HAI MƯƠI CHÍN
Trước đây, bà Emma đã dành riêng cho Jack một căn phòng ở đây, mãi đến bây giờ vẫn còn. Ông thường ở lại tại đây, nhất là khi đã khuya, ông không thể lái xe về nhà ở vịnh Robin Hood trên bờ biển được. Sau khi đã nhẹ nhàng đóng cửa phòng khách, Jack lên gác đến phòng mình. Bỗng ông cảm thấy mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Ông còn phải gọi điện cho India để hỏi công việc của Dusty ra sao rồi và gọi cho các thám tử của mình ở hiện trường.
Vào phòng, ông đưa mắt nhìn quanh, sung sướng trước các màu sắc dịu dàng dễ thương và cảnh ấm cúng trong phòng. Ông để điện thọai di dộng lên bàn ngủ, cởi áo vét tông và giày rồi nằm lên giường, gối đầu lên hai bàn tay.
Nhìn lên trần nhà, ông nghĩ đến chuyện Tessa nói hồi nãy. Paula đã giải quyết một cách êm thấm, như bà thường làm mỗi khi có chuyện gì bất ngờ xảy đến cho gia đình.
Hiếm có phụ nữ nào vào thời đại này và với số tuổi như bà mà có tài giải quyết công việc nhanh gọn như bà. Tuy nhiên, ông thừa biết nếu có gì xảy đến cho Jean Claude ở Afghani- stan, thì chắc Tessa rất đau khổ. Ông bèn tự hỏi không biết Lorne sẽ ở đâu vào cuối tuần này. Không biết chàng có đến đây không? Nếu có chàng đến thì gia đình sẽ vui biết mấy.
Tiếng nhạc trong máy điện thoại di động của ông phá tan bầu không yên lặng, Jack đưa tay lấy máy. - Jack Figg đây.
- Jack, Ted đây. Chúng tôi tìm ra một xác chết ở nhà xác lại Leeds. Người phụ nữ còn trẻ. Người ta tìm ra chị ta trong chiếc xe hơi đậu trên một con đường nhỏ, không xa công viên Roundhay. Chị ta không có giấy tờ tùy thân, nhưng trông chị ta giống người ông miêu tả.
- Ôi, lạy Chúa, - Jack đáp - Vì sao chị ta chết, Ted?
- Bác sĩ khám nghiệm chưa quả quyết lý do, nhưng có lẽ chị ta chết vì dùng ma túy quá liều, người không bị bầm tím hay có thương tích gì. Theo nhân viên điều tra các vụ án khác thường cho biết thì chị ta chết từ đêm qua, quãng mười hai giờ đêm.
- Anh nói chị ta không có giấy chứng minh. Chị ta không có xách tay à? Có gì trong túi không? - Jack hỏi, ông nghĩ việc không có giấy xác minh thật là điều đáng chú ý.
- Không. Hai điều ông hỏi đều không có. Cửa xe khóa, chìa khóa còn nơi ổ khởi động, nhưng không có xách tay.
- Không có dụng cụ để dùng ma túy à? Như là kim tiêm chẳng hạn.
- Không có vật gì hết. Chị ta chết hoàn toàn bí mật. Cũng không biết chị ta chết ở đâu. Có thể chết trong xe mà cũng có thể không. Jack này, ông đến để nhận diện chị ta được không?
- Tôi rất muốn làm thế, nhưng tôi chưa hề gặp Melinda.
- Thế gia đình chị ta?
- Điều buồn nhất là mẹ chị ta vừa chết sáng nay. Tại bệnh viện Leeds.
- Mẹ và con chết chỉ cách nhau có mấy giờ, thật là độc đáo, - Ted nói. - Tôi thấy thật quá khó xử, như người đi thuyền ngược dòng sông mà không có dầm.
- Người bạn trai cũ của chị ta, bố của đứa bé sẽ nhận diện được, tôi tin thế. Để tôi nói chuyện với anh ta, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.
- Thế thì tốt quá, cám ơn ông.
Jack đi đến bàn làm việc, ngồi xuống bấm số máy điện thoại ở nhà của Dusty. Khi Paddy trả lời, ông nói: - Paddy, Jack Figg đây. Tôi muốn nói chuyện với ông Rhodes, nếu ông ấy rảnh.
- Dạ thưa ngài, ông ấy rảnh. Tôi sẽ nối đường dây cho ông.
Một lát sau, có tiếng Dusty trên máy, giọng chàng rầu rĩ:
- Jack, cám ơn ông đã gọi. India nói ông sẽ gọi đến. Tôi đang thu xếp để giải quyết công việc ở bệnh viện Leeds.
- Tôi rất buồn về việc bà Molly Caldwell đã mất. Nhưng tôi nghĩ bệnh tình của bà ấy nặng, khó qua khỏi.
