HAI MƯƠI BỐN
Linnet ngồi nhìn vào những tờ giấy ghi số hàng đã bán được gần đây nhất, bỗng nàng nghĩ là mình đọc nhầm. Nhưng khi đọc lại lần hai, nàng thấy mình không nhầm, mà kết quả quá tệ. Gian hàng nào trong ba tầng bán hàng thời trang do nàng quản lý, doanh thu cũng rất tệ.
Không thể như thế này được, nàng lẩm bẩm một mình. Nàng buồn rầu nhận thấy việc bán hàng trong tuần qua rất yếu, nếu không nói là quá tệ.
Ngồi dựa người ra lưng ghế, nàng cau mày, lòng phân vân không biết tại sao mẹ nàng không nói với nàng về kết quả tệ hại này. Paula đã lấy những tờ giấy ghi kết quả hàng bán này trước Linnet nhiều ngày kia mà. Có lẽ mẹ nàng cũng không đọc những tờ giấy này. Nàng thì bận lo soạn thảo kế hoạch để đưa cho Paula xem, còn bà thì chắc bận tâm về hành vi bừa bãi của Jonathan Ainsley.
Theo Linnet thì hình như ngày nào mẹ nàng cũng nói chuyện với Sarah ở Paris. Nàng tự hỏi mẹ nói chuyện gì với bà ấy? Chuyện mà Paula nghe được từ Sarah chỉ là chuyện Jonathan mê mẩn Angharad và ngược lại, cô ta cũng say đắm y.
Linnet vui mừng khi biết hai kẻ hoang đàng này đã mê mẩn nhau, quấn lấy nhau từ thể xác đến tâm hồn. Điều này quả thật thú vị, vì họ sẽ để cho mọi người trong gia đình được yên thân. Nàng hy vọng như thế, ít ra là hiện giờ.
Gideon tỏ ý tán thành với nàng. Sau ngày nàng ăn trưa với Evan và Marietta, chàng đã gặp Linnet để uống giải khát. Gideon đã thổ lộ tâm tình với nàng. Vì hai người đã cùng lớn lên với nhau, là bạn thân với nhau, nên chàng đã nói hết nỗi lo sợ của mình cho nàng biết. - Cô ta rất quỷ quái, - chàng nói. - Vào buổi chiều gặp cô ta trong bệnh viện sau khi Evan bị ngã, tôi thấy vẻ ác độc hiện ra trên gương mặt của Angharad. Tôi vẫn trách cứ cô ta là người gây ra tai nạn cho Evan. Tôi nghĩ cô ta đã làm cho Evan đau đớn, khổ sở. Chúng ta phải chờ xem chuyện gì sắp xảy ra. - Chàng cười ý nhị rồi nói tiếp: - Tôi nghĩ Ainsley đã gặp được người xứng đôi. Tôi tin cô ả đúng là kẻ tâm đầu ý hợp của y. Cô nàng sẽ dẫn y vào bước luân vũ nhịp nhàng.
Linnet thở dài, nhìn vào các con số trên giấy một lát nữa. Những con số làm cho nàng thất vọng. Thật quá tệ, nàng lẩm bẩm. Hàng thời trang mà bán như thế này thì thật quá tệ hơn bao giờ hết.
Xem kết quả buôn bán như thế này, nàng liền nghĩ đến biện pháp cải cách, nàng thấy kế hoạch nàng đã đưa cho Paula xem thật quan trọng biết bao, vì nàng đã đề nghị tân trang cửa hàng ở London cho phù hợp với thế kỷ hai mươi mốt. Có thế, việc buôn bán mới khá lên được.
