BA MƯƠI HAI
Vào tối thứ hai, Linnet đã khóc trên tay Julian suốt cả đầu hôm. Mặc dù chồng nàng đã thuyết phục nàng tin rằng nàng không trách nhiệm về việc mẹ nàng đột quỵ, nhưng nàng vẫn tự trách mình.
Chỉ đến khi nàng đã khóc đến mệt lả, im lặng ngồi yên trên ghế nệm dài, chàng mới lấy giọng hơi nghiêm nghị để nói với nàng: - Linnet à, không ai làm cho người khác bị xuất huyết não đâu! - Chàng vừa nói vừa nhìn nàng đăm đăm. - Đúng như bố em đã nói, vì mẹ đã có bệnh trong người. Em cứ nhớ lại đi rồi sẽ rõ, khi chúng ta đi hưởng tuần trăng mật trở về từ tháng giêng, mẹ đã có vẻ không được khỏe rồi.
- Đúng thế, - Linnet đáp, nàng ngồi thẳng người lên, mắt dán chặt vào mắt chàng. - Bà cứ nói bà chỉ mệt thôi, hay làm việc nhiều, rồi phải lo hai cái đám cưới, đám cưới của chúng ta và của Evan. Nhưng có lẽ sức khỏe của bà... sa sút.
- Đúng, có lẽ như thế. Nên em phải chấm dứt việc tự trách mình. Việc này không phải lỗi của em. Em hãy nhớ như thế.
Linnet nghiêng đầu, đưa tay nắm bàn tay Julian.
- Em nhận thấy mẹ quả là người hay lo, nhất là trong hai năm qua. Và gần đây bà lo rất nhiều... về cái lão Jonathan ác ôn và lo về sức khỏe của ông cậu Robin. Em biết bà đã đi thăm ông ấy vào hôm thứ bảy, vì hôm nay bố có nói với em là có chuyện gì rắc rối đang xảy ra cho ông cậu Robin. Bà lại còn lo cho Tessa suốt đợt nghỉ cuối tuần về việc Jean Claude bị mất tích. Sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện chiều nay, bố đã nói như thế.
- Anh không nghĩ vì lo những chuyện rắc rối mà sinh ra chứng xuất huyết não, em yêu à. Như anh đã nói, chính vì trong người mẹ có bệnh sẵn rồi nên mới sinh ra như thế. - Julian lắc đầu, thở dài nho nhỏ. - Anh rất buồn cho Tessa. Sống căng thẳng chờ đợi tin tức của Jean Claude như thế, chị ấy như sống trong địa ngục.
- Chị ấy có thai, - Linnet buột miệng nói. - Sáng nay chị ấy nói với em như thế, khi em và chị ấy nói chuyện qua điện thoại trước khi mẹ bị đột quỵ.
- Julian nhìn Linnet, cặp mắt xanh đậm đăm đăm dán vào mắt nàng, trí chàng quay cuồng. - Trời đất, thế thì mọi việc đều thay đổi hết rồi, phải không?
- Phải, thay đổi hết. Chị ấy rất sung sướng khi có con, nhưng em nghĩ chị ấy lo vì có thể sẽ nuôi con mà không có bố...
- Nhưng chị ấy đã từng làm thế rồi, - Julian cắt ngang lời nàng. - Và Adele có vẻ được hạnh phúc hơn. Có lẽ con bé sống thoải mái hơn khi không có anh chàng ba hoa Mark Longden ở bên cạnh. Thật cám ơn Chúa đã xui khiến mẹ em đẩy gã đi Sydney.
- Nếu mẹ em không dàn xếp ổn thỏa với gã, thì chắc gì gã đã chịu đi.
- Có tiền mọi việc đều xong, - Julian cười nói với vợ. - Nhưng như em đã nói, có nhiều thứ tiền khác nữa.
Lần đầu tiên trong nhiều giờ liền, Linnet cười. Nàng dựa vào Julian và hôn nhẹ lên môi chàng. - Em nghĩ ngoài anh ra chắc em không thể lấy ai được, Jules à.
- Đừng để cho ý nghĩ ấy hiện ra trong óc em, - Chàng đáp với giọng gay gắt, nhưng nàng biết chàng đang trêu nàng.
