← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI SÁU

India thấy bóng Dusty trong ánh trăng. Chàng đứng nơi cửa sổ nhìn xuống khu vườn dưới, đứng yên lặng, không nhúc nhích như pho tượng đá. Sau khi nhìn Dusty từ trong giường vài lần, India để chân xuống nền nhà, bước đến bên chàng. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên vai chàng.

Chàng liền quay lại, nhìn nàng. Dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nàng thấy nước mắt còn dính trên mặt chàng.

Bước gần đến Dusty hơn, nàng đưa ngón tay chạm lên má chàng, lau khô những giọt nước mắt còn dính ướt. Chàng đưa tay ôm nàng vào lòng, không nói lời nào. Bây giờ nàng hiểu chàng quá rõ. Mới đầu, chàng khó khăn về vài mặt, như không chịu gặp bố mẹ nàng, vì chàng không thích tước hiệu và sự giàu có. Nhưng chàng cũng giàu và nổi tiếng. Bố mẹ nàng ngạc nhiên khi thấy chàng bất bình với họ. Nhưng bây giờ mọi việc đều tốt đẹp. Chàng chấp nhận họ là ai, họ thương chàng và chàng thương lại họ.

Đứng im lặng bên Dusty, nàng nghe rõ tiếng tim chàng đập, hòa điệu với tim nàng. Nàng nghĩ mình rất yêu chàng, mình không thể chịu nổi khi chàng đau khổ.

Như thể đọc được ý nghĩ của nàng, Dusty nói:

- Anh đã gây nên chuyện quá bê bối, không giải quyết trường hợp của Melinda khác hơn, để bây giờ em phải đau khổ vì chuyện này.

- Em không đau khổ gì hết và anh đừng tự hành hạ mình như thế, - India dịu dàng đáp. - Anh đã làm những gì mà anh tin là đúng, anh đã làm hết sức mình. Không ai đòi hỏi nhiều hơn thế.

- Anh đã cố giải quyết ổn thỏa với Melinda... - Chàng thở dài. - Anh ước chi đã săn sóc Molly tốt hơn. Đáng ra anh xây cho bà ấy một ngôi nhà nhỏ ở trên khuôn viên đất của anh. Khi ấy chắc bà và Atlanta sẽ được bình an ở đây với anh, với chúng ta. Và anh sẽ có mặt với Atlanta bất cứ khi nào nó cần.

- Bây giờ làm việc ấy không trễ đâu, Dusty! - India đáp, nhích đầu ra khỏi ngực chàng, ngước mắt nhìn lên mắt chàng, đôi mắt đen như bầu trời đêm trong ánh trăng mờ. - Em thấy ý kiến xây ngôi nhà ở đây cho Molly và Atlanta rất tuyệt. Ta hãy làm đi.

- Chàng không đáp một hồi. Khi nói, giọng chàng buồn bã: - Bây giờ quá trễ rồi. Anh đã để việc này quá trễ.

- Anh nói thế nghĩa là sao? - Nàng hỏi, rất ngạc nhiên khi nghe giọng chàng buồn rầu.

- Anh nghĩ là Molly không thể nào qua khỏi sau cơn đau tim xảy đến hôm nay. Anh chưa nói cho em biết bệnh tình của bà rất trầm trọng.

- Ồ không, đừng nói thế. Bà ấy sẽ khỏe. Bà có vẻ còn mạnh. Hy vọng ngày mai chúng ta sẽ đi thăm bà ở bệnh viện. Ít ra chúng ta nên cố đi thăm và phải nói chuyện với bác sĩ của bà. Và nếu anh muốn, em sẽ đi với anh.

Chàng nghiêng đầu. - Phải, chúng ta hãy làm thế...việc này sẽ làm cho bà vui. - Giọng chàng vui hơn, có vẻ tin tưởng hơn.

- Và chúng ta sẽ nói cho bà biết về chuyện xây nhà cho bà. Việc này sẽ động viên bà, sẽ làm cho bà chóng bình phục.

- Phải, chúng ta sẽ làm thế. Anh hy vọng họ sẽ để cho chúng ta thăm dò.

- Họ sẽ cho, anh yêu, em tin thế. Mà thôi, vào giường lại đi, đã nửa đêm rồi.

- Anh xin lỗi. Anh làm em mất ngủ phải không? Anh không ngủ được.

