Dĩ nhiên, không sao cả. Chuyện như thế này. Đúng là Angharad Hughes đã theo Jonathan, nhưng là một Angharad Hughes rất khác xa với Angharad mà dì thường nghĩ.

- Chị nói thế nghĩa là sao?

- Tốt hơn là tôi nên miêu tả cho dì nghe chuyện đã xảy ra, - Sarah đáp, giọng bà êm ái vang lên trong phòng của Paula. - Sáng sớm hôm thứ sáu, Jonathan gọi đến cho tôi, hỏi tôi hắn có thể đổi bữa ăn tối vào chủ nhật được không. Tôi nói được, hắn liền nói hắn muốn tôi giúp hắn một việc. Tôi hỏi việc gì, hắn nói hắn muốn tôi góp ý về các thợ làm tóc cho phụ nữ, đồng thời hỏi tôi nên mua áo quần đẹp của phụ nữ ở đâu. Tôi chỉ cho hắn những tiệm áo quần sang trọng như Pierre Balmain, Valentinno và Givenchy, hắn liền nói hắn không có thì giờ để đợi thợ đo cắt và may, mà muốn có áo quần ngay.

Sarah dừng lại một lát, Linnet bèn nói: - Chắc là y không mua sắm áo quần sang trọng cho Angharad đâu! Cô ta mà mặc áo quần sang trọng thì buồn cười chết đi được! Trông cô ta kỳ quặc lắm, có vẻ rất hạ cấp.

- Tôi hiểu ý cháu rồi, - Sarah nói tiếp. - Tuy nhiên, tôi bằng lòng giới thiệu cho hắn một người thợ uốn tóc giỏi, hoặc là ở Carita hay Alexandre và nói với hắn tôi sẽ đưa hắn đến Madame Valencia, người đàn bà may áo quần cho tôi. Bà ta có xưởng may trên đại lộ Montaigne và luôn luôn có sẵn một số áo quần đẹp may sẵn ở đấy. Hắn nói với tôi cô gái có chiều cao trung bình, cỡ số tám. Giống như dì, tôi muốn xem mối liên hệ của họ là gì. Tôi đến đấy sớm và tìm thấy có vài chuyện đáng nói. Khi hắn đến với Angharad, mặt cô ta trét một lớp son phấn thật dày, điều kinh khủng nhất là mái tóc bạch kim. Tôi không tin nổi mắt mình.

- Cho nên hắn mua cho cô ta áo quần đẹp và trang điểm lại cho cô ta, có phải chị muốn nói thế không, Sa- rah? - Paula hỏi, bà nghĩ rằng nếu Jonathan Ainsley chịu khó làm những việc như thế, thì chắc hắn muốn có mối liên hệ đặc biệt với Angharad. Nếu hắn chỉ đối xử với cô ta như gái qua đêm, thì chắc hắn không mua cho ả áo quần đẹp hợp thời trang. Bà nói như thế với Sarah và bà này đồng ý. - Hắn đã tiêu cho ả một số tiền rất lớn.

- Cháu rất muốn biết Jonathan đã mua sắm gì cho cô ta, - Linnet hỏi.

- Bộ áo váy bằng nỉ xám, tôi đã lấy ra cho hắn xem. Chiếc áo váy may theo mẫu do nhà hàng Givenchy thiết kế và có áo lót ngoài bằng lụa, áo rất vừa vặn với cô ta. Hắn thấy chiếc áo khoác bằng len xám, phía trước có viền lông sóc. Hắn mua áo ấy cùng với chiếc áo dài mặc ban ngày màu đen, một chiếc áo khoác bằng casơmia và một bộ comlê bằng nhung đen. - Nghĩ một lát, rồi Sarah nói thêm: - Chừng ấy đấy, ngoại trừ một số đồ dùng khác.

Linnet hỏi: - Khi mặc các thứ ấy, trông cô ta như thế nào? Áo quần có làm thay đổi diện mạo cô ta không?

- Dĩ nhiên không, Sarah đáp. - Nhưng áo quần rất vừa vặn, phù hợp với cô ta. Sau khi mua đôi giày đen xám, xách tay cùng màu và găng tay tại cửa hàng Madame Valencia chuyên bán đồ dùng khác, Jonathan đưa cô nàng đến Carita để làm tóc.

- Chị hãy nói tiếp về diện mạo của cô ta đi, - Paula yêu cầu. - Tối chủ nhật cô ta mặc gì? Và trông cô ta ra sao? Tại sao chị ngạc nhiên?