Tất cả mọi nơi trong cửa hàng đều phải tu sửa lại hết. Các cửa sổ cần phải có bộ mặt mới, hàng trưng bày trên nhiều tầng lầu phải làm sao cho được lộng lẫy, hàng hóa phải cho phù hợp với thời đại mới người ta đang sống. Nàng đã biết như thế từ lâu. Từ khi nàng đi thăm Cửa hàng bách hóa Harte ở New York và các cửa hàng khác trong thành phố này, nàng nghĩ cần phải đem đến cho cửa hàng ở quê nhà một sức sống mới, cao hơn mức cũ rất nhiều.
Nàng nghĩ là Cửa hàng bách hóa Harte ở London đang bắt đầu mất hết vẻ đặc sắc. Cửa hàng vẫn còn đẹp thật đấy, còn dấu mốc của bước ngoặt và còn nổi tiếng trên thế giới, nhưng theo nàng nghĩ thì nó đã trở nên hơi ù lì, nhất là đối với khách mua hàng của thời hiện đại.
Linnet đủ thông minh để hiểu rằng những con số bán hàng vừa qua của các tầng thời trang không có dấu hiệu báo sự thiệt hại gì cho Cửa hàng bách hóa Harte, nhưng nàng nghĩ rằng như thế cũng đủ cho thấy mãi lực (sức mua, sức tiêu thụ hàng hóa) của cửa hàng có chiều đi xuống. Nếu không quyết liệt chỉnh đốn thì nội trong năm tới, việc buôn bán sẽ tuột dốc. Nàng biết Cửa hàng bách hóa Harte không thua lỗ, ít ra thì chưa, nàng lẩm bẩm nói.
Nhưng nàng biết nếu những ý nghĩ cải cách mà không được thực thi, thì cửa hàng sẽ thua lỗ.
Nàng đứng dậy, bước đến bàn làm việc, lấy tờ Tài chính thời báo mà hồi sáng nàng đã để ở đây. Nàng lật đến những trang hồng, xem giá cổ phiếu trong các trang cho đến khi gặp giá cổ phiếu của Cửa hàng bách hóa Harte. Nàng gật đầu, thở dài nhẹ nhõm. Các cổ phiếu vẫn giữ nguyên vị trí, thậm chí còn nhích lên một chút.
Mặc dù yên tâm về giá cổ phiếu, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng phải tiếp tục thực hiện kế hoạch với bất cứ giá nào. Nàng cảm thấy quyết tâm thực hiện kế hoạch hơn bao giờ hết, nếu không thực hiện hết thì cũng phần lớn. Nhưng nàng phải tìm phương cách để thuyết phục mẹ nàng tin rằng họ không thể ngồi yên một chỗ mà Linnet gọi là tình trạng không tiến bộ. Mẹ nàng sống trong quá khứ, làm theo phương án của Emma Harte và ký ức của bà ngoại.
Ngồi vào bàn giấy, nàng nhấc máy điện thoại, bấm số gọi India, tuần này India làm việc ở cửa hàng Leeds.
India trả lời trên máy riêng ngay lập tức. - India Standish đây.
- Chào India, Linnet đây. Chị khoẻ không? Dusty sao? Ồ, con bé Atlanta như thế nào?
- Cám ơn, hai bố con khỏe. Nhưng cô thì sao? Cô có vẻ căng thẳng thế, Linny, - India đáp bằng giọng Anh pha Ailen du dương, trầm bổng, ngọt ngào.
- Tôi hơi lo một chút. Này nhé, tôi vừa xem những con số bán hàng trong tuần qua tại các tầng thời trang, chúng kém quá. Thật đấy, India, chúng làm tôi lo sợ thật, nói cho chị biết như thế.
- Nhưng cô hãy nhớ tháng giêng thường buôn bán ế ẩm. Nhưng dù sao thì đây là năm đầu tiên chúng ta thất thu trong việc bán hàng tháng giêng. Tôi không hiểu tại sao. Cô Paula không chịu tăng cường hàng để bán. Tôi nghĩ làm thế là sai lầm.
- Tôi cũng nghĩ thế, - Linnet đáp, - nhưng tôi không thể nói với mẹ tôi được, vì bà đang giận về kế hoạch cải cách của tôi.
