← Quay lại trang sách

Phần 4: ĐỘC TẤU - BA MƯƠI

Đối với Linnet, Cửa hàng bách hóa Harte là nơi tuyệt vời nhất thế giới. Nàng đã đến cửa hàng tổng hợp vĩ đại này ở khu Knightsbridge ngay từ khi mới lọt lòng mẹ. Thực ra, nàng đến đây trước khi chào đời, vì Paula đã làm việc ở cửa hàng này trước ngày sinh ra nàng.

Linnet xem cửa hàng là nơi thiên đàng cực lạc, đầy những thứ cực kỳ xinh đẹp, có đủ thứ mà con người ước ao, ít ra là những thứ trong đời sống vật chất. Nàng biết rất rõ các nơi trong cửa hàng, nơi nào nàng cũng yêu thích, cửa hàng được bà ngoại xây dựng, nhất là tầng thời trang, tầng hiện nàng đang điều hành. Và các khu thực phẩm... Emma rất tự hào về các khu này và Linnet cũng cảm thấy như thế. Mỗi khi nàng đi qua các khu này, nàng phải chảy nước miếng, nàng nghĩ trên thế giới không có gì so sánh nổi với các khu này.

Cửa hàng bách hóa Harte là cái hang thần Aladdin. Đây là chỗ chơi của nàng lúc thiếu thời... và bây giờ là nơi hoạt động của nàng.

Vào sáng thứ hai này, trong cửa hàng không có ai hết, chỉ một mình nàng, ngoại trừ những người làm vệ sinh và các bảo vệ. Linnet đi từ tầng lầu này sang tầng lầu khác, nhìn xem các thứ, ghi chép, cố hình dung ra những sự thay đổi mà nàng hy vọng sẽ đem đến nhiều lợi nhuận. Nhiều nơi được nàng chú ý nhiều hơn những nơi khác, như là tầng thời trang, tầng dùng làm phòng hớt tóc và phòng bán giường đệm. Những phòng này phải chuyển đến phòng bán bàn ghế thôi, nàng lẩm bẩm nói một mình, mắt nhìn vào những tấm nệm cồng kềnh trước đi đến thang máy.

Đến cửa hàng từ lúc sáu giờ, bây giờ Linnet phải về văn phòng để xem lại những lời ghi chép và vạch ra chiến lược hành động. Khi đến thang máy, nàng nhìn đồng hồ và ngạc nhiên thấy đã tám giờ. Thời giờ trôi qua nhanh quá. Nàng thấy những điều nàng đã kiểm tra sáng nay in vào óc nàng như đinh đóng cột. May biết bao là nàng có trí nhớ như ảnh chụp, nên nàng nhớ lại rất dễ dàng và nhờ thế mà nàng làm việc thoải mái.

Ra khỏi thang máy, nàng đi về tầng quản lý, dừng lại trước bức chân dung của Emma trong hốc tường ở hành lang. Trông bà rất đẹp trong chiếc áo dài màu xanh nhạt và đồ trang sức bằng ngọc lục bảo. Nhưng điều Linnet chú ý không phải là sắc đẹp bề ngoài, mà chính sức mạnh trên khuôn mặt của bà mới làm cho nàng quan tâm. Bức chân dung hình như toát lên một sức mạnh của thỏi nam châm thu hút nàng.

Linnet bước đến gần bức chân dung, nàng thì thào nói với bức tranh: - Bà cố Emma, chính sức mạnh tinh thần của bà đã thu hút cháu. Cháu muốn có sức mạnh ấy của bà. - Nàng nhìn quanh để xem có ai đến gần không, rồi nói thêm bằng giọng nho nhỏ: - Bà hứa sẽ cho cháu sức mạnh ấy nhé.

Nàng cúi người tới trước, đưa tay sờ vào khuôn mặt trên bức tranh. - Cháu sẽ đi theo con đường bà đi, - nàng như nghe bà Emma nói từ chốn xa xôi vọng lại, rồi nàng cười với khuôn mặt trên bức tranh và bước đi.