- Trông cô ta cực kỳ hấp dẫn. Tôi không nhận ra cô ta, nói thật đấy. - Sarah thật tình đáp, rồi nói tiếp thật nhanh: - Cô ta mặc đồ nỉ xám, áo khoác xám và dùng các thứ đi kèm cũng màu xám. Nhưng những thứ ấy chưa đáng ngạc nhiên. Điều làm tôi sửng sốt là mái tóc. Mái tóc được nhuộm thành màu đỏ nhạt rất dễ thương và có một ít sắc màu vàng nhạt. Mặt mày cũng không trang điểm một lớp son phấn dày nữa. Mặt cô ta trông mát mẻ, mắt tô đậm, son phấn chỉ đánh một lớp mỏng thanh tao và môi tô son hồng nhạt.

- Hấp dẫn thật đấy, - Paula trầm ngâm nói. - Chắc chị muốn nói hắn ngẩn ngơ trước sắc đẹp của cô nàng phải không?

- Phải, đúng thế đấy. Hắn đã biến cải cô ta, ít ra là về mặt dung nhan. Y nghĩ rằng cô ta có vẻ như Audrey Hepburn khi còn trẻ và thú thật tôi cũng nghĩ thế. Luôn tiện nói cho dì biết luôn, cô ta đeo hoa tai bằng ngọc và kim cương, trông như thật, nhưng chắc là đồ giả thôi.

- Theo tôi nghĩ, - Paula nói, - hắn chăm sóc cho cô ta như thế này tức là hắn đã ngủ với cô ta và có kế hoạch giữ cô ta lâu dài, ít ra là một thời gian. Nhưng đây có phải chỉ là mối liên hệ cá nhân, hay hắn dùng cô ta để thu thập thông tin về chúng ta qua mẹ cô ta, chị nghĩ sao? Đấy là câu hỏi quan trọng.

- Khó nói cô ta có cung cấp cho hắn những thông tin về gia đình Harte hay không, - Sarah đáp nhanh. - Nhưng tôi tin đây chỉ là mối liên hệ tình dục chứ không có gì khác.

- Cái gì làm cho chị tin như thế? - Paula hỏi, mặc dù bà tin vào nhận xét của Sarah.

- Angharad quá mê mẩn Jonathan, tuân lời hắn răm rắp, đeo cứng vào hắn. Ít ra cô ta như thế vào tối chủ nhật, - Sarah đáp. - Còn về phần Jonathan, hắn không rời mắt khỏi cô ta. Rõ ràng hắn đã bị nhục dục thúc đẩy, đã đắm chìm vào đam mê. Không những tôi nghĩ thế mà Yves cũng nghĩ vậy. Tiện thể xin nói cho dì hay, chồng tôi nghĩ là người cô ta toát ra sức lôi cuốn nhục dục kinh khủng. - Sarah kết luận với tiếng cười thích thú nho nhỏ.

- Tôi hy vọng đây chỉ là sự liên hệ về tình dục chứ không có gì khác, - Paula đáp, giọng bỗng trở nên cứng cỏi. - Theo Evan và Gideon, thì cô ta rất thích tình dục.

- Phải, đúng như thế đấy, - Sarah bình tĩnh trả lời. - Nhưng nếu đây chỉ là sự tìm kiếm khoái lạc, thì tôi nghĩ có lẽ hắn đã bị cô ta thu hút quá mạnh. Từ ngày hắn dan díu với Arabella Sutton đến giờ, tôi chưa thấy hắn hành động như thế.

- Cái gì khiến chị nói thế? - Paula hỏi, giọng vẫn cứng cỏi và khô khan.

- Chính ánh mắt của hắn, vẻ mặt của hắn... lo lắng cho Angharad. Hắn rất yêu Arabella Sutton và khi mối tình tan vỡ, hắn đau đớn vô ngần. Thật đấy Paula à. Tôi biết, vì giai đoạn này tôi sống gần hắn. Kể từ đó hắn không bao giờ yêu ai. Tôi biết hắn có nhiều người yêu, vì tôi phải tiếp đón họ. Nhưng lần này thì hắn mê cô ta thật, như hắn đã mê Arabella vậy. Nếu dì bỏ lỗi, thì tôi có thể nói rằng Angharad đã sập được hắn vào cái bẫy nhục dục, chính đấy là lời của Yves nói khi chúng tôi về nhà. Yves biết rất rõ tâm địa của người anh em họ của chúng ta.

