HAI MƯƠI BA
Marietta mở cửa, Linnet đi nhanh vào nhà, tay ôm nhiều bao lớn, loại mua hàng ở Cửa hàng bách hóa Harte, như thể không có gì trên đời này làm cho nàng bận tâm. Nàng reo lên: - Xin chào, tôi đem đồ ăn trưa đến đây. Xúp rau quả còn nóng, bánh xăng uých và trái cây. Tôi hy vọng thức ăn làm cho quí vị thích.
- Nghe ngon quá, - Marietta đáp, lấy bớt một cái bao trên tay nàng. - Chúng ta để hết vào bếp. Tôi có nên hâm lại xúp không?
- Xúp đựng trong nồi lớn còn nóng, nhưng hâm lại cũng được chứ sao. - Linnet đi theo Marietta, giúp bà lấy thức ăn trong bao ra, rồi quay lại hành lang để móc áo khoác ngắn.
Một lát sau, Evan từ trong phòng ngủ bước ra, đi vội vào phòng khách, niềm nở chào Linnet: - Cô đến hôm nay thật đáng ngạc nhiên, Linny. - Bỗng nàng hạ giọng hỏi: - Có phải có chuyện về Jonathan Ainsley không? Hay về Angharad?
- Cả hai. Nhưng chúng ta ăn trước đã rồi sẽ nói chuyện này sau.
- Được thôi, - Evan đáp, nàng biết tốt hơn là không nên cãi Linnet làm gì. - Tôi cần đem gì ra không?
- Không cần, cám ơn. Tôi chỉ đem nước theo dùng trong bữa ăn thôi. Chị muốn ăn ở đâu?
- Tôi nghĩ ăn trong bếp thoải mái hơn, phải không?
- Evan hỏi, Linnet gật đầu và cả hai đi vào phòng cạnh đấy với Marietta.
Trong lúc Marietta hâm xúp cho nóng, Linnet kể cho Evan nghe chuyện nàng gặp mẹ nàng để nói chuyện thiết lập phòng tắm nước khoáng. - Tôi nghĩ, hy vọng bà sẽ bằng lòng kế hoạch này, - Linnet kết thúc.
- Tôi cũng hy vọng thế. Có phòng tắm nước khoáng sẽ rất tuyệt, phải không? Có lẽ tôi sẽ dùng đến nó và chắc cô cũng vậy.
Linnet bật cười. - Nên nhớ ta mở cho khách hàng, chứ không phải cho ta dùng.
Evan cười với nàng và nói tiếp: - Khi nào thì cô nói về việc thành lập tầng lầu dành bán hàng cho cô dâu? Tôi hy vọng cô sắp nói.
- Phải, sắp nói. Có lẽ cuối tuần này. Tôi vừa vạch xong một số kế hoạch. Tôi sẽ kiểm tra lại lần cuối và đưa tất cả cho mẹ xem cùng với kế hoạch trong hai năm sắp tới. Tôi hy vọng mẹ tôi sẽ có cùng quan điểm với tôi và bà sẽ nhất trí với các kế hoạch tôi đã vạch ra.
- Cô muốn nói cô sẽ đề cập đến những quán ăn trong các hành lang ẩm thực cũng như các thức khác nữa à? - Evan hỏi, nàng thấy hơi lo. - Như là quán bán thức ăn ngon và quầy bán phó mát?
- Phải, tôi sẽ nói thế. Tôi đã thảo kế hoạch về đủ thứ. Tôi nghĩ khi đã viết kế hoạch lên giấy thì sẽ rất dễ hiểu. Vả lại, mẹ tôi thường thích các kế hoạch được viết lên giấy.
Marietta chăm chú lắng nghe, khi hai người ngừng nói, bà lên tiếng: - Tôi rất thích kế hoạch dùng cả tầng lầu bán đồ dùng cho cô dâu, ý kiến này rất tuyệt và ý kiến mở phòng tắm nước khoáng cũng hay. Tôi đã trở nên nghiện tắm nước khoáng từ hồi năm ngoái. Tắm nước này rất khoái và người rất thoải mái.
Evan nhìn mẹ, rồi nhìn qua Linnet và nói: - Nhân tiện nói cho cô biết chuyện này, mẹ tôi sẽ mua nhà ở đây. Bà có ý định hàng năm sẽ đến ở tại London một thời gian.