Linnet nói: - Emily và bố sẽ gọi điện về nhà, báo cho gia đình biết về bệnh tình của mẹ. Ôi, lạy Chúa, em mong sao bà qua khỏi. - Nước mắt trào ra, nàng đưa tay bịt miệng run run của mình.
Julian kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt, vuốt mái tóc đỏ mà chàng rất thích. - Thôi, em yêu. Em phải bình tỉnh. Đừng nghĩ đến chuyện mẹ không bình phục. Hãy nghĩ đến chuyện tốt lành, may mắn. Hứa với anh đi.
- Vâng, em xin hứa, - nàng đáp trên ngực chàng.
Họ ngồi như thế một hồi lâu, ôm nhau trên ghế nệm dài trước lò sưởi. Họ chưa tìm một ngôi nhà khác rộng hơn, mà cứ ở trong căn hộ nhỏ của Julian khi còn độc thân ở trên phố Chester. Hiện ngôi nhà này cũng đủ cho hai vợ chồng son rồi. Hai người đều thích khu vực này, nhà lại gần nhà của mẹ nàng ở Belgrave Square, nên Linnet rất thích.
Julian Kallinski rất lo sợ về trường hợp của mẹ vợ chàng. Chàng làm ra vẻ thản nhiên để động viên Linnet đấy thôi, để khuyến khích lòng can đảm của nàng, nhưng trong thâm tâm, chàng rất lo cho Paula. Bà chị của mẹ chàng cũng lâm vào trường hợp như Paula.
Ashley Preston đã chết vì bệnh xuất huyết não qua màng nhện bọc mạch máu não cách đây đã nhiều năm. Chàng nhớ mẹ chàng nói rằng ít người mắc bệnh bại não như thế mà sống sót được, hầu hết họ đều chết trong vài năm, nếu không sớm hơn. Chàng cầu Chúa sao cho Paula thuộc vào số ít người may mắn. Chàng không biết Shane làm sao sống được nếu không có bà, hay làm sao người trong gia đình xoay xở được công việc. Paula McGill Harte Amory Fairley O’Neill. Lạy Chúa, cái tên quá dài, chàng nghĩ. Bà được đặt tên khi rửa tội là Paula McGill, theo tên ông nội là Paul McGill, Harte theo bà Emma, Amory theo họ của bố bà là David, Fairley là họ của người chồng đầu, James Fairley và O’Neill vì bà đã lấy Shane, mối tình chung thuỷ của bà.
Chàng không tin Paula là người yêu chung thủy của bố mình. Michael Kallinski không lấy vợ lại sau khi đã ly dị mẹ chàng, Valentine và từ nhiều năm qua, Julian nhận thấy bố nàng luôn luôn tận tụy với mẹ của Linnet. Ôi, Michael, Michael, bỗng nhiên chàng nghĩ: bố à, đáng ra bố đã dứt được mối tình này từ lâu mới phải. Bố à, bố phải chấm dứt thôi, yêu Paula không được đâu, bố sẽ thất vọng đấy. Linnet tin rằng Jack Figg cũng yêu Paula và nghĩ rằng vợ ông ta rất khôn ngoan. Julian tin mình đã nghĩ đúng.
Nhưng chàng tin chắc cả Jack lẫn bố chàng đều được Paula đối xử như người bạn tốt mà thôi. Bà chỉ để mắt đến một mình Shane, cũng như chàng chỉ để mắt đến mớ bòng bong đang nằm trong vòng tay mình. Chàng yêu Linnet biết bao, hết sức thương yêu nàng vì bản tính của nàng, vì phẩm chất của nàng. Nàng là người có dòng máu gia đình Harte toàn hảo, vững vàng. Nàng là người chung thủy, cương quyết, mạnh dạn, thông minh, can đảm. Chính nhờ lòng can đảm mà nàng đã vượt qua được sự thử thách này. Chàng yêu nàng từ khi họ còn tấm bé, cùng lớn lên với nhau. Chàng tin rằng chính lòng can đảm và tính quả quyết của nàng đã giúp nàng vượt qua tất cả khó khăn gian khổ trên đời này.
Chàng cảm thấy nàng nhúc nhích, bèn nhích ra một chút và hỏi: - Chắc em chưa ăn gì cả ngày phải không?
