← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI TÁM

Nghe điện thoại reo, Paula vội đi qua phòng ngủ của mình ở Pennistone Royal, đến bàn ngủ, nhấc máy lên nghe.

- Pennistone Royal đây.

- Chào bà O’Neill. Tôi là Bolton đây.

- Chào buổi chiều, Bolton. Ở Lacklank Priory đều bình an cả chứ? - Bà hỏi, phân vân không biết tại sao người quản gia của ông Robin lại điện thoại cho bà.

- Dạ bình an. Nhưng ông Robin mấy ngày qua có vẻ không được khỏe... - ông ta bỏ lửng câu nói.

- Có lẽ anh nên gọi điện mời bác sĩ đến thăm cho ông cụ. Hay anh muốn tôi gọi?

- Tôi nghĩ ông cụ không bệnh, thưa bà O’Neill... - Bolton dừng lại rồi dè dặt nói tiếp: - Tôi nghĩ có lẽ ông buồn vì chuyện gì đó, tôi tự hỏi không biết bà đến chơi vào cuối tuần được không. Vì tình thế như thế này, xin mời bà đến chơi. Tôi không muốn ông ấy biết tôi đã đưa ra đề nghị như thế.

- Tôi sẽ đến thăm ông ấy, không sao đâu. Tôi có lý do rất chính đáng để đến thăm ông, cho nên anh khỏi lo. Bà Marietta là khách của chúng tôi vào cuối tuần này, cho nên đương nhiên bà ta đến thăm ông Robin.

- Cám ơn bà O’Neill. Tôi có cần báo cho ông Robin biết bà sẽ đến thăm ông ấy không?

- Không, không cần làm thế, - Paula vội đáp. - Ta cứ để yên cho ông ấy ngạc nhiên. Có lẽ sáng mai chúng tôi đến uống cà phê. Trước khi đến, chúng tôi sẽ gọi điện báo anh hay.

- Tôi sẽ đợi, cám ơn bà O’Neill.

- Bolton, sáng mai anh vui lòng gọi nhắc cho tôi nhớ,

- Paula nói rồi cúp máy. Bà để tay trên máy điện thoại một lát, phân vân không biết chuyện gì đã làm cho ông Robin buồn. Lần vừa rồi gặp ông, bà thấy ông rất vui vẻ. Bỗng bà nghĩ đến chuyện hỏi bà cô Edwina xem như có chuyện gì làm cho ông buồn. Nhưng bà đổi ý, tự nhủ không nên làm lớn chuyện.

Bà đi đến bàn trang điểm, lấy lược chải mái tóc đen hớt ngắn, tô lại môi, rồi đi đến ngắm mình trên chiếc gương soi lớn ở góc phòng. Bà rời khỏi Cửa hàng bách hóa Harte là đi thẳng đến Yorkshire ngay, nên vẫn còn bộ áo váy đen đồng phục của nhà hàng.

Nhìn đồng hồ, bà mở tủ, lấy ra bộ đồ có quần len màu rượu vang và vội thay áo quần. Lát sau, bà đi đến cánh cửa dẫn lên phòng khách trên gác. Theo thói quen, bà dừng lại để sờ vào cái hộp bằng gỗ thơm để trên nóc tủ có từ thời nữ hoàng Anne, nhưng dĩ nhiên cái hộp không còn ở đấy nữa, bà đã cho Evan rồi. Bà lắc đầu, trề môi, rồi đi vào phòng kế đó, nghĩ rằng thói quen từ lâu không bao giờ mất.

Paula đến đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài đồng hoang, nghĩ đến bà ngoại mình. Emma Harte là người công bằng nhất thiên hạ, bà tự hào với mình về sự công bằng của bà ngoại. Vậy tại sao bà quá khắt khe với Linnet như thế?

Trên đường đi Yorkshire, Paula đã xem qua những bản đề nghị cải cách của con gái mình và bà đã nổi giận khi xem các bản phác thảo ấy. Vì có Tessa và Marietta cùng ngồi trong xe, nên bà cất vào cặp để cuối tuần sẽ nghiên cứu lại.

Bà lắc đầu nhìn ra những ngọn đồi hoang vắng, lòng thất vọng, rồi bỗng một ý nghĩ hiện ra trong óc bà. Tất cả những việc Linnet đề nghị cải cách về cửa hàng đều tốn tiền. Tốn rất nhiều tiền. Bà không muốn tốn tiền vào công việc ấy.

