← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI LĂM

Mới đây Jack Figg nhất quyết đòi Tessa, Linnet, In- dia và Evan phải dùng xe hơi màu đen kín đáo mà thành phố thường dùng, có tài xế là cựu quân nhân. Nói tóm lại, xe họ đi khó nhận ra và tài xế là vệ sĩ. Ít ra là trong thời gian làm việc trong tuần, trong thời gian này chương trình của họ không thay đổi, họ dễ bị theo dõi, dễ là mục tiêu bị tấn công. Mục đích của ông là bảo vệ các cô khỏi bị Ainsley tấn công.

Nhưng India nhất quyết dùng chiếc Aston Martin khi nàng nghỉ cuối tuần ở Yorkshire và Jack không thể thuyết phục được nàng. Ông vẫn còn cố sức thuyết phục.

Bây giờ khi ngồi trong chiếc xe hơi màu đen đến đón nàng ở cửa hàng, nàng từ chỗ ngồi phía sau chồm tới trước, nói với tài xế: - Xin lỗi Larry, tôi quên nói với anh là chiều nay tôi không đi đến Pennistone Royal. Nhờ anh đưa tôi đến Willows Hall được không?

- Không sao, thưa cô India, - Larry Cox đáp, lễ phép và vui vẻ.

Khi ngồi dựa lưng ra ghế, India nghĩ đến Jack Figg. Nàng thấy nàng và Dusty rất cần đến lời khuyên của ông ta, nếu không nói là cần ông ta giúp đỡ. Melinda Caldwell là mối đe doạ không những cho Molly Caldwell, mà cho cả hai người.

India lấy điện thoại di động, bấm số máy của Jack. Khi ông trả lời, nàng nói: - Chào Jack. India đây.

- India, nghe giọng cô tuyệt quá. Mọi việc yên ổn cả chứ? - Ông hỏi, vẻ lo lắng như bao lần trước.

- Tôi nghĩ là Dusty và tôi cần ông giúp đỡ.

- Có gì không ổn à? Nói cho tôi nghe đi, tranh thủ thời gian.

India hạ thấp giọng đáp: - Hôm nay Melinda Caldwell đến cửa hàng, chị ta gây sự với tôi.

- Bây giờ cô đang ở đâu?

- Ngồi trong xe với Larry, đi Willows Hall.

- Tôi hiểu. Xin hỏi cô vài câu. Rất tiện cho cô và giữ bí mật hơn. - Ông tin Larry, nhưng nghĩ rằng tốt hơn là phải thận trọng.

- Đồng ý, - India đáp.

- Chị ta đến gặp cô thình lình à?

- Thình lình. Tôi cứ nghĩ chị ta đang cai nghiện, cho nên khi gặp chị ta tôi rất kinh ngạc.

- Tôi hiểu rồi. Như vậy hiện chị ta đã ra bệnh viện và đi lang thang khắp Leeds. Có phải cô muốn nói thế không?

- Phải. Chiều nay gặp chị ta, tôi thật khó chịu. Và có lẽ chị ta cũng đã đến gặp bà mẹ.

- Ở bệnh viện Leeds phải không? Hay bà Caldwell đã về nhà rồi?

- Bà ấy còn ở bệnh viện. Mới cách đây một lát, Dusty nói với tôi rằng chiều nay bà Caldwell bị lên cơn đau tim.

Theo lời Melinda đã nói với tôi, tôi nghĩ chị ta hôm nay có đến thăm bà ấy.

- Ôi lạy Chúa! Tội nghiệp cho bà Caldwell. Tôi cứ tưởng bà ấy đã bình phục. - Jack đằng hắng giọng. - Melinda được trung tâm cai nghiện cho về khi nào? - Dusty nghĩ chị ta không được cho về, mà trốn về thôi.

- Ra thế - Jack dừng nói, nhưng chỉ một giây lại nói tiếp: - Chị ta như thế nào? Điên loạn ư? Hay tỉnh táo? Cô cho tôi biết chị ta như thế nào?

- Chị ta giận dữ. Chị ta có vẻ đã lành bệnh nhưng rất giận dữ. Và trông rất khủng khiếp.

- Chị ta sẽ gây rắc rối đấy, India và rất nguy hiểm. Tôi nghĩ là chúng tôi phải tìm ra chị ta càng sớm càng tốt.

- Tối nay chúng ta gặp nhau được không? Để bàn về tình thế. Ông ở gần đây phải không?

- Tôi đang ở Yorkshire nhưng không gần lắm. Thực ra thì hiện tôi đang ở tại Scarborough.

- Trời đất, ông không đến đây để nghỉ mùa đông ở Heron’s Nest chứ, - India ngạc nhiên thốt lên.