Linnet ngồi thẳng người dậy, lắc đầu: - Chưa, nhưng em không thấy đói. Em không thể ăn gì được.
- Em phải ăn, kẻo đói quá. - Chàng nói và đứng dậy để đi xuống bếp. - Linnet, bà Ludlow đã làm sẵn thức ăn cho chúng ta rồi.
- Món gì đấy? - Linnet hỏi và cố đứng dậy để đi theo chàng, bỗng nhiên nàng thấy hơi buồn nôn vì cũng đói bụng.
- Nhìn này, - Julian vừa dở nắp xoong trên bếp lò, vừa đáp. - Thịt bò hầm. Anh biết trong tủ lạnh có cá hồi xông khói và xà lách, nhiều phó mát và trái cây. Chắc em phải ăn một ít gì đấy mới được.
- Chắc em phải ăn, em cảm thấy đói cồn cào. - Nàng đáp, rồi mở bếp ga hâm món hầm. - Em hy vọng bố được khỏe. Ông đã về lại văn phòng. Em muốn mời bố đến ăn với chúng ta.
- Anh nghĩ thế nào Emily cũng lo cho ông. Em muốn cá với anh là hiện ông đang ăn với bà ấy và Winston không?
- Em không cá làm gì, vì em nghĩ anh nói đúng. Dĩ nhiên ông sẽ đi với họ, họ là bạn thân của ông... suốt đời mà.
Hai ngày sau khi Paula bị bệnh, vào hôm thứ Tư, Shane O’Neill tin chắc vợ mình đã được các bác sĩ Bệnh viện King’s College ở Đông Nam London cứu sống. Bác sĩ ở đây báo cho ông biết rằng, không những bà chỉ được cứu sống thôi, mà họ hy vọng bà sống khỏe mạnh. Họ tin việc mổ não cho bà đã gặt hái thành công rực rỡ.
Khi gác máy điện thoại ở trong văn phòng, Shane khóc vì sung sướng. Mấy ngày qua ông quá căng thẳng và mặc dù là người can đảm, cứng rắn, nhưng ông vẫn quá đau đớn vì sợ mất Paula. Ông đã cố giữ vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên trước mọi người, nhưng trong lòng vẫn lo sợ, cuống cuồng.
Khi nhận được tin vui, ông liền gọi báo cho gia đình biết. Trước hết ông gọi báo cho bố mình hay, vì ông biết ông cụ Bryan O’Neill rất lo lắng cho Paula và với một người già trên tám mươi như bố ông, rất khó chịu đựng nổi sự lo âu quá lớn như thế này. Rồi ông gọi cho con, ông biết con ông sẽ vui mừng như ông và họ hứa với ông sẽ thông báo cho bà con trong gia đình biết, trong khi ông gọi báo cho Emily và Winston hay.
Sáng thứ bảy, Shane mới được phép vào thăm Paula. Khi vào phòng bệnh, ông ngạc nhiên vì đầu bà không có băng, mặc dù ông biết bà đã trải qua phẫu thuật não. Ông hỏi bác sĩ Gilleon, ông này liền đáp: - Kỹ thuật mổ não mới không cần băng.
Paula rất mừng khi thấy Shane. Bác sĩ Gilleon nói với bà vài lời vắn tắt, rồi đi ra ngoài để hai vợ chồng ở với nhau. Khi đóng cửa phòng, ông ta nói thêm: - Chỉ một lát thôi.
Sau khi hôn lên má vợ, Shane kéo ghế đến ngồi bên giường bà, nắm bàn tay vợ. - Thấy em khỏe như thế này anh mừng quá. Gia đình quá lo cho em.
- Em có thể hình dung ra cảnh vui mừng... - Paula nhếch mép cười và nói tiếp. - Em không nhớ gì hết. Hôm qua, ông bác sĩ mới nói cho em biết chuyện xảy ra, là em bị suy não.
Shane gật đầu. - Ông Gilleon cho biết, em như thế là quá may.
- Phải, quá may. Nhưng chuyện xảy ra như thế nào? Em chỉ nhớ đang nói chuyện với Linnet trong văn phòng em vào sáng thứ hai... rồi em choáng váng.
