BA MƯƠI MỐT
Sáng nay, mặc dù mặt của Paula tái mét, nhưng bà lại xinh đẹp hơn bao giờ hết. Nước da trắng nhợt càng làm cho mái tóc bà đen hơn và cặp mắt tím hơn, khiến cho nét mặt bà trông sắc sảo hơn.
Như mọi khi, Paula mặc áo quần rất lịch sự, do thợ đo cắt vừa vặn sít sao, với màu sắc kỳ lạ nhưng đẹp - không màu tía, cũng không đỏ sậm, mà là màu hỗn hợp giữa hai màu ấy. Khoác ra ngoài áo váy này là chiếc áo ngắn ôm sát người màu hồng nhạt, bên một vai cài chiếc hoa Chanel bằng lụa hồng và mang một cặp hoa tai bằng ngọc trai lớn.
Khi Linnet đi vào, Paula đang ngồi nơi bàn làm việc, bà ngẩng mặt nhìn, miệng mỉm cười và lên tiếng chào:
- Chào Linnet buổi sáng!
- Chào mẹ. Hôm nay trông mẹ đẹp lộng lẫy và có vẻ khỏe hơn tuần trước nhiều. Con thấy tuần trước mẹ mệt mỏi.
Paula gật đầu. - Mẹ cũng thấy thế, nhưng dù có chuyện rắc rối xảy ra vào cuối tuần, mẹ cũng cố nghỉ ngơi đôi chút. Pennistone Royal là nơi để cho mẹ nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng như trước đây với bà cố Emma.
Linnet ngồi xuống, nàng nói: - Con vừa mới nói chuyện với Tessa. Vẫn không có tin tức gì của Jean Claude.
- Đúng thế. - Paula thở dài. - Chúng ta phải tin tưởng cho chị con vững dạ, giữ vững tinh thần. Theo mẹ nghĩ thì anh ấy còn sống. Mẹ hy vọng mẹ nghĩ đúng.
Linnet phân vân không biết có nên nói về chuyện Tessa có thai hay không, rồi nàng quyết định không nói đến chuyện ấy mà đề cập đến công việc. Nàng hỏi: - Mẹ đã xem các bản đề nghị chưa?
- Rồi, con vạch kế hoạch rất nhiều, nếu không nói là quá nhiều. Mẹ đã mất nhiều thì giờ mới đọc hết. - Paula nhìn con gái chằm chằm. - Mẹ nhắc lại: nhiều hơn những gì mẹ muốn có.
Linnet nhìn lại mẹ, nàng thấy mặt Paula có vẻ hơi nghiêm khắc, bất bình, mặc dù giọng bà vẫn nhẹ nhàng. Nàng đáp:
- Con nghĩ mẹ bị choáng ngợp thôi. Con biết.
- Không choáng ngợp, mà lo sợ thật sự, - Paula cắt ngang lời nàng bằng giọng gay gắt khác thường. - Theo các bản đề nghị của con, thì con muốn sửa hết cả cửa hàng. Con có biết làm thế sẽ tốn kém bao nhiêu tiền bạc không?
- Không hết toàn bộ cửa hàng, thưa mẹ. Con đâu muốn làm thế. Con chỉ thấy là Cửa hàng Bách Hóa Harte cần tăng cường hàng hóa mới để bước vào thế kỷ hai mươi mốt.
Paula quá sửng sốt, bà thốt lên với giọng chua chát:
- Con muốn thế ư?
Linnet nghĩ rằng mình vừa làm cho mẹ phật ý, nàng cúi tới trước, nói với mẹ bằng giọng hòa giải: - Xin mẹ đừng giận. Trong tuần qua, con đã nghiên cứu rất nhiều về lĩnh vực chào hàng và bán hàng lẻ, con còn tìm hiểu những cửa hàng cạnh tranh với ta nữa. Theo lịch trình, con đã tìm hiểu sâu các cửa hàng Harvey Nichols, Harrods và Selfridges. Con thấy rằng những cửa hàng đang cạnh tranh với ta đều có xu hướng như nhau. Họ sửa sang cửa hàng để tạo một hình ảnh mới, có bộ mặt tân kỳ hơn, nhắm đến khách mua hàng nữ thuộc thế hệ trẻ. Họ đang cố thành lập một đội ngũ nhân viên mới gồm các nhà tạo mẫu trẻ có tài, có tên tuổi nổi tiếng như Chanel, Valentino, Armani, vân vân. Họ đều hướng tới trước mẹ à.