- Ồ, bậy! Tôi hy vọng bà sẽ chấp nhận đề nghị của cô, đồng ý với chúng ta, ý của Evan, của tôi cũng như của cô. Bà phản đối điều gì?
- Thực ra thì bà chưa xem các kế hoạch ấy. Tôi vừa mới làm xong bản dự thảo. Nhưng khi nghe tôi nói đến việc thiết lập phòng tắm nước khoáng, bà không bằng lòng.
- Trời, đấy là ý kiến rất hay của cô. Tôi không biết khi nghe cô nói về việc mở các quán bán thức ăn nhanh thì bà sẽ phản ứng ra sao. - India cười. - Tôi sợ bà sẽ không vui, Linny.
- Phải, nhưng tôi phải đưa cửa hàng này vào thế kỷ mới. Này, lý do tôi gọi đến chị để hỏi các cửa hàng ở Leeds và Harrogate buôn bán ra sao trong tuần qua, nhất là trong các gian bán đồ thời trang.
- Rất tốt, - India đáp. - Thú thật là tôi hơi ngạc nhiên. Nhưng như cô đã biết, các tầng thời trang ở Leeds bán rất chạy, ít ra là bán cho nhóm tuổi hăm hai. Số áo quần này rất hấp dẫn, cô đừng quên là chúng ta có hàng trăm nữ sinh viên học ở đây, tại Đại học Leeds và các trường Cao đẳng kỹ thuật. Chúng ta đã đạt kỷ lục trong kinh doanh.
Linnet lắng nghe rồi nói nhanh: - Chúng ta sẽ mở bán loại áo quần này tại cửa hàng ở London. Tôi nghĩ chúng ta đã quên phất cái nhóm tuổi này.
- Đúng, - India đáp rồi vội vã nói tiếp: - Còn chuyện này nữa. Từ khi Atlanta ở với chúng tôi, tôi đâm ra quan tâm đến áo quần và đồ chơi trẻ con. Tuần qua tôi đã nghĩ ra cách làm ghép những gian bán đồ chơi và áo quần trẻ con thành những khu nối tiếp nhau. Tôi nghĩ làm thế sẽ gia tăng mãi lực. Tôi cũng yêu cầu những nhà sản xuất may thêm áo quần trẻ em.
- Bà chị họ của tôi ơi, cửa hàng ở Leeds có vẻ đã vượt qua ở đây rồi đấy nhé. - Linnet cười.
India cười theo nàng. - Tôi chỉ gắng làm hết sức mình thôi.
- Chị đã đạt được điều mong muốn rồi. Còn cửa hàng ở Harrogate thì sao?
- Hoạt động tốt. Cô có muốn tôi gửi giấy bán hàng đến không?
- Thôi, cứ tiến hành như thế là tốt.
- Vâng. Có tin gì thêm về Angharad và ông bồ của cô ta không, nếu chúng ta gọi y như thế?
- Cũng chỉ nhận tin từ kênh của Sarah thôi. Chắc chị biết tình hình rồi, y bị Angharad bỏ bùa và vân vân. Tuy nhiên, Gideon tin là ông Ainsley của chúng ta đã gặp được đám xứng đáng.
Như thế nào mà xứng đáng? - India bối rối hỏi.
- Gid không thích Angharad Hughes. Lần đầu tiên anh ấy gặp cô ta, anh ấy đã lo sợ rồi. Anh ấy nghĩ cô ta có vẻ ác hiểm. Anh ấy nói cô ta có thể địch nổi với phần tinh hoa của Ainsley.
- Tôi sẽ đến chúc mừng cô ta, - India nói khôi hài.
- Tôi cũng vậy. Mà này, cuối tuần này tôi tìm chị ở đâu? Chắc là ở Willows Hall chứ gì?