Linnet tự nhủ mình thật ngớ ngẩn khi nói chuyện với bà cố đã qua đời như thế. Điều kỳ lạ là Linnet đã nghe bà Emma nói với nàng... ít ra nàng đã tin mình nghe giọng của bà Emma. Khi nàng kể chuyện này cho chồng nghe, Jullian không cười mà chỉ nói với nàng rằng: - Linny, anh tin em, nhưng đừng nói cho ai biết chuyện này. - Nàng không nói và cũng không muốn nói. Emma ở trong tim nàng, trong tâm trí nàng, lúc nào cũng ở trong tim nàng, lúc nào cũng ở trong óc nàng. Và nàng không muốn chia sẻ cùng ai. Julian rất hiểu chuyện này, hiểu nàng, hiểu nhu cầu của nàng, tham vọng của nàng và tình yêu cửa hàng bách hóa của nàng. Nhưng họ đã được giáo dục để có trách nhiệm với công việc, là hai người thừa kế hai cơ sở kinh doanh lớn và luôn luôn hòa hợp nhau.

Khi Linnet ngồi vào bàn làm việc, nàng đọc lại những lời ghi chú, bổ sung thêm một số ý kiến, rồi ngồi dựa ra ghế suy ngẫm về mẹ. Paula đã bằng lòng gặp nàng sáng nay để bàn thảo những điều nàng xin cải cách mà bà đã đem đến Yorkshire vào dịp cuối tuần. Nhưng Linnet thấy trong đợt cuối tuần vừa qua, mẹ nàng rất căng thẳng, lo lắng về Tessa, về sự mất tích của Jean Claude ở Afghanistan. Rồi thêm chuyện rắc rối với Priscilla Marey, người yêu của Jonathan Ainsley.

Ngồi dựa lưng vào ghế, Linnet nghĩ đến tình hình ấy một lát, nụ cười gượng gạo trên môi. Ít ra mẹ nàng cũng cởi mở phần nào khi xác nhận nàng có ý kiến đúng. Nàng thường nói rằng đã có ai đó trong gia đình nói cho Jonathan biết về chuyện của họ, nhưng không ai tin nàng. Paula đã nói toạc ra rằng: - Chị ấy chỉ nói cho hắn biết chị ta cung cấp thực phẩm thôi. - Linnet nghĩ rằng mẹ nàng có phần bênh chị ta, nên nàng đáp: - Thế cũng đủ bậy rồi, phải không mẹ? Y sẽ biết khi nào thì chúng ta tụ tập ở đâu. Y có thể ném bom vào chúng ta.

Mẹ nàng phản đối nàng việc này, rồi liền lái sang nói về chuyện Molly và Melinda Caldwell đã chết. Vào chiều thứ bảy ngay khi họ cúp máy, Linnet liền gọi đến India, cơ bản là để tỏ lòng xót thương với India, rồi gọi đến Tessa, nói vắn tắt vài lời với bà chị, nhưng Tessa đờ đẫn, không làm sao trở lại bình thường như trước được.

Bây giờ Linnet nghĩ cần phải nói chuyện với bà chị, để hỏi xem có tin tức gì mới về Jean Claude không.

Nàng kéo điện thoại đến gần, bấm số máy ở Pennistone Royal. Chính Tessa trả lời, giọng căng thẳng.

- Linnet đây. Chị có tin gì mới không?

- Không, không có tin gì hết, - Tessa đáp, giọng buồn rầu. Linnet biết Tessa chán nản vì Jean Claude không gọi về.

- Tôi lo lắng vô cùng. Tôi muốn đi Paris, ở đấy với Philippe, nhưng Lorne nói làm thế không nên. Tôi đang ngồi làm việc trong thư viện với máy laptop, rồi chiều nay tôi sẽ đi đến cửa hàng Harrogate. Lorne nói tôi phải làm việc cho khuây khỏa bớt.

- Anh ấy ở đấy với chị phải không? - Linnet hỏi.

- Phải, thật ơn Chúa. Bố mẹ đã đi London sáng nay.

- Còn Adele khỏe chứ?

Tessa hơi cất cao giọng thốt lên: - Tuyệt! Tôi cố dùng nhiều thì giờ để chơi với nó. Nó làm cho tôi vui. - Tessa dừng một lát, rồi hạ giọng hỏi nho nhỏ: - Mẹ đã nói gì cho cô biết chưa?