Quay lại, Paula đi đến bàn giấy, nhìn vào chiếc kẹp đựng những bản đề nghị cải cách, bà thở dài. Bà nhớ khi còn trẻ, bà cũng muốn thay đổi biết bao. Nhưng bà đã phạm phải sai lầm lớn. Phải chăng vì thế mà bây giờ bà chống đối đề nghị cải cách của Linnet? Có phải bà sợ con gái bà sẽ phạm những sai lầm như bà không? Những cải cách này sẽ tốn nhiều tiền bạc của các Cửa hàng bách hóa Harte...

Có tiếng gõ cửa, rồi cửa mở và Margaret mang khay trà đi vào, theo sau là Jack Figg.

- Chào Paula, - ông ta nói, đi vội về phía bà, miệng cười vui vẻ.

- Jack, gặp anh thật vui! - Paula đứng dậy đến đón ông, ôm ông, rồi ngồi lên ghế đệm dài.

Margaret để khay lên bàn xa lông và nói: - Ăn bánh uống trà, thưa bà Paula. Tôi làm bánh bích qui gừng, loại bánh bà ưa thích.

- Cám ơn Margaret!

Khi Jack ngồi xuống ghế nệm dài đối diện với Paula, Margaret liếc mắt nhìn ông, thì thào nói: - Đừng bỏ sót cái gì hết, hãy kể cho bà ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra sáng nay.

Khi bà quản gia đã ra khỏi phòng, Paula nhìn Jack với vẻ vui thích và khi cửa đóng lại rồi, cả hai cùng cười.

- Bà ta thật vui, - Jack lắc đầu nói, miệng vẫn cười. - Bà ấy thật giống mẹ mình.

- Đúng thế, nhưng... - Paula dừng nói nửa chừng vì khi ấy điện thoại reo, bà liền đứng dậy đi đến bàn.

Jack nhìn quanh, lòng hân hoan. Bỗng ông nhớ đến thời gian qua. Ông nhớ đến nhiều lần ông đã ngồi trên ghế nệm dài này, uống trà với bà Emma, người bạn thân nhất của mình. Bây giờ nghĩ đến chuyện ấy, ông không nhớ đã bao nhiêu lần, nhưng trà mà ông uống với bà là loại trà đặc biệt.

Phòng khách trên gác được trang hoàng rất đẹp và ghế ngồi êm ái dễ chịu. Ông thích những bức tường sơn màu vàng tươi, vải bọc ghế nệm dài bằng vải hoa có màu sặc sỡ, đồ cổ thanh nhã thời George và tranh đẹp lộng lẫy.

Điều đáng chú ý là đồ vật trong phòng không thay đổi nhiều, tất cả đều do bà Emma mua sắm và trang hoàng. Bà có con mắt thưởng ngoạn rất đặc sắc và khiếu thẩm mỹ tinh tế. Thỉnh thoảng Paula mới tu sửa khi cần thiết. Mọi người đều tập trung ở đây từ xưa đến nay. Ông nhận thấy phòng khách trên gác này là trung tâm của ngôi nhà đồ sộ, là bộ não chỉ huy mọi việc trong gia đình.

Chiều nay căn phòng rất ấm cúng thân mật, với ngọn lửa lớn cháy phần phật trong lò sưởi khổng lồ, với những ngọn đèn có chụp tỏa ánh sáng êm dịu... rất tương phản với cảnh tối tăm của các ngọn đồi hoang, đỉnh bị phủ tuyết ở bên ngoài cửa sổ. Ngoài ra còn có hoa phong lan trắng mà Paula đã trồng ở trong nhà kính. Rất nhiều chậu phong lan để quanh phòng.

Paula trở lại bên lò sưởi, ngồi xuống ghế và nói với Jack:

- Shane gọi về. Anh ấy đang bận việc ở văn phòng tại Leeds, nên anh ấy sẽ không về kịp để uống trà. Anh ấy hy vọng ông sẽ ở lại ăn tối và tôi cũng hy vọng thế. Ông ở lại đây được không?

- Lời mời rất tuyệt, nên tôi phải ở lại thôi, Paula. Tôi có nhiều việc cần phải kiểm tra, nhưng chắc khỏi cần đi London. Rất cám ơn lời mời.

- Jack, ông biết ông là thành viên của gia đình. Tiện thể xin báo ông biết luôn, Marietta hiện đang có mặt ở đây, bà ấy đã cùng đi với tôi và Tessa trong chiều nay. Cho nên bà ấy sẽ là người bạn rất dễ thương với tất cả chúng ta.