- Phải, thực ra thì từ tối nay tôi đã có mặt ở đấy rồi. Tôi thích ở với Atlanta, từ khi con bé đến ở với Dusty, tôi rất gắn bó với nó. Tuy mới thứ năm, nhưng tôi định chiều tối nay sẽ đến đấy. Ở Pennistone Royal một mình với Emsie quá buồn, vì cô ta luôn luôn bận làm bài tập. Mọi người đã về London hết, nên ở đây không vui như trước. Nhưng cô có định lên nghỉ cuối tuần không, Linnet? Nếu lên, có lẽ chúng ta họp mặt nhau... bốn chúng ta.
- Được thế thì vui quá rồi, nhưng chúng tôi phải ở lại London. Julian phải làm một vài công việc cuối cùng để tổ chức ngày giỗ ông nội anh ấy. Sáng thứ bảy anh ấy phải gặp bố, còn tôi định đến cửa hàng ở đây. Nhưng mẹ tôi sẽ đi Yorkshire với bố. Và có thể có cả Lorne nữa.
- Tessa sẽ không đến cửa hàng ở Harrogate hơn một tuần, nên tôi định sáng thứ bảy phải đến đấy, cho nên nếu cô cần gì tôi, cứ tìm ở đấy. Hay là tôi sẽ ở với Dusty.
Sau khi gác máy, Linnet làm tiếp bản dự án cho mẹ nàng xem. Khi thấy công việc đã hoàn tất mỹ mãn, nàng viết thêm kế hoạch dựa trên thành quả của India ở cửa hàng tại Leeds, trình bày kế hoạch của India đã có kết quả rất tốt.
Cuối cùng, nàng in hết các kế hoạch trên máy tính, cho vào kẹp hồ sơ, bỏ vào hộc bàn và khóa lại. Nàng sẽ đưa cho mẹ nàng xem vào ngày mai trước khi Paula đi nghỉ cuối tuần ở Pennistone Royal.
Nhìn đồng hồ trên bàn, Linnet thấy đã bốn giờ. Nàng đứng dậy, đi đến tầng thời trang để xem tình hình diễn ra trong cửa hàng như thế nào. Đây là thủ tục đã có từ lâu, từ thời bà Emma Harte, người sáng lập nhà hàng và là vị anh hùng vĩ đại của nàng. Bằng mọi cách, nàng nhắm đến mục đích trở thành Emma Harte mới. Đây là tham vọng của nàng.
Nhiều trăm dặm về phía Bắc London, India Standish cũng làm những công việc tương tự như thế ở Cửa hàng bách hóa Harte tại Leeds. India đã được Linnet huấn luyện, nên cách hành động của nàng hầu như giống phương thức hàng ngày của cô em họ. Đi kiểm tra một vòng vào buổi sáng, nếu có thể một vòng vào buổi trưa và một vòng nữa vào lúc bốn giờ chiều, giống như bà cố của họ đã làm. Linnet thường nhắc nhở nàng như thế và cũng nhắc nhở nàng nhớ kỷ luật của bà cố Emma Harte, nhớ cách làm việc cật lực của bà.
Thứ năm thường là ngày tốt đẹp của cửa hàng, nhiều thiếu phụ và thiếu nữ đi quanh các gian hàng, họ nhìn mọi thứ, nhất là nhìn vào các gian hàng thời trang. India nhận thấy hôm nay cũng đông đúc như những ngày thứ năm trước kia. Những gian áo quần là đông nhất và dĩ nhiên điều này làm cho nàng rất vui.
India thông minh, được huấn luyện đặc biệt, một trong những yếu tố bí mật giúp nàng thành công là chịu lắng nghe, nghe tất cả mọi người. Tuy nhiên người mà nàng lắng nghe nhiều nhất là Linnet. Ngoài ra nàng còn chú ý đến thái độ của Linnet ra sao. Mới cách đây một lát, nàng đã thấy thái độ của cô em họ có vẻ căng thẳng và âu lo về kết quả bán hàng. Sự lo lắng của Linnet đã khiến cho India phải suy nghĩ và nàng nhất trí với Linnet rằng cửa hàng tổng hợp lớn của họ ở Knightsbridge cần phải sửa sang nhiều.