- Tôi hiểu. - Im lặng một lát rồi Paula hỏi: - Chị có định gặp họ lại không?

- Có chứ, vì tôi đã hứa với dì thăm dò xem tình hình ra sao. Tôi đã mời họ cuối tuần này đến ăn tối. Jonathan sẽ trả lời cho tôi biết, nhưng hắn có nói đến chuyện sẽ bay đi Hong Kong. Tôi phải báo cho dì hay, Paula. Khi nghe hắn nói chuyện này, Angharad có vẻ thẩn thờ và Jonathan vội nói thêm rằng hắn muốn đưa cô ta đi du lịch. Như thế rõ ràng hắn đã mê tít cô ta rồi.

Linnet liền góp ý xen vào: - Hiện thời là như thế. Nhưng mẹ à, chúng ta đừng để cho mọi việc đến chân mới nhảy. - Nàng muốn nói cho Paula chú ý đến hoàn cảnh này. - Chúng ta phải báo cho Evan và Gideon biết chuyện này ngay và cho Marietta biết luôn. Thực vậy, cả gia đình Hughes đều phải biết. Ta phải dặn họ không được báo cho Angharad biết chuyện gì về hoạt động của Evan, hay bất cứ sinh hoạt gì của chúng ta.

- Con nói đúng, - Paula gật đầu đáp. - Còn ý kiến của chị như thế nào, Sarah?

- Giống như Linnet vậy. Dặn họ phải lánh xa cô ta.

- Tôi nghĩ cô ta sẽ bị gia đình khai trừ, tẩy chay ngay, - Linnet lên tiếng bằng giọng gay gắt. - Thực vậy, con thấy chuyện này sẽ xảy ra. Xảy ra ngay tức khắc. Chúng ta đừng để vấp phải sai lầm trong chuyện này.

- Có lẽ không cần thiết đâu con. - Paula đáp. - Có lẽ gia đình cô ta sẽ làm chuyện đó mà không cần con khuyến khích.

- Đúng, - Linnet nhượng bộ, nhưng nàng không hoàn toàn đồng ý với sự đánh giá của mẹ về gia đình Hughes.

Sau khi cám ơn Sarah và yêu cầu bà ta tiếp tục với Jonathan, Paula cúp máy, tắt máy khuyếch đại, nhìn thẳng vào Linnet ở bên kia bàn. - Mẹ biết con sẽ nói cho Evan và Gid biết, nhưng còn Marietta thì sao? Con sẽ báo cho bà ta biết luôn hay mẹ báo cho bà ấy?

- Mẹ đừng bận tâm, mẹ có nhiều việc rồi, để con nói với bà ấy nội trong chiều tối hôm nay. Con nghĩ phải trực tiếp nói cho bà ta biết, phải không?

- Thế thì hay hơn.

- Con thích Marietta, bà ấy rất dễ thương, con nghĩ khi nghe về hạnh kiểm của Angharad, chắc bà ta sẽ rất hoảng hốt.

- Cô ta quá sức vô nghì. - Paula lắc đầu. - Nhưng mẹ có cảm giác rằng Angharad không cư xử tốt với ai hết.

- Dạ phải, đúng thế. Mẹ để chuyện này cho con. Nhân tiện hỏi mẹ, mẹ nghĩ sao về ý kiến của dì Sarah trong chuyện này?

- Dì ấy rất thông minh và tinh ý. Cho nên mẹ tin vào sự xét đoán của dì ấy. Mẹ tin chắc dì ấy đứng về phe mình. Sarah tin là Jonathan nguy hiểm, dì ấy không thích gần gũi hắn, nhưng bây giờ dì tiếp xúc với hắn là vì muốn giúp mẹ.

- Mẹ thật tin dì ấy giúp mẹ à?

- Tin, mẹ tin, Linnet à. Mẹ tin Sarah thật lòng. Dì ấy muốn gia đình hòa thuận. Dì sẽ làm bất cứ điều gì có thể làm được để trả ơn cho mẹ.

Linnet gật đầu. - Tốt. Thế còn về chuyện phòng tắm nước khoáng mẹ nghĩ sao?