Nghe nàng nói, Jack cũng ngạc nhiên, nên ông nói nhanh:

- Cô cứ nói đùa mặc sức, nhưng hôm nay tôi đến Heron’Sarah Nest thật. Để gặp người chăm sóc ngôi nhà. Bà ta tin là trong tháng qua, thỉnh thoảng có ai đấy sử dụng ngôi nhà này. Paula cho tôi biết vào hôm kia, cho nên tôi quyết đến xem tận mắt ra sao?

- Rồi sao?

- Không sao hết, India. Hiện chưa kết luận được. Tôi đã có một số ý kiến hay hay, nhưng không nhắm người nào, hay là chưa. Thú thật, trong nhà không có gì bị xáo trộn, cũng không có dấu hiệu khóa bị phá.

- Vậy tại sao người chăm sóc nhà biết có người đã vào nhà?

- Câu hỏi hay. Theo người giữ nhà cho biết thì nến trong nhà có nhiều lần thắp sáng và một ít đồ đạc bị xáo trộn vị trí.

- Ai mà muốn đến Heron’s Nest vào mùa đông giá rét nhỉ? Thời tiết ở Scarborough rất lạnh, đây là nơi thuộc vào vùng Bắc Hải, xa lắc xa lơ. Vào mùa này không ai trong chúng ta đến đó hết. Nhưng có lẽ có người hẹn nhau lén lút ở đấy, loại hẹn gặp nhau bất chính, - India nói và cười. - Heron’s Nest là nơi rất thích hợp cho những kẻ bất chính gặp nhau.

Nghe nàng nói, Jack ngạc nhiên hỏi: - Tại sao cô nói đến chuyện hẹn hò, India? Có phải cô muốn nói trong gia đình có người thường hẹn gặp nhau bí mật ở Heron’s Nest ư?

- Ông muốn hỏi những người thuộc thế hệ tôi hay thế hệ mẹ tôi? Có nhiều người trong chúng tôi... - Nàng dừng lại một lát mới nói tiếp: - Thuộc nhiều thế hệ.

Jack khẽ cười. - Dĩ nhiên tôi không nghĩ đến thế hệ của bà nội cô hay của ông Robin. Thực ra tôi nghĩ đến thế hệ của cô.

- Tôi không tin như thế. Ai trong số chúng tôi đã đến đấy? Toby ư? Anh ấy hiện là người duy nhất đang hưởng cảnh tự do, đang trong thời kỳ đợi kết quả ly dị. Nhưng vợ anh ấy ở Los Angeles, cho nên anh ấy có thể vui chơi ở London nếu anh ấy muốn. Cần gì anh ấy phải lén lút cho mất công. - Khi thấy Jack không đáp, nàng hỏi: - Ông đồng ý không?

- Đồng ý. Ý kiến của cô khá chính xác.

- Tại sao cô Paula lo lắng có người đến đấy như thế? - India hỏi.

- Tôi nghĩ bà ấy lo ngôi nhà bị ai phá rào đột nhập, bà ấy sợ có kẻ trộm vào nhà.

- Tôi hiểu rồi. Mà Jack này, không ai thuộc thế hệ của tôi mặn mà với Heron’s Nest như thế hệ của mẹ tôi đâu. Heron’s Nest đối với thế hệ của bà rất quan trọng, vì đây là nơi họ cùng lớn lên với nhau. Hè nào họ cũng đến ở đây với bà Emma. Họ gọi nhà này là trại hè của Emma.

- Tôi cũng nhớ như thế. Tôi thường đến đó để bàn công việc với bà cố của cô. Này India, cô hãy cho tôi biết họ có còn nói đến những năm tháng ấy ở Heron’s Nest không?

- Còn chứ. Mới đây mẹ tôi nói bà rất thích ngôi nhà, bà nói Paula thường giấu bà ở đấy khi bà yêu thầm nhớ trộm bố tôi. Và Linnet có lần nói rằng bố mẹ cô ấy thường lén lút gặp nhau ở đấy khi Paula đang làm thủ tục để ly dị Jim Fairley.

- Tôi hiểu lý do tại sao cô cho chuyện này có dính líu đến việc yêu đương lãng mạn, - Jack đáp. - Ý kiến này khá hay đấy, cám ơn. Nhưng ta hãy trở về chuyện của Melinda Caldwell. Tôi sẽ cử hai nhân viên đi điều tra ngay và tôi sẽ nói chuyện với người của tôi ở Sở cảnh sát Leeds, những người bạn tại phòng Điều tra hình sự. Tôi phải báo cho họ biết ngay là chị ta nghiện ma túy, rất nguy hiểm.

Tôi đoán chị ta không làm cho cô bị thương tích gì. Hay cô đã bị?

- Không, không bị gì. Nhưng chị ta cố gây thương tích cho tôi, - Linnet đáp. - Chị ta muốn vào nhà của mẹ chị ta ở Meanwood hôm nay. Tôi không biết địa chỉ, nhưng để tôi hỏi lại Dusty rồi sẽ cho ông biết sau.