Nhưng, giống như Evan, India run sợ khi nghĩ đến sự giận dữ của Paula. India đinh ninh trong óc rằng, cuối tuần này, khi bà chủ của họ xem những kế hoạch của Linnet, thế nào bà cũng nổi giận.
Khi India đi xuống tầng lầu bán hàng, nàng nghĩ ràng Paula hơi quá cứng nhắc trong phương sách của mình. Bà không muốn thay đổi, vì bà tôn kính bà Emma Harte. Vì thế mà phát sinh ra nhiều vấn đề khó khăn. Paula cương quyết bác bỏ những phương sách của Linnet về việc cải cách để hướng tới tương lai, là bà đã mọc rễ trong quá khứ. Đã giữ nguyên những gì của bà Emma đã làm. Bà đã tuân theo những gì bà Emma muốn từ lâu.
India mải miết suy nghĩ đến nỗi không chú ý đến một phụ nữ đang đi theo nàng và cố đến gần nàng. Mãi cho đến khi người đàn bà nắm cánh tay nàng, India mới dừng bước. Quay về phía người đàn bà, nàng nói:
- Chị làm gì thế? Thả tay tôi ra! Chị là ai?
Bỗng nàng run sợ khi nhận ra người đàn bà là ai. Chị ta là Melinda Caldwell. Tại sao có thể như thế này? Chị ta ở trong trung tâm cai nghiện kia mà. Không! Chị ta không còn ở trong ấy nữa. Trông chị ta khủng khiếp làm sao: đôi mắt sâu hoắm, mặt nhăn nheo mệt mỏi, tóc bù xù và dơ bẩn.
Cố vùng ra khỏi tay Melinda, nhưng chị ta nắm quá chặt, nên India cố đẩy chị ra khỏi lối đi ở giữa gian hàng, đẩy ra sau các giá áo quần và ép chị ta sát vào tường. Mặc dù bề ngoài India trông có vẻ liễu yếu đào tơ, nhưng nàng khoẻ về thể xác và tinh thần cứng rắn. Vẫn cố thoát ra khỏi tay của Melinda, nhưng nàng không muốn làm ồn trong phòng bán áo quần thời trang này, nên India cúi sát vào Melinda và rít lên:
- Thả tôi ra ngay. Nếu không, chị sẽ gặp chuyện rất rắc rối đấy.
- Cô mới rắc rối. Cô và thằng con hoang Dusty Rhodes. Hai người đã bắt cóc con tôi, - Melinda the thé nói.
- Hãy bình tĩnh. Thả tôi ra! - India nói tiếp. - Sao, chị nghe không? Thả tôi ra ngay. - India cố vùng ra.
- Tôi biết con bé ở tại Willows Hall với hắn. Và với cô. Đồ đĩ. Mẹ tôi cho tôi biết con tôi ở đâu. Cô tưởng là mẹ tôi không nói cho tôi biết à? - Melinda la lớn, cố đẩy India để hai người đi ra khỏi tường.
Bỗng India bước lùi một bước và khi Melinda bước theo tới trước, không thả tay ra, thì India đánh mạnh xuống cánh tay của chị ta. Chiếc nhẫn có khuôn dấu vuông trên ngón tay út của India khứa vào cổ tay Melinda, khiến chị ta thả tay nàng ra ngay. Rõ ràng Melinda yếu đuối, bị ma túy làm cho cơ thể suy nhược và không chịu chữa trị cho đến nơi đến chốn.
Một phụ nữ bán hàng thấy cảnh xô xát xảy ra bèn đi vội đến phía họ và India nói với chị ta:
- Gọi bảo vệ đến ngay! - Rồi nàng quay lại phía Melinda, chị ta đang rút lui. Bây giờ đến lượt India chụp lấy Melinda, nhưng chị ta đã nhanh chân chạy đi. Chị ta quay về phía thang máy, bước vào và đi xuống.