- Mẹ sẽ nghĩ về chuyện này. Nhưng mẹ tin chuyện con dẹp tiệm uốn tóc là không đúng. - Giọng Paula kéo dài lè nhè. Đầu bà kêu ù ù và bỗng nhiên bà cảm thấy mệt, nhưng chiếc đồng hồ trên bàn chỉ mới mười một giờ. Hít mạnh vào một hơi, bà chậm rãi nói: - Con hãy nghiên cứu vấn đề cho kỹ. Linnet, chúng ta sẽ bàn lại sau.

- Con sẽ trình bày cho mẹ xem trong vài hôm nữa. Bây giờ xin hỏi mẹ: Mẹ gọi con đến để nói về Tuần thời trang vào lễ Phục Sinh phải không? Hay về chuyện lập phòng tắm nước khoáng?

- Về chuyện lập phòng tắm nước khoáng. Mẹ rất ngạc nhiên sau khi nghe bố con nói rằng con đã bàn chuyện với Bonnadell Enloe.

- Thì ra thế.

Cúi xuống bên con gái, Paula nói bằng một giọng ấm áp hơn:

- Còn chuyện này nữa, Linnet. Con không thấy hiện con bận quá nhiều việc rồi ư? Evan đã nghỉ hộ sản ba tháng, còn Tessa đã đính hôn với Jack Claude. Chắc con biết cuối cùng thế nào nó cũng rời khỏi Cửa hàng bách hóa Harte.

- Con không nghĩ đến chuyện ấy đâu! - Linnet đáp, ngồi thẳng người lên - Chị ấy muốn chỉ huy cửa hàng, chị sẽ đi đi về về từ Paris đến London.

Paula ngồi dựa ra sau lưng ghế, nhìn con gái, nhưng bà không nói gì. Kỳ lạ thay, bà thấy lời của Linnet đúng thật. Tessa vẫn không từ bỏ ý muốn một ngày nào đấy sẽ đảm nhiệm công việc đứng đầu Cửa hàng bách hóa Harte. Cô ta đã tự xem mình là người nối dõi từ khi còn thơ ấu. Nhưng còn Jack Claude thì sao? Liệu anh ta có phản đối không? Có thể anh ta không phản đối. Có lẽ anh ta thích người vợ trẻ có tư tưởng tân kỳ, có sự nghiệp trong xã hội cũng nên.

- Có chuyện gì không ổn, sao mẹ? Sao trông mặt mẹ có vẻ kỳ lạ thế? - Linnet cau mày hỏi.

- Không, mẹ khỏe, - Paula đáp. - Mẹ đang nghĩ đến Tessa thôi. Có lẽ con nói đúng, có lẽ chị con muốn... bám vào chức vụ. Thế nhưng, mẹ chưa nghỉ hưu. Mẹ cũng không có kế hoạch nghỉ hưu trong một thời gian dài. Tất cả các con nên nhớ như thế.

Evan ra đón chào mẹ trước tiền sảnh căn hộ của Gideon. Marietta liền xin lỗi: - Mẹ xin lỗi vì đến trễ.

- Không sao, thưa mẹ. Con vừa làm xong danh sách các thứ cần thiết hằng ngày của chúng con tại nhà mới. Các thứ đồ dùng trong bếp và trong nhà.

Hai mẹ con ôm hôn nhau, rồi Marietta cởi chiếc áo khoác ngắn treo vào tủ ở hành lang và đi theo Evan vào phòng khác. Bà phân vân: - Người nhân viên địa ốc làm mẹ mất thì giờ.

- Nhân viên địa ốc à? - Evan lập lại, nhìn mẹ, mắt ánh lên vẻ thắc mắc.

Marietta ngồi vào chỗ đối diện với nàng trong phòng khách và giải thích: - Đấy là lý do khiến mẹ đến thăm con hôm nay, để nói cho con nghe việc này. Mẹ mua nhà ở đây, Evan à. Không những vì có con và cháu mẹ ở đây thôi, mà mẹ còn thích London, mẹ muốn mỗi năm sống ở đây một thời gian.

- Ôi mẹ, thế thì quá tuyệt! Có mẹ và bố ở đây, gần gũi với cặp song sinh thì thật tuyệt vời quá. Con nghĩ là bố sẽ rất thích và cụ Robin chắc cũng vui nữa.

Mới đầu Marietta không đáp. Bà chỉ ngồi yên, nhìn Evan, lòng phân vân không biết nói sao với nàng. Bà mong sao khi nàng đã hiểu hết cơ sự, nàng không buồn lòng.

- Mẹ. Sao thế? Sao trông mẹ có vẻ thẩn thờ thế?