- Linnet nói em đang đứng nơi cửa sổ nhìn ra ngoài. Rồi em quay lại bàn giấy, nhưng bước đi chập choạng, lảo đảo và nó chạy đến dìu em ngồi xuống ghế. Em biểu nó gọi chín - chín - chín và em kêu đau đầu kinh khủng. Xe cấp cứu đến cửa hàng chở em đi. Bác sĩ giải phẫu vào hôm thứ ba.
- Thật buồn cười, em không nhớ tí gì về chuyện này. Các bác sĩ nói rằng khi em được đưa vào đây, em có triệu chứng bệnh rất nguy hiểm, em cứ nghiêng mặt về phía bên phải và rất chói mắt trước ánh đèn.
- Còn hôm nay em cảm thấy như thế nào, Paula? - Shane nhìn mặt bà, thấy không có gì thay đổi.
- Mệt. Hơi yếu người. Rất kinh ngạc. - Bà mỉm cười với ông và nằm ngửa người trên nệm. - Trong gia đình ta, mọi người luôn nói rằng người có máu nhà Harte được tạo nên bằng thép. Phải, ít ra có người trong chúng ta có nội tạng bằng bạch kim. Người ấy là em.
Shane không thể nín cười, ông sờ nhẹ lên má bà. Ông quá đổi sung sướng khi vợ đã hết nguy hiểm, người vợ mà ông thương yêu và là một phần trong cuộc sống của ông từ khi còn thơ ấu. Ông đáp: - Anh biết về chất bạch kim đó. Bác sĩ Gilleon đã nói cho anh biết một số chi tiết cuộc giải phẫu, ông ta nói rằng họ đã dùng những cuộn dây bạch kim để ngăn máu khỏi chảy ra.
- Phải, em biết chuyện ấy, nhưng em không thấy họ làm như thế nào. Em bị hôn mê khi họ giải phẫu.
- Em không biết họ làm gì thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, thiên thần của anh. Nếu em muốn biết họ làm gì thì để anh kể lại những gì họ nói với anh cho em nghe. Anh sẽ kể vắn tắt cho em hiểu thôi. Các bác sĩ đã dùng tia X và các kỹ thuật chụp X quang để khám nghiệm và họ thấy em bị chứng phình mạch trong mạch máu não. Họ đã dùng ống dẫn đưa thuốc nhuộm vào, nhuộm mạch máu để xác định vị trí mạch bị phình. Khi họ đã tìm ra chỗ mạch bị phình rồi, họ xâu những sợi chỉ bạch kim vào theo ống dẫn để bọc quanh chỗ bị phình mạch. Theo chỗ anh hiểu thì chỗ mạch máu bị hỏng ấy được chỉ bạch kim bít kín, không cho máu chảy ra ngoài, những sợi chỉ này cuộn quanh chỗ bị phình. Bây giờ cuộn chỉ bạch kim ấy nằm vĩnh viễn trong não em và ngăn không cho máu chảy ra nữa.
- Bây giờ những việc họ làm thật kỳ diệu, phải không? Thật ơn Chúa họ đã làm được như thế, nếu không, chắc em không còn nữa.
- Phép lạ hịên đại, - Shane đáp, rồi đằng hắng giọng, ông nói tiếp: - Paula này, em như vậy là quá tốt, em đã lành hẳn. Anh nghe nói nhiều người không được thế. Có người mổ não xong thì mất trí nhớ, mờ mắt hay nói lắp, còn em thì thật hoàn hảo, không bị gì hết.
- Phải, em biết. Nhưng khi nào em về nhà? Bác sĩ có nói với anh không, Shane?
- Em phải ở lại đây một thời gian lâu nữa, em yêu. Cho đến khi em đã lấy lại sức khỏe. Em đã bị đại phẫu, đừng quên thế. Bác sĩ nói có lẽ phải đến cuối tuần sau, miễn là em phải tuân thủ theo qui định của bệnh viện.
- Ôi, Shane, thế thì lâu quá...Giọng bà nhỏ dần và tắt hẳn. Bà buồn vì hôm nay không về nhà được với ông.