- Tốt. Tôi muốn cô miêu tả Melinda cho tôi biết.

- Chị ta cao bằng tôi, tóc nâu vàng, mặt hấp dẫn với xương gò má cao. Trông chị ta không được khỏe mạnh và rất bệ rạc. Chị ta mặc quần jeans đen và áo khoác đen.

- Tốt, tôi nhớ rồi. Cô nhờ Dusty gọi điện thoại đến trung tâm cai nghiện để hỏi bác sĩ cho biết, được không? Chúng ta rất cần biết tình trạng của Melinda.

- Tôi sẽ làm thế. Mà Jack này, tối nay có khả năng tôi gặp ông được không?

- Được chứ. Tôi sẽ xong việc ở đây trong vòng một giờ thôi, cho nên tôi có thể có mặt ở Willows Hall vào quãng bảy giờ ba mươi. Được không?

- Tuyệt quá. Cám ơn ông nhiều. Tôi sẽ gọi ông khi đã có địa chỉ ở Meanwood.

- Cám ơn, India, nhớ đừng lo. Chúng tôi sẽ giải quyết việc này ổn thỏa ngay.

Không lâu sau đó, India gọi lại cho Jack để báo cho ông ta biết về tin mà ông muốn biết. Nàng còn nói cho ông ta biết rằng Dusty đã nói chuyện với bác sĩ Jeffers tại trung tâm cai nghiện, để biết cho chắc có phải Melinda Caldwell không được trung tâm cho về không. Bác sĩ nói với Dusty rằng, ông rất muốn chị ta trở lại trung tâm để chữa trị cho dứt điểm.

Sau khi cám ơn nàng xong, Jack gọi hai nhân viên phụ trách khu vực Yorkshire để giao công tác cho họ, đồng thời nói chuyện với người bạn làm việc ở Sở cảnh sát Leeds. Xong, ông ta ngồi thưởng thức tách trà, tạm yên tâm vì đã giao công việc điều tra về Melinda Caldwell cho những người có năng lực. Bây giờ ông cần suy nghĩ đến một tên vô lại khác.

Trước khi India gọi lần đầu tiên, Jack đã vào trong khách sạn lớn ở Scarborough, ngồi trong phòng dùng để uống trà buổi chiều. Ông đã gọi bình trà, bánh nướng để ăn và uống. Nhưng bây giờ ông nhìn quanh, nghĩ đến thời mà ông đã từng đến đây uống trà buổi chiều với bà Emma. Thời ấy việc uống trà buổi chiều rất thịnh soạn, cả một lô bánh xăng uých dài nhỏ, bánh nướng với mứt dâu, bánh ngọt và kem đặc. Đối với ông bây giờ ăn uống như thế là quá nhiều, quá bổ.

Khi đã lấy lại sức sau một ngày bận rộn, tâm trí ông quay về ý kiến của India về ngôi nhà ở Heron’s Nest. Ông trách mình sao quá ngu như thế, tại sao ông cứ nghĩ đến đám trẻ trong gia đình mà không nghĩ đến thế hệ già hơn, thế hệ của ông? Dĩ nhiên không có mống nào - ông thường gọi họ như thế - đến Heron’s Nest, nhất là vào mùa đông lạnh giá. Họ không bén mảng đến đấy làm gì, nhưng đối với đám cháu của bà Emma, thì việc này rất có ý nghĩa, vì họ thường đến nghĩ hè ở đây với Emma. Cho nên việc họ gắn bó, thương mến ngôi nhà xưa xinh đẹp trên bờ biển này là điều rất tự nhiên.

Thật là những năm tháng đầu xanh nông nổi, ông nghĩ, tất cả chúng ta đều nhớ đến thời trẻ trung của mình với bao tình thương mến. Chúng ta nghĩ rằng thời còn trẻ là thời vàng son, vì tuổi trẻ thường cho rằng cuộc đời vĩnh cửu và chúng ta tin mình bất tử.

Jack tìm trong túi lấy ra cuốn sổ nhỏ dùng để ghi những điều cần nhớ. Ông lấy cây bút ở túi trong phía trên ghi vào sổ tất cả những người cháu của bà Emma, những người khi còn trẻ thường đến Heron’s Nest. Rồi ông ghi thêm tên của Shane O’Neill và Michael Kallinski, vì họ là khách thường xuyên đến chơi. Sau khi nhìn kỹ danh sách, ông ta cất sổ và uống cho hết bình trà.

Trả tiền xong, ông gật đầu chào người phục vụ và ra xe. Mấy phút sau, ông đi về hướng Harrogate, lái xe băng qua những ngọn đồi hoang. Ông thầm cám ơn India đã chỉ cho ông thấy hướng đi đúng đắn. Nhờ nàng mà bây giờ ông nghĩ ra được người có khả năng đột nhập vào ngôi nhà ở Herson’s Nest.