- Không, anh không làm em mất ngủ. Em biết khi nào anh không có trên giường...ngay cả khi em đang ngủ.

Khi họ vào giường lại, chàng kéo nàng ôm vào lòng, thì thào nói: - Nếu không có em, anh sẽ làm gì? Em luôn luôn ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh. Anh rất yêu em. - Chàng dừng một lát mới nói tiếp. - Em thấy đấy, anh có thể khẳng định như thế.

- Và em yêu anh, - nàng thì thào trên bộ ngực trần của chàng, nép mặt vào ngực chàng. - Em sẽ ở bên anh suốt đời, bất cứ anh làm gì cũng có em bên cạnh.

- Lạy Chúa, anh hy vọng thế! - Chàng chống khuỷu tay chồm người lên, nhìn xuống mặt nàng, miệng nở nụ cười hân hoan. Rồi chàng cúi đầu, đắm đuối hôn nàng và chỉ trong nháy mắt, cơn đam mê nổi dậy trong lòng họ.

- Ôi em yêu, India yêu dấu! - Chàng lần môi xuống ngực nàng, hai bàn tay thoa bóp khắp người nàng, lửa dục trong người chàng hừng hực bốc lên.

India cũng đáp lại rất hăng hái, hai bàn tay nàng thoa lên bụng chàng, lần xuống hai đùi chàng và khi nàng thoa, chàng thở dài mê đắm. Một lát sau, chàng nằm trên người nàng, nhìn xuống mặt nàng, muốn hòa với nàng làm một, chàng cho vào trong nàng và nàng rên, nâng mình lên đáp ứng. Họ cùng hoạt động nhịp nhàng, cùng mê đắm trong vòng tay nhau, cùng dìu nhau lên chốn cực lạc.

Bỗng Dusty cảm thấy nỗi đau khổ, buồn phiền trong lòng tan biết hết, như thể cảm giác buồn khổ ấy không hề có trong người chàng. Mất hết cảm giác ấy là niềm hạnh phúc to lớn biết bao. Được thế là nhờ nàng, nhờ tình yêu của nàng.

Jack Figg chưa bao giờ thấy có bức tranh nào tuyệt đẹp như thế này. Bức chân dung của người phụ nữ trong tranh quá đẹp, ông chưa từng nhìn thấy. Nhưng ông nghĩ chỉ nói bức tranh đẹp thôi là chưa công bằng. Ông không muốn rời mắt khỏi bức tranh, vì ông bị khuôn mặt rực rỡ của người trong tranh và cảnh vật trải dài phía sau nàng thu hút.

Dusty vẽ cảnh thiên nhiên làm nền cho bức tranh rất đặc sắc và cảnh này chỉ thấy ở nước Anh: những hàng cây có tán lá xanh đậm in lên nền trời xanh lơ rải rác những đám mây bồng bềnh trôi, những đám mây có màu vàng nhạt như thể được ánh mặt trời chiếu qua. Những bãi cỏ ở phía dưới bầu trời mùa hè long lanh ấy có màu lục non, chạy dài đến bãi đất xẩm đen ở phía trước, nơi kê ghế ngồi ở trong vườn. Người phụ nữ ngồi dựa trên chỗ ngồi êm ái ấy.

Mặt nàng có hình trái tim, sống mũi hẹp, xương gò má cao, cặp lông mày cong vút thanh tú trên đôi mắt to màu bạc. Khuôn mặt có màu da trắng ngà, chiếc cổ thon mảnh, mái tóc màu vàng nhạt xõa quanh mặt, dài, mềm mại và óng ánh. Khuôn mặt và mái tóc đập vào mắt ông vì trông như thật, khiến ông muốn cúi người chạm vào chúng.

Dĩ nhiên bức chân dung vẽ hình của India, nhưng là một India Standish mà ông không biết, không thấy trước đây. Bức tranh toát ra nét đa cảm, cặp mắt sáng ấy trông có vẻ vừa mơ màng vừa ý thức và đôi môi mọng đỏ he hé mở, trông rất gợi cảm.

India trông có vẻ là người phụ nữ đang yêu mà được yêu tha thiết và dĩ nhiên ông không biết nàng India này. Nàng India chỉ có người yêu mới biết, chỉ có Russell Rhodes mới hiểu thấu lòng nàng để vẽ nên bức chân dung từ tâm hồn của mình. Bức tranh là bằng chứng về tình yêu của chàng đối với nàng.