- Thế thì hay quá. Dù sao thì cháu ngoại bà cũng sẽ lớn lên ở đây. Thế nhà mua ở đâu? Hay bà chưa tìm ra? - Linnet hỏi. Nàng thích Marietta, rất quan tâm đến các kế hoạch của bà.
- Tôi tìm ra rồi. Nhà ở trên phố Sloane, tôi nghĩ ngôi nhà sẽ rất tiện lợi cho tôi. Tôi muốn cả hai người đến xem cho biết. - Marietta đứng dậy, lấy hai cái tô không, mang đến bồn rửa. Linnet mang tô của mình đi theo bà và một lát sau hai người để hết số thức ăn lên bàn.
- Ta uống trà nhé? - Marietta hỏi, vừa đổ nước đầy ấm, cắm phích điện vào.
Evan gật đầu.
Linnet nói: - Cho tôi xin một tách. Cám ơn bà Marietta.
- Nàng ngồi xuống, lấy bánh xăng uých nhân bí, cắn ăn. Evan làm theo nàng, họ yên lặng ăn. Khi bà Marietta đến ngồi vào bàn với họ, ba người ăn mà không nói với nhau lời nào. Ba người mải miết ăn, không ai muốn mào đầu câu chuyện rất khó nói, khiến cho họ lúng túng.
Khi ăn xong, dĩa đã dọn sạch, chính Evan là người phá tan bầu không khí yên lặng: - Được rồi, Linnet, bây giờ cô nói cho chúng tôi biết tin xấu như thế nào đi, - nàng nói. - Tin xấu có phải không? - Nàng nín thở chờ đợi Linnet trả lời.
- Rất xấu. - Linnet đáp, rồi nàng kể cho họ nghe câu chuyện mà Sarah đã nói với Paula hồi sáng sớm, không bỏ sót một chi tiết nào.
Hai mẹ con đều kinh ngạc khi nghe tin Angharad đi Paris theo Jonathan, nhưng chính Marietta là người bối rối nhất. Khi nghe Linnet kể chuyện, mặt bà ta tái mét và bây giờ trông bà như thể sắp khóc. Evan tỏ ra bình tĩnh hơn, nàng không ngạc nhiên mấy khi nghe Angharad đi theo Jonathan. Từ khi nghe mẹ nàng kể chuyện họ gặp nhau ở tiệm báo trong làng, nàng đã nghĩ đến khả năng cô ta sẽ chạy theo Jonathan rồi.
- Tôi hết sức thất vọng và ghê tởm khi nghe chuyện xảy ra như thế, - Evan nói, nàng đưa mắt nhìn người này rồi nhìn qua người khác. Nàng nhìn mẹ đăm đăm một hồi lâu và nói tiếp với bà: - Có lần bà nội Glynnis đã nói với con rằng Angharad thuộc loại người xấu. Bà đã đoán đúng, mẹ có nghĩ như thế không?
Marietta chỉ biết gật đầu.
- Nó không những chỉ thèm khát nhục dục, lang chạ bừa bãi thôi, mà còn ích kỷ và bất cần, sống vui đâu xâu đó. Đó là không nói đến tính vô nghì của nó, - giọng Evan lạnh lùng. - Lạy Chúa, nó sẽ bán tất cả chúng ta để lấy một đêm ân ái với Ainsley và vài món quà rẻ tiền.
- Nhiều đêm ân ái với y và nhiều món quả rẻ tiền, - Linnet chỉnh lại. - Nhưng đấy là việc của cô ta. Tôi muốn bàn với hai người về việc của tôi.
Evan gật đầu nhưng không nói gì.
Chính Marietta mới lên tiếng. - Tại sao nó làm chuyện này? Quan hệ với người đàn ông là kẻ thù không đội trời chung với gia đình. Thật không tin nổi!
- Cô ta có biết như thế không? - Linnet hỏi lớn. - Cô ta biết Jonathan là kẻ thù của gia đình không?