- Mẹ đang phân vân không biết nói sao cho con hiểu là bố con sẽ không sống nhiều ở London.

- Ồ, chắc mẹ nói là bố bận việc ở các tiệm bán đồ cổ chứ gì?

Marietta hít mạnh một hơi rồi nói:

- Mẹ đã chia tay bố con, bố mẹ đã xa nhau.

Evan ngồi dựa ra chồng gối trên ghế nệm dài, há hốc mồm nhìn mẹ. Nàng không thốt được nên lời trong một lát, rồi cất tiếng hỏi mẹ: - Tại sao mẹ không cho con biết?

- Vì mẹ sợ con buồn khi con đang chuẩn bị đám cưới và vì con có thai gần ngày sinh. Chuyện con ngã trong văn phòng đã là một chuyện đáng buồn rồi và mẹ tin chắc chính Angharad đã làm cho con ngã. Nó bậy hơn lúc trước rất nhiều... - Marietta dừng lại, lắc đầu. - Bà nội con thường nói chúng ta không biết gì về gốc gác của nó, không biết nó con cái nhà ai và Glynnis đã nói đúng. Bà thường nói gen của nó không tốt và điểm này bà cũng đúng. Angharad là đứa trẻ bị bỏ rơi, vứt trên thềm nhà thờ.

- Mẹ, xin mẹ đừng lạc đề. Nói cho con biết chuyện của bố mẹ. Tại sao bố mẹ bỏ nhau?

- Trời đất, Evan, sao con hỏi mẹ như thế? Năm ngoái con và mẹ đã nói đến chuyện ấy rồi. Con biết rõ là hôn nhân của bố mẹ không thuận buồm xuôi gió từ lâu rồi. Và bây giờ thì càng tệ hơn trước nữa.

- Vì bà dì của mẹ để lại cho mẹ tất cả tài sản phải không? Phần chính là thế, phải không? - Evan hỏi, nhìn mẹ đăm đăm. Nàng nhắc lại: - Phải không?

- Không, theo bố con thì không phải thế. Đối với bố con, việc dì của mẹ để lại toàn bộ tài sản của bà khiến cho mẹ trở nên giàu có không thành vấn đề. Ông ấy không quan tâm đến tiền bạc. Dạo này ông ấy làm ra tiền rất nhiều.

- Nhưng chắc chắn bố con đã bị cho ra rìa. Bị... coi thường. Vì bây giờ mẹ độc lập, muốn làm gì thì làm. Nói tóm lại, tiền của bà ấy đã làm cho mẹ được tự do.

Marietta gật đầu, nhìn vào cõi xa xăm. Bà nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa bà và Owen, bà thấy bóng tối bỗng hiện ra trước mặt bà. Bà không thể nói năng gì được. Bà chỉ nghĩ đến quá khứ, mà quá khứ thì bất biến. Bà đã hiểu được điều này trong mấy năm vừa qua. Không ai có thể thoát được quá khứ. Dù người đời cố gắng bao nhiêu đi nữa, họ cũng không quên được quá khứ.

Evan nhìn mẹ, nàng nhận ra rằng mẹ đang vật lộn với cái gì đấy trong đầu, nên nàng không muốn hỏi gì thêm. Tốt hơn là cứ đợi cho đến lúc nào bà muốn nói thì nói. Cho nên Evan ngồi yên lặng, hai tay để trên bụng như thể che chở cho các con mình. Nàng rất mong sinh xong cho rồi, nàng mong ước được ẵm chúng trong tay, ước sao thân hình nàng trở lại gọn gàng như trước. Có nhiều lúc, như bây giờ chẳng hạn, Evan cảm thấy mình như con cá voi mắc cạn.

Bỗng Marietta ngồi thẳng người và nói: - Cuộc hôn nhân của bố mẹ đã khủng hoảng từ lâu, Evan à, từ khi con còn bé. Mẹ đã bỏ bố con từ khi ấy. Cuối cùng mẹ quay về vì nhiều lý do, mà lý do chủ yếu là vì con. Nhưng việc trở về chỉ cho mẹ thấy thêm bố con...

- Giành con về phần mình, - Evan nói xen vào, cắt ngang lời bà. - Vì thế mà mẹ nhận Elayne và Angharad làm con nuôi, phải không? Vì mẹ muốn có con gái riêng của mình. Mẹ muốn có một gia đình.