- Không lâu đâu, với trường hợp của em như thế này thì không lâu đâu. Cứ nghĩ đến việc em có thể không bao giờ trở về nhà nữa, nếu thế thì anh phải sống thời gian còn lại của cuộc đời mà không có em.
Paula bóp mạnh bàn tay ông và âu yếm nói: - Em hiểu ý anh rồi, anh yêu. Em có thể có khách đến thăm, phải không? Em muốn gặp các con. Ồ Shane, em quên mất, có tin gì của Jean Claude không?
Ông buồn bã lắc đầu. - Không có tin gì hết. Còn về việc gặp các con, anh nghĩ là em có thể gặp chúng, nhưng chúng phải không được làm em mệt.
Khi ông cúi xuống hôn vợ, nụ cười sung sướng nở trên môi bà.
Sau khi bác sĩ Charles Addey khám cho Evan xong, ông đắp tấm vải cho nàng, vỗ nhẹ lên vai nàng và nói:
- Bà Harte, bà khỏe, rất khỏe. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là bà nên ở lại bệnh viện, vì bà đã đến đây rồi. Dù sao thì bây giờ cũng đã là cuối tháng hai.
Evan gật đầu. - Tôi đồng ý với bác sĩ. Thật buồn cười, sáng nay khi ở nhà, tôi đau quá, nhưng khi đến bệnh viện Queen Charlotte thì lại hết đau.
Bác sĩ cười. - Chuyện như thế rất thường. Nhưng bà quyết định đi bệnh viện là khôn ngoan, vì bà đã đến ngày sinh rồi. Dù sao thì ở đây bà cũng được thoải mái hơn nhiều. - Bác sĩ nhìn Gideon và nói tiếp: - Còn được bảo đảm hơn nữa. Tôi mừng là ông đã đưa bà đến bệnh viện, ông Harte à.
- Đấy là quyết định của Evan, thưa bác sĩ, nàng biết rõ hơn.
- Đúng thế. Tôi hài lòng là mọi việc đều hoàn toàn tốt đẹp. Thôi, bây giờ tôi phải đi khám các nơi khác. - Ông cười với Evan. - Trong vòng hai giờ nữa tôi sẽ đến gặp bà. Nhưng nếu bà cần gì, xin bà cứ bấm chuông. Sẽ có nữ hộ sinh đến ngay.
- Tôi có nên ở lại đây không? - Gideon hỏi, nhìn bác sĩ, rồi nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ rồi.
- Tùy ông, ông Harte. Nhưng tôi nghĩ ông không cần ở lại làm gì, nếu ông muốn đi làm việc. Khi nào bà Harte chuyển bụng sinh, chúng tôi sẽ báo cho ông hay.
Gideon gật đầu, cúi xuống hôn lên má Evan. - Anh sẽ trở lại đây trong hai mươi phút nữa, - em yêu, - chàng nói, cười với nàng.
- Em biết, Gideon. Bây giờ anh cứ đi đi - Nàng cười tươi với chàng. - Thực ra thì bây giờ em rất khỏe..
Sau khi hôn lên má nàng thêm lần nữa, Gideon theo ông bác sĩ đi ra khỏi phòng và Evan nằm nhắm mắt để ngủ một giấc. Sau một đêm không ngủ, nàng cần nghỉ ngơi và nàng ngủ say liền. Nhiều lần cô điều dưỡng nhìn vào phòng, nhưng Evan không hay biết gì hết.
Bỗng cơn đau kinh khủng nổi lên, đánh thức nàng dậy. Evan bèn nhổm người lên trên giường, thở hổn hển, đưa tay bấm chuông, chờ đợi, hai tay ôm lấy bụng.
Chỉ mấy giây sau, người nữ hộ sinh trực chạy vào, khi thấy Evan gập người trên giường, chị ta chạy đến bên nàng ngay.
- Chắc tôi sắp sinh, - Evan hổn hển nói, rồi nàng rên vì cơn đau ập đến. Từng cơn đau đua nhau kéo đến khiến nàng nhắm chặt mắt, bặm hai bàn tay.
Chỉ mấy phút sau, hai cô nữ hộ sinh trực nhật đưa Evan lên xe đẩy, đẩy nàng đến phòng sinh. Nhưng nàng không hay biết về chuyện này. Những cơn đau quá dữ dội khiến nàng không thở nổi và không làm sao khỏi hét lên, dù nàng đã cố để khỏi làm thế.