- Trong vali bà Caldwell gửi đến có gì thế? - In- dia hỏi, nàng đứng nơi ngưỡng cửa thư viện ở Willows Hall.

Dusty đang ngồi nơi bàn giấy, sắp xếp các thứ, chàng ngước nhìn khi nghe nàng hỏi. - Di chúc của bà ta, các giấy tờ khác, nhiều thứ khác nữa, - chàng đáp, mặt tươi tỉnh khi thấy nàng - Trông em tuyệt quá, - chàng nói thêm. - Vào đi em yêu, đừng đứng đấy chứ.

India cười, bước vào phòng, dịu dàng duyên dáng như mọi khi. Nàng mặc cái áo dài rộng bằng vải Casơmia hồng, trên cổ và phía trước có viền những đường tết màu vàng, mái tóc màu nhạt buộc ra sau thành đuôi ngựa. Vật nữ trang duy nhất nàng đeo là đôi hoa tai hình vòng tròn lớn bằng vàng, chiếc đồng hồ tay và cái nhẫn đính hôn bằng ngọc xa phia.

Khi nàng đến gần bàn, Dusty liền đứng dậy ôm nàng vào lòng. Chàng ôm ghì nàng và nói trên mái tóc nàng:

- Anh rất buồn vì chuyện đã xảy ra hôm nay, India. Em không đáng phải chịu cảnh như thế. - Melinda Caldwell là chuyện rắc rối của anh, chứ không phải của em.

- Đừng ngốc! - India đáp, nàng dùng từ mà bà nội nàng thích dùng. - Anh không có trách nhiệm gì về hành vi của chị ta. Và có lẽ chị ta cũng không, con người thật tội nghiệp. Em tin chị ta đã dùng ma tuý lại, anh có tin không?

Dusty nheo mắt nhìn nàng, hỏi: - Chiều nay em có thấy cô ta có vẻ say ma túy không?

- Không, thật đấy, chị ta có vẻ không say. Nhưng trông chị ta khiếp lắm. Như em đã nói với Jack, chị ta tức giận.

Dusty thở dài. - Thật khốn, anh tin là Melinda mất tiêu rồi. Anh hy vọng người của Jack sẽ tìm ra cô ta, nhưng Chúa mới biết họ tìm ở đâu.

- Ông ấy có nhờ cảnh sát giúp sức. Ông ấy biết một số thám tử ở phòng Điều tra hình sự của Sở cảnh sát Leeds, ông ấy nói họ có nhiều mật báo viên.

Dusty gật đầu. - Họ là những thám tử giỏi. Anh biết vài thám tử làm ở phòng Điều tra hình sự, anh nghĩ chắc họ biết những nơi có bán ma túy... - Giọng chàng nhỏ dần.

- Anh mong sao cô ta đừng dùng ma túy lại. - Chàng nhìn vào mặt India, mắt chàng thật buồn. Chàng biết thế nào Melinda cũng dùng ma túy lại. Ngày tàn của cô ta sắp đến rồi.

Chàng cố xua đuổi sự buồn chán ra khỏi đầu để lên tiếng nói với nàng: - Bà Molly thật là một con người kỳ diệu. Bà viết cho anh một bức thư rất cảm động, rồi bỏ tờ giấy khai sinh của Atlanta và chìa khóa vali vào trong phong bì. - Chàng ra dấu chỉ các thứ chàng sắp xếp trên bàn làm việc lớn thời George. - Có tờ phó bản các chúc thư cuối cùng của bà và lá thư gửi cho luật sư của bà. Một phong bì đựng một ngàn bảng tiền mặt, một bao nhỏ đựng đồ nữ trang, tất cả đều rất đẹp và tờ giấy chủ quyền nhà. Bà là chủ nhân ngôi nhà bà đang ở. Ồ, còn có hai cuốn sổ gửi tiền tiết kiệm ở ngân hàng. Dĩ nhiên bà để hết các thứ này lại cho Atlanta.

- Đương nhiên như thế rồi, - India đáp. - Em đoán bà ấy cất hết các thứ này cho bảo đảm, vì bà đang nằm bệnh viện.

- Đấy là lý do bà gửi đến đây. - Dusty cắn môi và nhìn India, ánh mắt đầy ý nghĩa. - Anh phân vân không biết bà Molly có đoán ra Melinda sẽ trốn ra khỏi bệnh viện để đến quấy rầy bà ấy không?

- Ai biết được, Dusty. Điều quan trọng là bây giờ chiếc vali đã nằm yên tại nhà anh rồi.

Paddy gõ cửa rồi bước vào. - Ông Rhodes, xin ông tha lỗi, tôi vào để báo cho ông biết ông Figg đã đến.