Nàng dựa người thon cao trên ghế nệm dài, ngắm vườn, chiếc ghế được bọc bằng vải nhung màu đỏ tía thẫm. Nàng mặc bộ đồ bằng vải the mỏng màu đen, quần mặc ở nhà và áo cánh rộng. Áo cánh tay ngắn lên tận vai để lộ hai cánh tay trắng như đá cẩm thạch, mịn màng. Hai bàn chân dài để trần, móng chân sơn cùng màu với vải bọc ghế.

Jack nghĩ rằng nếu đem bức tranh ra triển lãm, thế nào cũng gây xúc động cho người xem. Nhưng dĩ nhiên bức tranh sẽ được đem ra trưng bày. Thế nào Dusty cũng làm thế. Theo ý Jack, thì đây là bức tranh tuyệt vời nhất của chàng.

- Sao đấy, ông? Có ý kiến gì đi chứ, - chàng đến gần Jack khi ông đang mê mẩn nhìn bức tranh trên giá vẽ. - Cho dù ông không thích, xin ông cứ nói.

- Thực ra tôi không có lời nào để nói, - Jack đáp, quay mắt khỏi bức tranh để nhìn Dusty. - Bức tranh quá đẹp khiến tôi không biết làm sao để nói cho đúng cảm xúc của mình. - Jack lắc đầu. - Tôi chỉ biết thành thật nói rằng bức tranh gây xúc cảm mạnh cho tôi, làm cho tôi choáng váng, nghẹt thở. Dusty, anh là bậc kỳ tài, đã đưa trường phái hiện thực cổ điển đến chỗ toàn mỹ. Thảo nào mà người ta nói anh là Pietro Annigoni mới.

Mặc dù lời nhận xét của Jack đã làm cho Dusty vui thích, nhưng chàng vẫn muốn trêu ông. Chàng nhìn ông với ánh mắt gay gắt và nói: - Ông chỉ nói thế thôi à, Jack? Nhận xét thế thì quá tồi. Tôi đã miệt mài làm việc suốt một năm trời mà chỉ nhận xét thế thôi ư?

Mới nghe, Jack ngạc nhiên vô cùng. Nhưng khi ông thấy Dusty có ý trêu ông, ông liền nháy mắt và cười nói:

- Tôi đã nói hết lời rồi, ông mãnh. Khi đem trưng bày bức tranh, anh sẽ nhận được nhiều lời tán thưởng.

- Vâng, tôi biết. - Dusty rời xa giá vẽ, ngắm nghía bức tranh, rồi nhìn Jack và nói tiếp. - Khi đóng khung xong, chắc bức tranh còn đẹp hơn nhiều. Và người xem chắc sẽ hết sức mê mẩn, - chàng kết thúc.

- Cám ơn anh đã để cho tôi xem bức tranh. - Jack đứng nhìn Dusty phủ tấm vải đậy bức tranh, rồi hỏi: - Khi nào anh sẽ cho India xem?

- Tôi đã nói, nàng sẽ xem bức tranh vào thứ bảy, tức là ngày mai. Hy vọng nàng sẽ thích nó.

- Làm sao không thích cho được!

- Người đời có thị hiếu rất buồn cười, họ nhìn họ hoàn toàn khác với người khác nhìn họ... Họ có lối nhìn mình rất độc đáo, như thể họ chỉ nhìn bằng một con mắt. Họ chiêm ngưỡng bức tranh bằng đôi mắt lờ mờ. - Chàng nói và cười.

- Tôi nghĩ đúng thế, anh nói rất đúng.

- Thôi, ta đi uống thêm tách cà phê nữa trước khi ông về, - Dusty nói, dẫn Jack đi. Sau khi khóa phòng vẽ, cất chìa vào túi, Dusty đi trước đến ngôi nhà kiểu Palladio trên đỉnh đồi. Không ai nói lời nào, cả hai đều trầm tư mặc tưởng.

Sau khi chia tay Dusty, Jack lái xe qua Harrogate rồi theo đường Ripon chạy về phía Pennistone Royal. Ngày hôm ấy đẹp trời, lạnh và khô, mặt trời sáng long lanh trên bầu trời cao xanh biếc.

