← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI BẢY

Priscilla nằm trên ghế nệm dài trước lò sưởi trong thư viện. Sau khi đã dìu chị ta vào trong phòng, Margaret bật diêm châm vào tờ giấy và cũi trong lò, lấy tấm vải kẻ ô vuông đắp cho chị ta, rồi đem đến cho chị ly rượu mạnh để giúp chị tỉnh người.

Nhưng Priscilla chỉ nhấp một tí rồi thôi, để ly lên bàn xa lông. Chị cảm thấy buồn nôn, nhận thấy mình không thể uống gì vào bụng được, dù chút ít whisky loại Calvados. Chị vẫn còn ở trong trạng thái kinh hoàng.

Lời của Jack Figg nói rằng Jonathan, Jonny của chị, đang ở với cô gái khủng khiếp ấy tại Paris là một điều hoàn toàn bất ngờ, là một cú tát trời giáng đánh vào mặt chị, là điều tệ hại nhất kể từ khi chị được báo tin cho biết Conner đã chết trong nhà xác ở Manchester.

Khi nghe Jack nói Jonathan sắp cưới em gái của Evan, Priscilla hết sức sửng sốt, đau đớn và chán nản đến nỗi chị không tự kìm chế được mình. Bây giờ họ biết chị đã dan díu với y, họ biết chuyện này chắc chắn như cộng hai với hai là bốn. Khi chị nằm ở đây, việc này làm cho chị bối rối một hồi, nhưng cảm nghĩ này bây giờ đã trôi qua. Chị khỏi phải giãi bày gì với họ, hay bất cứ ai về vấn đề này. Chị là người lớn, chị không làm gì sai trái.

Priscilla nhắm mắt, cố thư giãn nhưng không thể được. Chị cảm thấy khó chịu trong lòng. Sự ghen tuông... đã len lỏi vào trong tim chị một cách tài tình, nó đã khiến cho lòng chị tràn ngập mối hận thù với cô gái, với y.

Jonathan Ainsley là kẻ lật lọng biết bao, đó là không nói y là kẻ nói láo có sách.Y đã hủy cuộc hẹn ân ái của họ tại Thirsk, trước hết là y phải ở lại London vì công việc. Y nói thế. Rồi vì y đang ở Paris, y đã gọi điện thoại để nói những lời đường mật với chị, hứa hẹn đủ điều với chị và trong khi y nói điện thoại với chị, tay kia của y đang ôm con ấy vào lòng. Em gái út của Evan, hai mươi ba tuổi. Ngon lành. Da thịt trẻ măng. Jack đã gọi Angharad Hughes như thế. Ông ta đúng biết bao. Có lão đàn ông nào ở vào tuổi năm mươi, nhất là kẻ hoang dâm như Jonathan, mà không thích cô ta!

Hình dung ra cảnh họ nằm với nhau trên giường ở Paris, chị thấy cơn tức giận bùng lên mãnh liệt trong lòng. Đồ con hoang. Nhiều lần y đã hứa đưa chị đi Paris, mà y không bao giờ làm. Chỉ nghĩ đến chuyện y mua sắm cho cô ta nhiều áo quần sang trọng, nhiều đồ nữ trang đắt tiền, chị sôi gan không tài nào chịu đựng nổi. Chị run cả người. Thất vọng, giận dữ, đau đớn, chán chường kết lại thành một khối nặng nề trong lòng chị. Chị liền khóc nức nở. Úp mặt vào gối, chị khóc mãi cho đến khi không còn nước mắt. Rồi mệt nhoài, chị nằm yên.

Cuối cùng, Priscilla thấy mình bình tĩnh và dần dần sự tự chế quay lại với chị. Chị thấy mình đã lấy lại được tính lạnh lùng, gay gắt, và nghĩ đến chuyện phục thù.

- Margaret ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần ghế nệm dài, nắm bàn tay của Priscilla. Bà ta hỏi bằng giọng thân ái:

- Chị đã thấy khỏe hơn chưa?

Priscilla nuốt nước bọt gật đầu: - Rồi, cám ơn Marga- ret. Tôi sắp trở lại bình thường rồi. - Chị cố mỉm cười. - Xin lỗi tôi đã làm phiền bà. Bà thật rất tốt.

- Jack nói chị bị sốc mạnh. Đúng thế, tôi đồng ý với ông ấy.

Priscilla gật đầu, không nói gì.

Margaret chậm rãi nói tiếp: - Cái gì khiến cho chị dan díu với Jonathan thế? Jonathan rất bê bối.