Chỉ một lát sau, khi nhân viên an ninh đến thì Melinda đã biến mất. India nói cho họ nghe nàng đã bị một mụ điên xông tới gây sự, các người bảo vệ liền chạy xuống tầng dưới.
- Xin cô đừng lo, cô India, chúng tôi sẽ tìm ra mụ ta.
- Một nhân viên bảo vệ hứa thế trước khi đến thang máy.
India gật đầu không nói gì, nhưng nàng nghĩ: không, các anh không tìm ra đâu. Chị ta đi rồi. Chị ta đã ra ngoài đường rồi.
Sau khi cám ơn người thiếu phụ đi gọi bảo vệ, India lui về căn phòng của mình, cảm thấy người hơi dao động. Nàng lo về việc Melinda Caldwell đã ra khỏi bệnh viện và đang tự do. Chị ta rất nguy hiểm và khó lường trước.
Ngồi vào bàn, nàng nhấc máy điện thoại, bấm số máy riêng của Dusty ở Willows Hall. Khi chàng trả lời, nàng nói:
- Dusty, Melinda không ở trong bệnh viện. Chị ta đang ở tại Leeds.
- Lạy Chúa! Tại sao có thể như thế được? Tại sao...
- Em không biết tại sao chị ta ra viện, nhưng chị ta đến Cửa hàng bách hóa Harte, - India vội cắt ngang lời chàng rồi nói tiếp bằng giọng bình tĩnh. - Chị ta đến gần em, gây sự với em. Chị ta nói anh đã giữ con của chị ta, nói rằng mẹ chị ta cho biết Atlanta đang ở tại Wil- lows Hall.
- Lạy Chúa lòng lành, không! - Dusty thốt lên. - Không có chuyện cô ta đến thăm Molly ở bệnh viện! Chuyện này quá sức khủng khiếp. Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho em? Cô ta không làm em bị tổn thương chứ? - Chàng hỏi. - Em bình yên chứ? - India!
- Em chỉ cảm thấy bị dao động một chút thôi, em khỏe. Rủi thay là khi bảo vệ đến thì Melinda đã thoát được. Cô ta chạy xuống thang máy và có lẽ ra khỏi cửa hàng ngay. Em nghĩ là họ không bắt được, mặc dù họ chạy theo chị ta ngay. Em muốn báo cho anh biết để đề phòng, vì có thể chị ta chạy đến Willows Hall đấy.
- Anh biết, nhưng chị ta sẽ không vào được đâu. Nhờ Jack Figg bố trí hàng rào an ninh ở đây, cô ta sẽ không vào được trong khuôn viên của biệt thự. Khi nào em về?
- Sắp về. Em đợi các nhân viên an ninh đến báo cáo tình hình xong thì về. Trong lúc chờ đợi...
- Em hãy đợi một lát, có Paddy muốn gặp anh.
India nắm chặt ống nghe, nín thở, đợi Dusty trở lại nói tiếp. Nàng không nghe được tiếng của Paddy, nhưng lắng nghe được lời Dusty nói: - Chuyện này thật nguy hiểm. Vui lòng nói với bà ta đợi tôi một lát.
Bỗng Dusty quay lại, nói với India: - Gladys đang chờ nói chuyện trên điện thoại. Một người hàng xóm của bà Molly đã thấy Melinda, liền điện thoại cho Gladys. Như thế tức là Melinda muốn vào nhà Molly ở Meanwood, nhưng Molly đã thay ổ khóa. Thật lanh trí. Anh cần nói chuyện với Gladys. Em hãy liên lạc với anh, cho anh biết khi nào em về.
- Em sẽ cho anh biết. Không lâu đâu, đừng lo.
- Em hãy thu xếp công việc và về nhanh lên...