- Biết chứ! - Evan nói lớn, mặt nàng bỗng phừng phừng nổi giận. - Nó đã nghe chúng tôi nói về Jonathan, nghe chúng tôi phàn này y là người gây rối, nguy hiểm cho gia đình. Nhưng nó bất cần, vì nó bất cần chúng tôi. Nó là con người cá biệt, ngay từ lúc còn nhỏ nó đã như thế rồi. Nó là đứa bé lật lọng, khi lớn lên nó cũng không thay đổi. Nói đến chuyện tình dục thì nó rất tài.
Bỗng bà Marietta lên tiếng: - Bây giờ nó trở thành kẻ thù của chúng ta.
- Đúng vậy, - Linnet đáp, - bởi thế nên tôi muốn nói với bà và Evan về chuyện ấy đấy. - Linnet cúi người tới trước, dán mắt vào họ, nàng nói tiếp: - Chúng ta biết cô ấy chạy theo y về chuyện gì rồi, ngoài chuyện tình dục ra cô ta còn chạy theo tiền của y. Quí vị chắc thấy rõ rồi. Cô ta muốn tình dục và tiền. Nhưng y thì muốn cô ta để làm gì? Mẹ tôi sợ Jonathan sẽ dùng cô ta để moi chuyện trong gia đình Harte, nhất là về chị, Evan à, và về Gideon.
- Ồ không, nó sẽ không biết gì về tôi nữa đâu! - Evan lắc đầu quầy quậy. - Bây giờ nó hết là chị em gì với tôi rồi. Tôi không muốn tiếp xúc với nó nữa, không bao giờ.
- Và tôi cũng thế, - Marietta lên tiếng, ngồi thẳng người trong ghế, cố giữ bình tĩnh, xua hết những dao động trong lòng. - Angharad đã chạy sang phía kẻ thù, vì thế tôi sẽ cắt đứt tình mẹ con với nó.
- Tôi rất mừng khi nghe bà nói thế. - Linnet nhìn bà Marietta, cười thân mật, đưa tay chạm vào tay bà đang để trên bàn ăn. - Tôi rất buồn khi thấy cô ta đã phản bội bà và Evan, nhưng bây giờ cô ta đã để lộ chân tướng, quí vị không nên liên lạc với cô ta làm gì. Không ai trong quí vị...
- Tôi đã nói rồi, - Marietta cắt ngang lời nàng.
- Tôi biết, nhưng còn Owen và Elayne thì sao? Nếu hai người này biết, thì họ sẽ theo ai? Khi họ biết, lập trường của họ sẽ như thế nào?
- Họ sẽ theo chúng tôi, - Evan đáp. - Chúng tôi sẽ sát cánh bên nhau. Elayne đã quá rõ cô ta là... con đĩ rồi.
- Đúng thế, - Marietta đồng ý với nàng. - Owen biết tính nó rồi. Chúng tôi khỏi lo về ông ấy và Elayne.
- Nhưng ta phải báo cho họ biết, - Linnet nói. - Họ phải biết chuyện cô ta đi theo Jonathan Ainsley, phải biết những chuyện mà tôi đã nói với quí vị hôm nay. Marietta, bà gọi báo cho Owen nhé? Hay bà muốn để tôi gọi?
Marietta ngần ngừ.
Evan nói: - Để tôi gọi cho bố.
- Không. - Marietta lắc đầu. - Để tôi gọi cho bố.
- Kìa mẹ. Con thấy mẹ gọi không hay đâu.
- Bà và chị biết... Tôi nên gọi cho ông ấy, - Linnet nói xen vào. - Nếu tôi gọi, sẽ có tác động mạnh hơn.
- Có lẽ thế, - Marietta đáp. Evan gật đầu.
- Thế là nhất trí rồi. Chiều nay tôi sẽ gọi cho ông ấy ở cửa hàng đồ cổ tại Connecticut, tôi sẽ nói cho ông ấy rõ về hành vi của Angharad và cô ta đã bị mọi người ở đây khai trừ. - Linnet dừng lại, uống một hớp nước và nói tiếp: - Dĩ nhiên có khả năng là cô ta không làm mật báo viên cho y, và Jonathan quả là mê mẩn cô ta, chỉ muốn hưởng lạc với cô ta thôi, như Sarah tin tưởng.