Linnet hỏi lại: - Nói chuyện gì?

Tessa thấy giọng em gái có vẻ ngạc nhiên, nàng bèn đáp:

- Thế là bà chưa nói. Tôi có thai... Jean Claude và tôi sắp có con.

- Ôi lạy Chúa, Tessa, tuyệt quá. Chúc mừng chị... - Bỗng Linnet dừng lại. - Thảo nào mà chị quá lo, - nàng vội nói tiếp. - Em muốn nói vì có thai nên chị lo lắng nhiều hơn, phải không? Nhưng anh ấy sẽ bình an... - Giọng nàng nhỏ dần rồi ngưng hẳn.

- Phải, - Tessa đáp, bỗng nàng có vẻ mệt mỏi. - Tôi cố tin anh ấy không sao. Có thế mới sáng suốt.

- Nếu hôm nay chị không muốn lái xe đến cửa hàng ở Harrogate, chị có thể nhờ India ghé vào đón chị.

- Chị ấy bận bịu túi bụi rồi, cô không thấy à? Bận bịu ở cửa hàng Leeds, rồi với Dusty nữa. Dusty đang gặp nhiều chuyện khó khăn.

- Em cũng nghĩ thế. Nhưng chuyện khó khăn của họ không rắc rối như chuyện của chị. Nếu chị cần gì cứ báo cho em biết và nếu có tin gì mới cũng xin báo cho em hay nhé. Tất cả mọi người đều lo quá, Tessa à.

- Tôi hứa sẽ gọi báo cho cô hay ngay khi vừa nhận tin.

Mấy giây sau, Linnet nói chuyện với India, nàng đang chuẩn bị rời Willows Hall để đến Cửa hàng bách hóa Harte ở Leeds. Linnet nói: - Tôi mừng vì chị đã đương đầu với tình thế tốt đẹp. Còn Tessa có vẻ khủng khiếp quá, buồn chán, không lạ gì. Tôi nói hôm nay chị ấy đừng lo về cửa hàng ở Harrogate, tôi muốn nói là đừng đến đấy cũng được. Có gì cần không?

- Không có, hôm qua tôi đã nói thế rồi, Linnet à. Thế nhưng, có Lorne ở đấy, cậy ấy khuyên cô ấy nên làm việc gì cho bớt buồn lo. Cô ấy đang cố làm như thế, xin Chúa gia hộ cho cô ấy. Tôi cầu nguyện cho cô ấy và cho Jean Claude. Tôi có thể mường tượng ra cảnh cô ấy đau đớn như thế nào. Chắc cô ấy rất thất vọng, vì tôi nghĩ nếu Dusty mà mất tích ở một nơi đang có chiến tranh, thì chắc tôi cũng đau khổ như thế.

- Tôi cũng thế thôi. Dusty như thế nào?

- Chắc cô biết anh ấy rồi, anh ấy như các Cửa hàng bách hóa Harte, trơ như đá vững như đồng. Anh ấy đương đầu rất giỏi. Anh ấy là chiến sĩ kiên cường khi gặp chuyện không hay xảy ra. Nhưng anh ấy cũng buồn về cái chết của Molly và rất bối rối về cái chết của Melinda. Nhưng...anh ấy đã giải quyết mọi việc êm đẹp. Hiện anh ấy đang lo tổ chức lễ tang cho họ.

- Ôi lạy Chúa, công việc của anh ấy nặng nề biết bao. Nhân tiện hỏi chị, anh ấy nói gì với Atlanta?

- Không nói gì về cái chết của mẹ nó hết. Nghĩa là Atlanta không hay biết gì về mẹ nó hết. Chính bà Molly đã nuôi dưỡng nó. - India thở dài. - Anh ấy nói bà ngoại nó đi thăm các thiên thần và chỉ có thế thôi. Dĩ nhiên nó hỏi nhiều câu hỏi, nhưng chúng tôi cố làm cho nó yên tâm. Và nó rất thích Gladys, bà ấy đang ở với tôi và hóa ra bà ta là người thật quý hóa.