- Cám ơn Paddy, mời ông ấy vào đây. Và tôi nghĩ là chúng tôi uống ở đây cho được thoải mái.

- Vâng, thưa ngài. Ông Figg vừa rửa ráy xong. Trong lúc chờ ăn tối, tôi mở chai vang trắng để khai vị nhé?

- Ý kiến hay, - Dusty đáp rồi nhìn India, nàng đã đến đứng trước lò sưởi đang cháy phần phật. - Hay em thích thứ khác? - Chàng hỏi.

- Vang trắng là tuyệt rồi, cám ơn anh. Paddy gật đầu, đi ra.

Dusty bước đến lò sưởi, quàng tay quanh người India, thưởng thức cùng nàng hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi. Chàng nhìn xuống mặt nàng và hỏi: - Em có hỏi Jack định ở lại đêm không?

India lắc đầu. - Không, em không hỏi, nhưng ý kiến của anh rất hay. Nếu ông ta quay về nhà tối nay, thì phải lái xe một đoạn đường rất xa mới đến vịnh Robin Hood.

- Anh biết thỉnh thoảng ông ta ở lại khách sạn tại Harrogate, nhưng anh sẽ đề nghị ông ấy ở lại tại đây. Giường ngủ ở đây êm ái dễ chịu hơn.

- Anh thật chu đáo, Dusty.

Chàng cúi đầu hôn lên trán nàng và nói:

- Anh có chuyện này sẽ làm cho em ngạc nhiên.

- Ồ. Chuyện gì thế? - nàng ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt phân vân thắc mắc.

- Bức chân dung của em xong rồi. Lâu quá rồi. Anh sẽ cho em xem vào thứ bảy.

- Ồ, Dusty, tuyệt vời quá!

- Anh hy vọng em sẽ thích nó, - chàng nói.

- Tại sao em không thích được? Anh là nhà họa sĩ vĩ đại nhất hiện nay mà.

- Vợ tôi có thiên kiến rồi đấy nhé. - Chàng cười, cặp mắt xanh sáng long lanh.

Ngay khi đó Jack bước vào, nụ cười rộng mở trên môi. Ngay sau ông là Paddy đi vào, bưng khay đựng ly và chai rượu vang trắng ngâm trong cái xô đá bằng bạc.

- Jack, chào ông! - Dusty reo, bước tới bắt tay Jack và lôi ông ta đến bên lò sưởi.

- Chào Dusty, cám ơn đã mời tôi, - Jack đáp, rồi quay qua cười tươi với India, ôm ghì nàng. - Rất sung sướng được gặp cô, India.

- Chào Jack. Hy vọng ông không sao khi lái xe qua các đồi hoang lộng gió.

Ông cười. - Hơi mệt một chút. Về mùa đông mà lái xe qua đồng hoang rất nguy hiểm. Nhưng tôi đã đi bình an vô sự.

- Chúng tôi muốn ông đêm nay được bình an vô sự, - Dusty nói xen vào. - Vì thế mà chúng tôi mời ông ở lại đây đêm nay. Ông không thể lái xe đến vịnh Robin Hood được.

- Nhưng tôi có thể đến ở khách sạn, - Jack đáp và lập tức bị Dusty cắt ngang lời, chàng nói: - Tôi không bằng lòng để ông đi ở khách sạn. Nhà tôi là nhà ông. Và xin ông nhớ cho là ở đây dễ chịu thoải mái hơn ở khách sạn rất nhiều.

- Được rồi, rất cảm ơn anh, - Jack đáp.

- Đến ngồi đây với tôi, - India nói, nàng ngồi xuống ghế nệm dài và vỗ vào chỗ bên cạnh. - Ngồi gần lửa cho ấm và thoải mái.

Dusty nói: - Ông muốn uống gì, Jack?

- Tôi uống rượu vang trắng với hai người được rồi.

- Paddy, nhờ anh rót ba ly. - Dusty nhìn người quản gia và hỏi tiếp: - Khoảng bốn mươi lăm phút nữa thì ăn tối được không?

- Dạ được, thưa ngài. - Paddy đáp rồi bưng khay rượu đến lò sưởi. Mọi người đều lấy ly và cám ơn Paddy, anh ta cười trả lời rồi biến mất.

Sau khi cụng ly, Dusty bước đến, đứng quay lưng về phía cửa lò. Chàng im lặng một lát rồi nói:

- Tôi biết còn quá sớm để hỏi ông có tin tức gì không... nhưng tôi vẫn hỏi. Tôi rất cảm ơn ông đã tận tình giúp đỡ và tôi sẽ làm bất cứ cái gì để phụ giúp với ông. Xin ông cho biết ý kiến.

- Tôi không biết anh có thể giúp đỡ như thế nào, nhưng nếu anh biết chỗ nào mà Melinda có thể đến để dùng ma tuý, hay bạn của cô ta ở đây là ai, thì cho tôi biết.