- Chúng ta vượt trội hơn những cửa hàng ấy rất nhiều, - Paula đáp cũng với giọng gay gắt. - So với những nơi ấy, Cửa hàng Harte đã trở thành nơi có quy mô lớn từ lâu rồi. Chúng ta thu hút được du khách và nhiều khách nước ngoài đến cửa hàng. Ngoài những chuyện này ra, chúng ta đã phục vụ cho giới tiêu thụ sang giàu ở London, cửa hàng chúng ta nổi tiếng khắp thế giới. Không cửa hàng nào có thể so sánh với chúng ta... Chúng ta hoàn toàn độc đáo.
- Những điều mẹ nói là đúng, thưa mẹ, con không chối cãi. Đúng, chúng ta có quy mô mẫu mực, nhưng cửa hàng của chúng ta bắt đầu có vẻ ù lì, dậm chân tại chỗ. Chúng ta tiếp tục là nơi có quy mô mẫu mực để lôi cuốn khách hàng, nếu chúng ta biết sửa sang cho đúng với thời đại mới. Phải, chúng ta lôi kéo được du khách, nhưng lôi kéo họ không có nghĩa là chúng ta bán nhiều hàng cho họ. Hầu hết du khách đến đây để xem. - Linnet dừng lại, ngồi nhìn mẹ một lát mới nói tiếp. - Và con đồng ý với mẹ là chúng ta phục vụ khách hàng sang trọng ở đây. Nhưng điều mà chúng ta cần làm ở đây là tạo nên một thế giới mới có chất lượng hài hòa giữa năng lực và phong cách. Chúng ta cần phải làm gì hơn nữa để duy trì, yểm trợ cho những gì chúng ta đã có.
Paula chăm chú nhìn con gái, vẻ mặt trầm tư. Một lát sau bà trả lời bằng giọng lạnh nhạt hơn: - Con phải tự chế bớt trong việc này, đừng làm quá đáng như thế. Mẹ sẽ không cho phép con tân trang lại tất cả cửa hàng... bởi vì, rất đơn giản, mẹ không đồng ý với con và chắc có lẽ mẹ không chấp nhận như thế.
Linnet cảm thấy như muốn đứng tim, nàng hoàn toàn thất vọng.
- Mẹ muốn nói mẹ không chấp nhận mọi thứ mà con đã đề nghị ư? - Nàng hỏi, lòng nghĩ đến bao công sức tâm trí nàng đã bỏ ra để lập nên kế hoạch. Nhưng điều làm cho nàng thất vọng nhất là nàng tin chắc đề nghị của mình là đúng đắn. Nếu họ không thay đổi bộ mặt của cửa hàng cho hợp với thời đại, thì chỉ một năm sau thôi là họ sẽ làm ăn thua lỗ, lụn bại.
- Đừng có vẻ quá bi quan như thế, Linny, - bỗng Paula nói bằng giọng dịu dàng hơn. - Nãy giờ mẹ nói có lẽ hơi căng với con. - Bà cười vui vẻ hơn rồi nói tiếp. - Mẹ chỉ không chấp nhận kế hoạch đại tu toàn bộ cửa hàng theo đề nghị của con thôi. Vì mẹ nghĩ làm thế không cần thiết. Tuy nhiên, mẹ sẽ bằng lòng để cho con thực hiện một ít cải sách cần thiết.
Linnet ngồi thẳng dậy, nín thở, lòng hân hoan mừng rỡ. Paula lật nhanh tập hồ sơ đề nghị cải cách. Bà nhìn con và nói tiếp: - Tầng lầu dành riêng bán trang phục cô dâu là ý kiến hay, mẹ nghĩ nên tổ chức. Nhưng Chúa mới biết con sẽ đem nệm đi đâu, mẹ thấy đây là vấn đề khó khăn cho con. Rồi ý kiến lập phòng tắm nước khoáng tỉnh dưỡng ban ngày cũng được. Nhân tiện hỏi con: Con đã làm hợp đồng với Bonnadell chưa? Hợp đồng sơ khởi?
Linnet gật đầu, lấy lại phần nào tinh thần và đáp:
- Con đã bàn thảo nhiều với bà ta về chuyện này và vấn đề quan trọng nhất là chúng ta phải tân trang lại phòng uốn tóc. Làm thế chúng ta sẽ khỏi tốn nhiều tiền, vì chúng ta sẽ dùng phòng của Charlie Fromett, dùng thợ mộc của ông ấy và các thợ khác, khỏi phải thuê kiến trúc sư và người thiết kế của bà ấy. Con nói nếu mẹ chấp thuận cho mở phòng tắm nước khoáng thì bà ấy sẽ bán sản phẩm của bà ở phòng sửa sang sắc đẹp cũng như ở phòng tắm nước khoáng. Như thế sẽ thuận tiện cho bà ta lẫn cho cửa hàng, cho ta nhiều lợi nhuận hơn.