- Đừng quá chủ quan như thế, - Marietta trả lời. - Angharad luôn luôn ganh tỵ với Evan, nó từng xem mình là đứa bé bị mọi người lãng quên. Từ lâu nó cứ nghĩ chúng tôi chỉ dành đặc ân cho Evan và Elayne, nó thường lên án tôi cứ đưa Evan ra làm gương sáng cho nó noi theo, cứ xem Evan như ngôi sao sáng. Và điều này thì quả đúng như thế.
- Nó rất bất trị, - Evan nói bằng giọng khẽ khàng, nàng cảm thấy lạnh và khó chịu.
- Bà Marietta này, có lẽ Angharad sẽ không tiếp xúc với Evan, nhưng có thể cô ta gọi cho bà từ Paris. Nói tóm lại thì bà vẫn là mẹ cô ta.
Marietta lắc đầu. - Không, Linnet. Nó không gọi điện thoại đâu.
- Cô ta sẽ không liên lạc với bà à?
- Chắc là không.
- Nhưng nó sẽ gọi mẹ để khoe, - Evan nói.
- Ồ, chắc nó sẽ làm thế, - Marietta đáp. - Nếu nó thấy việc nó làm đáng khoe.
Khi chỉ còn hai mẹ con, Marietta nói: - Evan à, điều mà mẹ muốn nói về Angharad là...
- Thôi mẹ, con không muốn nói về Angharad nữa. Hay về Jonathan, - Evan cắt ngang lời bà. - Bây giờ con không muốn nghe về họ, mà con chỉ muốn mẹ nói về cuộc chia tay của mẹ với bố.
Marietta đi ngang qua phòng khách để ngồi vào chiếc ghế bành gần lò sưởi. Lát sau, bà nói: - Không có gì nhiều hơn nữa để nói. Bố con và mẹ chia tay nhau, thế thôi. Như mẹ đã nói, ông ấy có vẻ lạnh nhạt, như thể ông ấy chẳng cần.
- Con không muốn nói bây giờ, mẹ à, mà con muốn nói những năm về trước. Trước kia, khi Linnet chưa đến, mẹ có nói lúc con còn nhỏ, mẹ đã bỏ bố rồi. Tại sao thế?
Marietta dựa người ra ghế, ngồi tréo chân, mắt nhìn vào chốn xa xăm, như thể đang nhìn lại quá khứ. Mà quả thật bà đang nhớ lại thời quá khứ. - Mẹ muốn thành thật với con, - cuối cùng bà đáp. - Thành thật hết sức, Evan à. Mẹ có bổn phận phải nói thật với con. Khi con còn nhỏ, bố mẹ không hòa thuận nhau, nhưng không phải vì lý do ấy mà mẹ bỏ bố con.
- Vậy vì lý do gì? - Evan hỏi, nàng rất muốn biết rõ về cuộc hôn nhân của bố mẹ. Vừa rồi, chuyện của hai người đã làm cho nàng hết sức bối rối.
- Vì mẹ... mẹ yêu người đàn ông khác.
Evan nhìn Marietta đăm đăm, kinh ngạc, nhưng nàng lấy lại bình tĩnh và hỏi: - Ông ta là ai thế? Nói cho con biết.
- Ông ta tên là Val Timball, bố con và mẹ quen ông ta ở London. Ông ta là họa sĩ và là nhà thiết kế sân khấu rất có tài, thường làm việc trong nhà hát ở West End. Ông ta đến New York để dàn cảnh sân khấu cho một vở kịch ở Broadway và bố mẹ gặp ông ta luôn. Trong mấy tháng ông ta sống ở Manhattan, tình cảm giữa ông ta và mẹ nẩy nở... và chúng tôi yêu nhau. Ông ấy luôn luôn mong ước có mẹ và khi ấy mẹ rất khổ với bố con. Val và mẹ yêu nhau thắm thiết. Khi ông ta về London, ông ấy xin mẹ đi với ông ấy. Ông ấy muốn mẹ ly dị bố con để lấy ông ấy. Mẹ không thể làm thế, Evan. Mẹ nghĩ mẹ không thể rời con được.
- Nhưng mẹ nói mẹ đã rời bố.