Jack rất ngạc nhiên. - Thế ư! Tôi cứ nghĩ là bà ấy ở bên Evan, vì cô ấy sắp sinh.

- Bà ấy rất tế nhị, không phải loại các bà mẹ ồn ào, nên khi mới mời, bà ta nhận lời ngay. Marietta không muốn làm loài chim hải âu cứ bay quanh Evan. Bà ấy nghĩ là Evan và Gideon cần có nhiều thì giờ ở bên nhau.

- Thật là một người khôn ngoan. Linnet có nói cho tôi biết bà ấy đang tìm mua nhà ở London.

Paula gật đầu nhưng không nói gì về chuyện này. Cặp mắt màu tím nhìn Jack chăm chú, bà quan sát ông một hồi lâu. Bà tự hỏi trong những năm qua nếu không có ông thì gia đình sẽ xoay xở ra sao. Ông rất tận tâm trong việc bảo vệ họ.

Jack thấy bà ta nhìn mình một cách chăm chú, bèn cười to. - A, Paula, tôi hiểu ánh mắt của bà rồi. Chắc bà muốn biết chuyện về Heron’s Nest.

- Thực ra thì tôi nghĩ đến ông... ông đã giúp chúng tôi nhiều việc quan trọng trong bao năm qua. Sự tận tâm và lòng trung thành của ông rất quý báu, Jack à. - Bà cười thân ái với ông. - Nhưng ông đã hiểu tôi quá rõ. Dĩ nhiên tôi muốn biết về ngôi nhà ở Heron’s Nest. Có kẻ trộm vào nhà phải không?

- Không, không có ăn trộm. Bà đừng quên là kẻ vào nhà không phá cửa, điều này khiến tôi ngạc nhiên. - Ông uống hết tách trà, để tách xuống rồi ngồi dựa người ra lưng ghế. - Đáng ra bà nên thay ổ khóa ở Heron’s Nest từ lâu mới phải, - ông trách nhẹ.

- Thế à? - Bà cau mày hỏi. - Ôi lạy Chúa, ông làm như thể có ai dùng chìa mở khóa để vào nhà.

- Đúng như thế đấy.

- Ai vậy? - Bà hỏi, vẻ bối rối.

- Jonathan Ainsley.

Paula kinh ngạc nhìn Jack rồi hỏi: - Nhưng tại sao hắn muốn vào đây trong mùa đông? Hay vào dịp khác trong năm?

- Đấy là nơi ẩn cư bí mật của hắn, là tổ uyên ương của hắn. Hắn hẹn gặp người khác ở đấy.

- Ai?

- Priscilla Marney.

- Lạy Chúa lòng lành, Jack. Không phải Prissy đâu! - Paula lắc đầu không tin, rồi nói tiếp: - Tôi quá ngạc nhiên khi nghe nói thế.

- Để tôi kể câu chuyện tôi mới khám phá vào sáng nay cho bà nghe.

Paula gật đầu, dựa người ra lưng ghế, chăm chú nhìn ông. Như mọi lần bà lắng nghe không hề làm gián đoạn người kể. Mười phút sau, ông kết thúc: - Đấy là câu chuyện khốn nạn của Prissy và Jonathan Ainsley hèn nhát. Hắn lừa bịp chị ta, dụ dỗ chị ta khiến chị mù quáng. Nhưng cơ bản chị ấy là người tốt, thành thật, đáng tin, nếu không nói là hơi ngốc. Tôi không tin chị ấy làm do thám cho hắn để báo cho hắn biết chuyện trong gia đình. Chị ta nói chị không biết gì hết. Hay chị ta biết? - Ông hỏi, nhướng mày nhìn Paula.

- Không, chị ta không biết. Ngoài những ngày tôi mở tiệc chiêu đãi khách, những bữa tiệc tối, và những bữa lễ trong gia đình. Làm sao chị ta biết được những chuyện của tôi?

- India nói Margaret rất bép xép, - Jack đáp, hơi nghi ngại.

- Phải, đúng thế, nhưng bà ta thuộc loại vô hại, Jack à. Margaret không biết gì về chuyện riêng của chúng tôi, ngoại trừ những chuyện xảy ra ở Pennistone Royal khi chúng ta đến đây, cho nên bà ấy không thể nói cho Prissy biết chuyện gì quan trọng.