Trước khi xuống đi ăn sáng, Jack liên lạc với hai thám tử của mình cũng như với các ông bạn ở phòng điều tra hình sự ở Leeds. Không ai có tin tức gì mới, không ai được báo cáo gì về Melinda Caldwell. Dusty cũng không có tin gì mới lạ ở bệnh viện. Sau khi gọi đến phòng điều dưỡng hỏi tin, chàng nói cho Jack biết tình trạng của Molly không có gì thay đổi, bà ấy vẫn còn nằm ở phòng cấp cứu. Người y tá trực ngày hứa rằng nếu có gì tiến triển tốt sẽ gọi báo cho chàng hay.

Khi lái xe, Jack nghĩ đến Jonathan Ainsley và Priscilla Marney. Hai người này có phải là tình nhân cũ không? Phải chăng trước đây họ đã gặp nhau ở Heron’s Nest? Jack nghĩ đến chuyện này một lát. Ông nhớ khi ông gặp cô ta lần đầu tại Heron’s Nest thì Prislla còn rất nhỏ. Mười ba ư? Hay mười bốn? Cô ta có làm tình với Jonathan không? Không đâu, quá nhỏ, ông nghĩ. Bây giờ thiếu niên vào tuổi ấy thì có thể đã làm tình...nhưng cách đây bốn mươi năm có làm không?

Jack thở dài, tự hỏi không biết bây giờ ông lái xe đến Pennistone Royal để hỏi chuyện Margaret có phải chỉ là công việc đi săn vịt trời hay không. Chính India đề nghị ông làm việc này. Sáng nay trước khi đến cửa hàng bách hóa ở Leeds, nàng đề nghị ông nên đến nói chuyện với bà quản gia của Paula.

- Không có việc gì xảy ra trong gia đình mà bà ta không biết, - India đã nói như thế. - Ông đừng quên bố mẹ bà ta đã làm việc suốt đời cho bà Emma ở Pennistone Royal. Margaret đã lớn lên ở đây, cùng với Paula và tất cả những anh chị em của bà. Vì thế mà bà ta rất quen thuộc với mọi người. Có lẽ bà ấy biết Jonathan và Priscilla lúc ấy có chơi với nhau hay không. - India cười và nói thêm: - Ông chắc biết bà ta rất ba hoa. Vả lại, nếu lúc ấy mà hai người đó có dan díu nhau, thì bây giờ họ vẫn bí mật gặp nhau.

Jack thấy việc nói chuyện với Margaret rất cần thiết và trước khi đi, ông đã gọi cho Paula tại cửa hàng ở Lon- don. Ông chỉ hỏi bà một câu thôi: khi họ thường đến ở tại Heron’s Nest, thì phòng của Jonathan là phòng nào? - Khi nghe bà miêu tả phòng ngủ của Jonathan, ông biết ngay đấy là phòng mà bà Hodges đã cho ông biết có ít đồ vật bị xáo trộn và là nơi bà ta chỉ cho ông mấy sợi tóc đen trên gối hồng. - Gối mới, - bà coi sóc nhà đã nói với ông hôm qua như thế. - Bà O’Neill mua gối vào mùa hè năm ngoái, khi bà trang hoàng ngôi nhà cho đẹp.

Ông sẽ lấy cớ là đến Pennistone Royal để kiểm tra hệ thống an ninh ở đấy. Ông đã dùng mưu kế này để giải thích lý do ông đến thăm Margaret, rồi khi gặp Margaret ông sẽ thay đổi đề tài, nói về Jonathan và Prislla với bà. Ông quyết định phải dùng con đường ấy.

Không lâu sau, Jack đến cổng sau của ngôi nhà xây bằng đá khổng lồ. Sau khi bấm mật mã để mở cửa, ông từ từ lái xe vào con đường chạy vòng ra phía sau ngôi nhà, rất thận trọng vì sợ làm cho con ngựa thường ở quanh đấy phải hốt hoảng. Sáng nay con đường này vắng vẻ, thậm chí ông cũng không thấy Wiggs ở đâu hết. Khi rẽ vào khúc đường quành, trước khi đến sân sau rải sỏi, Jack mới thấy Wiggs đang xới đống lửa cháy phần phật trên mảnh đất đen.

Cho xe chạy chậm lại, Jack hạ kính cửa xe xuống, lên tiếng vui vẻ chào ông trưởng toán làm vườn: - Chào Wiggs!