Priscilla cắn môi, lắc đầu. - Tôi đã quen y từ lâu... nhiều lần y tìm tôi... theo đuổi tôi. Y cư xử rất khéo léo, thậm chí còn đáng yêu.

Đến phiên Margaret giữ yên lặng. Bà nắm tay Priscilla, mừng vì chị không còn rên khóc nữa. Mặc dù Margaret cảm thấy thương hại chị ta, nhưng bà vẫn âm thầm trách chị đã quá điên khùng trong việc này. Nhưng ở đời có nhiều phụ nữ bị đàn ông xấu dụ dỗ, đã sa ngã chạy theo họ. Bà biết rõ một vài người đã bị rơi vào cái bẫy ái tình ấy.

Có tiếng gõ cửa, rồi Jack hiện ra nơi ngưỡng cửa.

- Chị thấy đỡ chưa, Prissy? Tôi vào nói chuyện ít phút được không?

- Được, mời ông vào.

Jack đóng cửa, đi vào phòng, đến ngồi vào chiếc ghế bành, quay mặt nhìn Priscilla trên ghế nệm dài.

Margaret liền đứng dậy để đi ra, bà nghĩ rằng tốt hơn là nên để cho Jack nói chuyện một mình với chị cung cấp thực phẩm.

- Không sao đâu, Margaret. - Ông nhìn bà quản gia. - Bà khỏi cần ra ngoài. Tôi muốn bà ở lại đây với chúng tôi.

- Nếu ông muốn, tôi xin được ở lại, - bà đáp rồi đi đến ngồi vào chiếc ghế nệm dài khác.

- Vâng, tôi muốn bà ở lại đây, - ông đáp. Rồi cười với Priscilla, mắt chan chứa tình cảm, Jack nói bằng một giọng thân mật:

- Tôi xin lỗi chị. Chắc tôi làm phiền chị nhiều, nói chuyện không hay về Jonathan Ainsley. Nhưng tôi không biết chị có quan hệ tình cảm với ông ấy.

- Không ai biết hết, - Priscilla đáp, giọng nho nhỏ.

- Tại sao không ai biết hết? - Jack nhìn chị đăm đăm.

- Y muốn giữ bí mật chuyện này.

- Ra thế. - Ông cúi tới trước, nhìn chị chăm chăm. Sau một lát, ông hỏi: - Có phải vì chị đã có chồng rồi không? Có phải lý do như thế không?

- Không hẳn, - Priscilla đáp. Chị ngần ngừ một lát mới nói tiếp: - Y biết tôi ly thân và biết tôi định ly dị Roger Duffield.

- Vậy tại sao giữ bí mật? Tôi không hiểu nổi.

- Y không muốn gia đình biết về chuyện của chúng tôi, - chị đáp. - Gia đình Harte.

- Tôi rõ rồi. - Jack ngồi dựa lưng ra sau, nhìn vào khoảng không một lát rồi đột ngột hỏi: - Chị không tự hỏi tại sao y khăng khăng đòi phải giữ bí mật chuyện tình của hai người à?

- Thỉnh thoảng cũng có. Nhưng, ờ, tôi... ờ... tôi muốn được gặp y, cho nên tôi chấp nhận điều kiện ấy. Chấp nhận các điều kiện của y đưa ra.

- Chị đã gặp y ở Heron’s Nest phải không?

- Phải, - chị ta đáp cụt ngủn, nhìn xuống hai bàn tay, mặt xấu hổ.

- Tại sao gặp ở đấy?

- Vì gặp nhau ở đấy rất có ý nghĩa với y, cũng như với tôi. Lần đầu chúng tôi làm...ở đấy khi chúng tôi còn thiếu niên. Cho nên Heron’s Nest rất đặc biệt cho cả hai chúng tôi. Gặp nhau bí mật ở đấy làm cho chúng tôi rất thích thú. - Chị ta đỏ mặt, quay đầu nhìn vào lò sưởi, phân vân không biết tại sao chị nói với ông điều này.

Jack đằng hắng giọng rồi hỏi tiếp:

- Thế là y có chìa khóa phải không?

- Có, có từ khi chúng tôi còn tuổi thiếu niên. Tôi biết y rèn thêm chìa khóa khác và Paula không thay ổ khóa.

Mặc dù đau đớn vì thiếu cảnh giác trong vấn đề an ninh, nhưng Jack vẫn giữ bình tĩnh và tiếp tục nói bằng giọng cương quyết: - Priscilla, tôi nói cho chị biết việc rất quan trọng này. Tôi cần chị phải hết sức chú ý. - Chị ta gật đầu, đáp: - Vâng, tôi nghe đây, Jack.