- Tôi không biết, - Dusty đáp, hơi cau mày. - Cô ta không ở đây đã mấy năm rồi... cô ta đến London và thỉnh thoảng mới về đây để thăm Atlanta thôi. Cháu bé đã ở với bà Molly từ khi còn nhỏ.

- Tôi rõ rồi, - Jack thở dài tỏ ý thất vọng, đưa mắt nhìn mông lung một lát. Rồi ông nói: - India có nói với tôi anh đã tiếp xúc với trung tâm cai nghiện... Họ có cho biết chính xác tình trạng của Melinda không?

- Họ rất cởi mở, Jack à, họ không giấu giếm gì hết. Tôi có cảm giác rằng cô ta đã hết dùng ma túy, nhưng họ chưa thực hiện xong chương trình chữa trị. Cô ta thường gọi chương trình này là chương trình tẩy não, nhưng tôi nghĩ chương trình này sẽ giúp cô ta lành bệnh hẳn.

- Tôi hiểu. Tôi có cử thám tử canh chừng nhà bà Molly, vì Melinda có thể tìm cách vào nhà bà lại. Và anh ta cũng canh chừng luôn nhà của Gladys Roebotham nữa. Điều mà tôi mong mỏi nhất là tìm ra cô ta ở Meanwood, chứ không...

- Trên bàn đá lạnh, - Dusty cắt ngang lời ông, chàng nhướng mày có vẻ thắc mắc.

Jack lắc đầu. - Tôi không nói thế, Dusty. Nhưng chúng ta hy vọng cô ta không kết thúc trong nhà xác. Tôi muốn nói tôi hy vọng sẽ tìm thấy chị ấy trong nhà người bán ma túy hay tại nhà một trong những kẻ nghiện ma túy, vì tôi sợ chị ta trở lại nghiện hêrôin. Phải như thế không?

- Phải. Và cô ấy có thể dùng bất cứ loại ma túy nào mà cô ta có. Melinda là người có máu nghiện. Cô ta thật sự lâm bệnh rồi.

- Tôi nghĩ thế. Nếu có gì xảy ra, họ sẽ gọi cho tôi ngay. - Jack vỗ chiếc áo vét tông bằng vải tuýt. - Di động của tôi luôn mở sẵn. Thôi, bây giờ anh hãy cho tôi biết bà Caldwell như thế nào?

- Vẫn như cũ. Không thay đổi, - Dusty bình tĩnh đáp. India nói: - Nếu hai người không có gì bàn về chuyện của Melinda nữa, tôi muốn thay đổi đề tài, không biết hai ông có bằng lòng không?

- Đổi đi, em yêu, - Dusty nói, nhoẻn miệng cười. - Nói đến chuyện nghiện ngập ma túy thật chán, đó là không nói đến việc khi nghĩ đến các tụ điểm dùng ma túy ở đây là tôi rất đau lòng.

Jack gật đầu đồng ý. - Điều tôi muốn nói là chúng ta gặp rất nhiều khó khăn khi đi tìm Melinda Caldwell, Dusty à.

- Tôi biết, tôi biết chuyện này rất rõ.

India lên tiếng hỏi Jack: - Chúng ta nói về Heron’s Nest một chút được không, Jack? - Nàng quay người qua một chút để nhìn ông ta. - Tôi không biết tại sao bà Hodges tin là có người đã vào trong ngôi nhà ấy?

- Vì bụi, - ông ta trả lời gọn lỏn, rồi cười thoải mái khi thấy vẻ bối rối trên mặt India.

- Ông nói thế nghĩa là sao?

- Bụi bị xáo trộn. Bà ta nói ngôi nhà vì quá cổ nên có bụi rất nhanh và mới đây đã nhiều lần bà thấy có dấu vết trên lớp bụi dày đóng lại trong một tuần.

- Kỳ lạ thay! - Dusty thốt lên, mắt nhìn Jack. Bỗng chàng cười và hỏi: - Bụi ư?

- Để tôi giải thích cho mà nghe, - Jack đáp. - Nếu có ai đi qua nền nhà có bụi, có thể không có dấu chân, nhưng bụi sẽ bị... xáo trộn. Tôi nghĩ bà ta muốn nói thế. Ngoài ra, bà Hodges còn nói rằng có một phòng tắm trên lầu đã có người dùng. Cái phòng này có điểm đặc biệt là có vòi nước bị hở, nếu vặn không chặt thì nước sẽ rỉ ra từng giọt. Mới đây bà ta thấy vòi nước bị nhỏ giọt. Bà ta còn tìm thấy mấy sợi tóc đen trên gối trong một phòng ngủ. Những thứ nhỏ nhặt ấy đã làm cho bà ta chú ý. Rồi một người hàng xóm nói rằng có thấy ánh đèn trong nhà. Nói cho chính xác là người ấy thấy ánh sáng nhảy nhót, xảy ra cách đây lâu rồi. Tôi nghĩ có thể có người nào đã dùng đèn pin ở trong nhà.