- Evan thân yêu, chúng đẹp quá, - Gideon nói, mắt nhìn hai chú bé nằm bên mẹ trên giường. Chàng kéo nhẹ tấm chăn và hỏi nhỏ: - Nhưng làm sao phân biệt đứa nào với đứa nào? Chúng giống nhau như đúc, phải không?
Evan cười. - Phải, chúng quá giống nhau, sẽ rất khó mà phân biệt đứa này với đứa khác. Em định sẽ gắn vào mỗi đứa một cái nơ nhỏ, dĩ nhiên là có màu khác nhau.
- Ý kiến hay. - Chàng cười. - Chúng là dòng dõi của nhà Harte không sai tí nào chứ?
- Không sai tí nào, anh yêu.
Nhích ghế đến gần giường, Gideon ngồi xuống, nắm tay nàng.
- Bác sĩ Addney nói với anh em sinh rất khó.
- Không, dễ thôi, - nàng đáp.
Chàng lắc đầu. - Đừng giấu anh.
- Em không giấu đâu.
Hai người im lặng một lát rồi chàng nói: - Evan, cám ơn em. Cám ơn em đã sinh cho anh hai đứa con quí báu.
- Miss Paula! Bà làm quái gì nơi bàn làm việc thế? Bà không nên làm việc, mà nên nằm nghỉ trên giường.
- Tôi không làm việc đâu, Margaret, tôi chỉ ngồi thôi.
- Paula lắc đầu, nhắm mắt. - Tôi định ghi chép vài điều, nhưng không làm được. Đầu óc tôi có vẻ không thể làm việc như trước kia được. Tôi hy vọng tình trạng này không kéo dài lâu.
- Ồ, sẽ không kéo dài, không lâu đâu, - Margaret tặc lưỡi, như con gà mẹ gọi gà con. Muốn trấn an Paula, bà nói tiếp: - Bà đang còn mệt, chưa khỏe để làm việc. Tôi mang trà thơm đến cho bà đây. Bà muốn để đâu? Ở đây hay trên giường.
- Chắc tôi phải về giường lại thôi, - Paula đáp. Việc cố gắng đi từ giường đến bàn làm việc khiến cho bà mệt. Bà cứ nghĩ là bà sẽ chóng bình phục, nhưng không ngờ lại như thế này. Bà đã xuất viện hai tuần rồi, thế mà chỉ làm những việc nhỏ nhặt, bình thường thôi cũng đủ làm cho bà mệt. Những công việc đơn giản đã đủ làm cho bà choáng váng.
Bà giữ nhà nắm tay Paula, dìu bà đi qua phòng khách trên gác, vào phòng ngủ kế đấy. Khi bà đã ở trên giường, Margaret sửa gối và vải trải giường cho ngay thẳng, rồi vội vã ra phòng ngoài lấy khay trà đem vào.
Lát sau, Margaret để tách trà và dĩa trên bàn ngủ, rồi hỏi: - Có tin tức gì về vị hôn phu của Tessa không?
- Không, không có gì hết, đã bốn tuần trôi qua rồi. Nó đờ đẫn cả người.
- Ồ, thật đáng tiếc. Kinh khủng quá. Cô ấy có đến nghỉ cuối tuần không?
- Đến, Margaret à. Nó sẽ đem theo Adele và Elvira. Linnet cũng đến với Julian và có khả năng bà Hughes cũng đến.
- Đông đúc quá nhỉ? - Margaret cười thoải mái. - Nhưng tôi biết bà thích thế, Miss Paula và tôi cũng thích. Nhà rộng lớn như thế này mà không có ai, chỉ có mấy người già chúng ta, cũng buồn thật.
- Chị thấy thế sao! - Paula thốt lên rồi bưng tách trà uống một hớp.
- Tessa có nấu món gì không? Hay cô ấy không vui để nấu nướng? - Margaret hỏi.
- Tôi không biết, tôi không hỏi nó.
- Tôi gọi điện báo cho Priscilla biết được không? Hay chị ấy vẫn còn bị bà xếp vào loại bất hảo?