- Có lý do khiến cho Janathan che giấu việc dan díu của chị với y. Y không muốn Paula biết việc chị và y yêu nhau, vì y là kẻ thù không đội trời chung của bà ấy, thực ra là kẻ thù không đội trời chung của gia đình. Nếu Paula biết chị và hắn dan díu với nhau, thì bà ấy không để chị làm công việc cung cấp thực phẩm và hắn sẽ mất người đưa thông tin cho hắn Priscilla liền ngồi thẳng người lên, vung hai chân xuống nền nhà, há hốc mồm nhìn mặt ông, mặt tái mét. - Tôi không phải là người đưa tin cho ông ấy!

- Mắt chị mở to, giọng cao the thé, chị ta nói thêm: - Tôi thề tôi không làm việc đó! Jack, ông lầm rồi, anh ta không phải là kẻ thù của gia đình từ xưa cho đến nay. Tôi biết rõ mà.

- Chị không biết đâu. Thế chị không để ý thấy hắn không bao giờ đến tham dự công việc gì hay họp mặt với gia đình ư?

- Anh ấy luôn luôn có ý định đến chứ. - Chị ta ra sức cãi lại. - Anh ấy nói anh ấy sẽ đến, nhưng rồi bỗng thình lình có người gọi đi, đi Paris hay Hong Kong. Hay đi đâu đó. Tôi nghĩ cuộc đời của anh ấy như thế, nói tóm lại, anh ấy là nhà tài phiệt. - Chị lắc đầu. Tôi không hề nói cho ảnh biết chuyện gì về Paula hay về gia đình hết. Tôi không biết gì hết. Không có ai nói cho tôi biết chuyện gia đình Harte hết.

Jack đứng dậy, đi đến lò sưởi, đứng xoay lưng vào phía lò cho ấm. Một lát sau, ông lên tiếng nói tiếp:

- Chắc chị nhiều lần đã nói với Jonathan rằng chị sắp cung cấp thực phẩm cho Paula để tổ chức tiệc gì đấy.

Priscilla đành gật đầu.

- Như vậy vô tình chị đã nói chuyện của gia đình Harte cho hắn nghe. Có lẽ hắn muốn biết khi nào thì cả gia đình tề tựu ở Pennistone Royal này.

- Phải, - chị đáp nhỏ, bụng cồn cào vì bồn chồn lo sợ.

- Đúng thế. Nhưng tôi không biết anh ta là kẻ thù của gia đình. Anh ta luôn luôn hành động như thể mình hòa đồng với mọi người trong gia đình. Xin ông hãy tin tôi.

- Hắn khôn khéo, phải không Margaret? - Jack nhìn bà giữ nhà, cười mỉa mai. - Và nguy hiểm.

- Ồ, đúng thế, - Margeret đồng tình. - Ông ta muốn giết hết chúng tôi. - Bà nhìn Priscilla với ánh mắt gay gắt, hy vọng chị ta tin vào lời mình.

- Không bao giờ! - Priscilla hét lớn, không tin lời họ.

- Tôi không tin quý vị! Jonny không như thế. Quý vị phóng đại, tôi biết quý vị nói quá.

- Tôi không phóng đại đâu, - Jack lạnh lùng đáp.

- Margaret đã nói thật, tôi cũng vậy. Prissy, không có lý do gì để cho chúng tôi phóng đại, hay nói láo với chị. Jonathan muốn hãm hại Paula và gia đình, thực tế là thế.

Priscilla ngồi cứng đờ trên ghế nệm dài, không tin những điều ông nói. Nhưng khi nhìn vào mặt ông, chị chấp nhận ông nói thật, vì mắt ông ánh lên vẻ tức giận. Chị hoảng hốt kinh ngạc. Tại sao chị dan díu với Jonathan mà không biết gì hết về những chuyện này? Không hiểu được ý định tàn ác của y?

Chị tự hỏi không biết trí xét đoán của mình ở đâu, nghĩ thế chị thấy lo lắng, thậm chí sợ nữa. Và lý trí thông thường của chị đâu hết? Tình yêu thật mù quáng, chị tự nghĩ và tự khinh mình.

Khi thấy chị cứ yên lặng, Jack hỏi: - Chị có biết chuyện xảy ra tại nhà thờ vào hôm đám cưới không?