- Chào ông Jack buổi sáng. Hôm nay trời rất đẹp.

- Đúng thế. - Khi ông bước xuống xe, ông ngửi mùi khói của đống lửa, bỗng nhớ đến ngày xưa da diết. Bố ông rất thích làm vườn, cứ gom lá và cành cây lại một đống để đốt. Mùi khói làm ông nhớ đến thời thơ ấu. Khiến ông cảm thấy có cái gì nghẹn ngào nơi họng.

Lắc đầu cố xua đuổi quá khứ, Jack đi về phía bếp, gõ cửa, rồi đi vào lớn tiếng chào: - Chào sức khỏe buối sáng, Margaret... - Bỗng ông dừng lại nửa chừng vì thấy có Priscilla Marney đang ngồi nơi bàn với bà quản gia. Nhưng ông vẫn giữ vẽ thản nhiên, rồi nói tiếp: - Chào Priscilla!

- Chào ông Jack buổi sáng, - Chị ta đáp với nụ cười gượng gạo. Chính Margaret vội đứng dậy, bước đến ông, nụ cười rộng mở trên khuôn mặt phúc hậu. Bà lên tiếng chào ông rất thân tình: - Jack, chắc có việc gì cần ông mới đến đây, - bà vừa nói vừa nắm tay ông, kéo ông đến chiếc bàn ăn lớn giữa căn nhà bếp rộng rãi. - Tôi thật bậy, vì mãi ngồi nói chuyện tầm phào với Prissy đã hai mươi phút. Tôi không ngờ ông đến đây như thế này. Chắc có việc gì trục trặc, phải không. Đáng ra tôi phải ra ngoài, báo Wiggs đi mở cửa cho ông. Chắc có gì hư hỏng phải không?

- Có thể có, Margaret, nhưng hôm nay tình cờ tôi định đến đây để kiểm tra hệ thống an ninh, vì thế mà tôi có mặt ở đây.

- May mắn cho chúng ta, phải không Jack! Bây giờ mời ông ngồi và ông dùng trà chứ?

- Tôi không dám từ chối bà. - Ông ngồi xuống chỗ ngay trước mặt Priscilla. Jack bỗng nghĩ việc chị ta có mặt ở đây quả là chuyện rất tình cờ. Trong quá khứ, thỉnh thoảng có nhiều việc xảy ra tình cờ như thế này, ông thường tự nhủ: Chuyện rất kỳ diệu. Như thể có một bàn tay vô hình đầy quyền năng nào đã thu xếp sự việc cho ông. Bây giờ ông cũng nghĩ như những lần ấy. Ông đang tìm hiểu về Priscilla, thì bỗng gặp chị ta ở đây và bây giờ ông chỉ còn việc là phải khéo léo để khai thác chị. May ra ông có thể bẩy được chị ta để chị ta nói hết sự thật với ông. Ông cười thầm.

Ông bèn cười cởi mở rồi nói với Priscilla bằng giọng thân tình: - Prissy, công việc cung cấp thực phẩm khá chứ?

- Rất khá, cám ơn Jack. Dạo này tôi rất bận...không, tôi không phàn nàn gì đâu.

- Tôi rất mừng khi nghe thế. Chị đã cung cấp thực phẩm trong tiệc cưới của Evan rất tốt. - Ông gật đầu và nói tiếp. - Chị lớn lên thành người có tài năng. Tôi nhớ khi chị đi học ở Scarborough, chị chỉ là cô nữ sinh vụng về lóng ngóng. Tôi thường gặp chị ở Heron’s Nest mỗi khi tôi đến gặp bà Harte.

Priscilla nhìn Jack, ngạc nhiên khi ông nhắc đến quá khứ. Và nhắc đến Heron’s Nest. Chị chỉ gật đầu. Còn ông thì phân vân không biết có phải mình tưởng tượng khi tự hỏi: phải chăng mặt chị ta hơi tái? Muốn chị cởi mở hơn, Jack bèn hỏi: - Con gái chị khỏe chứ? Có phải con chị tên là Samantha không?

Chị ta liền nhoẻn miệng cười vui vẻ, cặp mắt đen sáng quắc. - Dạ đúng, nó khỏe, Jack à, cám ơn ông đã hỏi. Tôi rất tự hào về nó.