- Tôi cũng nghĩ vậy, - Dusty đáp, nhưng thực ra chàng không nghĩ thế.
- Dusty, tôi vừa được tin của Ted Fletcher ở phòng Điều tra hình sự Leeds. Họ đã tìm ra Melinda.
- Cô ta bị gì rồi phải không? Nghe giọng ông, tôi nghĩ như thế. Có phải cô ấy...chết rồi không?
- Phải, tôi nghĩ thế. - Jack đằng hắng giọng, kể cho Dusty nghe chuyện Ted vừa nói với ông. Ông bình tĩnh nói tiếp với Dusty: - Ta cần có người đến nhận diện chị ấy. Anh đi được không?
- Có bà Gladys Roeboetham nhận diện được. Nhưng Gladys đang ở Willows Hall, chăm sóc Atlanta và tôi nghĩ bà ấy nên ở đây để canh chừng cháu. Tôi sẽ đi, Jack. Tôi đến đâu để nhận diện cô ấy?
- Anh cứ ở nhà đấy, tôi sẽ chở anh đi đến nhà xác.
- Thôi ông ơi, đừng đùa, tôi lớn rồi. Tôi có thể lái xe đến Leeds được.
- Đến nhận diện người mà anh quen biết đang nằm trên bàn đá lạnh lẽo trong nhà xác là chuyện rất tồi tệ. Tôi hiện đang ở tại Pennistone Royal. Anh đợi tôi nửa giờ, tôi cần phải nói với Paula một tiếng rồi đến chở anh đi.
- Jack, xin hỏi ông lời cuối: Có phải cô ấy chết vì uống quá liều không?
- Họ không biết chắc, nhưng xem thì có thể như thế. Và chị ấy chết vào quãng nửa khuya đêm qua.
Hai người im lặng một lát rồi Dusty nói: - Hẹn lát nữa gặp ông và cám ơn ông.
Sáng thứ bảy, Paula quyết định đi Lackland Priory sớm và chỉ đi một mình. Bà nghĩ rằng nếu ông Robin có chuyện gì rắc rối thì tốt hơn là hai cậu cháu gặp nhau thôi. Còn Marietta sẽ đến thăm ông vào cuối tuần, hay có lẽ tối nay mời ông đến ăn tối.
Trước khi đi, bà đến phòng ngủ của Tessa để nói chuyện với nàng ít phút, hy vọng làm cho nàng yên tâm. Nhưng người con gái đầu lòng của bà sầu thảm, cứ nơm nớp lo sợ được tin xấu của Jean Claude. Paula không sao làm cho Tessa dịu bớt cơn sầu muộn và vì Tessa mất ngủ nữa, nên nàng không sao vơi được nỗi sầu.
Trên đường đến nhà ông Robin, Paula nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm qua. Quả đúng là ngày thứ sáu ảm đạm. Khi ăn tối, Shane mượn nhan đề của một bộ phim xưa mà ông rất thích để nói đến ngày này: Ngày xấu ở Black Rock.
Khi Margaret dọn món cá hồi xông khói, bà ta nói với Paula: - Hai người chết. Người thứ ba lâm nguy. Cô Paula chắc biết chuyện ba người đã làm nhiều người buồn.
Khi nghe Jack nói đến Molly và Melinda, hai mẹ con chết chỉ cách nhau mấy tiếng đồng hồ, Paula cảm thấy lạnh xương sống. Rồi ông đi đón Dusty đến nhà xác ở Leeds, hứa sẽ về ăn tối vào lúc tám giờ. Và ông đã giữ đúng lời hứa.
Rồi Paula nghĩ đến Priscilla Marney, nghĩ đến chuyện chị ta đã dại dột dan díu với Jonathan. Nghe đến chuyện này, bà buồn biết bao, rồi bây giờ còn phải quyết định có nên tiếp tục dùng chị ta để cung cấp thực phẩm hay không. Mặc dù Prissy đáng trách thật đấy, nhưng Paula không khỏi cảm thấy thương hại cho chị ta. Khi biết mình bị lợi dụng một cách trắng trợn, chắc chị ta hết sức đau đớn.
Jack đã nói ông tin Priscilla là người tốt, trung thành, cho nên có lẽ bà phải duy trì việc thuê chị ta làm việc. Bà sẽ bàn chuỵên này với Shane, chồng bà.
Khi rẽ sang đường vào nhà ông Robin, Paula tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra ở Lackland Priory không. Trước khi tắt máy, bà đã thấy Bolton mở cửa và ra đứng đợi bà ở trên thềm, anh ta vui vẻ chào bà, rồi mời bà vào nhà.
Sau khi bà đã cởi áo khoác, người quản gia mời bà vào phòng ăn điểm tâm. Ông Robin đang ăn sáng và đọc báo ở đây.