- Không. Ông muốn nói gì thế? - Chị mở to mắt, hỏi. Không trả lời chị, ông hỏi: - Nhưng chắc chị biết việc thay đổi giờ làm lễ cưới chứ? Chị còn nhớ giờ cưới phải không?

- Còn. Họ cưới lúc sáng sớm, Margaret nói rằng làm thế là vì Evan không được khỏe, mọi người lo về tình trạng... thai nghén, họ nghĩ cô ấy có khả năng sinh sớm - Đúng là họ lo như thế, nhưng lý do thay đổi giờ làm lễ cưới thì không đúng. Sự thật là gia đình lo sợ Jonathan sẽ tìm cách hãm hại Evan và Gideon. Vì thế mà Linnet đã nghĩ ra phương án khác và quả cô ta đã làm đúng, việc mọi người lo sợ đã xảy ra. Lúc hai giờ mười lăm phút chiều, giờ dự tính làm lễ cưới lúc đầu, một phần bức tường phía Tây của nhà thờ ở làng Pennistone Royal bị sập đổ vì chất nổ. Có người đã cài bom trong nhà thờ. Chúng tôi tin là kẻ cài bom đã làm vào ban đêm. Chúng tôi tin là Ainsley đã làm việc này, nhưng dĩ nhiên chúng tôi không chứng minh được.

Priscilla lắc đầu, nhìn Jack. - Hôm chủ nhật tôi bận việc đi London. Tôi không nghe gì về chuyện cài bom. - Chị cảm thấy như thể bị cái gậy chơi cricket đánh trúng vào bụng. Phải mất một hồi chị mới bình tĩnh trở lại. - Jack, không thể có chuyện như thế. Tôi biết anh ta, biết rõ hơn ai hết. Anh ấy không làm những việc ác độc như thế đâu. - Chị hầu như muốn khóc khi hỏi câu cuối cùng: - Tại sao anh ấy làm như thế?

- Vì ông ta căm thù. - Margaret lên tiếng. - Ông ta ghen ghét và thù cô Paula và Evan, cô ấy bây giờ là người trong gia đình rồi.

- Tại sao mọi người tin chính anh ta làm việc ấy? - Priscilla hỏi, mắt láo liên nhìn Margaret rồi nhìn qua Jack.

- Anh ấy không có mặt ở Yorkshire vào hôm đám cưới, thì làm sao cài bom trong nhà thờ được?

- Thế chị cho là hắn điên khi tự mình đi làm công việc dơ bẩn ấy à? - Jack nhìn chị đăm đăm, mắt nheo nheo. - Hắn khôn chứ không dại đâu, Prissy. - Ông lắc đầu, nghiêm nét mặt. - Hắn thuê người ta làm việc này cho hắn, cho nên chúng ta không thể đưa hắn ra tòa được.

Priscilla quay mắt khỏi Jack và nói với bà quản gia:

- Bà Margaret này. Chắc bà biết tôi từ lâu rồi, từ khi tôi còn nhỏ. Xin bà vui lòng nói thật cho tôi hay, có phải chuyện này thực như thế hay không?

- Thật đấy, Prissy à. Như vậy là từ lâu nay chị đã dan díu với con quái vật, thật đáng thương cho chị.

- Tôi có biết gì đâu. Thật đấy, Margaret và Jack à, tôi không biết gì hết, tôi thề với Chúa là tôi không biết.

Margaret cảm thấy có bổn phận làm cho Priscilla hiểu rõ tình hình trong gia đình Harte, nên bà nói với giọng cứng rắn hơn mọi khi: - Từ lâu bà Paula lo sợ hắn sẽ hãm hại bà và hãm hại cả gia đình. Bà ấy rất sợ. Sau vụ Sandy bắn Jonathan Ainsley, hắn quay qua chống cả gia đình, suốt từ lúc ấy đến giờ. Trước đó, sau khi bà Harte qua đời, hắn tuyên bố là người ta đã sửa di chúc của bà. Không đúng như lời hắn nói đâu. Tôi biết. Hắn càng lúc càng tức giận. Hắn là đồ quỷ và rất nguy hiểm.

Sau khi nghe những chuyện bất ngờ này, Priscilla tin rằng Jack và Margaret đã nói thật với chị. Chị đau đớn quá không nói được lời nào, ngồi yên trên ghế nệm dài, vòng hai tay vào nhau, cảm thấy lòng giá lạnh, đờ đẫn. Thật là một cơn ác mộng. Chị là đồ điên khùng, ngu ngốc. Hắn đã lợi dụng chị.