- Đúng, mẹ có đi London. Nhưng đi vì Val ốm nặng. Người em gái của ông ấy, Solange, nói với mẹ ông muốn gặp mẹ, cho nên mẹ đi, chỉ định ở vài ngày thôi. Nhưng mẹ yêu ông ta quá nên mẹ phải ở lại với ông ấy. Và ông ấy cần mẹ. Mẹ nói với bố con, mẹ bỏ bố con vì mẹ muốn ở với Val và bố con nổi điên. Bố con bay đi tức khắc, đến đó gây chuyện rối tung lên. Ông đùng đùng bỏ đi, không chịu nghe mẹ nói, không chịu hiểu cho mẹ. Bố con quyết ly dị mẹ về tội ngoại tình. Thái độ của bố con khiến mẹ khiếp sợ.
- Rồi mẹ ở lại với Val bao lâu?
- Chỉ có mấy tuần. Con biết không, khi ấy Val sắp chết. Ông ta mắc bệnh bạch cầu, căn bệnh rất hiểm nghèo. - Giọng Marietta run run, bà dừng lại để thở.
Một lát sau bà bắt đầu nói lại, giọng nho nhỏ: - Mẹ không thể để cho ông ta chết một mình. Không thể như thế được khi mẹ và ông ấy yêu nhau thắm thiết. Nhưng ông ta không sống lâu, không đầy một tháng. Mùa hè năm đó, mẹ cảm thấy cuộc đời mẹ như tan thành mây khói. Val đã chết. Bố con nhất quyết đòi ly dị mẹ và ông ấy thề không để cho mẹ gặp lại con.
Evan sửng sốt, ngồi yên đợi Marietta nói tiếp, vì nàng biết thế nào mẹ nàng cũng nói nữa.
- Chính bà nội con can thiệp vào. Bà giận bố con, nói bố con là thiếu chín chắn, thiếu lòng trắc ẩn, - Marietta nói. - Bà nói cả hai chúng tôi phải trở về với nhau. Bố con không muốn và mẹ cũng không. Vì mẹ biết có trở về với nhau, chúng tôi cũng không có hạnh phúc được. - Marietta thở dài, lắc đầu. - Mẹ quay về với bố con là chỉ vì con thôi.
Mẹ muốn nuôi nấng con, thương yêu con, muốn làm người mẹ tốt.
- Nhưng ông ấy giành con khỏi mẹ, phải không? Phải nói tình thế đã xảy ra như thế mới đúng, phải không?
- Phải. Mẹ nghĩ đây là cách bố con trả đũa.
- Có phải khi ấy mẹ bắt đầu chán nản không? Marietta gật đầu. - Chán nản kinh khủng. Mẹ không thể bước ra khỏi giường. Bỗng nhiên mẹ cảm thấy buồn bã. Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra cho mẹ. Mới đầu, mẹ nghĩ mẹ buồn vì Val mất. - Bà lắc đầu quầy quậy. - Cái chết của ông ấy quá khủng khiếp. Mẹ sống trong thế giới tối tăm. Rồi bỗng sự chán nản biến mất và mẹ trở lại bình thường. Sáu tháng trôi qua êm ả, rồi bỗng như có cái gì kích thích sự chán nản bùng lên lại và mẹ nằm miết trên giường, sợ đủ thứ, sợ mọi người. Thực ra là mẹ hoảng sợ. Cuối cùng mẹ đi khám bác sĩ, nhờ giúp đỡ, thuốc men.
- Khi con đã lớn, con nhớ mẹ dần dần có vẻ khá hơn. Nhưng con cũng nhớ bỗng thình lình mẹ ốm lại và có vẻ vô cớ mà đau ốm.
- Nếu không có dì Dottie của mẹ, thì có lẽ mẹ vẫn còn ở trong tình trạng ấy. Xin Chúa ban phước lành cho dì ấy.
Chính dì ấy đã đưa mẹ đi khám bác sĩ mới năm ngoái, dì nói để mẹ có cuộc sống hạnh phúc hơn. Và...
- Chính mẹ đã làm việc đó, - Evan cắt ngang lời bà.
- May cho mẹ, mẹ à! Mẹ có quyền được sống hạnh phúc. Và bố con cũng vậy. Có lẽ khi sống một mình bố cũng đỡ hơn.