- Bà Hodges này đúng là một thám tử có tài rồi, phải không Jack? - India thốt lên. - Sau đó chắc bà ta đem đến cho ông mẫu DNA.

Jack không nín cười được và vừa cười ông vừa đáp:

- Phải, bà ta đúng là nữ thám tử Marple. Và đúng là bà đã đem đến cho tôi mẫu DNA, hay đúng hơn bà ta làm cho tôi chú ý đến những sợi tóc đen. Tôi bỏ chúng vào trong chiếc phong bì nhựa, nhưng xin thú thực tôi không có mẫu tóc nào của ai giống tóc này, India à. Tóc của giới tội phạm cũng không có ai giống mẫu tóc này.

- Chúng ta quá biết như thế rồi, - India dáp.

- Cô Marple của chúng ta cho biết trong nhà không có gì bị mất trộm hết, Jack nói.

- Và cũng không xảy ra án mạng, - India đối đáp.

- Hai người nói chuyện gì thế? - Dusty hỏi, chàng chăm chú nhìn người này rồi nhìn sang người khác.

Jack nói cho chàng nghe về ngôi nhà ở Heron’s Nest, rồi quay sang nhìn India, ông hỏi: - Thì ra cô chưa hề đưa Dusty đến Scarborough thăm ngôi nhà cổ xinh đẹp của bà Emma gần biển ư?

- Chưa, - India đáp. Bỗng nàng cười e thẹn và quay qua nói với Dusty: - Anh không nhớ sao? Năm ngoái, sau khi anh bị đâm, em có nói em muốn đưa anh đến ngôi nhà trên bãi biển của bà Emma để nghỉ ngơi vài hôm cho chóng bình phục.

- Ồ phải, anh nhớ rồi. Và sau khi anh đã bằng lòng đi, em liền đổi ý vì lý do gì đấy.

- Phải, vì Linnet làm em nản chí. Cô ta nói ngôi nhà khóa cửa suốt cả mùa đông, chỉ có bà Hodges lo quét bụi trong nhà thôi. - Nàng bèn cười lớn. - Xin lỗi vì đã đụng chạm đến tên anh... (Dusty-bụi).

Chàng cười vui vẻ với nàng, rồi uống hết chút rượu vang trong ly và đi đến chỗ để rượu, rót cho mình ly khác. Chàng hỏi Jack: - Ông dùng thêm rượu vang chứ?

Jack đi theo chàng đến bàn để rượu: - Sao không? Đêm nay tôi không lái xe, có thể ngà ngà một chút cũng được. Cám ơn Dusty.

India nói: - Tôi biết mẹ tôi hay bố tôi không ai dan díu vụng trộm, nên họ không cần mượn “tổ chim diệc” (Heron’s Nest) để... làm tổ uyên ương. - Nàng cười. - Ồ, lại chơi chữ nữa, phải không Jack?

Ông quay lại ghế nệm dài với nụ cười trên môi, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. - Và Paula hay Shane cũng không. Emily hay Winston cũng vậy. Vậy thì ai có thể làm thế?

- Sarah Pascal chắc là không rồi, vì bà ta đang ở Paris, không bén mảng đến Yorkshire làm gì. Có lẽ Amanda cũng không, bà này thường đi du lịch xa, hay là bà chị song sinh của bà ta là Francesca chắc cũng không, vì bà có chồng và có cả một bầy con.

- Còn Alexander thì chết rồi, - Jack nói tiếp. - Tôi biết Michael Kallinski là một trong nhóm người thường đến chơi tại trại hè của bà Emma, nhưng ông ta ly dị vợ rồi, cho nên ông ta có thể làm gì tùy thích giữa thanh thiên bạch nhật. - Jack lấy cuốn sổ trong túi áo vét ra, nhìn danh sách đám cháu của bà Emma. Rồi ông ngước mắt nhìn India và nói tiếp: - Chỉ còn một người... là Jonathan Ainsley.

- Đúng! Tôi vừa nghĩ đến y. Nhưng ông Jack này, Jonathan độc thân, y muốn gặp ai cũng được. Ngoài ra, Jonahtan có nhà ở Thirsk, có hai căn hộ ở Grosvenor Square và ở Paris, một nông trại ở Provence và ngôi biệt thự trên đỉnh đồi ở Hong Kong. Tại sao y lấy Heron’s Nest để làm chỗ hẹn hò bí mật?

Jack lắc đầu: - Có lẽ người đàn bà ở Yorkshire, vì lý do gì đấy mà không thể đi xa được. Chị ta có chồng chứ gì? Hay có con? Hay vì công việc?

- Tất cả đều có thể như thế, - India đáp.