Như thể hiểu hết tâm trạng của chị, Jack bước tới bên cạnh Priscilla: - Prissy, chị đã bị lừa gạt, tôi ân hận phải nói thế.

Nước mắt chảy xuống má Priscilla. Chị nói: - Tôi cũng nghĩ thế, Jack, nhưng tôi xin nói lại lần nữa là tôi không nói gì với hắn về chuyện của gia đình... tôi chỉ nói những bữa tiệc do tôi cung cấp thực phẩm, tôi nói là vì tôi nghĩ hắn được mời đến dự, hắn sẽ đến dự. Ngoài ra tôi không nói gì hết. Tôi biết gì đâu mà nói. - Khi thấy Jack vẫn im lặng, chị hỏi: - Ông có tin tôi không?

- Tôi, tôi tin chị.

- Tôi sợ Paula sẽ không dùng tôi để cung cấp thực phẩm nữa... - Giọng chị nhỏ dần rồi tắt hẳn, chị nhìn Jack với ánh mắt thăm dò.

Ông thấy ngay sự lo sợ hiện ra trong mắt Priscilla, ông biết chị phụ thuộc vào Paula mới có công việc làm ăn. Lần đầu tiên ông cảm thấy thương hại chị. Ông bèn đáp:

- Có lẽ không nên sợ như thế. Tôi sẽ nói cho bà ấy biết hết sự tình. Nhưng chị không nên tiếp xúc với Jonathan nữa. Chị chắc hiểu rồi chứ?

- Cái gì làm cho ông nghĩ rằng tôi muốn gặp lại y? - Chị hỏi, giọng bực tức.

Ông thấy ánh mắt của chị ta ánh lên vẻ hận thù.

Jack để hai người đàn bà ngồi với nhau trong thư viện để đi kiểm tra hộp điều khiển hệ thống an ninh chính. Ông đã nói đây là lý do khiến ông đến Pennistone Royal sáng nay, vậy tại sao không làm ra vẻ đây là lý do thật? Ngoài ra, Margaret đã nói cái công tắc nơi phòng để thức ăn bị hỏng. Có lẽ có cái gì đó trục trặc.

Khi đi qua nhà bếp về phía cánh cửa xuống tầng hầm, bỗng điện thoại di động của ông reo, ông dừng lại nghe.

- Jack Figg đây, - ông lên tiếng, đứng dựa vào bàn ăn.

- Jack, India đây.

- Xin chào! Tôi định lát nữa sẽ gọi cho cô đấy, để khen cô là người rất thông minh. Tôi vừa nói chuyện rất lâu với Priscilla Marney, hoàn toàn rất tình cờ.

- Vậy thì tốt quá. Tôi hy vọng có chuyện may. Nhưng Jack này, tôi gọi ông vì chuyện khác. Molly Caldwell đã chết cách đây một lát rồi.

- Ôi, thật đáng tiếc. Tội nghiệp cho bà ta. Tôi phải gọi cho Dusty mới được, để hỏi xem tôi có thể giúp gì được không.

- Lát nữa hãy gọi. Anh ấy đã đến bệnh viện rồi. Molly khai ở bệnh viện rằng Atlanta là người thân ruột thịt duy nhất của bà, nên anh ấy phải đến để thu xếp công việc. Dusty muốn tôi báo cho ông biết Molly đã qua đời - Nàng dừng một lát mới hỏi tiếp: - Có tin gì về Melinda không?

- Không. Nhưng tôi vẫn liên lạc thường xuyên với các nhân viên của tôi và với cảnh sát. Tôi sẽ gọi hỏi họ tin tức thường xuyên.

- Cám ơn. Hẹn nói chuyện lại sau.

- Sẽ nói chuyện lại với cô. Họ tắt máy.

Jack liền gọi cho hai thám tử của mình ở Leeds. Vẫn không có tin tức gì về Melinda và khi ông nói chuyện với những người bạn ở phòng Điều tra hình sự ở Leeds, họ không có gì để báo cáo.

- Thật như mò kim đáy biển, - Ted Fletcher nói và Jack đồng ý với anh ta.

Mặc dù ông hài lòng vì đã giải quyết được chuyện bí mật ở Heron’s Nest, nhưng ông vẫn lo lắng trong lòng khi đi về phía tầng hầm. India và Dusty sẽ không yên tâm về chuyện rắc rối với Melinda Caldwell. Ông tự hỏi không biết có cách gì để tìm ra chị ta. Ông thấy khó quá.