- Tôi biết, - Jack đáp, nhưng ông nghĩ Paula nhận xét sai về Margaret. Bà ta biết nhiều chuyện chứ không như Paula tưởng. India tin chắc như thế.

Paula trở lại chuyện ở Heron’s Nest, bà nói bằng giọng nho nhỏ, buồn bã: - Tội nghiệp Prissy, chị ta quá điên. Chị ta không nên dan díu với người bà con chết tiệt của tôi như thế. Chuỵên xảy ra như thế nào?

- Ồ, chuyện này xảy ra đã lâu rồi, từ khi hai người còn thiếu niên. Nhân tiện nói cho bà biết là chị ấy lo sợ bà sẽ không dùng chị ấy cung cấp thực phẩm nữa. Tôi tin chị ta phụ thuộc vào bà để tiếp tục công việc làm ăn này.

Paula gật đầu. - Tôi tin thế. Tôi sẽ để cho chị ấy tiếp tục công việc này và chúng ta nên thay khóa ở Scarborough, mặc dù có lẽ việc này không quan trọng nữa.

- Ồ, quan trọng chứ. Bà không biết đâu. Tôi sẽ lo việc thay ổ khóa ở đấy cho.

- Ông nói ông đã báo cho Priscilla biết rằng Jonathan Ainsley đã đính hôn với Angharad Hughes. Nhưng có thật như thế không? - Paula nhìn ông với vẻ hoài nghi.

- Tôi không biết chắc, nhưng tôi nghĩ có lẽ như thế.

Tuy nhiên, có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng tôi chỉ phỏng đoán mà thôi.

- Ông hãy nói rõ cho tôi hay tại sao ông tin như thế.

- Cô ta đeo cái nhẫn kim cương lớn trong hai ngày qua. Sarah đã nói thế cho bà biết và người thám tử của tôi ở Paris cũng báo cho tôi biết thế. Mới cách đây hai giờ, tôi đã gọi điện thoại cho anh ta, vì anh ta luôn luôn theo sát Ainsley, nên biết nhất cử nhất động của hắn. Ngoài ra, nhờ theo đuổi sát nút, nên anh ta khám phá ra nhiều chuyện mới lạ khiến người ta nghĩ rằng họ sẽ cưới nhau.

- Nếu hắn lấy vợ thì Sarah sẽ biết Jack à! Hắn luôn luôn nói cho chị ấy biết những chuyện hắn làm. Thật đấy, hắn nói hầu hết những chuyện của hắn cho chị ấy nghe.

- Tôi biết. Xin bà nghe tôi nói tiếp chuyện này. Người thám tử của tôi quen một phụ nữ làm việc tại cửa hàng Harry Winston trên đại lộ Montaigne, nơi họ mua nhẫn. Bà này nói cho anh ấy biết rằng khi đến mua nhẫn, Ainsley giới thiệu Angharad là vợ chưa cưới của hắn và bà ấy nói rằng cô gái rất tuyệt cho hắn. Vì hắn muốn lập gia đình.

- Chắc đấy chỉ là lời đồn. - Paula đáp, lắc đầu và gay gắt nhìn ông.

- Bà nói đúng. Ngoài ra mới cách đây hai giờ tôi nghe tin Ainsley và Angharad đã đến bệnh viện khám về khả năng có con ở Paris, bệnh viện này rất danh tiếng. Họ đến khám vào chiều nay.

- Trời đất ơi, hắn nghĩ đến chuyện có con ư! - Paula bật ngồi thẳng lên.

- Tại sao không? Hắn muốn có người thừa kế chứ. Rõ ràng như thế. Và cô ta mới hai mươi ba tuổi, tuổi sinh đẻ, chắc chắn cô ta sẽ có con. Có lẽ vì thế mà hắn mê mẩn cô ta. Cô ta có khả năng làm mẹ. Tục ngữ có câu: Có con nối dõi tông đường, bà không thấy đúng à?

Paula ngồi nhìn Jack, nghĩ đến lời ông vừa nói. Bà nghiền ngẫm những lời ông đã nói ra. Bà thấy việc Angharad Hughes dan díu với Ainsley như thế này là hết sức khó khăn cho bà.

Nhưng Jack nói đúng, Jonathan muốn có con thừa kế. Có lần ông Robin nói rằng Jonathan tin là hắn vô sinh, vì đã không làm cho người phụ nữ nào có thai hết. Nên đi bệnh viện chữa bệnh vô sinh là rất quan trọng đối với hắn.