- Như vậy là nhân viên của bà ta sẽ điều hành công việc ở phòng tắm nước khoáng à? - Paula hỏi.
- Con đã nói chuyện với bố rồi, bố nói dùng người của bà ấy rất tiện cho chúng ta, nhân viên của bà ấy đã được huấn luyện các phép trị liệu trong việc tắm nước khoáng và biết lợi ích của các sản phẩm. Các phòng tắm nước khoáng trong các khách sạn O’Neill đều dùng cách thức như thế hết.
Paula gật đầu. - Bố con đã nói với mẹ rồi, ông có vẻ tin tưởng việc mở phòng tắm nước khoáng ban ngày, ông cho làm thế rất tốt.
Vì thế mà bà bằng lòng, Linnet nghĩ, nhưng nàng vẫn nói: - Cám ơn mẹ cho phép con xúc tiến việc lập phòng tắm nước khoáng. Con nghĩ thế nào phòng này cũng lôi kéo nhiều thiếu nữ vào cửa hàng và hy vọng sau đó họ vào các khu vực bán đồ thời trang.
- Ai sẽ điều hành tầng lầu bán đồ cô dâu, Linnet? - Paula hỏi. - Evan nghỉ hộ sản mấy tháng, còn con thì công việc quá bề bộn rồi.
- Con đã tìm được người có khả năng để điều hành phòng này. - Linnet liền nói cho mẹ biết về bà bạn của Marietta, Bobbi Snyder, rồi nàng nghĩ ngợi một lát và nói tiếp: - Còn chuyện này nữa, chúng ta khỏi cần tốn nhiều tiền để tân trang phòng bán nệm. Dĩ nhiên tường phải sơn lại rồi. Bây giờ ta chỉ cần trải thảm mới thôi, nhưng đây là để làm đẹp bề mặt, một điều cần thiết.
- Phải, mẹ thấy thế, - Paula đáp, bà đứng dậy, đi qua phòng. Bà đến đứng nhìn xuống khu Knightsbridge một lát, rồi quay lại nhìn con gái, nói tiếp: - Cuối cùng, Linnet này, mẹ muốn con nhớ một điều. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận ý kiến mở quầy bán thức ăn nhanh trong khu thực phẩm. Chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi là mẹ rùng mình. Thực vậy, mẹ rất xấu hổ khi mở các quầy này. Các khu thực phẩm này đã có truyền thống lâu đời, nổi tiếng khắp nơi. Mẹ không muốn các khu này bị sửa sang bậy bạ.
- Nhưng thưa mẹ, thực ra các quầy bán đồ ăn nhanh này có thể lập ra rất dễ dàng trong góc phòng đâu đó thôi, chúng ta có thể tìm ra chỗ.
- Linnet, đừng cãi mẹ. Mẹ không muốn thấy quầy bán thức ăn nhanh trong các khu thực phẩm. Cửa hàng bách hóa Harte có nhiều gian hàng ăn uống, có tiệm Bird Cage, tiệm Far Pavillions, London Bridge và các quầy cà phê. Chúng ta không cần thêm nữa, hiểu chưa?
- Nhưng...
- Mẹ nói không!
Mẹ nàng lớn tiếng giận dữ, khiến Linnet phải co người lui trên ghế.
Khi Paula quay lại bàn làm việc, bà bỗng thấy có gì đang xảy đến trong người. Bà biết rất rõ có cái gì đang xảy đến. Văn phòng của bà đột nhiên tràn ngập ánh sáng trắng xóa. Ánh sáng trở nên kỳ lạ khác thường.
Bà đi tiếp qua phòng, nhưng bước chân run run, bà liền lảo đảo bước đến chiếc ghế gần đấy vì cảm thấy cần phải ngồi nghỉ.
- Mẹ, mẹ sao thế? - Linnet hỏi lớn, vùng đứng dậy, chạy đến bên bà, giúp bà ngồi xuống.
Paula không thể nói gì một hồi. Bà cảm thấy đau đớn, buồn nôn, đầu đau như búa bổ. Hai tay bà ôm lấy đầu, cổ đau nhức.
- Mẹ, mẹ đau gì? - Linnet hét lớn hỏi.
- Không biết. Gọi chín - chín - chín. Đầu mẹ đau kinh khủng. Ôi lạy Chúa đau quá!