- India này, thỉnh thoảng tôi phân vân về chúng ta. Tôi muốn nói về gia đình. Hình như chúng ta có nhiều chuyện quá rắc rối cần phải cùng nhau chia sẻ.

- Thật tức cười là cô cũng nói lên ý ấy. Lúc ăn sáng, tôi cũng đã nói như thế với Dusty.

- Paula nói rằng, bởi vì chúng ta là một đại gia đình gồm nhiều người của ba họ, lúc nào cũng có những vấn đề khó khăn, có chuyện khủng hoảng xảy ra và chúng ta đều có liên hệ khăng khít với nhau. Bà đã đặt vấn đề như thế đấy.

- Tôi nghĩ bà đã đặt vấn đề đúng. Bây giờ tôi phải đi kẻo quá trễ rồi, Linny, nhưng tôi sẽ nói với cô về vấn đề này sau.

Tin Tessa có thai làm cho Linnet kinh ngạc. Nàng luôn nghĩ rằng người chị cùng mẹ khác cha của mình có óc tính toán rất kỹ, rất khôn ngoan trong cuộc sống. Nhất là dạo này. Tình duyên của Tessa với Mark Longden đã bị đổ vỡ và đi đến chỗ ly dị, kết quả là Tessa thắng, được tự do giữ con, còn Mark Longden phải sống ở đất khách quê người.

Tessa lại còn muốn một ngày nào đấy sẽ làm chủ các Cửa hàng bách hóa Harte. Bây giờ chị ấy có từ bỏ tham vọng ấy không nhỉ? Nếu Linnet hỏi ông nội Bryan, thế nào ông cũng cười vào mặt nàng. Ông thường nói rằng Tessa Fairley luôn luôn là đối thủ của nàng. Bất cứ về vấn đề gì. Và dĩ nhiên ông nói đúng. Thế nhưng bây giờ Tessa đã đính hôn với một người danh tiếng sống ở nước khác và đang mang thai với ông ta. Vậy liệu chị ấy có còn muốn chức vị đứng đầu cửa hàng hay không? Chị ấy có còn ý định đi đi về về giữa Paris và London không? Chị có còn nghĩ rằng mình là người nối dõi, là người thừa kế hay không? Linnet chỉ còn biết tự hỏi như thế thôi.

Mở một tập hồ sơ để trên bàn ra, Linnet nhìn vào những bức thư điện tử liên lạc giữa nàng với Bonnadell Enloe. Nàng đã làm việc sơ bộ với nữ doanh nhân người Mỹ này, bà ta đã thành công rực rỡ trong việc mở các phòng tắm nước khoáng ban ngày, được gọi là phòng tĩnh dưỡng. Linnet nghĩ rằng lập phòng tắm nước khoáng ở Cửa hàng bách hóa Harte thế nào cũng thành công.

Mở tập hồ sơn thứ hai, nàng xem lại những lời ghi chú mà nàng đã ghi khi phỏng vấn Bobbi Snyder. Bobbi là bạn của Marietta từ ngày Marietta còn độc thân, còn là sinh viên mỹ thuật và sống ở London. Bobbi cũng là người Mỹ, bà tiếp tục sống ở London sau khi Marietta đã đi rồi. Bà ta lấy người Anh, có cô con gái điều hành tầng thời trang tại cửa hàng Harvey Nichols nhiều năm. Khi Marietta nghe Evan nói rằng Linnet cần người có năng lực điều hành tầng bán trang phục cô dâu, bà liền giới thiệu người bạn cũ.

Tuy hiện Linnet chưa thuê bà Bobbi đáng phục này, nhưng nàng hy vọng một ngày không xa sẽ thuê bà.

Tập hồ sơ thứ ba nói về Tầng thời trang của nàng. Khi mở ra, nàng nhăn mặt, vẫn cảm thấy thất vọng trước những con số bán hàng thấp. Sáng nay nàng đã đi một vòng quanh tầng này, nàng cương quyết phải thay đổi để tăng doanh thu.