- Rất ngạc nhiên, - Ronbin nói, đứng dậy, hôn lên má bà. - Khi nghe Bolton nói cháu ghé chơi, cậu đã bảo anh ta kê thêm ghế ngồi. Cháu ăn sáng chứ?
Paula lắc đầu ngồi xuống trước mặt ông: - Cháu chỉ uống cà phê thôi, cám ơn cậu.
Bolton đem đến cho bà tách cà phê rồi vội rút lui. Paula nói tiếp: - Hôm nay trời đẹp quá, nắng và ấm áp dễ chịu.
- Bà cười. - Cháu muốn ghé nói với cậu như thế. Căn phòng này đầy ánh nắng mặt trời.
Robin cũng cười: - Paula, cháu định đi đâu sớm thế?
- Cháu đến gặp Emily ở West Tanfield. Bọn cháu có ít công việc cần phải làm ở Beck House. Cháu nghĩ thế nào cháu cũng đi ngang qua nhà cậu, nên muốn ghé vào chào cậu. Cậu có khỏe không, Robin?
- Khỏe, không đến nỗi tệ. Cậu rất lo cho Evan và cặp song sinh. Cậu rất mong hai đứa bé chào đời.
- Cháu chắc cô ấy cũng rất mong.
- Mọi việc đều yên ổn cả chứ?
- Dạ, yên ổn hết, xin cậu đừng lo. Cô ấy thế nào cũng sinh con bình an vô sự. - Paula uống một hớp cà phê rồi nói tiếp. - Marietta đã đến nghỉ cuối tuần với bọn cháu. Cháu định mời cậu tối nay đến dùng cơm với bọn cháu, không biết cậu nghĩ sao?
- Ý kiến có vẻ hay đấy, Paula, nhưng cậu đã hẹn gặp Edwina rồi.
- Cháu sẽ mời bà Edwina đến luôn, trừ phi cậu muốn gặp riêng bà.
Robin yên lặng một lát mới đáp: - Thôi được, cậu sẽ hỏi bà ấy và chắc bà ấy thích thế. Chúng tôi đều thích đến Pennistone Royal.
Ông ngồi dựa người ra lưng ghế, nói tiếp: - Chúng ta đi dạo ngoài vườn một vòng nhé? Cháu nói hôm nay trời đẹp, cậu muốn thảo luận với cháu về hoa hồng.
Paula ngạc nhiên, bà thấy mắt ông cụ có vẻ lo âu. Bà đáp:
- Được thôi. Nhưng cậu phải mặc áo ấm vào.
Mấy phút sau, hai cậu cháu mặc áo, choàng khăn dẫn nhau ra vườn. Ông Robin nói: - Cậu không thích nói chuyện về gia đình trong khi có người giúp việc ở gần mình.
- Cháu hiểu, nhưng chắc cậu tin Bolton chứ, phải không?
- Tin chứ, anh ấy đã làm cho cậu lâu rồi và rất tận tâm, nhưng đề phòng thì vẫn hơn. Càng ít người, càng tốt.
- Cháu đồng ý. Bây giờ thì cháu biết cậu không mời cháu ra đây để nói về hoa hồng, - Paula đáp, đưa mắt nhìn quanh: - Nhưng hoa hồng rất cần ánh mặt trời và cháu thấy những bụi hồng kia vào mùa hè chắc bị nhiều bóng dâm che khuất.
- Phải, cậu định đến khi đất mềm thì sẽ bứng chúng đi trồng chỗ khác, nếu cậu còn ở đây.
- Ồ, dĩ nhiên cậu còn lâu. Thôi, bây giờ cậu cho cháu biết cậu muốn nói về chuyện gì với cháu?
- Hai chuyện. Thứ nhất, cậu muốn cháu biết cậu đã để cho Evan ngôi nhà tân trang từ chuồng ngựa ở Belgravia. Trên danh nghĩa, thì nhà này là của Edwina, nhưng cậu đã mua nó từ lâu rồi. Mua cho Glynnis. Giấy tờ vẫn đứng tên của Edwina, Anthony biết như thế, nhưng không sao. Tuy nhiên, cậu nghĩ cháu nên rõ tình hình, vì cháu là người điều hành công việc của gia đình.
- Cám ơn cậu đã nói cho cháu biết... - Paula ngưng nói nửa chừng, cắn môi, mặt lộ vẻ lo lắng.
Robin nói: - Cháu đừng nghĩ đến Jonathan. Nó tin ngôi nhà là của Edwina và tin bà cho phép cậu ở bất cứ khi nào cậu muốn. Cậu muốn thu xếp khi Edwina qua đời, Gideon sẽ có được ngôi nhà ấy để làm vốn đầu tư.
- Được rồi, cháu sẽ làm theo lời cậu. Cám ơn cậu đã cho cháu tham dự vào việc này. Cậu nói muốn bàn hai việc, vậy việc thứ hai là gì?