- Phải, đúng thế. Chuyện này mẹ và con đã nói đến vào mùa hè năm ngoái rồi. Nhận con nuôi là ý kiến của bà nội Glynnis. Bà thương mẹ, thương con trai bà và bà thương con... tất cả chúng ta đều quan trọng đối với bà. Vì vậy mà bà xin bố con đưa mẹ về và cuối cùng ông ấy đã làm thế, nhưng...

Chuông điện thoại reo cắt ngang lời Marietta. - Để mẹ nghe, con cứ ngồi đấy, - Marietta vùng dậy, bắt máy.

- Nhà của Harte đây, - bà nói, vừa cười nhìn con gái.

- Bà Marietta đấy à?

- Phải, Linnet.

- Chào bà. Tôi rất sung sướng vì có bà ở đấy. Tôi cần gặp bà và Evan để nói một chuyện. Tôi đến được không?

Mời hai người đi ăn trưa nhé? Hay tốt hơn là tôi mang bữa ăn nấu sẵn đến.

- Để tôi hỏi Evan xem nó thích phương án gì. Vui lòng đợi cho một lát nhé. - Marietta lấy tay che ống nói, nhìn con gái, - chắc con biết người gọi là Linnet rồi. Cô ấy muốn mời ta đi ăn trưa ở ngoài, hay là mang thức ăn nấu sẵn đến. Cô ấy nói cần nói chuyện với chúng ta. Vậy con thích như thế nào? Con có hẹn với bác sĩ hay có bận việc gì không?

- Không, mẹ. Hôm nay con rảnh việc, theo con thì ta nên ăn thức ăn nấu sẵn, được không?

- Được, ăn thức ăn nấu sẵn tiện hơn. - Marietta trả lời con xong, bèn nói chuyện tiếp với Linnet. - Có cô đến sẽ rất vui. Evan nói nó thích ăn thức ăn nấu sẵn và tôi cũng vậy. Chúng tôi đợi cô bao lâu nữa?

- Nếu được thì quãng ba mươi phút.

- Được, tôi nghĩ là được. Hẹn sẽ gặp cô. - Marietta gác máy rồi quay về ngồi xuống ghế. - Cô ấy sẽ đến trong vòng ba mươi phút nữa, mẹ có làm gì không? Mẹ có cần dọn bàn không?

- Vâng, chúng ta nên dọn. Nhưng Linnet có nói tại sao cô ấy đến không?

- Không. Cô ấy chỉ nói muốn nói chuyện với chúng ta.

- Con rõ rồi. - Evan ngồi yên lặng, lòng nặng trỉu. Rồi nàng nheo mắt nhìn mẹ và dịu dàng hỏi:

- Mẹ có biết Angharad ở đâu không?

- Không, mẹ không biết. Nó nói nó sẽ đi miền Nam nước Pháp, có lẽ qua Paris. - Marietta đáp.

- Con rõ rồi.

Marietta nhìn Evan với ánh mắt phân vân.

- Tại sao con có vẻ như thế?

- Như cái gì, mẹ?

- Nào, Evan, đừng giả vờ ngây ngô. Con biết rất rõ con có vẻ như cái gì rồi... như người đã thừa biết chuyện gì rồi mà không nói ra. Trông con có vẻ đồng lõa.

- Mẹ đừng nói vậy! - Evan thốt lên, lắc đầu. - Làm sao con biết lý do tại sao Linnet muốn đến nói chuyện với chúng ta? Nhưng con đã tưởng tượng ra, con nghĩ có thể cô ta đến để nói về tên khốn nạn Jonathan.

- Ôi lạy Chúa, không phải thế đâu. - Mặt Marietta tái mét.

- Phải, có lẽ không, - Evan vội nói, không muốn làm cho mẹ lo sợ. - Thôi, chúng ta đừng đoán già đoán non nữa. Bây giờ ta trở về với chuyện của bố, chuyện hôn nhân của mẹ. Con muốn biết khi mẹ nói với bố con, ông ấy nói sao?

- Ông ấy tỏ vẻ lạnh nhạt như mọi khi, - Marietta đáp, rồi từ từ đứng dậy. - Mẹ đi dọn bàn để ăn trưa. Mẹ muốn để chuyện chia tay này của mẹ vào dịp khác. Chúng ta có thể nói lại sau khi đã ăn xong, khi chỉ còn hai mẹ con mình.

- Được rồi, - Evan đồng ý, nàng đứng lên. - Con sẽ nhắc mẹ đấy.

- Ừ, - Marietta đáp nhỏ.