Tập hồ sơ thứ tư nói đến khu vực bán hàng sang trọng, không biết mẹ nàng có bằng lòng đề nghị này không. Linnet phân vân trong óc mãi về vấn đề này. Còn một chuyện đáng lo nữa như Evan đã lo, là sợ mẹ nàng không bằng lòng để cho nàng mở một loạt quầy bán thức ăn nhanh trong các khu thực phẩm. Sau khi nhìn lướt qua, nàng gấp hồ sơ lại, lòng ước chi đã không đưa kế hoạch này cho mẹ xem vào cuối tuần vừa rồi. Có lẽ bà sẽ cho đây là đề nghị không thích hợp và bác bỏ.

Linnet nhắm mắt, hình dung cảnh cửa hàng bách hóa tổng hợp lớn này phát triển mạnh đúng theo kế hoạch của nàng, sau ba tháng... sáu tháng... một năm. Nàng sung sướng khi mơ tưởng đến ngày ấy. Thế nhưng nàng phải thuyết phục mẹ nàng sao cho bà cũng nghĩ như nàng. Làm sao cho mẹ thấy cửa hàng không như bây giờ mà phát triển hơn thế nhiều. Cửa hàng sẽ có một bộ mặt mới...tân kỳ...tươi trẻ... đẹp và hợp với khiếu thẩm mỹ... áo quần sang trọng do những nhà tạo mẫu có tài vẽ kiểu... cũng như cải tiến cách phục vụ chu đáo của cửa hàng. Đồ nữ trang bán cho khách hàng phải tuyệt đẹp, bán với giá cao... tầng cung cấp hàng cho cô dâu và chỉ cô dâu thôi, phải có người phục vụ tốt, có người tổ chức đám cưới, thậm chí có người tổ chức các chuyến đi nghỉ tuần trăng mật... và phòng tắm nước khoáng được thiết kế để phục vụ phụ nữ đủ lứa tuổi.

Linnet ngồi thẳng người và nói lớn: - Phải cải cách nhiều. Cửa hàng Bách hóa Harte phải cải cách mới được. Cải cách và tiến vào thế kỷ hai mươi mốt.

Nghĩ đến chuyện sắp gặp mẹ, Linnet nghĩ: mình phải nói thế với bà. Và mình sẽ yêu cầu bà cho mình làm giám đốc cải cách. Nàng nghĩ mẹ sẽ cho nàng làm việc này, vì bố nàng đã đưa ý kiến ấy với bà rồi, mà bà thì luôn luôn nghe theo lời ông.

Nhấc máy điện thoại, Linnet gọi cho Evan. Chỉ sau mấy hồi chuông, Evan trả lời.

- Chị có khỏe không? - Linnet hỏi. - Chị có vẻ không được khỏe.

- Chào Linnet, tôi khỏe. Tôi quá bự thôi...quá khổng lồ. Tôi cảm thấy Robin và Winston như sắp chào đời rồi.

- Ồ, Evan, chị chọn tên đặt cho hai cháu rồi à?

- Tôi quên nói cho cô biết, tuần trước tôi và Gideon đã quyết định đặt tên chúng như thế. Tôi thích gọi chúng là Robin Harte và Winston Harte đệ tam, cô thích không?

- Được đấy. Nhưng còn bố chị thì sao?

- Ồ, chắc cô muốn nói chúng tôi nên lấy tên bố tôi để đặt cho một cậu con trai của tôi phải không? - Im lặng một lát, rồi Evan thở dài. - Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Vả lại tên Robin tức là Robin Owen rồi, Linnet à. Tôi chưa nói cho cô biết chuyện này, ông ấy rất lạnh nhạt với cụ Robin, Winston và Gideon, và tôi cũng không dám nói ông ấy có thái độ thân mật với tôi.

- Đúng là chị không nói gì hết, nhưng thế thì vớ vẩn quá. Chị thấy có gì không ổn khiến cho ông ấy có thái độ kém thân mật?

- Điều không ổn là vì gia đình Harte. Tôi đã lấy người trong gia đình Harte và sẽ sinh con cho họ. Tôi nghĩ ông ấy ghét gia đình Harte. Trong thâm tâm của ông ấy là thế đấy. Có lẽ ông ấy không biết điều này, nó nằm sâu trong tiềm thức của ông ấy.