- Ồ, cô ấy rất dễ thương, - Margaret nói xen vào, bà bưng tách đĩa đến bàn, ngồi xuống rót trà cho Jack. - Nó giống Conner bố nó như đúc. Cầu Chúa cho linh hồn anh ấy được an lành.

Jack lờ mờ nhớ cách đây vài năm Margaret có nói rằng chồng Priscilla đã bị xe cán chết ở Manchester. Lúc ấy Margaret có nói thêm rằng anh ta còn rất trẻ.

Bây giờ Margaret hỏi: - Jack, ông có muốn ăn gì không?

- Không, cám ơn bà.

Dựa người ra ghế, Margaret nói: - Emily sẽ tổ chức lễ rửa tội ở đây... - Bà dừng lại khi thấy mặt của Jack có vẻ bất bình, liền đằng hắng giọng, rồi vội chỉnh lại lời nói:

- Cô Emily muốn làm lễ ở Pennistone Royal cho đúng tập tục cổ truyền và cô Paula đã đồng ý. Dù sao thì làm lễ ở đây cũng tốt hơn ở Allington Hall. Dĩ nhiên Priscilla lãnh nhiệm vụ cung cấp thực phẩm.

- Vì thế mà sáng nay tôi có mặt ở đây. - Priscilla lên tiếng và mỉm cười với Jack. - Tôi đến để đưa đề nghị về kế hoạch và thực đơn cho Emily và Paula xem vào cuối tuần này. Ồ, tôi còn cung cấp thực phẩm cho đám cưới nữa.

Jack ngạc nhiên, cau mày và hỏi:

- Đám cưới à? Đám cưới ai thế?

- Đám cưới của Tessa chứ của ai nữa! - Margaret trả lời không để cho Priscilla kịp nói. - Cô Paula nói với tôi vào cuối tuần trước rằng việc ly dị sắp xong rồi. Tôi tin Tessa sẽ thành hôn với ông Deléon ngay sau khi ly dị xong. Họ sẽ thành hôn tại phòng kết hôn ở London, kế hoạch là như thế. Mọi người sẽ đến đây để dự tiệc cưới và nghỉ cuối tuần, cho nên chúng ta cần Prissy.

- Nhưng ông ấy đã đi Afghanistan để tường thuật cuộc chiến tranh, - Jack đáp, cặp lông mày nhíu lại thành một đường gãy. - Tôi nghĩ, chắc Tessa chưa làm đám cưới đâu, - ông nói tiếp.

- Nhưng cô ấy sẽ làm, - Priscilla nói xen vào. - Khi ông ấy làm xong nhiệm vụ, họ sẽ cưới nhau. Paula đã nói chuyện qua điện thoại với tôi vào ngày hôm kia như thế. Cho nên tôi phải vạch kế hoạch cho phương án hai. Tôi đã làm việc cả ngày để lên kế hoạch suốt mấy ngày qua. Paula muốn xem kế hoạch vào ngày hôm nay, vì xế chiều nay bà sẽ đến đây.

Jack chỉ gật đầu.

Priscilla bưng tách trà lên uống một hớp, khi ấy Jack mới thấy chị ta đeo nhẫn cưới và nhẫn đính hôn nhỏ bằng xaphia trên ngón tay. Ông liền nhớ ra rằng Margaret có nói đến chuyện Priscilla lấy chồng lại cách đây nhiều năm. Ông không thể không tự hỏi phải chăng hiện chị ta đang có chồng. Nếu thế thì có lẽ đây là lý do khiến chị ta gặp Jonathan Ainsley ở Heron’s Nest. Nghĩa là phải chăng chị ta đã gặp hắn. Vì quá bận rộn với công việc cung cấp thực phẩm, vì có con và có chồng, nên chị ta không thể gặp y tại London. Hay là gặp y bất cứ ở đâu khác.

Không thể kiềm chế mình được, Jack cất tiếng hỏi:

- Prissy, chị đã lấy chồng lại rồi phải không?

- Dạ phải, nhưng tôi đã chia tay Roger.

- Ồ, thật đáng tiếc.

- Đừng tiếc làm gì, nó không đáng liếm chân của chị ấy đâu, - Margaret đáp, bà ta chồm người tới trước, nhìn Jack với vẻ quan trọng. - Hắn ta không xứng với Prisscilla.