Jack kiên nhẫn đợi Laura nói, ông nghĩ thế nào bà cũng nói vài tiếng ngắn gọn và chua chát, nhưng bà không nói gì hết. Vì thế ông liền lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng. - Việc tôi nói cho Prissy biết Jonathan Ainsley sắp lấy vợ khiến cho chị ta hốt hoảng, hoàn toàn mất tinh thần, tôi liền biết ngay chính chị ta đã dan díu với hắn.

Paula nhìn Jack chằm chằm, bà nheo mắt hỏi: - Tại sao ông nghĩ là chính chị ta dan díu với hắn?

- Nhờ India mà tôi suy ra. Tôi hỏi cô ấy có người nào trong thế hệ cô ấy hẹn hò lén lút gặp nhau ở Heron’s Nest không. Cô ấy nói không có và đề nghị trong thế hệ của bà. Tôi liền tìm. Dĩ nhiên tôi biết trong thế hệ bà trước kia không có cô nào dan díu với Jonathan khi quý vị cùng lớn lên với nhau và chắc bà nhớ, khi bà mô tả phòng của Jonathan, tôi thấy đấy chính là phòng bà Hodges nói có sự lộn xộn. Tôi liền tự hỏi trong những ngày ấy, có ai ngoài gia đình đã đến chơi ở Heron’s Nest không. - Jack hít vào một hơi dài và kết luận: - Tôi nhớ bà thư ký mùa hè của bà Emma, từ đó tôi nhớ ra Priscilla, con gái bà ta.

- Như thế là ông đã căn cứ vào một ít bằng chứng, rồi suy ra vấn đề. Tốt, tôi biết ông rất khéo léo, thông minh, tôi rất mừng là ông đã giải quyết được vấn đề này và...

Bỗng cửa phòng bật mở khiến cho Paula dừng nói, rồi Tessa chạy vào phòng. Nàng dừng lại một lát nơi ngưỡng cửa. Đối với Paula, người con gái đầu của bà khi ấy giống như một bóng ma, mặc toàn màu trắng, khuôn mặt trắng bệch như áo nàng mặc.

Rõ ràng Paula nghỉ ngay rằng đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra, bà liền vùng đứng dậy vừa kịp Tessa nhào vào người bà, miệng thốt lên: - Mẹ, chuyện của Jean Claude. Anh ấy mất tích ở Afghaistan rồi. Con không biết phải làm gì!

Paula kéo Tessa ôm vào lòng thật chặt, cố an ủi nàng, còn mình thì nước mắt giàn giụa. - Tessa, người ta sẽ tìm ra anh ấy, có lẽ anh ấy đã được tìm ra rồi cũng nên. Nào, đến đây, ngồi đây kể cho mẹ nghe.

Jack cũng đứng dậy, đi đến gần hai mẹ con. Ông để bàn tay lên vai Tessa, dịu dàng nói: - Tessa, mẹ cô nói đúng đến bên lò sưởi cho ấm. Cô muốn tôi lấy gì để uống không? Trà hay nước lọc? Hay uống tí rượu mạnh nhé?

Tessa bước ra khỏi Paula, lắc đầu. Bằng giọng ngập ngừng, nàng thì thào nói: - Con sợ... anh ấy... chết.

- Không, không, đừng nói thế! Mẹ tin anh ấy không chết, - Paula trả lời bằng giọng cương quyết. Bà nắm tay Tessa kéo đến ghế nệm dài. Họ cùng ngồi xuống.

Jack ném hai khúc củi vào lò sưởi, rồi quay lại ngồi vào chỗ cũ. Ông nghĩ tốt hơn hết là để chuyện này cho Paula nói, ông nên giữ im lặng. Người mẹ luôn luôn là người tốt nhất trong việc khuyên giải con gái, cho nên giờ phút này Tessa cần được Paula chăm sóc.

Paula nói: - Con vừa mới được tin, phải không?