Linnet chạy đến máy điện thoại trên bàn của mẹ. Máy đã có người gọi đến, nàng liền bấm vào số hai.
Jack nói; - Tôi đây Paula...
- Không phải mẹ, mà tôi! Linnet hét lớn. - Mẹ tôi bệnh. Nhờ ông gọi xe cấp cứu. Bà đau đầu. Tôi nghĩ bà bị đột quỵ.
- Tôi gọi ngay. - Jack cúp máy.
Linnet bấm vào số một, đường dây nối với văn phòng của Shane. Sau ba hồi chuông, bố nàng nhấc máy. - Chào Paula...
- Linnet đây. - Giọng nàng run run. - Bố à, con nghĩ mẹ con bị đột quỵ hay sao đấy. Jack đã gọi xe cấp cứu. Mẹ con kêu đau đầu.
- Bố sẽ đến đấy trong vòng năm phút nữa! - Shane cúp máy.
Linnet chạy ra mở cửa thật nhanh khiến Jonelle ngạc nhiên, cô ta cau mày ngước mắt nhìn lên.
- Chị làm ơn chạy đến văn phòng tôi lấy áo khoác và cái xách của tôi dùm. Mau lên. Mẹ tôi bệnh. Xe cấp cứu sắp đến. Tôi nghĩ bà bị đột quỵ hay sao đó.
Jonelle kinh ngạc, nhìn nàng sửng sốt một lát, rồi chạy ra khỏi nơi làm việc của Paula, hướng về căn phòng của Linnet.
Bốn người ngồi trong phòng đợi của bệnh viện: Share, Linnet, Emily và Jack. Người nào cũng buồn bã khi đợi để biết tình hình của Paula ra sao. Họ ngồi đợi ở đấy hai giờ rồi và sau khi đã nói chuyện với nhau một hồi lâu, họ ngồi yên lặng, mỗi người chìm đắm trong nỗi suy tư riêng của mình. Shane ngồi ủ dột trên ghế một hồi lâu, bỗng ông ngồi thẳng người lên và nói: - Jack, tôi thật cù lần. Tôi quên cám ơn ông vì đã yêu cầu nhân viên xe cấp cứu đưa Paula đến bệnh viện King’s College này.
- Không yêu cầu họ cũng đem, - Jack đáp. - Theo chỗ tôi biết thì nhân viên y tế của xe cứu thương biết họ phải đưa bệnh nhân đến đâu. Họ cho tôi biết ngay họ định đưa bà đến đâu. Họ nói rằng bệnh viện King’s College là trung tâm thần kinh tốt nhất ở London. Nhưng tôi nghĩ có lẽ bệnh viện này tốt nhất nước Anh, chứ không phải chỉ London thôi. Họ có nhiều bác sĩ có tay nghề cao nhất thế giới, có nhiều tiếng tăm khắp nơi.
- Tôi mừng là sáng nay có mặt tôi khi mẹ tôi bị đột quỵ, - Linnet nói, giọng bối rối, mặt lộ vẻ lo âu. - Bố à, con rất ân hận. Con đã tranh cãi với mẹ con về cửa hàng bách hóa, rồi bỗng mẹ bị đột quỵ, hay bị cái gì đấy. Do lỗi của con mà ra, - nàng nói, giọng rầu rĩ như sắp khóc.
- Đừng nói tầm bậy, con, - Shane trấn an nàng, nắm tay Linnet để cố an ủi con gái. Mặt ông đau đớn, cặp mắt đen lộ vẻ lo âu. - Tranh cãi nhau thì không gây chuyện như thế này đâu. Chính vì mẹ con đã mắc bệnh trong người rồi.
Emily nhìn Shane, bà hỏi: - Chú có nghĩ dì ấy bị đột quỵ hay không?
- Tôi không biết, Emily. Tôi cũng không muốn đoán già đoán non làm gì. Tôi chỉ cầu nguyện dù bị gì đi nữa thì Paula cũng sẽ khỏi bệnh.
- Theo ý tôi, có lẽ Paula bị xuất huyết não, - Jack nói.
- Cái gì làm cho ông có kết luận ấy? - Shane nhìn người trưởng toán an ninh, mặt bối rối.
- Thì triệu chứng bệnh của bà ấy. Linnet nói với tôi rằng mẹ cô ấy kêu đau đầu khủng khiếp và cảm thấy buồn nôn. Cô ấy nói bà ấy đau trong đầu kinh khủng. Tôi nghĩ đấy không phải là triệu chứng đột quỵ. Ngoài ra, tôi thấy khi họ đưa bà lên xe cấp cứu, mặt bà ấy nghiêng về một bên, đó là triệu chứng tai biến mạch máu não. Nhưng tôi chỉ đoán bà bị xuất huyết thôi.