- Jonathan là người rất phức tạp, vậy ai ở York- shire này là người khiến hắn phải hẹn hò lén lút? - Jack hỏi.

- Chắc là người nào đấy mà chúng ta không biết, - India đáp. Jack nói thêm: - Và bây giờ thì hắn đã gắn bó với Angharad Hughes...

Dusty nghe hai người nói, bèn góp ý: - Tôi có ý nghĩ như thế này. Nếu ông nào hay bà nào mà trở về nơi họ quen biết từ thời còn trẻ, thì là vì họ thương mến nơi ấy, họ có những kỷ niệm vui khó quên. Lý do tình cảm mà. Cho nên kẻ nào đấy trở về Heron’s Nest có lẽ là để gặp người yêu cũ. Người nào đấy trong quá khứ. Người nào đấy có tình cảm như thế.

- Xuất sắc! - Linnet reo lên.

- Đúng, ý kiến của anh rất hay, Dusty, - Jack nói tiếp. - Tôi phải nhớ lại thật kỹ thời gian lúc ấy, thời mà tôi thường đến ngôi nhà ấy để thăm bà Emma.

- Jack, ông hãy cố nhớ đến những việc mà mọi người đã làm ở đấy, cố nhớ có ai mà ông đã quên, có thể có người ở ngoài gia đình đã đến ở lại chơi, hay là chỉ thăm trong ngày.

- Ý kiến rất hay. Họ chơi quần vợt... bơi lội... làm những việc thông thường mà lớp thanh niên thường làm. Dĩ nhiên bà Emma thường mời tôi đến uống trà ở khách sạn lớn tại Scarborough. Thực ra, bà mời mọi người đến uống trà ở đấy và cũng mời ăn tối nữa.

Bỗng India ngồi thẳng lên trên ghế nệm dài và nói lớn:

- Jack, ông làm tôi nhớ rồi. Mẹ tôi có nói rằng bà và người anh trai là Winston, cùng với Emily, thường lẻn ra khỏi nhà vào ban đêm để đến uống rượu ở khách sạn lớn. Bà nói đã từng uống trong phòng cocktail. Họ cảm thấy họ là người lớn, nhưng một hôm họ bị bắt gặp. Người thư ký vào mùa hè của bà Emma trông thấy họ, dọa sẽ kể chuyện này cho Emma biết, trừ phi họ hứa là không bao giờ đến đấy nữa. Bà thư ký mùa hè ấy là...

- Priscilla Marney, - Jack lên tiếng cắt ngang lời nàng, bỗng nhiên cái tên này hiện ra trong óc ông. - Đúng rồi, mẹ của Priscilla là thư ký mùa hè của bà Emma. Họ sống ở Scarborough.

India nhìn ông chằm chằm. Mặt nàng tái đi, mắt mở to.

- Jack, Priscilla làm việc cho Paula. Bà ấy cung cấp thực phẩm. Bà ấy cung cấp thực phẩm trong buổi đám cưới của Evan và Gideon. Bà ấy đứng về phe chúng ta.

- Đúng thế, - ông đáp, giọng buồn rầu. - Tôi thấy chị ấy bận bịu đi quanh phòng lễ. Nhưng chị ta như một thành viên trong gia đình, tôi không thể xem chị ấy có ý đồ gì bất chính.

- Có lẽ không thể xem bà ấy là người phản chúng ta, - India đáp, hy vọng điều nàng nói là đúng.

- Có thể như thế. Việc trước kia chị ta có quen biết Jonathan không có nghĩa là bây giờ chị ta biết hắn. - Ông dựa người ra lưng ghế nệm, kỷ niệm xưa bỗng ùa về trong óc ông.

- Lúc ấy tôi không lớn hơn họ mấy, mới mười tám tuổi nhưng biết những mối dây liên lạc của họ, - ông nói với hai người, - cậu tôi làm việc cho bà Emma lâu năm, mà tôi là người được ông ấy bảo trợ, nên bà ấy cũng bảo trợ tôi luôn. Bà ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đi, đối xử với tôi như người trong gia đình, cả cậu tôi nữa.

India nói bằng giọng lo âu: - Không biết có phải Priscilla Marney đã gặp Jonathan Ainsley, rồi làm gián điệp cho y không mà Linnet luôn luôn nghĩ có gián điệp trong gia đình. Lâu nay Linnet cứ nhất mực cho rằng có người trong gia đình đã cấu kết với Jonathan. Và nói cho y nghe những chuyện diễn ra trong nhà.

- Có lẽ không phải chị ta đâu, - Jack đáp. - nhưng tôi hứa với cô tôi sẽ tìm ra việc này. Nhanh thôi.

Dusty bèn lên tiếng: - Nhưng hình như y đã thay đổi chiến lược rồi. Bây giờ y đã mê Angharad Hughes, đã cùng cô ta vui chơi ở Paris rồi, phải không?