- Phải, do con trai của Jean Claude, Philippe cho biết. Cậu ấy gọi từ Paris đến. Con đã nới với mẹ, con đã gặp cậu ta tại nhà ở trang trại của Jean Claude. Cách đây mười phút, Philippe gọi đến điện thoại di động của con, báo cho con biết rằng cậu ấy đã được phòng thời sự của hãng thông tấn gọi đến, báo cho biết bố cậu đã mất tích ba ngày rồi, mất tích trong khi làm nhiệm vụ đặc biệt. Sau ba ngày không liên lạc gì được với Jean Claude, hãng thông tấn bắt đầu lo ngại. Rồi người quay phim thời sự ở Kabul điện thoại về Paris, báo cho trưởng phòng thời sự biết ông ta đã mất liên lạc với Jean Claude, không biết anh ấy ở đâu. Người quay phim buộc lòng phải báo cáo về trung ương tình hình của mình.

- Tình hình đáng lo thật đấy, nhưng chúng ta đừng nghĩ đến chuyện quá bi quan, Tessa à, - Paula nói, cố trấn an nàng. - Mất tích không có nghĩa là anh ấy đã chết.

- Anh ấy có thể bị bắt, - Tessa đáp qua màn lệ - Nếu có gì xảy ra cho anh ấy, con không biết làm sao.

Paula lại quàng tay ôm quanh con gái, kéo nàng sát vào mình. - Và Philippe chỉ nói với con chừng ấy thôi à?

- Dạ. Cậu ấy không biết gì hơn nữa. Cậu ta hứa sẽ liên lạc với bố. - Tessa lấy khăn trong túi áo vét, lau nước mắt.

- Lần cuối cùng con nói chuyện với Jean Claude là khi nào? - Paula hỏi.

- Vào thứ hai. Anh ấy nói sắp rời khỏi Kabul, đi kiểm tra một số tin tức gì đấy. Anh ấy nói chắc phải đợi đến cuối tuần mới gọi về lại, nhưng con hy vọng không phải đợi lâu đến thế.

Paula đưa mắt nhìn Jack, tay vẫn vuốt ve con gái. Vẻ mặt của bà như muốn nhờ ông nói gì với nàng.

Suy nghĩ một lát, Jack bình tĩnh nói: - Chuyện này dễ hiểu thôi, Tessa. Nếu anh ấy đang bận công chuyện gì quan trọng, thì chắc anh ấy không muốn làm cho cô phải lo vì không nghe được tin gì của anh ấy. Theo tôi, việc anh ấy bảo cô đừng đợi anh ấy gọi về là hành động khôn ngoan.

Tessa không nói gì. Nàng ngồi thẳng lên, vuốt tóc, nhìn Jack rồi gật đầu thông cảm. - Tôi nghĩ ông nói đúng. Anh ấy phải tập trung vào công việc, luôn luôn cảnh giác ở một nơi nguy hiểm như thế.

Mọi người im lặng một lát.

Tessa chuyển mình trên ghế nệm dài, quay đầu nhìn mẹ. Nàng nuốt nước bọt rồi nói bằng giọng run run:

- Con có thai. Con mang thai con của Jean Claude.

- Ồ Tessa, tại sao con không báo cho mẹ biết sớm hơn? - Paula thốt lên, miệng cười hân hoan. Nhưng chỉ một lát, nụ cười biến dần.

- Vì con muốn báo cho Jean Claude biết trước và bây giờ con không thể báo được, - nàng đáp, nước mắt chảy xuống má. Rồi bằng giọng nghẹn ngào, nàng nói thêm: - Con hy vọng anh ấy bình an... Nếu có chuyện gì xảy ra cho anh ấy thì sao nhỉ? Không có anh ấy, con biết làm sao?

- Nghe mẹ đây, Tessa, - Paula cất giọng mạnh mẽ nói, - theo con đã nói với mẹ thì anh ấy là phóng viên có nhiều kinh nghiệm. Anh ấy sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu. Cuối tuần này, anh ấy sẽ gọi như đã hứa. Mẹ cam đoan với con như thế.

Jack muốn để cho hai mẹ con một mình nói chuyện với nhau, ông nói: - Tessa, cô phải có niềm tin mới được và mẹ cô đúng đấy. Jean Claude sẽ không dấn thân vào vòng nguy hiểm đâu. - Nhìn Paula, ông nói tiếp: - Tôi muốn để cho hai mẹ con nói chuyện với nhau.

- Jack, cố gắng ở lại dùng cơm tối. Chúng tôi rất sung sướng khi có ông ở lại.

Ông cười với bà Paula rồi đi ra ngoài, thầm nghĩ bà đang gặp cảnh ngộ khó khăn. Là người chủ trong gia đình, bà luôn luôn gánh lên vai nhiều gánh nặng. Bà thật là một con người kỳ diệu.