- Chị biết quá rõ là tôi không xếp chị ấy vào loại bất hảo! Chỉ có điều... ờ, nói thật với chị, Margaret, hầu hết mọi người trong gia đình đều e ngại chị ấy. Họ tin là chị ấy đã nói nhiều chuyện với ông anh họ lưu manh của tôi.
- Tôi biết họ nghĩ gì, nhưng tôi tin chị ấy không phải là người xấu, chắc bà cũng biết thế.
- Để xem tối nay khi nhà tôi về có ai cùng đi theo với anh ấy không, khi ấy chúng tôi sẽ quyết định. Được không?
- Quá được. Bây giờ tôi xin phép xuống bếp. Tôi đang làm món cá bơn sao cho bà ăn trưa và bánh táo nướng. Lúc nhỏ bà rất thích bánh táo nướng.
- Cám ơn Margaret, - Paula đáp rồi ngã người nằm lên chồng gối. Bà lại mệt, Margaret vội rút lui.
Nửa giờ sau, điện thoại trên bàn ngủ reo, Paula đang lơ mơ ngủ bèn tỉnh dậy. - Alô, ai đấy? - Bà nhấc máy lên hỏi.
- Emily đây, chào Paula thân yêu. Dì có khỏe không?
- Đang nằm nghĩ. Tôi cảm thấy rất mệt.
- Ồ, thật đáng tiếc. Dì làm việc gì nhiều phải không?
- Không. Tôi đoán sự mệt mỏi thình lình này do căn bệnh mà ra.
- Tôi muốn đến để ăn trưa với dì. Đêm qua tôi đã đến Yorkshire. Nhưng có lẽ dì không khỏe để ăn trưa với tôi.
- Được, tôi ăn trưa được. Tôi rất thích thế, “bé mập” à.
- Dì không được gọi người đàn bà ngoại ngũ tuần này là bé mập. Dì phải chấm dứt gọi tôi như thế.
Paula cười. - Hẹn gặp chị.
- Không cần hẹn, gặp ngay bây giờ thôi.
Mấy phút sau, Emily đi qua phòng khách trên lầu, vào phòng ngủ. Paula ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao chị đến quá nhanh như thế?
- Tôi gọi dì bằng máy điện thoại di động ngoài hành lang.
- Emily! Đáng ra chị phải báo chị đã đến đây rồi!
- Tôi không muốn dì bị bắt buộc phải mới tôi ăn trưa nếu dì mệt trong người.
- Tôi khỏe... - Paula dừng nói vì điện thoại di động của Emily reo.
- Emily Harte đây. Ồ kính chào Edwina! Bà khỏe chứ?
- Emily bước đến ngồi xuống ghế, lắng nghe rồi nói: - Ôi lạy Chúa, thật đáng tiếc, rất đáng tiếc. Quá buồn. Vâng, vâng, cháu sẽ nói cho dì ấy biết và ít phút nữa cháu sẽ gọi lại cho bà. - Emily tắt máy, nhìn Paula nói với giọng rầu rĩ.
- Chắc dì biết, bà Edwina gọi đến. - Emily dừng một lát mới nói tiếp. - Cậu Robin vừa mới mất Paula liền ngồi thẳng lên, mặt trắng bệch: - Ở đâu?
- Ở Lackland Priory, Bolton cho bà biết mới cách đây mấy phút. Ông ta nói cậu Robin đi dạo ở ngoài, khi về nhà, ông bảo Bolton đem đến tách cà phê. Mười phút sau, Bolton đem cà phê đến thư viện, anh ta thấy cậu Robin ngồi trong ghế xích đu gần lò sưởi, đã chết cứng. Bolton buồn kinh khủng, không những chỉ vì Robin chết mà còn buồn vì cách ngồi chết của cậu ấy. Thật quá bất ngờ!
- Đối với Bolton thì quả rất khủng khiếp. Nhưng theo tôi thì mặc dù rất buồn đấy, nhưng cách chết của cậu quá tuyệt. Robin không đau đớn vì bệnh tật... - Paula nói, giọng tức tưởi, nước mắt chảy ra. Bà lau nước mắt và nói tiếp. - Trong những năm vừa qua, tôi thấy thích cậu Robin.