- Cậu đã lập quỹ ủy thác cho cặp song sinh của Evan. Cậu muốn luật sư John Crawford, luật sư của cháu, mặc dù ông ta đã nghỉ hưu. Cậu quen biết ông từ lâu, ông ta là người đáng kính và đáng tin. Một lần nữa, cháu khỏi lo về việc Jonathan tìm ra việc này, vì đã từ lâu cậu có quỹ ủy thác ở Hoa Kỳ. Đó là quỹ ủy thác cậu dành cho Glynnis. Bà ấy không đụng đến số tiền này, cho nên khi bà ấy chết, quỹ này đã hoàn lại cho cậu. Cậu định chuyển tên người thừa kế là Owen, nhưng cậu đã đổi ý. Quỹ này sẽ chuyển cho cặp song sinh.
- Cháu hiểu.
- Paula, sao cháu có vẻ mặt kỳ lạ thế? - Robin nói, nhìn bà chăm chăm. - Có chuyện gì à?
- Cậu tin là Jonathan sẽ không tìm ra ư?
- Phải. Cậu lập quỹ ủy thác cho bà Glynnis từ những năm một ngàn chín trăm năm mươi, với số tiền cậu đầu tư ở Hoa Kỳ. Tuy nhiên, cặp song sinh phải đợi cho đến khi chúng hai mươi mốt tuổi mới được thừa hưởng quỹ ủy thác này. Paula à, tin cậu đi, John đã bảo đảm mọi việc sẽ rất kín đáo.
- Tất nhiên rồi. Ông ấy là người rất giỏi. Cháu còn một câu hỏi, không biết hỏi có được không?
- Hỏi đi, cháu thân yêu.
- Tại sao cậu thay đổi ý kiến, không chuyển cho Owen Hughes?
- Nó không cần tiền. Nhưng đó không phải là lý do chính. - Robin lắc đầu và bỗng mặt ông có vẻ buồn. - Nó không thích cậu, Paula à và nó không muốn thân thiện với cậu. Cậu biết thế. Nó được Richard Hughes nuôi nấng và Richard trên danh nghĩa vẫn là bố của nó. Cậu nghĩ nó cho rằng cậu chỉ là người tình của mẹ nó, có lẽ vì thế mà cậu không được đánh giá cao. - Robin nắm cánh tay Paula, cười thân ái với bà. - Vả lại, cậu thích hướng đến tương lai hơn... Cặp song sinh ấy cũng mang gen của cậu... Và chúng là tương lai của cậu.
Tessa không chuyển động được. Nàng như nằm dưới đáy biển, không thể vươn lên mặt nước được. Có cái gì rất nặng đè lên ngực nàng, đẩy nàng xuống.
Tessa cố đẩy vật nặng ấy đi, cố thoát ra khỏi nó. Nàng quá hoảng sợ, nghĩ rằng mình sắp chết. Nàng vùng vẫy mấy cũng không thoát khỏi tình cảnh đáng sợ. Nhưng rồi bỗng nhiên vật nặng biến mất và nàng nổi lên trên. Giang rộng hai tay, nàng bơi trong dòng nước và cuối cùng nàng thoát khỏi...trở về với ánh sáng.
Tessa mở mắt, nhấp nháy rồi nhìn quanh. Nàng ngồi dậy, vải trải giường nhàu nhò quấn quanh mình. Nàng nằm mơ thấy ác mộng rất rõ, rất thực khiến nàng hoảng sợ.
Đẩy vải trải giường sang một bên, nàng bước xuống giường, vào phòng bên cạnh, tẩm nước lạnh lên mặt, rồi soi mình vào gương. Mặt nàng trắng bệch, căng thẳng, mắt hớt hải lo sợ. Sợ cho Jean Claude. Chàng đã biến mất không tăm dạng và từ khi Philipe điện thoại báo cho nàng biết, nàng ở trong tình trạng sửng sốt, hốt hoảng khủng khiếp. Nàng chỉ nghĩ đến điều xấu. Mặc dù bố mẹ nàng đã khuyên lơn, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng Afghani- stan là nơi nguy hiểm, đầy hận thù với những người như Jean Claude. Có khả năng chàng đã chết. Nước mắt chảy ra, nàng lấy khăn giấy lau. Nghĩ đến chuyện chàng bị sa vào lưới của họ, bị lâm nguy, là nàng đau đớn không sao chịu đựng nổi. Có lẽ chàng đã chết rồi cũng nên.
Nghĩ đến khả năng này, nàng cuống cuồng lo sợ, bèn lảo đảo đi về phòng ngủ, nằm lại xuống giường, úp mặt lên gối. Nàng khóc một hồi lâu, đau xót trong lòng, phân vân tự hỏi không biết nếu chàng bị giết chết thì liệu nàng có tìm lại được bình an không?