Prisscila nhún vai, mím miệng rồi nói: - Tất cả chúng ta thỉnh thoảng đều mắc phải sai lầm. Tôi cũng không tránh khỏi thói thường này, tuy nhiên không xảy ra chuyện gì tai hại. - Bỗng nhiên chị ta cười, nụ cười rất tươi.

- Chắc ông thường nghe người đời nói rằng: cá dưới biển bắt bao nhiêu cũng không hết. - Nói xong chị ta có vẻ toại nguyện.

- Vậy chị đã tìm được người tốt phải không? - Jack không ngăn được lời hỏi tuôn ra từ miệng mình.

Priscilla đỏ mặt nhưng không đáp.

Jack nghĩ chị ta không nói cũng rõ. Không cần nói nên lời, trông mặt chị ta ông cũng biết chuyện rồi.

Margaret cười. - Jack này, chắc ông biết Priscilla có nhiều người hâm mộ, ông biết lý do rồi.

- Đúng vậy, tôi biết. Xin thú thực tôi rất mừng khi biết chị thành công rực rỡ. Priscilla à, chị rất đáng được điều đó. Thực phẩm trong tiệc cưới Evan rất ngon. Nói đến đám cưới của Evan và các đám cưới khác, chắc chị cũng lo thực phẩm cho đám cưới của Jonathan phải không? Hay là ông ấy không cưới ở Yorkshire? - Khi Jack hỏi câu hỏi hóc búa này, ông không rời mắt khỏi mặt của Priscilla Marney.

Margaret la lên: - Cái gì? - Bà ta mở miệng ngạc nhiên.

Priscilla không nói một tiếng. Chị ngồi yên kinh ngạc nhìn Jack đăm đăm. Mặt chị ta đỏ gay rồi biến sang màu trắng bệch. Chị mở miệng nhưng không thốt được nên lời. Chỉ có tiếng ấm ức như là tiếng khóc bị dồn nén trong họng.

Margaret hỏi: - Jack, ông nói gì thế? Jonathan Ainsley sắp lấy vợ à? Quá tuyệt vời! Ông ta lấy ai thế?

- Em gái của Evan, - Jack đáp, mắt vẫn dán vào Priscilla, chị ta bây giờ run lên như ngọn lá trước gió mạnh.

- Angharad Hughes. Chắc bà biết cô ta rồi, Margaret. Đó là cô gái tóc bạch kim làm phụ dâu. Cô ta là...

- Ôi lạy Chúa! Không phải cô ta! - Priscilla rít lên. - Không phải cô gái người Mỹ xấu xí, thô lỗ ấy.

- Không còn xấu nữa đâu, tôi nghe nói thế. Theo Linnet thì cũng không thô lỗ nữa, - Jack đáp, nhìn chị ta đăm đăm.

- Hai người nói gì thế? - Margaret vội hỏi, nhìn Priscilla rồi nhìn lại Jack, lắc đầu với vẻ lo lắng.

Ông đáp: - Tôi biết Angharad và Jonathan đã cùng nhau đi Paris. Theo Linnet, cô ta nghe... Paula nói, bây giờ Angharad là cô gái ngăm đen, mặc áo quần sang trọng. Và đeo đồ nữ trang toàn loại đắt tiền, thượng hạng, ít ra Linnet nghe nói thế. Tôi còn nghe Linnet thuật lại lời Paula nói rằng họ sắp đi Hong Kong để du lịch. Rõ ràng ông ta đã quá mê cô Hughes rồi.

- Nhưng cô ta quá khủng khiếp, - Priscilla lên tiếng, nước mắt trào ra. Môi chị ta run run, không nói tiếp được nữa.

Jack đáp: - Hình như nhờ trang điểm mà bây giờ cô ta đẹp ra, nhờ thợ uốn tóc giỏi nhất làm tóc, nhờ các nghệ sĩ chuyên hóa trang và các thợ may tài giỏi may áo quần. Tôi nghe nói bây giờ trông Angharad giống như cô đào Audrey Hepburn lúc còn trẻ. Và nên nhớ rằng cô ta mới hai mươi ba tuổi. Không có gì biến cải được một ông già như Jonathan bằng da thịt trẻ măng.

Priscilla hét lớn, nhưng lời chị ta nói ra vô nghĩa. Chị ta rên rỉ rồi bật khóc. Đưa tay lên che mặt, chị ta khóc nức nở như thể cõi lòng chị đã tan nát.