- Tôi cũng thế. Paula này, cặp song sinh chưa chào đời, thật tội, phải không? Cậu ấy không thấy được chắt nội của cậu, không được bồng ẵm chúng trong tay. Cậu rất thích bế chúng.
- Ít ra cậu ấy đã gặp Evan, biết đứa cháu nội duy nhất, biết cô ấy hạnh phúc với Gideon. Và cậu cũng biết mình sắp có chắt để nối dõi tông đường, - Paula nói, dựa đầu lên gối.
- Thật vậy, - Emily đáp, thở dài thườn thượt. - Mẹ tôi sẽ rất buồn. Ông là anh em sinh đôi với bà.
- Tội nghiệp dì Elizabeth, chắc dì sẽ rất đau khổ và dì Edwina nữa.
Hai người im lặng một lát, người nào cũng nghĩ đến các bà chị và em của ông Robin.
Bỗng Emily thốt lên: - Paula, tôi vừa nghĩ đến một chuyện khủng khiếp. Jonathan Ainsley sẽ đến Jorkshire chứ? Hắn sẽ về dự đám tang cậu Robin chứ?
- Tôi không biết trả lời sao. Cứ xem như hắn sẽ về, cậu Robin là bố hắn. - Emily nói: - Tôi phải gọi lại cho dì Edwina. Bà muốn biết sẽ làm lễ tang như thế nào. Khi Bolton điện thoại cho bà, anh ta nói không muốn quấy rầy dì về việc này.
- Tôi không đến giúp một tay trong tang lễ tang được, Emily à. Tôi rất tiếc, nhưng chịu thôi.
- Tôi thông cảm cho dì. Tôi sẽ làm thay cho dì. Hay là giúp dì Edwina, bất cứ điều gì bà ấy muốn. Tôi phải nói với bà ấy để bà quyết định.
- Tốt, nhưng chị đừng quên bà đã chín mươi lăm. Điện thoại di động của Emily lại reo, bà mở máy. - Alô?
- Mẹ đấy à, con đây.
- Chào Gideon. Này con, mẹ có tin...
- Để con báo cho mẹ một tin trước, - chàng cắt lời bà. Evan đã chuyển bụng sáng nay. Con không điện thoại cho mẹ, vì mới đầu cô ấy sợ đấy chỉ là triệu chứng sai. Cô ấy còn mấy ngày nữa mới sinh. Thế là mẹ đã thành bà nội rồi! Mẹ có hai đứa cháu nội rất kháu. Trông chúng, người ta thấy ngay chúng là con nhà Harte. Tóc chúng có màu nâu vàng nhạt.
- Ồ, Gideon! Chúc mừng. Tuyệt vời quá và Evan khỏe chứ?
- Cô ấy khỏe, mẹ à, nhưng rất mệt.
- Mẹ rất tiếc là mẹ đang ở tại Yorkshire. Mẹ rất muốn lên thành phố, nhưng hiện mẹ đang có chuyện khó khăn.
- Đừng lo, mẹ. Marietta đã đến bệnh viện, còn bố đang đến đây. Mẹ này, con phải đi...
- Gideon, khoan đã. Mẹ đã nói mẹ có tin muốn báo cho con biết, một tin rất buồn và đau đớn. Mẹ đang ở đây với dì Paula thì được tin cậu Robin đã qua đời sáng nay. Ông ấy chết bình thản ở nhà, đang ngồi trong ghế bên lò sưởi.
- Con rất buồn, mẹ à. Ông không được nhìn cặp song sinh chào đời, buồn cho ông biết bao. Tuần trước, ông nói với con rằng ông rất nóng lòng muốn được ôm chúng trong tay.
- Con có nói cho Evan biết không? - Emily hỏi, giọng có vẻ lo lắng. - Mẹ muốn nói, con có nói cho Evan biết về chuyện ông Robin qua đời hay không?
- Hôm nay chưa nói. Con nghĩ tin này sẽ làm cho cô ấy rất đau khổ. Mẹ nghĩ sao?
- Cứ im lặng trong hai bốn giờ. Ít ra thì đừng nói cho Evan biết trong hôm nay. Nhưng con nên báo cho bố con biết. Vì tin ông Robin mất cần phải có lời cáo phó trên báo.