- Em được an toàn trong cửa hàng, không sao đâu.
- Hiện em đang ở trong cửa hàng phải không?
- Phải. Sau khi gặp các nhân viên an ninh xong, em sẽ về.
India cúp máy, dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi tắt máy tính. Một lát sau, hai nhân viên an ninh bước vào phòng nàng. - Không thấy bóng dáng chị ta đâu hết, cô India, - Mack Slater nói.
Ông ta là chỉ huy của hai người bảo vệ Cửa hàng bách hóa Harte nhiều năm rồi. Ông ta nói tiếp: - Chị ta chạy ra cửa trước của cửa hàng và biến mất ngay khi chúng tôi ra đến đường. Người gác cửa thấy chị ta chạy về phía quảng trường City. Anh ta nghĩ thế thôi. Vì có thể người ấy không phải là chị ta. Chị ta là ai thế, cô India? Cô biết không?
India nghĩ là không nên nói thì tốt hơn, nên nàng lắc đầu, đáp: - Xin lỗi, Mack, tôi không biết chị ta là ai. Có lẽ người mắc bệnh tâm thần nào đấy. - India cười và nhún vai. - Bây giờ có nhiều kẻ điên quá, phải không?
- Phải, tình hình không như trước, không chút nào hết. Xin lỗi chúng tôi không tóm được chị ta.
- Anh đã làm hết sức mình rồi. Cám ơn Mack và Jerry. Hai nhân viên an ninh rút lui, India ngồi yên mấy phút nữa rồi thu dọn đồ đạc. Khi đã cho hết đồ đạc vào xách, nàng đi đến tủ, lấy áo khoác bằng da cừu và khăn quàng len. Nàng vừa mặc áo khoác xong thì điện thoại reo.
Cúi người nhấc máy trên bàn, nàng nói: - Alô.
- Anh đây, - Dusty nói - Anh có tin xấu. Molly Caldwell bị lên cơn đau tim lại mới cách đây một lát. Họ đưa bà vào phòng cấp cứu. Anh tin là do Melinda gây nên. Cô ta đến đấy để gặp bà và làm cho bà lên cơn lại.
- Ôi, khốn nạn, khiếp quá! - India đáp. - Anh có muốn em đến bệnh viện Leeds không? Em cần làm gì không?
- Không, không có gì để làm. Bây giờ em đến, bà ấy cũng không biết đâu. Theo anh biết, thì bà bất tỉnh. Mới cách đây năm phút, bệnh viện điện thoại báo cho anh biết thế. Họ sẽ thường xuyên tiếp xúc với anh.
- Còn Gladys thì sao, bà ấy có nói gì không?
- Nói chuyện mà em đã biết rồi... Có người hàng xóm thấy Melinda tìm cách vào nhà Molly nhưng không được. Gladys bận đi chào hàng và có người hàng xóm khác nói Melinda cũng đến đấm cửa nhà Gladys. Rõ ràng cô ta không đạt được kết quả gì, vì bà ấy không có ở nhà. Bây giờ Gladys đã đến nhà Molly. Ở đấy có chiếc vali nhỏ chứa đầy giấy tờ và ngày hôm kia khi bà ta đến thăm Molly, bà ấy bảo Gladys đem cái vali ấy đến cho anh sớm chừng nào hay chừng ấy.
- Và hiện bà ta đã đem vali đến cho anh phải không?
- Anh nghĩ như thế là hay nhất. Sự xuất hiện đột ngột của Melinda đã làm cho Gladys lo sợ, anh không trách bà ta được. Ngoài việc đem vali đến cho anh, anh nghĩ là bà ta nên ở tại Willows Hall để trốn cô ta luôn. Em có đồng ý không, India?
- Anh muốn nói, để Melinda khỏi gặp được bà ta chứ gì, phải không?
- Đúng thế đấy. Biết đâu Melinda sẽ gây chuyện rắc rối cho Gladys.