- Mẹ tin thế, Evan. Bố con hết chịu đựng nổi cảnh đau ốm của mẹ.
- Con cũng nghĩ thế. Tính mẹ không thích làm phiền ai. Mẹ có muốn nói thêm về sự chán nản của mẹ không? - Evan hỏi, nhìn mẹ đăm đăm. - Nếu mẹ thấy thích, con rất sung sướng được nghe mẹ nói.
- Có lẽ để ngày khác, con à. Hiện giờ mẹ rất lo về Jonathan Ainsley. Con có nghĩ là hắn ta cố làm hại con và Gideon không?
- Hiện nay thì không. Con nghĩ hiện y đang bận nghĩ đến Angharad. Nhân tiện nói cho mẹ biết, con đồng ý với ý kiến của Sarah Pascal. Con nghĩ rằng Jonathan đã mê tít Angharad, y không dùng cô ấy để moi tin về chúng ta. - Bỗng Evan cất tiếng cười. - Thậm chí có thể Jonathan còn nghi ngờ nó nữa! Có thể y tin rằng chúng ta gửi nó đến để làm mật thám cho chúng ta. Thế không đáng cười hay sao?
- Mẹ cũng nghĩ thế, - Marietta tán đồng, nhưng trong thâm tâm bà không mấy tin. - Mẹ rất lo cho con, lo con không được yên ổn.
- Mọi việc sẽ không sao đâu. Chúng con có nhiều nhân viên an ninh, họ hoạt động bằng nhiều cách, mẹ không thể biết được.
- Con nói vệ sĩ phải không? Đại loại như thế phải không?
- Phải, đúng thế. Lúc nào con cũng có người bảo vệ, cũng như tất cả mọi người trong gia đình Harte. Mẹ yên tâm đi, Jonathan sẽ không thắng đâu. Y sẽ không làm gì được chúng tôi đâu.
- Không có gì để gia đình Harte buộc tội hắn vì đã âm mưu phá hoại cuộc sống của những người trong gia đình hay sao? - Marietta hỏi.
- Không có gì mẹ à. Chính y không trực tiếp làm gì hết. Mà y thuê những người khác làm những công việc dơ bẩn và ngay cả những kẻ khác, ta cũng không có bằng chứng để buộc tội.
- Có lẽ hắn sẽ nhận hình phạt xứng đáng, - Marietta nói, vẻ trầm tư. Bà nhìn Evan, với vẻ hiểu hết tình thế. Bà nói tiếp: - Có lẽ Angharad sẽ làm cho hắn sa đọa. Ta hy vọng như thế.
Sau đó, Marietta ra về, Evan nằm trên ghế nệm dài trước lò sưởi. Nàng vừa thiu thiu ngủ vừa nghĩ đến cuộc sống của mẹ. Phần lớn thời gian mẹ nàng không được hạnh phúc. Thật vậy, bà đã chịu nhiều cảnh đau đớn trong cuộc đời. Nhưng đời sống không dễ dàng gì, mọi lúc mọi nơi, mọi người thường gặp những cảnh khó khăn. Thậm chí có người còn gặp nhiều tai họa ập đến nữa.
Evan mừng vì mẹ nàng đã tìm được con đường thoát khỏi chán chường, cô đơn. Nàng hiểu lý do tại sao Marietta muốn sống ở London. Bỗng nàng nghĩ đây là một bắt đầu mới, một khởi đầu tươi sáng. Đây là cơ hội tuyệt vời để bà có cuộc sống mới với ngôi nhà mới, trong một thành phố bà biết và yêu mến, đang chờ đợi ngày làm bà ngoại, đợi ngày nhìn các cháu khôn lớn, được ở với mình, có mình bên cạnh mà không có bố can thiệp vào.
Khi nàng thiu thiu ngủ, nụ cười bỗng nở trên môi nàng. Nàng thật sự vui mừng vì mẹ nàng sẽ ở tại Anh mỗi năm một thời gian, nàng muốn làm hết mình để giúp mẹ hạnh phúc, làm cho Marietta trở thành người trong gia đình nàng, cho bà tình yêu của người con gái mà từ lâu nay bà đã bị tước đoạt.
Và nàng sẽ cố để không giận bố lâu, mặc dù hiện tại nàng đang giận ông.