Linnet ngạc nhiên, im lặng một hồi. Evan: - Cô còn đấy không, Linnet?

- Còn, này nhé, theo chị nói thì nếu ông ấy ghét gia đình Harte, chị có nghĩ là ông ấy sẽ... phản bội chúng ta, sẽ đứng về phe với Angharad không?

- Không, dĩ nhiên là không! - Evan đáp. - Ông ấy không có nhiều thì giờ đến với nó. Và tôi biết ông ấy rất thương tôi. Ông ấy có thái độ như thế là vì... ghen tỵ thôi. Tôi nghĩ như thế đấy. Mẹ tôi cũng nghĩ thế. Tôi đến Lon- don, kiếm việc làm ở Cửa hàng bách hóa Harte, yêu người trong gia đình Harte, khám phá ra mình là người trong gia đình đó. Theo mẹ tôi thì ông nghĩ là ông ấy mất tôi vào tay gia đình Harte giàu có. Ông ấy quên rằng mình cũng là người trong gia đình này.

- Nhưng ông ấy đâu có mất chị, Evan?

- Đúng thế. Nhưng ông ấy muốn lôi tôi ra khỏi gia đình.

- Ông ấy có đến dự lễ rửa tội các cháu không?

- Đến chứ. Tôi tin ông ấy sẽ đến. Này nhé, ông ấy không có ác cảm gì với tôi đâu. Chỉ có vẻ xa cách một chút thôi. Mà thôi, ta bỏ qua chuyện đó. Hôm nay, cô có gặp Paula để bàn về các kế hoạch mới của cô không?

- Gặp. Tôi sắp gặp, hy vọng kế hoạch sẽ thành công.

Ánh mặt trời tươi vui chiếu qua những cánh cửa sổ cao vào thư viện, chênh chếch chiếu lên bàn giấy nơi Tessa đang ngồi, khiến nàng giật mình ngạc nhiên. Nàng nhấp nháy mắt, quay đầu nhìn ra cánh cửa sổ đồ sộ, nhận ra rằng mùa xuân đã bắt đầu đem hạnh phúc đến cho mọi người.

Nàng bèn đứng lên, bước đến cửa sổ nhìn ra các đồi hoang và ngạc nhiên thấy tuyết còn phủ trên các đỉnh đồi vào hôm cuối tuần, nay đã tan hết. Dưới vườn, những chồi cây màu lục non đã nhú lên khỏi mặt đất.

Bỗng nàng thấy muốn hít thở không khí trong lành, muốn đi dạo một vòng. Nàng ở trong nhà nhiều ngày, không làm gì hết ngoài việc khóc, lo âu và làm phiền Philippe ở Paris. Cậu ấy rất tốt và biết điều, sẵn sàng nói chuyện với nàng, để an ủi nàng. Nàng càng ngày càng thích con trai của Jean Claude.

Hai người thích nhau khi họ gặp ở Clos Fleuri và bây giờ gặp cảnh đáng lo này, hai người lại càng gắn bó nhau thêm hơn nữa. Mặc dù Philippe không giống bố về cá tính, nhưng cậu trông rất giống bố và có giọng nói như hệt. Nói chuyện với Philippe thật dễ chịu, cậu niềm nở và đặc biệt là rất giống Jean Claude.

Jean Claude, anh ở đâu? Chuyện gì đã xảy đến cho anh? Tại sao chúng tôi không được tin gì của anh hết? Những câu hỏi này cứ dày vò tâm trí nàng, ngực nàng thắt lại khi nghĩ rằng có thể chàng đã chết. Từ thứ hai tuần trước đến giờ, hoàn toàn không có tin gì. Đúng một tuần rồi. Không ai có tin gì của chàng hết.

Lấy điện thoại di động nơi bàn làm việc, Tessa đi xuống nhà bếp. Đẩy cửa, nàng nói với Margaret: - Tôi đi dạo một vòng, trong mười phút sẽ về.