Ngay khi đó, cửa phòng mở, ông bác sĩ mà họ gặp hồi nãy bước vào. Ông ta nói: - Ông O’Neill, tôi xin báo cho ông biết về tin tức của bà.
Shane vùng đứng dậy. - Chào bác sĩ Gilleon, mời ông vào. Xin ông cho biết bệnh tình của vợ tôi sáng nay ra sao.
- Bà O’Neill bị xuất huyết trong màng bọc mạch máu não, - ông bác sĩ trả lời, giọng bình tĩnh.
- Màng bọc mạch máu não là gì, thưa ông? - Shane hỏi. - Tại sao xuất huyết ở đấy.
- Đây là loại xuất huyết đặc biệt, do màng bọc mạch máu cung cấp máu cho não gây nên. - Gilleon đáp.
- Cái gì gây nên xuất huyết?
- Chúng tôi không biết tại sao xảy ra xuất huyết. Tình trạng màng bọc mạch máu bị suy yếu là do chứng phình mạch gây nên, chắc quí vị đã quen với từ này rồi.
- Phải, tôi biết, - Shane gật đầu đáp. - Bây giờ thì tôi đã hiểu nguyên nhân rồi.
- Tôi xin trả lời về nguyên nhân sinh ra xuất huyết là vì do huyết áp mạnh đã làm cho vách các nơi bị phình mạch rách ra.
- Và máu chảy vào não, sinh ra đau đớn phải không?
- Phải, thưa ông O’Neill. Máu chảy vào các mô bao quanh não. Các mô này gọi là lớp màng nhện bọc mạch máu não, từ đó mới có từ xuất huyết. - Vị bác sĩ để tay lên cánh tay Shane với vẻ thân mật. - Ông biết, chỉ một lượng máu rất nhỏ thôi, chỉ chừng 10cc, nghĩa là đối với người bình thường thì đây là lượng máu không đáng kể.
- Lạy Chúa, quá ít. - Shane ngạc nhiên nhìn ông bác sĩ.
- Khổ thay là ít nhưng rất nguy hiểm.
- Vợ tôi có bình phục được không? - Shane hỏi, giọng lo lắng.
- Bà O’Neill bị bệnh rất nặng. Chúng tôi định sáng mai sẽ mổ sớm.
- Tại sao không mổ hôm nay?
- Chúng tôi còn xét nghiệm, thưa ông O’Neill.
- Tôi thăm bà ấy được không?
- Không được. Như tôi đã nói, chúng tôi đang xét nghiệm. Bây giờ chúng tôi phải tiếp tục công việc Shane gật đầu. - Xin cám ơn đã giải thích rõ ràng cho chúng tôi hiểu và tận tình chữa trị cho vợ tôi.
Ông bác sĩ bắt tay Shane, gật đầu chào mọi người rồi vội vã bước ra khỏi phòng.
- Jack, ông đã đoán đúng phần nào rồi đấy, - Shane nói, vừa bước đến gần những người khác. - Tôi cầu Chúa gia hộ cho Paula tai qua nạn khỏi... - ông dừng nói đột ngột, quay đầu, rồi bước đến bên cửa sổ. Mắt ông đầy nước mắt, ông không muốn những người khác thấy ông khóc.
Nhưng Linnet biết bố nàng đau khổ, nàng liền bước đến nắm cánh tay ông, dịu dàng nói với bố: - Không sao đâu bố à. Con nghĩ mẹ sẽ bình phục. Mẹ sẽ không sao đâu. - Nàng vòng tay quanh cánh tay ông, nhích người đến sát ông và nói nhỏ: - Bố biết mẹ nói sao không, mẹ nói rằng người trong gia đình Harte được tạo nên bằng thép loại một.
- Chúng ta hy vọng như thế, - Shane đáp, đưa tay lau mắt, rồi quàng tay quanh vai nàng, ôm con gái thật chặt như thể không muốn để nàng rời ra. Paula là lẽ sống của ông, ông biết con gái ông biết thế. Nàng nghĩ rằng bố mẹ nàng rất thương yêu nhau, quyết sống bên nhau suốt đời.
Khi ông ôm con gái đầu lòng vào người, ông lặng lẽ cầu nguyện: - Ôi, lạy Chúa, xin cho nàng sống. Xin Chúa để cho Paula của con sống.