- Tessa thân yêu, hãy mặc cho ấm vào, - Margaret nói, giọng bà lo lắng như mẹ lo cho con. - Tôi nấu bữa trưa có thức ăn rất ngon, cô phải gắng ăn vào, tôi sẽ ép cô ăn đấy.

Tessa cười. - Tôi đâu còn bé là đứa lên bốn nữa, chắc bà không ép tôi được đâu, nhưng tôi sẽ ăn.

- Phải, cô nên ăn, bây giờ cô ăn cho hai người.

Tessa không nói gì, lặng lẽ lùi lại, lấy cái áo khoác ngắn của mẹ trong tủ áo ngoài hành lang mặc vào, rồi đi ra ngoài sân rải sỏi.

Làm sao bà ta biết nàng có thai nhỉ? Tessa tự hỏi, lắc đầu khó hiểu. Margaret thường biết những chuyện xảy ra trong gia đình, ngay cả chuyện bí mật bà cũng biết. Nhưng Tessa không ngại việc bà quản gia biết chuyện của nàng. Thực ra nàng không quan tâm đến việc ai biết. Bây giờ nàng chỉ quan tâm đến một việc thôi, là sự bình an của Jean Claude.

Nàng vừa đi đến con đường hoa đỗ quyên, vừa nghĩ đến thai nhi trong bụng. Nàng chưa định có con, nên khi biết mình có thai, nàng hết sức kinh ngạc. Nhưng sự ngạc nhiên đã biến thành niềm hạnh phúc. Nàng sung sướng khi mang thai với Jean Claude và nàng nghĩ khi nói cho chàng biết, chắc chàng sẽ sung sướng lắm.

Bây giờ nàng ân hận là không nói tin vui này cho chàng biết trước khi chàng đi Afghanistan. Dĩ nhiên dù có biết chàng cũng phải đi, vì chàng đã làm hợp đồng với hãng thông tấn rồi. Nhưng nếu chàng biết mình sắp làm cha, có lẽ chàng sẽ ít xông xáo vào chốn hiểm nghèo hơn.

Đêm qua nàng thao thức không ngủ, cứ nghĩ rằng nếu Jean Claude có mệnh hệ gì mà không về nữa thì nàng phải nuôi con một mình. Cuối cùng mãi đến khuya nàng mới ngủ được và sáng ngủ dậy, nàng lại trách mình. Nàng đã nuôi Adele mà không cần đến bố nó và nàng đã nuôi rất tốt. Nàng không sống cô đơn một mình, mà luôn luôn có nhiều người trong gia đình thương yêu đùm bọc.

Nàng đi, tay bỏ vào trong túi áo, nắm chặt máy điện thoại di động, cố xua đuổi những ý nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, nghiêm khắc cảnh cáo mình không được quá bi quan. Mình phải sống tích cực, phải làm việc, chăm sóc Adele. Mình phải vui vẻ với nó, phải gặp nó luôn, và chăm lo đến cơ thể vì hài nhi trong bụng mình.

Bà ngoại đã một mình cáng đáng mọi công việc và nếu hoàn cảnh của mình cần thiết, mình cũng sẽ làm như thế. Nói tóm lại, mình là người có dòng màu Harte, phụ nữ trong gia đình Harte đều cứng rắn. Chúng ta phải mạnh dạn, năng nỗ, phải cáng đáng hết mọi việc.

Khi đứa con chào đời, Tessa phải nghỉ việc ở Cửa hàng bách hóa Harte một thời gian. Một thời gian ngắn thôi chứ? Hay nghỉ luôn? Nàng phải làm gì? Có thể đi đi về về giữa Paris và London chứ? Có lẽ phải làm như thế thôi. Có thể nàng ở ba ngày tại London để làm việc và nghỉ cuối tuần dài ngày ở Paris. Họ đã thảo luận về vấn đề này nhiều lần rồi và Jean Claude đã nói tùy nàng quyết định.

Nàng có thể quản lý Cửa hàng bách hóa Harte và đi đi về về được không? Nàng thường mơ được như thế, nhưng không phải ước mơ nào cũng thành hiện thực. Và phải chăng giấc mơ có được hôn nhân hạnh phúc với người chồng và bầy con kỳ diệu là giấc mơ tuyệt hơn hết không?